Thần Y Ngốc Phi

Chương 74

Đường Mộng Nhược Ảnh

02/04/2014

“Ta…” Trong con ngươi Nhu phi giả có chút giãy giụa, cũng có chút sợ hãi, nhất định là đang nghĩ rằng nếu hôm nay nàng khai ra người nọ thì người nọ chắc chắn sẽ không buông tha cho nàng.

Tay Nhu phi giả không ngừng nắm chặt lại, bởi vì võ công của ả đã bị phế hết, thế nên cũng không dùng quá nhiều lực đạo.Nhưng đột nhiên cả người ả ta khẽ run rẩy, sự sợ hãi trong con ngươi cũng càng thêm rõ ràng, có vẻ như đang nghĩ tới một chuyện gì đó cực kì đáng sợ.

Mạnh Phất Ảnh vẫn đứng quan sát nàng ta từ nãy giờ, khi nàng thấy thân thể Nhu phi giả run lên từng chập thì con ngươi nàng hơi lóe lên, nữ nhân này võ công rất cao cường , bình thường luôn hành xử cực kì cẩn thận, ngụy trang không để lộ chút sai sót nào, vậy mà lúc này lại lộ ra bộ dáng sợ hãi, có thể thấy được kẻ đứng sau ả ta tuyệt đối là một người cực kì thủ đoạn, ác độc.

Khóe môi cong lên, Mạnh Phất Ảnh từng chữ, từng chữ chậm rãi nói, “Thân phận của ngươi đã bại lộ, võ công cũng đã bị phế, đối với kẻ đó, ngươi đã không còn chút giá trị lợi dụng nào, nếu chiếu theo tính tình tàn nhẫn của y, ngươi nghĩ là y sẽ bỏ qua cho ngươi ư?”

Tuy rằng đến giờ nàng vẫn chưa thể chắc chắn xác định kẻ đó là ai, nhưng Mạnh Phất Ảnh bỗng nghĩ tới một người có khả năng nhất, dễ bị tình nghi nhất – - thái tử.

Thái Tử tàn nhẫn là chuyện người người đều biết , hơn nữa dã tâm của Thái Tử cũng vô cùng rõ ràng.

Ả Nhu phi giả khi nghe thấy lời nói của Mạnh Phất Ảnh, đột nhiên ngước mắt lên, nhìn chằm chằm về phía nàng, có thể thấy trong đôi mắt của ả ta toát lên sự kinh ngạc cùng sự sợ hãi không thể nào khống chế được.

Nhìn thấy phản ứng của ả ta, Mạnh Phất Ảnh biết khả năng suy đoán của mình cũng phải đúng đến tám trên mười, rất có khả năng kẻ đó chính là thái tử.

“Nếu như bây giờ Điện hạ thả ngươi đi, ngươi có thể an toàn ra khỏi Hoàng cung, nhưng ngươi có chắc mình sẽ không rơi vào tay kẻ đó? Đến lúc ấy, kết cục của người như thế nào thì không cần ta nói chắc ngươi cũng đã biết rồi.” Mạnh Phất Ảnh thản nhiên nhìn ả ta, nhếch mép cười lạnh nhìn thân thể ả ta run rẩy không ngừng.

Nàng cố tình dừng lại một lúc, như để ả ta tưởng tượng ra kết cục đáng thương của mình rồi mới dịu giọng nói tiếp, “Nếu như ngươi thành thực khai báo, Điện hạ nhân từ, còn nếu không…” Ý tứ trong lòng của Mạnh Phất Ảnh chính là nếu ả ta có thể phối hợp, thú nhận hết tất cả mọi chuyện thì nàng ta còn có thể thoát khỏi cái chết đau đớn, bởi vì, nàng biết, Hiên Viên Diệp sẽ tuyệt đối không buông tha cho ả ta, ả ta đã dám đem giấu Nhu phi thật ở trong tầng hầm lâu như vậy, thiếu chút nữa hại chết Nhu phi thật, Hiên Viên Diệp há có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?

“Nếu ta nói ra tất cả , thì người sẽ tha thứ cho ta chứ? Người sẽ…” Thế nhưng không đợi Mạnh Phất Ảnh nói tiếp, ả ta vội vàng chuyển hướng về phía Hiên Viên Diệp, trong đôi mắt vốn tràn đầy sự sợ hãi nay đột nhiên hiện lên chút khác thường, giọng nói trong nháy mắt cũng trở nên mềm nhẹ.

Ngay khi nói đến ‘’ Người sẽ ..’’, ả ta bỗng ngập ngừng, vẻ mặt cũng biến hóa khiến cho người ta không khó để hiểu được ý của ả ta.

Mạnh Phất Ảnh trợn trừng hai mắt, nữ nhân này thật không còn biết xấu hổ là gì nữa ư, ả ta vẫn còn dám muốn Hiên Viên Diệp tha thứ cho ả ta, hơn nữa, ả ta lại còn muốn…

Cho dù tuổi thật của ả ta chưa tới hai mươi đi chăng nữa, nhưng ả ta đã giả làm mẫu thân của Hiên Viên Diệp lâu như vậy, hơn nữa, nhất định là đã cùng Hoàng thượng làm chuyện phu thê, vậy mà bây giờ ả ta lại không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu như thế.

Thật không biết nàng ta có còn dây thần kinh xấu hổ không nữa, lần đầu tiên nàng được nhìn thấy một nữ nhân mặt dày vô địch thiên hạ như thế này.

Mạnh Phất Ảnh chằm chằm nhìn ả ta, hoàn toàn không biết nói gì cả.

“Ngươi đúng là loại nữ nhân không biết xấu hổ, còn muốn làm gì?” Nhị vương gia nghe thấy lời nói của ả ta, cũng không nhịn được kinh hô ra tiếng, sững sờ nhìn ả, trong ánh mắt cũng mang theo sự khinh bỉ.

Hoàng Thượng ôm chặt lấy bờ vai Nhu phi thật, từ nãy giờ hai tròng mắt vẫn dịu dàng nhìn Nhu phi, lúc này trong ánh mắt lại có thêm vài phần phức tạp.

Liễu Phi vẫn đang ngồi im một chỗ, từ từ bưng chén trà vẫn đang nắm chặt trong tay lên, có vẻ như định uống, nhưng bàn tay có chút run rẩy khiến nước trà trong chén bắn tung tóe ra bàn.Vì vậy nàng ta vội vàng đặt tay lên trên mặt bàn.

Tay cùng ống tay áo hoàn toàn che đi vệt nước trên bàn.

Con ngươi nàng ta theo bản năng lại nhìn về phía Hoàng thượng, khi nhìn thấy Hoàng Thượng đang thương tiếc ôm lấy Nhu phi thì ánh mắt hằn lên sự đố kỵ, mặc kệ nước dính trên bàn dính vào tay, nàng ta hơi vẩy nhẹ một chút, sau đó mới bưng chén trà lên, uống một hớp đến cạn chén trà.

“Điện hạ, ta chưa từng làm hại người, ta tiến cung giả làm Nhu phi nương nương đã ba năm, ta dám khẳng định rằng trong hai năm đầu, tuyệt đối không ai hoài nghi, ngay cả Hoàng Thượng thường xuyên ở lại Nhu Tâm cung, cũng không hề phát hiện ra bất kì điều khác thường nào, “ Hơi dừng lại một chút, ả ta nheo mắt nhìn Hoàng Thượng, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Hoàng thượng híp mắt lại, dùng ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng trừng ả ta, giận dữ gầm lên, “Ngươi còn dám nói.”

Mà Nhu phi đang bị Hoàng Thượng ôm ở trong ngực nghe vậy, cả người bỗng cứng đờ, hai hàng lông mi dài từ từ buông xuống, che dấu tất cả cảm xúc trong đôi mắt.

Hoàng Thượng cảm nhận được sự khác thường của người trong lòng, vội vã ôm Nhu phi chặt hơn, nói khẽ: “Nhu nhi, trẫm thực xin lỗi nàng, trẫm đã khiến nàng chịu khổ.”

Nhu phi vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, tuy thân thể có buông thỏng một chút nhưng sau đó lại hơi rụt thân mình lại.

