Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời
Chương 40:
Túy Nhập Tiên Dao
28/02/2024
Khúc Khuynh Mặc mang theo Lâu Quân Độ trở lại y quán, nói với mọi người bên ngoài rằng Lâu Quân Độ là bệnh nhân nàng mang về. Người trong y quán đối với chuyện này đã quen, chỉ báo cho nàng biết là có người của Phương gia đang ở Lâm Thành tìm nàng.
Khúc Khuynh Mặc không để ý, mang theo Lâu Quân Độ đi tới hậu viện, thu dọn phòng cho khách để hắn ở, rồi lại chuẩn bị đi nấu thuốc cho hắn.
Nhưng lúc nàng vừa mới ra khỏi cửa phòng, liền đối mặt với một đám người xông vào trước sân.
Trong đó dẫn đầu đám người, rõ ràng là Phương Duyệt Dung, người mấy ngày nay tìm nàng đến phát điên rồi!
"Thanh Mạt, cuối cùng ngươi cũng dám trở về!” Phương Duyệt Dung vô cùng tức giận, đẩy người dẫn đường ra, "Thẻ bài của ta đâu!"
Ngày mai chính là cuộc tỷ thí chung cuộc tìm ra tân binh cho Thanh Y Vệ, nàng ta đang sốt ruột phát điên.
"A, Phương đại tiểu thư nhanh như vậy đã tìm tới, có mang theo một ngàn kim linh tệ không?” Khúc Khuynh Mặc chớp chớp mắt, thân mật nhắc nhở.
Phương Duyệt Dung vừa nghe liền nổi giận.
Cái này giống như là đang nhắc nhở nàng ta về sự sỉ nhục ngày đó, nàng ta đã đại bại dưới tay Khúc Khuynh Mặc ngày hôm đó!
“Ngươi giết đại quản gia của Phương gia ta, còn muốn ta đưa ngươi một ngàn kim linh tệ, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng!” Nàng ta rút chủy thủ ra, "xoẹt” một tiếng, mặt mày hung ác, đâm về phía trước!
Khúc Khuynh Mặc nghiêng người, để cho nàng ta đâm hụt một cái.
Hai người lướt qua nhau, ngón tay nàng nhân cơ hội điểm vài cái lên người Phương Duyệt Dung, miệng kinh ngạc thốt lên, "Cái gì, đại quản gia nhà ngươi bị giết?”
"Ngươi đừng có mà...” Từ “giả vờ” còn chưa nói ra được, Phương Duyệt Dung đột nhiên bị nghẹn lại, mắt trợn to!
Nàng ta đột nhiên phát hiện ra rằng cơ thể của mình không thể động đậy được!
Khúc Khuynh Mặc làm như không nhìn thấy nàng ta đang khiếp sợ, vẫn nói với khuôn mặt ngây thơ, giọng điệu kinh ngạc: "Phương đại tiểu thư tức giận đến ngu người rồi sao? Ta chỉ có một chút thực lực như này, làm sao có thể giết được Phương Đại quản gia? Phương gia các ngươi muốn vu oan giá họa cũng nên tìm một lý do chính đáng chứ.”
“Ngươi, ngươi lại sử dụng yêu pháp gì!” Phương Duyệt Dung vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, nhưng những hạ nhân Phương gia đi theo sau nàng, cũng không phát hiện nàng có vấn đề gì.
Trong lòng nàng tức giận, rống to: "Các ngươi còn sửng sốt làm gì, giết nàng cho bản tiểu thư!”
"Vâng!” Người của Phương gia được mệnh lệnh, rút vũ khí xông tới.
Khúc Khuynh Mặc nhìn người xông tới, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên, những người này bất quá cũng chỉ là Ngưng Khí tứ kỳ, Phương Duyệt Dung biết rõ thực lực của nàng ở bát kỳ, vậy mà còn muốn những kẻ tứ kỳ này đến giết nàng?
Nghĩ gì kì vậy?
Khúc Khuynh Mặc giật giật khóe miệng, một khắc sau, người đã biến mất tại chỗ.
"A!” Trong đám đông có người kêu lên thảm thiết, sau đó ngày càng có nhiều người kêu lên.
Chỉ trong chốc lát, tất cả những người tấn công tới, hoặc ôm bụng hoặc ôm đùi nằm la liệt trên mặt đất.
“Các ngươi sao thế chứ, ta ra lệnh cho các ngươi giết nàng ta cho ta!” Phương Duyệt Dung không nhúc nhích được, không biết gia đinh phía sau xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng nàng hạ lệnh, nhưng những người này lại không có chấp hành!
Hết lần này tới lần khác, Khúc Khuynh Mặc cũng không có nhắc nhở, ngược lại còn khen ngợi: "Đại tiểu thư, hạ nhân Phương gia các ngươi thật đúng là thiện lương, vì không muốn lạm sát vô tội, mà có thể giả bệnh tận tâm như vậy.”
"Ngươi nói bậy bạ cái gì!” Phương Duyệt Dung giận dữ, nhưng thân thể nàng ta vẫn không nhúc nhích được, cuối cùng nàng cũng hoảng sợ: "Thanh Mạt, ngươi đã sử dụng yêu pháp gì lên người ta! Tại sao cơ thể ta không thể động đậy!”
“Ồ, đại tiểu thư ngươi không nhúc nhích được sao?” Khúc Khuynh Mặc mở to đôi mắt đen nhánh, sốt ruột xoay quanh người nàng, "Chuyện này phải làm sao bây giờ, có cần ta gọi y tu tới đây xem cho ngươi không?”
