Chương 1: Cô bé chính là con gái của anh!
Y Y
11/10/2021
“Bố là người xấu, Hạt Tiêu không thích bố nữa!”
“Những kẻ xấu xa đó nói mẹ là phù dâu không biết xấu hổ, lén cùng bố sinh ra con. Họ muốn. cào rách mặt mẹ con, muốn dìm bà vào lồng heo”
“Nơi này rất cao, con sợ lắm! Họ còn nhét vào miệng con nhiều thử ghê tởm. Phụt! Hạt Tiêu sắp chết rồi, Hạt Tiêu cũng không gặp lại bố nữa.”
Chiến trường Bắc Giới đã bước vào giai đoạn thu dọn, chỉ thấy một người đàn ông đứng sừng sững dưới tấm bia đá!
Anh là chỉ huy quân y trẻ nhất của Thiên Đao!
Trần Hạo Hiên!
Lúc này, bỗng nhiên có một số điện thoại lạ gọi điện tới.
“Bố... trong điện thoại của mẹ chỉ có số của bố... Mẹ nói... bố của con tên là Trần Hạo Hiên ..”.
Giọng kìm nén cơn khóc nức nở của cô gái nhỏ truyền vào tài của Trần Hạo Hiên qua ống nghe điện thoại.
Trần Hạo Hiên nhíu mày thật chặt, môi mỏng mím lại thành một đường, giọng nói ngắt quãng ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục...
“Con... con nhặt được điện thoại cũ trong đống rác mấy tháng trước, bây giờ mới sửa được."
Rõ ràng cô bé bị doạ không nhẹ, giọng yếu ớt nói không thành câu mà hét lên: “Bố, bố ơi, nơi này cao lắm, họ... họ sắp đẩy con xuống rồi. Bố... người đuổi theo con sắp tới rồi! Bố ơi, con sợ lắm... Bố tới đón Hạt Tiêu về nhà được không.”
"A...
Một tiếng hét xé toạc bầu trời, tiếp theo là âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất.
Âm thanh đó xuyên qua ống nghe nặng nề đập vào trái tim của Trần Hạo Hiên, cảm giác đau nhói không nói nên lời lan dọc tay chân, xương cốt đến tận nội tạng của anh.
Cuộc gọi bị cắt đứt. Không còn âm thanh nào truyền tới!
Nghe giọng nói non nớt của cô gái nhỏ trong điện thoại thì có vẻ cô bé mới năm sáu tuổi, những lời cô bé thốt ra vừa gấp gáp vừa đầy sợ hãi, trái tim của Trần Hạo Hiên như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, cơn đau liên tục dày vò anh.
Nếu anh không đoán sai, cô gái nhỏ đã bị đẩy xuống lầu!
Trần gia, đã tra ra rồi” Hồng Thanh Vũ vội vàng đi tới: “Người phụ nữ có quan hệ với anh năm năm trước không phải là vợ chưa cưới Hạ Cơ Uyển của anh, mà là cô Phương, tên là Phương Hy Văn”
“Lúc đầu anh lầm tưởng Hạ Cơ Uyển là vợ chưa cưới của mình, để lại phương thuốc và tập đoàn Vạn Nam hiện nay, còn Hạ Cơ Uyển năm năm nay hình như luôn muốn ép chết Phương Hy Văn”
“Phương Hy Văn vẫn sinh con cho anh, tên là Hạt Tiêu”
Hạt Tiêu?
Trần Hạo Hiên đơ ra, trong đầu giống như có thứ gì đó bùng nổ.
Bé gái trong điện thoại lúc này chính là Hạt Tiêu!
Cô bé chính là con gái của anh!
Ai dám đẩy con gái của anh?
Ai dám làm cho cô bé khóc ra nông nỗi này?
Anh bỗng dưng nhớ tới lời Hạt Tiêu nói trong điện thoại, cô bé đang ở trên cần trục công trường!
Cần trục nguy hiểm như vậy, sao cô bé lại lên đó?
Bị người ta ép đi lên ư?
Là ai? Ai ăn gan hùm mật báo?
Dây thần kinh trong đầu Trần Hạo Hiên đột nhiên đứt lìa, hai mắt như kiếm, sát khí tràn ngập.
“Về thành phố Ninh Hạ, lập tức điều tra cho tôi Hạt Tiêu đang ở đâu!” Trần Hạo Hiến mất kiểm soát mà gào lên: “Tôi muốn dùng tốc độ nhanh nhất để có thể gặp con bé!”
Hồng Thanh Vũ hơi lo lắng: “Nhưng tối nay còn có tiệc mừng công, các nhân vật lớn của Bắc Giới đều có mặt”
“Huỷ bỏ!”
