Chương 17: Đóng cửa thả nhị tiểu thư
Dương thập lục
14/07/2016
Diêu thị cùng Phượng Tử Duệ cố nén cười, nhưng Tôn ma ma thì lại vui mừng ra mặt. Bây giờ nhị tiểu thư đã thay đổi rồi, sẽ không bao giờ để cho
người trong phủ bắt nạt bản thân nữa, mà còn học được cách để phản kích
lại. Từ lúc bọn họ vào phủ đến nay, có người nào đến đây khiêu khích mà
chiếm được tiện nghi?
Lý ma ma, Mãn Hỉ và Bảo Đường cũng hỏng mất, nói như vậy hiện tại bọn họ nên làm gì tiếp đây? Nhị tiểu thư này hoàn toàn không dựa theo kịch bản mà các nàng đã chuẩn bị trước a! Không phải nói Diêu thị nhu nhược tùy ý cho người ta nhào nặn, nhị tiểu thư tính khí lạnh nhạt, mọi chuyện đều không tranh sao? Nhưng vì sao vị nhị tiểu thư này không chỉ tranh, mà còn tranh chấp đến mức gió nổi mây phun như vậy, ngựa thần lướt gió tung mây*?( Câu này ta rõ từ thành ngữ nào, đành giữ như vậy).
Còn có Diêu thị, đây mà là dáng vẻ nhu nhược, tùy ý cho người ức hiếp ư? Tuy người ta cũng không nói lời nào, đối với mấy người các nàng cũng tương đối khách khí, chỉ là vừa gặp phải chuyện bà lập tức quay sang nhìn nữ nhi của mình, hoàn toàn là tiết mục ‘‘đóng cửa thả nhị tiểu thư’’ a!
Tay Lý ma ma còn bị Phượng Vũ Hoành giữ chặt, trên trán bà dần đổ mồ hôi, bà ta nghiến răng, dùng hết sức lực kéo cánh tay trở về.
Kết quả do dùng lực quá mạnh, vừa hay gặp phải Phượng Vũ Hoành bất chợt buông lỏng tay, Lý ma ma “Gào” Một tiếng liền té nhào trên mặt đất.
Mãn Hỉ và Bảo Đường thấy vậy vội vã chạy đến đỡ, lại chợt nghe Phượng Vũ Hoành nói: “Mau đi làm việc đi, ta thấy trong sân cũng không rộng máy, các ngươi tranh thủ một chút làm cho xong trước khi trời tốt, đêm nay sẽ cũng không cần xuống bếp ăn cơm, mấy món này lưu lại cho các ngươi dùng. Ai, Phượng phủ chuân bị cho di nương cùng thứ nữ loại đồ ăn kém như vậy, vậy thức ăn của hạ nhân càng tệ đến mức nào?.”
Lúc nói chuyện trên mặt nàng lộ ra sự thân thiết, thoạt nhìn như thực sự đang vì về vấn đề cơm nước của đám người Lý ma mà lo lắng.
Lý ma ma triệt để câm nín, tại Mãn Hỉ và Bảo Đường nâng đỡ đi ra sân, trong bụng tính toán bản thân nhất định phải tìm cơ hội đem chuyện này nói cho Đại phu nhân, hiện tại vị nhị tiểu thư này đã hoàn toàn khác xa so với trước kia !
Gặp bọn họ đã ra ngoài hết rồi, Phượng Tử Duệ rốt cục nhịn không nổi mà cười phá lên, ngay cả Diêu thị và Tôn ma ma cũng bật cười.
Diêu thị vừa cười vừa lắc đầu, “A Hoành, con thật là...” Bà không biết nên lấy từ ngữ gì để hình dung, nói được nửa câu thì nghẹn lại.
Tôn ma ma vội lên tiếng nói thay:“Nhị tiểu thư quả nhiên thật không chịu thua kém ai!” Vừa nói, vừa quay đầu khuyên nhủ Diêu thị, “Phu nhân, ngài cũng đừng trách cứ nhị tiểu thư, những năm này các ngươi không ở trong phủ nên không biết, bây giờ Phượng phủ đã không còn là Phượng phủ của ba năm trước đây. Nếu như tiểu thư không nói năng sắc bén như vậy …” Bà vừa nói vừa chỉ thức ăn trên bàn, “Chúng ta chỉ có nước chết đói.”
Diêu thị gật đầu, “Những chuyện này ta đều hiểu, nào có ý trách cứ A Hành, chẳng qua chúng ta hiện tại phải nghĩ cách để vượt qua những ngày tiếp theo. Nếu như ngày nào cũng đều là mấy thứ đồ ăn này, chúng ta làm sao sống nổi?”
