Chương 149: 126: Bản cung cũng là phi, ngươi đánh thử xem?
Dương thập lục
17/08/2017
Edit: Shamin
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, hồi lâu chưa thở ra, cho đến khi làm bản thân nghẹn chết, cũng không biết ai là người đầu tiên vỗ tay.
Trong chốc lát, tiếng vỗ tay như sấm dậy, Thiên Vũ đại đế không ngớt lời khen ngợi: “Hay! Hay! Hay!” Ba chữ hay, giống Vân phi lúc trước, làm Phượng Vũ Hoành tuyệt đối khẳng định.
Phượng Vũ Hoành xoay người nhìn Huyền Thiên Minh, chỉ thấy người nọ giơ ngón tay cái về phía nàng. Nàng đắc ý vài phần, có thể được người mình thích thừa nhận, đó là cảm giác không thể biểu đạt bằng vui sướng nhất.
Nàng vận khí công khôi phục một chút, bình thường bắn cung trăm bước khẳng định không thể được, chỉ có thể dùng phương pháp đã học được khi huấn luyện ở kiếp trước. Tuy coi như là dùng mưu, khi bắt đầu thi triển cũng cực kỳ kích thích.
Trên sân, thị vệ sớm đã chạy đến bên cạnh bia ngắm, dứt khoát đưa bia ngắm kia dâng đến trước mặt Thiên Vũ đại đế, “Hoàng thượng mời xem, tiểu thư Phượng gia bay qua trăm bước, ngắm trúng hồng tâm.”
Thiên Vũ đại đế nhiều năm mới thấy nụ cười khoa trương như vậy, đêm nay là vì Phượng Vũ Hoành, chỉ thấy hắn liên tiếp gật đầu, sau đó ngoắc Phượng Vũ Hoành: “Nha đầu, lại đây.”
Phượng Vũ Hoành nhanh chóng đi qua, quỳ gối xuống: “Dân nữ Phượng Vũ Hoành khấu kiến Hoàng thượng.”
Thiên Vũ đế vui vẻ đến nỗi miệng không ngừng cười, tự mình tiến lên nâng người dậy, sau đó nhìn chằm chằm một lát, lại nói: “Sao lại xưng dân nữ? Con là vợ của Minh nhi trẫm, mặc dù chưa qua cửa, nhưng sớm muộn gì cũng là người một nhà. Nghe nói con đã gọi Vân phi là mẫu phi, cũng gọi Hoa nhi là thất ca, vậy cứ gọi trẫm là phụ hoàng!”
Chúng khách mời hôm nay đến nhất trí cho rằng đầu óc mình không đủ dùng, lượng tin tức đặc sắc quá lớn không thể mở rộng thêm! Hoàng đế Đại Thuận từ khi nào lại trở nên bình dị gần gũi như vậy? Không phải hắn hay nổi giận sao? Không phải hắn hỉ nộ vô thường sao? Không phải hắn sát phạt quyết đoán lãnh huyết vô tình sao? Vì sao buổi tối hôm nay lại đảo điên hoàn toàn như thế?
Đương nhiên, người ghen tị nhất là Bộ Nghê Thường! Cùng là con dâu chưa qua cửa, Hoàng thượng chỉ cho Phượng Vũ Hoành gọi hắn là phụ hoàng, cũng chưa nhìn mình một cái. Mắt tà của nàng trừng nhìn tứ hoàng tử, trong mắt lộ ra một câu nghi vấn: Đây là ý gì?
Tứ hoàng tử dĩ nhiên không có khả năng giải thích nghi hoặc của nàng, đừng nói Bộ Nghê Thường không biết, ngay cả hắn là con cũng không biết. Nhưng mà, cho tới giờ Hoàng thượng đều quan tâm lão cửu, từ nhỏ đến lớn, lão cửu muốn gì chả có? Nghĩ đi nghĩ lại, có thể quật chết quý phi, ngay cả mắng phụ hoàng cũng chưa mắng một câu, hắn là tiền lệ, cũng không biết có gì kỳ lạ.