Ả Nhu phi giả lại dùng ánh mắt tha thiết nhìn Hiên Viên Diệp, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, tiếp tục nói, “Nếu ta muốn hại Điện hạ vậy thì trong hai năm ấy ta có rất nhiều cơ hội, đặc biệt khi ta vừa dịch dung thành Nhu phi nương nương, Điện hạ còn ôm ta…” Con ngươi của ả ta lóe lóe, trên mặt mang theo sự say mê, “Lần đó ta bị té xỉu ở phía sau hoa viên, chính Điện hạ đã ôm ta trở lại Nhu Tâm Cung, khi đó, thật ra ta chỉ giả bộ mà thôi, nếu ta thực sự muốn làm hại người, ta hoàn toàn có cơ hội xuống tay, nhưng ta đã không làm như vậy, cũng là bởi vì…”

Ả ta nhẹ giọng kể lại, trên mặt tuy có chút sợ hãi, nhưng lại không thấy nửa điểm hối hận .Dù ả ta biết nếu để kẻ đó biết thì tuyệt đối sẽ không buông tha ả, nhưng ả cứ một lần lại một lần vi phạm ý tứ của kẻ đó. Mục đích của kẻ đó cho ả vào cung chính là tìm cơ hội để giết Hiên Viên Diệp.Nhưng thật không ngờ, ngay ngày đầu ả ta tiến cung, khi nhìn thấy Hiên Viên Diệp thì trái tim đã bị mất phương hướng…

Sắc mặt Hiên Viên Diệp đột nhiên trầm xuống, thậm chí hoàn toàn biến thành đen, bàn tay vì tức giận mà nắm chặt lại.Mạnh Phất Ảnh chán nản nhìn ả ta, nữ nhân này còn không biết xấu hổ mà nói ra.

Ả ta nhìn thấy biểu tình của Hiên Viên Diệp càng lúc càng trở nên lạnh lùng, sau đó nhìn về phía Nhu phi thật, lại nói, “Ta thậm chí không giết Nhu phi nương nương, ta biết, nếu Nhu phi nương nương chết đi thì thân phận của ta sẽ càng được đảm bảo, kể cả có người hoài nghi thì cũng không có chứng cớ, dù sao khuôn mặt này của ta cùng Nhu phi nương nương thật sự rất giống, rất giống, sau khi dùng dược tăng tuổi lại càng không thể tìm ra điểm khác biệt. Nhưng ta vẫn mạo hiểm làm trái ý kẻ đó, để lại Nhu phi nương nương, ta làm như vậy, chỉ là vì Điện hạ.”Nàng thật sự vì Hiên Viên Diệp có thể làm mọi chuyện, thậm chí còn vì Hiên Viên Diệp thu xếp buổi tuyển chọn phi, thứ nhất là vì tin tưởng Hiên Viên Diệp, thứ hai cũng là là vì Hiên Viên Diệp chưa từng chạm qua bất kì một nữ nhân nào, thế nên, nàng sợ Hiên Viên Diệp có ….vấn đề khó nói, vì thế không hề lo lắng mà thu xếp buổi tuyển chọn phi.Vả lại nàng cũng chỉ hy vọng có thể ở bên Hiên Viên Diệp, dù chỉ đứng ở nơi xa nhìn hắn cũng đủ thỏa mãn rồi.Tuy nhiên khi nàng nhìn thấy Hiên Viên Diệp thật sự động tình với Mạnh Phất Ảnh, lại…

Mạnh Phất Ảnh giật mình, ả ta nói rất đúng, nếu Nhu phi thật chết thì dù Hiên Viên Diệp có hoài nghi cũng không có chứng cớ để chứng minh, bởi vì khuôn mặt kia quả thật là rất giống Nhu phi, lúc này hai người cùng đứng ở đây cũng không thể nhìn ra quá nhiều bất đồng.

Nói vậy, lúc trước khi kẻ đó cho nàng vào cung, nhất định là muốn ả ta giết Nhu phi, sau đó nghĩ biện pháp giết chết Hiên Viên Diệp, nhưng lại không ngờ rằng ả ta lại nảy sinh tình cảm trước Hiên Viên Diệp. Có thể nói ả ta là một quân cơ thất bại của kẻ đó.

Khó trách vì sao ả Nhu phi giả này không ngừng tạo ra những mâu thuẫn giữa nàng cùng Hiên Viên Diệp, còn nghĩ cách kéo nàng vào tử địa.

“Ngươi thành thực khai báo, bổn vương sẽ niệm tình xử lý.” Hiên Viên Diệp nhíu mày lại, nghĩ đến lời nói của ả ta cũng không phải là không có lý, nếu ả ta thật sự làm theo ý của kẻ đó thì e rằng lúc này mẫu phi đã không còn ở nhân thế . Huống chi ả ta cũng chỉ là quân cơ bị lợi dụng, không thể kháng cự được .

Mạnh Phất Ảnh giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu được tâm tư của Hiên Viên Diệp tâm tư, tuy nữ nhân này đã gây nên rất nhiều chuyện, nhưng kỳ thực, nữ nhân này cũng là người rất đáng thương .

Cũng bởi có khuôn mặt giống y như đúc Nhu phi cho nên mới bị người ta chú ý, bị người ta lợi dụng, việc này cũng không phải là việc ả ta muốn.

“Điện hạ có thể để ta ở lại bên người sao, ta chẳng sợ làm nô tỳ, ta chỉ cần có thể lưu lại bên cạnh Điện hạ, ta…” Đôi mắt ả ta thẳng tắp nhìn về phía Hiên Viên Diệp, trong giọng nói mềm nhẹ mang thêm vài phần hi vọng, thấp giọng khẩn cầu, có thể nói là ả ta đang muốn ra điều kiện với Hiên Viên Diệp.

Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn sửng sốt, nữ nhân này, thật đúng là biết tìm thời cơ, ả ta biết lợi dụng điều này để ra điều kiện với Hiên Viên Diệp.Có lẽ vì ả ta biết rõ rằng giờ phút này Hiên Viên Diệp hận không thể sớm tìm ra kẻ đứng sau lưng ả để báo thù cho Nhu phi, hơn nữa cũng chỉ khi bắt được kẻ đó thì về sau bọn họ mới có thể bình an.

Mà nữ nhân này, chính là nhìn đúng suy nghĩ này trong lòng Hiên Viên Diệp nên muốn mượn cơ hội này ở lại bên người hắn.

Hai tròng mắt nàng co chút lo lắng nhìn về phía Hiên Viên Diệp, hắn…

“Không có khả năng.” Hiên Viên Diệp nhíu mày lại, bạc môi khẽ mở, từng chữ, từng chữ chậm rãi nói, giọng nói lạnh đạm không mang theo nửa điểm do dự.

Lưu ả ta lại bên người ư ? Điều này thật sự là quá buồn cười, cho dù ả ta bị người khác sai khiến nhưng lòng dạ thì luôn hướng về hắn, hắn cũng sẽ không thể nào giữ một nữ nhân như vậy ở bên người.

Bên người hắn, chỉ cần một nữ nhân là đủ rồi.

“Nói hay không nói thì tùy ngươi, muốn ra điều kiện trước mặt bổn vương sao, ngươi còn không có tư cách đó.” Hiên Viên Diệp lạnh lùng nói, trong giọng nói không hề có chút lưu tình nào.

Hắn tình nguyện tốn sức đi thăm dò để tìm ra kẻ đó, dù biết sau sự kiện này kẻ đó sẽ càng che giấu cẩn thận hơn, việc thăm dò sẽ càng khó khăn hơn.

Ả Nhu phi giả giật mình, trên mặt không giấu nổi sự thất vọng, ánh mắt mang theo hơi nước mơ hồ, hơi hơi lắc đầu, tự giễu cười nói, “A, đáng nhẽ ta nên biết sớm điều này, đáng nhẽ nên biết sớm …” Cả người càng run rẩy dữ dội hơn, biểu tình vô cùng hoảng hốt.

Đưa mắt nhìn Hiên Viên Diệp, trong đôi mắt ả ta mang theo sự bối rối nhưng vẫn cố nở nụ cười thật xán lạn, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, chậm rãi nói, “Người đối với ta vô tình, nhưng chung quy ta không thể nào bỏ qua tình cảm đối với người, mà thôi, ta sẽ nói cho người biết kẻ đứng sau ta là ai, ai bảo ta cố tình động tâm…”

Mạnh Phất Ảnh thực sự kinh sợ, nữ nhân này quả thật rất yêu Hiên Viên Diệp, yêu đến điên cuồng mất rồi.

“Nói đi.” Hiên Viên Diệp chau mày, thản nhiên nói, tuy giọng nói vẫn lạnh như băng như cũ, nhưng sự ngoan tuyệt đã nhạt dần.

Ả ta giật mình, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, dù trong đôi mắt vẫn không che giấu được sự sợ hãi, nhưng vẫn cố thở ra một hơi, mở miệng nói, “Kẻ đó thật ra là…”

Thế nhưng khi nói đến chỗ này, lời của ả ta bỗng nhiên nghẹn lại, hai mắt trợn lên, miệng mở lớn, nhưng không thể nào phát ra được âm thanh.

