Chương 23: 21: Làm khó ta, cho các ngươi nhịn cơm.
Dương thập lục
15/07/2016
Điểm tâm hôm nay do Tôn ma ma làm, bởi vì Phượng Vũ Hành dậy trễ.
Thực ra dù dậy sớm hay muộn, nàng muốn giỡ trò cũng không thể quá lộ liễu. Dù sao nguyên liệu nấu ăn có hạn, không thể nấu được gì nhiều. Sớm đem ít cây quất trong không gian hiệu thuốc cho Tôn ma ma, vẫn nói là trên đường mua, Tôn ma ma cũng không hỏi nhiều, dù sao dọc đường cũng là Phượng Vũ Hoành cầm ngân lượng mua đồ ăn, tiếp nhận gì đó liền mang theo Phượng Tử Duệ đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đi, Mãn Hỉ có chút hơi khó hiểu đến cạnh giường, nhỏ giọng hỏi nàng: “Nhị tiểu thư, ngài muốn mặc chiếc váy tối qua sao?”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu, “Chẳng phải Phấn Đại đưa tới cho ta một bao y phục sao, tùy ý chọn một cái cho ta mặc là được. Ngươi bọc lại quần lụa mỏng cứng cho ta, chốc nữa mang theo.” Nàng vừa nói một bên ngó nhìn Tử Duệ vừa cởi ra xiêm y, nghĩ một lát, “Mãn Hỉ, ngươi phải cùng ta diễn một trận.”
Mãn Hỉ ưng thuận gật đầu: “Mọi việc đều nghe theo lời của nhị tiểu thư phân phó.”
Không bao lâu, Tôn ma ma mang điểm tâm đến trong phòng, liếc nhìn Mãn Hỉ còn ở bên trong, bất mãn nói: “Mãn Hỉ cô nương, ở đây không cần ngươi hầu hạ, ta thấy Lý ma ma cùng Bảo Đường đang ở dưới bếp ăn cơm đấy, sao ngươi còn ở đây?”
Mãn Hỉ không đáp, Phượng Vũ Hoành đã có phản ứng: “Ai cho phép các nàng đi xuống bếp ăn cơm!”
Nói rồi liền đứng dậy ra khỏi phòng, quả nhiên thấy Lý ma ma cùng Bảo Đường đang trong sân chờ Mãn Hỉ.
Thấy nàng đi ra, Lý ma ma khẩn trương qua đây chào hỏi:“Vấn an nhị tiểu thư! Lão nô thấy Tôn ma ma đã ở trong nhà bếp nhỏ chuẩn bị đồ ăn sáng, vậy nên lão nô liền dẫn Mãn Hỉ và Bảo Đường đến phòng bếp bên kia ăn chung với bọn hạ nhân.”
Mãn Hỉ rất thông minh, hiểu được tại Lý ma ma cùng Bảo Đường trước mặt làm sao che giấu đã phát sinh thân phận biến hóa, nghe Lý ma ma nói như thế, nhanh chóng tiến lên phía trước vài bước, sau đó giả vờ ra vẻ rất tôn kính Phượng Vũ Hành, chỉ qua loa như khom người một cái, nói câu: “Vậy nô tỳ sẽ cùng đi theo Lý ma ma.”
“Chờ một chút.” Nàng nhếch miệng cười, “Tuy ta mới hồi phủ được một ngày, nhưng thấy được Lý ma ma cùng hai vị cô nương dốc lòng truyền thụ, ít nhiều cũng xem như hiểu rõ một chút quy củ trong phủ. Chỉ là di nương, thứ tử và thứ nữ trong Phượng gia còn phải dựa vào chút thức ăn thừa của nhà bếp để sống qua ngày, nói vậy bọn hạ nhân phải ăn cái gì chứ? Ma ma là người mẫu thân cấp cho A Hành, A Hành sao nhẫn tâm để ma ma đi ăn cơm với hạ nhân, vẫn nên theo chúng ta cùng dùng bữa thôi.”
