Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 29: Thiếu niên phủ tướng quân (3)
Tiêu Thất Gia
10/12/2019
Linh hồn của nàng cường đại hơn so với người khác, cho nên vừa rồi nàng
đã cảm giác được nguy hiểm, nhưng thực lực của nàng quá yếu, dáng người
lại quá béo, nên không kịp tránh né, nếu không phải có người ra tay, sợ
rằng mũi tên kia sẽ lập tức muốn mạng của nàng.
Phong Như Khuynh xoay người, thì trông thấy một thiếu niên mặc trường sam đứng cách đó không xa.
Biểu cảm lạnh nhạt trước sau như một trên mặt thiếu niên, phảng phất như mọi việc đều không liên quan đến mình.
“Cảm ơn……” Phong Như Khuynh mím môi, nói lời cảm ơn từ trong đáy lòng.
Ánh mắt thiếu niên lạnh nhạt, bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cười nhạo một tiếng.
Nữ nhân này…… Vậy mà lại biết cảm ơn?
“Ta cứu ngươi, là do không muốn làm gia gia thương tâm. Tuy rằng gia gia không muốn đến gặp ngươi, nhưng ông cũng không muốn ngươi xảy ra chuyện gì,” Ánh mắt thiếu niên lạnh nhạt, giọng điệu bất cận nhân tình: “Còn có, nhìn trên mặt mũi ta đã cứu người, sau này ngươi đừng xuất hiện trước Đại Nhi nữa, nàng thực sự rất sợ hãi khi nhìn thấy ngươi.”
Đại Nhi trời sinh bị tàn tật, vốn đã tự bế, nhưng lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy Phong Như Khuynh, bởi vì do huyết mạch, liền muốn thân cận với “nàng”.
Nhưng Phong Như Khuynh đã làm cái gì?
Bởi vì Đại Nhi làm cho Phong Như Sương bị khiếp sợ, “nàng” liền hung hăng cho Đại Nhi một đạp, hơn nữa từ đó về sau, chỉ cần nhìn thấy Đại Nhi, Phong Như Khuynh đều sẽ khi dễ nàng.
Khiến cha mẹ Đại Nhi chỉ có thể nhốt nàng ấy ở trong nhà, không dám cho nàng ấy ra ngoài nữa.
Phong Như Khuynh ngẩn ra, nàng biết người khi dễ Nạp Lan Đại Nhi là nguyên chủ, nhưng trong lòng nàng lại không hiểu được cảm giác khó chịu này.
“Thực xin lỗi……”
Câu xin lỗi này, là nàng ân hận thay nguyên chủ, trong ánh mắt hàm chứa sự áy náy chân thành.
Trong lòng thiếu niên chấn động, hắn rũ đôi mắt xuống, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay.
Hắn không nghĩ tới Phong Như Khuynh sẽ xin lỗi hắn, nhưng hắn một lần lại một lần ở trong lòng tự nhắc nhở chính mình, nhất định không thể mềm lòng với nàng nữa.
Hắn đã từng mềm lòng vô số lần, nhưng chỉ đổi lấy những tổn thương càng trầm trọng hơn mà thôi.
“Người ngươi nên xin lỗi không phải ta, mà là Đại Nhi, nàng là người đã bị ngươi tổn thương nhiều nhất, còn có, gia gia tuổi cũng đã lớn, gần đây thân thể cũng không tốt, ta cũng biết ngươi đã dọn ra ngoài hoàng cung, ta chỉ xin ngươi từ nay về sau đừng tới phủ tướng quân, bọn họ không thể nào chịu nổi bất kỳ tổn thương nào nữa.”
Phong Như Khuynh không nói gì, nàng biết, vô số câu xin lỗi, cũng không có biện pháp xóa nhòa được những tổn thương trong lòng họ.
Chuyện duy nhất mà nàng có thể làm, chính là dùng cả đời này để đền bù.
“Chuyện này, công chúa, ta không khuyên nhủ ngươi những lời dư thừa này nữa, hy vọng ngươi về sau có thể suy nghĩ vì bệ hạ nhiều một chút, hắn quả thực là một người…… phụ thân rất tốt, những người bị ngươi tổn thương đã quá nhiều rồi, ngươi đừng làm hắn tổn thương.”
Con mắt lạnh nhạt của thiếu niên lướt qua trên người Phong Như Khuynh, xoay người, chọn một hướng khác rời đi.
Trên thực tế, đến chính hắn cũng không biết tại sao mình lại ra tay cứu Phong Như Khuynh, rõ ràng nữ nhân này đã khi dễ Đại Nhi thảm như thế!
Có lẽ là…… vì nàng là huyết mạch duy nhất mà cô cô lưu lại, hắn không có biện pháp trơ mắt nhìn nàng chết.
Cũng có thể bởi vì khi ở Thú Các…… Lời nói của nàng với Phong Như Sương đã làm hắn có một chút tin tưởng, có lẽ, nàng thật sự đã thay đổi?
Nhưng hắn không dám đánh cược, hắn sợ sau khi hắn đánh cược, chờ đợi phủ tướng quân, sẽ lại là một lần tổn thương nữa……
Phong Như Khuynh đứng yên ở chỗ cũ, nhìn theo bóng dáng thiếu niên rời đi.
Lòng của nàng, giờ khắc này, tràn ngập đau lòng.
Nàng đau lòng Nạp Lan Đại Nhi đã phải chịu đựng sự tủi thân, càng đau lòng…… lão tướng quân tuổi tác đã cao còn bị chọc tức đến như thế.
