Chương 4: Phượng Vũ Thiếu Nữ Của Non Nước
Tô Tiểu Noãn
24/05/2018
"Không biết cái gì chứ?"
"Một người là Quân Lâm thiên hạ, một người là Phượng Vũ non nước, những chữ này kết hợp là chẳng phải là một đôi trời sinh hay sao chứ. Đó là trước đây khi nàng ta còn là tuyệt thế thiên tài giai nhân, được, chúng ta nhịn, nhưng bây giờ nàng ta đã lưu lạc trở thành một phế phẩm vô dụng rồi. Dựa vào cái gì mà đòi xứng đôi với thái tử điện hạ chứ."
Những con người này ,Thu Linh vừa bấm tay vào bàn liền đứng dậy.
Phượng Vũ ngăn nàng lại, liếc nhìn Phong Tầm.
Thu Linh ức chế đến mức sắp khóc, tên của tiểu thư nhà nàng thì có đụng chạm đến ai chứ, cứ gì sao tiểu thư phải nhận những lời mắng mỏ đó.
Phía đối diện Phong Tầm đã nghe hết, trên mặt khẽ lộ ra nét cười. "Quân Lâm thiên hạ? Phượng Vũ non nước, chao ôi Quân lão đại mà biết tên của mình đặt cùng với Phượng Vũ thì .....,chậc chậc chậc."
Lông mày Phượng Vũ còn chưa kịp giãn hết thì trong đám đông truyền đến âm thanh rối loạn .
"Ấy ,đó chẳng phải là Phong tiểu vương gia hay sao?"
"Trời ạ, đó chẳng phải là người thân cận nhất với thái tử điện hạ hay sao, tiếp cận được Phong vương gia cũng như tiếp cận được thái tử, được gần với thái tử điện hạ một lần từ khi sinh ra đến giờ rồi."
"Tiểu vương gia!!!"
Đám cô nương bên bàn kia vây lại.
Vì tránh khỏi sự dồn ép của đám đông, Phượng Vũ kéo tay Thu Linh, chủ tớ 2 người tránh sang 1 bên .
Phong Tầm nhìn thấy những cô gái đó mặt bỗng xanh ngắt lại.
Nói đến Phong Tầm, tốt xấu gì thì cũng là tiểu vương gia của Phong phủ, nói đến thân phận cũng đủ làm cho người khác khiếp sợ, nhưng những cô nương này khi nhắc đến Phong Tầm là chỉ nghĩ đến là cùng lớn lên bên thái tử rồi là người thân cận nhất, thật là tức chết mà .
thời điểm Phong Tầm mạnh mẽ nắm vào song của chuẩn bị bỏ chạy thì...
Đột nhiên xung quanh xảy ra một trận chấn động dữ dội.
Tất cả mọi người đều không thể đứng vững.
Xung quanh tiếng va đập, tiếng rít dã man, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Biến cố xảy ra quá chớp nhoáng, nhanh đến mức mọi người đều không thể phản ứng kịp.
Gương mặt mọi người đều biến sắc, trở nên trắng bệch.
Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Chớp mắt ngọn lửa ở đâu bỗng xuất hiện ở quán rượu này, âm thanh tranh cãi nổi lên thì ngọn lửa càng trở lên mãnh liệt .
"Trời ạ, sao lại xảy ra chuyện này chứ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy."
"Đó là Hỏa Vân Cự Ưng ,trời ạ sao khu rừng Băng Phong này lại có Hỏa Vân Cự Ưng chứ"
"Trời ạ, Hỏa Vân Cự Ưng lại đến sát hại nhân gian này sao, không lâu trước đó chỉ trong chớp mắt đã thiêu rụi cả một làng mạc."
"Hỏa Vân Cự Ưng này thật là đáng sợ quá, khủng khiếp quá đi mất."
Chỉ trong nháy mắt Vân Lai Lâu đã làm ăn buôn bán lâu như vậy bỗng xiêu vẹo, dưỡng như chỉ nháy mắt sẽ sụp đổ.
Chủ quán mặt đã xanh mét lại.
"Vân Lai Lâu sắp sụp rồi, mọi người mau chạy ", Phượng Vũ hét lớn.
Vù vù vù
Tất cả mọi người đều chạy ra khỏi Vân Lai Lâu
Phượng Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời, một đám mây lửa khổng lồ đang bay qua cánh rừng bay về phía này.
Hỏa vân cự ưng điên rồi ,nó sẽ sát hại toàn bộ cánh rừng Băng Phong này .
"Làm sao bây giờ, Làm sao bây giờ, chúng ta sẽ chết sao."
"Ta chỉ là muốn nhìn mặt thái tử Quân Lâm Uyên một chút chứ ta không muốn chết đâu."
Các cô nương ở đó mặt mũi đã tái nhợt, nước mắt đầm đìa, khuôn mặt sợ hãi, nhìn rất đáng thương.
"Các người sẽ không chết đâu."
Phượng Vũ nói một cách chắc chắn,
Nàng vừa nhìn đã biết, đó là vì Hỏa Vân Cự Ưng đang bị truy giết nên mới vậy.
