Chương 82: 79: Bổn vương nói chuyện, lúc nào đến phiên ngươi xen mồm
Dương thập lục
14/11/2016
Trong lúc Phượng Tử Hạo khóc rống, người đến Kim Ngọc viện lục soát trở lại.
Trong đó có hai tiểu nha đầu trên mặt rõ ràng vẫn đang chảy máu, còn vừa đi vừa khóc.
Lão thái thái không khỏi hỏi câu: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Triệu ma ma đi đến bên cạnh lão thái thái, nâng cánh tay của nàng đáp: "Là bị đại phu nhân đánh. Thấy chúng nô tỳ đi lục soát viện, Đại phu nhân liền náo loạn, đánh hai nha đầu này không ngừng."
Lão thái thái tức giận tới mức hừ hừ: "Loại ác phụ này như thế nào xứng làm chủ mẫu của Phượng phủ ta!"
Triệu ma ma kéo kéo tay áo lão thái thái, tiến lên đưa đồ trong tay: "Đây là phát hiện ở dưới gối của đại tiểu thư."
Nói vậy tất cả mọi người đều nghe thấy được, từng người từng người đều kéo dài cổ nhìn về bên này, Phượng Tử Hạo cũng khấp khễnh tiến lên trước.
Lúc lão thái thái lấy vật kia cầm trong tay, hai tay cũng run rẩy. Người sống nhiều năm nay cái gì chưa thấy qua, một cái hình nhân sử dụng thuật vu cổ cư nhiên phát hiện ở dưới gối của Phượng Trầm Ngư.
Nàng nhìn sau lưng hình nhân, viết ba chữ Phượng Tử Hạo sáng loáng, còn có sinh nhật của hắn. Lão thái thái cảm thấy trong lòng phát lạnh, vì sao các con cháu một đứa cũng không cho nàng bớt lo a!
"Phượng Trầm Ngư!" Phượng Tử Hạo vừa thấy vật này trong nháy mắt liền trở mặt, "Phượng Trầm Ngư! Ngươi cái nữ nhân tâm địa bò cạp độc ác! Lại dám nguyền rủa ta như thế!"
Phượng Trầm Ngư quả thực oan hơn Đậu Nga [1], dưới gối của nàng lúc nào từng có thứ đó? Dù cho Phượng Tử Hạo chẳng phải người nghiêm chỉnh, nhưng dù sao cũng là thân ca ca nàng, nàng sao có thể hại hắn như vậy?
[1] Oan hơn Đậu Nga: là một điển tích Trung Quốc nói về nỗi oan khuất không thể giải được, ai muốn biết thêm thì mời sợt gút gồ
"Tổ mẫu!" Hai mắt nàng chứa lệ, thân mình hoàn toàn run lẩy bẩy, "Trầm Ngư không có hại ca ca, hình nhân kia không phải Trầm Ngư làm!"
"Vậy vì sao lại tìm được ở dưới gối của ngươi?" Phượng Tử Hạo chỉ vào Trầm Ngư mắng: "Ta chẳng qua một lần nằm úp sấp cạnh gối của ngươi, ngươi nữ nhân này dĩ nhiên nguyền rủa ta chết!"
"Ta không nguyền rủa ngươi!"
Hai huynh muội ở trước mặt mọi người cãi nhau, Phượng Vũ Hoành kéo Tử Duệ qua một bên, hai người ngồi ở trên bồn hoa vừa ngắm phong cảnh vừa tán gẫu: "Tử Duệ sau này cũng không thể học theo Đại ca, có nghe hay không?"
Phượng Tử Duệ dùng sức mà gật đầu: "Tỷ tỷ yên tâm, Tử Duệ là hài tử ngoan, sẽ không làm chuyện xấu."
Trong sân ầm ĩ một trận, lão thái thái dạo này thân mình vốn cũng không khỏe, mỗi ngày bị cái cảnh hỗn loạn như vậy làm phiền chính là có chút giận, suốt mấy ngày nay, chưa từng yên tĩnh. Bà cảm thấy huyết mạch từ từ dâng lên, ngày ấy lúc phát bệnh tại Tùng viên cũng là loại cảm giác này.
Bà hoảng sợ mau sờ trong túi nơi tay áo có dược Phượng Vũ Hoành đưa cho, mở bình lấy một ít ra nuốt (cái này ở phần trước nó là bột khôn phải viên nha nàng), qua nửa ngày, cuối cùng bình thường lại.
