Chương 237: Chiều gió lại phải biến đổi
Dương thập lục
27/06/2020
Editor: Bell Huỳnh
Ngồi lúng túng nơi này, lão thái thái còn chờ có người nói chuyện với nàng. Trong đầu toàn là hình ảnh Phượng Vũ Hoành hướng Chu phu nhân lắc đầu nói áy này, còn nói ngày mai sẽ vào cung thỉnh tội với hoàng thượng. Lão thái thái nghĩ thế nào cũng thấy đây rõ ràng là một vụ buôn bán lỗ vốn, đại phu cũng không phải vạn năng, chân bị thương lâu như vậy, sao có thể tức khắc chữa khỏi được.
“A Hoành.” Nàng mở miệng gội nhưng không biết nên nói cái gì.
Phượng Vũ Hoành cười cười nhìn về lão thái thái, không nhắc lại chuyện Huyền Thiên Minh, kiếm chuyện nhà nói với nàng: “Mấy hôm nay không thể đến xem eo của tổ mẫu, Thanh Sương đưa dược cho tổ mẫu vẫn còn dùng chứ?”
Lão thái thái vẻ mặt đau khổ nói: “Vẫn dùng, vẫn dùng, thấy tốt, ngươi xem, đã có thể ra cửa.” Nàng nóng lòng hỏi chuyện Cửu hoàng tử, nhanh miệng chủ động hỏi: “A Hoành, chân của Cửu điện hạ...thật không thể trị hết sao?”
Lão thái thái hỏi câu này, tâm tình mọi người đều căng thẳng, ngay cả Vong Xuyên, Hoàng Tuyền cũng thế.
Phượng Vũ Hoành nhìn mọi người, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vết thương kéo dài quá lâu, thật sự không còn đường vãn hồi.”
“Một tia hy vọng cũng không có?”
“Tôn nữ vô năng.”
“Ngươi là đồ vô năng!”Phượng Phấn Đại kêu to, hướng thẳng Phượng Vũ Hoành nói: “Không có bản lãnh thì đừng thể hiện, làm trễ nãi việc chữa trị chân cho Cửu điện hạ, ngươi chịu trách nhiệm được sao?”
Phượng Vũ Hoành vốn vô tam không muốn tính toán với đứa bé này nhưng Phấn Đại này căn bản không tha cho nàng, quả thực làm ầm ĩ mọi chuyện làm nàng phiền lòng, không khỏi trừng mắt lạnh lẽo nói —— “Nghe nói ngươi đến Ngự Vương phủ mời Chu phu nhân bắt gian? Thật là làm phiền Tứ muội lo lắng, chờ mai ma ma dạy dỗ quy cũ đến Phượng phủ, thân tỷ tỷ đây nhất định nhắc nhở nàng hảo hảo giáo dục muội.”
Lão thái thái bị Phấn Đại làm tức giận đến muốn hư người, lớn tiếng phân phó hạ nhân: “Kéo nàng đến Phật đường quỳ cho ta, hôm nay không được ăn cơm!”
Được lão thái thái phân phó, lập tức có hai tên hạ nhân tiến lên, giữ chặt Phấn Đại kéo ra ngoài.
Phấn Đại kêu ta: “Buông ta ra! Các người buông ta ra! Tổ mẫu, Phấn Đại không cần quỳ Phật đường! Tổ mẫu!”
Tiếc thay, chẳng ai quan tâm nàng kêu gào thế nào, lão thái thái chỉ lo giải thích với Phượng Vũ Hoành: “Là Phấn Đại tự ý chyạ đến Ngự Vương phủ, chuyện này tổ mẫu trước đó cũng không biết.”
Phượng Vũ Hoành an ủi nàng nói: “Tổ mẫu yên tam, A Hoành hiểu.”
“Ngươi hiểu là tốt rồi.” Lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, còn muốn hỏi vài chuyện liên quan đến Cửu hoàng tử nhưng thấy Phượng Vũ Hoành không có ý định nói nhiều, đành thôi nuốt trở lại bụng. “Bận rộn mấy hôm nay, ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi, tổ mẫu về trước.”