Lập tức cả người ngã nhào xuống mặt đất, một bàn tay hung hăng tóm lấy cổ của mình. Gương mặt toát lên sự thống khổ khiến gương mặt tuyệt mỹ trở nên vặn vẹo. Đột nhiên, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt ả ta biến thành màu đen.

“Sao thế này? Sao thế này?” Mọi người hoảng hốt kinh hô, chỉ thấy ả ta lăn lộn đau đớn trên mặt đất, vì thế ào ào lui về phía sau.

“Thật… Độc..” Ả ta lăn trên mặt đất, bàn tay vẫn gắt gao tóm lấy cổ mình, giận dữ phun ra hai chữ, dùng sức mở lớn mắt nhìn một ai đó đang đứng ở trong đại sảnh.

Có lẽ vì quá đau đớn nên cả thân thể bỗng co rút liên tục, hai mắt nhìn chằm chằm ai đó cũng thu trở về.

“Kẻ đứng đằng sau ngươi rốt cuộc là ai?” Hiên Viên Diệp nhìn thấy bộ dáng khổ sở của ả ta, cũng không khỏi kinh sợ, lại lạnh giọng hỏi, cũng định đi đến gần ả ta để điểm tưởng điểm huyệt đạo khống chế độc trên người nàng ta.

“Đừng, đừng tới gần nàng ta .” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên hô lên, bởi vì, nàng nhìn thấy những chỗ ả ta vừa mới lăn lộn qua có mùi thối rữa.

Hiên Viên Diệp nghe vậy bèn dừng lại, nhìn chằm chằm ả, hai mắt híp lại tỏa ra hàn ý, lạnh lùng nói, “Cắn cốt tán.”

Thật sự đủ ngoan độc, không ngờ ả ta lại trúng phải loại độc tàn nhẫn này, người bị trúng loại độc này sẽ cảm thấy toàn thân đau đớn đến chết đi sống lại, sau đó da thịt sẽ hóa thành nước mủ, cuối cùng ngay cả xương cốt cũng sẽ không còn.

“A, a!” Miệng của ả ta mở lớn, dường như là muốn liều mạng hô to, nhưng lại không thể tạo ra thanh âm, mà giờ khắc này, làn da trên mặt đã bị hư thối hơn nửa, không còn nhìn thấy dung mạo tuyệt thế lúc trước nữa, chỉ còn lại bộ dạng khủng bố khiến người ta kinh hãi.

Da trên người cũng bắt đầu hư thối, bàn tay đang gắt gao tóm lấy cổ cũng bắt đầu chảy ra nước mủ.

“Hơn nữa, loại độc chất này nếu ai chạm vào thì cũng sẽ bị như nàng ta.” Hiên Viên Diệp vội vàng ôm lấy Mạnh Phất Ảnh lui về phía sau mấy bước, đồng thời cũng phân phó mọi người đưa Thái hậu đến nơi khác.

Cho dù Mạnh Phất Ảnh là người có lá gan lớn thì lúc này hoàn toàn hoảng sợ.Còn Thái hậu đứng ở bên người nàng thì cả người không nhịn được run rẩy, ở trong Hoàng cung này, giết người diệt khẩu là chuyện rất bình thường, Thái hậu ở trong Cung nhiều năm như vậy, chỉ sợ đã từng thấy không ít, vậy mà lúc này lại hoàn toàn bị giật mình.

Mọi người nghe thấy lời nói của Hiên Viên Diệp thì đều hoảng hốt lùi về phía sau, trong lúc hỗn loạn còn xô đẩy mấy chiếc bàn phía sau.

Mà Hoàng Thượng cũng ôm lấy Nhu phi đang phát run, khẩn trương lui về phía sau.

Còn những vị phi tử nhát gan thì khỏi phải nói, không ngừng phát ra tiếng la thét chói tai, nhất thời, cả gian đại sảnh trở nên rối loạn.

Minh phi ngu ngơ đứng phía sau, dù bị mấy vị phi tử đẩy vài cái nhưng dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần, vẫn đứng im không nhúc nhích ở một chỗ, trong đôi mắt không che dấu được sự sợ hãi, bàng hoàng.

Mãi đến khi Hiên Viên phàm vội vàng kéo nàng ta qua, nhẹ nhàng vỗ ở sau lưng nàng ta mấy cái thì nàng ta mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, “A, a!” Lập tức nhốn nháo gào lên.

Nhị vương gia mặc dù là nam tử, cũng là người biết võ công, nhưng lúc này cả người cũng cứng đờ, hoảng hốt lùi về sau, lại nhìn thấy Liễu Phi vẫn sững sờ đứng đó bèn dùng sức lôi nàng ta cách xa khỏi chỗ cũ.

“Liễu Phi nương nương, nên đứng xa ra một chút đi.” Nhị vương gia nhìn thấy Liễu Phi từ từ chuyển mắt nhìn về phía y, thấp giọng giải thích.

Ánh mắt Liễu Phi có chút thẫn thờ, hơi gật gật đầu.

Lúc này ả Nhu phi giả không còn lăn lộn trên mặt đất nữa, có lẽ là không còn có bao nhiêu sức lực nữa , mà giờ khắc này, cả người ả ta trông vô cùng thê thảm, chính là, ngón tay ả ta lại hơi cử động, có vẻ muốn viết cái gì đó trên mặt đất, thế nhưng sau khi động đậy được vài cái lại không có phản ứng nữa, đồng thời, cả người ả cũng không còn cử động nữa .

Sau đó, trước ánh nhìn sợ hãi của tất cả mọi người, cả người tan ra, ngay cả xương cốt cũng không còn một mảnh, rõ ràng vừa nãy vẫn còn là một con người, vậy mà chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn, bỗng tan biến trong hư không.

Vừa rồi hiển nhiên là Nhu phi giả thực sự muốn viết chữ gì đó, chỉ tiếc vẫn chưa viết xong, mà máu loãng vừa rồi tan ra khiến cho dấu vết kia càng trở nên mơ hồ, căn bản là không thể nhìn ra được chữ gì cái gì tự, chỉ mơ hồ còn có thể nhận ra đó là một hoành tự ( một nét ngang).

Có rất nhiều chữ bắt đầu từ hoành tự, đương nhiên chữ thái tử cũng bắt đầu bởi hoành tự.

“Sao đột nhiên lại trúng độc được?” Mạnh Phất Ảnh dựa sát vào lòng Hiên Viên Diệp, thân mình hơi run rẩy, thấp giọng hỏi, lúc trước Nhu phi giả vẫn còn rất khỏe mạnh cơ mà, làm sao có thể đột nhiên trúng độc .

“Loại độc chất này có hai loại, một loại là đã ăn vào từ rất lâu rồi, cũng sẽ không có bất kỳ khác thường nào, chỉ cần định kỳ dùng giải dược thì sẽ không độc phát, thế nên người trên giang hồ thường dùng loại độc chất này để khống chế người khác. Còn loại thứ hai là chỉ cần dính vào một chút, sẽ lập tức phát tác. Tuy nhiên khi hai loại độc này phát tác thì biểu hiện đều giống nhau, thế nên bổn vương cũng không thể xác định được rốt cuộc là nàng ra trúng độc từ lúc trước, hay là vừa mới trúng độc.” Hiên Viên Diệp híp mắt, lạnh lùng nói, thế nhưng trong lúc nói cũng đưa mắt quét qua những người đang đứng trong đại sảnh.

“Nhưng vừa rồi nàng ta cũng không nói rằng bản thân mình đã trúng độc, đúng không?” Mạnh Phất Ảnh mở to mắt, lập tức nói ra suy nghĩ trong lòng, nếu nữ nhân kia đã sớm trúng độc thì nhất định sẽ nói ra để có thể chiếm được sự cảm thông từ Hiên Viên Diệp.

Dù sao, nếu nàng ta nói người khác đã dùng loại độc này để khống chế nàng ta, thì những tội lỗi nàng ta phạm phải sẽ được giảm bớt đi rất nhiều, vậy mà vừa rồi nàng ta không hề nhắc tới, chuyện quan trọng như vậy, nàng ta sao có thể nào quên mất được?

“Hơn nữa nếu nàng ta trúng độc từ trước thì cũng không thể nào phát tác đúng lúc như vậy được, trước lời nói không phát tác, giữa lời nói cũng không, bỗng phát tác đúng lúc quan trọng nói ra tên kẻ đó.” Sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy được, thế nên nàng cảm thấy khả năng nàng ta vừa mới trúng độc là rất lớn.

“Bổn vương cũng đã nghe nói qua về loại độc chất này, loại độc này bình thường dùng nội lực để khống chế, nàng vừa mới nói đã phế võ công của nàng ta, vì thế có khả năng khiến độc trong người nàng ta bị dẫn phát.” Đứng ở sau Mạnh Phất Ảnh, nhị vương gia đột nhiên mở miệng nói, biểu tình ngưng trọng.

