Chương 80: Xử lý Trần Hạo Hiên
Y Y
20/10/2022
"Đây là anh đang muốn hại chết nhà họ Phương hay sao?"
Ở xa, bà cụ Phương cũng nghe thấy những lời nói này của Phương Bảo Quyên.
Bà ta ba chân bốn cẳng chống cây gậy đi đến.
"Cái gì, cái này... Chiếc vòng cổ này là của nhân vật tai to mặt lớn kia?"
"Mày, mày đúng là tên ăn hại vô tích sự mà."
"Đồ của người đó mà mày cũng dám lấy."
Nói xong, bà cụ Phương cầm cây gậy lên, muốn dùng nó để đánh Trần Hạo Hiên.
Tất cả mọi việc mà nhà họ Phương làm, cũng chỉ là để nịnh bợ nhân vật tai to mặt lớn kia. Kể cả chuyện Tề Phong Lâm đi vào, cũng là vì nguyên nhân này.
Bây giờ thì tốt rồi.
Trần Hạo Hiên tự tiện tặng chiếc vòng cổ chí tôn của nhân vật tai to mặt lớn kia cho người khác, nếu như để người đó biết thì nhà họ Phương sẽ vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên.
Nhìn thấy cây gậy sắp nên xuống người anh, Trần Hạo Hiên đột nhiên quay đầu. Anh dùng tay bắt lấy cây gậy của bà cụ Phương, không để lại chút mặt mũi nào cho bà ta.
"Vì thấy bà muốn gặp mặt nhân vật tai to mặt lớn kia đến như vậy, một tháng sau, đến hôn lễ của tôi và Phương Hy Văn đi."
"Tôi có thể cam đoan, bà sẽ được gặp mặt!"
Nói xong, Trần Hạo Hiên ngay lập tức buông cây cậy của bà cụ Phương ra.
Bà cụ Phương còn đang thở gấp, tức giận đến mức cả người đều phát run.
Nhưng cuối cùng, bà ta cũng không dám bộc phát sự tức giận của mình.
Ngộ nhỡ, Trần Hạo Hiên lại có quan hệ tốt với nhân vật tai to mặt lớn kia thì sao.
Lúc mà tất cả mọi người còn đang bàn luận sôi nổi thì từ trong đám người, Tề Phong Lâm đã chuồn mất.
Hôm nay, anh ta mất mặt vô cùng. Sau này, đừng nói đến chuyện tiến tới với Phương Hy Văn, ngay cả cổng lớn của nhà họ Phương, chỉ e rằng anh ta còn không thể bước vào được.
Nhưng sự sỉ nhục này, anh ta sẽ không thể nào để yên như vậy.
Chẳng qua là Trần Hạo Hiên có quen biết với nhân vật tai to mặt lớn kia mà thôi. Nếu không phải vì người đó, người tới từ Bắc Giới cũng sẽ không tôn trọng Trần Hạo Hiên đến như vậy. Anh ta cũng sẽ không thất bại.
Rời khỏi nhà họ Phương, Tề Phong Lâm nhanh chóng về lại nhà họ Tề.
Bố của Tề Phong Lâm là Tề Minh Vương đang chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật ngay bên trong nhà họ Tề.
Nhìn thấy Tề Phong Lâm quay về, Tề Minh Vương cau mày.
"Phong Lâm, Phương Hy Văn đâu? Không phải là hôm nay con chính thức đến nhà họ Phương để cầu hôn hay sao?"
"Khách khứa nhà họ Tề còn đang đợi tin vui từ con đấy, con đi tay không về thì chút nữa làm sao bố có thể gặp mặt khách khứa."
Trên mặt của Tề Phong Lâm chảy mồ hôi ròng ròng, hốt hoảng nói: "Bố, có người bảo con nhanh chóng quay về nhà họ Tề."
Tề Minh Vương hỏi lại: "Con đi cầu hôn, ai dám bảo con về?"
"Là chồng chưa cưới của Phương Hy Văn."
"Anh ta không chỉ bảo con về mà còn bảo con về để chuẩn bị quan tài."
"Còn nói... còn nói..."
Tề Minh Vương đặt món đồ cổ trong tay xuống, sắc mặt của ông ta trở nên cứng ngắc, tràn ngập hung ác: "Nói cái gì?"
Tề Phong Lâm cúi đầu, cắn răng nói: "Bảo rằng toàn bộ nhà họ Tề chúng ta đều chuẩn bị quan tài trước đi."
"Rầm!"
Tề Minh Vương cầm bình hoa trong tay đập đến vỡ nát.
"Cậu ta thật to gan!"