“Hảo.” Nàng gật đầu, lại phân phó Vong Xuyên: “Đưa tiễn tổ mẫu.”
“Không cần.” Lão thái thái khoát tay: “Đều nghỉ ngoi cả đi.”
Dứt lời, bảo nô tài nhấc ghế dựa, một đoàn người hướng cửa đi ra.
Trầm Ngư cũng đi theo phía sau, cúi đầu không biết là đang suy nghĩ gì, cũng không biết, Phượng Vũ Hoành đang nhìn sau lưng các nàng cười nhếch mép.
Qua nguyệt lượng môn của Liễu Viên, Trầm Ngư cùng lão thái thái chào từ biệt, đi về phía viện của mình.
Ỷ Lâm nhìn ra cảm xúc của nàng không đúng, buột miệng hỏi: “Đại tiểu thư, người sao thế?”
Trầm Ngư nhíu chặt mi tâm, suy tính cả nửa ngày lúc này mới phân phó Ỷ Lâm: “Ngươi đi thông báo Tam cữu cữu, nói hắn kiếm một ma ma kinh nghiệm phong phú ở bên ngoài chuẩn bị, sau khi Phượng Vũ Hoành chữa trị xong lại để ma ma đó kiểm tra một lần nữa.”
“Tiểu thư không tin y thuật của nhị tiểu thư?” Ỷ Lâm lại nói: “Nhưng nếu lại tìm ma ma như thế, chuyện này có khi nào bị truyền ra không?”
“Sẽ không.” Mặt Trầm Ngư âm u: “Cữu cữu tự có phương pháp để nàng mãi mãi giữ bí mật, ngươi cứ đi làm theo đi.”
Trải qua chuyện hôm nay của Cử hoàng tử, Trầm Ngư lần đầu đối với y thuật của Phượng Vũ hoành nổi lòng nghi ngờ. Nàng từng cho rằng với y thuật của Phượng Vũ Hoành không gì là không thể chữa, cho tới hôm nay mới biết, thì ra cũng có những chuyện nằm ngoài khả năng của nàng. Như vậy, chuyện nàng ta đáp ứng mình, rốt cuộc có thể nắm chắc thành công hay không?
Trầm Ngư bên này lo lắng, đồng thời, lão thái thái bên Thư Nhã viện bên này cxung đồng dạng lo lắng. Đoạn đường từ Đồng Sinh Hiên về đến đây, mặt bà chưa từng thấy sáng sủa, Triệu ma ma không e ngại hỏi: “Lão thái thái, người sao vậy? Nhị tiểu thư cũng đã giải thích, ngài còn phải lo lắng chuyện gì?”
Lão thái thái cảm thán một tiếng: “Lo lắng của ta không phải chuyện kia, ngươi có thấy sắc mặt của Chu phu nhân lúc gần đi không? Chân của Cửu điện hạ không thể trị, nàng ta rõ ràng là mất hứng.”
“Thế nhưng chân cửa Cửu điện hạ bị thương lâu như thế, không thể trị hết cũng hợp tình hợp lý.”
“Chúng ta cho là hợp tình hợp lý thế nhưng lão Thiên gia không cho rằng như thế.” Lão thái thái tự mình phan tích nói: “Trước đây ta cứ suy nghĩ Hoàng thượng sao lại đối tốt như vậy với A Hoành? Chuyện năm đó liên quan đến Diêu gia cũng dần buông xuống. Bây giờ xem ra đã nghĩ thông, sợ là cũng vì chân Cửu điện hạ. Hoàng thượng cho rằng y thuật của A Hoành cao minh, trong cậy nàng có thể chữa khỏi cho Cửu điện hạ, mới ưu ái nàng đến vậy. Nhưng hôm nay... Haiz!” Nàng lại thở dài: “Chỉ sợ ngày tháng tốt lành của A Hoành sắp chấm dứt.”
Triệu ma ma giật mình: “Không phải chứ?”.