Không khỏi lại nghĩ đến Phượng Vũ Hoành thật tốt, lại nhìn một cái, thấy nhị tôn nữ đang ôm tiểu tôn tử ở cạnh bồn hoa nói chuyện, hai tỷ đệ thân mật tri kỷ, Phượng Tử Duệ hổ đầu hổ não[2] dáng vẻ càng xem càng dễ nhìn.
[2] hổ đầu hổ não: thực ra thì nó chỉ dáng vẻ đĩnh đạc trưởng thành mà ta cũng chịu trả biết thay ntn
Lại ngó hai huynh muội bên này, cùng một nương sinh ra, nhưng lúc này nổi giận đùng đùng liên tục tranh cãi ầm ĩ. Chẳng phải một người trên người còn đang bị thương, một người còn có thể nhớ kỹ cần rụt rè, chỉ sợ vào lúc này cùng xông vào đánh nhau.
Lão thái thái không khỏi trừng mắt Diêu thị, nếu không phải Diêu gia gặp biến cố bất ngờ, tháng ngày này tại Phượng phủ nên có bao nhiêu chuyện tốt!
Lúc trong sân đang ầm ĩ, Phượng Cẩn Nguyên hạ triều trở lại.
Vốn là tể tướng mặt tối sầm mới vừa vào viện chợt nghe được Phượng Tử Hạo đang tức giận mắng: "Lúc trước lão tử sao không ngủ với ngươi?"
"Ngươi là lão tử của ai? Ngươi muốn ngủ với ai?" Phượng Cẩn Nguyên liền cảm thấy bản thân làm sao lại sinh ra thứ nghiệt chủng này, ngay lập tức đi ba bước thành hai bước vọt tới trước mặt Phượng Tử Hạo, nhắm trên đầu hắn chưởng bang bang hai ba cái, đánh Phượng Tử Hạo đến thất điên bát đảo.
Phượng Tử Hạo cũng không thấy rõ là ai đánh, theo bản năng mở miệng liền mắng: "Tên khốn kiếp nào dám đánh lão tử?"
Lại nhìn một cái lại là lão tử của chính hắn, trong nháy mắt liền yên lặng.
Trầm Ngư quỳ sụp xuống trên mặt đất, nắm lấy áo bào của Phượng Cẩn Nguyên khóc lóc kể lể: "Phụ thân, Trầm Ngư thật sự rất oan uổng, Trầm Ngư thật không có làm chuyện nguyền rủa ca ca a!"
Phượng Cẩn Nguyên liếc nhìn Trầm Ngư, vừa quay đầu xem xét Tử Dương đạo trưởng kia, cau mày hỏi: "Đạo trưởng sao lại tới đây?"
Lão thái thái lôi kéo Phượng Cẩn Nguyên một phen, trước kể chuyện phát sinh với hắn một lần, chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên giậm chân một cái —— "Hồ đồ!"
Lão thái thái không hiểu , "Thế nào lại hồ đồ? Trước kia Tử Dương đạo trưởng nói lúc đó ngươi chẳng phải cực kì tin tưởng sao? Hắn nói A Hoành là ngôi sao tai họa, nói Trầm Ngư là phượng mệnh, những thứ này không phải đều ... Cũng đều đang ứng nghiệm."
Phượng Cẩn Nguyên vốn cảm thấy Tử Dương này đến Phượng phủ lúc này quả thực có chút phiền phức, nhưng nói đến chuyện ngôi sao tai họa, hắn cũng không thể không nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, dường như từ khi Phượng Vũ Hoành hồi phủ, Phượng gia chưa từng yên tĩnh ngày nào. Chẳng lẽ nha đầu này thật tương khắc với Phượng phủ?
Hắn vừa đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn trên người Phượng Vũ Hoành, lúc này, nguyên bản đứng ở cửa quản gia Hà Trung bất chợt một đường chạy nhanh đến trước mặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu.
Phượng Cẩn Nguyên sắc mặt rùng mình, nhanh chóng chỉ vào Tử Dương cùng Hà Trung nói: "Mau! Trói hắn lại ném tới phòng chứa củi ở hậu viện! Mau!"
