Chương 208: Ha ha, ngươi hài lòng là được rồi
Dương thập lục
14/01/2019
Editor: Bell Huỳnh
Chuyện của Bộ Nghê Thường đối với Bộ gia mà nói là một đả kích cực lớn, Bộ phủ từ lúc sáng gặp chuyện cho tới bây giờ vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay cả các vị tiểu thư ngày thường cùng giao hảo với Bộ Nghê Thường đến thăm cũng bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Lúc các nàng Phượng Vũ Hoành đến đó, cửa của Bộ phủ đang bị các vị tiểu thư vây quanh không chịu rời khỏi, tụm lại không biết đang nói gì.
Phượng Trầm Ngư liếc nhìn tình huống của Bộ phủ, chủ động tiến lên mở miệng nói: “Nhà người ta xảy ra chuyện lớn như thế làm gì còn tâm tình tiếp khách? Ngươi không cần đi chọc để người ta ghét!”
Phượng Vũ Hoành không đồng ý cái cách nói này: "Sao lại là chọc cho người ta ghét chứ? Không phải ta mang theo ngươi sao?”
“Mang ta theo thì có ích gì?
"Mang theo ngươi là để truyền lại kinh nghiệm cho Bộ Nghê Thường! Thí như sau này cần bồi bổ gì, phải chú ý những gì. Đại tỷ là người có kinh nghiệm nhất, ta đây là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!” Nàng nhếch môi cười, mặt tà khí, nhấc chân đi tới cửa Bộ phủ.
Phượng Trầm Ngư tức giận đến suýt nữa thổ huyết, chuẩn bị xoay người, tay lại bị Vong Xuyên cản lại: "Phượng Đại tiểu thư, huyện chủ có nói để ngài đi sao?"
Trầm Ngư hết cách rồi, nàng không tranh nổi Vong Xuyên, chỉ đành ngoan ngoãn cùng đi vào trong.
Một đoàn người đi đến cửa chính thì bị người họ Bộ cản lại, hạ nhân kia sắc mặt tức giận nói: “Bộ phủ hôm nay từ chối tiếp khách, hai vị tiểu thư mời trở về!"
Vong Xuyên mặt lạnh quát mắng hạ nhân kia: "Càn rỡ! Tể An huyền chủ ở đây, ngươi nói không được vào thì không được vào sao?”
Hạ nhân kia bị nàng doạ sửng sờ, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp: "Cái gì Tể An huyền chủ?"
Ở bên cạnh hắn có tên gác cổng khác thoạt nhìn cơ trí hơn "A..." một tiếng, lại nhìn kỹ Phượng Vũ Hoành một chút, mở miệng hỏi: “Là Phượng gia Nhị tiểu thư? Tể An huyện chủ do đích thân Hoàng thượng tấn phong?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu: "Đúng vậy. Bổn huyện chủ biết Bộ gia tiểu thư bị kinh sợ, cố tình tới thăm, mong ngươi vào thông báo một tiếng.”
Tên gác cổng kia bị dọa, chạy như một làn khói vào trong phủ, chỉ chốc lát liền thấy Bộ gia lão thái thái được hạ nhân dìu tự mình ra đón.
Bộ lão thái thái đến nay còn nhớ rõ ngày đó đại tang của Bộ thượng thư, vị Phượng gia Nhị tiểu thư này mang chuyện đến Bộ phủ, trong lòng có căm hận, cũng có kiêng kỵ. Hôm nay Bộ Nghê Thường xảy ra chuyện như vậy, nàng không cho trên dưới Bộ gia mặt mũi gì nữa, Phượng gia Nhị tiểu thư này lại tới, hơn nữa còn dùng danh nghĩa Tể An huyện chủ, thật không biết lại muốn gây chuyện như thế nào.
Bộ lão thái thái đi tới trước mặt Phượng Vũ Hoành, định cúi đầu hành lễ nhưng Phượng Vũ Hoành lấy tay đỡ: “Bộ lão phu nhân không cần khách khí như vậy, A Hoành tuy là huyện chủ, nhưng vẫn là vãn bối, gánh không nổi đại lễ của ngài."
"Huyện chủ ngài quá khách khí, không biết huyện chủ đến thăm là có chuyện gì?” Bộ lão thái thái thờ ơ hỏi, không có ý cho vào cũng không có ý đuổi ra.
Phượng Trầm Ngư cảm thấy vô cùng khó xử, không khỏi cúi đầu.
