Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi
Chương 432: Cung biến (3)
Lâu Tinh Ngâm Loại
25/05/2016
"Phụ hoàng! Từ nhỏ đến lớn, trong mắt người chỉ có Cửu đệ, chưa từng có qua ta?"
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn đột nhiên quay Thánh thượng ôn lại chuyện cũ, giọng nói có chút khác thường, "Không biết phụ hoàng có còn nhớ rõ, năm kia, triều đại Nam Minh có đưa tới trân bảo ngọc trai, căn bản phụ hoàng không hỏi huynh đệ chúng ta có muốn hay không, đã trực tiếp mang đến cung Khải Tường hỏi Cửu đệ. Chỉ khi Cửu đệ không thích, người mới hỏi tới chúng ta! Chẳng nhẽ phụ hoàng không biết, người đối đãi với các con mình, đều phân biệt nặng nhẹ rõ ràng đó sao? Mấy người chúng nhi thần, chỉ toàn nhặt đồ Cửu đệ không cần, mới tới lượt thứ mình muốn!”
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên bị nhi tử vừa nói như vậy, cố nhớ lại sự việc năm đó, đại để là khi Nguyên Chiêu được năm tuổi.
Khi đó, hắn quả thật đúng là đối xử bất công với Nguyên Chiêu, vì vậy cái gì tốt đều muốn cho hắn tất.
Nhưng hắn thật không ngờ, là hắn đã khiến những đứa con khác của mình còn chịu nhiều thương tổn hơn.
Cốc Hoàng hậu ở một bên nghe, nhi tử năm đó bị ủy khuất, cầm ngọc trai của triều đại Nam Minh chạy đếncung Mẫu Đơn, òa khóc nức nở.
Chính bản thân nàng cũng đau đớn khôn cùng, người ta nói, Mình làm thì lòng của cũng là trận trận đau đớn, mọi người nói, nếu muốn một nhà an bình thì phải đối xử công bằng, bất thiên bất ỷ. Nhưng mọi thứ Thánh thượng làm, đều là vì con hồ ly tinh trong cung Khải Tường kia, còn vì cả tiểu súc sinh kia nữa!
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên mở miệng nhưng lại phát hiện cái gì mình cũng không thốt nên lời.
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn nhìn thẳng vào hắn, "Phụ hoàng, nhi thần cho người một cơ hội cuối cùng, chỉ cần người giao ra ngọc tỷ truyền quốc, nhi thần sẽ thề, tuyệt đối sẽ không làm hại đến một cọng lông măng của Cửu đệ!"
Vừa nói đến truyền quốc ngọc tỷ, Thánh thượng Phù Ngạo Thiên liền lắc đầu, kiên quyết không đưa, "Ngươi đừng mơ tưởng!"
"Nguyên Tấn, trong mắt phụ hoàng con căn bản sẽ không bao giờ có sự tồn tại của con đâu. Đừng phí thời gian ở chỗ này, chi bằng đến cung Khải Tường thăm Tĩnh phi nương nương nhiều một chút!"
Cốc Hoàng hậu ở bên nhắc nhở.
Có lời gợi ý của nàng, Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn dường như là tìm được phương hướng, "Vâng, mẫu hậu nói rất đúng, nhi thần sẽ đến thỉnh Tĩnh phi nương nương."
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên liền trở nên khẩn trương, "Cốc Y Dao! Ngươi điên rồi! Ngươi đã ép Cô vương thoái vị, vì sao còn muốn liên lụy đến Tĩnh nhi?"
"Tĩnh nhi? Tình cảm của Thánh thượng thật chân thành làm sao."
Cốc Hoàng hậu cười một tiếng, cũng không để ý tới sự phẫn nộ của hắn.
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn đi tới hậu cung, lúc người của Cốc gia đến tìm kiếm Tĩnh phi lại phát hiện có người đến báo, Tĩnh phi cùng Uyển phi không còn ở trong cung, nữ nhân tối cao ở hậu cũng bây giờ chỉ có mỗi Tuyết tần.
truyện được copy từ diễn đàn truyen.org và webtruyen.com, các bạn vui lòng về trang chính theo dõi để ủng hộ nhóm dịch và xem chương mới sớm hơn nhé
"Tất cả đều ngu xuẩn!"
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn mắng to bọn họ một câu, sau đó đi tới một cung tỳ trước mặt, nhặt đại đao của nhất thị vệ lên, trực tiếp liền chặt bỏ đầu của tỳ nữ nọ.
Tỳ nữ xấu số chết không nhắm mắt.
Trên mặt tỳ nữ dính đầy máu, Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn vội vàng vò tóc nàng xu hết lên, làm cho không thấy rõ khuôn mặt tỳ nữ.
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn lúc này mới hài lòng mang theo đầu người, đi tới điện Chính Dương.
Lúc hắn mang theo đầu người vào điện Chính Dương, nét mặt mang theo hàn ý, "Phụ hoàng, Tĩnh phi không muốn cùng bổn hoàng tử đến đây, bổn hoàng tử sẽ giết nàng. Phụ hoàng thực sự khăng khăng một mực không chịu đưa sao?"
Nói đoạn, hắn giơ đầu người bê bết máu trong tay, huơ huơ.
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn vừa nói, hai người trong điện có phản ứng hoàn toàn trái ngược nhau.
"Không hổ là nhi tử của Bổn cung, làm tốt lắm!"
Cốc Hoàng hậu vô cùng vui vẻ, bởi vìnữ nhân mà nàng bao năm tranh đấu sứt đầu mẻ trán, nay lại chết trong tay con trai nàng, nàng sao có thể không vui chứ?