Hà Trung không nhiều lời, một bàn tay gọi một đám gã sai vặt, hai ba lần liền trói thật chặt Tử Dương.
Mọi người ai cũng không hiểu sao lại thế này, trong miệng Tử Dương bị nhét vải bông cũng không phát ra được một tiếng động.
Phượng Cẩn Nguyên căn bản không kịp giải thích, chỉ là cảnh cáo mọi người: "Chuyện hôm nay không cho phép người nào nhắc lại!"
Lúc này, chợt nghe có âm thanh mang theo vài phần lười biếng lại mang chút hài hước từ cửa lớn: "Chuyện gì đó đừng nhắc lại nữa?"
Tiếp theo, thanh âm lanh lảnh chói tai vang lên một câu: "Ngự Vương điện hạ giá lâm!"
Đầu óc của mọi người trong Phượng phủ "Vù" Một tiếng liền nổ lên!
Ngự vương? Giá lâm?
Đấu Chiến Thánh Phật kia đích thân đến?
Bắp chân của Phượng Cẩn Nguyên chuột rút, hắn làm tể tướng bao năm nay, cùng hoàng tử giao thiệp cũng xem như hành động thường ngày. Thế nhưng cái người Cửu hoàng tử này, từ đầu tới đuôi hắn đều không dính nổi một góc cạnh, ngay cả lúc trước người này cùng Phượng Vũ Hoành đính hôn, hắn cũng nghe được từ người khác nói, đính hôn là nể mặt hoàng hậu, đến thời điểm có cưới hay không còn là tự hắn quyết định.
Cho nên hôn sự này từng một lần bị rất nhiều người lãng quên, thậm chí hoàng thượng còn nghĩ một lần nữa ban nữ nhi họ Vương kia cho Cửu hoàng tử.
Sở dĩ lúc hưng khởi hắn có ý nghĩ muốn đổi thành Trầm Ngư, không sai chính là nghĩ Cửu hoàng tử đại thắng trở về nhất định được lập làm Thái tử. Đến thời điểm hắn liên thủ chúng thần tạo áp lực với Hoàng thượng, đã qua tuổi hôn nhân xem chừng sẽ được. Chỉ bằng Phượng Trầm Ngư có khuôn mặt xinh đẹp, mặc dù Cửu hoàng tử này lúc ấy mặc kệ, nhưng chẳng bao lâu nữa cũng phải quỳ dưới váy màu thạch lựu của nàng.
Nhưng bây giờ, Phượng Cẩn Nguyên lại bắt đầu hối hận đụng phải cửu hoàng tử này. Trừ đi hắn một thân mắc bệnh ở ngoài, người này tính khí càng ngày càng khó suy xét cũng làm cho Phượng Cẩn Nguyên có chút tránh mà không kịp.
Liền như hiện tại, người nọ bất chợt đi tới Phượng phủ, Phượng gia bọn hắn một chút chuẩn bị cũng không có. Trong khi có chuyện, Cửu hoàng tử giá lâm sao có thể là chuyện tốt được, chỉ sợ lại muốn tạo thêm một hồi mầm họa a.
Một tiếng Ngự vương giá lâm, tiếp theo, bốn góc kiệu ngồi được chế tạo bằng ngọc được bốn người kiệu phu nhấc vào, ở trên kiệu ngồi ấy, một nam nhân mặc áo bào tím lười biếng ngồi. Trên mặt hắn mang mặt nạ vàng dưới ánh mặt trời rạng ngời rực rỡ, đong đưa người không dám nhìn thẳng.
Tất cả mọi người Phượng phủ quỳ xuống đất nghênh tiếp, hô to: "Ngự Vương điện hạ thiên tuế thiên tuế."
Phượng Vũ Hoành khẽ nâng đầu trừng mắt nhìn Huyền Thiên Minh, chỉ thấy ánh mắt của người kia vừa vặn cũng nhìn về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, đều liếc mắt với đối phương.
Huyền Thiên Minh không có một chút ý định để kiệu phu thả kiệu ngọc xuống, chỉ lười biếng nhấc tay một chút, chợt nghe Đại thái giám bên người nói: "Bình thân!"
Người nhà họ Phượng mới đứng lên.
Phượng Cẩn Nguyên chủ động tiến lên một bước, mở miệng nói: "Không biết Ngự Vương điện hạ giá lâm, không có từ xa tiếp đón, còn xin điện hạ thứ tội."
