Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 273: Vì sao kẻ xui xẻo vẫn mãi là sói (1)
Tiêu Thất Gia
25/10/2021
Người dịu dàng như ánh trăng sáng như vậy, sợ là trên thế gian này, không có người con gái nào sẽ không động tâm.
Nhưng mà…… Phong Như Khuynh đã liều mình cứu nàng, sao nàng có thể lấy oán trả ơn, đoạt lấy người đàn ông của nàng ấy?
Huống chi, còn là vì một người đàn ông chưa từng gặp mặt.
……
Oanh!
Trường kiếm đánh xuống, trong nháy mắt không khí sinh ra một trận dao động.
Thân thể người đàn ông trung niên nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, sắc mặt của hắn hết sức khó coi, tràn ngập âm u.
Nếu chỉ có một mình Phong Như Khuynh thì hắn không sợ, cố tình lại có linh thú ngũ giai nên dù hắn có muốn đụng tới một góc áo của nàng cũng trở nên rất khó khăn!
“Rống!”
Tam Văn Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo sóng cát, trong nháy mắt đã tới phía sau người đàn ông trung niên.
Đầu nó hung hăng đụng vào lưng hắn.
Lần này nhanh và mạnh quá mức khiến cơ thể người đàn ông trung niên phải bước về trước mấy bước, mới ổn định lại được.
“Nha đầu thúi, các ngươi muốn chết!” Người đàn ông trung niên xoay người, ánh mắt hung hăng ngang ngược, nhìn chằm chằm thiếu nữ đứng trên lưng hổ.
Tay Phong Như Khuynh quét ngang, trường kiếm tản ra ánh sáng bén nhọn, xôn xao một tiếng, kiếm quang hiện lên, trong nháy mắt hướng về người đàn ông trung niên kia.
Dù sao người đàn ông trung niên kia cũng là người có thực lực Huyền Vũ giả, hắn hơi nghiêng người tránh qua một bên, kiếm quang cắt đứt tóc của hắn, lả tả rơi xuống.
“Rống!”
Tam Văn Hổ không cho người đàn ông trung niên cơ hội thở dốc, lại chạy qua đụng hắn thêm lại lần nữa.
Một bên là linh thú ngũ giai, một bên là Huyền Vũ giả, tuy rằng cảnh giới như nhau, nhưng mà…… bất kể là tốc độ, sức mạnh hay trình độ da dày thịt béo thì linh thú đều vượt xa con người.
Cảnh giới như nhau nhưng thực lực lại không ngang nhau.
Phụt!
Người đàn ông trung niên né không kịp, phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run rẩy hai lần mới không rơi từ trên bầu trời xuống.
Hắn lau vết máu trên khóe miệng đi, ánh mắt tối sầm.
Có con linh thú ngũ giai ở chỗ này, hắn không thể chiếm được chỗ tốt nào, nhất định phải rời khỏi nơi này, trở về Phong Vân phủ báo cáo sự việc cho tiểu thư!
“Đường Ẩn, nếu hôm nay có người này bảo vệ ngươi, ta sẽ tha cho ngươi lần này, chờ lần sau, các ngươi sẽ không có may mắn như vậy nữa đâu!”
Còn có con nhóc này dám đối nghịch với Phong Vân Phủ, hắn là người Phong Vân Phủ, nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!
“Ta có nói…… cho ngươi đi sao?”
Khi người đàn ông trung niên xoay người rời đi, một giọng nói quỷ mị u ám từ sau lưng truyền đến.
Giọng nói giống như ác ma kia, cũng không làm người đàn ông trung niên dừng lại, ngược lại làm hắn tăng tốc độ, nhanh chóng chạy như điên về phía trước.
Nhưng rất mau, hắn đã phải ngừng lại.
Bởi vì đứng ở trước mặt hắn, là một thiếu niên như sát thần.
Thiếu niên mặc áo bào xanh tuấn tú, môi mỏng mím nhẹ, lạnh lùng đứng trước mặt người đàn ông trung niên.
Khí chất quanh người thiếu niên làm cho lòng người rúng động, giống như chỉ cần trong nháy mắt, sẽ làm cho người khác rơi vào bên trong địa ngục bất tận.
Ma quỷ……
Không biết vì sao, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của thiếu niên, không hiểu sao trong lòng hắn hiện ra hai chữ này.
Hắn không kịp để ý nhiều như vậy nữa, 'oanh' một chưởng hướng về ngực thiếu niên.
Ánh mắt thiếu niên lạnh nhạt, mắt đen như một cái hố đen, trong nháy mắt, khiến cho người đàn ông trung niên sinh ra một cảm giác run sợ.
Đúng lúc chưởng phong sắc bén của hắn rơi xuống thì bóng dáng thiếu niên cũng biến mất trong không khí, đến khi hắn xuất hiện lại thì đã ở phía sau người đàn ông trung niên.
Gió lớn cường đại quanh thân nổi lên, như sóng biển lớn, cuốn tới.
Oanh!