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn đột nhiên quay Thánh thượng ôn lại chuyện cũ, giọng nói có chút khác thường, "Không biết phụ hoàng có còn nhớ rõ, năm kia, triều đại Nam Minh có đưa tới trân bảo ngọc trai, căn bản phụ hoàng không hỏi huynh đệ chúng ta có muốn hay không, đã trực tiếp mang đến cung Khải Tường hỏi Cửu đệ. Chỉ khi Cửu đệ không thích, người mới hỏi tới chúng ta! Chẳng nhẽ phụ hoàng không biết, người đối đãi với các con mình, đều phân biệt nặng nhẹ rõ ràng đó sao? Mấy người chúng nhi thần, chỉ toàn nhặt đồ Cửu đệ không cần, mới tới lượt thứ mình muốn!”
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên bị nhi tử vừa nói như vậy, cố nhớ lại sự việc năm đó, đại để là khi Nguyên Chiêu được năm tuổi.
Khi đó, hắn quả thật đúng là đối xử bất công với Nguyên Chiêu, vì vậy cái gì tốt đều muốn cho hắn tất.
Nhưng hắn thật không ngờ, là hắn đã khiến những đứa con khác của mình còn chịu nhiều thương tổn hơn.
Cốc Hoàng hậu ở một bên nghe, nhi tử năm đó bị ủy khuất, cầm ngọc trai của triều đại Nam Minh chạy đếncung Mẫu Đơn, òa khóc nức nở.
Chính bản thân nàng cũng đau đớn khôn cùng, người ta nói, Mình làm thì lòng của cũng là trận trận đau đớn, mọi người nói, nếu muốn một nhà an bình thì phải đối xử công bằng, bất thiên bất ỷ. Nhưng mọi thứ Thánh thượng làm, đều là vì con hồ ly tinh trong cung Khải Tường kia, còn vì cả tiểu súc sinh kia nữa!
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên mở miệng nhưng lại phát hiện cái gì mình cũng không thốt nên lời.
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn nhìn thẳng vào hắn, "Phụ hoàng, nhi thần cho người một cơ hội cuối cùng, chỉ cần người giao ra ngọc tỷ truyền quốc, nhi thần sẽ thề, tuyệt đối sẽ không làm hại đến một cọng lông măng của Cửu đệ!"
Vừa nói đến truyền quốc ngọc tỷ, Thánh thượng Phù Ngạo Thiên liền lắc đầu, kiên quyết không đưa, "Ngươi đừng mơ tưởng!"
"Nguyên Tấn, trong mắt phụ hoàng con căn bản sẽ không bao giờ có sự tồn tại của con đâu. Đừng phí thời gian ở chỗ này, chi bằng đến cung Khải Tường thăm Tĩnh phi nương nương nhiều một chút!"
Cốc Hoàng hậu ở bên nhắc nhở.
Có lời gợi ý của nàng, Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn dường như là tìm được phương hướng, "Vâng, mẫu hậu nói rất đúng, nhi thần sẽ đến thỉnh Tĩnh phi nương nương."
Thánh thượng Phù Ngạo Thiên liền trở nên khẩn trương, "Cốc Y Dao! Ngươi điên rồi! Ngươi đã ép Cô vương thoái vị, vì sao còn muốn liên lụy đến Tĩnh nhi?"
"Tĩnh nhi? Tình cảm của Thánh thượng thật chân thành làm sao."
Cốc Hoàng hậu cười một tiếng, cũng không để ý tới sự phẫn nộ của hắn.
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn đi tới hậu cung, lúc người của Cốc gia đến tìm kiếm Tĩnh phi lại phát hiện có người đến báo, Tĩnh phi cùng Uyển phi không còn ở trong cung, nữ nhân tối cao ở hậu cũng bây giờ chỉ có mỗi Tuyết tần.
truyện được copy từ diễn đàn truyen.org và webtruyen.com, các bạn vui lòng về trang chính theo dõi để ủng hộ nhóm dịch và xem chương mới sớm hơn nhé
"Tất cả đều ngu xuẩn!"
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn mắng to bọn họ một câu, sau đó đi tới một cung tỳ trước mặt, nhặt đại đao của nhất thị vệ lên, trực tiếp liền chặt bỏ đầu của tỳ nữ nọ.
Tỳ nữ xấu số chết không nhắm mắt.
Trên mặt tỳ nữ dính đầy máu, Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn vội vàng vò tóc nàng xu hết lên, làm cho không thấy rõ khuôn mặt tỳ nữ.
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn lúc này mới hài lòng mang theo đầu người, đi tới điện Chính Dương.
Lúc hắn mang theo đầu người vào điện Chính Dương, nét mặt mang theo hàn ý, "Phụ hoàng, Tĩnh phi không muốn cùng bổn hoàng tử đến đây, bổn hoàng tử sẽ giết nàng. Phụ hoàng thực sự khăng khăng một mực không chịu đưa sao?"
Nói đoạn, hắn giơ đầu người bê bết máu trong tay, huơ huơ.
Lục hoàng tử Phù Nguyên Tấn vừa nói, hai người trong điện có phản ứng hoàn toàn trái ngược nhau.
"Không hổ là nhi tử của Bổn cung, làm tốt lắm!"
Cốc Hoàng hậu vô cùng vui vẻ, bởi vìnữ nhân mà nàng bao năm tranh đấu sứt đầu mẻ trán, nay lại chết trong tay con trai nàng, nàng sao có thể không vui chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.