Huyền Thiên Minh nhìn Phượng Cẩn Nguyên, hồi lâu cũng không nói gì, chỉ từng phát từng phát loay hoay roi nắm trong tay.
Phượng Cẩn Nguyên biết, chính là cây roi này, muốn tính mạng mấy chục Ngự lâm quân đại nội hoàng cung.
"Phượng đại nhân vẫn không trả lời câu hỏi của bổn vương." Huyền Thiên Minh lại mở miệng, rõ ràng hắn nói chậm rãi, người như sắp ngủ vậy. Có thể lời kia vừa thốt ra, trong thanh âm lộ ra thanh lãnh (âm thanh lạnh lẽo) trí mạng, còn mang theo điểm mê hoặc, giống như đoá hoa tử liên nở rộ giữa mi tâm hắn, làm cho người khác không dám nhìn thẳng nhưng lại không nhịn được muốn nhìn hắn.
Phượng Cẩn Nguyên lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ nói: "Không có gì, không có gì."
" n?" Huyền Thiên Minh từ trên ghế dựa của kiệu ngọc ngồi thẳng lên, nghiêng người lên phía trước: "Phượng đại nhân là đang chất vấn lỗ tai của bổn vương?"
"Thần không dám." Phượng Cẩn Nguyên nhủ thầm ta nào dám nghi vấn ngươi, "Vừa rồi chẳng qua là nhà chuyện, nói cũng sợ làm phiền đến thanh tĩnh của điện hạ."
"A." Huyền Thiên Minh gật đầu, cũng không truy hỏi nữa, chỉ là người ngồi trên kiệu ngọc, cũng không nói chuyện, cứ như vậy dựa vào phơi nắng, giống như đã ngủ rồi.
Phượng Cẩn Nguyên thực sự bất đắc dĩ, đánh bạo hỏi một câu: "Không biết điện hạ hôm nay đến Phượng phủ là. . . "
"Ngươi không nói bổn vương còn thiếu chút nữa đã quên rồi." Huyền Thiên Minh rốt cục đánh khai thoại đề [3], "Bổn vương là tới đưa cơm cho vương phi tương lai."
[3] Đánh khai họa đề: nói vấn đề chính
Phượng Vũ Hoành vỗ trán, chợt nghĩ đến ngay ngày ấy tại Tiên Nhã lâu Huyền Thiên Minh nói nàng gầy, còn nói Phượng gia cho tới bây giờ còn dám không cho nàng cơm ăn. Nàng cho rằng chính là nói qua, không ngờ người này lại ghi nhớ kĩ.
Phượng Cẩn Nguyên nghe không hiểu, nghi hoặc hỏi một câu: "Đưa cơm? Đưa cái gì cơm?"
Huyền Thiên Minh chỉ vào Phượng Vũ Hoành: "Hoành Hoành nhà chúng ta bị các ngươi ném tới trong núi sâu Tây Bắc nuôi sói ba năm, gầy đến da bọc xương a. Bổn vương vốn nghĩ sau khi hồi kinh, Phượng gia tổng phải bồi dưỡng tốt lại chứ? Ai nghĩ được hôm qua thấy nàng, phát hiện vẫn gầy như vậy. Phượng phủ các ngươi đã không nuôi nổi nữ nhi, không quan hệ kia, bổn vương đến nuôi. Dù sao cũng phải gả tới Ngự vương phủ."
Lời nói này của hắn đúng là tát thẳng vào mặt người nhà họ Phượng, có thể hết lần này tới lần khác không có người dám cả gan phản kháng. Phượng Cẩn Nguyên không dám, Lão thái thái không dám, những người khác càng chỉ có thể cúi đầu.
Thế nhưng vẫn xuất hiện người ngu ngốc —— "Phượng gia sao có thể không nuôi nổi nữ nhi!"
Mọi người đều quay đầu lại, người nói chuyện là Phượng Tử Hạo.
Huyền Thiên Minh đương nhiên không trực tiếp đối thoại với Phượng Tử Hạo, nhưng lại không nghĩ sẽ không để ý tới hắn. Cho nên, trả lời Phượng Tử Hạo là đoạn trường tiên trong tay hắn.
Chỉ nghe "Đùng" một tiếng, Huyền Thiên Minh phất một roi, miễn cưỡng đánh ở trên người Phượng Tử Hạo, đánh đến đối phương suýt nữa thở không nổi.