Phượng Vũ Hoành nắm chặt tay Diêu thị giống như muốn truyền một chút lực lượng cho bà, “Mẫu thân yên tâm, cứ để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm thế đó, chúng ta cũng sẽ không chết đói.”Lại quay đầu hỏi Tôn ma ma: “Ma ma cũng chưa ăn cơm đúng không?”
Thấy đối phương ngượng ngùng gật gật đầu, đã lại từ trong tay áo sờ soạng ra một thanh snicker, “Trước tiên ma ma ăn tạm thứ này, đây là thứ ta tiện tay mua trên đường về kinh thành, khi nãy chúng ta ăn rồi, phần này lưu lại cho ma ma.”
Tôn ma ma nhìn thanh kẹo nàng đưa tới, nước mắt một lần liền tràn ra.
Bà là người nhìn Diêu thị lớn lên, lại tự tay nuôi nấng Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Tử Duệ, từng có lúc cho rằng ba mẹ con bọ họ không thể trở về được nữa, nhưng bây giờ có thể ăn điểm tâm tự tay A Hoành đưa tới.
Tôn ma ma nhanh chóng xoay người lại lau nước mắt ở trên mặt, sau đó nhận thanh kẹo đưa đến miệng, sau khi ăn xong mới hồi phục lại thần trí, kinh ngạc nói: “Đây là thứ gì? Sao ăn ngon như vậy?”
Phượng Tử Duệ hào hứng cướp lời: “Đồ Tỷ tỷ cho đương nhiên là ăn ngon nhất.”
Phượng Vũ Hoành cũng không muốn giải thích thêm gì đó, vì thế nhanh chóng đổi đề tài: “Tôn ma ma, một lát nửa ngươi đi một chuyến đến nhà bếp, xem thử có còn chút nguyên liệu nấu ăn mới nào không, nhân tiện mang chút củi lửa về đây, cơm tối chính chúng ta tự làm mà ăn thôi.”
Tôn ma ma nghĩ một lát, gật đầu đến: “Được.”
Phượng Vũ Hoành lại nói: “Nếu như thực sự không lấy được, ma ma nói với bọn họ chúng ta chỉ muốn lấy một nguyên liệu dư thừa thôi, chỉ cần sạch sẽ, chúng ta vẫn có thể nấu thành mỹ thực như thường.”
Công việc quét tước Liễu Viên mãi cho đến giờ Tuất* mới xong, Lý ma ma cùng hai cái nha đầu vừa mệt vừa đói, xiêm y cũng dơ bẩn, phấn trang điểm trên mặt trang sớm loang loang lổ lổ, nào còn bộ dáng của nha hoàn nhất đẳng cơ chứ?
*[Giờ tuất: Từ 19h-21h]
Tôn ma ma đem đồ ăn buổi trưa không dùng tới bưng đến phòng nhỏ đưa cho các nàng dùng, sắc mặt mấy người này hiện rõ đau khổ, nhưng hiện tại quả là đói lã người, không thể không ăn.
Về phần Phượng Vũ Hành, nàng đang dùng những nguyên liệu thừa mà Tôn ma ma lấy từ trong phòng bếp về sơ chế, bắt đầu nấu ăn.
Thỉnh thoảng từ trong không gian lấy ra hai quả trứng cùng chút thuốc bắc bổ khí huyết cho vào trong cháo. Cuộc sống trong sơn thôn, khiến cho ba người các nàng đều bị thiếu máu, nhưng bồi bổ thân thể không phải là việc nhất thời làm xong, nàng cũng phải thường xuyên lưu ý lấy ra thứ gì đó mà không bị người khác nghi ngờ.
Một bữa cơm chiều này tuy không có thịt, nhưng dưới tài nghê của Phượng Vũ Hoành cộng thêm vài thứ lấy từ trong hiệu thuốc, bữa ăn này tất nhiên là ngon.
Tôn ma ma ngay lập tức quyết định, sau này mỗi ngày bà đều đi phòng bếp lấy chút nguyên liệu, đương nhiên, việc nấu cơm này không thể cứ giao cho tiểu thư làm, chuyện này vẫn nên để bà làm .
Nhưng Phượng Vũ Hoành không tán thành, nàng nói: “Cơm vẫn là để ta làm đi, ta hiểu chút y lý, biết cách phối hợp nguyên liệu nấu ăn như thế nào để bồi bổ thân mình của mẫu thân.”
“Vậy không bằng nhị tiểu thư nói cách phối hợp nguyên liệu cho lão nô?”
“Không cần phải phiền phức như vậy.” Phượng Vũ Hoành cười nói: “Những năm này sống trong núi cũng đã quen làm, ma ma giúp đỡ ta chăm sóc tốt mẫu thân cùng Tử Duệ là tốt rồi.”
Thấy nàng nói như vậy, Tôn ma ma cũng không muốn tranh nữa, thế nhưng bà vẫn bận tâm việc cùng các chủ tử ngồi ăn chung một bàn: “Ngày mai lão nô sẽ sang ăn cùng đám người Lý ma ma, chúng ta ăn chung sẽ bị người ngoài chúng ý, vạn nhất chuyện này truyền đến tai của Đại phu nhân thì sẽ rất phiền toái.”
Về chuyện này, Phượng Vũ Hoành cũng không phản đối, chỉ dặn bà: “Lý ma ma cùng hai cái kia nha đầu chẳng phải người lương thiện, ma ma nhất định phải cẩn thận.”
Tôn ma ma cẩn thận gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, lão nô bình thường ở bên kia cũng dễ lưu tâm các nàng mờ ám, có phát hiện hội kịp thời đến báo cáo với nhị tiểu thư.” Lúc này Phượng Vũ Hoành mới yên lòng.
Liễu Viên có ba gian phòng chính, ba vị chủ tử mỗi người một phòng. Tử Duệ bởi vì tuổi nhỏ, Phượng Vũ Hoành để Tôn ma ma tạm thời ở chung chăm sóc hắn.
Một gian phòng bên phân cho Mãn Hỉ và Bảo Đường cùng ở, Lý ma ma được an bài ở riêng trong gian phòng phụ .
Có bài học từ bữa cơm trưa, Phượng Vũ Hoành đã sớm làm chuẩn bị với chuyện ngủ. Nàng cố ý để Lý ma ma đi lĩnh chăn đệm, cũng cường điệu nói đãi ngộ của chủ tử và hạ nhân phải ngang hàng. Lý ma ma lấy cái gì, ba người chủ tử các nàng cũng sẽ lấy cái đó..
Cứ như vậy, Lý ma ma vì muốn bản được thoải mái, đành cầm những loại chăn đệm thượng hạng ra.
Tôn ma ma giúp đỡ ba người họ trải tốt giường chiếu, Mãn Hỉ và Bảo Đường đương nhiên quen đường, không cần căn dặn liền bắt đầu chuẩn bị nước rữa mặt cho ba người dùng, Lý ma ma cũng nhanh chóng đun nước ấm chuẩn bị cho ba người đi tắm rửa.
Lý ma ma, Mãn Hỉ và Bảo Đường cũng hỏng mất, nói như vậy hiện tại bọn họ nên làm gì tiếp đây? Nhị tiểu thư này hoàn toàn không dựa theo kịch bản mà các nàng đã chuẩn bị trước a! Không phải nói Diêu thị nhu nhược tùy ý cho người ta nhào nặn, nhị tiểu thư tính khí lạnh nhạt, mọi chuyện đều không tranh sao? Nhưng vì sao vị nhị tiểu thư này không chỉ tranh, mà còn tranh chấp đến mức gió nổi mây phun như vậy, ngựa thần lướt gió tung mây*?( Câu này ta rõ từ thành ngữ nào, đành giữ như vậy).
Còn có Diêu thị, đây mà là dáng vẻ nhu nhược, tùy ý cho người ức hiếp ư? Tuy người ta cũng không nói lời nào, đối với mấy người các nàng cũng tương đối khách khí, chỉ là vừa gặp phải chuyện bà lập tức quay sang nhìn nữ nhi của mình, hoàn toàn là tiết mục ‘‘đóng cửa thả nhị tiểu thư’’ a!
Tay Lý ma ma còn bị Phượng Vũ Hoành giữ chặt, trên trán bà dần đổ mồ hôi, bà ta nghiến răng, dùng hết sức lực kéo cánh tay trở về.
Kết quả do dùng lực quá mạnh, vừa hay gặp phải Phượng Vũ Hoành bất chợt buông lỏng tay, Lý ma ma “Gào” Một tiếng liền té nhào trên mặt đất.
Mãn Hỉ và Bảo Đường thấy vậy vội vã chạy đến đỡ, lại chợt nghe Phượng Vũ Hoành nói: “Mau đi làm việc đi, ta thấy trong sân cũng không rộng máy, các ngươi tranh thủ một chút làm cho xong trước khi trời tốt, đêm nay sẽ cũng không cần xuống bếp ăn cơm, mấy món này lưu lại cho các ngươi dùng. Ai, Phượng phủ chuân bị cho di nương cùng thứ nữ loại đồ ăn kém như vậy, vậy thức ăn của hạ nhân càng tệ đến mức nào?.”
