Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 5: Đối Chất Trên Từ Đường
Phù Tử
17/01/2023
Editor: Dạ An
Một ngày sau khi rèn luyện, Diệp Lăng Nguyệt trở về phòng.
Nàng đột phá Luyện Thể Nhị trọng không biết Hồng Mông Thiên có phát sinh biến hóa hay không.
Thần thức nàng vừa động, Diệp Lăng Nguyệt liền tiến vào Hồng Mông Thiên.
Như trước chỉ là một mảnh đất nhỏ, so với lần trước nàng tiến vào, sương trắng trong Hồng Mông Thiên đã phai nhạt đi một chút nhưng như trước vẫn không thể thấy rõ phía sau sương trắng rốt cuộc là thứ gì.
Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt dừng trên gốc cây Tụ Nguyên Thảo.
Không có hoa mắt đi, một gốc cây, hai gốc… bất quá ở bên ngoài ngây người ban ngày, một gốc cây Tụ Nguyên Thảo liền biến thành một mảnh, hơn nữa mỗi một gốc đều cao ngất, cao đến đầu gối Diệp Lăng Nguyệt.
Còn có vài cọng kết xuất hạt màu xanh nhạt.
Trong thời gian ba ngày, gốc Tụ Nguyên Thảo kia liền sinh sản, phát triển thành một mảnh nhỏ.
Nguyên khí Hồng Mông Thiên so với bên ngoài đích thực dồi dào hơn gấp mấy lần, tốc độ sinh trưởng của thực vật sinh sống trong này so với bên ngoài nhanh hơn gấp trăm lần.
Nếu đổi thành dược thảo khác, thậm chí là nhân sâm linh chi các loại, nàng không phải sẽ phát tài sao?
Bất quá, nàng lúc này không một xu dính túi, lấy tiền ở đâu đi mua những dược thảo trân quý như nhân sâm linh chi, Diệp Lăng Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
“Trước tiên nhổ một ít Tụ Nguyên Thảo mang ra ngoài đem đi bán, kiếm chút tiền phụ cấp sinh hoạt.” Diệp Lăng Nguyệt nhớ tới chi phí chủ tớ ba người, bước tới phía trước nhổ lên vài gốc Tụ Nguyên Thảo.
Mới cầm dược thảo trong tay Diệp Lăng Nguyệt phát hiện đỉnh ấn trong lòng bàn tay run rẩy, dược thảo liền hóa thành một đạo lục quang trực tiếp bị Đỉnh Ấn hút vào.
Bất quá sau một khắc, Tụ Nguyên Thảo liền biến thành nước thuốc màu xanh biếc.
“Đây là nước thuốc?” Diệp Lăng Nguyệt đưa nước thuốc lên mũi ngửi, so với gốc Tụ Nguyên Thảo nước thuốc này còn có tác dụng tốt hơn.
Bởi vì không biết nước thuốc này tên gì Diệp Lăng Nguyệt liền gọi nước thuốc sau khi được chiết xuất là Tụ Nguyên Dịch.
Có nó, Diệp Lăng Nguyệt tin tưởng, trong thời gian ngắn mình có thể đột phá lên Luyện Thể Đệ Tam Trọng.
Nhưng sau lần chiết xuất Tụ Nguyên Dịch, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện Đỉnh Ấn trong tay mờ đi rất nhiều, nguyên khí cũng hỗn loạn.
Nghĩ đến một lần sử dụng Đỉnh Ấn chiết xuất cần hao phí lượng lớn nguyên lực, lấy tu vi Diệp Lăng Nguyệt lúc này chỉ sợ một ngày nhiều nhất nàng cũng chỉ chiết xuất được một lần.
Sau khi ly khai Hồng Mông Thiên, Diệp Lăng Nguyệt bắt đầu ngồi xuống tu luyện khôi phục nguyên lực.
Đột nhiên nàng bị một loạt tiếng bước chân đánh thức.
“Tiểu tiểu thư, ngươi mau đứng lên. Tam tiểu thư bị gia chủ kêu đi.” Trên mặt Lưu mụ tràn đầy lo lắng.
Diệp Hoàng Ngọc đánh gãy tay Diệp Thanh, phụ thân Diệp Thanh Diệp Hoàng Thành trước kia cùng nàng bất hòa, lúc này đây, hắn nhất định sẽ đem sự tình Diệp Hoàng Ngọc đả thương người bẩm báo lên gia chủ Diệp Cô.