"Bổn vương nói chuyện, lúc nào đến phiên ngươi xen mồm?!"
Lão thái thái không khỏi hỏi câu: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Triệu ma ma đi đến bên cạnh lão thái thái, nâng cánh tay của nàng đáp: "Là bị đại phu nhân đánh. Thấy chúng nô tỳ đi lục soát viện, Đại phu nhân liền náo loạn, đánh hai nha đầu này không ngừng."
Lão thái thái tức giận tới mức hừ hừ: "Loại ác phụ này như thế nào xứng làm chủ mẫu của Phượng phủ ta!"
Triệu ma ma kéo kéo tay áo lão thái thái, tiến lên đưa đồ trong tay: "Đây là phát hiện ở dưới gối của đại tiểu thư."
Nói vậy tất cả mọi người đều nghe thấy được, từng người từng người đều kéo dài cổ nhìn về bên này, Phượng Tử Hạo cũng khấp khễnh tiến lên trước.
Lúc lão thái thái lấy vật kia cầm trong tay, hai tay cũng run rẩy. Người sống nhiều năm nay cái gì chưa thấy qua, một cái hình nhân sử dụng thuật vu cổ cư nhiên phát hiện ở dưới gối của Phượng Trầm Ngư.
Nàng nhìn sau lưng hình nhân, viết ba chữ Phượng Tử Hạo sáng loáng, còn có sinh nhật của hắn. Lão thái thái cảm thấy trong lòng phát lạnh, vì sao các con cháu một đứa cũng không cho nàng bớt lo a!
"Phượng Trầm Ngư!" Phượng Tử Hạo vừa thấy vật này trong nháy mắt liền trở mặt, "Phượng Trầm Ngư! Ngươi cái nữ nhân tâm địa bò cạp độc ác! Lại dám nguyền rủa ta như thế!"
Phượng Trầm Ngư quả thực oan hơn Đậu Nga [1], dưới gối của nàng lúc nào từng có thứ đó? Dù cho Phượng Tử Hạo chẳng phải người nghiêm chỉnh, nhưng dù sao cũng là thân ca ca nàng, nàng sao có thể hại hắn như vậy?
[1] Oan hơn Đậu Nga: là một điển tích Trung Quốc nói về nỗi oan khuất không thể giải được, ai muốn biết thêm thì mời sợt gút gồ
"Tổ mẫu!" Hai mắt nàng chứa lệ, thân mình hoàn toàn run lẩy bẩy, "Trầm Ngư không có hại ca ca, hình nhân kia không phải Trầm Ngư làm!"
"Vậy vì sao lại tìm được ở dưới gối của ngươi?" Phượng Tử Hạo chỉ vào Trầm Ngư mắng: "Ta chẳng qua một lần nằm úp sấp cạnh gối của ngươi, ngươi nữ nhân này dĩ nhiên nguyền rủa ta chết!"
"Ta không nguyền rủa ngươi!"
Hai huynh muội ở trước mặt mọi người cãi nhau, Phượng Vũ Hoành kéo Tử Duệ qua một bên, hai người ngồi ở trên bồn hoa vừa ngắm phong cảnh vừa tán gẫu: "Tử Duệ sau này cũng không thể học theo Đại ca, có nghe hay không?"
Phượng Tử Duệ dùng sức mà gật đầu: "Tỷ tỷ yên tâm, Tử Duệ là hài tử ngoan, sẽ không làm chuyện xấu."
Trong sân ầm ĩ một trận, lão thái thái dạo này thân mình vốn cũng không khỏe, mỗi ngày bị cái cảnh hỗn loạn như vậy làm phiền chính là có chút giận, suốt mấy ngày nay, chưa từng yên tĩnh. Bà cảm thấy huyết mạch từ từ dâng lên, ngày ấy lúc phát bệnh tại Tùng viên cũng là loại cảm giác này.
Bà hoảng sợ mau sờ trong túi nơi tay áo có dược Phượng Vũ Hoành đưa cho, mở bình lấy một ít ra nuốt (cái này ở phần trước nó là bột khôn phải viên nha nàng), qua nửa ngày, cuối cùng bình thường lại.
