Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 241: Nhỏ yếu đáng thương lại oan ức (3)
Tiêu Thất Gia
24/02/2021
Editor: Cò Lười
Beta:
Nhóm người này tất cả đều đáng chết!
Giết người của hắn cũng giống như đánh vào mặt hắn, hắn tuyệt đối không nhẫn nhịn!
Tuyết Lang vốn đang đắc ý, đột nhiên trông thấy Đường Sơn khí thế hừng hực vọt về phía nó, tim nó lập tức run rẩy một trận.
Xong rồi, tên này thật sự tức giận rồi!
Thật ra, nó rất sợ chết…
Bởi vậy, Tuyết Lang uốn như một con cá chép lộn thân hình trên mặt đất, không nhìn về phía nam tử trung niên phía sau lần nào.
“Ngao ngao ngao.”
Có bản lĩnh thì đuổi theo ta đi, đồ khốn!
“Tuyết Lang đáng chết, ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy!” Đường Sơn nổi giận gầm lên một tiếng.
Nhưng thủ hạ của hắn sớm bị Đường Tư giết sạch rồi, hắn không có cách nào đuổi bắt Tuyết Lang, chỉ có thể đổi ý, quyết định giết Đường Tư trước rồi đi tìm Tuyết Lang tính sổ cũng kịp.
Con Tuyết Lang rõ ràng chỉ mới vừa đột phá tứ giai cấp thấp, không biết sao tốc độ nhanh như vậy, hắn muốn đuổi kịp nó, cũng tốn vài phút.
Vài phút, cũng đủ cho Đường Tư giết sạch thủ hạ của hắn.
Đường Sơn không chút do dự truy kích về phía Đường Tư.
Ai ngờ Đường Tư… Cũng sải chân bỏ chạy luôn rồi?
Nàng chạy? Mặc kệ những người khác trong thiết huyết quân đoàn?
Dù sao có thể chạy đi chỉ có Đường Tư, những người khác trong thiết huyết quân đoàn không có năng lực đột phá vòng vây.
Cho nên…
Đường Sơn không chút nghĩ ngợi, trực tiếp truy kích về phía Đường Tư.
Nhưng hắn vừa mới đuổi theo Đường Tư, phía sau lại truyền đến một tiếng kêu thê lương.
Đường Sơn vội vàng quay đầu, đột nhiên nhìn thấy một con sói màu trắng ưu nhã liếm máu tươi bắn trên người, đứng trên thi thể người Đường gia, dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
Ánh mắt như vậy giống như là đang nhìn một tên ngốc.
Tuyết Lang hiện tại là một con sói tứ giai, nếu như là lúc trước, nó và Đường Tư tuyệt đối không có cách nào dùng cách này trêu chọc Đường Sơn.
Trong số thuộc hạ của Đường Sơn có người là Chân Vũ giả, chỉ khi nó đột phá đến tứ giai mới có thể không cần quá sức mà đánh chết bọn họ.
Trong lúc Đường Sơn ngây người, Đường Tư đã chạy xa hơn mấy trượng.
(*) 1 trượng = 4,7 mét
Lửa giận từ từ bộc phát ra ngoài, phẫn nộ gầm thét lên một tiếng, không màng tất cả đuổi giết về hướng Tuyết Lang.
Mà Tuyết Lang kia, sau khi tùy tiện cắn chết mấy người Đường gia, lại xoay người nhanh chóng bỏ chạy về phía trước.
Lúc này đây, Đường Sơn không dừng lại, vẫn luôn truy kích phía sau Tuyết Lang.
So với Đường Tư, hiện tại kẻ hắn càng muốn giết, chính là con sói dám can đảm khinh thường hắn hơn!
“Ngao ngao ngao!”
Tuyết Lang quay đầu nhìn lại, tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán.
Lão già này cái quỷ gì thế? Hắn không thấy Đường Tư đang quay trở lại à, không thấy Đường Tư đang giết người Đường gia sao?
