Chương 699: Ngạo mạn
Không Say
28/11/2022
Lời của Phan Lâm vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều trố to mắt sững sờ.
Không chỉ thế mà vô số khán giả trước màn hình nghe thấy thế cũng ngẩn cả người.
Hai mươi phút ư? Trong hai mươi phút ngắn ngủi mà có thể chữa trị khỏi cho một người đã gây khó khăn cho toàn bộ Hiệp hội y khoa nước Mỹ hay sao? Điêu này cũng thật là quá điên khùng rồi! Đây không còn được gọi là y thuật nữa rồi! Đây chính là ma thuật! “Khoác lác! Ngạo mạn! Tên nhóc này thật là tuổi trẻ tràn đầy sức lực!”
Còn các vị bác sĩ lắc đầu, không nhịn được nổi cười thành tiếng: “Bác sĩ Phan Lâm thiên tài của chúng ta vẫn tự tin như vậy, hai mươi phút để nắm được độc trêи người cô gái đó hay sao? Trừ khi là Đại La Kim Tiên giáng lâm, nếu không thì chẳng ai có thể làm được điều này đâu.”
“Bà có thể nhìn ra bệnh trêи người cô gái đó không?”
Phương Vũ Yên bên cạnh mở to đôi mắt linh lợi của mình không nén được tò mò hỏi.
“Nghe, nói, hỏi, sờ (bõn phươg pháp chữa bệnh của Đông y) tuy rằng có màn hình, nhìn sắc mặt cũng chỉ có thể đoán được một hai phần, gân cốt, mạch và dây thân kinh đều đã bị chất độc bào mòn, hơn thế nữa chất độc cũng đã sắp đi vào tận xương tủy.
Nói thật, để cô ta đến chỗ bà của cháu hay chỗ bà, cũng cần mất hơn một năm mới có thể chữa trị khỏi cho cô ta, việc giải độc này không phải là việc đơn giản, mà cân phải dùng kim châm bạc để tống chất độc ra khỏi dây thần kinh, sau đó mới dùng thuốc sắc để đào thải chúng ra ngoài cơ thể, quá trình này sẽ mất nhiều thời gian hơn tưởng tượng.
Nếu như bác sĩ Lâm nói chỉ cần hai mươi phút là có thể làm được …..
đây không phải là khoác lác hay sao?”
Bà lão mỉm cười.
“Có điều cháu tin tưởng bác sĩ Lâm”
Phương Vũ Yên cười nhạt, khóe môi hồng khẽ nhếch lên: “Cháu nghĩ rằng vị bác sĩ này….
đã đạt đến trình độ cao, có lẽ chúng ta không thể đánh giá anh ấy bằng trình độ của mình được.”
“Cháu nói rất đúng, y thuật của người này quả thật hơn bà rất nhiêu, hơn nữa so với bà của cháu còn hơn rất nhiều, nhưng chuyện này chỉ là chuyện viển vông mà thôi! Cậu ta không thể nào làm được đâu! Hơn nữa, cậu ta vẫn còn quá trẻ!”
Bà lão vẫn kiên định với quan điểm của mình.
“Vậy thì chúng ta hãy chờ xem sao đi!”
Phương Vũ Yên cười đáp.
Người cùng quan điểm với bà lão không phải là ít, và họ cũng đều là những người tinh thông Đông y.
“Thật là quá ngạo mạn rồi!”
“Hai mươi phút sao? Hừ, làm đâu chắc đấy không được sao? Nếu như không làm được, y học của Việt Nam chẳng phải lại bị làm cho bẽ mặt ư?"”
“Thằng nhóc này thật không biết khiêm tốn chút nào!”
—————————-
Không chỉ thế mà vô số khán giả trước màn hình nghe thấy thế cũng ngẩn cả người.
Hai mươi phút ư? Trong hai mươi phút ngắn ngủi mà có thể chữa trị khỏi cho một người đã gây khó khăn cho toàn bộ Hiệp hội y khoa nước Mỹ hay sao? Điêu này cũng thật là quá điên khùng rồi! Đây không còn được gọi là y thuật nữa rồi! Đây chính là ma thuật! “Khoác lác! Ngạo mạn! Tên nhóc này thật là tuổi trẻ tràn đầy sức lực!”
Còn các vị bác sĩ lắc đầu, không nhịn được nổi cười thành tiếng: “Bác sĩ Phan Lâm thiên tài của chúng ta vẫn tự tin như vậy, hai mươi phút để nắm được độc trêи người cô gái đó hay sao? Trừ khi là Đại La Kim Tiên giáng lâm, nếu không thì chẳng ai có thể làm được điều này đâu.”
“Bà có thể nhìn ra bệnh trêи người cô gái đó không?”
Phương Vũ Yên bên cạnh mở to đôi mắt linh lợi của mình không nén được tò mò hỏi.
“Nghe, nói, hỏi, sờ (bõn phươg pháp chữa bệnh của Đông y) tuy rằng có màn hình, nhìn sắc mặt cũng chỉ có thể đoán được một hai phần, gân cốt, mạch và dây thân kinh đều đã bị chất độc bào mòn, hơn thế nữa chất độc cũng đã sắp đi vào tận xương tủy.
Nói thật, để cô ta đến chỗ bà của cháu hay chỗ bà, cũng cần mất hơn một năm mới có thể chữa trị khỏi cho cô ta, việc giải độc này không phải là việc đơn giản, mà cân phải dùng kim châm bạc để tống chất độc ra khỏi dây thần kinh, sau đó mới dùng thuốc sắc để đào thải chúng ra ngoài cơ thể, quá trình này sẽ mất nhiều thời gian hơn tưởng tượng.
Nếu như bác sĩ Lâm nói chỉ cần hai mươi phút là có thể làm được …..
đây không phải là khoác lác hay sao?”
Bà lão mỉm cười.
“Có điều cháu tin tưởng bác sĩ Lâm”
Phương Vũ Yên cười nhạt, khóe môi hồng khẽ nhếch lên: “Cháu nghĩ rằng vị bác sĩ này….
đã đạt đến trình độ cao, có lẽ chúng ta không thể đánh giá anh ấy bằng trình độ của mình được.”
“Cháu nói rất đúng, y thuật của người này quả thật hơn bà rất nhiêu, hơn nữa so với bà của cháu còn hơn rất nhiều, nhưng chuyện này chỉ là chuyện viển vông mà thôi! Cậu ta không thể nào làm được đâu! Hơn nữa, cậu ta vẫn còn quá trẻ!”
Bà lão vẫn kiên định với quan điểm của mình.
“Vậy thì chúng ta hãy chờ xem sao đi!”
Phương Vũ Yên cười đáp.
Người cùng quan điểm với bà lão không phải là ít, và họ cũng đều là những người tinh thông Đông y.
“Thật là quá ngạo mạn rồi!”
“Hai mươi phút sao? Hừ, làm đâu chắc đấy không được sao? Nếu như không làm được, y học của Việt Nam chẳng phải lại bị làm cho bẽ mặt ư?"”
“Thằng nhóc này thật không biết khiêm tốn chút nào!”
—————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.