Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời
Chương 50:
Túy Nhập Tiên Dao
28/02/2024
Không nói nhiều, tất cả mọi người đều biết thời gian gấp gáp, vừa lúc dưới đài vừa hoàn thành tỷ thí, Thanh Y Vệ tiến lên một bước, "Bởi vì chuyện quan trọng xảy ra, lần này quy tắc tỷ thí có chút thay đổi. Hôm nay có y đồng Thanh Mạt, nguyện lấy lực của mình đơn đấu với tất cả các ứng cử viên, nếu nàng thắng, thì Thanh cô nương sẽ là đệ tử nhất danh, những người khác vẫn so thí như trước! Tất cả mọi người ở đây, nếu như có ý kiến thì có thể nói ra!”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người dưới đài sôi trào lên.
Bọn họ biết thực lực Khúc Khuynh Mặc.
Nếu là cá nhân so sánh, tuyệt đối không ai là đối thủ của Khúc Khuynh Mặc, dù sao tu vi của nàng so với tu vi bọn họ cao hơn tận năm sáu kỳ! Nhưng tất cả mọi người cùng nhau so đấu một cá nhân thì khác!
Tất cả các ứng cử viên dưới đài đều mừng rỡ, chỉ cần có thể cùng nhau thắng Khúc Khuynh Mặc, vậy có nghĩa là tất cả bọn họ đều có thêm một cơ hội!
Có cơ hội tốt như vậy, tự nhiên sẽ không có người phát ra phản đối.
“Nếu không có ý kiến, vậy thì hiện tại tỷ thí bắt đầu!” Thanh Y Vệ không nói nhiều, lần nữa lui xuống.
Tất cả các ứng cử viên dưới đài sửng sốt một lát, thấy Khúc Khuynh Mặc đã lên sân khấu trước, bọn họ cũng đều sôi trào lên, trong lúc nhất thời đều nhảy lên so võ đài!
Khúc Khuynh Mặc quét qua những người này, dừng ánh mắt lại một chỗ.
Luận võ đài chật kín các ứng cử viên khác, chấp kiếm nộ mục, phảng phất như Khúc Khuynh Mặc là cừu nhân giết phụ mẫu nhà họ, chỉ có một thiếu niên áo trắng đứng ở phía rìa đấu đài, không giống những người khác nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, trên mặt tuấn tú ngây thơ có chút chán ghét, tựa như cực kỳ phản cảm phương thức này.
Người này chính là tiểu công tử trong phủ thành chủ, Phong Ninh!
Ánh mắt Khúc Khuynh Mặc xẹt qua, rất nhanh liền thu hồi lại, ôm quyền, "Các vị, xin chỉ giáo!”
“Chúng ta lên!” So với lễ phép của Khúc Khuynh Mặc, những người khác nhìn nhau, tất cả đều xông lên như ong vỡ tổ, chỉ có tiểu công tử Phong Ninh vẫn đứng ở một góc không nhúc nhích.
Người duy nhất mà Khúc Khuynh Mặc cần phải đề phòng chính là Phong Ninh, nhưng giờ phút này thấy hắn làm như vậy, nàng khẽ nhíu mày.
Những người khác đã vọt tới, Khúc Khuynh Mặc theo bản năng sử dụng chiêu thức kiếp trước, tay tùy tiện nắm lấy rồi vung lên, liền có một người bị ném xuống dưới đài.
Mười mấy người khác còn đang tiếp tục, Khúc Khuynh Mặc xuất ra linh khí, không còn giữ lại nữa!
Trong phút chốc, lại có thêm mấy người đã bị ném ra so võ đài!
“Hây!” Trên đài quan sát của võ đài, có người không thể nhịn xuống hô lên một tiếng.
Khúc Khuynh Mặc tránh thoát một đám người như bầy ong lao tới.
Những người này chưa được huấn luyện, quần công đối với người bình thường rất có hiệu quả, nhưng đối với Khúc Khuynh Mặc mà nói, cũng chỉ là có thêm mấy đôi động tác không biết phối hợp tay chân, căn bản không có gì đáng ngại.
Một lát sau, dưới linh lực nghiền ép tuyệt đối của Khúc Khuynh Mặc, tất cả người công tới đều bị quét xuống đài.
Khúc Khuynh Mặc còn chưa thả lỏng, ánh mắt nhìn chằm chằm người duy nhất còn đứng trên đài.
“Tiểu công tử?”
"Không cần.” Phong Ninh nhìn nàng một cái, trên mặt tuấn tú không có biểu tình gì, "Ta không thể đánh bại tất cả mọi người xuống đài trong thời gian ngắn như vậy, lần này ngươi thắng.”
Hắn ta vừa nói xong thì đột nhiên lùi lại, nhảy ra khỏi sân khấu, tự động nhận thua.
Khúc Khuynh Mặc hơi ngẩn ra, những người khác cũng sửng sốt.
“Đa tạ tiểu công tử đã chấp nhận!” Nàng cũng không giả bộ, ôm quyền hành lễ, lại hướng quan võ đài bên kia hơi khom lưng, rất nhanh đã nhảy xuống từ trên đài.
Với việc nàng lên thi đấu, còn chưa mất tới thời gian nửa nén hương!
