Chương 39: 37: Tầm quan trọng của vấn đề khế ước bán thân.
Dương thập lục
28/07/2016
Phượng Phấn Đại "oa" một tiếng liền khóc lớn, dù
sao nàng cũng chỉ là một cái tiểu cô nương mới có mười tuổi làm sao có
thể chịu được kích thích lớn như vậy, khóc đến nổi nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng khóc như bị ủy khuất a!
Hàn thị ở bên cạnh cũng không chịu được nữa, còn ngại chưa đủ mất mặt sao, lại còn khóc?
Bà tức giận lén đưa tay qua nhéo Phượng Phấn Đại một cái, kết quả nàng khóc càng lớn tiếng hơn.
Tưởng Dung đứng ở ngay bên cạnh Phấn Đại, nhìn bộ dáng này của nàng thật sự cảm thấy mất mặt, đành phải nói đại một câu khuyên nhủ một phen:" Tứ muội muội đừng khóc nữa, mọi người đang nhìn đấy."
Phượng Phấn Đại sao có thể nghe nàng nói, không chỉ không ngừng lại, còn vừa khóc vừa nói:" Ta cũng rất muốn tơ tằm Quảng Hàn, ta cũng muốn Nhuyễn Yên La! huhuhu...những thứ đó, tất cả ta đều muốn!"
Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến mức hét to một tiếng:"Càn rỡ!" Trực tiếp đem Phượng Phấn Đại dọa nghẹn nói không nên lời, thiếu chút nữa xoay lưng chạy đi.
Phượng Vũ Hành nhìn trận kịch náonhiệt này, trong lòng thoải mái một chút! Lại nhìn dáng vẻ Phượng Trầm Ngư khẽ cắn môi dưới, quyết định cho nàng thêm một chút đã kích nữa--" Tứ muội đừng khóc nữa."Vừa nói vừa cho Chu phu nhân một cái giải thích:" Phu nhân chớ trách, Tứ muội muội nhà ta còn nhỏ tuổi."
Chu phu nhân đương nhiên sẽ không tính toán với đứa nhỏ mười tuổi, chỉ cười cười rồi lắc lắc đầu tỏ ra không có chuyện gì.
Phượng Vũ Hành lại nói : " Tứ muội muội yên tâm, sau này tỷ tỷ dùng các chất vải này may xiêm y, nếu có còn lại, ít nhất cũng sẽ cho Tứ muội muội làm cái khăn tay chơi đùa."
Khăn tuy nhỏ, nhưng nếu là dùng một trong ngũ bảo làm thành, thì đó cũng sẽ là một vật kinh diễm thiên hạ.
Nàng nói ra điều này, không chỉ Phấn đại ngừng khóc, Hàn thị cũng tươi cười quyến rũ.
" Nhị tỷ tỷ, tỷ nói là sự thật sao?" Phấn Đại vội hỏi lại.
Phượng Vũ Hành gật đầu," Tự nhiên là thật rồi. Ngươi cùng Tưởng Dung là muội muội của ta, tỷ tỷ có thứ tốt tự nhiên là muốn chia với các muội rồi, nghĩ đến đây, đại tỷ tỷ chắc cũng sẽ không tranh với các muội thứ gì nhỉ?"
Nàng chuyển đề tài, trực tiếp đem Phượng trầm Ngư túm vào.
Phượng Trầm Ngư vừa dùng tín ngưỡng mẫu nghi thiên hạ của mình đè ép sự điên cuồng thiếu chút nữa dâng trào, hoàn hảo trong những năm này nàng khổ luyện tu dưỡng cùng công phu nhẫn nhịn cũng không phải là để trang trí, ngăn lại ý niệm tham lam, còn phải tự điều chỉnh hết nữa ngày, mới dùng giọng điệu tự nhiên nhất đáp lại hai chữ:" Tự nhiên."
Phượng Tưởng Dung ánh mắt sáng lên, cũng hỏi ra lời như Phấn Đại:" Nhị tỷ tỷ cũng làm cho ta?"