“Sao sẽ không?” Lão thái thái cảm thấy mình phân tích hợp tình, hợp lý: “Hoàng thượng luôn sủng ái Cửu điện hạ, tuy nói ngày trước có tin đồn nói Cửu điện hạ sợ là đoạn tuyệt tôn tử nhưng qua rất lâu, Hoàng thượng nhìn như vẫn chưa tuyệt vọng. Nếu như A Hoành chữa lành chân cho Cửu điện hạ, không chừng quân vị vẫn là của hắn, chuyện đoạn tuyệt tôn tử chỉ là lời đồn lung tung. Nhưng hiện tại chân không chữa được, chỉ sợ là tâm tình của Hoàng thượng cũng sẽ bớt đi thôi.”
Triệu ma ma nghe thế cũng phát run khắp người. Nếu đúng như lão thái thái suy nghĩ vậy, chỉ sợ Phượng phủ cũng phải gặp chuyện.
“Lão thái thái.” Nàng run rẩy hỏi: “Vậy chúng ta phải chăng cũng nên làm chút chuyện trước sao?”.
Lão thái thái suy nghĩ một lát, nói: “Không vội, chờ ngày mai A Hoành tiến cung trở lại hẳn nói.”
Phượng phủ có một gian Phật đường thật lớn, xây ở phía sau hậu viện Kim Ngọc, đây là lúc trước Thẩm thị cho người dựng lên lúc đó.
Kỳ thật Phật đường kia từ lúc xây đến giờ bà cũng chẳng tiến vào mấy lần, chẳng qua là thấy trong phủ người khác có nên cung muốn xây theo.
Nói đến, không viện của lão thái thái cũng có một tiểu Phật đường, lúc Thẩm thị mới xây có đánh chết Phấn Đại cũng không vào. Đặc biệt sau khi Thẩm thị qua đời, lại càng không có người sử dụng tới, sau này bọn hạ nhân cũng không vào quét tước, nói là Phật đưuòng trong đại trạch viện nhưng cũng không khác miếu đổ nát ngoài thành là mấy, mạng nhện bám đầy.
Lão thái thái phạt Phấn Đại quỳ Phật đường, bọn hạ nhân nghĩ đến nghĩ lui cũng không thể đưa nàng đến Phật đường nhỏ trong Thư Nhã viện, cũng chỉ có thể đưa đến đại Phật đường ở Kim Ngọc viện. Phấn Đại vừa thấy hướng này là hướng của Kim Ngọc viện, lập tức khóc rống nói cái gì cũng không chịu đi qua.
Nàng một tiểu cô nương mười tuổi sao có thể giẫy khỏi người lớn, rõ ràng là bị bọn hạ nhân kéo về bên kia.
Lúc các nàng đến đó, cửa viện Kim Ngọc đang có một người đứng chấp tay, mặt hướng vào trong, thân hình cô đơn.
Phấn Đại mi tâm hơi động, lập tức nhận ra người ấy, mở miệng liền hô: “Biểu ca! Thẩm Thanh biểu ca!”
Người đứng trước cửa viện chính là Thẩm Thanh, nghe có người gọi hắn, nhanh chsong xoay người lại, nhìn thấy Phấn Đại bị hạ nhân kéo như vậy, nhất thời kinh hãi —— “Tứ tiểu thư, như thế này là thế nào? Đám hạ nhân các người sao lại đối xử như thế với Tứ tiểu thư?”
Hai hạ nhân kia đối với Thẩm Thanh tuy khách khí nhưng cũng không tôn trọng nhiều, chỉ trình tự hóa mà đáp câu hỏi của hắn: “Tiểu nhân phụng lệnh của lão thái thái, mang Tứ tiểu thư đến Phật đường.”
“Biểu ca! Biểu ca! Là Phượng Vũ Hoành hại ta!” Phấn Đại thấy hai hạ nhân đáp lại Thẩm Thanh như chân vẫn tiến về phía trước, mắt thấy sắp vào viện, nhanh chóng lớn tiếng nói: “Phượng Vũ Hoành không chỉ hại ta, mà còn hại cả Đại tỷ nữa! Cuộc sống bây giờ của Đại tỷ trong phủ không tốt ~ biểu ca! Huynh nhất định phải giúp Đại tỷ!”