Nhưng Phượng Vũ Hoành không cho là đúng, ngược lại lôi kéo tay Bộ lão thái thái thập phần thân thiện nói: “Ta cùng Bộ tiểu thư cũng coi như có quen biết, nay nàng ấy gặp chuyện, ta đương nhiên phải tới thăm hỏi.” Nàng vừa nói vừa tự mình đi vào trong, hạ nhân Bộ gia muốn cản cũng không dám cản, không ngăn cản thì sợ chủ tử oán giận, lén nhìn lão thái thái thì phát hiện lão thái thái hiện vẻ mặt bất đắc dĩ. Phượng Vũ Hoành còn nói: “Bộ tiểu thư chịu sự đả kích lớn như vậy cũng không biết chịu nổi không, Kinh Triệu Duẫn bên kia thỉnh lão phu nhân yên tâm, bổn huyện chủ nhất định sẽ tự mình căn dặn tra án nghiêm túc, sớm ngày đem tội phạm ra công lý. Đúng rồi —— "Nàng quay đầu hỏi hạ nhân vẫn đi theo: "Viện của đại tiểu thư các ngươi ở bên nào?"
Hạ nhân kia thoáng nhìn lão thái thái, thấy lão thái thái gật đầu, chỉ vào một hướng nói: “Hồi huyện chủ, ở bên kia "
"Hảo." Phượng Vũ Hoành dừng lại, đối với Bộ lão thái thái nói: "Lão phu nhân xin dừng bước, ta cùng tỷ tỷ đi được rồi, nữ tử chúng ta nói chút chuyện thân mật. Lão phu nhân yên tâm, bổn huyện chủ chắc chắn sẽ khuyên giải, an ủi Bộ tiểu thư, để nàng kiên cường sống tiếp, ngàn lần không coi thường mạng sống.”
Bộ lão thái thái suýt chút nữa là bị nàng làm cho tức giận đến nổi không thở nổi, mắt thấy Phượng Vũ Hoành buông tay nàng hướng viện của Bộ Nghê Thường đi tới, không khỏi thở dài, nói: “Rốt cuộc Bộ gia đã tạo nghiệt gì, cư nhiên trêu chọc nhân vật có tiếng tăm như thế?"
Một vị ma ma bồi ở bên người nàng cũng nhanh miệng, thuận miệng nói câu: "Còn không phải tiểu thư nhà chúng ta đi trêu chọc người ta trước sao!"
Bộ lão thái thái trợn mắt, doạ ma ma kia không dám thốt nửa lời. Nhưng trong lòng lão thái thái kỳ thực cũng biết rất rõ, là Bộ gia các nàng trêu chọc người ta trước, hơn nữa từ chuyện quý phi lần trước đã cùng vị Phượng Nhị tiểu thư kết thù. Chỉ là không ngờ vị Phượng Nhị tiểu thư này lại thù dai như vậy, vốn tưởng rằng chuyện đã qua thì thôi, không ngờ hôm nay Nghê Thường đã bị như thế này, mà nàng ấy vẫn muốn tới bỏ đá xuống giếng.
Đúng vậy, Bộ lão thái thái không cho rằng Phượng Vũ Hoành chỉ là đơn thuần tới thăm Bộ Nghê Thường, đặc biệt là khi nàng ấy ném lại mấy câu cuối kia, gì mà hoảng sợ, chỉ lo Phượng Vũ Hoành trước mặt Bộ Nghê Thường đâm chọc vài câu, cháu gái nàng thật sự sẽ trực tiếp tự sát.
Lại nghĩ, Bộ Nghê Thường bây giờ ngoài tự sát, còn có lối thoát tốt hơn sao?
Lão thái thái tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng đang ngóng trông cháu trai của nàng Bộ Thông có thể sớm ngày trở lại. Bây giờ toàn bộ hy vọng Bộ gia đều đặt trên người Bộ Thông, nếu muốn xoay mình, thì cần phải dựa vào Bộ Thông.
Lúc này, Phượng Vũ Hoành mang theo Phượng Trầm Ngư đến tiểu viện của Bộ Nghê Thường, một nha đầu thủ ở bên ngoài nhìn thấy Phượng Vũ Hoành đến, rõ ràng lấy làm kinh hãi, lại liếc nhìn nha đầu đang dẫn đường cho Phượng Vũ Hoành, nói: “Tể An huyện chủ đến xem Đại tiểu tư, là lão thái thái đáp ứng.”