Mà Phượng Vũ Hoành khuôn mặt đang mỉm cười nhìn về phía Thiên Vũ đế, bộ dáng nhu thuận, so với phong thái hiên ngang trên sân vừa rồi như hai người, giờ khắc này, nàng chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, khi nghe được trưởng bối thừa nhận mình, hiện ra khuôn mặt vui vẻ lại thẹn thùng, nụ cười mang theo vài phần kiêu ngạo.Phượng Vũ Hoành quỳ xuống dập đầu, nói: “Con dâu tạ long ân phụ hoàng.”
Cùng lúc đó, trong đám người có một người đi ra, chính là Tả tướng Phượng Cẩn Nguyên.
Nữ nhi nhận được đại ân như thế, hắn là phụ thân, nếu có ở đây, nào có đạo lí không cùng tạ ơn. Vì thế nhanh chóng cũng quỳ trên, đầu nặng nề: “Thần tạ long ân Thánh thượng.”
Thiên Vũ đại đế gật đầu, lại nhìn Phượng Cẩn Nguyên hỏi: “Cháu ngoại của Diêu lão nhân, trẫm nhớ là chính nữ Phượng gia các ngươi mà nhỉ? Cung yến mấy năm nay đều không có chính nữ Phượng gia tiến cung, trẫm vốn tưởng Phượng ái khanh không xem trọng những thứ này, nhưng hôm nay xem ra, là trẫm hiểu lầm Phượng tướng. Nữ nhi tốt như vậy nên cất đi, đỡ phải có người xem mặt, cùng Minh nhi của trẫm cướp con dâu.”
Một câu, làm Phượng Cẩn Nguyên đang quỳ trên mặt đất hiện lên khuôn mặt già nua đỏ bừng, một lát sau lại trắng bệch.
Hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì, chuyện ba năm trước đây rõ ràng trong cung đã làm khó dễ lưu đày Diêu gia, một đêm hắn đã tỏ thái độ, Hoàng thượng còn rất cao hứng, nhưng hôm nay hình như đã đem chuyện ba năm trước hoàn toàn quên, sao có thể... trợn mắt nói dối chứ?
Không chỉ Phượng Cẩn Nguyên nóng nảy, Phượng Trầm Ngư đứng sau Thanh Nhạc cũng sắp hỏng rồi. Chính nữ, hai chữ này chính là đánh vào mặt nàng! Nàng đường đường là chính nữ lại bôi đen mặt giả dạng nô tỳ trà trộn vào cung, nhưng Phượng Vũ Hoành rõ ràng là thứ nữ, mà mọi người cố tình nhỡ rõ nàng ta là chính nữ ban đầu, vậy Trầm Ngư nàng rốt cuộc là cái gì?
Trong lòng nàng hận ý cuồn cuộn, cắn răng hỏi Thanh Nhạc: “Chuyện chúng ta chuẩn bị, rốt cuộc có thành công không?”
Thanh Nhạc cũng hận Phượng Vũ Hoành, đặc biệt nhìn một đầu tóc của các cô nương, nàng càng hận. Vì thế cùng nghiến răng nghiến lợi nói với Trầm Ngư: “Phải thành công.”
Thiên Vũ chờ cả buổi không thấy Phượng Cẩn Nguyên trả lời, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói với Hoàng hậu: “Đưa trâm đầu phượng cho con dâu, trí nhớ Phượng tướng không tốt lắm, không nhớ chính nữ trong nhà rốt cuộc là ai, nhưng trẫm không thể giống hắn, nhớ nhầm con dâu.”
Nói một hồi, làm toàn thân Phượng Cẩn Nguyên đổ mồ hồi. Thiên Vũ đế người này tâm tình bất định, hắn cũng sợ ngôi cửu ngũ này mất hứng kéo hắn ra ngoài chém. Tục ngữ nói gần vua như gần cọp, hắn là hổ, vẫn là con hổ hỉ nộ vô thường.