Tiếng la càng ngày càng xa, hai hạ nhân kia đã kéo Phấn Đại vào viện, hai ba bước công phu đi qua hành lang uốn khúc đã không thấy đâu.
Cuộc sống của Trầm Ngư tại Phượng phủ trải qua như thế nào, hắn cũng xem như tận mắt nhìn thấy, bây giờ cả Tứ tiểu thư còn có thể bị hạ nhân đối xử như vậy, biểu muội Trầm Ngư mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm sẽ có bao nhiêu khổ cực chứ? Từ dòng đích nữ bị biếm thành thứ nữ, loại đau xót này, một người yếu đuối như thế sao có thể chịu được?
Thẩm Thanh nghĩ đến nghĩ lui, quyết định hướng Thư Nhã viện đi một chuyến, hiện tại cô cô mất, biểu đệ cũng không còn (ai còn nhớ Phượng Tử Hạo không?), Trầm Ngư cô linh một mình, hắn thân là biểu ca nếu còn không ra mặt, không biết Trầm Ngư sẽ bị người khác bắt nạt thê thảm như thế nào?
Nghĩ là làm, Thẩm Thanh không do dự nữa, liền nhanh chân hướng Thư Nha viện đi tới.
Lúc hắn đến đó, lão thái thái đang ngồi trong sảnh đường nhìn chén tổ yến đến phát sầu. Thứ này vốn là thứ bà thích nhất nhưng hôm nay lại nuốt không trôi, trong lòng có vướng mắc, dù thế nào cũng không giải được.
Nha đầu bên ngoài vào báo lại, nói là biểu thiếu gia Trầm gia đến bái kiến. Lão thái thái còn chưa kịp phản ứng, Triệu ma ma nhắc nhở một câu: “Thẩm thiếu gia mà lão gia phân phó chúng ta quan tâm đến.”
Lão thái thái lúc này mới nghe rõ, nhưng cau mày hỏi ngược lại: “Hắn đến đây làm gì? Không phải chỉ cần lo đọc sách thôi à?”
Triệu ma ma nói: “Người đã ở bên ngoài, không bằng gọi vào hỏi thế nào.”
Lão thái thái gật đầu: “Vậy cho hắn đi vào thôi.”
Lúc này Thẩm Thanh mới được cho vào.
Lão thái thái đối với người nhà họ Thẩm luôn không có sắc mặt tốt, tuy nói Thẩm Thanh này cũng Phượng Cẩn Nguyên gần gũi không ít, nhưng dù sao hắn vẫn là họ Thẩm, luôn khiên người khác chán ghét.
Thẩm Thanh rất biết lễ nghi, làm đại lễ với lão thái thái, sau khi đứng dậy mới nói: “Thẩm Thanh nhiều ngày chưa tới thỉnh an lão thái thái, thỉnh lão thái thái thứ tội.”
Lão thái thái khoát tay: “Ngươi không cần cả ngày đến thỉnh an, chuyện thỉnh an là bổn phần của con cháu Phượng gia, đối với Thẩm gia các ngươi không liên quan.”
Thẩm Thanh trên mặt lộ ra mấy phân xầu hổ, liên quan đến ân oán của Thẩm gia và Phượng gia, hắn cũng nghe nói ít nhiều nhưng lại không nghĩ lão thái thái ngay cả mặt mũi cũng không muốn cho, hận Thẩm gia đến mức độ như thế này sao?
“Không biết Thẩm thiếu gia tới đây lần này là có chuyện gì?” Thấy lão thái thái không thích lên tiếng, Triệu ma ma không thể không gánh vác trách nhiệm hỏi thay.
Thẩm Thanh ổn định tâmm tư, thở sâu mấy lần như hạ quyết tâm rất lớn, hơi vén áo bào quỳ xuống đất, lớn tiếng nói —— “Hôm nay Thẩm Thanh đến đây là để cầu thân, muốn cưới Phượng gia đại tiểu thư Phượng Trầm Ngư! Thỉnh lão thái thái tác thành!”