Lúc nói chuyện trên mặt nàng lộ ra sự thân thiết, thoạt nhìn như thực sự đang vì về vấn đề cơm nước của đám người Lý ma mà lo lắng.
Lý ma ma triệt để câm nín, tại Mãn Hỉ và Bảo Đường nâng đỡ đi ra sân, trong bụng tính toán bản thân nhất định phải tìm cơ hội đem chuyện này nói cho Đại phu nhân, hiện tại vị nhị tiểu thư này đã hoàn toàn khác xa so với trước kia !
Gặp bọn họ đã ra ngoài hết rồi, Phượng Tử Duệ rốt cục nhịn không nổi mà cười phá lên, ngay cả Diêu thị và Tôn ma ma cũng bật cười.
Diêu thị vừa cười vừa lắc đầu, “A Hoành, con thật là...” Bà không biết nên lấy từ ngữ gì để hình dung, nói được nửa câu thì nghẹn lại.
Tôn ma ma vội lên tiếng nói thay:“Nhị tiểu thư quả nhiên thật không chịu thua kém ai!” Vừa nói, vừa quay đầu khuyên nhủ Diêu thị, “Phu nhân, ngài cũng đừng trách cứ nhị tiểu thư, những năm này các ngươi không ở trong phủ nên không biết, bây giờ Phượng phủ đã không còn là Phượng phủ của ba năm trước đây. Nếu như tiểu thư không nói năng sắc bén như vậy …” Bà vừa nói vừa chỉ thức ăn trên bàn, “Chúng ta chỉ có nước chết đói.”
Diêu thị gật đầu, “Những chuyện này ta đều hiểu, nào có ý trách cứ A Hành, chẳng qua chúng ta hiện tại phải nghĩ cách để vượt qua những ngày tiếp theo. Nếu như ngày nào cũng đều là mấy thứ đồ ăn này, chúng ta làm sao sống nổi?”
Phượng Vũ Hoành nắm chặt tay Diêu thị giống như muốn truyền một chút lực lượng cho bà, “Mẫu thân yên tâm, cứ để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm thế đó, chúng ta cũng sẽ không chết đói.”Lại quay đầu hỏi Tôn ma ma: “Ma ma cũng chưa ăn cơm đúng không?”
Thấy đối phương ngượng ngùng gật gật đầu, đã lại từ trong tay áo sờ soạng ra một thanh snicker, “Trước tiên ma ma ăn tạm thứ này, đây là thứ ta tiện tay mua trên đường về kinh thành, khi nãy chúng ta ăn rồi, phần này lưu lại cho ma ma.”
Tôn ma ma nhìn thanh kẹo nàng đưa tới, nước mắt một lần liền tràn ra.
Bà là người nhìn Diêu thị lớn lên, lại tự tay nuôi nấng Phượng Vũ Hoành cùng Phượng Tử Duệ, từng có lúc cho rằng ba mẹ con bọ họ không thể trở về được nữa, nhưng bây giờ có thể ăn điểm tâm tự tay A Hoành đưa tới.
Tôn ma ma nhanh chóng xoay người lại lau nước mắt ở trên mặt, sau đó nhận thanh kẹo đưa đến miệng, sau khi ăn xong mới hồi phục lại thần trí, kinh ngạc nói: “Đây là thứ gì? Sao ăn ngon như vậy?”
Phượng Tử Duệ hào hứng cướp lời: “Đồ Tỷ tỷ cho đương nhiên là ăn ngon nhất.”
Phượng Vũ Hoành cũng không muốn giải thích thêm gì đó, vì thế nhanh chóng đổi đề tài: “Tôn ma ma, một lát nửa ngươi đi một chuyến đến nhà bếp, xem thử có còn chút nguyên liệu nấu ăn mới nào không, nhân tiện mang chút củi lửa về đây, cơm tối chính chúng ta tự làm mà ăn thôi.”
Tôn ma ma nghĩ một lát, gật đầu đến: “Được.”
Phượng Vũ Hoành lại nói: “Nếu như thực sự không lấy được, ma ma nói với bọn họ chúng ta chỉ muốn lấy một nguyên liệu dư thừa thôi, chỉ cần sạch sẽ, chúng ta vẫn có thể nấu thành mỹ thực như thường.”