Lúc Phượng Vũ Hành nhìn Tưởng Dung, ánh mắt mang theo vài phần chân thành : " Các muội muội mỗi người một cái khăn, như vậy được không?"
"Tưởng Dung đa tạ tỷ tỷ!" Tưởng Dung cúi người cảm tạ, dị thường mừng rỡ.
Phấn Đại tự nhiên cũng nói cảm tạ theo, tiếp theo An thị cùng Hàn thị cũng hướng Phượng Vũ Hong nói cảm tạ theo.
Chờ bên người của Phượng gia hàn thuyên xong xuôi, Chu phu nhân đem lễ vật cuối cùng cho Phượng Vũ Hàng đem lên.
Lần này từ ngoại viện đi vào hai người nha hoàn, dáng vẻ ước chừng là 17, 18 tuổi, trên mặt không bôi chút son phấn nào, thanh thanh lệ lệ, khiến người nhìn trong lòng thoải mái.
Chu phu nhân nói:" Đây là Ngự vương điện hạ tự mình chọn lựa hai nha đầu, đưa tới cho Nhị tiểu thư làm nha đầu thiếp thân hầu hạ." Vừa nói lại vừa từ trong tay một tiểu nha hoàn tiếp nhận hai tờ giấy đơn."Đây là giấy bán thân của hai người bọn họ, Nhị tiểu thư nhớ kỹ, sau này nếu dùng người, phải cầm giấy bán thân trong tay mình, ngươi mới có thể yên tâm."
Đây coi như là lời khuyên của Chu phu nhân đối với Phượng Vũ Hành, cũng là bài học chân chính thứ nhất khi sống trong cổ đại. Phượng Vũ Hành chính là từ lúc này mới ý thức được tầm quan trọng của giấy bán thân trong thời đại này, mà nắm giữ giấy bán thân cũng là tiêu chuẩn dùng người sau này của nàng.
Chu phu nhân đến đây chuyến này, trước mắt công việc xem như đã xong xuôi, Phượng Cẩn Nguyên khách khí mời bà lưu lại dùng bữa, bị Chu phu nhân cự tuyệt. Lúc sắp đi lôi kéo Phượng Vũ Hành nói:" Nếu như có việc, ngươi có thể đến Tiên Nhã lâu, nơi đấy là của điện hạ."
Phượng Vũ Hành gật đầu xem như đáp lại, một lần nữa cho Chu phu nhân tỏ ý cảm ơn.
Sau khi đưa người của Ngự vương phủ đi, người của Phượng phủ cuối cùng có thể thở phào một hơi.
Ngày đó, quả thật là rất kích thích!
Phượng lão thái thái cảm thấy bây giờ không chỉ eo có bệnh mà trái tim cũng sắp không chịu đựng được rồi, tim này rầm rầm rầm nhảy cũng sắp nhảy ra khỏi cuống họng rồi.
Bà nhìn Phượng Vũ Hành, muốn nói điều gì nhưng lại không biết nói như thế nào.
Trong sân đầy rương phủ lụa đỏ cùng hai nha đầu đứng bên cạnh Phượng Vũ Hành đang nhắc nhở bà, cháu gái này không thể lại đối xử như trước kia. Không chỉ có cháu gái này, mà còn có không thể lại đối xử với Diêu thị như một cái di nương bị giáng chức.
Lão thái thái lúc này cuối cùng mới phát giác, lúc trước bởi vì sợ Phượng phủ bị liên lụy, vội vàng ra tay đối với Diêu thị quả thật quá sai lầm. Bây giờ phong thủy luân lưu chuyển, con gái người ta không chịu thua kém như vậy, thân là bà nội này mặt mũi để ở đâu a?
