Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật
Chương 26: Kinh thành Tứ công tử.
Khất Cái Nữ Vương
23/10/2015
Bên trong một tửu lâu lớn nhất kinh thành - Phụng Tiên lâu!
Nguồn gốc cái tên cho thấy dụng tâm lương khổ của người xây dựng, chỉ vì địa thế lâu này rất cao còn bên cạnh lại là hồ nước Đông Bình, trong nước khói bay cùng sương mụ lượn lờ. Từ xa nhìn lại, ở trong bụi nước lớn có một tiên lâu.
Giống như Phượng Hoàng niết bàn bàn, Du Long Truy Nhật, được mọi người khen là, "Mặc cho ngàn chén đóng uyên đêm, ẩn vân Truy Mộng say trích tiên" tiên cảnh dưới nhân gian.
Mà Phụng Tiên lâu còn giá trị hơn cả những lời thổi phồng đó, ra vào nơi này cơ hồ đều là vương tôn quý tộc trong kinh thành, nhất là Tứ công tử tài hoa nổi tiếng kinh thành, hầu như cũng thỉnh thoảng tới đây đàm luận văn nhã.
Lúc này, tại lầu chót Phụng Tiên Lâu, mấy vị nam tử đều cười to không ngừng.
"Hôm nay Phượng huynh tới muộn cho nên phải phạt ba ly rượu." Mộ Dung Dật nén vui vẻ nhàn nhạt nhìn Phượng Phi Lang.
Phượng Phi Lang khẽ vuốt cằm, "Nếu điện hạ đã mở lời vàng ngọc, Thanh Sách tất nhiên phải phạt ba ly rượu." Vừa nói liền cầm lên bầu rượu màu bạc bên cạnh tự châm một chén, nâng lên uống.
Liên tiếp uống ba chén, lúc này mới đem ly rượu trong tay đặt xuống.
Bên cạnh Mộ Dung Ngọc hơi khiêu mi, mắt phượng mang theo một tia đùa giỡn, "Phượng thế tử hôm nay trễ như thế mới chạy tới, chẳng lẽ trong phủ cất giấu Kim Ốc Tàng Kiều cho nên mới tới chậm?"
Vừa nói khóe miệng hắn vừa nổi lên một chút tà mị (không đàng hoàng), gương mặt tuấn mỹ óng ánh như nước, ngũ quan đẹp đẽ kết hợp nụ cười tà mị, khiến cho Phượng Phi Lang sinh ra loại cảm giác, nam tử này rất giống tiên yêu, nếu coi hắn là người phàm tổng cảm thấy hạ thấp sự hiện hữu của hắn.
Chờ Phượng Phi Lang lấy lại tinh thần liền vội vàng thở dài nói, "Tiểu vương gia chớ đùa, mấy ngày nay gia phụ buộc ta đi Hàn Lâm Viên giúp một tay, nơi đó làm gì có an nhàn thoải mái như này?"
Khóe miệng Mộ Dung Ngọc hơi nâng, tự tiếu phi tiếu, giơ chén Dạ Quang đặt ở trước mắt thưởng thức.
"Ha ha, có phụ thân là Phượng tướng quốc, Phượng thế tử thật là có phúc khí."
Lúc này Diệp Đàn ngồi đối diện Mộ Dung Ngọc cười xấu xa, "Ta nói Tử Ngọc, ngươi cũng không thể nói lảng sang chuyện khác a, ta cùng Thất điện hạ cũng đang chờ câu trả lời của ngươi đây, ngươi rốt cuộc là cùng Nhị công chúa tình đầu ý hợp hay là nói chuyện yêu đương với tam muội muội nhà ta đây?"
Lúc này vẫn ngồi bên cạnh không hề nói chen vào Mộ Dung Dật khóe miệng giật giật, vẻ mặt giống như lặng lẽ đợi tin vui.
Mắt phượng Mộ Dung Ngọc sụt xuống, cười cười một tiếng quỷ quái, bưng ly rượu ngon uống một hơi cạn sạch, lúc này mới thản nhiên nói:
"Ngươi đoán đi !"
Diệp Đàn rõ ràng bị chẹn họng! Chớp ánh mắt đen láy, này mới phản ứng được Mộ Dung Ngọc chỉ cho hắn hai chữ?
