Chương 804: Anh trai tôi là bác sĩ lâm đó
Không Say
28/11/2022
Land Rover phóng nhanh vê phía ngoại ô sau đó dừng lại trước một ngôi biệt thự sang trọng.
Kiêu Huyền Du mở to mắt nhìn chằm chằm biệt thự, khuôn mặt nhỏ nhắn dần trở nên tái nhợt.
Cô ấy không biết đây là đâu nhưng cô ấy mơ hồ cảm nhận được, hôm nay e rằng mình không thể ra khỏi biệt thự này một cách dễ dàng.
“Đi xuống đi”
Cô gái đang hút thuốc kéo cửa xe nhảy xuống, hít một hơi thuốc rồi cười hì hì nhìn qua Kiều Huyền Du và Phan Lâm.
Phan Lâm bình tĩnh đi xuống.
Nhưng Kiều Huyền Du lại do dự, không dám đi xuống.
“Sao thế? Sợ rôi à? Nếu sợ thì bây giờ hối hận vẫn còn kịp, mau cút về đi.
Nhưng chắc cô cũng biết hậu quả như thế nào rồi đấy.”
Cô gái cười lạnh nói.
Kiều Huyền Du khẽ cắn chặt hàm răng, cuối cùng thu hết can đảm nhảy xuống xe.
Hai chân cô ấy hơi nhũn ra.
Mấy cô gái kia cười khinh thường, đẩy cửa biệt thự ra.
Ngay khi cánh cửa mở ra thì lập tức ngửi thấy mùi khói nông nặc xông ra.
Phan Lâm nhìn xung quanh, nhìn thấy một số nam nữ trẻ tuổi đang ngồi trêи ghế sô pha giữa biệt thự.
Dường như bọn họ đang nói về điều gì đó, mỗi người ngậm một điếu thuốc lá, khoác vai nhau, nói chuyện rất vui vẻ.
“Ồ? Mỹ Nguyệt đến rồi?”
Cậu chủ Vân đang ngồi trêи sô pha, dụi tắt tàn thuốc, khuôn mặt mỉm cười nhìn mấy cô gái đang bước vào.
Đối diện anh ta là một cô gái với mái tóc nhuộm tím, đeo hoa tai và trang điểm màu khói.
Cô gái đó liếc mắt nhìn qua, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm Kiêu Huyền Du đang tiến vào, trong mắt tràn đầy oán hận và lạnh lùng.
“Ô? Đây không phải là cô chủ Kiều của chúng ta sao? Cô chủ Kiều à, sao cô lại có thời gian rảnh để tới chỗ chúng tôi vậy?”
Cô gái trang điểm màu khói cầm ly rượu vang đỏ trêи bàn trà lên, lắc lắc, nhâp một ngụm.
“Hàn… Chị Hàn.”
Kiều Huyền Du run rẩy kêu lên.
“Băng Sương à, đừng làm Huyền Du khó xử.
Anh biết em có chút hiểu lâm, nhưng mà Huyền Du có thể đến đây, nhất định là đã nghĩ thông suốt rồi.”
Cậu chủ Vân mỉm cười đứng dậy đi về phía Kiều Huyền Du: “Đến đây, đến đây, đến đây.
Huyền Du, đến chỗ anh này, ngồi xuống nói chuyện.”
Nói xong, cậu tay vươn tay muốn kéo Kiêu Huyền Du.
Kiêu Huyền Du rụt tay lại theo bản năng.
Cậu chủ Vân lập tức nhíu mày.
“Cậu chủ Vân, em đã nói rồi, con khốn này hoàn toàn không có ý gì với anh đâu, anh —————————-
Kiêu Huyền Du mở to mắt nhìn chằm chằm biệt thự, khuôn mặt nhỏ nhắn dần trở nên tái nhợt.
Cô ấy không biết đây là đâu nhưng cô ấy mơ hồ cảm nhận được, hôm nay e rằng mình không thể ra khỏi biệt thự này một cách dễ dàng.
“Đi xuống đi”
Cô gái đang hút thuốc kéo cửa xe nhảy xuống, hít một hơi thuốc rồi cười hì hì nhìn qua Kiều Huyền Du và Phan Lâm.
Phan Lâm bình tĩnh đi xuống.
Nhưng Kiều Huyền Du lại do dự, không dám đi xuống.
“Sao thế? Sợ rôi à? Nếu sợ thì bây giờ hối hận vẫn còn kịp, mau cút về đi.
Nhưng chắc cô cũng biết hậu quả như thế nào rồi đấy.”
Cô gái cười lạnh nói.
Kiều Huyền Du khẽ cắn chặt hàm răng, cuối cùng thu hết can đảm nhảy xuống xe.
Hai chân cô ấy hơi nhũn ra.
Mấy cô gái kia cười khinh thường, đẩy cửa biệt thự ra.
Ngay khi cánh cửa mở ra thì lập tức ngửi thấy mùi khói nông nặc xông ra.
Phan Lâm nhìn xung quanh, nhìn thấy một số nam nữ trẻ tuổi đang ngồi trêи ghế sô pha giữa biệt thự.
Dường như bọn họ đang nói về điều gì đó, mỗi người ngậm một điếu thuốc lá, khoác vai nhau, nói chuyện rất vui vẻ.
“Ồ? Mỹ Nguyệt đến rồi?”
Cậu chủ Vân đang ngồi trêи sô pha, dụi tắt tàn thuốc, khuôn mặt mỉm cười nhìn mấy cô gái đang bước vào.
Đối diện anh ta là một cô gái với mái tóc nhuộm tím, đeo hoa tai và trang điểm màu khói.
Cô gái đó liếc mắt nhìn qua, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm Kiêu Huyền Du đang tiến vào, trong mắt tràn đầy oán hận và lạnh lùng.
“Ô? Đây không phải là cô chủ Kiều của chúng ta sao? Cô chủ Kiều à, sao cô lại có thời gian rảnh để tới chỗ chúng tôi vậy?”
Cô gái trang điểm màu khói cầm ly rượu vang đỏ trêи bàn trà lên, lắc lắc, nhâp một ngụm.
“Hàn… Chị Hàn.”
Kiều Huyền Du run rẩy kêu lên.
“Băng Sương à, đừng làm Huyền Du khó xử.
Anh biết em có chút hiểu lâm, nhưng mà Huyền Du có thể đến đây, nhất định là đã nghĩ thông suốt rồi.”
Cậu chủ Vân mỉm cười đứng dậy đi về phía Kiều Huyền Du: “Đến đây, đến đây, đến đây.
Huyền Du, đến chỗ anh này, ngồi xuống nói chuyện.”
Nói xong, cậu tay vươn tay muốn kéo Kiêu Huyền Du.
Kiêu Huyền Du rụt tay lại theo bản năng.
Cậu chủ Vân lập tức nhíu mày.
“Cậu chủ Vân, em đã nói rồi, con khốn này hoàn toàn không có ý gì với anh đâu, anh —————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.