"Hôm nay chính là tiệc sinh nhật của bố, vậy mà cậu ta lại dám bảo bố phải chuẩn bị quan tài?"
"Dám tới nhà họ Tề này, cậu ta thử xem!"
Tề Phong Lâm nhìn thấy dáng vẻ tức giận của bố, nghĩ thầm rằng sự việc này đã xong một nửa.
Anh ta lại gần, nhỏ giọng nói: "Bố, đường như tên kia có quen biết một nhân vật tai to mặt lớn. Là người mà bố bảo con đến núi Rác thăm hỏi nhưng lại không được gặp mặt kia."
Cơ thể của Tề Minh Vương run lên.
"Bố dự định làm như thế nào đây?"
Tề Phong Lâm cắn răng, lấy tay lau lau cái cổ, nói: "Chuyện này không thể tính như vậy. Nhân vật tai to mặt lớn kia, con thừa nhận rằng chúng ta không thể chọc vào, nhưng không lẽ chúng ta lại không thể đụng vào kẻ cáo mượn oai hùm kia hay sao? Ở Bắc Giới, vừa lúc con có quen biết vài đoàn lính đánh thuê, bọn họ ra tay vô cùng tàn nhẫn, chỉ vì tiền mà làm việc."
"Xử lý anh ta, đó không phải là chuyện tốt đối với nhà họ Tề chúng ta hay sao?"
"Tất nhiên rồi bố... có điều bố không biết đấy thôi, nhân vật tai to mặt lớn kia có lòng tốt cứu được vợ và con gái của anh ta, thế nhưng anh ta lại mượn oai của người đó. Hơn nữa, ngay cả chiếc vòng cổ chí tôn của người đó mà anh ta cũng dám tặng cho người khác. Nếu như chúng ta ra mặt, giải quyết anh ta thì nhất định nhân vật tai to mặt lớn kia sẽ biết hơn chúng ta."
Tề Minh Vương gật đầu, ra hiệu ngầm đồng ý.
Tề Phong Lâm nhanh nhẹn liên hệ với một nhóm người: "Linh cẩu, giúp tôi giết một người! Sau khi thành công, ba mươi lăm tỷ!"
"Xử lý sạch sẽ một chút, hôm nay tôi cũng không muốn nhìn thấy máu."
"Sói đói, các anh cũng mau mau đến đây đi."
"Sau khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ không bạc đãi các anh."
Chỉ cần Trần Hạo Hiên đến thì anh sẽ trở thành cá trong chậu mà thôi.
Ở xa, bà cụ Phương cũng nghe thấy những lời nói này của Phương Bảo Quyên.
Bà ta ba chân bốn cẳng chống cây gậy đi đến.
"Cái gì, cái này... Chiếc vòng cổ này là của nhân vật tai to mặt lớn kia?"
"Mày, mày đúng là tên ăn hại vô tích sự mà."
"Đồ của người đó mà mày cũng dám lấy."
Nói xong, bà cụ Phương cầm cây gậy lên, muốn dùng nó để đánh Trần Hạo Hiên.
Tất cả mọi việc mà nhà họ Phương làm, cũng chỉ là để nịnh bợ nhân vật tai to mặt lớn kia. Kể cả chuyện Tề Phong Lâm đi vào, cũng là vì nguyên nhân này.
Bây giờ thì tốt rồi.
Trần Hạo Hiên tự tiện tặng chiếc vòng cổ chí tôn của nhân vật tai to mặt lớn kia cho người khác, nếu như để người đó biết thì nhà họ Phương sẽ vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên.
Nhìn thấy cây gậy sắp nên xuống người anh, Trần Hạo Hiên đột nhiên quay đầu. Anh dùng tay bắt lấy cây gậy của bà cụ Phương, không để lại chút mặt mũi nào cho bà ta.
"Vì thấy bà muốn gặp mặt nhân vật tai to mặt lớn kia đến như vậy, một tháng sau, đến hôn lễ của tôi và Phương Hy Văn đi."
"Tôi có thể cam đoan, bà sẽ được gặp mặt!"
Nói xong, Trần Hạo Hiên ngay lập tức buông cây cậy của bà cụ Phương ra.
Bà cụ Phương còn đang thở gấp, tức giận đến mức cả người đều phát run.
Nhưng cuối cùng, bà ta cũng không dám bộc phát sự tức giận của mình.
Ngộ nhỡ, Trần Hạo Hiên lại có quan hệ tốt với nhân vật tai to mặt lớn kia thì sao.
Lúc mà tất cả mọi người còn đang bàn luận sôi nổi thì từ trong đám người, Tề Phong Lâm đã chuồn mất.