Hoàng hậu nương nương vẫy tay về phía Phượng Vũ Hoành, Phượng Vũ Hoành nhu thuận tiến lên, quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu tự tay đem trâm đầu phượng cài vào búi tóc của Phượng Vũ Hoành, sau đó khen: “Thật sự là đẹp, giống như toạ ra cho con vậy.” Một câu nói làm người ta miên man bất định.
Phượng Vũ Hoành lại cảm tạ Hoàng thượng Hoàng hậu, khi ngẩng đầu, đã thấy Thiên Vũ đế nhìn mình, trong mắt có thêm một tầng ý thích thú.
Nàng cân nhắc một lát, rồi nở nụ cười, bước lên phía trước, nói nhỏ với Thiên Vũ trước mặt: “Phụ hoàng yên tâm, con dâu chắc chắn sẽ bảo hộ tốt trâm đầu phượng, sẽ không làm phụ hoàng thất vọng.” Lại lúc đi trở về, trên mặt lại là nụ cười nhu thuận vô hại.Từ khảo nghiệm của Hoàng đế, Phượng Vũ Hoành coi như đã qua.
Trâm đầu phượng là thứ tốt, đồng thời cũng là củ khoai lang bỏng tay, thứ này cũng như việc trao ngọc tỷ, ai có được nó, tương đương với việc có được thiên hạ.
Mà phượng đầu sai này cài trên đầu Phượng Vũ Hoành, nhưng nàng lấy một phu quân không có năng lực sinh con là cửu hoàng tử, giờ khắc này, có bao nhiêu người đánh chủ ý lên trâm cài của nàng, Phượng Vũ Hoành chỉ suy nghĩ một chút đã thấy đầu to ra.
Hoàng đế rốt cuộc là hoàng đế, sẽ không vô duyên vô cớ đưa những thứ như thế này, lại càng không vô cớ đưa ra một quyết định.
Đây là khảo nghiệm của nàng, nếu nàng qua được, đối với nàng tốt, đối với Huyền Thiên Minh cũng tốt, tương lai hai người đều có thể có vô vàn huy hoàng. Nếu nàng không qua nổi, vậy đối với Hoàng thượng mà nói, con dâu như vậy, không cần cũng được. Hắn sủng cửu tử của hắn, nhưng không thấy giang sơn của mình làm trò đùa.
Về phần Huyền Thiên Minh có má không thể có con nối dõi như mọị người đồn đoán, Phượng Vũ Hoành căn bản sẽ không quá tin tưởng. Huống chi, nàng là đại phu, là thánh thủ kết hợp Trung y và Tây y, nàng còn mang theo hiệu thuốc không gian đối với người niên đại này giống như thần tiên điện phủ, còn bệnh gì chữa không hết? Tuy Huyền Thiên Minh thực sự bị thương nguồn giống, nàng cũng có thể dựa vào đôi tay kỳ diệu của mình mà cho hắn hồi sinh!
Sợ cái lông!
Con dâu nói như thế, Thiên Vũ đế càng nhìn càng thích. Không khỏi bắt đầu ảo tưởng ngày Minh nhi hắn đại hôn, có lẽ Vân phi cũng sẽ lộ diện. Hắn đã bao năm không gặp rồi? Khuôn mặt kia, hắn nằm mơ cũng nhớ đến.
Màn biểu diễn hay nhất ở cung yến đã hạ màn, lấy sự kinh người tế thế mà khắc vào tâm mỗi người.
Bộ Nghê Thường không còn mặt mũi ở lại Lưu Ly viên, dứt khoát hồi phủ. Mà ngồi ở trên cao, có một người, chỉ nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hoành, nhìn như lục phủ ngũ tạng của nàng đều lộn hết lên.
Người nọ chính là cô ruột của Bộ Nghê Thường, quý phi Bộ Bạch Bình.