Nàng không gọi Phượng Nhị tiểu thư, mà là nói thẳng Tể An huyền chủ, nha đầu giữ cửa ấy rất thông minh, nghe chợt hiểu nhất định người này dùng thân phận ép lão thái thái mới có thể đến đây.
Nàng hết cách rồi, chỉ đành ngoan ngoãn tiến lên, hành lễ, sau đó tự mình dẫn Phượng Vũ Hoành vào khuê phòng Bộ Nghê Thường.
Bộ Nghê Thường đang nằm trên giường không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm nóc giường, trống rỗng vô thần. Tuy sớm đã thay xiêm y đêm qua bằng xiêm y khác, nhưng dấu vết trên cổ và trên má vẫn còn, nhắc nhở người đến thăm, đêm qua Bộ Nghê Thường phải trải qua một đêm khó khăn cỡ nào.
Phượng Trầm Ngư chỉ nhìn thoáng qua đã hoảng sợ, nàng nhớ tới chuyện đêm ở Phượng Đồng huyện khi ấy, nhớ tới Phượng Tử Hạo đối với nàng làm ra đủ loại thương tổn, nhớ tới chính mình lạc lối do ảnh hưởng của thuốc, cũng nhớ tới sợ hãi và tuyệt vọng sau này.
Bây giờ Bộ Nghê Thường còn thảm hơn nàng, bất quá chuyện của nàng cũng chỉ trong phạm vi người trong nhà biết, người nàng phải đối mặt là Phượng Tử Hạo nhưng hắn cũng đã chết. Mà Bộ Nghê Thường, nghe nói là trước sau bị hai mươi người thay phiên nhau lăng nhục, sự việc làm kinh động đến Triệu Kinh Duẫn cỡ nào, mới mấy canh giờ, cả kinh thành mọi người đều biết.
Kết quả như vậy, một nữ tử chưa xuất giá nên tiếp tục sống sao đây?
Nghe được trong phòng có người đến, Bộ Nghê Thường có chút phản ứng, kinh ngạc quay đầu nhìn, nhìn thấy Phượng Vũ Hoành một khắc kia lại hiện một chút mê man.
"Sao ngươi lại tới đây?" Đối với việc đêm qua, nàng căn bản nghĩ không ra ban đầu tại sao nàng lại bị ném đến chỗ đám nam nhân, càng không ngờ đến là Phượng Vũ Hoành ra tay, chẳng qua là cảm thấy hiện tại Phượng Vũ Hoành tuyệt đối không thể xuất hiện trước giường của nàng được. “Bộ phủ chẳng phải đóng cửa tiếp khách sao? Sao ngươi vào được?”
Phượng Vũ Hoành cười cười tiến lên hai bước, vừa đi vừa nói: "Chớ nóng vội nói chuyện, ngươi nghe thử giọng của mình xem, đều đã khản cả, tối ngày hôm qua gọi chắc to lắm chứ?"
Lời nàng vừa thốt ra, vừa vặn kích thích đến chỗ thần kinh mẫn cảm nhất của Bộ Nghê Thường, nàng tức giận đến nằm trên giường thở hổn hển.
"Còn không mau rót chén nước cho tiểu thư nhà ngươi uống." Phượng Vũ Hoành nói với tiểu nha đầu bên cạnh: "Thấm giọng nén ho khan, không biết chừng tiểu thư nhà ngươi đang muốn nói gì đó!”
Nha đầu Bộ gia hết cách rồi, chỉ đành nhắm mắt rót cho Bộ Nghê Thường một chén nước, mới bưng đến trước mặt, đã bị Bộ Nghê Thường tát cho một cái đánh đổ —— "Cút! Đều hết cho ta!"
Ngoài tiểu nha đầu kia, làm gì có ai nghe nàng chứ?
Phượng Vũ Hoành không chỉ không đi, còn đi về phía trước hai bước, mãi cho đến khi nàng ở trước giường mới dừng lại, từ trên cao nhìn xuống, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Dấu răng trên cổ có thể trị, nhưng trên mặt có vài vết cào khá sâu, sợ là sẽ để lại sẹo.”
Bộ Nghê Thường đâu còn nhớ được những thứ này, hiện tại nàng chỉ nhớ tới muốn đánh Phượng Vũ Hoành, nhưng hơi động một chút thì bụng lại truyền lại một trận đau nhẹ, khiến nàng ứa ra mồ hôi lạnh, không thể không nằm trở lại.
