Chương 222: Mười năm giọt
Không Say
28/11/2022
“Quy? Quỳ xuống mẹ mày ái! Thà bị giết còn hơn hơn bị sỉ nhục! Nếu quỳ xuống, tôi còn có thể về nhà họ Mạnh sao?”
Cậu chủ cả người run lên, đột nhiên hét lên với Phan Lâm.
“Tôi đã cho cậu một cơ hội, nhưng cậu không trân trọng.
Vì cậu không quỳ xuống, đừng trách tôi!”
Phan Lâm nhẹ nói, liên nâng chân giãm lên đầu gối cậu chủ.
Nhưng vào lúc Phan Lâm ra tay, cậu chủ ngồi dưới đất đột nhiên nhảy dựng lên như một con thỏ, một tay chém về phía cổ Phan Lâm.
Phan Lâm giơ tay ngăn cản.
Cậu chủ không nản chí, liền giơ tay kia đánh tới.
Mỗi đòn thế của hắn đều mang dáng vẻ của Vịnh Xuân Quyên, nhưng lại hung hãn hơn, nhanh hơn và độc đoán hơn Vịnh Xuân Quyền.
Hắn có thể thực hiện hơn hai mươi cú đấm trong một giây, nhanh không giới hạn, sức mạnh rất đáng sợ.
“Đây có lẽ là chiêu thức trong Thủ pháp quyền cổ”
Ánh mắt Phan Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, vừa đỡ đòn vừa quan sát.
Thực ra anh không quá giỏi võ, vì phần lớn thời gian của anh dành cho việc học y thuật.
Những người luyện võ mà anh nhìn thấy bình thường đều là những võ sư trong những hội quán võ thuật, những chiêu thức cũng thường thấy, không thu hút được sự quan tâm của anh.
Nhưng hôm nay cậu chủ bày ra võ công cổ quái khiến Phan Lâm chú ý.
Anh không lập tức dùng kim bạc hạ gục cậu chủ, mà chỉ phòng thủ đồng thời quan sát mọi cử động của cậu chủ.
“Đại bàng chạm trời!”
“Mãnh hổ hạ sơn!”
“Ba kϊƈɦ Phù Dung!”
“Cú đá Thất Nguyệt!”
Cậu chủ giận dữ hét lên trong khi tung ra một loạt đòn tấn công dữ dội, thế công mãnh liệt, mạnh mẽ như rồng.
Khi Phan Lâm chống cự, anh có chút không thể ngăn cản được, nhưng cậu chủ lại hung hăng đá vào chân anh.
Anh lùi về phía sau liên tục, tuy rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng cảnh tượng này khiến tim của mấy người Lý Khánh Hân căng thẳng.
“Anh rể, cẩn thận!”
Lý Khánh Hân run rẩy hét lên.
“Anh Lâm, cố lên! Đừng thua!”
Phan Tử Ngư cũng lấy hết can đảm, lớn tiếng cổ vũ.
“Hừ, tưởng thế nào, anh chỉ là một tên giỏi võ mồm mà thôi! Hôm nay để cho cậu chủ đây xử lý anh, chờ giải quyết xong sẽ đến lượt đám chó kia.”
Cậu chủ hừ lạnh một tiếng, sau đó nhảy lên không trung, đạp về phía mặt Phan Lâm.
Nhưng vào lúc hắn ra tay, Phan Lâm đột nhiên nhảy dựng lên, vừa đá vừa hô. —————————-
Cậu chủ cả người run lên, đột nhiên hét lên với Phan Lâm.
“Tôi đã cho cậu một cơ hội, nhưng cậu không trân trọng.
Vì cậu không quỳ xuống, đừng trách tôi!”
Phan Lâm nhẹ nói, liên nâng chân giãm lên đầu gối cậu chủ.
Nhưng vào lúc Phan Lâm ra tay, cậu chủ ngồi dưới đất đột nhiên nhảy dựng lên như một con thỏ, một tay chém về phía cổ Phan Lâm.
Phan Lâm giơ tay ngăn cản.
Cậu chủ không nản chí, liền giơ tay kia đánh tới.
Mỗi đòn thế của hắn đều mang dáng vẻ của Vịnh Xuân Quyên, nhưng lại hung hãn hơn, nhanh hơn và độc đoán hơn Vịnh Xuân Quyền.
Hắn có thể thực hiện hơn hai mươi cú đấm trong một giây, nhanh không giới hạn, sức mạnh rất đáng sợ.
“Đây có lẽ là chiêu thức trong Thủ pháp quyền cổ”
Ánh mắt Phan Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, vừa đỡ đòn vừa quan sát.
Thực ra anh không quá giỏi võ, vì phần lớn thời gian của anh dành cho việc học y thuật.
Những người luyện võ mà anh nhìn thấy bình thường đều là những võ sư trong những hội quán võ thuật, những chiêu thức cũng thường thấy, không thu hút được sự quan tâm của anh.
Nhưng hôm nay cậu chủ bày ra võ công cổ quái khiến Phan Lâm chú ý.
Anh không lập tức dùng kim bạc hạ gục cậu chủ, mà chỉ phòng thủ đồng thời quan sát mọi cử động của cậu chủ.
“Đại bàng chạm trời!”
“Mãnh hổ hạ sơn!”
“Ba kϊƈɦ Phù Dung!”
“Cú đá Thất Nguyệt!”
Cậu chủ giận dữ hét lên trong khi tung ra một loạt đòn tấn công dữ dội, thế công mãnh liệt, mạnh mẽ như rồng.
Khi Phan Lâm chống cự, anh có chút không thể ngăn cản được, nhưng cậu chủ lại hung hăng đá vào chân anh.
Anh lùi về phía sau liên tục, tuy rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng cảnh tượng này khiến tim của mấy người Lý Khánh Hân căng thẳng.
“Anh rể, cẩn thận!”
Lý Khánh Hân run rẩy hét lên.
“Anh Lâm, cố lên! Đừng thua!”
Phan Tử Ngư cũng lấy hết can đảm, lớn tiếng cổ vũ.
“Hừ, tưởng thế nào, anh chỉ là một tên giỏi võ mồm mà thôi! Hôm nay để cho cậu chủ đây xử lý anh, chờ giải quyết xong sẽ đến lượt đám chó kia.”
Cậu chủ hừ lạnh một tiếng, sau đó nhảy lên không trung, đạp về phía mặt Phan Lâm.
Nhưng vào lúc hắn ra tay, Phan Lâm đột nhiên nhảy dựng lên, vừa đá vừa hô. —————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.