Hai chữ này chẳng những không làm suy giảm thừa số bát quái của hắn, tựa hồ đối với ý nghĩ trong lòng Mộ Dung Ngọc càng thêm tò mò.
Hắn ném cho Phượng Phi Lang ánh mắt cầu cứu, Phượng Phi Lang ngầm hiểu cũng cười nói, "Nhị công chúa cùng Minh Châu quận chúa đều là mỹ nhân trong kinh thành, nghĩ thấy Tiểu vương gia khó lòng quyết định."
Trên mặt Mộ Dung Ngọc không có bất kỳ tia vui vẻ nào, khẽ cười một tiếng nói, "Nếu Phượng thế tử thích ta sẽ nguyện ý giúp ngươi toại nguyện."
Phượng Phi Lang bị Mộ Dung Ngọc không chút lưu tình hất trở lại, cũng chỉ xán xán cười cười, ném cho Diệp Đàn ánh mắt không thể giúp sức.
Lúc này Mộ Dung Dật yên lặng đột nhiên mở miệng, "Hôm nay Nhị công chúa nghe nói tử Ngọc muốn tới Phụng Tiên lâu, vì vậy liền sớm một chút thuê lại tất cả thuyền hoa ở Đông Bình hồ, hiện tại khúc Trường Thủ này có lẽ do Nhi công chúa sở tấu."
Diệp Đàn tính tình nhanh nhen nhất, hắn vừa nghe thấy lời của Mộ Dung Dật, phịch một cái đứng dậy, liền chạy tới bên cửa sổ nhìn quanh bên ngoài.
Đúng như dự đoán, dưới lầu giữa hồ nước có một chiếc thuyền hoa đầu rồng đang dừng lại.
Loáng thoáng có thể trông thấy, trên đầu thuyền chỗ hành lang có tranh vẽ ngồi một vị hồng y nữ tử, mặc dù không nhìn rõ dung mạo của nàng, nhưng bộ dạng thướt tha kia dung hợp với sương mù dày đặc ở nơi này, thật cực kỳ giống tiên nhân du hồ.(tiên nhân dạo chơi trên hồ)
Diệp Đàn xoa xoa cằm trắng muốt, xoay người ngồi ở một bên, hoàn toàn coi như mình cùng Mộ Dung Ngọc không có quan hệ gì nói , "Hôm nay Nhị công chúa thật đúng là bỏ ra không ít công sức , cũng đàn Trường Thủ, không bằng Tử Ngọc ngươi liền đến thổi tiêu cộng hưởng đi."
Mộ Dung Ngọc cười một tiếng tà ác hướng về phía Diệp Đàn nói, "Ta nhớ mấy ngày trước hoàng tổ mẫu từng hỏi tình hình gần đây của Diệp Đàn huynh thế nào, xem ra hoàng tổ mẫu rất hài lòng với dáng vẻ của người, hơn nữa còn đồng thời nhắc đến Thiến Du muội muội (Nhị công chúa), chẳng lẽ hoàng tổ mẫu muốn tác thành cho hai người?"
Diệp Đàn vừa nghe, gương mặt tuấn tú trắng nõn từ từ biến sắc, bị dọa sợ đến quát to một tiếng, "Đừng hại ta."
Giống như một làn khói chạy trở về bàn, "Ta nói cho các người biết, tiểu thư khuê các trong kinh thành này một người bổn công tử nhìn cũng không vừa mắt."
Mộ Dung Ngọc liếc mắt nhìn Mộ Dung Dật, lúc này mới nói, "Chẳng lẽ Nhị công chúa không xứng với huynh?"
Diệp Đàn đương nhiên biết tại trước mắt Thất điện hạ chê bai Nhị công chúa là không thích hợp, hắn vội vàng chuyển thành khuôn mặt tươi cười.
"Ha ha, ta chỉ là phàm phu tục tử sao xứng với Nhị công chúa, hơn nữa Nhị công chúa từ lâu đã một lòng một dạ với Tử Ngọc ngươi, ta tất nhiên không thể đoạt người đẹp rồi."
Diệp Đàn vì dời đi tầm mắt của mọi người trên người mình, bát quái nói, "Nói đến tài nữ kinh thành, ta gần đây ngược lại thường nghe tên một người."