Phượng Vũ Hoành hỏi nàng: "Bộ tiểu thư muốn thứ gì sao? Muốn gì thì nói, chẳng phải có nha đầu sao, đáng giá để chính ngươi cố ngồi dậy không?" Vừa nói vừa vẫy tay với Trầm Ngư: "Đại tỷ, ngươi đến đây."
Trầm Ngư cảm thấy bản thân mình y hệt một pho tượng gỗ đứng cạnh Phượng Vũ Hoành, một chút quyền chủ động cũng không có, người khác vẫy tay nàng liền ngoan ngoãn đi lại.
"Nghê Thường, ta đặc biệt dẫn theo Đại tỷ cùng đến đây, cái này cũng là vì muốn tốt cho ngươi." Phượng Vũ Hoành kéo dài giọng nói: "Giống ngươi, cùng tuổi này đã trải qua, trừ phi đến thanh lâu tìm, bằng không cả Đại Thuận chỉ sợ không thể tìm ra. Vì vậy ta đặc biệt mang tỷ ấy đến đây, hai người các ngươi đồng bệnh tương liên cũng có giao hảo tốt, dù sao Đại tỷ cũng có chút kinh nghiệm có thể nhắc nhở ngươi…ngươi mới biết mùi đời, chắc cũng chẳng biết gì nhiều.”
Bộ Nghê Thường nghe nàng nói cho sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phượng Vũ Hoành và Trầm Ngư, theo bản năng hỏi một câu: “Ngươi cũng bị người…”
"Không có." Phượng Trầm Ngư phản bác: "Ngươi đừng nghe nàng ấy nói bừa!"
Phượng Vũ Hoành không để ý, chỉ là nhắc nhở Bộ Nghê Thường: "Ta là muốn tốt cho ngươi mới nói cho ngươi biết, chưa chắc các ma ma có kinh nghiệm bằng tỷ ấy, các nàng chưa từng trải sao có thể chiếu cố ngươi. Nhưng Đại tỷ ta thì khác nha, việc chưa cập kê đã động phòng, tiếp theo phải xử lý nhiều việc lắm đấy. Tin tưởng bằng giao tình của Bộ tiểu thư và Đại tỷ, nhất định tỷ ấy biết gì sẽ nói đó, giải thích rõ ràng.”
"Phượng Vũ Hoành, ngươi đừng ngậm máu phun người!" Trầm Ngư tức giận đến lửa giận ngút trời mà nói: "Ta lúc nào thì bị nam nhan khác lăng nhục? Rõ ràng là…” Vừa thốt lên xong thì nàng im bặt, không đánh đã khai, nàng thật là bị Phượng Vũ Hoành làm cho tức đến chập mạch rồi.
Bộ Nghê Thường cũng hết sức kinh ngạc, nàng rõ ràng biết địa vị của Trầm Ngư tại Phượng phủ, đã sớm nghe nói Phượng gia đối với nữ nhi này cực kỳ coi trọng, một đứa con gái được coi trọng như thế lại có thể trải qua việc như vậy, cùng với làm chuyện vợ chồng với nam nhân, nam nhân kia rốt cuộc là ai?
Bộ Nghê Thường trái lo phải nghĩ cũng đoán không được, cuối cùng chỉ phải vứt bỏ. Nhưng có một việc nàng bất chợt đột nhiên thông suốt, dường như bắt được chút đầu mối —— "Phượng Vũ Hoành, chẳng lẽ đêm qua chính là ngươi?"
Phượng Vũ Hoành giả ngu: "Cái gì mà đêm qua là ta?"
"Ngươi chớ giả bộ!" Bộ Nghê Thường giận dữ: "Nhất định là ngươi đánh ta ngất xỉu ném tới ngoài thành! Phượng Vũ Hoành, ngươi đang rắp tâm làm cái gì? Ta muốn cáo trạng ngươi! Ta muốn đi gặp Hoàng thượng cáo trạng!"
"Ngươi hài lòng là được rồi." Phượng Vũ Hoành khinh thường nói: "Ngươi nói là ta vậy thì chứng cớ đâu? Ta nghe nói Bộ gia tiểu thư là bị người ngoài cửa phủ uy hiếp, nửa đêm canh ba ngươi không ngủ, chạy trên đường làm cái gì?"
Còn không chờ Bộ Nghê Thường trả lời, bên ngoài tiểu nha đầu hùng hùng hổ hổ xông vào, kêu to —— "Không tốt!"
