Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 235: Rừng Linh Thú
Tiêu Thất Gia
16/01/2021
Edit - Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Phong Như Khuynh không để ý nữa, nàng nhìn đám thú trước mặt mình.
“Đến giờ mà Tuyết Lang vẫn chưa về, ta khá lo lắng cho họ nên dự định hôm nay tới rừng Linh Thú một chuyến. Những lúc ta không có ở đây, mọi việc trong phủ đều do Hùng Nhất quản lý."
“Grào."
Hùng Nhất rống lên, đáy mắt không kiềm nổi sự phấn khởi. Từ khi Lang quản gia rời khỏi, cuối cùng nó đã thăng cấp từ một bé gấu lên quản gia được ủy quyền.
“Tuy nhiên..." Phong Như Khuynh ngừng giây lát: "Hùng Nhất, ta giao hai nha đầu kia cho ngươi. Ta muốn họ có thể đột phá đến mức Võ Giả trong thời gian ngắn."
“…”
Chủ nhân, người làm bé gấu khó xử quá.
Hai nha hoàn của người có tài năng gì bẩm sinh? Trong thời gian ngắn mà đột phá đến mức Võ Giả... làm khó bé gấu quá.
Đương nhiên Phong Như Khuynh biết rõ khả năng của Lưu Li và Thanh Linh. Trước đây nàng không giúp họ tu luyện, bởi vì tài năng bẩm sinh của họ không cao, dù có tu luyện cũng uổng phí thời gian.
Ngày ấy nàng đến cửa hiệu để mua Linh Dược cấp Ba. Nhờ hai nha hoàn ấy, nàng mới nhớ ra một món Dược thiện có thể cải thiện thể chất, tăng cường tài năng bẩm sinh; tuy nhiên phải dùng Linh Dược cấp Ba mới chế thành.
Thế nhưng...
Cửa hiệu Linh Dược mất hai tháng mới tìm được loại Linh Dược mà nàng cần.
Phong Như Khuynh đau đầu. Sớm biết mình có thể đột phá Võ Giả nhanh như vậy thì nàng đã không cần dùng đến Linh Dược của cửa hiệu, nhưng nếu đã mua số dược liệu ấy, mình cũng không nên lãng phí.
Ít nhất… Linh Dược cấp Ba còn có giá.
Có được món Linh Dược thiện này, khả năng bẩm sinh của hai nha đầu kia... chắc chắn được cải thiện.
“Viên Hầu, lát nữa ta giao phương thuốc cho ngươi. Ngươi chế nó thành Linh Dược thiện, bảo hai nha đầu kia ăn hàng ngày, sau mười ngày thì có thể tu luyện."
“Chít chít."
Viên Hầu kêu lên rồi nhận phương thuốc từ Phong Thanh Khuynh.
“Những Linh Thú khác nên làm gì cứ làm. Lúc ta không ở đây, các ngươi nhớ coi sóc dược liệu sau núi." Phong Như Khuynh đứng dậy khỏi ghế, lười biếng duỗi eo. Đôi mắt nàng hơi sụp xuống, mơ hồ cảm thấy không yên.
Vốn dĩ mấy ngày trước, Tuyết Lang nên về đây một lần; nhưng nó cứ không về làm nàng vô cùng lo lắng, phải đến Rừng Linh Thú một chuyến xem sao.
“Ta đi với tỷ."
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.
Phong Như Khuynh ngạc nhiên, nàng ngoảnh đầu và nhìn thấy một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
Hắn cười rạng rỡ như nắng mai, thậm chí vết sẹo trên mặt cũng đẹp hơn hẳn.
“Tỷ muốn đến rừng Linh Thú, ta sẽ đi cùng tỷ."
Có ta ở đây, tất nhiên sẽ bảo vệ tỷ an toàn!
Phong Như Khuynh sửng sốt: “Thần Nhi, mấy ngày qua đệ ở đâu?"
“Ta thấy có... có một cô nương thường xuyên đến tìm tỷ. Ta không muốn gặp người ngoài nên không ra cửa."
Ngón tay hắn xoa nhẹ vết sẹo, đôi mắt cụp xuống kèm theo cái nhìn lạnh lùng.
Phong Như Khuynh hiểu rõ tính cách của Tần Thần. Hiếm khi được vài lần ra cửa, hắn đều đi theo nàng. Chỉ cần nàng không ở nhà, hắn sẽ chẳng thèm nhìn người ngoài; vậy mà mấy ngày qua Đường Mẫn quá siêng năng đến đây, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ đóng cửa không tiếp.
“Chúng ta đi thôi.”
Phong Như Khuynh cười nhẹ.
Có Tần Thần ở đây, nàng cực kỳ yên tâm!
…
Sau khi dặn dò mọi chuyện, Phong Như Khuynh dẫn theo Tần Thần rời phủ. Họ đi chẳng bao lâu, một tấm áo dài màu tím xuất hiện giữa khoảng không, đón gió thổi đến, cao quý mà quỷ dị.