Nhưng mọi người ở đó đều không tin lời của nàng.
Nhưng sau đó 1 giây thì .....
"Một người là Quân Lâm thiên hạ, một người là Phượng Vũ non nước, những chữ này kết hợp là chẳng phải là một đôi trời sinh hay sao chứ. Đó là trước đây khi nàng ta còn là tuyệt thế thiên tài giai nhân, được, chúng ta nhịn, nhưng bây giờ nàng ta đã lưu lạc trở thành một phế phẩm vô dụng rồi. Dựa vào cái gì mà đòi xứng đôi với thái tử điện hạ chứ."
Những con người này ,Thu Linh vừa bấm tay vào bàn liền đứng dậy.
Phượng Vũ ngăn nàng lại, liếc nhìn Phong Tầm.
Thu Linh ức chế đến mức sắp khóc, tên của tiểu thư nhà nàng thì có đụng chạm đến ai chứ, cứ gì sao tiểu thư phải nhận những lời mắng mỏ đó.
Phía đối diện Phong Tầm đã nghe hết, trên mặt khẽ lộ ra nét cười. "Quân Lâm thiên hạ? Phượng Vũ non nước, chao ôi Quân lão đại mà biết tên của mình đặt cùng với Phượng Vũ thì .....,chậc chậc chậc."
Lông mày Phượng Vũ còn chưa kịp giãn hết thì trong đám đông truyền đến âm thanh rối loạn .
"Ấy ,đó chẳng phải là Phong tiểu vương gia hay sao?"
"Trời ạ, đó chẳng phải là người thân cận nhất với thái tử điện hạ hay sao, tiếp cận được Phong vương gia cũng như tiếp cận được thái tử, được gần với thái tử điện hạ một lần từ khi sinh ra đến giờ rồi."
"Tiểu vương gia!!!"
Đám cô nương bên bàn kia vây lại.
Vì tránh khỏi sự dồn ép của đám đông, Phượng Vũ kéo tay Thu Linh, chủ tớ 2 người tránh sang 1 bên .
Phong Tầm nhìn thấy những cô gái đó mặt bỗng xanh ngắt lại.
Nói đến Phong Tầm, tốt xấu gì thì cũng là tiểu vương gia của Phong phủ, nói đến thân phận cũng đủ làm cho người khác khiếp sợ, nhưng những cô nương này khi nhắc đến Phong Tầm là chỉ nghĩ đến là cùng lớn lên bên thái tử rồi là người thân cận nhất, thật là tức chết mà .
thời điểm Phong Tầm mạnh mẽ nắm vào song của chuẩn bị bỏ chạy thì...
Đột nhiên xung quanh xảy ra một trận chấn động dữ dội.
Tất cả mọi người đều không thể đứng vững.
Xung quanh tiếng va đập, tiếng rít dã man, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Biến cố xảy ra quá chớp nhoáng, nhanh đến mức mọi người đều không thể phản ứng kịp.
Gương mặt mọi người đều biến sắc, trở nên trắng bệch.
Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Chớp mắt ngọn lửa ở đâu bỗng xuất hiện ở quán rượu này, âm thanh tranh cãi nổi lên thì ngọn lửa càng trở lên mãnh liệt .
"Trời ạ, sao lại xảy ra chuyện này chứ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy."
"Đó là Hỏa Vân Cự Ưng ,trời ạ sao khu rừng Băng Phong này lại có Hỏa Vân Cự Ưng chứ"
"Trời ạ, Hỏa Vân Cự Ưng lại đến sát hại nhân gian này sao, không lâu trước đó chỉ trong chớp mắt đã thiêu rụi cả một làng mạc."
"Hỏa Vân Cự Ưng này thật là đáng sợ quá, khủng khiếp quá đi mất."
Chỉ trong nháy mắt Vân Lai Lâu đã làm ăn buôn bán lâu như vậy bỗng xiêu vẹo, dưỡng như chỉ nháy mắt sẽ sụp đổ.
Chủ quán mặt đã xanh mét lại.
"Vân Lai Lâu sắp sụp rồi, mọi người mau chạy ", Phượng Vũ hét lớn.
Vù vù vù
Tất cả mọi người đều chạy ra khỏi Vân Lai Lâu
Phượng Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời, một đám mây lửa khổng lồ đang bay qua cánh rừng bay về phía này.
Hỏa vân cự ưng điên rồi ,nó sẽ sát hại toàn bộ cánh rừng Băng Phong này .
"Làm sao bây giờ, Làm sao bây giờ, chúng ta sẽ chết sao."
"Ta chỉ là muốn nhìn mặt thái tử Quân Lâm Uyên một chút chứ ta không muốn chết đâu."
Các cô nương ở đó mặt mũi đã tái nhợt, nước mắt đầm đìa, khuôn mặt sợ hãi, nhìn rất đáng thương.
"Các người sẽ không chết đâu."
Phượng Vũ nói một cách chắc chắn,
Nàng vừa nhìn đã biết, đó là vì Hỏa Vân Cự Ưng đang bị truy giết nên mới vậy.
Nhưng mọi người ở đó đều không tin lời của nàng.
Nhưng sau đó 1 giây thì .....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.