Hôm nay, anh ta mất mặt vô cùng. Sau này, đừng nói đến chuyện tiến tới với Phương Hy Văn, ngay cả cổng lớn của nhà họ Phương, chỉ e rằng anh ta còn không thể bước vào được.
Nhưng sự sỉ nhục này, anh ta sẽ không thể nào để yên như vậy.
Chẳng qua là Trần Hạo Hiên có quen biết với nhân vật tai to mặt lớn kia mà thôi. Nếu không phải vì người đó, người tới từ Bắc Giới cũng sẽ không tôn trọng Trần Hạo Hiên đến như vậy. Anh ta cũng sẽ không thất bại.
Rời khỏi nhà họ Phương, Tề Phong Lâm nhanh chóng về lại nhà họ Tề.
Bố của Tề Phong Lâm là Tề Minh Vương đang chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật ngay bên trong nhà họ Tề.
Nhìn thấy Tề Phong Lâm quay về, Tề Minh Vương cau mày.
"Phong Lâm, Phương Hy Văn đâu? Không phải là hôm nay con chính thức đến nhà họ Phương để cầu hôn hay sao?"
"Khách khứa nhà họ Tề còn đang đợi tin vui từ con đấy, con đi tay không về thì chút nữa làm sao bố có thể gặp mặt khách khứa."
Trên mặt của Tề Phong Lâm chảy mồ hôi ròng ròng, hốt hoảng nói: "Bố, có người bảo con nhanh chóng quay về nhà họ Tề."
Tề Minh Vương hỏi lại: "Con đi cầu hôn, ai dám bảo con về?"
"Là chồng chưa cưới của Phương Hy Văn."
"Anh ta không chỉ bảo con về mà còn bảo con về để chuẩn bị quan tài."
"Còn nói... còn nói..."
Tề Minh Vương đặt món đồ cổ trong tay xuống, sắc mặt của ông ta trở nên cứng ngắc, tràn ngập hung ác: "Nói cái gì?"
Tề Phong Lâm cúi đầu, cắn răng nói: "Bảo rằng toàn bộ nhà họ Tề chúng ta đều chuẩn bị quan tài trước đi."
"Rầm!"
Tề Minh Vương cầm bình hoa trong tay đập đến vỡ nát.
"Cậu ta thật to gan!"
"Hôm nay chính là tiệc sinh nhật của bố, vậy mà cậu ta lại dám bảo bố phải chuẩn bị quan tài?"
"Dám tới nhà họ Tề này, cậu ta thử xem!"
Tề Phong Lâm nhìn thấy dáng vẻ tức giận của bố, nghĩ thầm rằng sự việc này đã xong một nửa.
Anh ta lại gần, nhỏ giọng nói: "Bố, đường như tên kia có quen biết một nhân vật tai to mặt lớn. Là người mà bố bảo con đến núi Rác thăm hỏi nhưng lại không được gặp mặt kia."
Cơ thể của Tề Minh Vương run lên.
"Bố dự định làm như thế nào đây?"
Tề Phong Lâm cắn răng, lấy tay lau lau cái cổ, nói: "Chuyện này không thể tính như vậy. Nhân vật tai to mặt lớn kia, con thừa nhận rằng chúng ta không thể chọc vào, nhưng không lẽ chúng ta lại không thể đụng vào kẻ cáo mượn oai hùm kia hay sao? Ở Bắc Giới, vừa lúc con có quen biết vài đoàn lính đánh thuê, bọn họ ra tay vô cùng tàn nhẫn, chỉ vì tiền mà làm việc."
"Xử lý anh ta, đó không phải là chuyện tốt đối với nhà họ Tề chúng ta hay sao?"
"Tất nhiên rồi bố... có điều bố không biết đấy thôi, nhân vật tai to mặt lớn kia có lòng tốt cứu được vợ và con gái của anh ta, thế nhưng anh ta lại mượn oai của người đó. Hơn nữa, ngay cả chiếc vòng cổ chí tôn của người đó mà anh ta cũng dám tặng cho người khác. Nếu như chúng ta ra mặt, giải quyết anh ta thì nhất định nhân vật tai to mặt lớn kia sẽ biết hơn chúng ta."
Tề Minh Vương gật đầu, ra hiệu ngầm đồng ý.
Tề Phong Lâm nhanh nhẹn liên hệ với một nhóm người: "Linh cẩu, giúp tôi giết một người! Sau khi thành công, ba mươi lăm tỷ!"
"Xử lý sạch sẽ một chút, hôm nay tôi cũng không muốn nhìn thấy máu."
"Sói đói, các anh cũng mau mau đến đây đi."
"Sau khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ không bạc đãi các anh."
Chỉ cần Trần Hạo Hiên đến thì anh sẽ trở thành cá trong chậu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.