Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 54: Tác dụng của Linh Dược Thiện (1)
Tiêu Thất Gia
05/03/2020
"Vậy ý của ngươi là, tất cả đều là Khuynh Nhi sai?"
Phong Thiên Ngự lạnh lùng nhìn Lưu Dung quỳ gối phía dưới, trầm giọng chất vấn.
Đáy mắt của Lưu Dung hoảng hốt: "Bệ hạ, thần thiếp cũng không phải là ý này, thần thiếp cũng chỉ là đau long cho Khuynh Nhi..."
"Làm càn!" Phong Thiên Ngự tức giận ngút trời, bỗng dưng đứng dậy: "Dung quý phi a Dung quý phi, ngươi coi trẫm là tên ngốc hay sao? Những năm này, Khuynh Nhi bị ngươi đùa nghịch xoay quanh, ánh mắt của trẫm lại nhìn thấy rất rõ ràng, lúc trước là lo cho Khuynh Nhi, mới nhường nhịn ngươi khắp nơi, bây giờ khiến ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy!"
Hai đầu gối của Lưu Dung như nhũn ra, trái tim của bà đều đang run rẩy không ngừng.
Nhiều năm qua sống cuộc sóng rất tốt, khiến bà đã quên, bà bò lên vị trí quý phi này như thế nào.
Lưu gia bà có thể phát triển cường đại như thế, cũng là bởi vì Phong Như Khuynh.
"Người đâu." Phong Thiên Ngự lạnh giọng quát to: "Kể từ hôm nay, Dung quý phi không cần tiếp tục bước ra cửa phòng một bước, người Lưu gia càng không được vào cung thăm."
Một câu này như là giam lỏng Lưu Dung, cũng hạn chế bà tiếp xúc với bên ngoại.
"Phụ hoàng!" Trong đôi mắt của Phong Như Sương hiện lên kinh hoảng, khuôn mặt của nàng ta trắng bệch, cắn chặt môi: "Mẫu phi bà không phải có ý định, nữ nhi cũng không biết tỷ tỷ sẽ thích Liễu Ngọc Thần, nếu sớm biết như vậy, con tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ gặp nhau, huống chi, Liễu công tử làm người quả thật không tệ, chỉ tiếc lòng của hắn thuộc về chỗ khác."
"Như Sương." Phong Thiên Ngự lạnh lùng nhìn Phong Như Sương: "Ngươi cũng lớn rồi chứ đâu còn nhỏ, nên lấy chồng, nếu ngươi thật sự cảm thấy Liễu Ngọc Thần không tệ, không bằng... Ngươi làm thiếp cho hắn, được chứ?"
Thân thể mềm mại của Phong Như Sương run lên, không dám tin ngẩng đầu, nhìn về phía Phong Thiên Ngự: "Phụ hoàng, tim của Liễu Ngọc Thần thuộc nơi khác, người để cho con gả vào, chẳng phải là để cho con mất đi hạnh phúc cả đời sao?"
Nàng muốn gả, nhất định là nhân trung long phượng, tuyệt đối sẽ không gả cho cho Liễu gia, nhất là Liễu Ngọc Thần loại nam nhân nhu nhược kia.
Ầm!
Nắm đấm của Phong Thiên Ngự hung hăng đám ở trên bàn, giữa lông mày của ông đều rất tức giận: "Ngươi cũng biết gả cho hắn sẽ không hạnh phúc, vì sao các ngươi lại khuyên Khuynh Nhi gả vào Liễu gia?"
Phong Như Khuynh ở Lưu Vân Quốc chính là nữ nhân có thân phận tôn quý nhất, Phong Thiên Ngự cưng chiều yêu thương nàng, cả quốc biết rõ.
Mà dạng ân sủng này, là Phong Như Sương chưa từng chiếm được.
Trong lòng nàng bất giác có chút ê ẩm, cũng đều là nữ nhi của phụ hoàng, vì sao phụ hoàng lại bất công như vậy?
"Bệ hạ!" Lưu Dung nhìn thấy khuôn mặt của Phong Thiên Ngự tức giận, vội vàng bò về phía trước mấy bước, hung hăng khấu đầu: "Bệ hạ, xin người nể tình lúc trước Sương Nhi lấy mạng cứu Khuynh Nhi mà tha cho nàng lần này."
Bà có thể bị cấm túc, cũng có thể nhận trừng phạt, nhưng mà nữ nhi bây giờ là toàn bộ hi vọng của bà, chỉ cần Phong Như Sương vẫn còn, sớm muộn gì bà cũng sẽ lại hồi sinh.
Người kia, đã đồng ý với bà...
Phong Thiên Ngự nắm chặt nắm đấm, ông hiểu được, Lưu Dung nói là sự thật.
Phong Như Sương thật sự đã cứu Phong Như Khuynh, nhưng mà... Có một số việc lúc trước không tra rõ ràng, ông cũng không có phương pháp động vào những người này.
"Nể mặt Khuynh Nhi, lần này, trẫm sẽ tha thứ cho Phong Như Sương, nếu có lần sau nữa, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ!" Phong Thiên Ngự thả nắm đấm ra, một tay chắp sau lưng, phong thái hiên ngang, "Nhưng, tội chết nàng có thể miễn, tội sống khó tha, người đâu, dẫn Phong Như Sương đến Cấm Sơn hối lỗi nửa tháng."
Thân thể của Phong Như Sương run rẩy, nàng khẽ rũ đôi mắt xuống, bên trong che lại phẫn nộ và không cam lòng.
