Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời
Chương 22:
Túy Nhập Tiên Dao
28/02/2024
Lông mi của Lâu Quân Độ lại rung nhẹ một lần nữa, lần này còn nhanh hơn so với lần trước.
"Ha ha, nói như vậy, ta cảm giác được mình có thể bịa ra hàng ngàn lý do xoay quanh việc này, nhưng đơn giản chỉ là huynh đệ tốt hoặc là người nhân tốt đột nhiên phản bội đâm huynh mấy đao thiếu chút nữa đã lấy đi mạng sống của huynh. Vì thế, huynh cũng muốn sống nữa, quyết định tự hành hạ bản thân không quan tâm đến sống chết..."
"Ngươi muốn gì ở ta?”
Khúc Khuynh Mặc đang nói chuyện vô cùng khoái chí thì người nằm bên cạnh đột nhiên phun ra một câu.
Lời nói dừng lại, nàng vô cùng sửng sốt.
Lâu Quân Độ mở mắt ra, nghiêng đầu về một bên, không phải là cái liếc mắt như ban thưởng lúc trước, cũng không phải là vẻ khinh bỉ rõ ràng kia, mà là ánh mắt nghiêm túc, thâm thúy nhìn nàng, đôi môi mỏng không có huyết sắc khẽ khởi động.
"Không ai cam tâm tình nguyện làm ăn thua lỗ, huống chi ngươi và ta là người xa lạ. Ngươi nói nhiều như vậy, đơn thuần chỉ là nhìn thấy một thứ gì đó trên người ta, muốn lấy từ ta mà thôi.” Khúc Khuynh Mặc mím môi, nàng không có gì phản bác.
Thực ra nàng nhìn trúng hắn, đã coi như trụ cột để bám lấy...
"Khụ...” Lâu Quân Độ ho nhẹ vài tiếng, hai bên lông mày tuấn tú lại nhíu chặt, hắn nhịn xuống sự khó chịu trên người, tiếp tục nói: "Ngươi muốn cứu ta sao?”
"Đúng vậy.” Khúc Khuynh Mặc thành thật gật đầu, ôm trụ cột chết cũng vô dụng!
"Ta cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ rõ ràng, nếu như đã đồng ý thì phải làm được, còn một khi không thể...” Đôi mắt hắn nhắm lại, trong lời nói lộ ra sát ý: "Vậy thì phải suy nghĩ mình sẽ chết như thế nào!” Khúc Khuynh Mặc rùng mình, trong lòng kinh hãi.
Nàng hoài nghi, có phải người này bị nói trúng điểm yếu nên thẹn quá hoá giận hay không, vì thế mới muốn giết nàng diệt khẩu?
Nàng đè xuống sự nghi ngờ, cố gắng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt, dùng giọng điệu thoải mái, tự nhiên nhất để trả lời: "Cái này cũng dễ nói, làm nghề y thì ta cũng sẵn sàng chịu đựng rắc rối của y thuật, nhưng nếu ta chữa lành vết thương của huynh thì sao?”
Lâu Quân Độ trầm mặc một lúc, tuy rằng hắn không biết "rắc rối y thuật” là cái gì, nhưng cũng nghe được ý trong lời nói của nàng, đôi môi mỏng mím lại, hắn thản nhiên nói: "Vậy mạng của ta chính là của ngươi, cho dù ngươi muốn lấy cái gì từ ta cũng được.”
Tim Khúc Khuynh Mặc nhảy dựng lên, giống như nghe có người nói: nông trang này là của ngươi, muốn gì thì lấy thoải mái!
Làm ơn đi, thực ra nàng chỉ muốn bám vào trụ cột vững chắc, kết giao bằng hữu chứ không muốn chết.
"Nhưng nếu trong vòng ba tháng ngươi không thể chữa khỏi vết thương của ta, đến lúc đó... Ta đảm bảo ngươi sẽ chết trước ta!” Đối phương đưa ra điều kiện.