Bộ Bạch Bình lúc này, biểu tình như đào mộ tổ tiên nhà nàng, mặt tái đi. Hoa phi ngồi bên cạnh nàng cố tình không muốn sống nói với nàng: “Bộ tỷ tỷ đúng là có phúc khí! Chất nữ của Bộ gia có thể bắn xa như vậy, đúng là nữ trung hào kiệt!”
Từ trước đến giờ Hoa phi là người khó ưa nhất, không chỉ một người, mà đặc biệt ở trước mặt Bộ Bạch Bình, đã nhiều năm rồi, cũng không biết sao, Hoa phi chưa từng cho nàng nghe được một câu hài lòng. Bộ Bạch Bình từng cho rằng, Hoa phi này là do Hoàng hậu tuyển riêng tới làm nàng ngột ngạt.
So với hiện tại, nếu Bộ Nghê Thường thắng, lời này của Hoa phi dĩ nhiên không phải bới móc, nhưng cái sai ở chỗ Bộ Nghê Thường bị thua!
Quý phi nương nương nổi giận, bỗng nhiên đứng dậy, cũng không quản đang trong tình huống gì, hướng đến khuôn mặt đang cười sáng lạn của Hoa phi tát hai cái.
Hoa phi kia cũng thật buồn cười, đã nhanh ba mươi tuổi rồi, nhưng bị Bộ Bạch Bình đánh đã “hu hu” khóc lớn.
Cảnh khóc nháo này, vốn là sân ca múa cũng không ca múa nổi nữa, đám vũ cơ đều lui ra, ánh mắt mọi người hướng lên phía đài cao, nhìn Bộ quý phi và Hoa phi diễn trò.
Bộ Bạch Bình cảm thấy bản thân hôm nay đã bị nhục nhã tới cực điểm, chẳng qua Hoa phi là chỗ phát tiết của nàng, hận ý chân chính đều ở chỗ Phượng Vũ Hoành.
Nhưng nàng rốt cuộc là trưởng bối, chung quy không thể trong tình huống này mà trực tiếp làm khó dễ Phượng Vũ Hoành, trong lúc nhất thời lửa giận không có chỗ phát, Hoa phi lại tiến gần.
Nhưng Hoa phi khóc, còn vừa khóc vừa uỷ khuất nói: “Chất nữ Bộ gia của tỷ thua, trong lòng tỷ không thoải mái cũng không thể đánh ta! Bộ tỷ tỷ, rốt cuộc ta làm sai cái gì?” Khóc lóc rồi bắt đầu kéo đến chỗ Hoàng thượng Hoàng hậu: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Cẩm nhi rất oan uổng! Bộ tỷ tỷ dựa vào đâu mà bá đạo như vậy, nói đánh liền đánh?”
Bộ Bạch Bình giành trước một câu: “Chỉ bằng ta là quý phi, ngươi chỉ là phi!”
Lời nàng vừa dứt, chợt nghe một âm thanh vang lên, cũng không biết là từ đâu truyền đến, vang lên thăm thẳm, vô căn vô tế (1), âm thanh quỷ mị, lại uyển chuyển dễ nghe.
Âm thanh kia nói... “Bản cung cũng chỉ là phi, Bộ Bạch Bình, ngươi đánh thử xem!”
Bộ Bạch Bình đột nhiên ngẩn ra, Thiên Vũ đại đế và Hoàng hậu cũng ngẩn ra. Thiên Vũ hoàng trông khôi hài nhất, cả người lập tức đứng lên, sau đó cứ như hình ảnh tạm dừng, không nhúc nhích, ngay cả miệng cũng vẫn duy trì một tư thế.
Âm thanh này... Vân... Vân Phiên Phiên?
Thiên Vũ đại đế không thểtin được lỗ tai mình, bao nhiêu năm rồi hắn chưa nghe giọng nói của Vân phi? Đãbao nhiêu năm chưa thấy mặt Vân phi? Chẳng nhẽ Nguyệt Tịch yến năm nay, nữ nhânkhông có lương tâm chết tiệt kia ở Nguyệt Hàn cung kia không chờ được, muốn rangoài đi dạo sao?