Không khỏi lại nghĩ đến Phượng Vũ Hoành thật tốt, lại nhìn một cái, thấy nhị tôn nữ đang ôm tiểu tôn tử ở cạnh bồn hoa nói chuyện, hai tỷ đệ thân mật tri kỷ, Phượng Tử Duệ hổ đầu hổ não[2] dáng vẻ càng xem càng dễ nhìn.
[2] hổ đầu hổ não: thực ra thì nó chỉ dáng vẻ đĩnh đạc trưởng thành mà ta cũng chịu trả biết thay ntn
Lại ngó hai huynh muội bên này, cùng một nương sinh ra, nhưng lúc này nổi giận đùng đùng liên tục tranh cãi ầm ĩ. Chẳng phải một người trên người còn đang bị thương, một người còn có thể nhớ kỹ cần rụt rè, chỉ sợ vào lúc này cùng xông vào đánh nhau.
Lão thái thái không khỏi trừng mắt Diêu thị, nếu không phải Diêu gia gặp biến cố bất ngờ, tháng ngày này tại Phượng phủ nên có bao nhiêu chuyện tốt!
Lúc trong sân đang ầm ĩ, Phượng Cẩn Nguyên hạ triều trở lại.
Vốn là tể tướng mặt tối sầm mới vừa vào viện chợt nghe được Phượng Tử Hạo đang tức giận mắng: "Lúc trước lão tử sao không ngủ với ngươi?"
"Ngươi là lão tử của ai? Ngươi muốn ngủ với ai?" Phượng Cẩn Nguyên liền cảm thấy bản thân làm sao lại sinh ra thứ nghiệt chủng này, ngay lập tức đi ba bước thành hai bước vọt tới trước mặt Phượng Tử Hạo, nhắm trên đầu hắn chưởng bang bang hai ba cái, đánh Phượng Tử Hạo đến thất điên bát đảo.
Phượng Tử Hạo cũng không thấy rõ là ai đánh, theo bản năng mở miệng liền mắng: "Tên khốn kiếp nào dám đánh lão tử?"
Lại nhìn một cái lại là lão tử của chính hắn, trong nháy mắt liền yên lặng.
Trầm Ngư quỳ sụp xuống trên mặt đất, nắm lấy áo bào của Phượng Cẩn Nguyên khóc lóc kể lể: "Phụ thân, Trầm Ngư thật sự rất oan uổng, Trầm Ngư thật không có làm chuyện nguyền rủa ca ca a!"
Phượng Cẩn Nguyên liếc nhìn Trầm Ngư, vừa quay đầu xem xét Tử Dương đạo trưởng kia, cau mày hỏi: "Đạo trưởng sao lại tới đây?"
Lão thái thái lôi kéo Phượng Cẩn Nguyên một phen, trước kể chuyện phát sinh với hắn một lần, chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên giậm chân một cái —— "Hồ đồ!"
Lão thái thái không hiểu , "Thế nào lại hồ đồ? Trước kia Tử Dương đạo trưởng nói lúc đó ngươi chẳng phải cực kì tin tưởng sao? Hắn nói A Hoành là ngôi sao tai họa, nói Trầm Ngư là phượng mệnh, những thứ này không phải đều ... Cũng đều đang ứng nghiệm."
Phượng Cẩn Nguyên vốn cảm thấy Tử Dương này đến Phượng phủ lúc này quả thực có chút phiền phức, nhưng nói đến chuyện ngôi sao tai họa, hắn cũng không thể không nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, dường như từ khi Phượng Vũ Hoành hồi phủ, Phượng gia chưa từng yên tĩnh ngày nào. Chẳng lẽ nha đầu này thật tương khắc với Phượng phủ?
Hắn vừa đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn trên người Phượng Vũ Hoành, lúc này, nguyên bản đứng ở cửa quản gia Hà Trung bất chợt một đường chạy nhanh đến trước mặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu.
Phượng Cẩn Nguyên sắc mặt rùng mình, nhanh chóng chỉ vào Tử Dương cùng Hà Trung nói: "Mau! Trói hắn lại ném tới phòng chứa củi ở hậu viện! Mau!"
Hà Trung không nhiều lời, một bàn tay gọi một đám gã sai vặt, hai ba lần liền trói thật chặt Tử Dương.
Mọi người ai cũng không hiểu sao lại thế này, trong miệng Tử Dương bị nhét vải bông cũng không phát ra được một tiếng động.