Chuyện của Bộ Nghê Thường đối với Bộ gia mà nói là một đả kích cực lớn, Bộ phủ từ lúc sáng gặp chuyện cho tới bây giờ vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay cả các vị tiểu thư ngày thường cùng giao hảo với Bộ Nghê Thường đến thăm cũng bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Lúc các nàng Phượng Vũ Hoành đến đó, cửa của Bộ phủ đang bị các vị tiểu thư vây quanh không chịu rời khỏi, tụm lại không biết đang nói gì.
Phượng Trầm Ngư liếc nhìn tình huống của Bộ phủ, chủ động tiến lên mở miệng nói: “Nhà người ta xảy ra chuyện lớn như thế làm gì còn tâm tình tiếp khách? Ngươi không cần đi chọc để người ta ghét!”
Phượng Vũ Hoành không đồng ý cái cách nói này: "Sao lại là chọc cho người ta ghét chứ? Không phải ta mang theo ngươi sao?”
“Mang ta theo thì có ích gì?
"Mang theo ngươi là để truyền lại kinh nghiệm cho Bộ Nghê Thường! Thí như sau này cần bồi bổ gì, phải chú ý những gì. Đại tỷ là người có kinh nghiệm nhất, ta đây là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!” Nàng nhếch môi cười, mặt tà khí, nhấc chân đi tới cửa Bộ phủ.
Phượng Trầm Ngư tức giận đến suýt nữa thổ huyết, chuẩn bị xoay người, tay lại bị Vong Xuyên cản lại: "Phượng Đại tiểu thư, huyện chủ có nói để ngài đi sao?"
Trầm Ngư hết cách rồi, nàng không tranh nổi Vong Xuyên, chỉ đành ngoan ngoãn cùng đi vào trong.
Một đoàn người đi đến cửa chính thì bị người họ Bộ cản lại, hạ nhân kia sắc mặt tức giận nói: “Bộ phủ hôm nay từ chối tiếp khách, hai vị tiểu thư mời trở về!"
Vong Xuyên mặt lạnh quát mắng hạ nhân kia: "Càn rỡ! Tể An huyền chủ ở đây, ngươi nói không được vào thì không được vào sao?”
Hạ nhân kia bị nàng doạ sửng sờ, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp: "Cái gì Tể An huyền chủ?"
Ở bên cạnh hắn có tên gác cổng khác thoạt nhìn cơ trí hơn "A..." một tiếng, lại nhìn kỹ Phượng Vũ Hoành một chút, mở miệng hỏi: “Là Phượng gia Nhị tiểu thư? Tể An huyện chủ do đích thân Hoàng thượng tấn phong?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu: "Đúng vậy. Bổn huyện chủ biết Bộ gia tiểu thư bị kinh sợ, cố tình tới thăm, mong ngươi vào thông báo một tiếng.”
Tên gác cổng kia bị dọa, chạy như một làn khói vào trong phủ, chỉ chốc lát liền thấy Bộ gia lão thái thái được hạ nhân dìu tự mình ra đón.
Bộ lão thái thái đến nay còn nhớ rõ ngày đó đại tang của Bộ thượng thư, vị Phượng gia Nhị tiểu thư này mang chuyện đến Bộ phủ, trong lòng có căm hận, cũng có kiêng kỵ. Hôm nay Bộ Nghê Thường xảy ra chuyện như vậy, nàng không cho trên dưới Bộ gia mặt mũi gì nữa, Phượng gia Nhị tiểu thư này lại tới, hơn nữa còn dùng danh nghĩa Tể An huyện chủ, thật không biết lại muốn gây chuyện như thế nào.
Bộ lão thái thái đi tới trước mặt Phượng Vũ Hoành, định cúi đầu hành lễ nhưng Phượng Vũ Hoành lấy tay đỡ: “Bộ lão phu nhân không cần khách khí như vậy, A Hoành tuy là huyện chủ, nhưng vẫn là vãn bối, gánh không nổi đại lễ của ngài."
"Huyện chủ ngài quá khách khí, không biết huyện chủ đến thăm là có chuyện gì?” Bộ lão thái thái thờ ơ hỏi, không có ý cho vào cũng không có ý đuổi ra.
Phượng Trầm Ngư cảm thấy vô cùng khó xử, không khỏi cúi đầu.