Ngẫm nghĩ một chút, y lại nói tiếp, “Hơn nữa, vừa rồi chúng ta đều đứng ở đây, những người cách nàng ta gần nhất trừ bỏ phụ vương, bổn vương cùng Bát đệ thì còn lại đều là nữ nhân hậu cung, ai có năng lực ngang nhiên ở trước mặt chúng ta hạ độc mà không bị phát hiện đây?”

“Ngươi nhìn lại những nữ nhân này xem, tất cả đều sợ chết khiếp, sao có lá gan hạ độc sao, huống chi loại độc âm ngoan như thế này chỉ sợ trong Hoàng cung không có khả năng có, Thái y quán cũng sẽ không có.” Nhị vương gia nhìn lướt qua trong những nữ nhân trong đại sảnh, bình tĩnh nói ra.



Mạnh Phất Ảnh cũng quét mặt nhìn những nữ nhân ở đây, có những cung nữ sợ hãi co rúm, núp ở góc tường, cũng có những phi tử vẫn đang trong cơn bàng hoàng cũng cùng đứng một chỗ với đám cung nữ.

Minh phi bị Hiên Viên phàm ôm ở trong ngực, vẫn không ngừngrun rẩy.

Mà Liễu Phi đứng ở phía sau nhị vương gia cũng mang vẻ mặt ngơ ngác, dường như là bị dọa đến choáng váng.

“Hoặc là nàng hoài nghi bổn vương cùng Bát đệ.” Nhị vương gia lại liếc mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh, thản nhiên nói nhưng trong thanh âm cũng ẩn ẩn vài phần giận dữ.

Quả thật lúc này, Mạnh Phất Ảnh muốn nói rằng hiện tại, chỉ trừ bỏ Thái hậu cùng Hiên Viên Diệp, nàng hoài nghi tất cả mọi người, nhưng đương nhiên là những điều này nàng không thể dễ dàng nói ra khỏi miệng.

“Nhị vương gia sao phải tức giận như vậy, việc gì cũng đều phải có chứng cớ, sự thật còn hơn hùng biện, không phải sao?” Mạnh Phất Ảnh lơ đễnh nhìn về phía y, khóe môi nở nụ cười lạnh, từng chữ, từng chữ chậm rãi nói.

Nhị vương gia hơi giật mình, nhưng cũng không còn tức giận, ngược lại lại mỉm cười nhìn nầng, “Không sai, sự thật còn hơn hùng biện, bất kể là thế nào, đúng là mọi người ở đây đều nằm trong hiềm nghi, vậy hãy để cho người lục soát trên người một chút đi. Bổn vương không để ý đến việc kiểm tra bổn vương đầu tiên, để chứng minh bổn vương trong sạch.”

Kiểm tra thì nhất định là phải làm rồi, thế nhưng nếu Nhu phi giả quả thật vừa mới bị người hạ độc thì chỉ sợ cũng không dễ dàng tra ra được.

Có thể không thèm đặt bọn họ vào mắt, tùy ý hạ độc mà không bị phát hiện lại há có thể dễ dàng để cho người ta tra ra sơ hở ư ?

“Điều Ngự Lâm quân đến điều tra.” Hoàng thượng trừng mắt nhìn nhị vương gia, lạnh giọng nói.

Nhị vương gia giật khóe môi, dường như đang cười lạnh tự giễu chính mình.

Ngự Lâm quân rất nhanh đã tới, tỉ mỉ điều tra gần nửa canh giờ, thậm chí tất cả phi tử trong viện cũng đều điều tra, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ điều gì.

Kết quả như thế Mạnh Phất Ảnh từ sớm đã nghĩ đến, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng, mà cùng với sự thất vọng lại nảy sinh chút sợ hãi, sự tình cứ phát triển thế này, nàng càng cảm nhận được sự đáng sợ của kẻ đứng sau Nhu phi giả.

“Lúc này đã có thể bỏ đi hòa nghi của Thất vương phi rồi chứ?” Nhị vương gia lại nhìn chằm chằm Mạnh Phất Ảnh, khẽ mở miệng nói, chính là giờ phút này trong thanh âm có vẻ như có vài phần khác thường, có vẻ như có vài phần mất mát, lại tựa hồ ẩn ít nhiều mong chờ.

“Tất cả lui hết đi.” Hoàng Thượng lại trừng mắt nhìn Nhị vương gia, sau đó lạnh lùng ra lệnh, có thể nhìn ra rằng Hoàng Thượng một chút cũng không thích vị nhị vương gia, có lẽ cũng dễ hiểu thôi, vị vương gia này bình thường chỉ biết trầm mê trong hương son nơi lầu xanh, làm sao có thể nhận được sự coi trọng của Hoàng thượng.

Trải qua chuyện mới vừa, mọi người ai cũng rơi vào tâm trạng hoảng loạn, đặc biệt khi nhìn thấy vũng máu Nhu phi giả lưu lại sau khi tan biến đi cả đám không nhịn được run rẩy.

Lúc này vừa nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng thượng, bèn vội vàng hành lễ, nhanh chóng rời đi như có ma đuổi đằng sau.

Nhị vương gia lại liếc mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh, sau đó mới xoay người rời đi.

Hiên Viên Phàm cũng ôm lấy Minh phi vẫn toàn thân phát run như cũ rời đi.

Mà Liễu Phi có vẻ như vẫn chưa lấy lại tinh thần, chỉ như loáng thoáng nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng thượng, lại nhìn thấy tất cả mọi người rời đi, cũng theo bản năng muốn rời khỏi, ngơ ngẩn đi thẳng về phía trước, hồn nhiên không phát hiện ra phía trước chính là vũng máu.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Ngay tại khi nàng ta sắp bước lên vũng máu loãng thì Hoàng thượng nhìn thấy, khẽ nhíu mày, nhanh chóng giữ nàng ta lại, gấp giọng nói.

Liễu Phi nhiều năm ở trong Cung đều là người ít biểu lộ ra cảm xúc, lúc nào cũng yên lặng ở trong viện của mình, rất ít khi tranh giành với người khác.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!” Liễu Phi bị Hoàng Thượng lôi kéo, thiếu chút nữa té ngã, bất quá rốt cục cũng hồi phục lại thần trí, bỗng nhào vào bả vai của Hoàng thượng, run rẩy khóc lớn lên.

Nhu phi ngẩn người, hai mắt hơi hơi buông xuống, trong mắt xẹt qua một chút ảm đạm, nhưng cũng không nói gì thêm. Từ ngày nàng tiến cung đã biết rằng, nam nhân này, không có khả năng chỉ thuộc về nàng.Tuy nhiên trước kia, Hoàng Thượng cực kì cưng chiều nàng, che chở nàng.

Vì thế nhiều năm như vậy, nàng cất dấu sự đau xót vào trong lòng, nghĩ rằng chỉ cần đơn giản khoái hoạt, chỉ cần người khác không chọc tới nàng, không gây thương tổn đến nàng cùng nhi tử của nàng thì những chuyện khác, nàng sẽ không đi so đo, nhưng thật không ngờ, lại xảy ra chuyện hoán đổi thật giả này.

Nghĩ tới nam nhân này, nam nhân mà bản thân mình khắc sâu yêu thương, không biết là từ lúc nào mới phát hiện ra nữ nhân kia giả mạo.

Hắn cùng với nàng nhiều năm là phu thê, cùng giường chung gối lâu như vậy, nếu là trong lòng thật sự yêu nàng, thì đã sớm phát hiện ra nữ nhân kia là giả ngay từ đầu, nhưng nàng ở trong mật thất kia đợi chờ 3 năm, nếu không phải Diệp nhi cùng Phất nhi phát hiện ra cứu nàng thì chỉ sợ nàng sẽ vẫn còn phải ở lại trong đó, phải chăng sẽ ở đến tận ngày nàng đoạn khí ra đi mà nam nhân kia cũng không hề hay biết ?

Nghĩ đến đây, đôi tay đang ôm lấy Hoàng thượng cũng hơi nới lỏng một chút, một nam nhân chân chính yêu ngươi, sao có thể không biết ngươi biến mất ba năm, sao có thể ôm một nữ nhân khác cùng giường ngủ chung ?

Hơn nữa như nữ nhân kia đã nói trong hai năm hắn đều không phát hiện ra điều gì khác thường, cho dù nữ nhân kia có dung mạo giống nàng, nhưng chẳng lẽ thân thể cũng sẽ hoàn toàn giống nhau sao? Cảm giác khi ôm cũng sẽ hoàn toàn giống nhau sao? Có khả năng đó sao?

Nếu đổi lại chuyện tình hôm nay là Phất nhi, nàng tin tưởng, Diệp nhi tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, tuyệt đối sẽ không.

