Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 115: Ngươi có muốn làm việc không? (2)
Tiêu Thất Gia
03/06/2020
Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
“Rống.”
Tuyết Lang rống lên một tiếng, như muốn nói cho Phong Như Khuynh hiểu được nó đã làm như thế nào.
“Ngươi im miệng đi!” Phong Như Khuynh quét mắt nhìn qua, “Ngộ nhỡ tiếng rống của ngươi dọa hết linh thú chạy đi thì ta sẽ cắt phần Thiên Linh Quả của ngươi ba ngày.”
Tuyết Lang sợ tới mức nhanh chóng ngậm miệng lại, đối với nó không có gì có thể quan trọng hơn Thiên Linh Quả.
Quả nhiên, trong nháy mắt hai linh thú thu liễm hơi thở lại đã một con linh thú từ không trung lao xuống.
Lần này là một con Phi Ưng, nó và Báo Đốm đều là linh thú Nhị giai, móng vuốt sắc bén kia giống như trường kiếm, lao về phía Phong Như Khuynh.
Chờ nó tới gần Phong Như Khuynh, Báo Đốm và Tuyết Lang đồng thời nhảy ra, nhanh chóng nhảy lên, dùng hàm răng cắn mạnh vào móng vuốt đang duỗi tới của nó.
Đau, đau đau!
Vì đau nên nước mắt của Phi Ưng rất nhanh đã rơi xuống, nó liều mạng rút móng vuốt lại nhưng hai con linh thú phía dưới vẫn không chịu buông nó ra, bắt nó bay loạng choạng trên không.
Ai có thể cho nó biết, nó chỉ muốn kiếm nhân loại để làm điểm tâm thôi vì sao lại nhảy ra một con lang với một con báo chứ?
Phong Như Khuynh đưa tay lên, ý muốn hai con linh thú, cắn chặt Phi Ưng, để nó khỏi bay lộn xộn.
Phi Ưng thật sự bị dọa khóc, ánh mắt nó rưng rưng nhìn thiếu nữ đang đi đến gần.
Thiếu nữ kia đang tươi cười nhưng lại làm cho nó sởn hết tóc gáy, cả người phát lạnh.
Nhưng thiếu nữ chỉ đi đến trước mặt thì ngừng lại, cười tủm tỉm: “Ngươi… Muốn làm việc không?”
…
Mặt trời đang lặn, hoàng hôn rơi đầy trời.
Bên ngoài Linh Thú Chi Sâm có một thiếu nữ ngồi trên ghế dựa, phía sau nàng một dàn linh thú đứng đầy ra đó.
Tuyết Lang, Báo Đốm, Phi Ưng, Hồng Hồ, Sư Thứu, Chồn Điện tím…
Mà đúng lúc này, đất đai bống nhiên chấn động, thiếu nữ đưa mắt nhìn thì thấy một con gấu to lớn nhanh chóng chạy đến, có lẽ nó quá to nên mặt đất bên dưới cũng đang rung chuyển.
“Đại Địa Chi Hùng Tam giai cấp thấp?”
Phong Như Khuynh nheo hai mắt lại, đây chỉ là ở bên ngoài thế nhưng cũng có linh thú tam giai? Thật sự là… không uổng công đến đây.
Con Đại Địa Chi Hùng tam giai này chắc hẳn là vương của vùng bên ngoài Linh Thú Chi Sâm.
Đương nhiên, cũng chỉ là ở bên ngoài thôi, thực lực của Đại Địa Chi Hùng không đủ để vào trong.
Lần này, không đợi Phong Như Khuynh mở miệng, Tuyết Lang cùng Báo Đốm đã đi qua.
Phong Như Khuynh không hiểu thú ngữ nên cũng không biết chúng nó nói gì với Đại Địa Chi Hùng nhưng nàng có thể đoán được đại khái.
Ngươi… Muốn làm việc không?
Không đến một lát, Đại Địa Chi Hùng thật thà đã thu liễm lại sát khí, đàng hoàng đi theo Tuyết Lang đến sau lưng Phong Như Khuynh.
“Quả nhiên, muốn tìm linh thú làm việc, đúng là cần phải tự mình đi đến Linh Thú Chi Sâm, tiết kiệm được một số lượng lớn bạc.”
Phong Như Khuynh vui mừng hớn hở, dù sao linh thú tam giai cũng đã có thể thành trấn điếm chi bảo ở linh thú các rồi, như vậy mới có thể thấy được giá trị của linh thú tam giai.
Tuyết Lang dùng đầu đẩy đẩy chân Phong Như Khuynh, giống như muốn nhắc nàng đừng quên lợi ích của nó.
“Tiểu Lang Nhi, vì hôm nay ngươi nỗ lực giúp ta như thế nên ta sẽ miễn xử phạt cho ngươi.” Phong Như Khuynh cười tủm tỉm sờ sờ cái đầu nhỏ của Tuyết Lang.
Tuyết Lang sửng sốt một chút, vậy khen thưởng của nó đâu?
Nó ra sức tuyên truyền như thế vậy mà không có khen thưởng cho nó sao?
“Nhưng mà nếu ngươi khế ước với ta…” Phong Như Khuynh nheo hai mắt lại, “Mỗi ngày ta có thể cho ngươi một ít Thiên Linh Quả.”
Tuyết Lang vui sướng gầm rú.
Khế ước, hiện tại phải khế ước! Lập tức!
Phong Như Khuynh nhìn Tuyết Lang vui mừng, nụ cười càng sâu: “Đi, chúng ta đi về trước, sau khi về, còn phải cho sắp xếp công việc cho các ngươi nữa.”
“Rống.”
Tuyết Lang rống lên một tiếng, như muốn nói cho Phong Như Khuynh hiểu được nó đã làm như thế nào.
“Ngươi im miệng đi!” Phong Như Khuynh quét mắt nhìn qua, “Ngộ nhỡ tiếng rống của ngươi dọa hết linh thú chạy đi thì ta sẽ cắt phần Thiên Linh Quả của ngươi ba ngày.”
Tuyết Lang sợ tới mức nhanh chóng ngậm miệng lại, đối với nó không có gì có thể quan trọng hơn Thiên Linh Quả.
Quả nhiên, trong nháy mắt hai linh thú thu liễm hơi thở lại đã một con linh thú từ không trung lao xuống.
Lần này là một con Phi Ưng, nó và Báo Đốm đều là linh thú Nhị giai, móng vuốt sắc bén kia giống như trường kiếm, lao về phía Phong Như Khuynh.
Chờ nó tới gần Phong Như Khuynh, Báo Đốm và Tuyết Lang đồng thời nhảy ra, nhanh chóng nhảy lên, dùng hàm răng cắn mạnh vào móng vuốt đang duỗi tới của nó.
Đau, đau đau!
Vì đau nên nước mắt của Phi Ưng rất nhanh đã rơi xuống, nó liều mạng rút móng vuốt lại nhưng hai con linh thú phía dưới vẫn không chịu buông nó ra, bắt nó bay loạng choạng trên không.
Ai có thể cho nó biết, nó chỉ muốn kiếm nhân loại để làm điểm tâm thôi vì sao lại nhảy ra một con lang với một con báo chứ?
Phong Như Khuynh đưa tay lên, ý muốn hai con linh thú, cắn chặt Phi Ưng, để nó khỏi bay lộn xộn.
Phi Ưng thật sự bị dọa khóc, ánh mắt nó rưng rưng nhìn thiếu nữ đang đi đến gần.
Thiếu nữ kia đang tươi cười nhưng lại làm cho nó sởn hết tóc gáy, cả người phát lạnh.
Nhưng thiếu nữ chỉ đi đến trước mặt thì ngừng lại, cười tủm tỉm: “Ngươi… Muốn làm việc không?”
…
Mặt trời đang lặn, hoàng hôn rơi đầy trời.
Bên ngoài Linh Thú Chi Sâm có một thiếu nữ ngồi trên ghế dựa, phía sau nàng một dàn linh thú đứng đầy ra đó.
Tuyết Lang, Báo Đốm, Phi Ưng, Hồng Hồ, Sư Thứu, Chồn Điện tím…
Mà đúng lúc này, đất đai bống nhiên chấn động, thiếu nữ đưa mắt nhìn thì thấy một con gấu to lớn nhanh chóng chạy đến, có lẽ nó quá to nên mặt đất bên dưới cũng đang rung chuyển.
“Đại Địa Chi Hùng Tam giai cấp thấp?”
Phong Như Khuynh nheo hai mắt lại, đây chỉ là ở bên ngoài thế nhưng cũng có linh thú tam giai? Thật sự là… không uổng công đến đây.
Con Đại Địa Chi Hùng tam giai này chắc hẳn là vương của vùng bên ngoài Linh Thú Chi Sâm.
Đương nhiên, cũng chỉ là ở bên ngoài thôi, thực lực của Đại Địa Chi Hùng không đủ để vào trong.
Lần này, không đợi Phong Như Khuynh mở miệng, Tuyết Lang cùng Báo Đốm đã đi qua.
Phong Như Khuynh không hiểu thú ngữ nên cũng không biết chúng nó nói gì với Đại Địa Chi Hùng nhưng nàng có thể đoán được đại khái.
Ngươi… Muốn làm việc không?
Không đến một lát, Đại Địa Chi Hùng thật thà đã thu liễm lại sát khí, đàng hoàng đi theo Tuyết Lang đến sau lưng Phong Như Khuynh.
“Quả nhiên, muốn tìm linh thú làm việc, đúng là cần phải tự mình đi đến Linh Thú Chi Sâm, tiết kiệm được một số lượng lớn bạc.”
Phong Như Khuynh vui mừng hớn hở, dù sao linh thú tam giai cũng đã có thể thành trấn điếm chi bảo ở linh thú các rồi, như vậy mới có thể thấy được giá trị của linh thú tam giai.
Tuyết Lang dùng đầu đẩy đẩy chân Phong Như Khuynh, giống như muốn nhắc nàng đừng quên lợi ích của nó.
“Tiểu Lang Nhi, vì hôm nay ngươi nỗ lực giúp ta như thế nên ta sẽ miễn xử phạt cho ngươi.” Phong Như Khuynh cười tủm tỉm sờ sờ cái đầu nhỏ của Tuyết Lang.
Tuyết Lang sửng sốt một chút, vậy khen thưởng của nó đâu?
Nó ra sức tuyên truyền như thế vậy mà không có khen thưởng cho nó sao?
“Nhưng mà nếu ngươi khế ước với ta…” Phong Như Khuynh nheo hai mắt lại, “Mỗi ngày ta có thể cho ngươi một ít Thiên Linh Quả.”
Tuyết Lang vui sướng gầm rú.
Khế ước, hiện tại phải khế ước! Lập tức!
Phong Như Khuynh nhìn Tuyết Lang vui mừng, nụ cười càng sâu: “Đi, chúng ta đi về trước, sau khi về, còn phải cho sắp xếp công việc cho các ngươi nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.