"A...” Nghe được lời này, trong lòng Khúc Khuynh Mặc cũng buông lỏng, mặt mày lộ ra biểu tình đắc ý: "Yên tâm, ba tháng đủ để chữa lành vết thương của huynh!”
“Khụ...” Lâu Quân Độ thống khổ ho ra một tiếng, hắn nhắm mắt lại, hàn khí trên người vẫn không ngừng bộc phát.
Khúc Khuynh Mặc đắc ý, nhưng vừa thấy bộ dáng này của hắn thì trong lòng lo lắng một chút, vội vàng dựa vào.
Càng đến gần hắn, hàn khí càng nặng, căn bản điều này không phải là hắn cố ý tản mát ra, mà là hắn không cách nào kiềm chế hàn bệnh trong thân thể!
Ngón tay Khúc Khuynh Mặc mới chạm vào thân thể Lâu Quân Độ liền bị đóng băng đến tê dại. Trong lòng nàng vô cùng hoảng sợ, chắc chắn là do hàn bệnh lâu năm thì khi phát tác mới có thể đóng băng cả người lại!
"Này, này! Huynh sao vậy!” Nàng ổn định lại tâm thần, động tác trên tay không ngừng, cầm lấy bình ngọc muốn đổ đan dược bên trong cho hắn uống.
Lâu Quân Độ bĩu môi, gian nan nói: "Đan dược này là của ta.”
Khúc Khuynh Mặc ngơ ngác trong nháy mắt, nghe rõ ý tứ của hắn, không khỏi cười khổ, "Đúng thật là huynh đang lấy thân thể của mình ra đánh cược.” Nói như vậy nhưng động tác của nàng không chậm lại, nàng nhanh chóng lấy đan dược trong bình ném vào trong vòng tay trữ vật, mặt khác lấy ra dược hoàn mình phối cho hắn dùng, sau đó còn dùng ngân châm ngăn chặn hàn khí khuếch tán.
Bận rộn như vậy hơn một canh giờ mới áp chế hàn khí trong cơ thể Lâu Quân Độ trở về, sau đó mới băng bó vết thương bụng cho hắn một lần nữa.
"Ha ha, nói như vậy, ta cảm giác được mình có thể bịa ra hàng ngàn lý do xoay quanh việc này, nhưng đơn giản chỉ là huynh đệ tốt hoặc là người nhân tốt đột nhiên phản bội đâm huynh mấy đao thiếu chút nữa đã lấy đi mạng sống của huynh. Vì thế, huynh cũng muốn sống nữa, quyết định tự hành hạ bản thân không quan tâm đến sống chết..."
"Ngươi muốn gì ở ta?”
Khúc Khuynh Mặc đang nói chuyện vô cùng khoái chí thì người nằm bên cạnh đột nhiên phun ra một câu.
Lời nói dừng lại, nàng vô cùng sửng sốt.
Lâu Quân Độ mở mắt ra, nghiêng đầu về một bên, không phải là cái liếc mắt như ban thưởng lúc trước, cũng không phải là vẻ khinh bỉ rõ ràng kia, mà là ánh mắt nghiêm túc, thâm thúy nhìn nàng, đôi môi mỏng không có huyết sắc khẽ khởi động.
"Không ai cam tâm tình nguyện làm ăn thua lỗ, huống chi ngươi và ta là người xa lạ. Ngươi nói nhiều như vậy, đơn thuần chỉ là nhìn thấy một thứ gì đó trên người ta, muốn lấy từ ta mà thôi.” Khúc Khuynh Mặc mím môi, nàng không có gì phản bác.
Thực ra nàng nhìn trúng hắn, đã coi như trụ cột để bám lấy...
"Khụ...” Lâu Quân Độ ho nhẹ vài tiếng, hai bên lông mày tuấn tú lại nhíu chặt, hắn nhịn xuống sự khó chịu trên người, tiếp tục nói: "Ngươi muốn cứu ta sao?”
"Đúng vậy.” Khúc Khuynh Mặc thành thật gật đầu, ôm trụ cột chết cũng vô dụng!