Ngồi lúng túng nơi này, lão thái thái còn chờ có người nói chuyện với nàng. Trong đầu toàn là hình ảnh Phượng Vũ Hoành hướng Chu phu nhân lắc đầu nói áy này, còn nói ngày mai sẽ vào cung thỉnh tội với hoàng thượng. Lão thái thái nghĩ thế nào cũng thấy đây rõ ràng là một vụ buôn bán lỗ vốn, đại phu cũng không phải vạn năng, chân bị thương lâu như vậy, sao có thể tức khắc chữa khỏi được.
“A Hoành.” Nàng mở miệng gội nhưng không biết nên nói cái gì.
Phượng Vũ Hoành cười cười nhìn về lão thái thái, không nhắc lại chuyện Huyền Thiên Minh, kiếm chuyện nhà nói với nàng: “Mấy hôm nay không thể đến xem eo của tổ mẫu, Thanh Sương đưa dược cho tổ mẫu vẫn còn dùng chứ?”
Lão thái thái vẻ mặt đau khổ nói: “Vẫn dùng, vẫn dùng, thấy tốt, ngươi xem, đã có thể ra cửa.” Nàng nóng lòng hỏi chuyện Cửu hoàng tử, nhanh miệng chủ động hỏi: “A Hoành, chân của Cửu điện hạ...thật không thể trị hết sao?”
Lão thái thái hỏi câu này, tâm tình mọi người đều căng thẳng, ngay cả Vong Xuyên, Hoàng Tuyền cũng thế.
Phượng Vũ Hoành nhìn mọi người, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vết thương kéo dài quá lâu, thật sự không còn đường vãn hồi.”
“Một tia hy vọng cũng không có?”
“Tôn nữ vô năng.”
“Ngươi là đồ vô năng!”Phượng Phấn Đại kêu to, hướng thẳng Phượng Vũ Hoành nói: “Không có bản lãnh thì đừng thể hiện, làm trễ nãi việc chữa trị chân cho Cửu điện hạ, ngươi chịu trách nhiệm được sao?”
Phượng Vũ Hoành vốn vô tam không muốn tính toán với đứa bé này nhưng Phấn Đại này căn bản không tha cho nàng, quả thực làm ầm ĩ mọi chuyện làm nàng phiền lòng, không khỏi trừng mắt lạnh lẽo nói —— “Nghe nói ngươi đến Ngự Vương phủ mời Chu phu nhân bắt gian? Thật là làm phiền Tứ muội lo lắng, chờ mai ma ma dạy dỗ quy cũ đến Phượng phủ, thân tỷ tỷ đây nhất định nhắc nhở nàng hảo hảo giáo dục muội.”
Lão thái thái bị Phấn Đại làm tức giận đến muốn hư người, lớn tiếng phân phó hạ nhân: “Kéo nàng đến Phật đường quỳ cho ta, hôm nay không được ăn cơm!”
Được lão thái thái phân phó, lập tức có hai tên hạ nhân tiến lên, giữ chặt Phấn Đại kéo ra ngoài.
Phấn Đại kêu ta: “Buông ta ra! Các người buông ta ra! Tổ mẫu, Phấn Đại không cần quỳ Phật đường! Tổ mẫu!”
Tiếc thay, chẳng ai quan tâm nàng kêu gào thế nào, lão thái thái chỉ lo giải thích với Phượng Vũ Hoành: “Là Phấn Đại tự ý chyạ đến Ngự Vương phủ, chuyện này tổ mẫu trước đó cũng không biết.”
Phượng Vũ Hoành an ủi nàng nói: “Tổ mẫu yên tam, A Hoành hiểu.”
“Ngươi hiểu là tốt rồi.” Lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, còn muốn hỏi vài chuyện liên quan đến Cửu hoàng tử nhưng thấy Phượng Vũ Hoành không có ý định nói nhiều, đành thôi nuốt trở lại bụng. “Bận rộn mấy hôm nay, ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi, tổ mẫu về trước.”
