Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Chương 600: Bỏ ngươi!
Lâu Tinh Ngâm Loại
05/09/2016
Rời khỏi phủ đệ của Phạm Đại Đồng, Quý Như Yên trầm mặc suốt chặng đường.
Lạc Thuấn thần có chút đau lòng nhìn nàng: “Nàng đừng quá lo lắng, dù thượng thư bộ hình thật sự bắt bọn họ, cùng lắm chỉ tra hỏi một chút, hắn không dám dùng hình với bọn họ đâu.”
Quý Như Yên liếc mắt nhìn hắn: “Bị chút tra hỏi? Thì ra trong mắt huynh, mạng của dân chúng không phải là mạng.”
“Ta không có ý đó.”
Lạc Thuấn Thần im lặng nhìn trời, sao nàng có thể nghĩ như vậy?
Quý Như Yên hít một hơi thật sâu, có chút buồn bực nói: “Thuấn Thần, ta phát hiện thật không nên đồng ý thành thân với huynh. Mới cưới chưa được bao lâu, trước hôn lễ đã có người nhằm vào phủ Phượng Thiên, sau hôn lễ lại có người tới phá đám! Ta chỉ muốn nói, những chuyện tiếp theo, nếu huynh dám ngăn cản ta, ta sẽ không chút lưu tình bỏ huynh!”
Bỏ hắn?
Mặt Lạc Thuấn Thần phủ đầy mây đen.
Nàng có biết mình đang nói gì không, nàng muốn bỏ lại hắn một mình sao.
Trước kia hắn không cần bất cứ nữ nhân nào, nhưng nàng không giống vậy.
Đời trước hắn không quá để ý tới hôn nhân, đối với nàng kia không có nửa điểm tình ý, nhưng sống lại một lần, để cho hắn gặp được nàng.
Tại sao nàng có thể vì chuyện của phủ Phượng Thiên dễ dàng nói muốn bỏ hắn.
“Quý Như Yên! Nàng thu hồi lại câu nói vừa rồi đi.”
Một tiếng gầm như bộc phát ra, khiến Quý Như Yên sửng sốt.
Lạc Thuấn Thần không thể nhịn thêm đượ nữa, còn nhịn nữa chỉ sợ nam nhân bên cạnh nàng sẽ đổi thành người khác rồi!
Chuyện đó làm sao có thể.
Nàng là nữ nhân của hắn, chỉ có thể là của hắn.
Quý Như Yên nhìn hắn cười khổ: “Ngươi từng nói, có ngươi ở đây, không ai dám động vào phủ Phượng Thiên.”
“Chẳng lẽ ta không làm được sao? Phủ Phượng Thiên ở thành Độc Hạt ai dám động vào bọn họ? Không phải Phạm Đại Đồng bảo vệ bọn họ sao? Có hắn người phủ Phượng Thiên không chết được?”
Lạc Thuấn Thần phản bác khiến Quý Như Yên cấm khẩu.
Hắn nói không sai, hắn đã bảo vệ người phủ Phượng Thiên.
Nhưng hắn chưa từng nói muốn bảo vệ những người làm trong tiệm thuốc, bây giờ nghĩ lại, nàng có cảm giác vừa rồi mình nhất thời kích động.
Chưởng quầy cùng người làm trong tiệm thuốc Phượng gia đều là thuê tới.
Ngay cả nếu bọn họ chết, phủ Phượng Thiên cũng chỉ làm đúng chức trách bồi thường chút bạc.”
Nhưng Quý Như Yên có chút không cam lòng để người thân của mình bị ức hiếp tới mức này.
Lạc Thuấn Thần thấy nàng cúi đầu im lặng, không khỏi thở dài: “Ta đã sớm nói với nàng, nếu thật sự theo ta tới Thiên Độc, sẽ có một khoảng thời gian không được hưởng phúc. Phủ Vạn Đức hầu có chút quan hệ đám váy đàn bà, thật sự khiến chúng ta khó lòng đề phòng. Trước mắt tiệm thuốc Phượng gia ở Đôn Nhạc Châu bị gài tang vật vu oán giá hoạ, chúng ta cần phải tìm chứng cứ cố gắng xoá bỏ tội danh, sau đó mới có thể phản kích phủ Vạn đức hầu.”
“Ừ!”
“Như Yên, ta không muốn nghe thấy câu này thêm một lần nào nữa! Đừng quên mười năm trước chính nàng nói mình là người của ta. Ta có thể cam đoan với nàng bảo vệ người thân của nàng trong phủ Phượng Thiên, nhưng không có nghĩa phải chịu trách nhiệm với cả đám người xa lạ ven đường.”
Lạc Thuấn Thần thật sự tức giận, chỉ cần nghĩ tới nàng muốn bỏ mình, hắn muốn bùng nổ.
Trong lòng âm thầm thề, nếu nữ nhân này dám bỏ đi, dù phải lật tung đại lục hắn nhất định phải bắt được nàng về!
“Không cho phép huynh giúp đỡ kẻ thù của ta.”