"Ta cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ rõ ràng, nếu như đã đồng ý thì phải làm được, còn một khi không thể...” Đôi mắt hắn nhắm lại, trong lời nói lộ ra sát ý: "Vậy thì phải suy nghĩ mình sẽ chết như thế nào!” Khúc Khuynh Mặc rùng mình, trong lòng kinh hãi.
Nàng hoài nghi, có phải người này bị nói trúng điểm yếu nên thẹn quá hoá giận hay không, vì thế mới muốn giết nàng diệt khẩu?
Nàng đè xuống sự nghi ngờ, cố gắng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt, dùng giọng điệu thoải mái, tự nhiên nhất để trả lời: "Cái này cũng dễ nói, làm nghề y thì ta cũng sẵn sàng chịu đựng rắc rối của y thuật, nhưng nếu ta chữa lành vết thương của huynh thì sao?”
Lâu Quân Độ trầm mặc một lúc, tuy rằng hắn không biết "rắc rối y thuật” là cái gì, nhưng cũng nghe được ý trong lời nói của nàng, đôi môi mỏng mím lại, hắn thản nhiên nói: "Vậy mạng của ta chính là của ngươi, cho dù ngươi muốn lấy cái gì từ ta cũng được.”
Tim Khúc Khuynh Mặc nhảy dựng lên, giống như nghe có người nói: nông trang này là của ngươi, muốn gì thì lấy thoải mái!
Làm ơn đi, thực ra nàng chỉ muốn bám vào trụ cột vững chắc, kết giao bằng hữu chứ không muốn chết.
"Nhưng nếu trong vòng ba tháng ngươi không thể chữa khỏi vết thương của ta, đến lúc đó... Ta đảm bảo ngươi sẽ chết trước ta!” Đối phương đưa ra điều kiện.
"A...” Nghe được lời này, trong lòng Khúc Khuynh Mặc cũng buông lỏng, mặt mày lộ ra biểu tình đắc ý: "Yên tâm, ba tháng đủ để chữa lành vết thương của huynh!”
“Khụ...” Lâu Quân Độ thống khổ ho ra một tiếng, hắn nhắm mắt lại, hàn khí trên người vẫn không ngừng bộc phát.
Khúc Khuynh Mặc đắc ý, nhưng vừa thấy bộ dáng này của hắn thì trong lòng lo lắng một chút, vội vàng dựa vào.
Càng đến gần hắn, hàn khí càng nặng, căn bản điều này không phải là hắn cố ý tản mát ra, mà là hắn không cách nào kiềm chế hàn bệnh trong thân thể!
Ngón tay Khúc Khuynh Mặc mới chạm vào thân thể Lâu Quân Độ liền bị đóng băng đến tê dại. Trong lòng nàng vô cùng hoảng sợ, chắc chắn là do hàn bệnh lâu năm thì khi phát tác mới có thể đóng băng cả người lại!
"Này, này! Huynh sao vậy!” Nàng ổn định lại tâm thần, động tác trên tay không ngừng, cầm lấy bình ngọc muốn đổ đan dược bên trong cho hắn uống.
Lâu Quân Độ bĩu môi, gian nan nói: "Đan dược này là của ta.”
Khúc Khuynh Mặc ngơ ngác trong nháy mắt, nghe rõ ý tứ của hắn, không khỏi cười khổ, "Đúng thật là huynh đang lấy thân thể của mình ra đánh cược.” Nói như vậy nhưng động tác của nàng không chậm lại, nàng nhanh chóng lấy đan dược trong bình ném vào trong vòng tay trữ vật, mặt khác lấy ra dược hoàn mình phối cho hắn dùng, sau đó còn dùng ngân châm ngăn chặn hàn khí khuếch tán.
Bận rộn như vậy hơn một canh giờ mới áp chế hàn khí trong cơ thể Lâu Quân Độ trở về, sau đó mới băng bó vết thương bụng cho hắn một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.