Lời nói xong, cũng không chờ đối phương phản ứng lại, trực tiếp xoay người đi vào trong nhà, vừa đi vừa phân phó:“Tôn ma ma, đem một ít cháo trắng cùng rau dưa cho Tôn ma ma cùng hai vị cô nương, nếu như không đủ ăn thì lấy phần của ta cùng Diêu di nương chia ra một nửa. Cháo tuy hiếm, nhưng nghĩ đến chắc hẳn vẫn tốt hơn cơm nước của hạ nhân. Đã vào Liễu Viên chúng ta, thân làm chủ tử ta làm sao có thể để nô tài nhà mình bị khinh bỉ, sau này không cho phép người nào đến nhà bếp công đi ăn cơm.”
Nàng đã nói như vậy, Tôn ma ma làm sao có thể không hiểu, đây muốn trích một chút cơm canh của hai vị chủ tử cho đám người kia ăn, ám chỉ nếu ba người này còn ở Liễu Viên một ngày, bọn họ cũng chỉ ăn tại Liễu Viên, ngủ tại Liễu Viên.
Lý ma ma cùng hai nha đầu lộ đau khổ, trong lòng thầm chửi rủa Nhị tiểu thư này không ngừng. Nhưng rốt cuộc chủ tớ có khác biệt, các nàng âm thầm động chút tay chân còn được, chứ muốn công khai làm thì sẽ bị nói ngay.
Tôn ma ma bưng cháo loãng cùng dưa cải đến phòng nhỏ, tự mình cũng ở lại ăn chung với các nàng. Nhưng bản thân nàng từ lúc Phượng Vũ Hoành bày mưu tính kế đã sớm ăn no, trước mắt chẳng qua là làm dáng một chút, bồi tiếp ba người uống chút một chút nước gạo cũng không thấy cơm. Thuận tiện thưởng thức một chút vẻ mặt khổ qua của ba người, Tôn ma ma cảm thấy được, xưa nay chưa từng thoải mái thế này.
Thật vất vả uống xong cháo loãng, Bảo Đường thở dài, giống như vừa đánh giặc xong, sờ sờ bụng bị phình lên đang chuẩn bị nói vài câu bực tức, nhưng nhìn thấy nhị tiểu thư đang xách chiếc váy từng bước đi tới phòng nhỏ bên này.
Nàng thọc Mãn Hỉ, nhỏ giọng nói: “Không biết nhị tiểu thư lại đang đánh ý định quỷ quái gì.”
Mãn Hỉ cũng giả vờ mê man: “Ai biết được, sẽ không phải lại để cho chúng ta làm việc nặng chứ?” Kỳ thực trong lòng nàng rất rõ ràng, lúc trước nhị tiểu thư nói qua muốn nàng bồi tiếp diễn tuồng, tám phần là muốn bắt đầu diễn trò.
Khi đang nói chuyện, Phượng Vũ Hành đã vào phòng nhỏ, một đám hạ nhân nhanh chóng đứng dậy.
Lý ma ma liếc mắt liền thấy trong tay nàng cầm váy, tâm cũng bắt đầu hoảng. Mơ hồ có chút hối hận, tính tình của nhị tiểu thư bây giờ so với tin tức Đại phu nhân biết lúc trước hoàn toàn khác nhau, sớm biết vậy, nàng nên quan sát một thời gian trước rồi mới cẩn thận quyết định đọ sức.
Tiếc thay bây giờ nói gì cũng đã muộn, Phượng Vũ Hành nở nụ cười thần bí trên mặt, ánh mắt hướng Mãn Hỉ: “Chốc nữa ta muốn đi thỉnh an tổ mẫu, Mãn Hỉ đi theo bồi ta. Đây là xiêm y hôm qua đưa tới cho di nương ta, mau đổi, xiêm y di nương dù cũng vẻ vang hơn của hạ nhân, đừng để người trong phủ xem nhẹ Liễu Viên chúng ta.”
Mãn Hỉ làm vẻ mặt đưa đám, cố gắng vì mình tranh đấu tới cùng: “Nô tỳ xuyên xiêm y chủ tử, không hợp quy củ.”
Nàng nói chuyện lại đưa mắt nhìn Lý ma ma, bộ dáng mong chờ đối phương có thể vì mình mà mở lời. Nếu nhị tiểu thư đã muốn diễn trò, vậy nàng liền phối hợp diễn trò cho đủ.
