Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời
Chương 12:
Túy Nhập Tiên Dao
28/02/2024
Trong quán trà cách đường phố không xa, cửa sổ mở thu lại hết cảnh vừa rồi trên đường phố.
"Ha ha, thú vị, không nghĩ tới Lâm Thành còn có thể nhìn thấy chuyện thú vị như vậy.” Thiếu niên ngồi bên cửa sổ cười ra tiếng, dung nhan tuấn mỹ cười lên càng thêm chói mắt.
Hắn cười cười, lạnh lùng liếc mắt một cái sang người bên cạnh, "Thành chủ đại nhân, ngươi từng nghe qua từ “giả heo ăn hổ” chưa?"
***”Giả heo ăn hổ” là một thành ngữ, bắt nguồn từ sự tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, cọp tưởng heo thật, đến vồ bị người thợ săn bắn chết, ý nghĩa của câu này giả vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực sự là kẻ đi săn.
“Giả heo ăn hổ sao?” Nam nhân trung niên bên cạnh lặp đi lặp lại lời nói đó, hiển nhiên là chưa từng nghe qua: "Thế tử gia nói lời này..."
"Chưa từng nghe qua cũng không quan trọng, hôm nay chúng ta cũng đã thấy được.” Thế tử gia cười khẽ, ánh mắt dõi theo Khúc Khuynh Mặc biến mất ở cửa thành, đáy mắt xẹt qua một ý tứ không rõ ràng.
Xem ra, chuyến đi Lâm Thành này, sẽ rất thú vị...
Khúc Khuynh Mặc ra khỏi cửa thành không xa, đột nhiên cảm giác sống lưng lạnh lẽo, thân thể căng thẳng, giống như bị ác lang âm thầm nhìn chằm chằm, luôn có cảm giác không được tự nhiên.
Nàng bình tĩnh liếc mắt nhìn về phía sau, người ra vào cổng thành đều được thu hồi trong ánh mắt ấy, linh lực dao động cũng chỉ trên dưới Ngưng Khí nhị kỳ mà thôi, chỉ có một người cho dù ẩn nấp trong đám người vẫn không thể che giấu được linh lực dao động trên cơ thể vượt quá người thường.
Đôi mắt Khúc Khuynh Mặc sáng ngời, khóe miệng nàng nhếch lên, bước chân không khác lúc bình thường, giống như chưa hề phát hiện ra cái gì, nàng nhanh chóng đi về phía ngọn núi hái thuốc.
Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng chiếu trên đỉnh cây trong khu rừng, thỉnh thoảng có lá vàng rơi thưa thớt từ cành cao xuống mặt đất đầy lá khô.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có ngẫu nhiên truyền đến một hai tiếng chim hót líu lo từ phía xa xa.
Khúc Khuynh Mặc khom lưng hái gốc thảo dược thứ mười chín, đoán chừng người phía sau chắc hẳn là không thể nhịn được nữa, tâm tư vừa đặt xuống, phía sau chợt truyền đến tiếng chân giẫm lên lá khô, không sớm không muộn vừa đúng lúc nằm trong dự liệu của nàng.
Khoé miệng Khúc Khuynh Mặc khẽ nhếch lên.
Một tia sáng lạnh lẽo loé lên sau lưng, xen lẫn linh lực Ngưng Khí cửu kỳ!
Linh lực dưới chân Khúc Khuynh Mặc cũng dao động, thân hình vội vàng di chuyển, vừa đúng lúc cùng tránh được đường kiếm lướt vai qua.
“Hừ, quả nhiên là ngươi che giấu thực lực!” Tay nam nhân trung niên cầm thanh kiếm dừng bước, quay đầu nhìn về phía Khúc Khuynh Mặc, tựa như Linh Xà độc nhắm được con mồi.
Một kích vừa rồi của ông ta đánh ra, cho dù là tốc độ hay sức lực thì không phải Ngưng Khí nhị kỳ có thể né tránh!
"Phương Đại quản gia?” Đôi mắt Khúc Khuynh Mặc khẽ trừng lớn, tầm mắt xoay tròn trên trường kiếm của ông ta, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ cùng sợ hãi: "Phương Đại quản gia làm như vậy là có ý gì? Tôi đã làm gì sai khiến ông đuổi theo lên tận núi?"
“Đừng giả vờ với ta nữa, hôm nay cho dù thế nào thì ngươi cũng phải chết!” Phương gia đại quản gia hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường, sắc mặt lại càng lạnh lẽo.
"A? Vì sao? Ta tự nhận mình không đắc tội với Phương gia, vì sao ta phải chết? Chẳng lẽ là bởi vì hôm qua ta phối thuốc tắm để phương tỷ tỷ trị liệu có mùi quá lớn? Nhưng đó là trị liệu..."
“Câm miệng lại!” Phương Đại quản gia lớn tiếng cắt ngang, sắc mặt càng thêm hung ác: "Cả Lâm Thành đều biết chuyện mỗi lần Thanh Y Vệ đến lựa chọn tân binh thì chỉ có hai người được chọn, mà trong đó y tu sẽ được ưu tiên hơn, ngươi không chết thì ai chết!” Chữ chết vừa rơi xuống, không đợi Khúc Khuynh Mặc đáp lại thì trường kiếm của Phương Đại quản gia đã lóe lên, khí thế của Ngưng Khí cửu kỳ đã nhanh chóng xông về phía kẻ địch!
Ngưng Khí thất kỳ cùng cửu kỳ chênh lệch hai tầng nhỏ, Khúc Khuynh Mặc không muốn cùng ông ta đối đầu trực tiếp cho nên thân thể chợt lóe rồi nhanh chóng lui ra.