"Ngươi, ngươi vẫn còn giả vờ!”
Khúc Khuynh Mặc không để ý, mang theo Lâu Quân Độ đi tới hậu viện, thu dọn phòng cho khách để hắn ở, rồi lại chuẩn bị đi nấu thuốc cho hắn.
Nhưng lúc nàng vừa mới ra khỏi cửa phòng, liền đối mặt với một đám người xông vào trước sân.
Trong đó dẫn đầu đám người, rõ ràng là Phương Duyệt Dung, người mấy ngày nay tìm nàng đến phát điên rồi!
"Thanh Mạt, cuối cùng ngươi cũng dám trở về!” Phương Duyệt Dung vô cùng tức giận, đẩy người dẫn đường ra, "Thẻ bài của ta đâu!"
Ngày mai chính là cuộc tỷ thí chung cuộc tìm ra tân binh cho Thanh Y Vệ, nàng ta đang sốt ruột phát điên.
"A, Phương đại tiểu thư nhanh như vậy đã tìm tới, có mang theo một ngàn kim linh tệ không?” Khúc Khuynh Mặc chớp chớp mắt, thân mật nhắc nhở.
Phương Duyệt Dung vừa nghe liền nổi giận.
Cái này giống như là đang nhắc nhở nàng ta về sự sỉ nhục ngày đó, nàng ta đã đại bại dưới tay Khúc Khuynh Mặc ngày hôm đó!
“Ngươi giết đại quản gia của Phương gia ta, còn muốn ta đưa ngươi một ngàn kim linh tệ, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng!” Nàng ta rút chủy thủ ra, "xoẹt” một tiếng, mặt mày hung ác, đâm về phía trước!
Khúc Khuynh Mặc nghiêng người, để cho nàng ta đâm hụt một cái.
Hai người lướt qua nhau, ngón tay nàng nhân cơ hội điểm vài cái lên người Phương Duyệt Dung, miệng kinh ngạc thốt lên, "Cái gì, đại quản gia nhà ngươi bị giết?”
"Ngươi đừng có mà...” Từ “giả vờ” còn chưa nói ra được, Phương Duyệt Dung đột nhiên bị nghẹn lại, mắt trợn to!
Nàng ta đột nhiên phát hiện ra rằng cơ thể của mình không thể động đậy được!
Khúc Khuynh Mặc làm như không nhìn thấy nàng ta đang khiếp sợ, vẫn nói với khuôn mặt ngây thơ, giọng điệu kinh ngạc: "Phương đại tiểu thư tức giận đến ngu người rồi sao? Ta chỉ có một chút thực lực như này, làm sao có thể giết được Phương Đại quản gia? Phương gia các ngươi muốn vu oan giá họa cũng nên tìm một lý do chính đáng chứ.”
“Ngươi, ngươi lại sử dụng yêu pháp gì!” Phương Duyệt Dung vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, nhưng những hạ nhân Phương gia đi theo sau nàng, cũng không phát hiện nàng có vấn đề gì.
Trong lòng nàng tức giận, rống to: "Các ngươi còn sửng sốt làm gì, giết nàng cho bản tiểu thư!”
"Vâng!” Người của Phương gia được mệnh lệnh, rút vũ khí xông tới.
Khúc Khuynh Mặc nhìn người xông tới, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên, những người này bất quá cũng chỉ là Ngưng Khí tứ kỳ, Phương Duyệt Dung biết rõ thực lực của nàng ở bát kỳ, vậy mà còn muốn những kẻ tứ kỳ này đến giết nàng?
Nghĩ gì kì vậy?
Khúc Khuynh Mặc giật giật khóe miệng, một khắc sau, người đã biến mất tại chỗ.
"A!” Trong đám đông có người kêu lên thảm thiết, sau đó ngày càng có nhiều người kêu lên.
Chỉ trong chốc lát, tất cả những người tấn công tới, hoặc ôm bụng hoặc ôm đùi nằm la liệt trên mặt đất.
“Các ngươi sao thế chứ, ta ra lệnh cho các ngươi giết nàng ta cho ta!” Phương Duyệt Dung không nhúc nhích được, không biết gia đinh phía sau xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng nàng hạ lệnh, nhưng những người này lại không có chấp hành!
Hết lần này tới lần khác, Khúc Khuynh Mặc cũng không có nhắc nhở, ngược lại còn khen ngợi: "Đại tiểu thư, hạ nhân Phương gia các ngươi thật đúng là thiện lương, vì không muốn lạm sát vô tội, mà có thể giả bệnh tận tâm như vậy.”
"Ngươi nói bậy bạ cái gì!” Phương Duyệt Dung giận dữ, nhưng thân thể nàng ta vẫn không nhúc nhích được, cuối cùng nàng cũng hoảng sợ: "Thanh Mạt, ngươi đã sử dụng yêu pháp gì lên người ta! Tại sao cơ thể ta không thể động đậy!”
“Ồ, đại tiểu thư ngươi không nhúc nhích được sao?” Khúc Khuynh Mặc mở to đôi mắt đen nhánh, sốt ruột xoay quanh người nàng, "Chuyện này phải làm sao bây giờ, có cần ta gọi y tu tới đây xem cho ngươi không?”
"Ngươi, ngươi vẫn còn giả vờ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.