Nhất định ngay từ đầu Diệp nhi đã có thể phát hiện ra có người giả mạo, sau đó sẽ phát điên lên đi tìm Phất nhi, nhi tử của nàng, nàng hiểu rất rõ, một khi đã động tình sẽ toàn tâm toàn ý , nghĩa vô phản cố*, đây cũng là tư tưởng mà từ nhỏ nàng đã giáo huấn cho nó biết.

* nghĩa vô phản cố : làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước

Nhưng Hoàng Thượng thì chỉ sợ…

Hoàng Thượng cảm nhận được sự khác thường của nàng, hơi sửng sốt một chút, sau đó mới đẩy Liễu Phi ra, phân phó một cung nữ ở bên cạnh, “Đưa Liễu Phi nương nương hồi cung.”

Hoàng thượng nhanh chóng ôm lấy Nhu phi, nở nụ cười khẽ, thấp giọng nói, “Khiến nàng chịu khổ nhiều năm như vậy, trẫm đưa nàng trở về.” Giọng nói của Hoàng thượng vô cùng mềm nhẹ.

Liễu Phi chợt cứng người, nhưng cũng không nói cái gì nữa, cúi đầu hành lễ, sau đó từ từ xoay người rời đi.

“Được.” Nhu phi hơi gật đầu đáp lời, Hoàng thượng rất sủng ái nàng, điểm này nàng đã sớm biết, nhưng nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ, đó không phải là yêu thật sự, yêu chân thành.

Nàng vốn cho rằng chỉ cần nàng chịu đựng thì sẽ có một ngày, hắn sẽ chân chính yêu nàng, nhưng hiện tại, nàng lại phát hiện ra là ý tưởng của nàng có vẻ như quá đỗi buồn cười.

Trước kia, nàng bởi vì nghĩ rằng sự sủng ái của hắn sẽ khiến cho nàng có thể vui vẻ phối hợp biến mình thành người giản đơn, không so đo nhưng hiện tại, sau khi trải qua sự kiện lần này, nàng lại phát hiện ra rằng có lẽ cả điểm này mình cũng không thể làm được nữa rồi.

Về sau, nàng sẽ không tiếp tục hy vọng xa vời nữa, về sau trong lòng nàng chỉ còn nhi tử của nàng, chỉ cần Diệp nhi bình an là tốt rồi, đương nhiên, còn cả đứa nhỏ Phất nhi kia nữa.

Nàng thật sự không ngờ Diệp nhi sẽ lấy Phất nhi.Có lẽ có một số việc đã sớm được ông trời an bài từ trước.

Hoàng Thượng hoàn toàn không hiểu được tâm tư của nàng, chỉ ôm lấy nàng, hồi Nhu Tâm cung.

Khi Hiên Viên Diệp nhìn về phía Nhu phi, trong con ngươi hiện lên cảm xúc phức tạp, vừa mới nữ nhân kia đã nói, nàng giả trang làm mẫu phi đã ba năm, sự kiện nàng ta nói cách đây ba năm, hắn vẫn còn nhớ, lúc ấy, nàng ta đột nhiên té xỉu, là hắn ôm nàng quay trở về Nhu tâm cung nghỉ ngơi, lúc ấy, bởi vì trong lòng quá lo lắng nên căn bản cũng không chú ý tới những chuyện khác, mà ngày hôm sau, ở Nam Man phát sinh náo động, hắn được phái đi bình ổn nơi đó, thẳng đến hai năm sau mới trở về, sau khi trở về, hắn mới phát hiện ra sự khác thường, bắt đầu có chút hoài nghi.

Hắn đã cùng phụ vương mật đàm chuyện đó, nhưng lúc ấy phụ vương tựa hồ như không phát hiện ra điều gì khác thường cả, hoặc là đối với phụ vương mà nói, mẫu phi chỉ là một nữ nhân giống như vô số nữ nhân khác trong hậu cung, nhưng đối với hắn mẫu thân là duy nhất.

Trong mắt người khác, mẫu phi là người đơn thuần đến ngốc nghếch, nhưng chỉ có hắn biết, mẫu phi có một viên Thất Xảo Linh Lung tâm đưa cho hắn, viên thuốc này không những khiến người ta thông tuệ, còn có thể hóa giải tất cả nguy hiểm, bằng không, cũng sẽ không thể nào bảo hộ hắn được tốt như vậy, có thể làm cho hắn thuận lợi lớn lên.

Chính vì vậy, giờ phút này, hắn có thể đoán được tâm tư của mẫu phi, tâm đột nhiên như bị một cái gì đó hung hăng kéo lấy khiến hắn cảm thấy đau đớn thay mẫu thân mình.

“Phụ vương.” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên hô lên một tiếng, Hoàng Thượng hơi dừng bước lại, nghi ngờ nhìn phía nàng, mà Hiên Viên Diệp Diệp có chút kinh sợ, không hiểu nàng định làm gì, ánh mắt khi nhìn nàng cũng mang theo vài phần khẩn trương.

“Phất nhi muốn hỏi Người một chút, Lan Mai hiện tại như thế nào?” Lan Mai vào hôm yến tiệc đã bị Hoàng Thượng mang đi xử lý, vì thế về sau nàng cũng không định nhúng tay hỏi đến, nhưng hiện tại Nhu phi giả đã chết, mà nàng lại nhớ đến việc lúc ấy Lan Mai muốn giúp Nhu phi giả thoát tội, nên nếu lần theo Lan Mai thì có thể tìm được chút manh mối.

“Ở Hình bộ, nha đầu kia vô cùng kiên cường, cái gì cũng không chịu nói.” Hoàng Thượng nghe thấy Mạnh Phất Ảnh hỏi về Lan Mai, con ngươi trầm xuống, lãnh ý tràn ngập trong giọng nói.

“Phụ vương, Phất nhi muốn gặp nàng, được không ạ?” Mạnh Phất Ảnh hơi suy tư một chút, sau đó thấp giọng hỏi.

“Được, con đi đi, trẫm vốn cũng muốn hỏi ra được chút tin tức về mẫu phi con ở trong miệng nàng, nếu đã tìm được Nhu phi rồi thì tùy con xử lý.” Hoàng thượng thản nhiên nói, sau đó bèn ôm lấy Nhu phi rời đi.

” Ai gia hiểu rõ nha đầu Lan Mai này, tính tình rất ngang ngược, chỉ sợ không hỏi được điều gì từ miệng nàng ta, niệm tình nàng ta hầu hạ ai gia nhiều năm như vậy, con hãy để cho nàng ta ra đi được thanh thản “ Thái hậu mày hơi chau nhẹ lại, nhìn Mạnh Phất Ảnh, trầm giọng nói.Khi đôi mắt bà nhìn lướt qua vũng máu kia thì cả người lại cứng đờ, Thái hậu hẳn là sợ Lan Mai cũng sẽ có kết cục như vậy.

“Vương phi, vừa nãy lúc Ngự Lâm quân điều tra thì phát hiện ra dưới chiếc sập Lan Mai thường ngủ ở trong phòng Thái hậu có vật này.” Thanh Trúc bỗng tiến về phía trước, đem một chiếc khăn đưa tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh .

Sau đó nàng đột nhiên quỳ gối trước mặt Mạnh Phất Ảnh, khẩn cầu, “Vương phi, Lan Mai nàng ấy cũng chỉ là nhất thời u mê, thỉnh người bỏ qua cho nàng ấy.”

Mạnh Phất Ảnh hơi bối rối, sau đó từ từ mở chiếc khăn kia ra, khi nhìn thấy bài thơ trên thơ thì âm thầm ngạc nhiên.

Một tấc tương tư ngàn vạn tự, một đêm tương tư lệ bao nhiêu, vì quân thà chịu làm tội nhân, tan xương nát thịt cũng không hối.

Lan Mai theo Thái hậu nhiều năm như vậy, vẫn luôn trung thành và tận tâm, Thái hậu nói tính tình nàng ấy rất quật cường, người như nàng ấy, ít có khả năng phản bội lại chủ tử .

Nhưng hóa ra tất cả đều không thể chống lại dụ hoặc của tình yêu.

Là ai, là ai đã nàng hạ độc dược tình yêu trên người nàng ấy, khiến nàng ấy cố chấp vì người đó bán mạng, nam nhân này, quả nhiên là đủ ngoan tuyệt, cũng thật lợi hại.

“Có phải là Thái tử?” Mạnh Phất Ảnh nhìn về phía Hiên Viên Diệp, trầm giọng hỏi, Lan Mai vẫn luôn ở bên người Thái hậu, có thể có cơ hội cùng Lan Mai tiếp xúc, làm cho Lan Mai động tâm thì nhất định là một nam nhân có thân phận đặc thù. Có thể tiến cung .