“Thất kỳ!” Trên mặt Phương Đại quản gia xẹt qua sự kinh ngạc.
"Ha ha, thú vị, không nghĩ tới Lâm Thành còn có thể nhìn thấy chuyện thú vị như vậy.” Thiếu niên ngồi bên cửa sổ cười ra tiếng, dung nhan tuấn mỹ cười lên càng thêm chói mắt.
Hắn cười cười, lạnh lùng liếc mắt một cái sang người bên cạnh, "Thành chủ đại nhân, ngươi từng nghe qua từ “giả heo ăn hổ” chưa?"
***”Giả heo ăn hổ” là một thành ngữ, bắt nguồn từ sự tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, cọp tưởng heo thật, đến vồ bị người thợ săn bắn chết, ý nghĩa của câu này giả vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực sự là kẻ đi săn.
“Giả heo ăn hổ sao?” Nam nhân trung niên bên cạnh lặp đi lặp lại lời nói đó, hiển nhiên là chưa từng nghe qua: "Thế tử gia nói lời này..."
"Chưa từng nghe qua cũng không quan trọng, hôm nay chúng ta cũng đã thấy được.” Thế tử gia cười khẽ, ánh mắt dõi theo Khúc Khuynh Mặc biến mất ở cửa thành, đáy mắt xẹt qua một ý tứ không rõ ràng.
Xem ra, chuyến đi Lâm Thành này, sẽ rất thú vị...
Khúc Khuynh Mặc ra khỏi cửa thành không xa, đột nhiên cảm giác sống lưng lạnh lẽo, thân thể căng thẳng, giống như bị ác lang âm thầm nhìn chằm chằm, luôn có cảm giác không được tự nhiên.
Nàng bình tĩnh liếc mắt nhìn về phía sau, người ra vào cổng thành đều được thu hồi trong ánh mắt ấy, linh lực dao động cũng chỉ trên dưới Ngưng Khí nhị kỳ mà thôi, chỉ có một người cho dù ẩn nấp trong đám người vẫn không thể che giấu được linh lực dao động trên cơ thể vượt quá người thường.
Đôi mắt Khúc Khuynh Mặc sáng ngời, khóe miệng nàng nhếch lên, bước chân không khác lúc bình thường, giống như chưa hề phát hiện ra cái gì, nàng nhanh chóng đi về phía ngọn núi hái thuốc.
Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng chiếu trên đỉnh cây trong khu rừng, thỉnh thoảng có lá vàng rơi thưa thớt từ cành cao xuống mặt đất đầy lá khô.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có ngẫu nhiên truyền đến một hai tiếng chim hót líu lo từ phía xa xa.
Khúc Khuynh Mặc khom lưng hái gốc thảo dược thứ mười chín, đoán chừng người phía sau chắc hẳn là không thể nhịn được nữa, tâm tư vừa đặt xuống, phía sau chợt truyền đến tiếng chân giẫm lên lá khô, không sớm không muộn vừa đúng lúc nằm trong dự liệu của nàng.
Khoé miệng Khúc Khuynh Mặc khẽ nhếch lên.
Một tia sáng lạnh lẽo loé lên sau lưng, xen lẫn linh lực Ngưng Khí cửu kỳ!
Linh lực dưới chân Khúc Khuynh Mặc cũng dao động, thân hình vội vàng di chuyển, vừa đúng lúc cùng tránh được đường kiếm lướt vai qua.
“Hừ, quả nhiên là ngươi che giấu thực lực!” Tay nam nhân trung niên cầm thanh kiếm dừng bước, quay đầu nhìn về phía Khúc Khuynh Mặc, tựa như Linh Xà độc nhắm được con mồi.
Một kích vừa rồi của ông ta đánh ra, cho dù là tốc độ hay sức lực thì không phải Ngưng Khí nhị kỳ có thể né tránh!
"Phương Đại quản gia?” Đôi mắt Khúc Khuynh Mặc khẽ trừng lớn, tầm mắt xoay tròn trên trường kiếm của ông ta, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ cùng sợ hãi: "Phương Đại quản gia làm như vậy là có ý gì? Tôi đã làm gì sai khiến ông đuổi theo lên tận núi?"
“Đừng giả vờ với ta nữa, hôm nay cho dù thế nào thì ngươi cũng phải chết!” Phương gia đại quản gia hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường, sắc mặt lại càng lạnh lẽo.
"A? Vì sao? Ta tự nhận mình không đắc tội với Phương gia, vì sao ta phải chết? Chẳng lẽ là bởi vì hôm qua ta phối thuốc tắm để phương tỷ tỷ trị liệu có mùi quá lớn? Nhưng đó là trị liệu..."
“Câm miệng lại!” Phương Đại quản gia lớn tiếng cắt ngang, sắc mặt càng thêm hung ác: "Cả Lâm Thành đều biết chuyện mỗi lần Thanh Y Vệ đến lựa chọn tân binh thì chỉ có hai người được chọn, mà trong đó y tu sẽ được ưu tiên hơn, ngươi không chết thì ai chết!” Chữ chết vừa rơi xuống, không đợi Khúc Khuynh Mặc đáp lại thì trường kiếm của Phương Đại quản gia đã lóe lên, khí thế của Ngưng Khí cửu kỳ đã nhanh chóng xông về phía kẻ địch!
Ngưng Khí thất kỳ cùng cửu kỳ chênh lệch hai tầng nhỏ, Khúc Khuynh Mặc không muốn cùng ông ta đối đầu trực tiếp cho nên thân thể chợt lóe rồi nhanh chóng lui ra.
“Thất kỳ!” Trên mặt Phương Đại quản gia xẹt qua sự kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.