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, hồi lâu chưa thở ra, cho đến khi làm bản thân nghẹn chết, cũng không biết ai là người đầu tiên vỗ tay.
Trong chốc lát, tiếng vỗ tay như sấm dậy, Thiên Vũ đại đế không ngớt lời khen ngợi: “Hay! Hay! Hay!” Ba chữ hay, giống Vân phi lúc trước, làm Phượng Vũ Hoành tuyệt đối khẳng định.
Phượng Vũ Hoành xoay người nhìn Huyền Thiên Minh, chỉ thấy người nọ giơ ngón tay cái về phía nàng. Nàng đắc ý vài phần, có thể được người mình thích thừa nhận, đó là cảm giác không thể biểu đạt bằng vui sướng nhất.
Nàng vận khí công khôi phục một chút, bình thường bắn cung trăm bước khẳng định không thể được, chỉ có thể dùng phương pháp đã học được khi huấn luyện ở kiếp trước. Tuy coi như là dùng mưu, khi bắt đầu thi triển cũng cực kỳ kích thích.
Trên sân, thị vệ sớm đã chạy đến bên cạnh bia ngắm, dứt khoát đưa bia ngắm kia dâng đến trước mặt Thiên Vũ đại đế, “Hoàng thượng mời xem, tiểu thư Phượng gia bay qua trăm bước, ngắm trúng hồng tâm.”
Thiên Vũ đại đế nhiều năm mới thấy nụ cười khoa trương như vậy, đêm nay là vì Phượng Vũ Hoành, chỉ thấy hắn liên tiếp gật đầu, sau đó ngoắc Phượng Vũ Hoành: “Nha đầu, lại đây.”
Phượng Vũ Hoành nhanh chóng đi qua, quỳ gối xuống: “Dân nữ Phượng Vũ Hoành khấu kiến Hoàng thượng.”
Thiên Vũ đế vui vẻ đến nỗi miệng không ngừng cười, tự mình tiến lên nâng người dậy, sau đó nhìn chằm chằm một lát, lại nói: “Sao lại xưng dân nữ? Con là vợ của Minh nhi trẫm, mặc dù chưa qua cửa, nhưng sớm muộn gì cũng là người một nhà. Nghe nói con đã gọi Vân phi là mẫu phi, cũng gọi Hoa nhi là thất ca, vậy cứ gọi trẫm là phụ hoàng!”
Chúng khách mời hôm nay đến nhất trí cho rằng đầu óc mình không đủ dùng, lượng tin tức đặc sắc quá lớn không thể mở rộng thêm! Hoàng đế Đại Thuận từ khi nào lại trở nên bình dị gần gũi như vậy? Không phải hắn hay nổi giận sao? Không phải hắn hỉ nộ vô thường sao? Không phải hắn sát phạt quyết đoán lãnh huyết vô tình sao? Vì sao buổi tối hôm nay lại đảo điên hoàn toàn như thế?
Đương nhiên, người ghen tị nhất là Bộ Nghê Thường! Cùng là con dâu chưa qua cửa, Hoàng thượng chỉ cho Phượng Vũ Hoành gọi hắn là phụ hoàng, cũng chưa nhìn mình một cái. Mắt tà của nàng trừng nhìn tứ hoàng tử, trong mắt lộ ra một câu nghi vấn: Đây là ý gì?
Tứ hoàng tử dĩ nhiên không có khả năng giải thích nghi hoặc của nàng, đừng nói Bộ Nghê Thường không biết, ngay cả hắn là con cũng không biết. Nhưng mà, cho tới giờ Hoàng thượng đều quan tâm lão cửu, từ nhỏ đến lớn, lão cửu muốn gì chả có? Nghĩ đi nghĩ lại, có thể quật chết quý phi, ngay cả mắng phụ hoàng cũng chưa mắng một câu, hắn là tiền lệ, cũng không biết có gì kỳ lạ.