“Hảo.” Nàng gật đầu, lại phân phó Vong Xuyên: “Đưa tiễn tổ mẫu.”
“Không cần.” Lão thái thái khoát tay: “Đều nghỉ ngoi cả đi.”
Dứt lời, bảo nô tài nhấc ghế dựa, một đoàn người hướng cửa đi ra.
Trầm Ngư cũng đi theo phía sau, cúi đầu không biết là đang suy nghĩ gì, cũng không biết, Phượng Vũ Hoành đang nhìn sau lưng các nàng cười nhếch mép.
Qua nguyệt lượng môn của Liễu Viên, Trầm Ngư cùng lão thái thái chào từ biệt, đi về phía viện của mình.
Ỷ Lâm nhìn ra cảm xúc của nàng không đúng, buột miệng hỏi: “Đại tiểu thư, người sao thế?”
Trầm Ngư nhíu chặt mi tâm, suy tính cả nửa ngày lúc này mới phân phó Ỷ Lâm: “Ngươi đi thông báo Tam cữu cữu, nói hắn kiếm một ma ma kinh nghiệm phong phú ở bên ngoài chuẩn bị, sau khi Phượng Vũ Hoành chữa trị xong lại để ma ma đó kiểm tra một lần nữa.”
“Tiểu thư không tin y thuật của nhị tiểu thư?” Ỷ Lâm lại nói: “Nhưng nếu lại tìm ma ma như thế, chuyện này có khi nào bị truyền ra không?”
“Sẽ không.” Mặt Trầm Ngư âm u: “Cữu cữu tự có phương pháp để nàng mãi mãi giữ bí mật, ngươi cứ đi làm theo đi.”
Trải qua chuyện hôm nay của Cử hoàng tử, Trầm Ngư lần đầu đối với y thuật của Phượng Vũ hoành nổi lòng nghi ngờ. Nàng từng cho rằng với y thuật của Phượng Vũ Hoành không gì là không thể chữa, cho tới hôm nay mới biết, thì ra cũng có những chuyện nằm ngoài khả năng của nàng. Như vậy, chuyện nàng ta đáp ứng mình, rốt cuộc có thể nắm chắc thành công hay không?
Trầm Ngư bên này lo lắng, đồng thời, lão thái thái bên Thư Nhã viện bên này cxung đồng dạng lo lắng. Đoạn đường từ Đồng Sinh Hiên về đến đây, mặt bà chưa từng thấy sáng sủa, Triệu ma ma không e ngại hỏi: “Lão thái thái, người sao vậy? Nhị tiểu thư cũng đã giải thích, ngài còn phải lo lắng chuyện gì?”
Lão thái thái cảm thán một tiếng: “Lo lắng của ta không phải chuyện kia, ngươi có thấy sắc mặt của Chu phu nhân lúc gần đi không? Chân của Cửu điện hạ không thể trị, nàng ta rõ ràng là mất hứng.”
“Thế nhưng chân cửa Cửu điện hạ bị thương lâu như thế, không thể trị hết cũng hợp tình hợp lý.”
“Chúng ta cho là hợp tình hợp lý thế nhưng lão Thiên gia không cho rằng như thế.” Lão thái thái tự mình phan tích nói: “Trước đây ta cứ suy nghĩ Hoàng thượng sao lại đối tốt như vậy với A Hoành? Chuyện năm đó liên quan đến Diêu gia cũng dần buông xuống. Bây giờ xem ra đã nghĩ thông, sợ là cũng vì chân Cửu điện hạ. Hoàng thượng cho rằng y thuật của A Hoành cao minh, trong cậy nàng có thể chữa khỏi cho Cửu điện hạ, mới ưu ái nàng đến vậy. Nhưng hôm nay... Haiz!” Nàng lại thở dài: “Chỉ sợ ngày tháng tốt lành của A Hoành sắp chấm dứt.”
Triệu ma ma giật mình: “Không phải chứ?”.