Phượng Cẩn Nguyên căn bản không kịp giải thích, chỉ là cảnh cáo mọi người: "Chuyện hôm nay không cho phép người nào nhắc lại!"
Lúc này, chợt nghe có âm thanh mang theo vài phần lười biếng lại mang chút hài hước từ cửa lớn: "Chuyện gì đó đừng nhắc lại nữa?"
Tiếp theo, thanh âm lanh lảnh chói tai vang lên một câu: "Ngự Vương điện hạ giá lâm!"
Đầu óc của mọi người trong Phượng phủ "Vù" Một tiếng liền nổ lên!
Ngự vương? Giá lâm?
Đấu Chiến Thánh Phật kia đích thân đến?
Bắp chân của Phượng Cẩn Nguyên chuột rút, hắn làm tể tướng bao năm nay, cùng hoàng tử giao thiệp cũng xem như hành động thường ngày. Thế nhưng cái người Cửu hoàng tử này, từ đầu tới đuôi hắn đều không dính nổi một góc cạnh, ngay cả lúc trước người này cùng Phượng Vũ Hoành đính hôn, hắn cũng nghe được từ người khác nói, đính hôn là nể mặt hoàng hậu, đến thời điểm có cưới hay không còn là tự hắn quyết định.
Cho nên hôn sự này từng một lần bị rất nhiều người lãng quên, thậm chí hoàng thượng còn nghĩ một lần nữa ban nữ nhi họ Vương kia cho Cửu hoàng tử.
Sở dĩ lúc hưng khởi hắn có ý nghĩ muốn đổi thành Trầm Ngư, không sai chính là nghĩ Cửu hoàng tử đại thắng trở về nhất định được lập làm Thái tử. Đến thời điểm hắn liên thủ chúng thần tạo áp lực với Hoàng thượng, đã qua tuổi hôn nhân xem chừng sẽ được. Chỉ bằng Phượng Trầm Ngư có khuôn mặt xinh đẹp, mặc dù Cửu hoàng tử này lúc ấy mặc kệ, nhưng chẳng bao lâu nữa cũng phải quỳ dưới váy màu thạch lựu của nàng.
Nhưng bây giờ, Phượng Cẩn Nguyên lại bắt đầu hối hận đụng phải cửu hoàng tử này. Trừ đi hắn một thân mắc bệnh ở ngoài, người này tính khí càng ngày càng khó suy xét cũng làm cho Phượng Cẩn Nguyên có chút tránh mà không kịp.
Liền như hiện tại, người nọ bất chợt đi tới Phượng phủ, Phượng gia bọn hắn một chút chuẩn bị cũng không có. Trong khi có chuyện, Cửu hoàng tử giá lâm sao có thể là chuyện tốt được, chỉ sợ lại muốn tạo thêm một hồi mầm họa a.
Một tiếng Ngự vương giá lâm, tiếp theo, bốn góc kiệu ngồi được chế tạo bằng ngọc được bốn người kiệu phu nhấc vào, ở trên kiệu ngồi ấy, một nam nhân mặc áo bào tím lười biếng ngồi. Trên mặt hắn mang mặt nạ vàng dưới ánh mặt trời rạng ngời rực rỡ, đong đưa người không dám nhìn thẳng.
Tất cả mọi người Phượng phủ quỳ xuống đất nghênh tiếp, hô to: "Ngự Vương điện hạ thiên tuế thiên tuế."
Phượng Vũ Hoành khẽ nâng đầu trừng mắt nhìn Huyền Thiên Minh, chỉ thấy ánh mắt của người kia vừa vặn cũng nhìn về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, đều liếc mắt với đối phương.
Huyền Thiên Minh không có một chút ý định để kiệu phu thả kiệu ngọc xuống, chỉ lười biếng nhấc tay một chút, chợt nghe Đại thái giám bên người nói: "Bình thân!"
Người nhà họ Phượng mới đứng lên.
Phượng Cẩn Nguyên chủ động tiến lên một bước, mở miệng nói: "Không biết Ngự Vương điện hạ giá lâm, không có từ xa tiếp đón, còn xin điện hạ thứ tội."
Huyền Thiên Minh nhìn Phượng Cẩn Nguyên, hồi lâu cũng không nói gì, chỉ từng phát từng phát loay hoay roi nắm trong tay.
