Thần Y Hiệp Lữ

Chương 5: Chương 2.2

Đường Nhân

02/05/2017

Nơi này là chỗ nào? Nguyễn Hương Ngâm mở mắt ra, tầm mắt đều thấy xa lạ, trí nhớ trong đầu nhanh chóng bay vút qua lúc trước khi hôn mê ——

Nơi này là phòng trọ của Long Phượng lâu.

Nguyễn Hương Ngâm bỗng chốc tung mình ngồi dậy.

Không sai, trong phòng đơn giản sạch sẽ, ngoài cửa lại mơ hồ nghe thấy thanh âm khách nhân và tiếng la hét của tiểu nhị. Thủy mâu khẽ thu lại, trầm ngâm hồi lâu, trong lòng cân nhắc có nên rời đi hay không.

Cổ độc trên người Đông Phương Đường đã giải, nàng nên rời đi mới đúng; nhưng chỉ cần nghĩ đến người cha thích tùy hứng này thì…

Lỡ như nàng vừa đi thì cha lại tới làm hại hắn thì sao, vậy phải làm thế nào mới tốt. Nhưng nếu lưu lại thì cũng phải đến hai tháng sau, lúc đó có mẹ từ Miêu Cương trở về thì cha mới có thể biết điều một chút mà trở về Nhạc Sơn.

“Nguyễn cô nương đã tỉnh, vừa lúc đem này chén thuốc uống đi”.

Đông Phương Đường bưng một chén thuốc trong tay đẩy cửa vào, tròng mắt đen chống lại thủy mâu trong trẻo lạnh lùng của nàng, nét mặt tuấn tú lộ ra nụ cười ôn hòa.

Nguyễn Hương Ngâm yên lặng ngồi ở trên giường, sau khi đợi hắn nhích đến gần, nhận lấy chén thuốc hắn đưa tới lập tức đưa lên ngửi, thì ra chén thuốc này dùng để bổ dưỡng khí huyết, cũng không nhiều lời, một hơi uống sạch.

Đông Phương Đường nhận lấy cái chén không, thấy sắc mặt của nàng đã không còn tái nhợt như lúc trước, lúc này mới yên tâm.

“Nguyễn cô nương, lần này nhờ có cô ra tay cứu giúp, nếu không cho dù ta đây thân là đại phu, chỉ sợ đối mặt với loại cổ vật này cũng phải thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp)”.

Cho dù hắn mang danh là thần y, có thể cứu người trong thiên hạ, nhưng với loại cổ độc này chỉ có thể bất lực; nếu không phải là nàng biết rõ cổ độc này, mà lại còn biết cách giải, chỉ sợ hắn hiện cũng chỉ có thể chờ chết.

“Họa là do cha ta gây ra, thân là nữ nhi cũng nên gánh vác; may mà cha ta cũng không phải là người của Miêu tộc, chỉ hiểu sơ qua loại cổ này, cũng chỉ biết mỗi bán nguyệt cổ. Hôm nay nếu đích thân mẫu thân ta hạ cổ, chuyện sẽ khó giải quyết hơn nhiều”.

Mẹ thân là con gái tộc trưởng Miêu tộc, đối với độc thuật tất nhiên giỏi hơn; cũng may mẹ ân oán rõ ràng, không giống như cha tùy hứng làm bậy vậy. Mẹ từng đã dạy nàng cách hạ độc, nhưng ngược lại nàng đối với phương pháp giải độc cảm thấy hứng thú hơn, đem trấn hồn tứ tuyệt khúc của cha sáng chế để nghiên cứu, lấy âm luật vận hàm nội lực, đổi sát hồn thành khúc có thể giải cổ.

“Thật xin lỗi, vì cứu tại hạ mà làm nội lực cô nương hao tổn quá nhiều”.

“Ngươi không cần cám ơn ta. Ta nói rồi, họa là ta cha gây ra, thân là nữ nhi ta tự nhiên đây tới gánh vác”.



Đối với sự lãnh đạm của nàng, Đông Phương Đường không mấy để tâm, trên mặt vẫn một nụ cười nhạt, tròng mắt đen nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã lạnh lùng của nàng.

“Nguyễn cô nương, nếu như cô không vội xin hãy ở lại đây thêm mấy ngày để tại hạ tận tình chăm sóc, tiếp đãi cô nương?”.

Trên gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Hương Ngâm có chút do dự, thủy mâu khẽ thu lại, rồi lại mở đôi mắt to ra nhìn thẳng vào khuôn mặt ôn hòa đang mỉm cười chờ đợi.

“Được”, môi phấn khẽ mở, gật đầu đồng ý.

Là nàng nhìn lầm ư, vì sao nàng cảm thấy nụ cười trên mặt Đông Phương Đường càng sâu hơn, cái miệng như nới rộng ra?