Mọi người kinh ngạc, lần nữa nhận thức thực lực của Khúc Khuynh Mặc.
Khúc Khuynh Mặc ra khỏi phủ thành chủ, nhanh chóng chạy về phía phố Tây.
Lúc này, đã qua hơn nửa khắc đồng hồ, nàng chỉ còn lại không đến thời gian một nén nhang !
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người dưới đài sôi trào lên.
Bọn họ biết thực lực Khúc Khuynh Mặc.
Nếu là cá nhân so sánh, tuyệt đối không ai là đối thủ của Khúc Khuynh Mặc, dù sao tu vi của nàng so với tu vi bọn họ cao hơn tận năm sáu kỳ! Nhưng tất cả mọi người cùng nhau so đấu một cá nhân thì khác!
Tất cả các ứng cử viên dưới đài đều mừng rỡ, chỉ cần có thể cùng nhau thắng Khúc Khuynh Mặc, vậy có nghĩa là tất cả bọn họ đều có thêm một cơ hội!
Có cơ hội tốt như vậy, tự nhiên sẽ không có người phát ra phản đối.
“Nếu không có ý kiến, vậy thì hiện tại tỷ thí bắt đầu!” Thanh Y Vệ không nói nhiều, lần nữa lui xuống.
Tất cả các ứng cử viên dưới đài sửng sốt một lát, thấy Khúc Khuynh Mặc đã lên sân khấu trước, bọn họ cũng đều sôi trào lên, trong lúc nhất thời đều nhảy lên so võ đài!
Khúc Khuynh Mặc quét qua những người này, dừng ánh mắt lại một chỗ.
Luận võ đài chật kín các ứng cử viên khác, chấp kiếm nộ mục, phảng phất như Khúc Khuynh Mặc là cừu nhân giết phụ mẫu nhà họ, chỉ có một thiếu niên áo trắng đứng ở phía rìa đấu đài, không giống những người khác nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, trên mặt tuấn tú ngây thơ có chút chán ghét, tựa như cực kỳ phản cảm phương thức này.
Người này chính là tiểu công tử trong phủ thành chủ, Phong Ninh!
Ánh mắt Khúc Khuynh Mặc xẹt qua, rất nhanh liền thu hồi lại, ôm quyền, "Các vị, xin chỉ giáo!”
“Chúng ta lên!” So với lễ phép của Khúc Khuynh Mặc, những người khác nhìn nhau, tất cả đều xông lên như ong vỡ tổ, chỉ có tiểu công tử Phong Ninh vẫn đứng ở một góc không nhúc nhích.
Người duy nhất mà Khúc Khuynh Mặc cần phải đề phòng chính là Phong Ninh, nhưng giờ phút này thấy hắn làm như vậy, nàng khẽ nhíu mày.
Những người khác đã vọt tới, Khúc Khuynh Mặc theo bản năng sử dụng chiêu thức kiếp trước, tay tùy tiện nắm lấy rồi vung lên, liền có một người bị ném xuống dưới đài.
Mười mấy người khác còn đang tiếp tục, Khúc Khuynh Mặc xuất ra linh khí, không còn giữ lại nữa!
Trong phút chốc, lại có thêm mấy người đã bị ném ra so võ đài!
“Hây!” Trên đài quan sát của võ đài, có người không thể nhịn xuống hô lên một tiếng.
Khúc Khuynh Mặc tránh thoát một đám người như bầy ong lao tới.
Những người này chưa được huấn luyện, quần công đối với người bình thường rất có hiệu quả, nhưng đối với Khúc Khuynh Mặc mà nói, cũng chỉ là có thêm mấy đôi động tác không biết phối hợp tay chân, căn bản không có gì đáng ngại.
Một lát sau, dưới linh lực nghiền ép tuyệt đối của Khúc Khuynh Mặc, tất cả người công tới đều bị quét xuống đài.
Khúc Khuynh Mặc còn chưa thả lỏng, ánh mắt nhìn chằm chằm người duy nhất còn đứng trên đài.
“Tiểu công tử?”
"Không cần.” Phong Ninh nhìn nàng một cái, trên mặt tuấn tú không có biểu tình gì, "Ta không thể đánh bại tất cả mọi người xuống đài trong thời gian ngắn như vậy, lần này ngươi thắng.”
Hắn ta vừa nói xong thì đột nhiên lùi lại, nhảy ra khỏi sân khấu, tự động nhận thua.
Khúc Khuynh Mặc hơi ngẩn ra, những người khác cũng sửng sốt.
“Đa tạ tiểu công tử đã chấp nhận!” Nàng cũng không giả bộ, ôm quyền hành lễ, lại hướng quan võ đài bên kia hơi khom lưng, rất nhanh đã nhảy xuống từ trên đài.
Với việc nàng lên thi đấu, còn chưa mất tới thời gian nửa nén hương!
Mọi người kinh ngạc, lần nữa nhận thức thực lực của Khúc Khuynh Mặc.
Khúc Khuynh Mặc ra khỏi phủ thành chủ, nhanh chóng chạy về phía phố Tây.
Lúc này, đã qua hơn nửa khắc đồng hồ, nàng chỉ còn lại không đến thời gian một nén nhang !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.