Thực ra dù dậy sớm hay muộn, nàng muốn giỡ trò cũng không thể quá lộ liễu. Dù sao nguyên liệu nấu ăn có hạn, không thể nấu được gì nhiều. Sớm đem ít cây quất trong không gian hiệu thuốc cho Tôn ma ma, vẫn nói là trên đường mua, Tôn ma ma cũng không hỏi nhiều, dù sao dọc đường cũng là Phượng Vũ Hoành cầm ngân lượng mua đồ ăn, tiếp nhận gì đó liền mang theo Phượng Tử Duệ đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đi, Mãn Hỉ có chút hơi khó hiểu đến cạnh giường, nhỏ giọng hỏi nàng: “Nhị tiểu thư, ngài muốn mặc chiếc váy tối qua sao?”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu, “Chẳng phải Phấn Đại đưa tới cho ta một bao y phục sao, tùy ý chọn một cái cho ta mặc là được. Ngươi bọc lại quần lụa mỏng cứng cho ta, chốc nữa mang theo.” Nàng vừa nói một bên ngó nhìn Tử Duệ vừa cởi ra xiêm y, nghĩ một lát, “Mãn Hỉ, ngươi phải cùng ta diễn một trận.”
Mãn Hỉ ưng thuận gật đầu: “Mọi việc đều nghe theo lời của nhị tiểu thư phân phó.”
Không bao lâu, Tôn ma ma mang điểm tâm đến trong phòng, liếc nhìn Mãn Hỉ còn ở bên trong, bất mãn nói: “Mãn Hỉ cô nương, ở đây không cần ngươi hầu hạ, ta thấy Lý ma ma cùng Bảo Đường đang ở dưới bếp ăn cơm đấy, sao ngươi còn ở đây?”
Mãn Hỉ không đáp, Phượng Vũ Hoành đã có phản ứng: “Ai cho phép các nàng đi xuống bếp ăn cơm!”
Nói rồi liền đứng dậy ra khỏi phòng, quả nhiên thấy Lý ma ma cùng Bảo Đường đang trong sân chờ Mãn Hỉ.
Thấy nàng đi ra, Lý ma ma khẩn trương qua đây chào hỏi:“Vấn an nhị tiểu thư! Lão nô thấy Tôn ma ma đã ở trong nhà bếp nhỏ chuẩn bị đồ ăn sáng, vậy nên lão nô liền dẫn Mãn Hỉ và Bảo Đường đến phòng bếp bên kia ăn chung với bọn hạ nhân.”
Mãn Hỉ rất thông minh, hiểu được tại Lý ma ma cùng Bảo Đường trước mặt làm sao che giấu đã phát sinh thân phận biến hóa, nghe Lý ma ma nói như thế, nhanh chóng tiến lên phía trước vài bước, sau đó giả vờ ra vẻ rất tôn kính Phượng Vũ Hành, chỉ qua loa như khom người một cái, nói câu: “Vậy nô tỳ sẽ cùng đi theo Lý ma ma.”
“Chờ một chút.” Nàng nhếch miệng cười, “Tuy ta mới hồi phủ được một ngày, nhưng thấy được Lý ma ma cùng hai vị cô nương dốc lòng truyền thụ, ít nhiều cũng xem như hiểu rõ một chút quy củ trong phủ. Chỉ là di nương, thứ tử và thứ nữ trong Phượng gia còn phải dựa vào chút thức ăn thừa của nhà bếp để sống qua ngày, nói vậy bọn hạ nhân phải ăn cái gì chứ? Ma ma là người mẫu thân cấp cho A Hành, A Hành sao nhẫn tâm để ma ma đi ăn cơm với hạ nhân, vẫn nên theo chúng ta cùng dùng bữa thôi.”