Phượng Cẩn Nguyên biết, chính là cây roi này, muốn tính mạng mấy chục Ngự lâm quân đại nội hoàng cung.
"Phượng đại nhân vẫn không trả lời câu hỏi của bổn vương." Huyền Thiên Minh lại mở miệng, rõ ràng hắn nói chậm rãi, người như sắp ngủ vậy. Có thể lời kia vừa thốt ra, trong thanh âm lộ ra thanh lãnh (âm thanh lạnh lẽo) trí mạng, còn mang theo điểm mê hoặc, giống như đoá hoa tử liên nở rộ giữa mi tâm hắn, làm cho người khác không dám nhìn thẳng nhưng lại không nhịn được muốn nhìn hắn.
Phượng Cẩn Nguyên lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ nói: "Không có gì, không có gì."
" n?" Huyền Thiên Minh từ trên ghế dựa của kiệu ngọc ngồi thẳng lên, nghiêng người lên phía trước: "Phượng đại nhân là đang chất vấn lỗ tai của bổn vương?"
"Thần không dám." Phượng Cẩn Nguyên nhủ thầm ta nào dám nghi vấn ngươi, "Vừa rồi chẳng qua là nhà chuyện, nói cũng sợ làm phiền đến thanh tĩnh của điện hạ."
"A." Huyền Thiên Minh gật đầu, cũng không truy hỏi nữa, chỉ là người ngồi trên kiệu ngọc, cũng không nói chuyện, cứ như vậy dựa vào phơi nắng, giống như đã ngủ rồi.
Phượng Cẩn Nguyên thực sự bất đắc dĩ, đánh bạo hỏi một câu: "Không biết điện hạ hôm nay đến Phượng phủ là. . . "
"Ngươi không nói bổn vương còn thiếu chút nữa đã quên rồi." Huyền Thiên Minh rốt cục đánh khai thoại đề [3], "Bổn vương là tới đưa cơm cho vương phi tương lai."
[3] Đánh khai họa đề: nói vấn đề chính
Phượng Vũ Hoành vỗ trán, chợt nghĩ đến ngay ngày ấy tại Tiên Nhã lâu Huyền Thiên Minh nói nàng gầy, còn nói Phượng gia cho tới bây giờ còn dám không cho nàng cơm ăn. Nàng cho rằng chính là nói qua, không ngờ người này lại ghi nhớ kĩ.
Phượng Cẩn Nguyên nghe không hiểu, nghi hoặc hỏi một câu: "Đưa cơm? Đưa cái gì cơm?"
Huyền Thiên Minh chỉ vào Phượng Vũ Hoành: "Hoành Hoành nhà chúng ta bị các ngươi ném tới trong núi sâu Tây Bắc nuôi sói ba năm, gầy đến da bọc xương a. Bổn vương vốn nghĩ sau khi hồi kinh, Phượng gia tổng phải bồi dưỡng tốt lại chứ? Ai nghĩ được hôm qua thấy nàng, phát hiện vẫn gầy như vậy. Phượng phủ các ngươi đã không nuôi nổi nữ nhi, không quan hệ kia, bổn vương đến nuôi. Dù sao cũng phải gả tới Ngự vương phủ."
Lời nói này của hắn đúng là tát thẳng vào mặt người nhà họ Phượng, có thể hết lần này tới lần khác không có người dám cả gan phản kháng. Phượng Cẩn Nguyên không dám, Lão thái thái không dám, những người khác càng chỉ có thể cúi đầu.
Thế nhưng vẫn xuất hiện người ngu ngốc —— "Phượng gia sao có thể không nuôi nổi nữ nhi!"
Mọi người đều quay đầu lại, người nói chuyện là Phượng Tử Hạo.
Huyền Thiên Minh đương nhiên không trực tiếp đối thoại với Phượng Tử Hạo, nhưng lại không nghĩ sẽ không để ý tới hắn. Cho nên, trả lời Phượng Tử Hạo là đoạn trường tiên trong tay hắn.
Chỉ nghe "Đùng" một tiếng, Huyền Thiên Minh phất một roi, miễn cưỡng đánh ở trên người Phượng Tử Hạo, đánh đến đối phương suýt nữa thở không nổi.
"Bổn vương nói chuyện, lúc nào đến phiên ngươi xen mồm?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.