Lạc Thuấn Thần cười khổ: “Kẻ thù của nàng cũng là kẻ thù của ta, sao ta có thể giúp bọn chúng không giúp nàng?”
Lạc Thuấn thần có chút đau lòng nhìn nàng: “Nàng đừng quá lo lắng, dù thượng thư bộ hình thật sự bắt bọn họ, cùng lắm chỉ tra hỏi một chút, hắn không dám dùng hình với bọn họ đâu.”
Quý Như Yên liếc mắt nhìn hắn: “Bị chút tra hỏi? Thì ra trong mắt huynh, mạng của dân chúng không phải là mạng.”
“Ta không có ý đó.”
Lạc Thuấn Thần im lặng nhìn trời, sao nàng có thể nghĩ như vậy?
Quý Như Yên hít một hơi thật sâu, có chút buồn bực nói: “Thuấn Thần, ta phát hiện thật không nên đồng ý thành thân với huynh. Mới cưới chưa được bao lâu, trước hôn lễ đã có người nhằm vào phủ Phượng Thiên, sau hôn lễ lại có người tới phá đám! Ta chỉ muốn nói, những chuyện tiếp theo, nếu huynh dám ngăn cản ta, ta sẽ không chút lưu tình bỏ huynh!”
Bỏ hắn?
Mặt Lạc Thuấn Thần phủ đầy mây đen.
Nàng có biết mình đang nói gì không, nàng muốn bỏ lại hắn một mình sao.
Trước kia hắn không cần bất cứ nữ nhân nào, nhưng nàng không giống vậy.
Đời trước hắn không quá để ý tới hôn nhân, đối với nàng kia không có nửa điểm tình ý, nhưng sống lại một lần, để cho hắn gặp được nàng.
Tại sao nàng có thể vì chuyện của phủ Phượng Thiên dễ dàng nói muốn bỏ hắn.
“Quý Như Yên! Nàng thu hồi lại câu nói vừa rồi đi.”
Một tiếng gầm như bộc phát ra, khiến Quý Như Yên sửng sốt.
Lạc Thuấn Thần không thể nhịn thêm đượ nữa, còn nhịn nữa chỉ sợ nam nhân bên cạnh nàng sẽ đổi thành người khác rồi!
Chuyện đó làm sao có thể.
Nàng là nữ nhân của hắn, chỉ có thể là của hắn.
Quý Như Yên nhìn hắn cười khổ: “Ngươi từng nói, có ngươi ở đây, không ai dám động vào phủ Phượng Thiên.”
“Chẳng lẽ ta không làm được sao? Phủ Phượng Thiên ở thành Độc Hạt ai dám động vào bọn họ? Không phải Phạm Đại Đồng bảo vệ bọn họ sao? Có hắn người phủ Phượng Thiên không chết được?”
Lạc Thuấn Thần phản bác khiến Quý Như Yên cấm khẩu.
Hắn nói không sai, hắn đã bảo vệ người phủ Phượng Thiên.
Nhưng hắn chưa từng nói muốn bảo vệ những người làm trong tiệm thuốc, bây giờ nghĩ lại, nàng có cảm giác vừa rồi mình nhất thời kích động.
Chưởng quầy cùng người làm trong tiệm thuốc Phượng gia đều là thuê tới.
Ngay cả nếu bọn họ chết, phủ Phượng Thiên cũng chỉ làm đúng chức trách bồi thường chút bạc.”
Nhưng Quý Như Yên có chút không cam lòng để người thân của mình bị ức hiếp tới mức này.
Lạc Thuấn Thần thấy nàng cúi đầu im lặng, không khỏi thở dài: “Ta đã sớm nói với nàng, nếu thật sự theo ta tới Thiên Độc, sẽ có một khoảng thời gian không được hưởng phúc. Phủ Vạn Đức hầu có chút quan hệ đám váy đàn bà, thật sự khiến chúng ta khó lòng đề phòng. Trước mắt tiệm thuốc Phượng gia ở Đôn Nhạc Châu bị gài tang vật vu oán giá hoạ, chúng ta cần phải tìm chứng cứ cố gắng xoá bỏ tội danh, sau đó mới có thể phản kích phủ Vạn đức hầu.”
“Ừ!”
“Như Yên, ta không muốn nghe thấy câu này thêm một lần nào nữa! Đừng quên mười năm trước chính nàng nói mình là người của ta. Ta có thể cam đoan với nàng bảo vệ người thân của nàng trong phủ Phượng Thiên, nhưng không có nghĩa phải chịu trách nhiệm với cả đám người xa lạ ven đường.”
Lạc Thuấn Thần thật sự tức giận, chỉ cần nghĩ tới nàng muốn bỏ mình, hắn muốn bùng nổ.
Trong lòng âm thầm thề, nếu nữ nhân này dám bỏ đi, dù phải lật tung đại lục hắn nhất định phải bắt được nàng về!
“Không cho phép huynh giúp đỡ kẻ thù của ta.”
Lạc Thuấn Thần cười khổ: “Kẻ thù của nàng cũng là kẻ thù của ta, sao ta có thể giúp bọn chúng không giúp nàng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.