Chương 1: Tiết tử
Đường Nhân
02/05/2017
Đau! Đau quá!
Nhìn mắt cá chân sưng to như cái bánh bao, cho dù đã đắp thuốc, băng bó cẩn thận nhưng vẫn rất đau đớn, đau đến nổi nàng không cách nào đứng dậy. Chỉ là ngã một cái nhưng lại ngã không nhẹ a!
Giờ phút này, nàng một thân một mình ở nơi thâm sơn rừng rậm không có bóng người, quả nhiên là không có cửa cầu cứu; xem ra cũng chỉ có thể đợi đến khi cha phát hiện nàng đi lâu không trở về mới ra ngoài tìm nàng.
Liếc mắt sang cái sọt thuốc bên cạnh, từ sọt thuốc lấy ra một gốc cây hình dáng kỳ lạ, phiến lá của dược thảo này lớn nhỏ không đều; dược thảo này tên là Dương Đề, công hiệu sát trùng máu. Chính vì hái gốc dược thảo này mới làm hại nàng vô ý trượt chân, chẳng qua là không ngờ cú ngã này lại làm trặc mắt cá chân, thậm chí làm tổn thương gân mạch, khiến nàng lâm vào cảnh khốn khổ chờ người cứu viện.
Trước kia nàng đã từng chịu qua rất nhiều vết thương lớn nhỏ, nhưng mà chưa bao giờ bị thương nghiêm trọng giống như lần này, nghiêm trọng đến nỗi không cách nào đi lại, chỉ hy vọng cha có thể đi ra ngoài tìm nàng sớm một chút.
Đang lúc nàng ngồi buồn chán không biết làm gì, trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt. Nàng cảnh giác nắm chặt cây sáo ngọc bích trong tay, bỗng thấy một con thanh xà toàn thân xanh biếc từ bụi cỏ chui ra, ngẩng đầu thè lưỡi nhìn nàng, một người một xà nhìn chằm chằm nhau; đang lúc thanh xà như muốn phóng tới nàng thì có mấy cây ngân châm nhanh hơn không biết từ chỗ nào bắn đến, trúng ngay giữa đầu rắn, thân rắn thống khổ giãy dụa trên mặt đất một hồi liền nằm bất động.
Là ai ra tay giúp nàng?
Nghi vấn của nàng rất nhanh có lời giải đáp, một thân ảnh thon dài mặc áo lam, đeo sọt thuốc từ trong bụi cỏ phía sau nàng đi ra.
Nam nhân có ngũ quan tuấn tú, trên mặt ôn hòa mang một nụ cười nhạt, nhìn thấy khuôn mặt người này, đáy lòng phòng bị của nàng không khỏi buông lỏng. Người nam nhân này không chỉ làm cho người ta có cảm giác không căm ghét mà còn làm người ta cảm thấy an tâm không rõ lý do. Thật là một nam nhân kỳ lạ.
“Tiểu cô nương, nàng không sao chứ?”
Trên mặt nam nhân vẫn mỉm cười như cũ, đáy mắt có chút lo lắng, khom người nhìn chăm chú vào thiếu nữ ngồi dưới đất, tuổi chừng mười ba mười bốn; khi nhìn thấy vết thương băng bó ở mắt cá chân trái nàng, giữa lông mày khẽ nhíu. Tầm mắt dời đi bỗng rơi vào cây sáo đang nắm chặt trong tay phải nàng, phía trên có móc một sợi dây gắn ngọc bội, tròng mắt đen xẹt qua vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó nhận ra lai lịch cây sáo này. Xem ra lúc nãy là hắn nhiều chuyện rồi, với khả năng của tiểu cô nương này, tuyệt đối đủ để tự vệ.
Nhìn mắt cá chân sưng to như cái bánh bao, cho dù đã đắp thuốc, băng bó cẩn thận nhưng vẫn rất đau đớn, đau đến nổi nàng không cách nào đứng dậy. Chỉ là ngã một cái nhưng lại ngã không nhẹ a!
Giờ phút này, nàng một thân một mình ở nơi thâm sơn rừng rậm không có bóng người, quả nhiên là không có cửa cầu cứu; xem ra cũng chỉ có thể đợi đến khi cha phát hiện nàng đi lâu không trở về mới ra ngoài tìm nàng.
Liếc mắt sang cái sọt thuốc bên cạnh, từ sọt thuốc lấy ra một gốc cây hình dáng kỳ lạ, phiến lá của dược thảo này lớn nhỏ không đều; dược thảo này tên là Dương Đề, công hiệu sát trùng máu. Chính vì hái gốc dược thảo này mới làm hại nàng vô ý trượt chân, chẳng qua là không ngờ cú ngã này lại làm trặc mắt cá chân, thậm chí làm tổn thương gân mạch, khiến nàng lâm vào cảnh khốn khổ chờ người cứu viện.
Trước kia nàng đã từng chịu qua rất nhiều vết thương lớn nhỏ, nhưng mà chưa bao giờ bị thương nghiêm trọng giống như lần này, nghiêm trọng đến nỗi không cách nào đi lại, chỉ hy vọng cha có thể đi ra ngoài tìm nàng sớm một chút.
Đang lúc nàng ngồi buồn chán không biết làm gì, trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt. Nàng cảnh giác nắm chặt cây sáo ngọc bích trong tay, bỗng thấy một con thanh xà toàn thân xanh biếc từ bụi cỏ chui ra, ngẩng đầu thè lưỡi nhìn nàng, một người một xà nhìn chằm chằm nhau; đang lúc thanh xà như muốn phóng tới nàng thì có mấy cây ngân châm nhanh hơn không biết từ chỗ nào bắn đến, trúng ngay giữa đầu rắn, thân rắn thống khổ giãy dụa trên mặt đất một hồi liền nằm bất động.
Là ai ra tay giúp nàng?
Nghi vấn của nàng rất nhanh có lời giải đáp, một thân ảnh thon dài mặc áo lam, đeo sọt thuốc từ trong bụi cỏ phía sau nàng đi ra.
Nam nhân có ngũ quan tuấn tú, trên mặt ôn hòa mang một nụ cười nhạt, nhìn thấy khuôn mặt người này, đáy lòng phòng bị của nàng không khỏi buông lỏng. Người nam nhân này không chỉ làm cho người ta có cảm giác không căm ghét mà còn làm người ta cảm thấy an tâm không rõ lý do. Thật là một nam nhân kỳ lạ.
“Tiểu cô nương, nàng không sao chứ?”
Trên mặt nam nhân vẫn mỉm cười như cũ, đáy mắt có chút lo lắng, khom người nhìn chăm chú vào thiếu nữ ngồi dưới đất, tuổi chừng mười ba mười bốn; khi nhìn thấy vết thương băng bó ở mắt cá chân trái nàng, giữa lông mày khẽ nhíu. Tầm mắt dời đi bỗng rơi vào cây sáo đang nắm chặt trong tay phải nàng, phía trên có móc một sợi dây gắn ngọc bội, tròng mắt đen xẹt qua vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó nhận ra lai lịch cây sáo này. Xem ra lúc nãy là hắn nhiều chuyện rồi, với khả năng của tiểu cô nương này, tuyệt đối đủ để tự vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.