Trên lưng người đàn ông trung niên bị một kích, bước chân run lên, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Nhưng không đợi hắn tiếp tục đào tẩu, Tam Văn Hổ cũng đã chắn trước mặt hắn.
Không thể lui được nữa!
Nhưng mà…… Phong Như Khuynh đã liều mình cứu nàng, sao nàng có thể lấy oán trả ơn, đoạt lấy người đàn ông của nàng ấy?
Huống chi, còn là vì một người đàn ông chưa từng gặp mặt.
……
Oanh!
Trường kiếm đánh xuống, trong nháy mắt không khí sinh ra một trận dao động.
Thân thể người đàn ông trung niên nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, sắc mặt của hắn hết sức khó coi, tràn ngập âm u.
Nếu chỉ có một mình Phong Như Khuynh thì hắn không sợ, cố tình lại có linh thú ngũ giai nên dù hắn có muốn đụng tới một góc áo của nàng cũng trở nên rất khó khăn!
“Rống!”
Tam Văn Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo sóng cát, trong nháy mắt đã tới phía sau người đàn ông trung niên.
Đầu nó hung hăng đụng vào lưng hắn.
Lần này nhanh và mạnh quá mức khiến cơ thể người đàn ông trung niên phải bước về trước mấy bước, mới ổn định lại được.
“Nha đầu thúi, các ngươi muốn chết!” Người đàn ông trung niên xoay người, ánh mắt hung hăng ngang ngược, nhìn chằm chằm thiếu nữ đứng trên lưng hổ.
Tay Phong Như Khuynh quét ngang, trường kiếm tản ra ánh sáng bén nhọn, xôn xao một tiếng, kiếm quang hiện lên, trong nháy mắt hướng về người đàn ông trung niên kia.
Dù sao người đàn ông trung niên kia cũng là người có thực lực Huyền Vũ giả, hắn hơi nghiêng người tránh qua một bên, kiếm quang cắt đứt tóc của hắn, lả tả rơi xuống.
“Rống!”
Tam Văn Hổ không cho người đàn ông trung niên cơ hội thở dốc, lại chạy qua đụng hắn thêm lại lần nữa.
Một bên là linh thú ngũ giai, một bên là Huyền Vũ giả, tuy rằng cảnh giới như nhau, nhưng mà…… bất kể là tốc độ, sức mạnh hay trình độ da dày thịt béo thì linh thú đều vượt xa con người.
Cảnh giới như nhau nhưng thực lực lại không ngang nhau.
Phụt!
Người đàn ông trung niên né không kịp, phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run rẩy hai lần mới không rơi từ trên bầu trời xuống.
Hắn lau vết máu trên khóe miệng đi, ánh mắt tối sầm.
Có con linh thú ngũ giai ở chỗ này, hắn không thể chiếm được chỗ tốt nào, nhất định phải rời khỏi nơi này, trở về Phong Vân phủ báo cáo sự việc cho tiểu thư!
“Đường Ẩn, nếu hôm nay có người này bảo vệ ngươi, ta sẽ tha cho ngươi lần này, chờ lần sau, các ngươi sẽ không có may mắn như vậy nữa đâu!”
Còn có con nhóc này dám đối nghịch với Phong Vân Phủ, hắn là người Phong Vân Phủ, nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!
“Ta có nói…… cho ngươi đi sao?”
Khi người đàn ông trung niên xoay người rời đi, một giọng nói quỷ mị u ám từ sau lưng truyền đến.
Giọng nói giống như ác ma kia, cũng không làm người đàn ông trung niên dừng lại, ngược lại làm hắn tăng tốc độ, nhanh chóng chạy như điên về phía trước.
Nhưng rất mau, hắn đã phải ngừng lại.
Bởi vì đứng ở trước mặt hắn, là một thiếu niên như sát thần.
Thiếu niên mặc áo bào xanh tuấn tú, môi mỏng mím nhẹ, lạnh lùng đứng trước mặt người đàn ông trung niên.
Khí chất quanh người thiếu niên làm cho lòng người rúng động, giống như chỉ cần trong nháy mắt, sẽ làm cho người khác rơi vào bên trong địa ngục bất tận.
Ma quỷ……
Không biết vì sao, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của thiếu niên, không hiểu sao trong lòng hắn hiện ra hai chữ này.
Hắn không kịp để ý nhiều như vậy nữa, 'oanh' một chưởng hướng về ngực thiếu niên.
Ánh mắt thiếu niên lạnh nhạt, mắt đen như một cái hố đen, trong nháy mắt, khiến cho người đàn ông trung niên sinh ra một cảm giác run sợ.
Đúng lúc chưởng phong sắc bén của hắn rơi xuống thì bóng dáng thiếu niên cũng biến mất trong không khí, đến khi hắn xuất hiện lại thì đã ở phía sau người đàn ông trung niên.
Gió lớn cường đại quanh thân nổi lên, như sóng biển lớn, cuốn tới.
Oanh!
Trên lưng người đàn ông trung niên bị một kích, bước chân run lên, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Nhưng không đợi hắn tiếp tục đào tẩu, Tam Văn Hổ cũng đã chắn trước mặt hắn.
Không thể lui được nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.