“Tiểu nha đầu đâu mất rồi?"
Phong Như Khuynh không để ý nữa, nàng nhìn đám thú trước mặt mình.
“Đến giờ mà Tuyết Lang vẫn chưa về, ta khá lo lắng cho họ nên dự định hôm nay tới rừng Linh Thú một chuyến. Những lúc ta không có ở đây, mọi việc trong phủ đều do Hùng Nhất quản lý."
“Grào."
Hùng Nhất rống lên, đáy mắt không kiềm nổi sự phấn khởi. Từ khi Lang quản gia rời khỏi, cuối cùng nó đã thăng cấp từ một bé gấu lên quản gia được ủy quyền.
“Tuy nhiên..." Phong Như Khuynh ngừng giây lát: "Hùng Nhất, ta giao hai nha đầu kia cho ngươi. Ta muốn họ có thể đột phá đến mức Võ Giả trong thời gian ngắn."
“…”
Chủ nhân, người làm bé gấu khó xử quá.
Hai nha hoàn của người có tài năng gì bẩm sinh? Trong thời gian ngắn mà đột phá đến mức Võ Giả... làm khó bé gấu quá.
Đương nhiên Phong Như Khuynh biết rõ khả năng của Lưu Li và Thanh Linh. Trước đây nàng không giúp họ tu luyện, bởi vì tài năng bẩm sinh của họ không cao, dù có tu luyện cũng uổng phí thời gian.
Ngày ấy nàng đến cửa hiệu để mua Linh Dược cấp Ba. Nhờ hai nha hoàn ấy, nàng mới nhớ ra một món Dược thiện có thể cải thiện thể chất, tăng cường tài năng bẩm sinh; tuy nhiên phải dùng Linh Dược cấp Ba mới chế thành.
Thế nhưng...
Cửa hiệu Linh Dược mất hai tháng mới tìm được loại Linh Dược mà nàng cần.
Phong Như Khuynh đau đầu. Sớm biết mình có thể đột phá Võ Giả nhanh như vậy thì nàng đã không cần dùng đến Linh Dược của cửa hiệu, nhưng nếu đã mua số dược liệu ấy, mình cũng không nên lãng phí.
Ít nhất… Linh Dược cấp Ba còn có giá.
Có được món Linh Dược thiện này, khả năng bẩm sinh của hai nha đầu kia... chắc chắn được cải thiện.
“Viên Hầu, lát nữa ta giao phương thuốc cho ngươi. Ngươi chế nó thành Linh Dược thiện, bảo hai nha đầu kia ăn hàng ngày, sau mười ngày thì có thể tu luyện."
“Chít chít."
Viên Hầu kêu lên rồi nhận phương thuốc từ Phong Thanh Khuynh.
“Những Linh Thú khác nên làm gì cứ làm. Lúc ta không ở đây, các ngươi nhớ coi sóc dược liệu sau núi." Phong Như Khuynh đứng dậy khỏi ghế, lười biếng duỗi eo. Đôi mắt nàng hơi sụp xuống, mơ hồ cảm thấy không yên.
Vốn dĩ mấy ngày trước, Tuyết Lang nên về đây một lần; nhưng nó cứ không về làm nàng vô cùng lo lắng, phải đến Rừng Linh Thú một chuyến xem sao.
“Ta đi với tỷ."
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.
Phong Như Khuynh ngạc nhiên, nàng ngoảnh đầu và nhìn thấy một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
Hắn cười rạng rỡ như nắng mai, thậm chí vết sẹo trên mặt cũng đẹp hơn hẳn.
“Tỷ muốn đến rừng Linh Thú, ta sẽ đi cùng tỷ."
Có ta ở đây, tất nhiên sẽ bảo vệ tỷ an toàn!
Phong Như Khuynh sửng sốt: “Thần Nhi, mấy ngày qua đệ ở đâu?"
“Ta thấy có... có một cô nương thường xuyên đến tìm tỷ. Ta không muốn gặp người ngoài nên không ra cửa."
Ngón tay hắn xoa nhẹ vết sẹo, đôi mắt cụp xuống kèm theo cái nhìn lạnh lùng.
Phong Như Khuynh hiểu rõ tính cách của Tần Thần. Hiếm khi được vài lần ra cửa, hắn đều đi theo nàng. Chỉ cần nàng không ở nhà, hắn sẽ chẳng thèm nhìn người ngoài; vậy mà mấy ngày qua Đường Mẫn quá siêng năng đến đây, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ đóng cửa không tiếp.
“Chúng ta đi thôi.”
Phong Như Khuynh cười nhẹ.
Có Tần Thần ở đây, nàng cực kỳ yên tâm!
…
Sau khi dặn dò mọi chuyện, Phong Như Khuynh dẫn theo Tần Thần rời phủ. Họ đi chẳng bao lâu, một tấm áo dài màu tím xuất hiện giữa khoảng không, đón gió thổi đến, cao quý mà quỷ dị.
“Tiểu nha đầu đâu mất rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.