Gia chủ Diệp gia Diệp Cô, là cha ruột Diệp Hoàng Ngọc, năm đó đối với nàng có kỳ vọng rất lớn.
Hắn cực lực phản đối Diệp Hoàng Ngọc gả cho cha Diệp Lăng Nguyệt, nhưng nàng không nghe, cuối cùng kết quả bị người vứt bỏ.
Hai cha con Diệp gia tính tình đều nóng nảy, những năm gần đây hai cha con cũng không nói chuyện với nhau.
Hiện tại, Diệp Hoàng Ngọc ra tay tùy tiện đả thương Diệp Thanh, Diệp Cô có thể dựa theo gia quy lấy gia pháp ra xử trí.
Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe lập tức đứng dậy, nghĩ nghĩ, nàng thay đổi áo choàng rộng thùng thình liền hướng từ đường Diệp gia chạy tới.
“tiểu tiểu thư, người quay về.” Lưu mụ phía sau hô một tiếng thê lương bi ai, nhưng làm sao kêu được Diệp Lăng Nguyệt.
Trong từ đường Diệp gia, một mảnh nghiêm trang.
Gia chủ Diệp gia Diệp Cô ngồi ở ghế thái sư giữa từ đường, đứng bên cạnh là vài tên nam tử cao to vạm vỡ.
Vẻ mặt Diệp Thanh xanh xao, được mấy tên hạ nhân đỡ thi theo bên cạnh nhi tử thứ tư Diệp gia Diệp Hoàng Thành.
Đôi mắt hai cha con hung dữ nhìn chằm chàm Diệp Hoàng Ngọc.
Ở Thu Phong trấn, Diệp gia cũng xem như là gia tộc thế gia, thái tổ Diệp gia năm đó tay trắng đến Thu Phong Trấn phát hiện quặng mỏ thiết, từ đó phát triển.
Thế hệ này của Diệp Cô là đời thứ ba trong tộc, có năm người con, trong đó có một nữ tử là Diệp Hoàng Ngọc, mấy phòng khác đều là nam tử, trong hàng ngũ vãn bối, có bảy nam năm nữ, cũng coi như có người nối dõi.
Lúc này đây, Diệp Hoàng Ngọc đánh trọng thương Diệp Thanh, con cháu năm phòng Diệp gia đều đã tới từ đường.
Sau khi Diệp Hoàng Ngọc tiến vào, Diệp Cô khép lại suy nghĩ, không nói gì.
Gia chủ Diệp gia Diệp Cô đã hơn 50 tuổi, bởi vì quanh năm luyện võ nên thân thể khỏe mạnh, sắc mặt hồng nhuận, râu ngắn, so với trung niên 40 tuổi không khác là bao.
“Cha, ngươi nhất định phải làm chủ cho Thanh nhi. Hai tháng nữa tộc thí của Diệp gia sẽ bắt đầu. Thời gian này tốc độ tiến bộ của Diệp nhi tương đối nhanh, vốn là có hy vọng ở tộc thí tiến vào ba hạng đầu. Nhưng hiện tại hắn hai tay xương cốt dập nát, đừng nói tộc thí, ngay cả bình thường luyện võ đều không thể.” Diệp Hoàng Thành có một nữ nhi, nhưng nàng hàng năm đều bên ngoài học võ, Diệp Thanh là nhi tử duy nhất của hắn, trước đến nay hắn rất cưng chiều.
“Quỳ xuống” Diệp Cô mở mắt, hai mắt như chim ưng, tức giận nhìn Diệp Hoàng Ngọc.
Diệp Hoàng Ngọc từng là nữ nhi hắn coi trọng, ba tuổi bắt đầu học võ, chính hắn cầm tay truyền thụ võ học cho nàng, nàng cốn nên là kiêu ngạo của Diệp gia, lại bị chính nàng hủy hết thảy.
Nàng không để ý sự ngăn trở của hắn, gả cho nam nhân phụ bạc kia, lại bị hắn hưu, tu vi thụt lùi, làm cho Diệp gia mất hết thể diện.
Quá khứ đủ loại, Diệp Cô có thể nhắm một mắt mở một mắt, thế nhưng Diệp Hoàng Ngọc rõ ràng không chú ý thân phận trưởng bối, ra tay đả thương cháu trai Diệp Thanh, chuyện này, không có khả năng bỏ qua.
Đối mặt với quở trách của phụ thân, Diệp Hoàng Ngọc không giải thích, không chút dao động, nàng tựa như cây cổ thụ, thẳng tắp đứng trên mặt đất.
Ba phòng khác của Diệp gia đều mặc kệ không hé răng.
Phụ tử Diệp Hoàng Thành vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, lúc này đây Diệp Hoàng Ngọc chết chắc rồi.
Thấy Diệp Hoàng Ngọc không quỳ cũng không giải thích, sắc mặt Diệp Cô ngày càng khó coi, Diệp Hoàng Ngọc này rõ ràng là khiêu chiến quyền uy gia chủ của hắn.
“nên quỳ chính là bọn họ!” Giọng nói như mũi tên lao tới, Diệp Lăng Nguyệt tiến vào.
Diệp Lăng Nguyệt sống ở Diệp gia mười mấy năm, số lần nhìn thấy Diệp Cô gia có thể tính trên đầu ngón tay.
Diệp Lăng Nguyệt phá võ không khí giằng co trong từ đường.
Già trẻ lớn bé Diệp gia mọi ánh mặt ngạc nhiên Ồ lên tập trung trên người Diệp Lăng Nguyệt.
Mọi người xôn xao, đây không phải là tiểu ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt sao?
Nhìn ngoại tôn nữ tùy tiện xông đến, Diệp Cô nhất thời rung động, mắt hắn co rút lại, đánh giá Diệp Lăng Nguyệt.
Khuôn mặt trái xoan nhỏ mà tinh xảo một đôi con ngươi như có ánh sáng, thần thái cao ngất trời.
Nàng, chính là ngoại tôn nữa của mình, tiểu ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt sao?
Diệp Cô nhớ rõ, hắn trước đây đã từng gặp Diệp Lăng Nguyệt một lần, nàng vừa đen lại gầy, cùng con tiểu hầu tử không khác biệt lắm.
Thế nhưng Diệp Lăng Nguyệt hôm nay tuy là thân hình không cao, lớn lên lại rất khỏe mạnh, nhất là một đôi con ngươi giống như trăng non, lộ ra linh khí.
“Lăng Nguyệt, ai cho phép ngươi tới.” Diệp Hoàng Ngọc vừa thấy nữ nhi, nàng liền đẩy nàng ra ngoài.
Gia pháp Diệp gia rất nghiêm khắc, chỉ là cắt ngang gia chủ nói chuyện Diệp Lăng Nguyệt liền bị phạt ăn mấy trượng.
“Gia quy Diệp gia, chính là để phạt người sai. Nương ta không sai, không nên quỳ. Sai chính là hắn, nên quỳ cũng là bọn hắn.” Diệp Lăng Nguyệt không hề sợ hãi, nàng đẩy tay Diệp Hoàng Ngọc ra, lại đem mũi nhọn hướng về hai cha con Diệp Thanh.
“Oắt con, ngươi ngậm máu phun người, nương ngươi vi phạm gia quy, lấy mạnh hiếp yếu nên phạt hai mươi trượng.” Diệp Hoàng Thành phẫn nộ.
“Lấy mạnh hiếp yếu, phạt trượng hình? Tốt! Tốt cho cái gọi là gia quy Diệp gia! Ta đây hỏi ngươi, thương tích trên người ta của Diệp Thanh cùng đám người Vương Quý những năm qua gây ra, phạt như thế nào? Bọn hắn cắt xén lương tháng, giấu trên lừa dưới lại phạt như thế nào!” Diệp Lăng Nguyệt dứt lời, một phen hất ra áo khoác của chính mình.
Trong từ đường, âm thanh hít không khí nổi lên.
Lúc áo khoác Diệp Lăng Nguyệt xốc lên, dưới áo choàng rộng thùng thình, tay chân bên trong đều nhìn không ra chỗ nào tốt, tất cả đều là vết thương lớn nhỏ.
Những thứ tổn thương này có bị thương bằng roi, bị tổn thương bằng quyền cước, có một ít vết thương còn kèm theo vết bầm tím đen, vừa nhìn liền biết đây là vết thương cũ.
Mười mấy năm trôi qua, nữ tử gầy yếu này là sống như thế nào đến hôm nay?
“Khốn nạn!” một chưởng của Diệp Cô làm vỡ nát ghế bành, khuôn mặt phẫn nộ cùng vẻ mặt khó có thể tin.
Hắn tận lực tránh né hai mẹ con Diệp Hoàng Ngọc, nhưng huyết nhục tương liên, Diệp Hoàng ngọc là con gái hắn, Diệp Lăng Nguyệt là ngoại tôn nữ của hắn.
Hắn trên miệng không nhắc đến, chi phí ăn mặc chưa bao giờ cắt xén một đồng.
“Cha! Những sự tình này hài nhi đều không biết.”
“Gia chủ, tha mạng.”
Diệp Hoàng Thành cùng đám người Vương quản sự đồng loạt quỳ xuống.
Nàng bị tổn thương tình cảm rất nặng, sau lại bị hưu, tâm như tro tàn, vẫn luôn sống trong thế giới của chính mình, nhưng ngay cả trên người nữ nhi mình có nhiều thương tích vậy nhưng cũng chưa từng chú ý qua.
“Diệp Hoàng Thành ngươi nuôi dưỡng nhi tử thật tốt!” Diệp Hoàng Ngọc giống như sư tử mẹ, vừa muốn xông lên phía trước lại bị Diệp Lăng Nguyệt bên cạnh kéo lại.
“Nương, thù của hài nhi, ta tự mình báo!” khóe miệng Diệp Lăng Nguyệt chứa đựng nụ cười âm lãnh dưới bộ dáng tươi cười, ánh mắt của nàng, Diệp Hoàng Thành còn có đám người Diệp Thanh cùng bọn Vương quản sự.
Ăn của nàng, đều phải nhổ ra.
Bị ánh mắt nàng xẹt qua, cột sống trên người cảm thấy rùng mình.
Bất quá chỉ là thiếu nữ 13 tuổi, vì sao ánh mắt nàng lại có hàn ý đáng sợ như vậy.
Diệp Hoàng Thành quỳ trên mặt đất lạnh như băng liền thẩm thấu vào xương cốt hắn.
Lưu lại mẹ con tại Diệp gia, sớm muộn cũng là tai họa, phải nghĩ biện pháp diệt trừ các nàng.
~ nhớ ủng hộ nhó ~
Một ngày sau khi rèn luyện, Diệp Lăng Nguyệt trở về phòng.
Nàng đột phá Luyện Thể Nhị trọng không biết Hồng Mông Thiên có phát sinh biến hóa hay không.
Thần thức nàng vừa động, Diệp Lăng Nguyệt liền tiến vào Hồng Mông Thiên.
Như trước chỉ là một mảnh đất nhỏ, so với lần trước nàng tiến vào, sương trắng trong Hồng Mông Thiên đã phai nhạt đi một chút nhưng như trước vẫn không thể thấy rõ phía sau sương trắng rốt cuộc là thứ gì.
Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt dừng trên gốc cây Tụ Nguyên Thảo.
Không có hoa mắt đi, một gốc cây, hai gốc… bất quá ở bên ngoài ngây người ban ngày, một gốc cây Tụ Nguyên Thảo liền biến thành một mảnh, hơn nữa mỗi một gốc đều cao ngất, cao đến đầu gối Diệp Lăng Nguyệt.
Còn có vài cọng kết xuất hạt màu xanh nhạt.
Trong thời gian ba ngày, gốc Tụ Nguyên Thảo kia liền sinh sản, phát triển thành một mảnh nhỏ.
Nguyên khí Hồng Mông Thiên so với bên ngoài đích thực dồi dào hơn gấp mấy lần, tốc độ sinh trưởng của thực vật sinh sống trong này so với bên ngoài nhanh hơn gấp trăm lần.
Nếu đổi thành dược thảo khác, thậm chí là nhân sâm linh chi các loại, nàng không phải sẽ phát tài sao?
Bất quá, nàng lúc này không một xu dính túi, lấy tiền ở đâu đi mua những dược thảo trân quý như nhân sâm linh chi, Diệp Lăng Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
“Trước tiên nhổ một ít Tụ Nguyên Thảo mang ra ngoài đem đi bán, kiếm chút tiền phụ cấp sinh hoạt.” Diệp Lăng Nguyệt nhớ tới chi phí chủ tớ ba người, bước tới phía trước nhổ lên vài gốc Tụ Nguyên Thảo.
Mới cầm dược thảo trong tay Diệp Lăng Nguyệt phát hiện đỉnh ấn trong lòng bàn tay run rẩy, dược thảo liền hóa thành một đạo lục quang trực tiếp bị Đỉnh Ấn hút vào.
Bất quá sau một khắc, Tụ Nguyên Thảo liền biến thành nước thuốc màu xanh biếc.
“Đây là nước thuốc?” Diệp Lăng Nguyệt đưa nước thuốc lên mũi ngửi, so với gốc Tụ Nguyên Thảo nước thuốc này còn có tác dụng tốt hơn.
Bởi vì không biết nước thuốc này tên gì Diệp Lăng Nguyệt liền gọi nước thuốc sau khi được chiết xuất là Tụ Nguyên Dịch.
Có nó, Diệp Lăng Nguyệt tin tưởng, trong thời gian ngắn mình có thể đột phá lên Luyện Thể Đệ Tam Trọng.
Nhưng sau lần chiết xuất Tụ Nguyên Dịch, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện Đỉnh Ấn trong tay mờ đi rất nhiều, nguyên khí cũng hỗn loạn.
Nghĩ đến một lần sử dụng Đỉnh Ấn chiết xuất cần hao phí lượng lớn nguyên lực, lấy tu vi Diệp Lăng Nguyệt lúc này chỉ sợ một ngày nhiều nhất nàng cũng chỉ chiết xuất được một lần.
Sau khi ly khai Hồng Mông Thiên, Diệp Lăng Nguyệt bắt đầu ngồi xuống tu luyện khôi phục nguyên lực.
Đột nhiên nàng bị một loạt tiếng bước chân đánh thức.
“Tiểu tiểu thư, ngươi mau đứng lên. Tam tiểu thư bị gia chủ kêu đi.” Trên mặt Lưu mụ tràn đầy lo lắng.
Diệp Hoàng Ngọc đánh gãy tay Diệp Thanh, phụ thân Diệp Thanh Diệp Hoàng Thành trước kia cùng nàng bất hòa, lúc này đây, hắn nhất định sẽ đem sự tình Diệp Hoàng Ngọc đả thương người bẩm báo lên gia chủ Diệp Cô.
Gia chủ Diệp gia Diệp Cô, là cha ruột Diệp Hoàng Ngọc, năm đó đối với nàng có kỳ vọng rất lớn.
Hắn cực lực phản đối Diệp Hoàng Ngọc gả cho cha Diệp Lăng Nguyệt, nhưng nàng không nghe, cuối cùng kết quả bị người vứt bỏ.
Hai cha con Diệp gia tính tình đều nóng nảy, những năm gần đây hai cha con cũng không nói chuyện với nhau.
Hiện tại, Diệp Hoàng Ngọc ra tay tùy tiện đả thương Diệp Thanh, Diệp Cô có thể dựa theo gia quy lấy gia pháp ra xử trí.
Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe lập tức đứng dậy, nghĩ nghĩ, nàng thay đổi áo choàng rộng thùng thình liền hướng từ đường Diệp gia chạy tới.
“tiểu tiểu thư, người quay về.” Lưu mụ phía sau hô một tiếng thê lương bi ai, nhưng làm sao kêu được Diệp Lăng Nguyệt.
Trong từ đường Diệp gia, một mảnh nghiêm trang.
Gia chủ Diệp gia Diệp Cô ngồi ở ghế thái sư giữa từ đường, đứng bên cạnh là vài tên nam tử cao to vạm vỡ.
Vẻ mặt Diệp Thanh xanh xao, được mấy tên hạ nhân đỡ thi theo bên cạnh nhi tử thứ tư Diệp gia Diệp Hoàng Thành.
Đôi mắt hai cha con hung dữ nhìn chằm chàm Diệp Hoàng Ngọc.
Ở Thu Phong trấn, Diệp gia cũng xem như là gia tộc thế gia, thái tổ Diệp gia năm đó tay trắng đến Thu Phong Trấn phát hiện quặng mỏ thiết, từ đó phát triển.
Thế hệ này của Diệp Cô là đời thứ ba trong tộc, có năm người con, trong đó có một nữ tử là Diệp Hoàng Ngọc, mấy phòng khác đều là nam tử, trong hàng ngũ vãn bối, có bảy nam năm nữ, cũng coi như có người nối dõi.