“Sao sẽ không?” Lão thái thái cảm thấy mình phân tích hợp tình, hợp lý: “Hoàng thượng luôn sủng ái Cửu điện hạ, tuy nói ngày trước có tin đồn nói Cửu điện hạ sợ là đoạn tuyệt tôn tử nhưng qua rất lâu, Hoàng thượng nhìn như vẫn chưa tuyệt vọng. Nếu như A Hoành chữa lành chân cho Cửu điện hạ, không chừng quân vị vẫn là của hắn, chuyện đoạn tuyệt tôn tử chỉ là lời đồn lung tung. Nhưng hiện tại chân không chữa được, chỉ sợ là tâm tình của Hoàng thượng cũng sẽ bớt đi thôi.”
Triệu ma ma nghe thế cũng phát run khắp người. Nếu đúng như lão thái thái suy nghĩ vậy, chỉ sợ Phượng phủ cũng phải gặp chuyện.
“Lão thái thái.” Nàng run rẩy hỏi: “Vậy chúng ta phải chăng cũng nên làm chút chuyện trước sao?”.
Lão thái thái suy nghĩ một lát, nói: “Không vội, chờ ngày mai A Hoành tiến cung trở lại hẳn nói.”
Phượng phủ có một gian Phật đường thật lớn, xây ở phía sau hậu viện Kim Ngọc, đây là lúc trước Thẩm thị cho người dựng lên lúc đó.
Kỳ thật Phật đường kia từ lúc xây đến giờ bà cũng chẳng tiến vào mấy lần, chẳng qua là thấy trong phủ người khác có nên cung muốn xây theo.
Nói đến, không viện của lão thái thái cũng có một tiểu Phật đường, lúc Thẩm thị mới xây có đánh chết Phấn Đại cũng không vào. Đặc biệt sau khi Thẩm thị qua đời, lại càng không có người sử dụng tới, sau này bọn hạ nhân cũng không vào quét tước, nói là Phật đưuòng trong đại trạch viện nhưng cũng không khác miếu đổ nát ngoài thành là mấy, mạng nhện bám đầy.
Lão thái thái phạt Phấn Đại quỳ Phật đường, bọn hạ nhân nghĩ đến nghĩ lui cũng không thể đưa nàng đến Phật đường nhỏ trong Thư Nhã viện, cũng chỉ có thể đưa đến đại Phật đường ở Kim Ngọc viện. Phấn Đại vừa thấy hướng này là hướng của Kim Ngọc viện, lập tức khóc rống nói cái gì cũng không chịu đi qua.
Nàng một tiểu cô nương mười tuổi sao có thể giẫy khỏi người lớn, rõ ràng là bị bọn hạ nhân kéo về bên kia.
Lúc các nàng đến đó, cửa viện Kim Ngọc đang có một người đứng chấp tay, mặt hướng vào trong, thân hình cô đơn.
Phấn Đại mi tâm hơi động, lập tức nhận ra người ấy, mở miệng liền hô: “Biểu ca! Thẩm Thanh biểu ca!”
Người đứng trước cửa viện chính là Thẩm Thanh, nghe có người gọi hắn, nhanh chsong xoay người lại, nhìn thấy Phấn Đại bị hạ nhân kéo như vậy, nhất thời kinh hãi —— “Tứ tiểu thư, như thế này là thế nào? Đám hạ nhân các người sao lại đối xử như thế với Tứ tiểu thư?”
Hai hạ nhân kia đối với Thẩm Thanh tuy khách khí nhưng cũng không tôn trọng nhiều, chỉ trình tự hóa mà đáp câu hỏi của hắn: “Tiểu nhân phụng lệnh của lão thái thái, mang Tứ tiểu thư đến Phật đường.”
“Biểu ca! Biểu ca! Là Phượng Vũ Hoành hại ta!” Phấn Đại thấy hai hạ nhân đáp lại Thẩm Thanh như chân vẫn tiến về phía trước, mắt thấy sắp vào viện, nhanh chóng lớn tiếng nói: “Phượng Vũ Hoành không chỉ hại ta, mà còn hại cả Đại tỷ nữa! Cuộc sống bây giờ của Đại tỷ trong phủ không tốt ~ biểu ca! Huynh nhất định phải giúp Đại tỷ!”