Đôi tay anh siết chặt thành nắm đấm, trán nổi gân xanh, chỉ nói ra hai chữ lạnh lùng và nghiêm nghị, không cho ai xen vào.
Tiệc mừng công cái quái gì, khó khăn cái quái gì, đối với anh mà nói thì những thứ đó đều không quan trọng bằng một cọng tóc của con gái anh!
“Rõ!”
Máy bay hạ cánh trong vòng chưa đầy ba phút.
Hồng Thanh Vũ đã tra ra.
“Trần gia, xảy... xảy ra chuyện rồi” Đôi tay của Hồng Thanh Vũ cầm bức ảnh mà run cầm cập!
Anh ta không cách nào tưởng tượng, sau khi Trần Hạo Hiên biết chuyện sẽ phẫn nộ như thế nào!
Trần Hạo Hiên không cho Hồng Thanh Vũ thời gian, trực tiếp cướp lấy bức ảnh.
Sau khi xem bức ảnh, đầu anh bỗng chốc chấn động như bị sét đánh.
Thế giới giống như chuẩn bị chào đón một tai họa!
Anh dùng y thuật của mình lập vô số chiến công ở Bắc Giới, là vua y khoa đầu tiên trên thế
giới!
Anh khoác lên mình Thái Cực Hoàng Bào, có ít nhất trên mười ngàn người được anh cứu ở khắp Bắc Giới, bất cứ ai, dù có công trạng to lớn như thế nào, mặc kệ có thực lực mạnh ra sao, gặp anh cũng phải gọi anh một tiếng Trần gia.
Cả thế giới này, chỉ cần người Long Hoa gặp nạn, Trần Hạo Hiên anh luôn không màng khoảng cách, dù xa cũng sẽ đi cứu chữa. Có vô số người đánh đổi hết tất cả chỉ vì muốn Thái Cực Hoàng Bào ra mặt cứu chữa.
Nhưng chính lúc này, con gái của anh lại bị người ta đẩy xuống từ cần trục của núi rác, bây giờ chưa rõ sống chết!
Bệnh viện thậm chí còn không cho cứu chữa, mà buộc phải ký thỏa thuận hiến xác!
Anh chưa từng gặp mặt con gái một lần. Bây giờ trên người con bé toàn là máu tươi! Nằm lẻ loi trong nhà xác lạnh lẽo!
Ra tay tàn nhẫn với một bé gái nhỏ năm tuổi như vậy, đám súc vật đó có còn là người không?
Không được!
Anh phải về thành phố Ninh Hạ! Anh phải lập tức về thành phố Ninh Hạ! Anh phải gặp mặt con gái mình ngay!
Nếu bất chấp tất cả quay về thành phố Ninh Hạ, ắt sẽ khiến cả thành phố Ninh Hạ long trời lở đất!
Thành phố Ninh Hạ.
Trong nhà xác của bệnh viện đen dưới núi Rác.
Một số bác sĩ vây quanh trước mặt Hạt Tiêu đang thì thầm thảo luận...
“Tim vẫn còn tốt, có thể có giá 150 – 180 triệu”
“Giác mạc đảng tiền, lúc lấy thì phải cẩn thận”
“Xương tuỷ tầm 90 – 120 triệu cũng không sao, mau lấy đi!”
Bác sĩ dẫn đầu vô cùng phấn khích.
Không ngờ, hành vi của họ lúc này đều mang lại thiên tai... cho toàn bộ thành phố Ninh Hạ!
“Đại ca” Một bác sĩ đang hào hứng bên cạnh đột nhiên kêu lên: “Cô bé này hình như vẫn còn thở! Anh nhìn tay cô bé, nắm chặt như đang cầm bảo bối gì đấy.”
Tên dẫn đầu mặc áo khoác trắng không thèm nhìn mà nói: “Cô bé thì có bảo bối gì. Cô bé là con gái của Phương Hy Văn. Hai mẹ con luôn sống trên núi Rác. Lần này cũng là do đắc tội người khác, hời cho chúng ta rồi”
Sau đó, anh ta ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh.
Bên cạnh người đàn ông, có một cái giẻ ướt.
Người đàn ông cầm giẻ ướt che miệng của Hạt Tiêu.
Ha, còn hơi thở ư? Vậy thì cắt hơi thở này đi là được!
Cơ thể nhỏ nhắn của Hạt Tiêu cuộn tròn lại, sau khi cảm giác không khí yếu ớt kia bị chặn lại,
bản năng sinh tồn bắt đầu vùng vẫy điên cuồng!
“Ưm... ưm... Chú, cứu cháu... Chú..” Bàn tay nhỏ bé đầy máu của Hạt Tiêu vươn ra, muốn kéo bàn tay to che miệng cô bé, nhưng cô bé không còn chút sức lực nào, nỗi đau về thể xác và nỗi sợ hãi tột cùng về tinh thần khiến nước mắt cô bé lăn dài, nhưng cô bé vẫn cố gắng phát ra âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve...
“Bố, bố cháu sắp về rồi, tha cho cháu thì bố cháu sẽ cảm ơn các chú..”
Bác sĩ nghe vậy thì cất tiếng cười điên cuồng.
“Ha ha ha, bố? Mày vốn dĩ đâu có bố! Bây giờ, lập tức, đi chết đi! Chính là sự cảm ơn lớn nhất của mày dành cho chúng tao!”
Nói xong, bác sĩ trực tiếp lấy dao mổ ra, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm cơ thể trắng nõn mịn màng của Hạt Tiêu, sau đó giơ dạo lên rồi đâm xuống.
Đồng tử của Hạt Tiêu co rút dữ dội, ánh mắt đầy tuyệt vọng, nhưng khóe miệng cô bé vẫn gọi bố.
“Ầm!”
Tiếng ồn rất lớn truyền đến.
Cổng sắt của bệnh viện bị người ta dùng nắm đấm đập thành một lỗ lớn.
Người đàn ông với khuôn mặt đáng sợ hệt như một ác ma chui ra từ vực sâu của cái lạnh cực độ, cơn ớn lạnh bức bách quanh quẩn khắp cơ thể.
Trần Hạo Hiên xuất hiện ở cửa mà không hề báo trước.
Một giây sau, thứ đập vào mắt anh là cô gái nhỏ đang nằm trên chiếc giường sắt lạnh lẽo, cả. người bị máu tươi bao quanh!
Đó là con gái anh! Năm năm nay, anh chưa từng gặp mặt, thậm chí còn chưa từng biết đến sự xuất hiện của cô con gái nhỏ này!
Lúc này, lại bị đám súc vật đó bao vây chuẩn bị mổ xẻ trong căn phòng hội hàm!
Tim anh đau thắt lại.
Giọng như núi sụp đất toác vang lên từ miệng anh: “Các người! Sao các người dám? Các người đang làm gì con gái tôi?”
Lúc này, dường như mây đen trên bầu trời cũng muốn sụp đổ.
“Những kẻ xấu xa đó nói mẹ là phù dâu không biết xấu hổ, lén cùng bố sinh ra con. Họ muốn. cào rách mặt mẹ con, muốn dìm bà vào lồng heo”
“Nơi này rất cao, con sợ lắm! Họ còn nhét vào miệng con nhiều thử ghê tởm. Phụt! Hạt Tiêu sắp chết rồi, Hạt Tiêu cũng không gặp lại bố nữa.”
Chiến trường Bắc Giới đã bước vào giai đoạn thu dọn, chỉ thấy một người đàn ông đứng sừng sững dưới tấm bia đá!
Anh là chỉ huy quân y trẻ nhất của Thiên Đao!
Trần Hạo Hiên!
Lúc này, bỗng nhiên có một số điện thoại lạ gọi điện tới.
“Bố... trong điện thoại của mẹ chỉ có số của bố... Mẹ nói... bố của con tên là Trần Hạo Hiên ..”.
Giọng kìm nén cơn khóc nức nở của cô gái nhỏ truyền vào tài của Trần Hạo Hiên qua ống nghe điện thoại.
Trần Hạo Hiên nhíu mày thật chặt, môi mỏng mím lại thành một đường, giọng nói ngắt quãng ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục...
“Con... con nhặt được điện thoại cũ trong đống rác mấy tháng trước, bây giờ mới sửa được."
Rõ ràng cô bé bị doạ không nhẹ, giọng yếu ớt nói không thành câu mà hét lên: “Bố, bố ơi, nơi này cao lắm, họ... họ sắp đẩy con xuống rồi. Bố... người đuổi theo con sắp tới rồi! Bố ơi, con sợ lắm... Bố tới đón Hạt Tiêu về nhà được không.”
"A...
Một tiếng hét xé toạc bầu trời, tiếp theo là âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất.
Âm thanh đó xuyên qua ống nghe nặng nề đập vào trái tim của Trần Hạo Hiên, cảm giác đau nhói không nói nên lời lan dọc tay chân, xương cốt đến tận nội tạng của anh.
Cuộc gọi bị cắt đứt. Không còn âm thanh nào truyền tới!
Nghe giọng nói non nớt của cô gái nhỏ trong điện thoại thì có vẻ cô bé mới năm sáu tuổi, những lời cô bé thốt ra vừa gấp gáp vừa đầy sợ hãi, trái tim của Trần Hạo Hiên như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, cơn đau liên tục dày vò anh.
Nếu anh không đoán sai, cô gái nhỏ đã bị đẩy xuống lầu!
Trần gia, đã tra ra rồi” Hồng Thanh Vũ vội vàng đi tới: “Người phụ nữ có quan hệ với anh năm năm trước không phải là vợ chưa cưới Hạ Cơ Uyển của anh, mà là cô Phương, tên là Phương Hy Văn”
“Lúc đầu anh lầm tưởng Hạ Cơ Uyển là vợ chưa cưới của mình, để lại phương thuốc và tập đoàn Vạn Nam hiện nay, còn Hạ Cơ Uyển năm năm nay hình như luôn muốn ép chết Phương Hy Văn”
“Phương Hy Văn vẫn sinh con cho anh, tên là Hạt Tiêu”
Hạt Tiêu?
Trần Hạo Hiên đơ ra, trong đầu giống như có thứ gì đó bùng nổ.
Bé gái trong điện thoại lúc này chính là Hạt Tiêu!
Cô bé chính là con gái của anh!
Ai dám đẩy con gái của anh?
Ai dám làm cho cô bé khóc ra nông nỗi này?
Anh bỗng dưng nhớ tới lời Hạt Tiêu nói trong điện thoại, cô bé đang ở trên cần trục công trường!
Cần trục nguy hiểm như vậy, sao cô bé lại lên đó?
Bị người ta ép đi lên ư?
Là ai? Ai ăn gan hùm mật báo?
Dây thần kinh trong đầu Trần Hạo Hiên đột nhiên đứt lìa, hai mắt như kiếm, sát khí tràn ngập.
“Về thành phố Ninh Hạ, lập tức điều tra cho tôi Hạt Tiêu đang ở đâu!” Trần Hạo Hiến mất kiểm soát mà gào lên: “Tôi muốn dùng tốc độ nhanh nhất để có thể gặp con bé!”
Hồng Thanh Vũ hơi lo lắng: “Nhưng tối nay còn có tiệc mừng công, các nhân vật lớn của Bắc Giới đều có mặt”
“Huỷ bỏ!”
Đôi tay anh siết chặt thành nắm đấm, trán nổi gân xanh, chỉ nói ra hai chữ lạnh lùng và nghiêm nghị, không cho ai xen vào.
Tiệc mừng công cái quái gì, khó khăn cái quái gì, đối với anh mà nói thì những thứ đó đều không quan trọng bằng một cọng tóc của con gái anh!
“Rõ!”
Máy bay hạ cánh trong vòng chưa đầy ba phút.
Hồng Thanh Vũ đã tra ra.
“Trần gia, xảy... xảy ra chuyện rồi” Đôi tay của Hồng Thanh Vũ cầm bức ảnh mà run cầm cập!
Anh ta không cách nào tưởng tượng, sau khi Trần Hạo Hiên biết chuyện sẽ phẫn nộ như thế nào!
Trần Hạo Hiên không cho Hồng Thanh Vũ thời gian, trực tiếp cướp lấy bức ảnh.
Sau khi xem bức ảnh, đầu anh bỗng chốc chấn động như bị sét đánh.
Thế giới giống như chuẩn bị chào đón một tai họa!
Anh dùng y thuật của mình lập vô số chiến công ở Bắc Giới, là vua y khoa đầu tiên trên thế
giới!
Anh khoác lên mình Thái Cực Hoàng Bào, có ít nhất trên mười ngàn người được anh cứu ở khắp Bắc Giới, bất cứ ai, dù có công trạng to lớn như thế nào, mặc kệ có thực lực mạnh ra sao, gặp anh cũng phải gọi anh một tiếng Trần gia.
Cả thế giới này, chỉ cần người Long Hoa gặp nạn, Trần Hạo Hiên anh luôn không màng khoảng cách, dù xa cũng sẽ đi cứu chữa. Có vô số người đánh đổi hết tất cả chỉ vì muốn Thái Cực Hoàng Bào ra mặt cứu chữa.
Nhưng chính lúc này, con gái của anh lại bị người ta đẩy xuống từ cần trục của núi rác, bây giờ chưa rõ sống chết!
Bệnh viện thậm chí còn không cho cứu chữa, mà buộc phải ký thỏa thuận hiến xác!
Anh chưa từng gặp mặt con gái một lần. Bây giờ trên người con bé toàn là máu tươi! Nằm lẻ loi trong nhà xác lạnh lẽo!
Ra tay tàn nhẫn với một bé gái nhỏ năm tuổi như vậy, đám súc vật đó có còn là người không?
Không được!
Anh phải về thành phố Ninh Hạ! Anh phải lập tức về thành phố Ninh Hạ! Anh phải gặp mặt con gái mình ngay!
Nếu bất chấp tất cả quay về thành phố Ninh Hạ, ắt sẽ khiến cả thành phố Ninh Hạ long trời lở đất!
Thành phố Ninh Hạ.
Trong nhà xác của bệnh viện đen dưới núi Rác.
Một số bác sĩ vây quanh trước mặt Hạt Tiêu đang thì thầm thảo luận...
“Tim vẫn còn tốt, có thể có giá 150 – 180 triệu”
“Giác mạc đảng tiền, lúc lấy thì phải cẩn thận”
“Xương tuỷ tầm 90 – 120 triệu cũng không sao, mau lấy đi!”
Bác sĩ dẫn đầu vô cùng phấn khích.
Không ngờ, hành vi của họ lúc này đều mang lại thiên tai... cho toàn bộ thành phố Ninh Hạ!
“Đại ca” Một bác sĩ đang hào hứng bên cạnh đột nhiên kêu lên: “Cô bé này hình như vẫn còn thở! Anh nhìn tay cô bé, nắm chặt như đang cầm bảo bối gì đấy.”
Tên dẫn đầu mặc áo khoác trắng không thèm nhìn mà nói: “Cô bé thì có bảo bối gì. Cô bé là con gái của Phương Hy Văn. Hai mẹ con luôn sống trên núi Rác. Lần này cũng là do đắc tội người khác, hời cho chúng ta rồi”
Sau đó, anh ta ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh.
Bên cạnh người đàn ông, có một cái giẻ ướt.
Người đàn ông cầm giẻ ướt che miệng của Hạt Tiêu.
Ha, còn hơi thở ư? Vậy thì cắt hơi thở này đi là được!
Cơ thể nhỏ nhắn của Hạt Tiêu cuộn tròn lại, sau khi cảm giác không khí yếu ớt kia bị chặn lại,
bản năng sinh tồn bắt đầu vùng vẫy điên cuồng!
“Ưm... ưm... Chú, cứu cháu... Chú..” Bàn tay nhỏ bé đầy máu của Hạt Tiêu vươn ra, muốn kéo bàn tay to che miệng cô bé, nhưng cô bé không còn chút sức lực nào, nỗi đau về thể xác và nỗi sợ hãi tột cùng về tinh thần khiến nước mắt cô bé lăn dài, nhưng cô bé vẫn cố gắng phát ra âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve...
“Bố, bố cháu sắp về rồi, tha cho cháu thì bố cháu sẽ cảm ơn các chú..”
Bác sĩ nghe vậy thì cất tiếng cười điên cuồng.
“Ha ha ha, bố? Mày vốn dĩ đâu có bố! Bây giờ, lập tức, đi chết đi! Chính là sự cảm ơn lớn nhất của mày dành cho chúng tao!”
Nói xong, bác sĩ trực tiếp lấy dao mổ ra, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm cơ thể trắng nõn mịn màng của Hạt Tiêu, sau đó giơ dạo lên rồi đâm xuống.
Đồng tử của Hạt Tiêu co rút dữ dội, ánh mắt đầy tuyệt vọng, nhưng khóe miệng cô bé vẫn gọi bố.
“Ầm!”
Tiếng ồn rất lớn truyền đến.
Cổng sắt của bệnh viện bị người ta dùng nắm đấm đập thành một lỗ lớn.
Người đàn ông với khuôn mặt đáng sợ hệt như một ác ma chui ra từ vực sâu của cái lạnh cực độ, cơn ớn lạnh bức bách quanh quẩn khắp cơ thể.
Trần Hạo Hiên xuất hiện ở cửa mà không hề báo trước.
Một giây sau, thứ đập vào mắt anh là cô gái nhỏ đang nằm trên chiếc giường sắt lạnh lẽo, cả. người bị máu tươi bao quanh!
Đó là con gái anh! Năm năm nay, anh chưa từng gặp mặt, thậm chí còn chưa từng biết đến sự xuất hiện của cô con gái nhỏ này!
Lúc này, lại bị đám súc vật đó bao vây chuẩn bị mổ xẻ trong căn phòng hội hàm!
Tim anh đau thắt lại.
Giọng như núi sụp đất toác vang lên từ miệng anh: “Các người! Sao các người dám? Các người đang làm gì con gái tôi?”
Lúc này, dường như mây đen trên bầu trời cũng muốn sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.