Mà Phượng Vũ Hoành khuôn mặt đang mỉm cười nhìn về phía Thiên Vũ đế, bộ dáng nhu thuận, so với phong thái hiên ngang trên sân vừa rồi như hai người, giờ khắc này, nàng chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, khi nghe được trưởng bối thừa nhận mình, hiện ra khuôn mặt vui vẻ lại thẹn thùng, nụ cười mang theo vài phần kiêu ngạo.Phượng Vũ Hoành quỳ xuống dập đầu, nói: “Con dâu tạ long ân phụ hoàng.”
Cùng lúc đó, trong đám người có một người đi ra, chính là Tả tướng Phượng Cẩn Nguyên.
Nữ nhi nhận được đại ân như thế, hắn là phụ thân, nếu có ở đây, nào có đạo lí không cùng tạ ơn. Vì thế nhanh chóng cũng quỳ trên, đầu nặng nề: “Thần tạ long ân Thánh thượng.”
Thiên Vũ đại đế gật đầu, lại nhìn Phượng Cẩn Nguyên hỏi: “Cháu ngoại của Diêu lão nhân, trẫm nhớ là chính nữ Phượng gia các ngươi mà nhỉ? Cung yến mấy năm nay đều không có chính nữ Phượng gia tiến cung, trẫm vốn tưởng Phượng ái khanh không xem trọng những thứ này, nhưng hôm nay xem ra, là trẫm hiểu lầm Phượng tướng. Nữ nhi tốt như vậy nên cất đi, đỡ phải có người xem mặt, cùng Minh nhi của trẫm cướp con dâu.”
Một câu, làm Phượng Cẩn Nguyên đang quỳ trên mặt đất hiện lên khuôn mặt già nua đỏ bừng, một lát sau lại trắng bệch.
Hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì, chuyện ba năm trước đây rõ ràng trong cung đã làm khó dễ lưu đày Diêu gia, một đêm hắn đã tỏ thái độ, Hoàng thượng còn rất cao hứng, nhưng hôm nay hình như đã đem chuyện ba năm trước hoàn toàn quên, sao có thể... trợn mắt nói dối chứ?
Không chỉ Phượng Cẩn Nguyên nóng nảy, Phượng Trầm Ngư đứng sau Thanh Nhạc cũng sắp hỏng rồi. Chính nữ, hai chữ này chính là đánh vào mặt nàng! Nàng đường đường là chính nữ lại bôi đen mặt giả dạng nô tỳ trà trộn vào cung, nhưng Phượng Vũ Hoành rõ ràng là thứ nữ, mà mọi người cố tình nhỡ rõ nàng ta là chính nữ ban đầu, vậy Trầm Ngư nàng rốt cuộc là cái gì?
Trong lòng nàng hận ý cuồn cuộn, cắn răng hỏi Thanh Nhạc: “Chuyện chúng ta chuẩn bị, rốt cuộc có thành công không?”
Thanh Nhạc cũng hận Phượng Vũ Hoành, đặc biệt nhìn một đầu tóc của các cô nương, nàng càng hận. Vì thế cùng nghiến răng nghiến lợi nói với Trầm Ngư: “Phải thành công.”
Thiên Vũ chờ cả buổi không thấy Phượng Cẩn Nguyên trả lời, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói với Hoàng hậu: “Đưa trâm đầu phượng cho con dâu, trí nhớ Phượng tướng không tốt lắm, không nhớ chính nữ trong nhà rốt cuộc là ai, nhưng trẫm không thể giống hắn, nhớ nhầm con dâu.”
Nói một hồi, làm toàn thân Phượng Cẩn Nguyên đổ mồ hồi. Thiên Vũ đế người này tâm tình bất định, hắn cũng sợ ngôi cửu ngũ này mất hứng kéo hắn ra ngoài chém. Tục ngữ nói gần vua như gần cọp, hắn là hổ, vẫn là con hổ hỉ nộ vô thường.