Cái này không giống dự đoán của nó nha.
Ai da má ơi, hù chết lang, người đâu mau tới cứu mạng ahh!
Không biết có phải là ông trời nghe thấy Tuyết Lang gọi hay không, cũng không biết có phải là do sói giả làm chó nhiều quá hay không, ngay cả ông trời cũng bắt đầu đồng tình nó rồi…
Trong lúc Tuyết Lang bị đuổi theo, thời điểm Đường Sơn đánh một chưởng về phía nó, một luồng lực lượng đột ngột truyền từ nơi không xa đến, ầm ầm nổ vang, bay thẳng đến chỗ Đường Sơn, lực lượng mạnh mẽ gây ra một trận cuồng phong khắp người hắn.
Sau khi Đường Sơn bị lực lượng này ép lùi về sau vài bước, cuối cùng Tuyết Lang cũng được giúp đỡ, nó liếc mắt một cái đã thấy được một thiếu niên áo xanh giữa làn gió nhẹ.
Trên mặt thiếu niên còn có một vết sẹo bắt mắt.
Nhưng thiếu niên đứng bên cạnh, lại là bóng dáng Tuyết Lang ngày đêm nhớ mong…
Nó ngao ô kêu một tiếng, thân hình tuyết trắng xông về phía Phong Như Khuynh.
Khó có khi Phong Như Khuynh không đá văng Tuyết Lang ra ngoài, ngược lại là giang rộng vòng tay với nó…
Đương nhiên, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Phong Như Khuynh quên bản thân đã giảm đi rất nhiều mỡ thừa, hoàn toàn không có cách nào đón được thân hình to lớn của Tuyết Lang như trước, nàng bị nó đâm lui về phía sau vài bước, đặt mông ngồi trên mặt đất, xương cốt như muốn vỡ thành từng mảnh.
Cố tình Tuyết Lang lại không tự biết điều chút nào, lè lưỡi liếm mặt Phong Như Khuynh, trong ánh mắt còn có nước mắt lưng tròng.
Nhỏ yếu đáng thương lại oan ức.
Beta:
Nhóm người này tất cả đều đáng chết!
Giết người của hắn cũng giống như đánh vào mặt hắn, hắn tuyệt đối không nhẫn nhịn!
Tuyết Lang vốn đang đắc ý, đột nhiên trông thấy Đường Sơn khí thế hừng hực vọt về phía nó, tim nó lập tức run rẩy một trận.
Xong rồi, tên này thật sự tức giận rồi!
Thật ra, nó rất sợ chết…
Bởi vậy, Tuyết Lang uốn như một con cá chép lộn thân hình trên mặt đất, không nhìn về phía nam tử trung niên phía sau lần nào.
“Ngao ngao ngao.”
Có bản lĩnh thì đuổi theo ta đi, đồ khốn!
“Tuyết Lang đáng chết, ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy!” Đường Sơn nổi giận gầm lên một tiếng.
Nhưng thủ hạ của hắn sớm bị Đường Tư giết sạch rồi, hắn không có cách nào đuổi bắt Tuyết Lang, chỉ có thể đổi ý, quyết định giết Đường Tư trước rồi đi tìm Tuyết Lang tính sổ cũng kịp.
Con Tuyết Lang rõ ràng chỉ mới vừa đột phá tứ giai cấp thấp, không biết sao tốc độ nhanh như vậy, hắn muốn đuổi kịp nó, cũng tốn vài phút.
Vài phút, cũng đủ cho Đường Tư giết sạch thủ hạ của hắn.
Đường Sơn không chút do dự truy kích về phía Đường Tư.
Ai ngờ Đường Tư… Cũng sải chân bỏ chạy luôn rồi?
Nàng chạy? Mặc kệ những người khác trong thiết huyết quân đoàn?
Dù sao có thể chạy đi chỉ có Đường Tư, những người khác trong thiết huyết quân đoàn không có năng lực đột phá vòng vây.