Bởi vì có cái ý tưởng này, lão thái thái xem đang đứng ở phía trước Thẩm thị càng không lọt nổi mắt xanh của bà. Tuy trong tay còn cầm vòng tay phỉ thúy của Thẩm thị, nhưng mà vòng tay phỉ thúy này đem so ra với những thứ mà Ngự vương chuẩn bị cho Phượng Vũ Hành thì quả thật là khó coi.
Hàn thị ở bên cạnh cũng không chịu được nữa, còn ngại chưa đủ mất mặt sao, lại còn khóc?
Bà tức giận lén đưa tay qua nhéo Phượng Phấn Đại một cái, kết quả nàng khóc càng lớn tiếng hơn.
Tưởng Dung đứng ở ngay bên cạnh Phấn Đại, nhìn bộ dáng này của nàng thật sự cảm thấy mất mặt, đành phải nói đại một câu khuyên nhủ một phen:" Tứ muội muội đừng khóc nữa, mọi người đang nhìn đấy."
Phượng Phấn Đại sao có thể nghe nàng nói, không chỉ không ngừng lại, còn vừa khóc vừa nói:" Ta cũng rất muốn tơ tằm Quảng Hàn, ta cũng muốn Nhuyễn Yên La! huhuhu...những thứ đó, tất cả ta đều muốn!"
Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến mức hét to một tiếng:"Càn rỡ!" Trực tiếp đem Phượng Phấn Đại dọa nghẹn nói không nên lời, thiếu chút nữa xoay lưng chạy đi.
Phượng Vũ Hành nhìn trận kịch náonhiệt này, trong lòng thoải mái một chút! Lại nhìn dáng vẻ Phượng Trầm Ngư khẽ cắn môi dưới, quyết định cho nàng thêm một chút đã kích nữa--" Tứ muội đừng khóc nữa."Vừa nói vừa cho Chu phu nhân một cái giải thích:" Phu nhân chớ trách, Tứ muội muội nhà ta còn nhỏ tuổi."
Chu phu nhân đương nhiên sẽ không tính toán với đứa nhỏ mười tuổi, chỉ cười cười rồi lắc lắc đầu tỏ ra không có chuyện gì.
Phượng Vũ Hành lại nói : " Tứ muội muội yên tâm, sau này tỷ tỷ dùng các chất vải này may xiêm y, nếu có còn lại, ít nhất cũng sẽ cho Tứ muội muội làm cái khăn tay chơi đùa."
Khăn tuy nhỏ, nhưng nếu là dùng một trong ngũ bảo làm thành, thì đó cũng sẽ là một vật kinh diễm thiên hạ.
Nàng nói ra điều này, không chỉ Phấn đại ngừng khóc, Hàn thị cũng tươi cười quyến rũ.
" Nhị tỷ tỷ, tỷ nói là sự thật sao?" Phấn Đại vội hỏi lại.
Phượng Vũ Hành gật đầu," Tự nhiên là thật rồi. Ngươi cùng Tưởng Dung là muội muội của ta, tỷ tỷ có thứ tốt tự nhiên là muốn chia với các muội rồi, nghĩ đến đây, đại tỷ tỷ chắc cũng sẽ không tranh với các muội thứ gì nhỉ?"
Nàng chuyển đề tài, trực tiếp đem Phượng trầm Ngư túm vào.
Phượng Trầm Ngư vừa dùng tín ngưỡng mẫu nghi thiên hạ của mình đè ép sự điên cuồng thiếu chút nữa dâng trào, hoàn hảo trong những năm này nàng khổ luyện tu dưỡng cùng công phu nhẫn nhịn cũng không phải là để trang trí, ngăn lại ý niệm tham lam, còn phải tự điều chỉnh hết nữa ngày, mới dùng giọng điệu tự nhiên nhất đáp lại hai chữ:" Tự nhiên."
Phượng Tưởng Dung ánh mắt sáng lên, cũng hỏi ra lời như Phấn Đại:" Nhị tỷ tỷ cũng làm cho ta?"
Lúc Phượng Vũ Hành nhìn Tưởng Dung, ánh mắt mang theo vài phần chân thành : " Các muội muội mỗi người một cái khăn, như vậy được không?"