Tiếng la càng ngày càng xa, hai hạ nhân kia đã kéo Phấn Đại vào viện, hai ba bước công phu đi qua hành lang uốn khúc đã không thấy đâu.
Cuộc sống của Trầm Ngư tại Phượng phủ trải qua như thế nào, hắn cũng xem như tận mắt nhìn thấy, bây giờ cả Tứ tiểu thư còn có thể bị hạ nhân đối xử như vậy, biểu muội Trầm Ngư mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm sẽ có bao nhiêu khổ cực chứ? Từ dòng đích nữ bị biếm thành thứ nữ, loại đau xót này, một người yếu đuối như thế sao có thể chịu được?
Thẩm Thanh nghĩ đến nghĩ lui, quyết định hướng Thư Nhã viện đi một chuyến, hiện tại cô cô mất, biểu đệ cũng không còn (ai còn nhớ Phượng Tử Hạo không?), Trầm Ngư cô linh một mình, hắn thân là biểu ca nếu còn không ra mặt, không biết Trầm Ngư sẽ bị người khác bắt nạt thê thảm như thế nào?
Nghĩ là làm, Thẩm Thanh không do dự nữa, liền nhanh chân hướng Thư Nha viện đi tới.
Lúc hắn đến đó, lão thái thái đang ngồi trong sảnh đường nhìn chén tổ yến đến phát sầu. Thứ này vốn là thứ bà thích nhất nhưng hôm nay lại nuốt không trôi, trong lòng có vướng mắc, dù thế nào cũng không giải được.
Nha đầu bên ngoài vào báo lại, nói là biểu thiếu gia Trầm gia đến bái kiến. Lão thái thái còn chưa kịp phản ứng, Triệu ma ma nhắc nhở một câu: “Thẩm thiếu gia mà lão gia phân phó chúng ta quan tâm đến.”
Lão thái thái lúc này mới nghe rõ, nhưng cau mày hỏi ngược lại: “Hắn đến đây làm gì? Không phải chỉ cần lo đọc sách thôi à?”
Triệu ma ma nói: “Người đã ở bên ngoài, không bằng gọi vào hỏi thế nào.”
Lão thái thái gật đầu: “Vậy cho hắn đi vào thôi.”
Lúc này Thẩm Thanh mới được cho vào.
Lão thái thái đối với người nhà họ Thẩm luôn không có sắc mặt tốt, tuy nói Thẩm Thanh này cũng Phượng Cẩn Nguyên gần gũi không ít, nhưng dù sao hắn vẫn là họ Thẩm, luôn khiên người khác chán ghét.
Thẩm Thanh rất biết lễ nghi, làm đại lễ với lão thái thái, sau khi đứng dậy mới nói: “Thẩm Thanh nhiều ngày chưa tới thỉnh an lão thái thái, thỉnh lão thái thái thứ tội.”
Lão thái thái khoát tay: “Ngươi không cần cả ngày đến thỉnh an, chuyện thỉnh an là bổn phần của con cháu Phượng gia, đối với Thẩm gia các ngươi không liên quan.”
Thẩm Thanh trên mặt lộ ra mấy phân xầu hổ, liên quan đến ân oán của Thẩm gia và Phượng gia, hắn cũng nghe nói ít nhiều nhưng lại không nghĩ lão thái thái ngay cả mặt mũi cũng không muốn cho, hận Thẩm gia đến mức độ như thế này sao?
“Không biết Thẩm thiếu gia tới đây lần này là có chuyện gì?” Thấy lão thái thái không thích lên tiếng, Triệu ma ma không thể không gánh vác trách nhiệm hỏi thay.
Thẩm Thanh ổn định tâmm tư, thở sâu mấy lần như hạ quyết tâm rất lớn, hơi vén áo bào quỳ xuống đất, lớn tiếng nói —— “Hôm nay Thẩm Thanh đến đây là để cầu thân, muốn cưới Phượng gia đại tiểu thư Phượng Trầm Ngư! Thỉnh lão thái thái tác thành!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.