Hắn vừa nói thế mọi người cũng đều theo chân thấy hứng thú, "Là thiên kim tiểu thư nhà nào?"
Mộ Dung Dật khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Diệp Đàn, "Ngươi không phải không có hứng thú với các tiểu thư khuê các sao?"
Diệp Đàn cười hắc hắc, nhìn tất cả mọi người đang theo dõi hắn, trên mặt xuất hiện một tia ửng đỏ.
"Ta gần đây tò mò một chút?" Thật ra thì hơn phân nửa là do bát quái.
Phượng Phi Lang thấy hắn có bộ dạng nhát gan, cũng không nhịn được mở miệng chêu trọc đôi câu, "Người đời đồn đại thế tử gia Đông Bình Quận Vương hình dáng như mỹ phụ, xinh đẹp nhiều vẻ, hôm nay thấy điệu bộ như vậy thật đúng là giống y đúc."
Diệp Đàn cũng không tức giận, bưng lên ly rượu tự mình rót một chén, "Vậy thì chứng minh bản thế tử lớn lên rất là xuất chúng, đây là chuyện tốt."
"Ai, ta nói các ngươi rốt cuộc có muốn nghe hay không nghe đây?"
Mọi người đều có vẻ mặt ngươi nói thì nghe, cuối cùng vẫn là hắn không nhịn được muốn nói.
Phượng Phi Lang nhớ tới hôm nay ở tu quốc công phủ gặp được Hạ Thanh Ca, trên mặt bất giác nở một nụ cười.
"Nếu nói là tài nữ, ta hôm nay quả đúng gặp được một vị, nhưng nói ra nhất định là mọi người không tin."
"Ngươi gặp ở đâu?" Diệp Đàn tò mò xoay mặt nhìn Phượng Phi Lang, mắt to lấp lánh giống như hắc bảo thạch lóe sáng.
Mộ Dung Dật khẽ cười một tiếng nhìn mọi người, "Vậy mọi người cùng nhau nói một chút, ta ngược lại hết sức tò mò, vị kinh thành tài nữ này đến tột cùng tài hoa như thế nào? Đúng là văn thải đầy bụng, hay là cố ý tạo tin đồn gây chuyện thôi."
Nguồn gốc cái tên cho thấy dụng tâm lương khổ của người xây dựng, chỉ vì địa thế lâu này rất cao còn bên cạnh lại là hồ nước Đông Bình, trong nước khói bay cùng sương mụ lượn lờ. Từ xa nhìn lại, ở trong bụi nước lớn có một tiên lâu.
Giống như Phượng Hoàng niết bàn bàn, Du Long Truy Nhật, được mọi người khen là, "Mặc cho ngàn chén đóng uyên đêm, ẩn vân Truy Mộng say trích tiên" tiên cảnh dưới nhân gian.
Mà Phụng Tiên lâu còn giá trị hơn cả những lời thổi phồng đó, ra vào nơi này cơ hồ đều là vương tôn quý tộc trong kinh thành, nhất là Tứ công tử tài hoa nổi tiếng kinh thành, hầu như cũng thỉnh thoảng tới đây đàm luận văn nhã.
Lúc này, tại lầu chót Phụng Tiên Lâu, mấy vị nam tử đều cười to không ngừng.
"Hôm nay Phượng huynh tới muộn cho nên phải phạt ba ly rượu." Mộ Dung Dật nén vui vẻ nhàn nhạt nhìn Phượng Phi Lang.
Phượng Phi Lang khẽ vuốt cằm, "Nếu điện hạ đã mở lời vàng ngọc, Thanh Sách tất nhiên phải phạt ba ly rượu." Vừa nói liền cầm lên bầu rượu màu bạc bên cạnh tự châm một chén, nâng lên uống.
Liên tiếp uống ba chén, lúc này mới đem ly rượu trong tay đặt xuống.
Bên cạnh Mộ Dung Ngọc hơi khiêu mi, mắt phượng mang theo một tia đùa giỡn, "Phượng thế tử hôm nay trễ như thế mới chạy tới, chẳng lẽ trong phủ cất giấu Kim Ốc Tàng Kiều cho nên mới tới chậm?"