Hoàng hậu nương nương vẫy tay về phía Phượng Vũ Hoành, Phượng Vũ Hoành nhu thuận tiến lên, quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu tự tay đem trâm đầu phượng cài vào búi tóc của Phượng Vũ Hoành, sau đó khen: “Thật sự là đẹp, giống như toạ ra cho con vậy.” Một câu nói làm người ta miên man bất định.
Phượng Vũ Hoành lại cảm tạ Hoàng thượng Hoàng hậu, khi ngẩng đầu, đã thấy Thiên Vũ đế nhìn mình, trong mắt có thêm một tầng ý thích thú.
Nàng cân nhắc một lát, rồi nở nụ cười, bước lên phía trước, nói nhỏ với Thiên Vũ trước mặt: “Phụ hoàng yên tâm, con dâu chắc chắn sẽ bảo hộ tốt trâm đầu phượng, sẽ không làm phụ hoàng thất vọng.” Lại lúc đi trở về, trên mặt lại là nụ cười nhu thuận vô hại.Từ khảo nghiệm của Hoàng đế, Phượng Vũ Hoành coi như đã qua.
Trâm đầu phượng là thứ tốt, đồng thời cũng là củ khoai lang bỏng tay, thứ này cũng như việc trao ngọc tỷ, ai có được nó, tương đương với việc có được thiên hạ.
Mà phượng đầu sai này cài trên đầu Phượng Vũ Hoành, nhưng nàng lấy một phu quân không có năng lực sinh con là cửu hoàng tử, giờ khắc này, có bao nhiêu người đánh chủ ý lên trâm cài của nàng, Phượng Vũ Hoành chỉ suy nghĩ một chút đã thấy đầu to ra.
Hoàng đế rốt cuộc là hoàng đế, sẽ không vô duyên vô cớ đưa những thứ như thế này, lại càng không vô cớ đưa ra một quyết định.
Đây là khảo nghiệm của nàng, nếu nàng qua được, đối với nàng tốt, đối với Huyền Thiên Minh cũng tốt, tương lai hai người đều có thể có vô vàn huy hoàng. Nếu nàng không qua nổi, vậy đối với Hoàng thượng mà nói, con dâu như vậy, không cần cũng được. Hắn sủng cửu tử của hắn, nhưng không thấy giang sơn của mình làm trò đùa.
Về phần Huyền Thiên Minh có má không thể có con nối dõi như mọị người đồn đoán, Phượng Vũ Hoành căn bản sẽ không quá tin tưởng. Huống chi, nàng là đại phu, là thánh thủ kết hợp Trung y và Tây y, nàng còn mang theo hiệu thuốc không gian đối với người niên đại này giống như thần tiên điện phủ, còn bệnh gì chữa không hết? Tuy Huyền Thiên Minh thực sự bị thương nguồn giống, nàng cũng có thể dựa vào đôi tay kỳ diệu của mình mà cho hắn hồi sinh!
Sợ cái lông!
Con dâu nói như thế, Thiên Vũ đế càng nhìn càng thích. Không khỏi bắt đầu ảo tưởng ngày Minh nhi hắn đại hôn, có lẽ Vân phi cũng sẽ lộ diện. Hắn đã bao năm không gặp rồi? Khuôn mặt kia, hắn nằm mơ cũng nhớ đến.
Màn biểu diễn hay nhất ở cung yến đã hạ màn, lấy sự kinh người tế thế mà khắc vào tâm mỗi người.
Bộ Nghê Thường không còn mặt mũi ở lại Lưu Ly viên, dứt khoát hồi phủ. Mà ngồi ở trên cao, có một người, chỉ nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hoành, nhìn như lục phủ ngũ tạng của nàng đều lộn hết lên.
Người nọ chính là cô ruột của Bộ Nghê Thường, quý phi Bộ Bạch Bình.