Nhưng Phượng Vũ Hoành không cho là đúng, ngược lại lôi kéo tay Bộ lão thái thái thập phần thân thiện nói: “Ta cùng Bộ tiểu thư cũng coi như có quen biết, nay nàng ấy gặp chuyện, ta đương nhiên phải tới thăm hỏi.” Nàng vừa nói vừa tự mình đi vào trong, hạ nhân Bộ gia muốn cản cũng không dám cản, không ngăn cản thì sợ chủ tử oán giận, lén nhìn lão thái thái thì phát hiện lão thái thái hiện vẻ mặt bất đắc dĩ. Phượng Vũ Hoành còn nói: “Bộ tiểu thư chịu sự đả kích lớn như vậy cũng không biết chịu nổi không, Kinh Triệu Duẫn bên kia thỉnh lão phu nhân yên tâm, bổn huyện chủ nhất định sẽ tự mình căn dặn tra án nghiêm túc, sớm ngày đem tội phạm ra công lý. Đúng rồi —— "Nàng quay đầu hỏi hạ nhân vẫn đi theo: "Viện của đại tiểu thư các ngươi ở bên nào?"
Hạ nhân kia thoáng nhìn lão thái thái, thấy lão thái thái gật đầu, chỉ vào một hướng nói: “Hồi huyện chủ, ở bên kia "
"Hảo." Phượng Vũ Hoành dừng lại, đối với Bộ lão thái thái nói: "Lão phu nhân xin dừng bước, ta cùng tỷ tỷ đi được rồi, nữ tử chúng ta nói chút chuyện thân mật. Lão phu nhân yên tâm, bổn huyện chủ chắc chắn sẽ khuyên giải, an ủi Bộ tiểu thư, để nàng kiên cường sống tiếp, ngàn lần không coi thường mạng sống.”
Bộ lão thái thái suýt chút nữa là bị nàng làm cho tức giận đến nổi không thở nổi, mắt thấy Phượng Vũ Hoành buông tay nàng hướng viện của Bộ Nghê Thường đi tới, không khỏi thở dài, nói: “Rốt cuộc Bộ gia đã tạo nghiệt gì, cư nhiên trêu chọc nhân vật có tiếng tăm như thế?"
Một vị ma ma bồi ở bên người nàng cũng nhanh miệng, thuận miệng nói câu: "Còn không phải tiểu thư nhà chúng ta đi trêu chọc người ta trước sao!"
Bộ lão thái thái trợn mắt, doạ ma ma kia không dám thốt nửa lời. Nhưng trong lòng lão thái thái kỳ thực cũng biết rất rõ, là Bộ gia các nàng trêu chọc người ta trước, hơn nữa từ chuyện quý phi lần trước đã cùng vị Phượng Nhị tiểu thư kết thù. Chỉ là không ngờ vị Phượng Nhị tiểu thư này lại thù dai như vậy, vốn tưởng rằng chuyện đã qua thì thôi, không ngờ hôm nay Nghê Thường đã bị như thế này, mà nàng ấy vẫn muốn tới bỏ đá xuống giếng.
Đúng vậy, Bộ lão thái thái không cho rằng Phượng Vũ Hoành chỉ là đơn thuần tới thăm Bộ Nghê Thường, đặc biệt là khi nàng ấy ném lại mấy câu cuối kia, gì mà hoảng sợ, chỉ lo Phượng Vũ Hoành trước mặt Bộ Nghê Thường đâm chọc vài câu, cháu gái nàng thật sự sẽ trực tiếp tự sát.
Lại nghĩ, Bộ Nghê Thường bây giờ ngoài tự sát, còn có lối thoát tốt hơn sao?
Lão thái thái tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng đang ngóng trông cháu trai của nàng Bộ Thông có thể sớm ngày trở lại. Bây giờ toàn bộ hy vọng Bộ gia đều đặt trên người Bộ Thông, nếu muốn xoay mình, thì cần phải dựa vào Bộ Thông.
Lúc này, Phượng Vũ Hoành mang theo Phượng Trầm Ngư đến tiểu viện của Bộ Nghê Thường, một nha đầu thủ ở bên ngoài nhìn thấy Phượng Vũ Hoành đến, rõ ràng lấy làm kinh hãi, lại liếc nhìn nha đầu đang dẫn đường cho Phượng Vũ Hoành, nói: “Tể An huyện chủ đến xem Đại tiểu tư, là lão thái thái đáp ứng.”
Nàng không gọi Phượng Nhị tiểu thư, mà là nói thẳng Tể An huyền chủ, nha đầu giữ cửa ấy rất thông minh, nghe chợt hiểu nhất định người này dùng thân phận ép lão thái thái mới có thể đến đây.
Nàng hết cách rồi, chỉ đành ngoan ngoãn tiến lên, hành lễ, sau đó tự mình dẫn Phượng Vũ Hoành vào khuê phòng Bộ Nghê Thường.
Bộ Nghê Thường đang nằm trên giường không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm nóc giường, trống rỗng vô thần. Tuy sớm đã thay xiêm y đêm qua bằng xiêm y khác, nhưng dấu vết trên cổ và trên má vẫn còn, nhắc nhở người đến thăm, đêm qua Bộ Nghê Thường phải trải qua một đêm khó khăn cỡ nào.
Phượng Trầm Ngư chỉ nhìn thoáng qua đã hoảng sợ, nàng nhớ tới chuyện đêm ở Phượng Đồng huyện khi ấy, nhớ tới Phượng Tử Hạo đối với nàng làm ra đủ loại thương tổn, nhớ tới chính mình lạc lối do ảnh hưởng của thuốc, cũng nhớ tới sợ hãi và tuyệt vọng sau này.
Bây giờ Bộ Nghê Thường còn thảm hơn nàng, bất quá chuyện của nàng cũng chỉ trong phạm vi người trong nhà biết, người nàng phải đối mặt là Phượng Tử Hạo nhưng hắn cũng đã chết. Mà Bộ Nghê Thường, nghe nói là trước sau bị hai mươi người thay phiên nhau lăng nhục, sự việc làm kinh động đến Triệu Kinh Duẫn cỡ nào, mới mấy canh giờ, cả kinh thành mọi người đều biết.
Kết quả như vậy, một nữ tử chưa xuất giá nên tiếp tục sống sao đây?
Nghe được trong phòng có người đến, Bộ Nghê Thường có chút phản ứng, kinh ngạc quay đầu nhìn, nhìn thấy Phượng Vũ Hoành một khắc kia lại hiện một chút mê man.
"Sao ngươi lại tới đây?" Đối với việc đêm qua, nàng căn bản nghĩ không ra ban đầu tại sao nàng lại bị ném đến chỗ đám nam nhân, càng không ngờ đến là Phượng Vũ Hoành ra tay, chẳng qua là cảm thấy hiện tại Phượng Vũ Hoành tuyệt đối không thể xuất hiện trước giường của nàng được. “Bộ phủ chẳng phải đóng cửa tiếp khách sao? Sao ngươi vào được?”
Phượng Vũ Hoành cười cười tiến lên hai bước, vừa đi vừa nói: "Chớ nóng vội nói chuyện, ngươi nghe thử giọng của mình xem, đều đã khản cả, tối ngày hôm qua gọi chắc to lắm chứ?"
Lời nàng vừa thốt ra, vừa vặn kích thích đến chỗ thần kinh mẫn cảm nhất của Bộ Nghê Thường, nàng tức giận đến nằm trên giường thở hổn hển.
"Còn không mau rót chén nước cho tiểu thư nhà ngươi uống." Phượng Vũ Hoành nói với tiểu nha đầu bên cạnh: "Thấm giọng nén ho khan, không biết chừng tiểu thư nhà ngươi đang muốn nói gì đó!”
Nha đầu Bộ gia hết cách rồi, chỉ đành nhắm mắt rót cho Bộ Nghê Thường một chén nước, mới bưng đến trước mặt, đã bị Bộ Nghê Thường tát cho một cái đánh đổ —— "Cút! Đều hết cho ta!"
Ngoài tiểu nha đầu kia, làm gì có ai nghe nàng chứ?
Phượng Vũ Hoành không chỉ không đi, còn đi về phía trước hai bước, mãi cho đến khi nàng ở trước giường mới dừng lại, từ trên cao nhìn xuống, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Dấu răng trên cổ có thể trị, nhưng trên mặt có vài vết cào khá sâu, sợ là sẽ để lại sẹo.”
Bộ Nghê Thường đâu còn nhớ được những thứ này, hiện tại nàng chỉ nhớ tới muốn đánh Phượng Vũ Hoành, nhưng hơi động một chút thì bụng lại truyền lại một trận đau nhẹ, khiến nàng ứa ra mồ hôi lạnh, không thể không nằm trở lại.