Đây là đạo đãi khách của Đông Phương Đường, thật đúng là đặc biệt.

_______________________

“Đông Phương đại phu, không biết vì sao toàn thân ta nổi lên nhiều mụn màu đỏ, bệnh này có gây chết người không a?”.

Một gã bệnh nhân trẻ tuổi xắn ống tay áo và ống quần lên, thấy hai tay hai chân hắn hiện đầy những nốt mụn đỏ, làm người ta hoảng mắt rùng mình.

Đông Phương Đường bắt mạch, sau khi xem xong bệnh trạng của hắn liền trấn an bệnh nhân đang rất khẩn trương:

“Đây là mụn gió, sẽ không xảy ra án mạng. Ta lập cho ngươi một phương thuốc, nhớ uống thuốc đúng giờ, tắm rửa không nên dùng nước quá nóng, cũng không cần nặn nó”.

“Cảm ơn đại phu”, bệnh nhân trẻ tuổi cầm lấy phương thuốc cảm kích rời đi.

Nguyễn Hương Ngâm ở một bên quan sát hồi lâu, phát hiện Đông Phương Đường đối với người nghèo khổ không thu một xu, thậm chí còn tặng thuốc miễn phí, nếu như gặp người tương đối giàu có cũng chỉ thu vẻn vẹn một chút tiền chẩn bệnh.

Cảm giác mình đã nhìn đủ, Nguyễn Hương Ngâm quyết định rời đi, vừa mới định quay người, cổ tay phải thình lình bị cầm, nàng kinh ngạc xoay người, chống lại một đôi mắt đen đang mỉm cười.

Nam nhân này không phải là đang xem bệnh sao?

“Các vị hương thân, hướng các vị giới thiệu một chút. Vị này là Nguyễn cô nương, nàng cũng là một đại phu, nếu như có ốm đau, cũng có thể tìm nàng”.



Đông Phương Đường không báo trước đem nàng đẩy ra giới thiệu cho mọi người biết.

Nghe vậy, mọi người vui vẻ rối rít nói cám ơn, thậm chí còn bàn luận xôn xao, suy đoán quan hệ của hai người. Sau khi mọi người rời đi, một đôi thủy mâu bốc lửa nhìn trừng trừng nam nhân bên cạnh.

“Đông Phương Đường, ngươi dựa vào cái gì thay ta quyết định?!”.

Nàng cũng không có ý định hành y cứu thế vĩ đại như hắn, nam nhân này thật là không tôn trọng nàng.

“Nguyễn cô nương, tự tiện thay cô quyết định là ta không đúng; nhưng cô không cảm thấy nếu chúng ta có năng lực như thế sao không giúp đỡ những người nghèo khổ? Nguyễn cô nương thiện lương như vậy, ta tin chắc cô sẽ không cự tuyệt”.

Đông Phương Đường vẫn là bộ dáng ấm áp hiền hòa, mỉm cười nhìn nàng bởi vì tức giận mà thủy mâu tỏa sáng chói mắt.

Nguyễn cô nương này thường ngày là một bộ dáng lạnh như băng, xa cách ngàn dặm, chỉ khi nàng sinh khí mới làm người ta cảm thấy dễ dàng thân cận.

“Ai nói ta thiện lương?! Nơi này có một Đông Phương Đường ngươi là đủ rồi, không cần thêm ta”.

Mặc dù nam nhân lại thuyết phục nhưng Nguyễn Hương Ngâm vẫn không suy chuyển; muốn làm người tốt, một mình hắn làm đi, không cần phải kéo nàng theo. Nàng không vui trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng ngay sau đó xoay người phất tay áo rời đi.

Nụ cười trên mặt Đông Phương Đường vẫn không đổi, đối với lời nói của nàng không mảy may chút nào, chắp hai tay sau lưng, cước bộ nhàn nhã theo sát ở sau lưng nàng.

Trên đường phố, thương gia hai bên trái phải san sát, tiếng rao của người bán hàng rong dọc đường ồn ào. Đi đến giữa ngã tư đường, Nguyễn Hương Ngâm cũng không dừng bước lại nhìn xung quanh, vẫn tự nhiên đi tới trước, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

“Cẩn thận”.

Cho đến khi bên tai truyền đến một thanh âm cảnh báo, thân thể sau một khắc liền rơi vào trong lồng ngực dày, nàng lúc này mới chợt khôi phục thần trí.

“Cô nương, Đông Phương đại phu, thật xin lỗi, làm kinh động hai người”.

Một người đẩy xe bán rau thấy mình nhất thời không chú ý, lại suýt nữa đụng vào cô nương trong ngực Đông Phương đại phu, cho nên áy náy liên tiếp hướng hai người nói xin lỗi.

“Không có gì đáng ngại, cẩn thận một chút”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y Hiệp Lữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook