Chương 380: Cảnh cáo
Không Say
28/11/2022
Ba năm trước, một mình Phan Lâm rời khỏi chỉ nhánh công ty Phan Gia của gia tộc, rồi chạy tới Giang Thành, kết hôn với Lý Ái Vân mà anh chưa từng gặp mặt một lần.
Khi đó, trong người anh không có một đồng nào, vỏn vẹn một cái ba lô, mấy quyển sách và… một tờ hợp đồng hôn nhân.
Anh vẫn còn nhớ rõ nét mặt xám như tro tàn của Lý Ái Vân vào buổi tối ngày kết hôn đó.
Anh vẫn còn nhớ rõ sự tức giận của Hứa Ngọc Thanh và vẻ mặt bất lực không còn cách nào của Lý Giang trong buối tối đó.
Mặc dù anh không thèm để ý, nhưng vào lúc đó, anh vẫn cảm thấy bản thân mình đã mắc nợ gia đình này.
Nhưng bắt đầu từ bây giờ, anh không cho là như vậy nữa.
Lý Ái Vân… hay chính xác hơn là việc đó với Lý Ái Vân, anh đều chưa từng đụng vào! Ngay sau đó, bản thân anh cũng cố gắng làm hất trách nhiệm của một nguời chồng, cho dù chỉ là một người chồng có tiếng nhưng không có miếng.
Từ bây giờ, cho dù thật sự ly hôn, Phan Lâm cũng không cảm thấy có gì để anh phải thương tiếc.
Lúc này, Lý Ái Vân cảm thấy hơi bối rối, trong nháy mắt không biết nên nói cái gì mới đúng.
Hứa Ngọc Thanh lại ngắm đúng thời cơ, nói với Phan Ngữ Nhiên: “Cô bé, cháu qua đây.”
“Làm sao ạ?”
Phan Ngữ Nhiên tò mò nhìn Hứa Ngọc Thanh.
“Nói chung cháu cứ qua đây đã!”
Hứa Ngọc Thanh lập tức nói.
Phan Ngữ Nhiên chăm chú nhìn Hứa Ngọc Thanh một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu nói: “Nếu không có việc gì thì tôi muốn ngôi đây ăn cơm với mọi người.”
“Ây, cháu nói cái gì thế?”
Hứa Ngọc Thanh giận dỗi.
Nhưng bời vì còn có Chủ tịch Lâm ở đây, nên bà ta cũng không dám nổi giận, chỉ dám âm thầm hừ một tiếng, sau đó hỏi thăm Phan Lâm một chút rồi kéo Lý Giang đi.
Phan Lâm cũng không giữ bọn họ lại. —————————-
Khi đó, trong người anh không có một đồng nào, vỏn vẹn một cái ba lô, mấy quyển sách và… một tờ hợp đồng hôn nhân.
Anh vẫn còn nhớ rõ nét mặt xám như tro tàn của Lý Ái Vân vào buổi tối ngày kết hôn đó.
Anh vẫn còn nhớ rõ sự tức giận của Hứa Ngọc Thanh và vẻ mặt bất lực không còn cách nào của Lý Giang trong buối tối đó.
Mặc dù anh không thèm để ý, nhưng vào lúc đó, anh vẫn cảm thấy bản thân mình đã mắc nợ gia đình này.
Nhưng bắt đầu từ bây giờ, anh không cho là như vậy nữa.
Lý Ái Vân… hay chính xác hơn là việc đó với Lý Ái Vân, anh đều chưa từng đụng vào! Ngay sau đó, bản thân anh cũng cố gắng làm hất trách nhiệm của một nguời chồng, cho dù chỉ là một người chồng có tiếng nhưng không có miếng.
Từ bây giờ, cho dù thật sự ly hôn, Phan Lâm cũng không cảm thấy có gì để anh phải thương tiếc.
Lúc này, Lý Ái Vân cảm thấy hơi bối rối, trong nháy mắt không biết nên nói cái gì mới đúng.
Hứa Ngọc Thanh lại ngắm đúng thời cơ, nói với Phan Ngữ Nhiên: “Cô bé, cháu qua đây.”
“Làm sao ạ?”
Phan Ngữ Nhiên tò mò nhìn Hứa Ngọc Thanh.
“Nói chung cháu cứ qua đây đã!”
Hứa Ngọc Thanh lập tức nói.
Phan Ngữ Nhiên chăm chú nhìn Hứa Ngọc Thanh một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu nói: “Nếu không có việc gì thì tôi muốn ngôi đây ăn cơm với mọi người.”
“Ây, cháu nói cái gì thế?”
Hứa Ngọc Thanh giận dỗi.
Nhưng bời vì còn có Chủ tịch Lâm ở đây, nên bà ta cũng không dám nổi giận, chỉ dám âm thầm hừ một tiếng, sau đó hỏi thăm Phan Lâm một chút rồi kéo Lý Giang đi.
Phan Lâm cũng không giữ bọn họ lại. —————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.