Thái tử khoảng thời gian trước đã từng trở về Kinh thành, cũng đã tiến vào Vĩnh Thọ cung, có phải Thái tử là người đã lừa dối tình cảm của Lan Mai?

Từ trước đến nay Thái tử vẫn luôn cùng Hiên Viên Diệp tranh đấu gay gắt, y luôn sử dụng thủ đoạn tàn độc, hơn nữa, nàng cũng hoài nghi Nhu phi giả chính là người của Thái tử.

“Thái tử?” Hiên Viên Diệp cũng nhìn thấy bài thơ kia, khi nghe Mạnh Phất Ảnh nói vậy thì hơi sửng sốt một chút, thì thào nói nhỏ, “Có khả năng đó sao ?“ Trong ngữ khí của hắn không nghe ra là nghi hoặc, hay là lời khẳng định.

Kỳ thực, trong chuyện này Thái tử là hiềm nghi lớn nhất, hơn nữa, hắn cũng tra ra những việc ở Săn Bảo có liên quan đến Thái tử.

“Nha đầu kia luôn hành xử rất cẩn thận, muốn hỏi ra nam nhân kia là ai, chỉ sợ không có khả năng.” Thái hậu nhíu mày, lo lắng nói.

“Ta đã có biện pháp, có thể xác định người kia có phải là Thái tử hay không.” Hai tròng mắt của Mạnh Phất Ảnh chợt lóe, lại thấp giọng nói.

Nàng cũng biết muốn từ trong miệng Lan Mai hỏi ra người kia là ai, thì quả thật là rất khó khăn, bài thơ này cũng đủ để chứng minh sự chung thủy của nàng ấy rồi.

Tuy nhiên muốn xác định người nọ có phải là Thái tử hay không thì vẫn có biện pháp.

“Hả, biện pháp gì?” Hiên Viên Diệp rất ngạc nhiên, trầm giọng hỏi, nhưng khi hai mắt đảo qua bài thơ trong tay nàng thì cũng ẩn ẩn đoán được ý tưởng của nàng.

Mạnh Phất Ảnh nói nhỏ vài câu vào bên tai hắn, Hiên Viên Diệp khóe môi bỗng nhếch lên, nhẹ giọng khen, “Được, quả thật là một biện pháp tốt.”

Mạnh Phất Ảnh cùng Hiên Viên Diệp đi đến Hình bộ, lúc đám thị vệ ngoài cửa nhìn thấy bọn họ, thì vô cùng sửng sốt.

“Mở cửa ra.” Hiên Viên Diệp lạnh lùng quét mắt nhìn một gã thị vệ, trầm giọng ra lệnh, gã thị vệ kia do dự một chút, nhưng vẫn tuân lệnh mở cửa ra.

Vừa mới đi vào, nhìn thấy người bị trói ở trên cây cột , Mạnh Phất Ảnh bàng hoàng nhảy dựng lên, thiếu chút nữa là không nhận ra Lan Mai.

Bởi vì, giờ phút này trên người Lan Mai có rất nhiều vết thương, cơ hồ khắp toàn thân cao thấp cũng không tìm thấy được một chỗ còn lành lặn tốt, xem ra, mấy ngày nay, Hoàng thượng liên tục dùng trọng hình trên người Lan Mai, nhưng nàng ta dù một chữ cũng không chịu nói.

Lan Mai cũng có thể coi là một nữ tử chung tình, kiên cường .Nhìn nàng khiến Mạnh Phất Ảnh không nhịn được thương cảm trong lòng, chỉ tiếc, người như Lan Mai lại rơi vào trong một tình yêu ẩn chứa âm mưu.

”Lan Mai.” Mạnh Phất Ảnh tiến về phía trước, thấp giọng hô, trong giọng nói ẩn ẩn sự không đành lòng.

Lan Mai hiển nhiên vẫn còn thanh tỉnh nên ngay khi nghe thấy thanh âm của Mạnh Phất Ảnh thì từ từ ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự kiên cường cùng cố chấp, môi khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói, “Ngươi giết ta đi, ta sẽ không bao giờ nói ra điều gì đâu.”

Thanh âm tuy rằng rất thấp, nhưng vẫn khiến người ta nhận ra được sự kiên trì của nàng.Tình yêu mà Lan Mai dành cho người đó, rốt cuộc có bao nhiêu sâu sắc mà khiến nàng ta tình nguyện hy sinh tánh mạng của mình như thế này?

Mà có lẽ Lan Mai cũng biết, người kia căn bản cũng không thật sự yêu nàng, bằng không, cũng sẽ không thể lợi dụng nàng như thế, nàng không nghĩ ra, hay là cũng nghĩ thông suốt, nhưng là vì yêu quá sâu, nên đành bất chấp tất cả ?

Nam nhân kia rốt cuộc là ai? Khiến Lan Mai cứ khăng khăng một mực liều lĩnh trả giá vì y như vậy ?

“Ta biết ngươi sẽ không nói, ta hôm nay cũng không phải tới hỏi gì ngươi, chỉ là muốn tới thăm ngươi một chút.” Trong giọng nói của Mạnh Phất Ảnh lộ ra sự mềm nhẹ, dịu dàng. Đối diện với nữ tử kiên cường này, trong lòng nàng dấy lên cảm giác đau lòng, kỳ thực Lan Mai không sai, bởi tình yêu vốn cũng không hề sai.

Cái sai ở đây chính là nam nhân đáng chết kia.



Thật ra Lan Mai cũng cũng chưa chân chính làm ra chuyện thương tổn nàng.

Lan Mai hơi ngẩn ra, đôi mắt nàng ta mở to, không giấu được sự kinh ngạc, nhưng khóe môi cũng theo bản năng mím lại, tựa hồ sợ Mạnh Phất Ảnh sẽ khiến nàng mắc bẫy mà lộ ra điều gì đó.

Mạnh Phất Ảnh khe khẽ mỉm cười, “Ngươi không cần đề phòng ta như vậy đâu.” Nụ cười của nàng rất nhẹ, rất nhạt, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy cực kì an tâm.

Lan Mai khép hai mặt lại, do dự một chút, lần này thấp giọng nói, “Vương phi đã trễ thế này rồi mà còn tới Hình phòng, không phải chỉ đơn giản là muốn thăm nô tì thôi, phải không ạ ?“

Giờ phút này trong khẩu khí của nàng ta cũng khôi phục lại sự cung kính như bình thường.

“Là nha đầu Thanh Trúc kia nói muốn đến thăm ngươi.” Mạnh Phất Ảnh thở dài một hơi, sau đó mới đứng lên, hô ra bên ngoài, “Thanh Trúc, ngươi vào đi.”

Thanh Trúc nghe thấy lời nói của Mạnh Phất Ảnh thì vội vàng đi vào. Sau khi nhìn thấy bộ dạng thảm thương của Lan Mai thì vô cùng đau lòng, ngẩn người tại chỗ, quên mất tất cả phản ứng, trong mắt tràn ngập sự đau xót.

“Lan Mai, ngươi, ngươi…” Mất một lúc sau,Thanh Trúc mới sực tỉnh, vội vã đi tới trước mặt Lan Mai, muốn ôm nàng, nhưng lại sợ làm đau nàng nên không dám đụng vào nàng, chỉ nức nở hô lên mấy tiếng.

“Thanh Trúc.” Nhìn thấy Thanh Trúc, Lan Mai bỗng nở một nụ cười trong mắt lấp lánh sự vui mừng, run rẩy gọi tên Thanh Trúc.

“Sao lại biến thành như thế này, tại sao bọn họ có thể đánh ngươi thành như vậy?” Thanh Trúc nhìn cả người Lan Mai chằng chịt thương tổn, sự đau xót trên mặt cũng càng thêm rõ ràng.

“Ta không sao, không sao.” Lan Mai lại cố cong môi nở nụ cười, nhẹ giọng an ủi Thanh Trúc, thế nhưng một thân thương tổn đều lọt vào mắt Thanh Trúc, sao có thể giấu được Thanh Trúc, đâu phải nàng nói không sao thì sẽ không sao thật.

“Điện hạ, vừa mới nhận được tin tức nói Thái tử bị trọng thương, chỉ sợ…” Tốc phong đột nhiên đi đến, vội vàng nói, âm lượng tận lực giảm thấp xuống vài phần, nhưng vẫn có thể làm cho Lan Mai nghe được.

Hai mắt Mạnh Phất Ảnh vẫn luôn chăm chú nhìn chằm chằm Lan Mai, khi Lan Mai nghe thấy tin tức Thái tử bị thương nặng thì nàng chỉ thấy có chút sửng sốt ánh lên trong mắt ta, ngoài ra không còn có bất kì phản ứng nào khác.

Mạnh Phất Ảnh thoáng chau mày, xem ra, người Lan Mai yêu không phải là Thái tử, bằng không, nếu theo như tình cảm của Lan Mai dành cho người kia, khi nghe được tin tức Thái tử bị trọng thương thì tuyệt đối sẽ không thể không có phản ứng .

Tất cả những cảm xúc khác đều có thể che dấu, nhưng sự cô đơn đối với tình yêu là điều không ai có thể che dấu được.

Chính vì vậy, hiện tại nàng có thể hoàn toàn khẳng định, người sai sử Lan Mai không phải là Thái tử.

Nhưng nếu không phải là Thái tử, thì sẽ là ai đây? Mà người sai sử Lan Mai cùng với kẻ đứng đằng sau Nhu phi giả có thể là cùng một người hay không.

Sau tất cả những chuyện này, Mạnh Phất Ảnh cảm thấy có vẻ như cũng không phải là cùng một người, bởi vì, đối với Nhu phi, nàng vẫn luôn hoài nghi kẻ đứng sau ả ta là Thái tử . Mà nữ nhân kia lại có mục đích bất đồng với Lan Mai, nữ nhân kia tiến cung mục đích chính là hại nhân, còn Lan Mai thì lại không chân chính thương tổn các nàng, hơn nữa, Lan Mai dường như không hề có ý làm hại nàng…

“Được rồi, ngươi cứ lui ra đi.” Hiên Viên Diệp cũng nhìn thấy Lan Mai không có phản ứng gì với tin tức này, vì thế ra lệnh cho Tốc Phong lui ra ngoài .

“Thanh Trúc, ngươi mang Lan Mai ra ngoài đi , tìm một y quán để chữa trị những vết thương trên người nàng ấy, khi nào nàng ấy khỏe lên thì để cho nàng ấy rời đi.” Mạnh Phất Ảnh bỗng nhiên liếc mắt nhìn Thanh Trúc, thấp giọng phân phó.

Thành thật mà nói, nàng cảm thấy rất cảm động trước tình yêu của nha đầu này, thử hỏi có mấy ai có thể yêu sâu sắc, liều lĩnh, tình nguyện hy sinh bản thân mình vì người mình yêu như nàng ta ?

Thế nên Mạnh Phất Ảnh thật sự không nỡ giết nàng ta, hơn nữa nàng cũng biết sẽ không thể hỏi được điều gì từ trong miệng nàng ta, chẳng bằng thả nàng ta ra, có thể nàng ta sẽ đi tìm tên nam nhân kia, đến lúc đó, biết đâu sẽ tra ra được chút gì đó.

Sau khi nàng nói xong, Lan Mai cùng Thanh Trúc đều cảm thấy vô cùng kinh sợ, Lan Mai e dè nhìn về phía nàng, ngoài sự kinh ngạc không thể giấu được, trong đôi mắt nàng ta còn mang theo vài phần phán đoán.

“Thật vậy ư?” Thanh Trúc mừng rỡ nhìn Mạnh Phất Ảnh, cảm kích nói , “Cảm tạ vương phi.”

Hai mắt của Lan Mai chợt lóe lên, những cũng thấp giọng nói, “Đa tạ vương phi.”

Mạnh Phất Ảnh chỉ nhìn nàng ta một cái, không nói thêm gì nữa, kỳ thực, nàng rất thích tính cách của nha đầu này .

Ngay sau đó, Thanh Trúc nhanh chóng mang Lan Mai ra khỏi cung.Hiên Viên Diệp cũng cùng Mạnh Phất Ảnh trở về Nghệ Vương phủ.

“Phất nhi.” Trở lại phòng, Hiên Viên Diệp ôm chặt lấy nàng, môi tới gần bên tai nàng, nhẹ giọng hô, giọng nói ôn nhu nhưng lại mang theo chút cảm xúc phức tạp.

“Vâng.” Cả người Mạnh Phất Ảnh cứng lại một chút, vùi mặt vào lồng ngực hắn, nhẹ giọng đáp lời.

“Có nàng ở bên cạnh ta thật tốt.” Hiên Viên Diệp cầm lấy tay, hai bàn tay đan lại nhau thật chặt, trong giọng nói trầm khàn bỗng mang theo một chút run rẩy.

Mặt hắn dán thật chặt bên tai nàng, hắn muốn đắm chìm , khắc ghi lấy cảm giác quen thuộc thuộc, thanh thoát của nàng.

Tay hắn cũng thêm xiết chặt nàng, như chỉ hận không thể đem cả người nàng khắc vào người hắn, đem tất cả chi tiết của nàng khắc vào trong não, hắn cam đoan, hắn sẽ không nhận sai Phất nhi của hắn, cho dù có người giống nàng như đúc đi chăng nữa thì tuyệt đối hắn cũng sẽ không nhận sai.

“Chàng bây giờ mới điều đó ư?” Mạnh Phất Ảnh chu miệng lên làm nũng, hơi nâng mắt lên, cố ý hỏi.

Hiên Viên Diệp hơi giật mình, nhẹ nhàng chạm môi vào khóe môi nàng, cũng nửa thật nửa giả cười nói, “Đương nhiên là đã sớm biết, bằng không bổn vương sao có thể cố tình chọn trúng nàng, bằng không bổn vương sao có thể ngàn dặm xa xôi đuổi theo thê tử như thế ~~“

“Ồ, ngày tuyển phi của chàng, không phải là do chàng tùy tiện rút bừa một tờ, vô tình trúng ta sao?” Mạnh Phất Ảnh nghe thấy hắn nói vậy, hơi nhíu mày, bất mãn phản bác.

“Ha ha, “ Hiên Viên Diệp nhếch mép cười ra tiếng, “Đối với chuyện này mà bổn vương có thể tùy tiện như thế sao ? Chữ viết của nàng to không khác gì con gà, không cần nhìn, cũng có thể biết.”

Khi nói chuyện, ngón tay thon dài nhẹ nhàng búng một cái lên mũi nàng, “Sao? Nàng chưa từng nghĩ đến điều này ư?”

Mạnh Phất Ảnh giật mình, môi cong lên, nở nụ cười thỏa mãn, hóa ra, lúc trước không phải là do hắn tùy tiện, hóa ra, hắn sớm đã quyết định thê tử của mình sẽ là nàng, xem ra lúc ấy là do cảm xúc của bản thân mình quá mâu thuẫn nên cũng không nghĩ nhiều đến thế.

“Bé ngốc.” Hiên Viên Diệp thấy nàng ngây ngốc cười, hơi hơi lắc đầu, nhẹ giọng cười nói, sau đó lại vuốt vuốt mũi nàng, “Đi rửa lớp ngụy trang trên mặt nàng đi”

“Làm chi, chàng không thích nhìn dung mạo này của ta sao?” Mạnh Phất Ảnh vểnh môi lên, có chút bất mãn nói.

“Đúng rồi,đương nhiên là ta muốn nhìn thấy Phất nhi xinh đẹp rồi.” Hiên Viên Diệp mảy may không chút che dấu ý cười, hắn đương nhiên là thích nhìn thấy bộ dáng chân chính của nàng rồi.

“Hừ, “ Mạnh Phất Ảnh khẽ khẽ hừ một tiếng, quay lưng bỏ đi ..rửa mặt, mà Hiên Viên Diệp cũng lon ton đi theo, từ phía sau ôm chặt lấy nàng, mặt nhẹ nhàng chôn trên mái tóc nàng, cọ a cọ .

“Chàng làm gì thế?” Mạnh Phất Ảnh có chút buồn cười, nhưng không đẩy (ủn) hắn ra, chỉ nhẹ giọng cười nói.

“Ta cảm thấy hương vị trên người Phất nhi rất đặc biệt” Hiên Viên Diệp vẫn không nâng mặt lên, vẫn chôn mặt ở giữa tóc nàng như cũ, có chút buồn buồn nói.

Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, tâm đột nhiên như bị ai hung hăng nhéo một cái, có lẽ bởi vì Hoàng Thượng không nhận ra nữ nhân kia là Nhu phi giả nên trong lòng Hiên Viên Diệp cảm thấy khó chịu, bất bình thay cho mẫu phi mình.

Vội vàng xoay người lại, tay cũng gắt gao ôm lấy mặt hắn, khiến hắn đối diện với nàng, môi nàng cũng gần như dán lên môi hắn, thơm chụt một cái, sau đó mới chậm rãi nói, “Yên tâm đi, ta ưu tú như vậy, tuyệt đối không thể tìm được người thứ hai ở trong thiên hạ đâu“

Hơn nữa, ta cũng tin tưởng rằng chàng sẽ nhận ra ta, bởi vì ta biết, chàng yêu quá sâu, quá sâu, sâu đến đã mức đã hoàn toàn khắc hình dáng ta vào trong đầu, dung nhập vào trong máu .Những điều này Mạnh Phất Ảnh ở trong lòng âm thầm bổ sung thêm.