Cấm Sơn... Tên như ý nghĩa, nghe là biết đây là một chỗ có dạng gì.
Phong Thiên Ngự lạnh lùng nhìn Lưu Dung quỳ gối phía dưới, trầm giọng chất vấn.
Đáy mắt của Lưu Dung hoảng hốt: "Bệ hạ, thần thiếp cũng không phải là ý này, thần thiếp cũng chỉ là đau long cho Khuynh Nhi..."
"Làm càn!" Phong Thiên Ngự tức giận ngút trời, bỗng dưng đứng dậy: "Dung quý phi a Dung quý phi, ngươi coi trẫm là tên ngốc hay sao? Những năm này, Khuynh Nhi bị ngươi đùa nghịch xoay quanh, ánh mắt của trẫm lại nhìn thấy rất rõ ràng, lúc trước là lo cho Khuynh Nhi, mới nhường nhịn ngươi khắp nơi, bây giờ khiến ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy!"
Hai đầu gối của Lưu Dung như nhũn ra, trái tim của bà đều đang run rẩy không ngừng.
Nhiều năm qua sống cuộc sóng rất tốt, khiến bà đã quên, bà bò lên vị trí quý phi này như thế nào.
Lưu gia bà có thể phát triển cường đại như thế, cũng là bởi vì Phong Như Khuynh.
"Người đâu." Phong Thiên Ngự lạnh giọng quát to: "Kể từ hôm nay, Dung quý phi không cần tiếp tục bước ra cửa phòng một bước, người Lưu gia càng không được vào cung thăm."
Một câu này như là giam lỏng Lưu Dung, cũng hạn chế bà tiếp xúc với bên ngoại.
"Phụ hoàng!" Trong đôi mắt của Phong Như Sương hiện lên kinh hoảng, khuôn mặt của nàng ta trắng bệch, cắn chặt môi: "Mẫu phi bà không phải có ý định, nữ nhi cũng không biết tỷ tỷ sẽ thích Liễu Ngọc Thần, nếu sớm biết như vậy, con tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ gặp nhau, huống chi, Liễu công tử làm người quả thật không tệ, chỉ tiếc lòng của hắn thuộc về chỗ khác."
"Như Sương." Phong Thiên Ngự lạnh lùng nhìn Phong Như Sương: "Ngươi cũng lớn rồi chứ đâu còn nhỏ, nên lấy chồng, nếu ngươi thật sự cảm thấy Liễu Ngọc Thần không tệ, không bằng... Ngươi làm thiếp cho hắn, được chứ?"
Thân thể mềm mại của Phong Như Sương run lên, không dám tin ngẩng đầu, nhìn về phía Phong Thiên Ngự: "Phụ hoàng, tim của Liễu Ngọc Thần thuộc nơi khác, người để cho con gả vào, chẳng phải là để cho con mất đi hạnh phúc cả đời sao?"
Nàng muốn gả, nhất định là nhân trung long phượng, tuyệt đối sẽ không gả cho cho Liễu gia, nhất là Liễu Ngọc Thần loại nam nhân nhu nhược kia.
Ầm!
Nắm đấm của Phong Thiên Ngự hung hăng đám ở trên bàn, giữa lông mày của ông đều rất tức giận: "Ngươi cũng biết gả cho hắn sẽ không hạnh phúc, vì sao các ngươi lại khuyên Khuynh Nhi gả vào Liễu gia?"
Phong Như Khuynh ở Lưu Vân Quốc chính là nữ nhân có thân phận tôn quý nhất, Phong Thiên Ngự cưng chiều yêu thương nàng, cả quốc biết rõ.
Mà dạng ân sủng này, là Phong Như Sương chưa từng chiếm được.
Trong lòng nàng bất giác có chút ê ẩm, cũng đều là nữ nhi của phụ hoàng, vì sao phụ hoàng lại bất công như vậy?
"Bệ hạ!" Lưu Dung nhìn thấy khuôn mặt của Phong Thiên Ngự tức giận, vội vàng bò về phía trước mấy bước, hung hăng khấu đầu: "Bệ hạ, xin người nể tình lúc trước Sương Nhi lấy mạng cứu Khuynh Nhi mà tha cho nàng lần này."
Bà có thể bị cấm túc, cũng có thể nhận trừng phạt, nhưng mà nữ nhi bây giờ là toàn bộ hi vọng của bà, chỉ cần Phong Như Sương vẫn còn, sớm muộn gì bà cũng sẽ lại hồi sinh.
Người kia, đã đồng ý với bà...
Phong Thiên Ngự nắm chặt nắm đấm, ông hiểu được, Lưu Dung nói là sự thật.
Phong Như Sương thật sự đã cứu Phong Như Khuynh, nhưng mà... Có một số việc lúc trước không tra rõ ràng, ông cũng không có phương pháp động vào những người này.
"Nể mặt Khuynh Nhi, lần này, trẫm sẽ tha thứ cho Phong Như Sương, nếu có lần sau nữa, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ!" Phong Thiên Ngự thả nắm đấm ra, một tay chắp sau lưng, phong thái hiên ngang, "Nhưng, tội chết nàng có thể miễn, tội sống khó tha, người đâu, dẫn Phong Như Sương đến Cấm Sơn hối lỗi nửa tháng."
Thân thể của Phong Như Sương run rẩy, nàng khẽ rũ đôi mắt xuống, bên trong che lại phẫn nộ và không cam lòng.
Cấm Sơn... Tên như ý nghĩa, nghe là biết đây là một chỗ có dạng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.