Lúc này đây, Diệp Hoàng Ngọc đánh trọng thương Diệp Thanh, con cháu năm phòng Diệp gia đều đã tới từ đường.
Sau khi Diệp Hoàng Ngọc tiến vào, Diệp Cô khép lại suy nghĩ, không nói gì.
Gia chủ Diệp gia Diệp Cô đã hơn 50 tuổi, bởi vì quanh năm luyện võ nên thân thể khỏe mạnh, sắc mặt hồng nhuận, râu ngắn, so với trung niên 40 tuổi không khác là bao.
“Cha, ngươi nhất định phải làm chủ cho Thanh nhi. Hai tháng nữa tộc thí của Diệp gia sẽ bắt đầu. Thời gian này tốc độ tiến bộ của Diệp nhi tương đối nhanh, vốn là có hy vọng ở tộc thí tiến vào ba hạng đầu. Nhưng hiện tại hắn hai tay xương cốt dập nát, đừng nói tộc thí, ngay cả bình thường luyện võ đều không thể.” Diệp Hoàng Thành có một nữ nhi, nhưng nàng hàng năm đều bên ngoài học võ, Diệp Thanh là nhi tử duy nhất của hắn, trước đến nay hắn rất cưng chiều.
“Quỳ xuống” Diệp Cô mở mắt, hai mắt như chim ưng, tức giận nhìn Diệp Hoàng Ngọc.
Diệp Hoàng Ngọc từng là nữ nhi hắn coi trọng, ba tuổi bắt đầu học võ, chính hắn cầm tay truyền thụ võ học cho nàng, nàng cốn nên là kiêu ngạo của Diệp gia, lại bị chính nàng hủy hết thảy.
Nàng không để ý sự ngăn trở của hắn, gả cho nam nhân phụ bạc kia, lại bị hắn hưu, tu vi thụt lùi, làm cho Diệp gia mất hết thể diện.
Quá khứ đủ loại, Diệp Cô có thể nhắm một mắt mở một mắt, thế nhưng Diệp Hoàng Ngọc rõ ràng không chú ý thân phận trưởng bối, ra tay đả thương cháu trai Diệp Thanh, chuyện này, không có khả năng bỏ qua.
Đối mặt với quở trách của phụ thân, Diệp Hoàng Ngọc không giải thích, không chút dao động, nàng tựa như cây cổ thụ, thẳng tắp đứng trên mặt đất.
Ba phòng khác của Diệp gia đều mặc kệ không hé răng.
Phụ tử Diệp Hoàng Thành vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, lúc này đây Diệp Hoàng Ngọc chết chắc rồi.
Thấy Diệp Hoàng Ngọc không quỳ cũng không giải thích, sắc mặt Diệp Cô ngày càng khó coi, Diệp Hoàng Ngọc này rõ ràng là khiêu chiến quyền uy gia chủ của hắn.
“nên quỳ chính là bọn họ!” Giọng nói như mũi tên lao tới, Diệp Lăng Nguyệt tiến vào.
Diệp Lăng Nguyệt sống ở Diệp gia mười mấy năm, số lần nhìn thấy Diệp Cô gia có thể tính trên đầu ngón tay.
Diệp Lăng Nguyệt phá võ không khí giằng co trong từ đường.
Già trẻ lớn bé Diệp gia mọi ánh mặt ngạc nhiên Ồ lên tập trung trên người Diệp Lăng Nguyệt.
Mọi người xôn xao, đây không phải là tiểu ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt sao?
Nhìn ngoại tôn nữ tùy tiện xông đến, Diệp Cô nhất thời rung động, mắt hắn co rút lại, đánh giá Diệp Lăng Nguyệt.
Khuôn mặt trái xoan nhỏ mà tinh xảo một đôi con ngươi như có ánh sáng, thần thái cao ngất trời.
Nàng, chính là ngoại tôn nữa của mình, tiểu ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt sao?
Diệp Cô nhớ rõ, hắn trước đây đã từng gặp Diệp Lăng Nguyệt một lần, nàng vừa đen lại gầy, cùng con tiểu hầu tử không khác biệt lắm.
Thế nhưng Diệp Lăng Nguyệt hôm nay tuy là thân hình không cao, lớn lên lại rất khỏe mạnh, nhất là một đôi con ngươi giống như trăng non, lộ ra linh khí.