Cho nên…
Đường Sơn không chút nghĩ ngợi, trực tiếp truy kích về phía Đường Tư.
Nhưng hắn vừa mới đuổi theo Đường Tư, phía sau lại truyền đến một tiếng kêu thê lương.
Đường Sơn vội vàng quay đầu, đột nhiên nhìn thấy một con sói màu trắng ưu nhã liếm máu tươi bắn trên người, đứng trên thi thể người Đường gia, dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
Ánh mắt như vậy giống như là đang nhìn một tên ngốc.
Tuyết Lang hiện tại là một con sói tứ giai, nếu như là lúc trước, nó và Đường Tư tuyệt đối không có cách nào dùng cách này trêu chọc Đường Sơn.
Trong số thuộc hạ của Đường Sơn có người là Chân Vũ giả, chỉ khi nó đột phá đến tứ giai mới có thể không cần quá sức mà đánh chết bọn họ.
Trong lúc Đường Sơn ngây người, Đường Tư đã chạy xa hơn mấy trượng.
(*) 1 trượng = 4,7 mét
Lửa giận từ từ bộc phát ra ngoài, phẫn nộ gầm thét lên một tiếng, không màng tất cả đuổi giết về hướng Tuyết Lang.
Mà Tuyết Lang kia, sau khi tùy tiện cắn chết mấy người Đường gia, lại xoay người nhanh chóng bỏ chạy về phía trước.
Lúc này đây, Đường Sơn không dừng lại, vẫn luôn truy kích phía sau Tuyết Lang.
So với Đường Tư, hiện tại kẻ hắn càng muốn giết, chính là con sói dám can đảm khinh thường hắn hơn!
“Ngao ngao ngao!”
Tuyết Lang quay đầu nhìn lại, tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán.
Lão già này cái quỷ gì thế? Hắn không thấy Đường Tư đang quay trở lại à, không thấy Đường Tư đang giết người Đường gia sao?
Cái này không giống dự đoán của nó nha.
Ai da má ơi, hù chết lang, người đâu mau tới cứu mạng ahh!
Không biết có phải là ông trời nghe thấy Tuyết Lang gọi hay không, cũng không biết có phải là do sói giả làm chó nhiều quá hay không, ngay cả ông trời cũng bắt đầu đồng tình nó rồi…
Trong lúc Tuyết Lang bị đuổi theo, thời điểm Đường Sơn đánh một chưởng về phía nó, một luồng lực lượng đột ngột truyền từ nơi không xa đến, ầm ầm nổ vang, bay thẳng đến chỗ Đường Sơn, lực lượng mạnh mẽ gây ra một trận cuồng phong khắp người hắn.
Sau khi Đường Sơn bị lực lượng này ép lùi về sau vài bước, cuối cùng Tuyết Lang cũng được giúp đỡ, nó liếc mắt một cái đã thấy được một thiếu niên áo xanh giữa làn gió nhẹ.
Trên mặt thiếu niên còn có một vết sẹo bắt mắt.
Nhưng thiếu niên đứng bên cạnh, lại là bóng dáng Tuyết Lang ngày đêm nhớ mong…
Nó ngao ô kêu một tiếng, thân hình tuyết trắng xông về phía Phong Như Khuynh.
Khó có khi Phong Như Khuynh không đá văng Tuyết Lang ra ngoài, ngược lại là giang rộng vòng tay với nó…
Đương nhiên, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Phong Như Khuynh quên bản thân đã giảm đi rất nhiều mỡ thừa, hoàn toàn không có cách nào đón được thân hình to lớn của Tuyết Lang như trước, nàng bị nó đâm lui về phía sau vài bước, đặt mông ngồi trên mặt đất, xương cốt như muốn vỡ thành từng mảnh.
Cố tình Tuyết Lang lại không tự biết điều chút nào, lè lưỡi liếm mặt Phong Như Khuynh, trong ánh mắt còn có nước mắt lưng tròng.
Nhỏ yếu đáng thương lại oan ức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.