Bộ Bạch Bình lúc này, biểu tình như đào mộ tổ tiên nhà nàng, mặt tái đi. Hoa phi ngồi bên cạnh nàng cố tình không muốn sống nói với nàng: “Bộ tỷ tỷ đúng là có phúc khí! Chất nữ của Bộ gia có thể bắn xa như vậy, đúng là nữ trung hào kiệt!”
Từ trước đến giờ Hoa phi là người khó ưa nhất, không chỉ một người, mà đặc biệt ở trước mặt Bộ Bạch Bình, đã nhiều năm rồi, cũng không biết sao, Hoa phi chưa từng cho nàng nghe được một câu hài lòng. Bộ Bạch Bình từng cho rằng, Hoa phi này là do Hoàng hậu tuyển riêng tới làm nàng ngột ngạt.
So với hiện tại, nếu Bộ Nghê Thường thắng, lời này của Hoa phi dĩ nhiên không phải bới móc, nhưng cái sai ở chỗ Bộ Nghê Thường bị thua!
Quý phi nương nương nổi giận, bỗng nhiên đứng dậy, cũng không quản đang trong tình huống gì, hướng đến khuôn mặt đang cười sáng lạn của Hoa phi tát hai cái.
Hoa phi kia cũng thật buồn cười, đã nhanh ba mươi tuổi rồi, nhưng bị Bộ Bạch Bình đánh đã “hu hu” khóc lớn.
Cảnh khóc nháo này, vốn là sân ca múa cũng không ca múa nổi nữa, đám vũ cơ đều lui ra, ánh mắt mọi người hướng lên phía đài cao, nhìn Bộ quý phi và Hoa phi diễn trò.
Bộ Bạch Bình cảm thấy bản thân hôm nay đã bị nhục nhã tới cực điểm, chẳng qua Hoa phi là chỗ phát tiết của nàng, hận ý chân chính đều ở chỗ Phượng Vũ Hoành.
Nhưng nàng rốt cuộc là trưởng bối, chung quy không thể trong tình huống này mà trực tiếp làm khó dễ Phượng Vũ Hoành, trong lúc nhất thời lửa giận không có chỗ phát, Hoa phi lại tiến gần.
Nhưng Hoa phi khóc, còn vừa khóc vừa uỷ khuất nói: “Chất nữ Bộ gia của tỷ thua, trong lòng tỷ không thoải mái cũng không thể đánh ta! Bộ tỷ tỷ, rốt cuộc ta làm sai cái gì?” Khóc lóc rồi bắt đầu kéo đến chỗ Hoàng thượng Hoàng hậu: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Cẩm nhi rất oan uổng! Bộ tỷ tỷ dựa vào đâu mà bá đạo như vậy, nói đánh liền đánh?”
Bộ Bạch Bình giành trước một câu: “Chỉ bằng ta là quý phi, ngươi chỉ là phi!”
Lời nàng vừa dứt, chợt nghe một âm thanh vang lên, cũng không biết là từ đâu truyền đến, vang lên thăm thẳm, vô căn vô tế (1), âm thanh quỷ mị, lại uyển chuyển dễ nghe.
Âm thanh kia nói... “Bản cung cũng chỉ là phi, Bộ Bạch Bình, ngươi đánh thử xem!”
Bộ Bạch Bình đột nhiên ngẩn ra, Thiên Vũ đại đế và Hoàng hậu cũng ngẩn ra. Thiên Vũ hoàng trông khôi hài nhất, cả người lập tức đứng lên, sau đó cứ như hình ảnh tạm dừng, không nhúc nhích, ngay cả miệng cũng vẫn duy trì một tư thế.
Âm thanh này... Vân... Vân Phiên Phiên?
Thiên Vũ đại đế không thểtin được lỗ tai mình, bao nhiêu năm rồi hắn chưa nghe giọng nói của Vân phi? Đãbao nhiêu năm chưa thấy mặt Vân phi? Chẳng nhẽ Nguyệt Tịch yến năm nay, nữ nhânkhông có lương tâm chết tiệt kia ở Nguyệt Hàn cung kia không chờ được, muốn rangoài đi dạo sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.