Lời nói xong, cũng không chờ đối phương phản ứng lại, trực tiếp xoay người đi vào trong nhà, vừa đi vừa phân phó:“Tôn ma ma, đem một ít cháo trắng cùng rau dưa cho Tôn ma ma cùng hai vị cô nương, nếu như không đủ ăn thì lấy phần của ta cùng Diêu di nương chia ra một nửa. Cháo tuy hiếm, nhưng nghĩ đến chắc hẳn vẫn tốt hơn cơm nước của hạ nhân. Đã vào Liễu Viên chúng ta, thân làm chủ tử ta làm sao có thể để nô tài nhà mình bị khinh bỉ, sau này không cho phép người nào đến nhà bếp công đi ăn cơm.”
Nàng đã nói như vậy, Tôn ma ma làm sao có thể không hiểu, đây muốn trích một chút cơm canh của hai vị chủ tử cho đám người kia ăn, ám chỉ nếu ba người này còn ở Liễu Viên một ngày, bọn họ cũng chỉ ăn tại Liễu Viên, ngủ tại Liễu Viên.
Lý ma ma cùng hai nha đầu lộ đau khổ, trong lòng thầm chửi rủa Nhị tiểu thư này không ngừng. Nhưng rốt cuộc chủ tớ có khác biệt, các nàng âm thầm động chút tay chân còn được, chứ muốn công khai làm thì sẽ bị nói ngay.
Tôn ma ma bưng cháo loãng cùng dưa cải đến phòng nhỏ, tự mình cũng ở lại ăn chung với các nàng. Nhưng bản thân nàng từ lúc Phượng Vũ Hoành bày mưu tính kế đã sớm ăn no, trước mắt chẳng qua là làm dáng một chút, bồi tiếp ba người uống chút một chút nước gạo cũng không thấy cơm. Thuận tiện thưởng thức một chút vẻ mặt khổ qua của ba người, Tôn ma ma cảm thấy được, xưa nay chưa từng thoải mái thế này.
Thật vất vả uống xong cháo loãng, Bảo Đường thở dài, giống như vừa đánh giặc xong, sờ sờ bụng bị phình lên đang chuẩn bị nói vài câu bực tức, nhưng nhìn thấy nhị tiểu thư đang xách chiếc váy từng bước đi tới phòng nhỏ bên này.
Nàng thọc Mãn Hỉ, nhỏ giọng nói: “Không biết nhị tiểu thư lại đang đánh ý định quỷ quái gì.”
Mãn Hỉ cũng giả vờ mê man: “Ai biết được, sẽ không phải lại để cho chúng ta làm việc nặng chứ?” Kỳ thực trong lòng nàng rất rõ ràng, lúc trước nhị tiểu thư nói qua muốn nàng bồi tiếp diễn tuồng, tám phần là muốn bắt đầu diễn trò.
Khi đang nói chuyện, Phượng Vũ Hành đã vào phòng nhỏ, một đám hạ nhân nhanh chóng đứng dậy.
Lý ma ma liếc mắt liền thấy trong tay nàng cầm váy, tâm cũng bắt đầu hoảng. Mơ hồ có chút hối hận, tính tình của nhị tiểu thư bây giờ so với tin tức Đại phu nhân biết lúc trước hoàn toàn khác nhau, sớm biết vậy, nàng nên quan sát một thời gian trước rồi mới cẩn thận quyết định đọ sức.
Tiếc thay bây giờ nói gì cũng đã muộn, Phượng Vũ Hành nở nụ cười thần bí trên mặt, ánh mắt hướng Mãn Hỉ: “Chốc nữa ta muốn đi thỉnh an tổ mẫu, Mãn Hỉ đi theo bồi ta. Đây là xiêm y hôm qua đưa tới cho di nương ta, mau đổi, xiêm y di nương dù cũng vẻ vang hơn của hạ nhân, đừng để người trong phủ xem nhẹ Liễu Viên chúng ta.”
Mãn Hỉ làm vẻ mặt đưa đám, cố gắng vì mình tranh đấu tới cùng: “Nô tỳ xuyên xiêm y chủ tử, không hợp quy củ.”
Nàng nói chuyện lại đưa mắt nhìn Lý ma ma, bộ dáng mong chờ đối phương có thể vì mình mà mở lời. Nếu nhị tiểu thư đã muốn diễn trò, vậy nàng liền phối hợp diễn trò cho đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.