"Tưởng Dung đa tạ tỷ tỷ!" Tưởng Dung cúi người cảm tạ, dị thường mừng rỡ.
Phấn Đại tự nhiên cũng nói cảm tạ theo, tiếp theo An thị cùng Hàn thị cũng hướng Phượng Vũ Hong nói cảm tạ theo.
Chờ bên người của Phượng gia hàn thuyên xong xuôi, Chu phu nhân đem lễ vật cuối cùng cho Phượng Vũ Hàng đem lên.
Lần này từ ngoại viện đi vào hai người nha hoàn, dáng vẻ ước chừng là 17, 18 tuổi, trên mặt không bôi chút son phấn nào, thanh thanh lệ lệ, khiến người nhìn trong lòng thoải mái.
Chu phu nhân nói:" Đây là Ngự vương điện hạ tự mình chọn lựa hai nha đầu, đưa tới cho Nhị tiểu thư làm nha đầu thiếp thân hầu hạ." Vừa nói lại vừa từ trong tay một tiểu nha hoàn tiếp nhận hai tờ giấy đơn."Đây là giấy bán thân của hai người bọn họ, Nhị tiểu thư nhớ kỹ, sau này nếu dùng người, phải cầm giấy bán thân trong tay mình, ngươi mới có thể yên tâm."
Đây coi như là lời khuyên của Chu phu nhân đối với Phượng Vũ Hành, cũng là bài học chân chính thứ nhất khi sống trong cổ đại. Phượng Vũ Hành chính là từ lúc này mới ý thức được tầm quan trọng của giấy bán thân trong thời đại này, mà nắm giữ giấy bán thân cũng là tiêu chuẩn dùng người sau này của nàng.
Chu phu nhân đến đây chuyến này, trước mắt công việc xem như đã xong xuôi, Phượng Cẩn Nguyên khách khí mời bà lưu lại dùng bữa, bị Chu phu nhân cự tuyệt. Lúc sắp đi lôi kéo Phượng Vũ Hành nói:" Nếu như có việc, ngươi có thể đến Tiên Nhã lâu, nơi đấy là của điện hạ."
Phượng Vũ Hành gật đầu xem như đáp lại, một lần nữa cho Chu phu nhân tỏ ý cảm ơn.
Sau khi đưa người của Ngự vương phủ đi, người của Phượng phủ cuối cùng có thể thở phào một hơi.
Ngày đó, quả thật là rất kích thích!
Phượng lão thái thái cảm thấy bây giờ không chỉ eo có bệnh mà trái tim cũng sắp không chịu đựng được rồi, tim này rầm rầm rầm nhảy cũng sắp nhảy ra khỏi cuống họng rồi.
Bà nhìn Phượng Vũ Hành, muốn nói điều gì nhưng lại không biết nói như thế nào.
Trong sân đầy rương phủ lụa đỏ cùng hai nha đầu đứng bên cạnh Phượng Vũ Hành đang nhắc nhở bà, cháu gái này không thể lại đối xử như trước kia. Không chỉ có cháu gái này, mà còn có không thể lại đối xử với Diêu thị như một cái di nương bị giáng chức.
Lão thái thái lúc này cuối cùng mới phát giác, lúc trước bởi vì sợ Phượng phủ bị liên lụy, vội vàng ra tay đối với Diêu thị quả thật quá sai lầm. Bây giờ phong thủy luân lưu chuyển, con gái người ta không chịu thua kém như vậy, thân là bà nội này mặt mũi để ở đâu a?
Bởi vì có cái ý tưởng này, lão thái thái xem đang đứng ở phía trước Thẩm thị càng không lọt nổi mắt xanh của bà. Tuy trong tay còn cầm vòng tay phỉ thúy của Thẩm thị, nhưng mà vòng tay phỉ thúy này đem so ra với những thứ mà Ngự vương chuẩn bị cho Phượng Vũ Hành thì quả thật là khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.