Phượng Vũ Hoành hỏi nàng: "Bộ tiểu thư muốn thứ gì sao? Muốn gì thì nói, chẳng phải có nha đầu sao, đáng giá để chính ngươi cố ngồi dậy không?" Vừa nói vừa vẫy tay với Trầm Ngư: "Đại tỷ, ngươi đến đây."
Trầm Ngư cảm thấy bản thân mình y hệt một pho tượng gỗ đứng cạnh Phượng Vũ Hoành, một chút quyền chủ động cũng không có, người khác vẫy tay nàng liền ngoan ngoãn đi lại.
"Nghê Thường, ta đặc biệt dẫn theo Đại tỷ cùng đến đây, cái này cũng là vì muốn tốt cho ngươi." Phượng Vũ Hoành kéo dài giọng nói: "Giống ngươi, cùng tuổi này đã trải qua, trừ phi đến thanh lâu tìm, bằng không cả Đại Thuận chỉ sợ không thể tìm ra. Vì vậy ta đặc biệt mang tỷ ấy đến đây, hai người các ngươi đồng bệnh tương liên cũng có giao hảo tốt, dù sao Đại tỷ cũng có chút kinh nghiệm có thể nhắc nhở ngươi…ngươi mới biết mùi đời, chắc cũng chẳng biết gì nhiều.”
Bộ Nghê Thường nghe nàng nói cho sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phượng Vũ Hoành và Trầm Ngư, theo bản năng hỏi một câu: “Ngươi cũng bị người…”
"Không có." Phượng Trầm Ngư phản bác: "Ngươi đừng nghe nàng ấy nói bừa!"
Phượng Vũ Hoành không để ý, chỉ là nhắc nhở Bộ Nghê Thường: "Ta là muốn tốt cho ngươi mới nói cho ngươi biết, chưa chắc các ma ma có kinh nghiệm bằng tỷ ấy, các nàng chưa từng trải sao có thể chiếu cố ngươi. Nhưng Đại tỷ ta thì khác nha, việc chưa cập kê đã động phòng, tiếp theo phải xử lý nhiều việc lắm đấy. Tin tưởng bằng giao tình của Bộ tiểu thư và Đại tỷ, nhất định tỷ ấy biết gì sẽ nói đó, giải thích rõ ràng.”
"Phượng Vũ Hoành, ngươi đừng ngậm máu phun người!" Trầm Ngư tức giận đến lửa giận ngút trời mà nói: "Ta lúc nào thì bị nam nhan khác lăng nhục? Rõ ràng là…” Vừa thốt lên xong thì nàng im bặt, không đánh đã khai, nàng thật là bị Phượng Vũ Hoành làm cho tức đến chập mạch rồi.
Bộ Nghê Thường cũng hết sức kinh ngạc, nàng rõ ràng biết địa vị của Trầm Ngư tại Phượng phủ, đã sớm nghe nói Phượng gia đối với nữ nhi này cực kỳ coi trọng, một đứa con gái được coi trọng như thế lại có thể trải qua việc như vậy, cùng với làm chuyện vợ chồng với nam nhân, nam nhân kia rốt cuộc là ai?
Bộ Nghê Thường trái lo phải nghĩ cũng đoán không được, cuối cùng chỉ phải vứt bỏ. Nhưng có một việc nàng bất chợt đột nhiên thông suốt, dường như bắt được chút đầu mối —— "Phượng Vũ Hoành, chẳng lẽ đêm qua chính là ngươi?"
Phượng Vũ Hoành giả ngu: "Cái gì mà đêm qua là ta?"
"Ngươi chớ giả bộ!" Bộ Nghê Thường giận dữ: "Nhất định là ngươi đánh ta ngất xỉu ném tới ngoài thành! Phượng Vũ Hoành, ngươi đang rắp tâm làm cái gì? Ta muốn cáo trạng ngươi! Ta muốn đi gặp Hoàng thượng cáo trạng!"
"Ngươi hài lòng là được rồi." Phượng Vũ Hoành khinh thường nói: "Ngươi nói là ta vậy thì chứng cớ đâu? Ta nghe nói Bộ gia tiểu thư là bị người ngoài cửa phủ uy hiếp, nửa đêm canh ba ngươi không ngủ, chạy trên đường làm cái gì?"
Còn không chờ Bộ Nghê Thường trả lời, bên ngoài tiểu nha đầu hùng hùng hổ hổ xông vào, kêu to —— "Không tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.