Công việc quét tước Liễu Viên mãi cho đến giờ Tuất* mới xong, Lý ma ma cùng hai cái nha đầu vừa mệt vừa đói, xiêm y cũng dơ bẩn, phấn trang điểm trên mặt trang sớm loang loang lổ lổ, nào còn bộ dáng của nha hoàn nhất đẳng cơ chứ?
*[Giờ tuất: Từ 19h-21h]
Tôn ma ma đem đồ ăn buổi trưa không dùng tới bưng đến phòng nhỏ đưa cho các nàng dùng, sắc mặt mấy người này hiện rõ đau khổ, nhưng hiện tại quả là đói lã người, không thể không ăn.
Về phần Phượng Vũ Hành, nàng đang dùng những nguyên liệu thừa mà Tôn ma ma lấy từ trong phòng bếp về sơ chế, bắt đầu nấu ăn.
Thỉnh thoảng từ trong không gian lấy ra hai quả trứng cùng chút thuốc bắc bổ khí huyết cho vào trong cháo. Cuộc sống trong sơn thôn, khiến cho ba người các nàng đều bị thiếu máu, nhưng bồi bổ thân thể không phải là việc nhất thời làm xong, nàng cũng phải thường xuyên lưu ý lấy ra thứ gì đó mà không bị người khác nghi ngờ.
Một bữa cơm chiều này tuy không có thịt, nhưng dưới tài nghê của Phượng Vũ Hoành cộng thêm vài thứ lấy từ trong hiệu thuốc, bữa ăn này tất nhiên là ngon.
Tôn ma ma ngay lập tức quyết định, sau này mỗi ngày bà đều đi phòng bếp lấy chút nguyên liệu, đương nhiên, việc nấu cơm này không thể cứ giao cho tiểu thư làm, chuyện này vẫn nên để bà làm .
Nhưng Phượng Vũ Hoành không tán thành, nàng nói: “Cơm vẫn là để ta làm đi, ta hiểu chút y lý, biết cách phối hợp nguyên liệu nấu ăn như thế nào để bồi bổ thân mình của mẫu thân.”
“Vậy không bằng nhị tiểu thư nói cách phối hợp nguyên liệu cho lão nô?”
“Không cần phải phiền phức như vậy.” Phượng Vũ Hoành cười nói: “Những năm này sống trong núi cũng đã quen làm, ma ma giúp đỡ ta chăm sóc tốt mẫu thân cùng Tử Duệ là tốt rồi.”
Thấy nàng nói như vậy, Tôn ma ma cũng không muốn tranh nữa, thế nhưng bà vẫn bận tâm việc cùng các chủ tử ngồi ăn chung một bàn: “Ngày mai lão nô sẽ sang ăn cùng đám người Lý ma ma, chúng ta ăn chung sẽ bị người ngoài chúng ý, vạn nhất chuyện này truyền đến tai của Đại phu nhân thì sẽ rất phiền toái.”
Về chuyện này, Phượng Vũ Hoành cũng không phản đối, chỉ dặn bà: “Lý ma ma cùng hai cái kia nha đầu chẳng phải người lương thiện, ma ma nhất định phải cẩn thận.”
Tôn ma ma cẩn thận gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, lão nô bình thường ở bên kia cũng dễ lưu tâm các nàng mờ ám, có phát hiện hội kịp thời đến báo cáo với nhị tiểu thư.” Lúc này Phượng Vũ Hoành mới yên lòng.
Liễu Viên có ba gian phòng chính, ba vị chủ tử mỗi người một phòng. Tử Duệ bởi vì tuổi nhỏ, Phượng Vũ Hoành để Tôn ma ma tạm thời ở chung chăm sóc hắn.
Một gian phòng bên phân cho Mãn Hỉ và Bảo Đường cùng ở, Lý ma ma được an bài ở riêng trong gian phòng phụ .
Có bài học từ bữa cơm trưa, Phượng Vũ Hoành đã sớm làm chuẩn bị với chuyện ngủ. Nàng cố ý để Lý ma ma đi lĩnh chăn đệm, cũng cường điệu nói đãi ngộ của chủ tử và hạ nhân phải ngang hàng. Lý ma ma lấy cái gì, ba người chủ tử các nàng cũng sẽ lấy cái đó..
Cứ như vậy, Lý ma ma vì muốn bản được thoải mái, đành cầm những loại chăn đệm thượng hạng ra.
Tôn ma ma giúp đỡ ba người họ trải tốt giường chiếu, Mãn Hỉ và Bảo Đường đương nhiên quen đường, không cần căn dặn liền bắt đầu chuẩn bị nước rữa mặt cho ba người dùng, Lý ma ma cũng nhanh chóng đun nước ấm chuẩn bị cho ba người đi tắm rửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.