“Lăng Nguyệt, ai cho phép ngươi tới.” Diệp Hoàng Ngọc vừa thấy nữ nhi, nàng liền đẩy nàng ra ngoài.
Gia pháp Diệp gia rất nghiêm khắc, chỉ là cắt ngang gia chủ nói chuyện Diệp Lăng Nguyệt liền bị phạt ăn mấy trượng.
“Gia quy Diệp gia, chính là để phạt người sai. Nương ta không sai, không nên quỳ. Sai chính là hắn, nên quỳ cũng là bọn hắn.” Diệp Lăng Nguyệt không hề sợ hãi, nàng đẩy tay Diệp Hoàng Ngọc ra, lại đem mũi nhọn hướng về hai cha con Diệp Thanh.
“Oắt con, ngươi ngậm máu phun người, nương ngươi vi phạm gia quy, lấy mạnh hiếp yếu nên phạt hai mươi trượng.” Diệp Hoàng Thành phẫn nộ.
“Lấy mạnh hiếp yếu, phạt trượng hình? Tốt! Tốt cho cái gọi là gia quy Diệp gia! Ta đây hỏi ngươi, thương tích trên người ta của Diệp Thanh cùng đám người Vương Quý những năm qua gây ra, phạt như thế nào? Bọn hắn cắt xén lương tháng, giấu trên lừa dưới lại phạt như thế nào!” Diệp Lăng Nguyệt dứt lời, một phen hất ra áo khoác của chính mình.
Trong từ đường, âm thanh hít không khí nổi lên.
Lúc áo khoác Diệp Lăng Nguyệt xốc lên, dưới áo choàng rộng thùng thình, tay chân bên trong đều nhìn không ra chỗ nào tốt, tất cả đều là vết thương lớn nhỏ.
Những thứ tổn thương này có bị thương bằng roi, bị tổn thương bằng quyền cước, có một ít vết thương còn kèm theo vết bầm tím đen, vừa nhìn liền biết đây là vết thương cũ.
Mười mấy năm trôi qua, nữ tử gầy yếu này là sống như thế nào đến hôm nay?
“Khốn nạn!” một chưởng của Diệp Cô làm vỡ nát ghế bành, khuôn mặt phẫn nộ cùng vẻ mặt khó có thể tin.
Hắn tận lực tránh né hai mẹ con Diệp Hoàng Ngọc, nhưng huyết nhục tương liên, Diệp Hoàng ngọc là con gái hắn, Diệp Lăng Nguyệt là ngoại tôn nữ của hắn.
Hắn trên miệng không nhắc đến, chi phí ăn mặc chưa bao giờ cắt xén một đồng.
“Cha! Những sự tình này hài nhi đều không biết.”
“Gia chủ, tha mạng.”
Diệp Hoàng Thành cùng đám người Vương quản sự đồng loạt quỳ xuống.
Nàng bị tổn thương tình cảm rất nặng, sau lại bị hưu, tâm như tro tàn, vẫn luôn sống trong thế giới của chính mình, nhưng ngay cả trên người nữ nhi mình có nhiều thương tích vậy nhưng cũng chưa từng chú ý qua.
“Diệp Hoàng Thành ngươi nuôi dưỡng nhi tử thật tốt!” Diệp Hoàng Ngọc giống như sư tử mẹ, vừa muốn xông lên phía trước lại bị Diệp Lăng Nguyệt bên cạnh kéo lại.
“Nương, thù của hài nhi, ta tự mình báo!” khóe miệng Diệp Lăng Nguyệt chứa đựng nụ cười âm lãnh dưới bộ dáng tươi cười, ánh mắt của nàng, Diệp Hoàng Thành còn có đám người Diệp Thanh cùng bọn Vương quản sự.
Ăn của nàng, đều phải nhổ ra.
Bị ánh mắt nàng xẹt qua, cột sống trên người cảm thấy rùng mình.
Bất quá chỉ là thiếu nữ 13 tuổi, vì sao ánh mắt nàng lại có hàn ý đáng sợ như vậy.
Diệp Hoàng Thành quỳ trên mặt đất lạnh như băng liền thẩm thấu vào xương cốt hắn.
Lưu lại mẹ con tại Diệp gia, sớm muộn cũng là tai họa, phải nghĩ biện pháp diệt trừ các nàng.
~ nhớ ủng hộ nhó ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.