Vừa nói khóe miệng hắn vừa nổi lên một chút tà mị (không đàng hoàng), gương mặt tuấn mỹ óng ánh như nước, ngũ quan đẹp đẽ kết hợp nụ cười tà mị, khiến cho Phượng Phi Lang sinh ra loại cảm giác, nam tử này rất giống tiên yêu, nếu coi hắn là người phàm tổng cảm thấy hạ thấp sự hiện hữu của hắn.
Chờ Phượng Phi Lang lấy lại tinh thần liền vội vàng thở dài nói, "Tiểu vương gia chớ đùa, mấy ngày nay gia phụ buộc ta đi Hàn Lâm Viên giúp một tay, nơi đó làm gì có an nhàn thoải mái như này?"
Khóe miệng Mộ Dung Ngọc hơi nâng, tự tiếu phi tiếu, giơ chén Dạ Quang đặt ở trước mắt thưởng thức.
"Ha ha, có phụ thân là Phượng tướng quốc, Phượng thế tử thật là có phúc khí."
Lúc này Diệp Đàn ngồi đối diện Mộ Dung Ngọc cười xấu xa, "Ta nói Tử Ngọc, ngươi cũng không thể nói lảng sang chuyện khác a, ta cùng Thất điện hạ cũng đang chờ câu trả lời của ngươi đây, ngươi rốt cuộc là cùng Nhị công chúa tình đầu ý hợp hay là nói chuyện yêu đương với tam muội muội nhà ta đây?"
Lúc này vẫn ngồi bên cạnh không hề nói chen vào Mộ Dung Dật khóe miệng giật giật, vẻ mặt giống như lặng lẽ đợi tin vui.
Mắt phượng Mộ Dung Ngọc sụt xuống, cười cười một tiếng quỷ quái, bưng ly rượu ngon uống một hơi cạn sạch, lúc này mới thản nhiên nói:
"Ngươi đoán đi !"
Diệp Đàn rõ ràng bị chẹn họng! Chớp ánh mắt đen láy, này mới phản ứng được Mộ Dung Ngọc chỉ cho hắn hai chữ?
Hai chữ này chẳng những không làm suy giảm thừa số bát quái của hắn, tựa hồ đối với ý nghĩ trong lòng Mộ Dung Ngọc càng thêm tò mò.
Hắn ném cho Phượng Phi Lang ánh mắt cầu cứu, Phượng Phi Lang ngầm hiểu cũng cười nói, "Nhị công chúa cùng Minh Châu quận chúa đều là mỹ nhân trong kinh thành, nghĩ thấy Tiểu vương gia khó lòng quyết định."
Trên mặt Mộ Dung Ngọc không có bất kỳ tia vui vẻ nào, khẽ cười một tiếng nói, "Nếu Phượng thế tử thích ta sẽ nguyện ý giúp ngươi toại nguyện."
Phượng Phi Lang bị Mộ Dung Ngọc không chút lưu tình hất trở lại, cũng chỉ xán xán cười cười, ném cho Diệp Đàn ánh mắt không thể giúp sức.
Lúc này Mộ Dung Dật yên lặng đột nhiên mở miệng, "Hôm nay Nhị công chúa nghe nói tử Ngọc muốn tới Phụng Tiên lâu, vì vậy liền sớm một chút thuê lại tất cả thuyền hoa ở Đông Bình hồ, hiện tại khúc Trường Thủ này có lẽ do Nhi công chúa sở tấu."
Diệp Đàn tính tình nhanh nhen nhất, hắn vừa nghe thấy lời của Mộ Dung Dật, phịch một cái đứng dậy, liền chạy tới bên cửa sổ nhìn quanh bên ngoài.
Đúng như dự đoán, dưới lầu giữa hồ nước có một chiếc thuyền hoa đầu rồng đang dừng lại.
Loáng thoáng có thể trông thấy, trên đầu thuyền chỗ hành lang có tranh vẽ ngồi một vị hồng y nữ tử, mặc dù không nhìn rõ dung mạo của nàng, nhưng bộ dạng thướt tha kia dung hợp với sương mù dày đặc ở nơi này, thật cực kỳ giống tiên nhân du hồ.(tiên nhân dạo chơi trên hồ)
Diệp Đàn xoa xoa cằm trắng muốt, xoay người ngồi ở một bên, hoàn toàn coi như mình cùng Mộ Dung Ngọc không có quan hệ gì nói , "Hôm nay Nhị công chúa thật đúng là bỏ ra không ít công sức , cũng đàn Trường Thủ, không bằng Tử Ngọc ngươi liền đến thổi tiêu cộng hưởng đi."