Mà nàng tuyệt đối cũng sẽ không nhận sai người, vĩnh viễn không nhận sai hắn.

Thế nên,chuyện tình của Hoàng Thượng cùng Nhu phi, tuyệt đối sẽ không phát sinh ở trên người bọn họ, mặc kệ ở phía trước có những hiểm nguy nào đang chờ đợi, chỉ cần bọn họ cùng dắt tay đi tới, thì sẽ không có khó khăn nào là không thể giải quyết.

“Đúng là nha đầu siêu cấp tự kỷ~.” Hiên Viên Diệp nghe thấy nàng nói vậy thì bật cười, hơi ngừng lại một chút, sau đó chớp mắt, “Bất quá, ta thích.”

Vừa nói xong , bèn hung hăng hôn lên môi nàng.

Một đêm này, là đêm thu triền miên, hắn kìm lòng không được, một lần lại một lần muốn nàng, thẳng đến khi nàng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, hắn mới ôm nàng thật chặt, hạnh phúc mà thỏa mãn nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, mở to mắt, Mạnh Phất Ảnh vẫn nhìn thấy hắn nằm bên cạnh mình, bèn vui vẻ giễu cợt, “Chàng không dậy nổi để vào triều sớm à? Haizzz nếu chàng thật sự lên làm Hoàng Thượng, thì ta đây chỉ sợ sẽ bị mang tiếng là nữ nhân hại nước, hại dân. Mỗi ngày chỉ có mỗi việc ăn rồi bị người ta mắng cho mà xem.”

“Ta sẽ không làm Hoàng Thượng.” Hiên Viên Diệp nghe thấy lời của nàng, đầu lông mày hơi nhíu, cực kì tùy ý nói, một bàn tay vẫn còn nhẹ nhàng quấn quít lấy tóc của nàng, sau đó quấn tóc hắn vào tóc nàng.Bỗng cúi người, hít vào một hơi, ái muội nói, “Chỉ suốt ngày ở bên Phất nhi thôi, được chứ?”

Mạnh Phất Ảnh kinh sợ, ngẩn người nhìn hắn, quên mất tất cả phản ứng, khi nhìn thấy những sợi tóc của nàng triền miên cùng một chỗ với tóc của hắn thì hai tròng mắt chợt lóe lên.

Mặc kệ những lời vừa rồi của hắn là thật tâm hay chỉ là tùy ý đáp lại nàng thì nàng đều cảm thấy xúc động.

“Được.” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên đưa tay choàng lên cổ hắn, liên tục đáp lời, sau đó chủ động hôn hắn.

Cả người Hiên Viên Diệp cứng đờ, nhưng nhanh chóng biến bị động thành chủ động, kịch liệt hôn trả lại nàng.

“Phất nhi, là do nàng châm lửa, thế nên nàng phải phụ trách.” Thẳng đến nàng khi nàng sắp không thở nổi nữa, hắn mới buông lỏng nàng ra, chính là đôi mắt hắn nhìn nàng lúc này đã tràn đầy tình dục, khàn khàn nói.

E hèm ! Kết quả của việc nàng chủ động hôn chính là bọn họ phải mất thêm nửa canh giờ nữa mới rời khỏi giường được.

Buổi tối hôm qua Thanh Trúc đã mang Lan Mai rời khỏi Hình bộ nhưng đến giờ vẫn chưa thấy quay về. Cũng không trách được, khắp người Lan Mai có quá nhiều thương tổn nặng nề.

Đông Nhi cẩn thận bưng bát thuốc dâng lên, thuốc này một ngày uống một lần, uống vào mỗi sáng sớm.

Mạnh Phất Ảnh sau khi nhận lấy, nhìn một chút, cũng không phát hiện điều gì khác thường, vì thế nâng lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, cảm giác thuốc cũng không quá nóng, vừa định uống thêm một hớp thì cả người đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, bàn tay đang bưng thuốc bỗng cứng đờ.

Vừa rồi nàng không phát hiện ra rằng thuốc này có gì khác thường, vô luận là màu sắc, hay mùi hương cũng đều không có vấn đề, nhưng khi nàng vừa mới uống một ngụm nhỏ lại cảm thấy có chút không đúng.

Nhanh chóng buông bát thuốc trong tay ra, sau đó tùy tay cầm lấy bình nước trên bàn, uống một ngụm để súc miệng vội vàng phun ra.

“Sao thế?” Hiên Viên Diệp cả kinh, vội vàng hỏi, nhìn chằm chằm bát thuốc trên bàn, hai tròng mắt trầm xuống, “Thuốc có vấn đề gì sao?”

“Ừm.” Mạnh Phất Ảnh ngưng trọng gật đầu, hai mắt mở to, liếc về phía Đông Nhi.

“Vương phi, không liên quan đến Đông Nhi, Đông Nhi vẫn đun thuốc lên giống như Thanh Trúc tỷ tỷ thường làm, còn những cái khác nô tỳ không biết gì hết.” Đông Nhi đột nhiên quỳ trên mặt đất, vội vàng nói, vẻ mặt sốt ruột, không giống như là đang nói dối.

“Đi thỉnh Hồ Thái y tới đây, để Thái y nhìn một chút, xem rốt cuộc là trong thuốc này đã bị bỏ thêm cái gì” Mạnh Phất Ảnh cũng biết không thể nào là Đông Nhi, bởi vì trong bát thuốc này đã được thêm cái gì đó, thậm chí ngay cả nàng cũng nhìn không ra.

Hiên Viên Diệp giật mình, nhanh chóng phân phó Tốc Phong, “Đi thỉnh Phong Lăng Vân đến đây.”

‘’Vâng’’ Tốc Phong trầm giọng đáp lời, không dám có nửa điểm trì hoãn, vội vàng đi ngay.

Hiên Viên Diệp nhíu mày, nhìn Mạnh Phất Ảnh, thấy sự nghi hoặc trong mắt nàng bèn thấp giọng giải thích, “Thuốc này là do Phong Lăng Vân kê . Ta sợ nàng có thành kiến với y nên không nói cho nàng biết.”

Do Phong Lăng Vân kê đơn ư ?

Thuốc này là do người nào kê đơn cũng không phải là vấn đề trọng yếu, bởi vì, ngày hôm qua căn bản là thuốc này không có vấn đề gì cả, như vậy có thể chứng minh được rằng việc kê đơn không có vấn đề, mà là trung gian đã bị kẻ nào đó thêm dược liệu vào.

Hiện tại, nàng chỉ là muốn biết xem thứ dược liệu nào đã được bỏ vào thuốc, bởi vì chính nàng cũng không thể biết được dược liệu đó có tác hại gì không.

Tốc Phong rất nhanh đã được Phong Lăng Vân đến, Phong Lăng Vân tỉ mỉ tra xét chén thuốc kia, quan sát nửa ngày nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, vì thế nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, hơi nghi ngờ hỏi, “Không có gì khả nghi mà?”

“Ngươi uống thử xem.” Mạnh Phất Ảnh hai mắt hơi lóe, trầm giọng nói, nàng tin tưởng rằng dược liệu này chỉ uống một chút thì cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.

Phong Lăng vân sửng sốt một chút, sau đó bèn bưng bát lên, từ từ uống một ngụm nhỏ.

Một lát sau, sắc mặt y đột nhiên âm trầm, bàn tay cầm bát hơi hơi run rẩy, thiếu chút nữa làm rơi chén thuốc trên mặt đất.

“Đó là cái gì?” Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy biểu tình của y, hỏi lại lần nữa.

“Thanh Nhan, một loại độc dược sẽ làm cho người từ từ mất đi một phần trí nhớ gần đây nhất ” Phong Lăng vân âm thầm hít một hơi sâu, sau đó mới giải thích.

Độc dược làm mất đi trí nhớ ư? Mạnh Phất Ảnh cảm thấy rất bất ngờ, vì sao phải khiến cho nàng mất đi trí nhớ, mà tại sao lại chỉ cần mất đi một phần trí nhớ thôi, rốt cuộc là ai đã hạ loại độc dược này?

Hiên Viên Diệp híp mắt lại, trong con ngươi dâng lên lửa giận cùng vài phần ngoan tuyệt, hiện tại đã tìm được mẫu phi rồi, hắn cũng không còn phải cố kị điều gì nữa , dám gây thương tổn cho nữ nhân của hắn, thì bất luận là ai, hắn cũng sẽ không bao giờ bỏ qua…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y Ngốc Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook