Chương 107: Đi đời nhà ma
Y Y
22/10/2022
Chỉ một câu nói đã khiến Vương Đăng hoảng hồn.
Tọa Sơn Hổ - ông vua không ngai của mười tám con phố ở phía đông thành phố Ninh Hạ!
Anh ta từng là người làm mưa làm gió vang dội thế giới ngầm, nhưng gần đây không biết vì nguyên do gì mà bắt đầu chuyển sang ăn chay niệm Phật!
Các anh em giang hồ vẫn luôn mong ngóng Tọa Sơn Hổ có thể quay trở về thế giới ngầm.
Khổ nỗi không mời mọc được anh ta, lại chẳng biết nguyên nhân cụ thể là gì.
Không ngờ hôm nay lại có một kẻ ngông cuồng dám gọi Tọa Sơn Hổ là Tọa Sơn Mèo!
Nhưng Trần Hạo Hiên lại biết lý do khiến Tọa Sơn Hổ ăn chay niệm Phật.
Bởi vì, chỉ khi anh ta làm như vậy, đám người giun dế này mới có thể sống ngắc ngoải tiếp!
Tọa Sơn Hổ đã tận mắt chứng kiến ngày mà nhà họ Đổng của thế giới ngầm bị xóa sổ.
Ngay hôm đó, anh ta bỏ chạy lên núi.
Anh ta đã thề sẽ không bao giờ rời núi nữa!
Có chết trong núi cũng không ra ngoài!
"Trần Hạo Hiên, mày chờ chết đi!" Vương Đăng có vẻ hơi hưng phấn. Anh ta lấy điện thoại ra, lập tức gọi điện cho Tọa Sơn Hổ.
"Alo, anh Hổ đấy phải không ạ?"
Lúc này, Tọa Sơn Hổ còn đang niệm kinh.
"Không phải đã bảo mày là đừng gọi điện cho tao nữa cơ mà?"
"Anh Hổ à, tuy anh không làm giang hồ nữa, nhưng anh vẫn là anh Hổ trong mắt các anh em. Vừa rồi, có kẻ dám gọi anh là Tọa Sơn Mèo." Vương Đăng nói với vẻ hung ác ngang ngược.
Vào thời còn hành nghề trong thế giới ngầm, Tọa Sơn Hổ rất kị chữ mèo này.
Nhưng bây giờ, anh ta không muốn truy cứu vấn đề này nữa, chỉ buột miệng hỏi một câu: "Ai cơ?"
Vương Đăng tưởng Tọa Sơn Hổ tức giận, lập tức nói: "Thằng đó tên là Trần Hạo Hiên!"
Tọa Sơn Hổ vừa nghe, lập tức đứng phắt dậy khỏi bồ đoàn tròn.
Anh ta phát khùng rồi!
"Trần Hạo Hiên đang ở thành phố không ngủ?"
"Đúng thế đấy anh Hổ."
Tọa Sơn Hổ nói mà không cần phải nghĩ ngợi: "Đợi đấy, tao tới ngay đây!"
"Oke anh."
Vương Đăng cúp điện thoại, cười khà khà.
Anh ta quay đầu, lập tức nói với Trần Hạo Hiên: "Trần Hạo Hiên, mày đáng lẽ có thể sống khỏe mạnh. Nhưng vì câu nói vừa rồi, mày không chỉ không thể tiếp tục sống yên ổn, mà còn làm phiền anh Hổ đã vào núi ở ẩn. Hổ dữ xuống núi, không chỉ riêng mày xong đời, mà cả nhà Phương Hy Văn cũng sẽ bị liên lụy!"
Nghe anh ta nói vậy, Vương Đào mới ý thức được vấn đề.
Đi đời nhà ma rồi.
Gây chuyện lớn rồi!
Tọa Sơn Hổ đích thân đến đây!
"Anh rể, giờ chúng ta phải làm gì đây?" Vương Đào biết Trương Vĩnh sẽ không quay lại. Mà dù anh ta có quay trở về, bố của Trương Vĩnh cũng không dám ho he gì trước mặt anh Hổ.
Lần này phải đi chầu trời thật rồi.
"Không sao, đó không phải chỉ là một con mèo yếu ớt thôi à?" Trần Hạo Hiên chẳng nói năng gì.
Vương Đào cảm thấy mình sắp suy sụp đến nơi rồi.
Trần Hạo Hiên đúng là người nói năng không biết trước biết sau mà.
"Xin anh đừng nói gì nữa." Vương Đào tức muốn hộc máu.
Anh Đăng chắn cửa không để họ ra ngoài, còn nói thêm: "Vương Đào, nếu giờ em cầu xin anh Đăng này thì lát nữa anh sẽ nói đỡ vài câu trước mặt anh Hổ cho."
Vương Đào hừ lạnh một tiếng: "Hứ, còn lâu tôi mới cầu xin anh!"
Anh Đăng mắng to: "Được thôi, anh đây sẽ cho cô em nếm mùi trước vậy."
Nói rồi, Vương Đăng lè lưỡi liếm môi, đi về phía Vương Đào.
Nhưng lần này, anh ta vừa mới đến gần thì một người đứng bên cạnh đã kéo anh ta lại.
"Cái gì đấy." Vương Đăng hỏi với vẻ vô cùng bực dọc.
Người nọ chỉ ra phía sau, ngón tay run rẩy, nói: "Anh Đăng, anh Hổ đến rồi."
Vương Đăng không ngờ anh Hổ tới nhanh như thế.
Nhưng anh Hổ đã đến đây rồi, anh ta cũng phải nghiêm túc lại một chút.
Vương Đăng lập tức quỳ xuống, nói: "Kính chào anh Hổ. Thưa anh Hổ... Thằng ranh này khinh đường anh quá thể lắm. Anh theo đuổi cuộc đời ăn chay niệm Phật nên mới về quê ở ẩn, nhưng thằng ranh này lại tưởng mười tám con phố không ngủ phía đông là chốn không chủ, gọi anh là Tọa Sơn Mèo!"
"Nếu chúng ta để yên chuyện này thì anh sẽ bị thằng ranh này đè đầu cưỡi cổ mất!"
Vương Đăng nói với giọng đanh thép, lời nói chất chứa sự phẫn nộ.
Nhưng...
Anh ta không ngờ, Tọa Sơn Hổ lại chẳng thèm liếc mắt nhìn anh ta dẫu chỉ một lần.
Anh Hổ của anh ta đi thẳng đến trước mặt Trần Hạo Hiên.
Nhanh nhẹn quỳ xuống.
"Trần Gia, Tọa Sơn Mèo đến trễ! Xin anh tha thứ cho!"
Vương Đăng ngẩn tò te, suy nghĩ trong đầu cứ như thể đã bị bom oanh tạc.
Tọa Sơn Hổ thật sự đã đến đây!
Nhưng anh ta lại tự xưng là Tọa Sơn Mèo!
Tọa Sơn Hổ - ông vua không ngai của mười tám con phố ở phía đông thành phố Ninh Hạ!
Anh ta từng là người làm mưa làm gió vang dội thế giới ngầm, nhưng gần đây không biết vì nguyên do gì mà bắt đầu chuyển sang ăn chay niệm Phật!
Các anh em giang hồ vẫn luôn mong ngóng Tọa Sơn Hổ có thể quay trở về thế giới ngầm.
Khổ nỗi không mời mọc được anh ta, lại chẳng biết nguyên nhân cụ thể là gì.
Không ngờ hôm nay lại có một kẻ ngông cuồng dám gọi Tọa Sơn Hổ là Tọa Sơn Mèo!
Nhưng Trần Hạo Hiên lại biết lý do khiến Tọa Sơn Hổ ăn chay niệm Phật.
Bởi vì, chỉ khi anh ta làm như vậy, đám người giun dế này mới có thể sống ngắc ngoải tiếp!
Tọa Sơn Hổ đã tận mắt chứng kiến ngày mà nhà họ Đổng của thế giới ngầm bị xóa sổ.
Ngay hôm đó, anh ta bỏ chạy lên núi.
Anh ta đã thề sẽ không bao giờ rời núi nữa!
Có chết trong núi cũng không ra ngoài!
"Trần Hạo Hiên, mày chờ chết đi!" Vương Đăng có vẻ hơi hưng phấn. Anh ta lấy điện thoại ra, lập tức gọi điện cho Tọa Sơn Hổ.
"Alo, anh Hổ đấy phải không ạ?"
Lúc này, Tọa Sơn Hổ còn đang niệm kinh.
"Không phải đã bảo mày là đừng gọi điện cho tao nữa cơ mà?"
"Anh Hổ à, tuy anh không làm giang hồ nữa, nhưng anh vẫn là anh Hổ trong mắt các anh em. Vừa rồi, có kẻ dám gọi anh là Tọa Sơn Mèo." Vương Đăng nói với vẻ hung ác ngang ngược.
Vào thời còn hành nghề trong thế giới ngầm, Tọa Sơn Hổ rất kị chữ mèo này.
Nhưng bây giờ, anh ta không muốn truy cứu vấn đề này nữa, chỉ buột miệng hỏi một câu: "Ai cơ?"
Vương Đăng tưởng Tọa Sơn Hổ tức giận, lập tức nói: "Thằng đó tên là Trần Hạo Hiên!"
Tọa Sơn Hổ vừa nghe, lập tức đứng phắt dậy khỏi bồ đoàn tròn.
Anh ta phát khùng rồi!
"Trần Hạo Hiên đang ở thành phố không ngủ?"
"Đúng thế đấy anh Hổ."
Tọa Sơn Hổ nói mà không cần phải nghĩ ngợi: "Đợi đấy, tao tới ngay đây!"
"Oke anh."
Vương Đăng cúp điện thoại, cười khà khà.
Anh ta quay đầu, lập tức nói với Trần Hạo Hiên: "Trần Hạo Hiên, mày đáng lẽ có thể sống khỏe mạnh. Nhưng vì câu nói vừa rồi, mày không chỉ không thể tiếp tục sống yên ổn, mà còn làm phiền anh Hổ đã vào núi ở ẩn. Hổ dữ xuống núi, không chỉ riêng mày xong đời, mà cả nhà Phương Hy Văn cũng sẽ bị liên lụy!"
Nghe anh ta nói vậy, Vương Đào mới ý thức được vấn đề.
Đi đời nhà ma rồi.
Gây chuyện lớn rồi!
Tọa Sơn Hổ đích thân đến đây!
"Anh rể, giờ chúng ta phải làm gì đây?" Vương Đào biết Trương Vĩnh sẽ không quay lại. Mà dù anh ta có quay trở về, bố của Trương Vĩnh cũng không dám ho he gì trước mặt anh Hổ.
Lần này phải đi chầu trời thật rồi.
"Không sao, đó không phải chỉ là một con mèo yếu ớt thôi à?" Trần Hạo Hiên chẳng nói năng gì.
Vương Đào cảm thấy mình sắp suy sụp đến nơi rồi.
Trần Hạo Hiên đúng là người nói năng không biết trước biết sau mà.
"Xin anh đừng nói gì nữa." Vương Đào tức muốn hộc máu.
Anh Đăng chắn cửa không để họ ra ngoài, còn nói thêm: "Vương Đào, nếu giờ em cầu xin anh Đăng này thì lát nữa anh sẽ nói đỡ vài câu trước mặt anh Hổ cho."
Vương Đào hừ lạnh một tiếng: "Hứ, còn lâu tôi mới cầu xin anh!"
Anh Đăng mắng to: "Được thôi, anh đây sẽ cho cô em nếm mùi trước vậy."
Nói rồi, Vương Đăng lè lưỡi liếm môi, đi về phía Vương Đào.
Nhưng lần này, anh ta vừa mới đến gần thì một người đứng bên cạnh đã kéo anh ta lại.
"Cái gì đấy." Vương Đăng hỏi với vẻ vô cùng bực dọc.
Người nọ chỉ ra phía sau, ngón tay run rẩy, nói: "Anh Đăng, anh Hổ đến rồi."
Vương Đăng không ngờ anh Hổ tới nhanh như thế.
Nhưng anh Hổ đã đến đây rồi, anh ta cũng phải nghiêm túc lại một chút.
Vương Đăng lập tức quỳ xuống, nói: "Kính chào anh Hổ. Thưa anh Hổ... Thằng ranh này khinh đường anh quá thể lắm. Anh theo đuổi cuộc đời ăn chay niệm Phật nên mới về quê ở ẩn, nhưng thằng ranh này lại tưởng mười tám con phố không ngủ phía đông là chốn không chủ, gọi anh là Tọa Sơn Mèo!"
"Nếu chúng ta để yên chuyện này thì anh sẽ bị thằng ranh này đè đầu cưỡi cổ mất!"
Vương Đăng nói với giọng đanh thép, lời nói chất chứa sự phẫn nộ.
Nhưng...
Anh ta không ngờ, Tọa Sơn Hổ lại chẳng thèm liếc mắt nhìn anh ta dẫu chỉ một lần.
Anh Hổ của anh ta đi thẳng đến trước mặt Trần Hạo Hiên.
Nhanh nhẹn quỳ xuống.
"Trần Gia, Tọa Sơn Mèo đến trễ! Xin anh tha thứ cho!"
Vương Đăng ngẩn tò te, suy nghĩ trong đầu cứ như thể đã bị bom oanh tạc.
Tọa Sơn Hổ thật sự đã đến đây!
Nhưng anh ta lại tự xưng là Tọa Sơn Mèo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.