Mộ Dung Ngọc cười một tiếng tà ác hướng về phía Diệp Đàn nói, "Ta nhớ mấy ngày trước hoàng tổ mẫu từng hỏi tình hình gần đây của Diệp Đàn huynh thế nào, xem ra hoàng tổ mẫu rất hài lòng với dáng vẻ của người, hơn nữa còn đồng thời nhắc đến Thiến Du muội muội (Nhị công chúa), chẳng lẽ hoàng tổ mẫu muốn tác thành cho hai người?"
Diệp Đàn vừa nghe, gương mặt tuấn tú trắng nõn từ từ biến sắc, bị dọa sợ đến quát to một tiếng, "Đừng hại ta."
Giống như một làn khói chạy trở về bàn, "Ta nói cho các người biết, tiểu thư khuê các trong kinh thành này một người bổn công tử nhìn cũng không vừa mắt."
Mộ Dung Ngọc liếc mắt nhìn Mộ Dung Dật, lúc này mới nói, "Chẳng lẽ Nhị công chúa không xứng với huynh?"
Diệp Đàn đương nhiên biết tại trước mắt Thất điện hạ chê bai Nhị công chúa là không thích hợp, hắn vội vàng chuyển thành khuôn mặt tươi cười.
"Ha ha, ta chỉ là phàm phu tục tử sao xứng với Nhị công chúa, hơn nữa Nhị công chúa từ lâu đã một lòng một dạ với Tử Ngọc ngươi, ta tất nhiên không thể đoạt người đẹp rồi."
Diệp Đàn vì dời đi tầm mắt của mọi người trên người mình, bát quái nói, "Nói đến tài nữ kinh thành, ta gần đây ngược lại thường nghe tên một người."
Hắn vừa nói thế mọi người cũng đều theo chân thấy hứng thú, "Là thiên kim tiểu thư nhà nào?"
Mộ Dung Dật khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Diệp Đàn, "Ngươi không phải không có hứng thú với các tiểu thư khuê các sao?"
Diệp Đàn cười hắc hắc, nhìn tất cả mọi người đang theo dõi hắn, trên mặt xuất hiện một tia ửng đỏ.
"Ta gần đây tò mò một chút?" Thật ra thì hơn phân nửa là do bát quái.
Phượng Phi Lang thấy hắn có bộ dạng nhát gan, cũng không nhịn được mở miệng chêu trọc đôi câu, "Người đời đồn đại thế tử gia Đông Bình Quận Vương hình dáng như mỹ phụ, xinh đẹp nhiều vẻ, hôm nay thấy điệu bộ như vậy thật đúng là giống y đúc."
Diệp Đàn cũng không tức giận, bưng lên ly rượu tự mình rót một chén, "Vậy thì chứng minh bản thế tử lớn lên rất là xuất chúng, đây là chuyện tốt."
"Ai, ta nói các ngươi rốt cuộc có muốn nghe hay không nghe đây?"
Mọi người đều có vẻ mặt ngươi nói thì nghe, cuối cùng vẫn là hắn không nhịn được muốn nói.
Phượng Phi Lang nhớ tới hôm nay ở tu quốc công phủ gặp được Hạ Thanh Ca, trên mặt bất giác nở một nụ cười.
"Nếu nói là tài nữ, ta hôm nay quả đúng gặp được một vị, nhưng nói ra nhất định là mọi người không tin."
"Ngươi gặp ở đâu?" Diệp Đàn tò mò xoay mặt nhìn Phượng Phi Lang, mắt to lấp lánh giống như hắc bảo thạch lóe sáng.
Mộ Dung Dật khẽ cười một tiếng nhìn mọi người, "Vậy mọi người cùng nhau nói một chút, ta ngược lại hết sức tò mò, vị kinh thành tài nữ này đến tột cùng tài hoa như thế nào? Đúng là văn thải đầy bụng, hay là cố ý tạo tin đồn gây chuyện thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.