“Xem ra, chờ ta an bài xong tất cả mọi chuyện trong phủ công chúa thì ta nên đi phủ tướng quân thăm hỏi một chút, chỉ là không biết khi ngoại công nhìn thấy ta có thể bị tức đến choáng váng hay không?”
Phong Như Khuynh xoay người, thì trông thấy một thiếu niên mặc trường sam đứng cách đó không xa.
Biểu cảm lạnh nhạt trước sau như một trên mặt thiếu niên, phảng phất như mọi việc đều không liên quan đến mình.
“Cảm ơn……” Phong Như Khuynh mím môi, nói lời cảm ơn từ trong đáy lòng.
Ánh mắt thiếu niên lạnh nhạt, bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cười nhạo một tiếng.
Nữ nhân này…… Vậy mà lại biết cảm ơn?
“Ta cứu ngươi, là do không muốn làm gia gia thương tâm. Tuy rằng gia gia không muốn đến gặp ngươi, nhưng ông cũng không muốn ngươi xảy ra chuyện gì,” Ánh mắt thiếu niên lạnh nhạt, giọng điệu bất cận nhân tình: “Còn có, nhìn trên mặt mũi ta đã cứu người, sau này ngươi đừng xuất hiện trước Đại Nhi nữa, nàng thực sự rất sợ hãi khi nhìn thấy ngươi.”
Đại Nhi trời sinh bị tàn tật, vốn đã tự bế, nhưng lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy Phong Như Khuynh, bởi vì do huyết mạch, liền muốn thân cận với “nàng”.
Nhưng Phong Như Khuynh đã làm cái gì?
Bởi vì Đại Nhi làm cho Phong Như Sương bị khiếp sợ, “nàng” liền hung hăng cho Đại Nhi một đạp, hơn nữa từ đó về sau, chỉ cần nhìn thấy Đại Nhi, Phong Như Khuynh đều sẽ khi dễ nàng.
Khiến cha mẹ Đại Nhi chỉ có thể nhốt nàng ấy ở trong nhà, không dám cho nàng ấy ra ngoài nữa.
Phong Như Khuynh ngẩn ra, nàng biết người khi dễ Nạp Lan Đại Nhi là nguyên chủ, nhưng trong lòng nàng lại không hiểu được cảm giác khó chịu này.
“Thực xin lỗi……”
Câu xin lỗi này, là nàng ân hận thay nguyên chủ, trong ánh mắt hàm chứa sự áy náy chân thành.
Trong lòng thiếu niên chấn động, hắn rũ đôi mắt xuống, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay.
Hắn không nghĩ tới Phong Như Khuynh sẽ xin lỗi hắn, nhưng hắn một lần lại một lần ở trong lòng tự nhắc nhở chính mình, nhất định không thể mềm lòng với nàng nữa.
Hắn đã từng mềm lòng vô số lần, nhưng chỉ đổi lấy những tổn thương càng trầm trọng hơn mà thôi.
“Người ngươi nên xin lỗi không phải ta, mà là Đại Nhi, nàng là người đã bị ngươi tổn thương nhiều nhất, còn có, gia gia tuổi cũng đã lớn, gần đây thân thể cũng không tốt, ta cũng biết ngươi đã dọn ra ngoài hoàng cung, ta chỉ xin ngươi từ nay về sau đừng tới phủ tướng quân, bọn họ không thể nào chịu nổi bất kỳ tổn thương nào nữa.”
Phong Như Khuynh không nói gì, nàng biết, vô số câu xin lỗi, cũng không có biện pháp xóa nhòa được những tổn thương trong lòng họ.
Chuyện duy nhất mà nàng có thể làm, chính là dùng cả đời này để đền bù.
“Chuyện này, công chúa, ta không khuyên nhủ ngươi những lời dư thừa này nữa, hy vọng ngươi về sau có thể suy nghĩ vì bệ hạ nhiều một chút, hắn quả thực là một người…… phụ thân rất tốt, những người bị ngươi tổn thương đã quá nhiều rồi, ngươi đừng làm hắn tổn thương.”
Con mắt lạnh nhạt của thiếu niên lướt qua trên người Phong Như Khuynh, xoay người, chọn một hướng khác rời đi.
Trên thực tế, đến chính hắn cũng không biết tại sao mình lại ra tay cứu Phong Như Khuynh, rõ ràng nữ nhân này đã khi dễ Đại Nhi thảm như thế!
Có lẽ là…… vì nàng là huyết mạch duy nhất mà cô cô lưu lại, hắn không có biện pháp trơ mắt nhìn nàng chết.
Cũng có thể bởi vì khi ở Thú Các…… Lời nói của nàng với Phong Như Sương đã làm hắn có một chút tin tưởng, có lẽ, nàng thật sự đã thay đổi?
Nhưng hắn không dám đánh cược, hắn sợ sau khi hắn đánh cược, chờ đợi phủ tướng quân, sẽ lại là một lần tổn thương nữa……
Phong Như Khuynh đứng yên ở chỗ cũ, nhìn theo bóng dáng thiếu niên rời đi.
Lòng của nàng, giờ khắc này, tràn ngập đau lòng.
Nàng đau lòng Nạp Lan Đại Nhi đã phải chịu đựng sự tủi thân, càng đau lòng…… lão tướng quân tuổi tác đã cao còn bị chọc tức đến như thế.
“Xem ra, chờ ta an bài xong tất cả mọi chuyện trong phủ công chúa thì ta nên đi phủ tướng quân thăm hỏi một chút, chỉ là không biết khi ngoại công nhìn thấy ta có thể bị tức đến choáng váng hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.