Chương 116: Hoàng Hậu Tính Kế - Dạ Trọng Hoa vô tình
flowwerdance94
04/08/2017
“Làm càn!Sao lại dơ bẩn như thế!” Hoàng thượng sắc mặt thoáng chốc âm
trầm, rất là khó coi, hôm nay là ngày đại thọ lần thứ năm mươi của hắn,
vậy mà con gái của Trình tướng quân hắn cư nhiên dám...
Mọi người trong hoàng thất sắc mặt ai cũng đều rất khó coi, xung quanh vài người bắt đầu sôi nổi bàn tán, con gái của Trình gia sao lại có thể mất mặt đem đến điềm xui xẻo trong ngày trọng đại như thế này cơ chứ.
Trình Cẩm sắc mặt tái nhợt, vì bụng rất đau cộng thêm cả việc tinh thần khủng hoảng quá mức, cuối cùng không thể gắng gượng được, chịu không nổi mà ngất đi.
Tuy Trình Cẩm đã làm những việc không đúng, nhưng có người ngất xỉu trong cung là một chuyện không thể không quản. Hoàng thượng thấy vậy chau mày truyền thái y xem xét bệnh trạng.
Thái y sau khi đã xem mạch tượng nơi cổ tay xong, hai hàng lông mày nhăn lại, lời nói có chút chần chừ: “Con của nàng chỉ sợ không thể giữ được nữa!”
Mọi người có mặt ở đây đều há miệng kinh ngạc, tiếng nói bàn ra tán vào bắt đầu xôn xao dần dần lớn lên: “Không thể giữ được? Tiểu thư của Trình gia còn chưa có gả sao có thể có thai được?”
“Trình tiểu thư có hỉ mạch, nếu như không tin, mọi người có thể tìm một thái y khác đến xem xét!” Vương thái y hình như có chút bất mãn, chuẩn đoán một nữ nhân có mạch hỉ hay không, một điều căn bản như thế chẳng lẽ hắn không làm được sao.
“Buồn cười, vô liêm sỉ!” Hoàng thượng mặt thống hận giận dữ, một đứa con gái không biết vô liêm sĩ như vậy sao có thể mang ra so sánh với con dâu Âu Dương Vũ của hắn được chứ.
Dạ Nhiêu bên môi cong lên ý cười mãn nguyện tà ác, Dạ Trọng Hoa trong mắt ý hận cùng tức giận càng sâu, cô ta không phải từng nói với hắn là bị cung hàn, cả đời này sẽ không bao giờ hoài thai sai?
Việc ngày thọ yến của Hoàng thượng lại vì chuyện của Trình Cẩm mà khiến cho không khí trầm xuống không còn vui vẻ như trước. Tiểu thư của Trình gia, cư nhiên lại dám xuất hiện trong tiệc mừng thọ của hoàng thượng sau đó lại còn sinh non, không chỉ hủy đi danh dự của phủ tướng quân mà còn là một sự sỉ nhục không hề nhỏ đối với hoàng thất!
Hoàng thượng nghe xong lời chẩn đoán của vương thái y thì sắc mặt xanh mét, vậy điều này là điềm xấu hay sao! Hại hắn vừa rồi còn có ý định ban hôn cho nàng gả cho Dạ Phi Bạch!
Hoàng thượng càng nghĩ càng giận, liền hung hăng ném chén rượu trên bàn xuống đất, chén rượu vỡ choang nagy tạo bên chân Trình Cẩm đang nằm đó. Các vị hoàng tử cùng đại thần vội vàng quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng bớt giận!”
Hoàng thượng lại vô tâm vô tình ngồi xuống, nhớ tới vết máu ghê tởm kia nếu không phải vì hắn nể tình nàng ta là con gái của Trình tướng quân thì hắn đã sớm sai người đem nàng đi chém chết rồi! Hắn đứng lên hung hăng trừng mắt nhìn Trình Cẩm vẫn đang hôn mê liền phẩy tay áo bỏ đi.
Thượng Quan Ninh Vận thấy thế cũng vội vàng đứng dậy đi theo hoàng thượng ra ngoài điện, Thượng Quan Ninh Vận tiến lên nắm nhẹ cánh tay hắn dùng những lời nói an ủi, lúc này mới khiến cho sắc mặt của hoàng thượng tốt hơn trước rất nhiều.Hoàng thượng giận dữ rời đi khiến cho bữa tiệc cứ như vậy chấm dứt, mọi người đều tản ra rời đi, mới vừa rồi bọn họ còn đứng đó dị nghị bình phẩm này nọ nào là Trình tướng quân từng là người lập nhiều chiến công hiển hách, cũng không ngờ hắn lại có một đứa con gái không biết liêm sỉ như vậy, thật sự khiến cho người đời cảm thấy thất vọng cho một thế hệ.
Một nhóm nữ tử đứng cách đó không xa ánh mắt vẫn là không ngừng nhìn chằm chằm về phía Trình Cẩm, khe khẽ nói nhỏ, trên mặt vô cùng khinh bỉ. Thậm chí có người thì thầm: Vốn nghĩ rằng con gái của Trình tướng quân là một mỹ nhân khuynh thành, còn có ý định kết giao để làm thông gia với Trình gia nhưng thật không thể tưởng tượng được cô ta lại bẩn thỉu đến mức này.
Cũng có người vui sướng khi thấy người gặp họa nói: “Cái gì mà mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cũng không hơn gì một kỹ nữ thân tàn hoa dại.”
Hoàng hậu nhìn thấy Trình Cẩm té ngã xuống đất, bây giờ không ai để ý tới nàng ta, nàng lúc này phải cố tình làm người tốt một chút. Trong mắt của nàng nhanh chóng lóe lên một tia âm lãnh, một quân cờ tốt như vậy tại sao lại không tận dụng. Nàng phân phó người giúp đỡ Trình cẩm mang trở về tẩm cung mình.
Trước đó vị Vương thái y – người đã chẩn đoán cho Trình Cẩm đã sớm lui ra ngoài, đang trên đường trở về Viện y thông thái thì lại bắt gặp Dạ Trọng Hoa, sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt tối tăm lạnh cùng cực.
Thái y nhìn bộ dáng của Dạ Trọng Hoa hình như có vẻ đang chờ đợi hắn. Dạ Trọng Hoa là người nào hắn há lại không biết, là chiến thần tiếng tăm của Tây Lăng quốc, Vương thái y đối với hắn vạn phần kính nể cùng tôn trọng. Khi biết Nhị hoàng tử hắn bị mù hai mắt liền cố gắng ngày đêm nghiên cứu phương thuốc chữa trị cho Dạ Trọng Hoa, khi thấy Dạ Trọng Hoa ở trước mặt mình liền tiến lên vài bước, cúi đầu hành lễ với Dạ Trọng Hoa: “Tham kiến Nhị hoàng tử.”
Dạ Trọng Hoa nghe âm thanh của Vương thái y không khỏi khẽ cau mày, âm thanh hắn lạnh như băng không một tia ấm áp vang lên: “Trình Cẩm mang thai là thật?”
Vương thái y nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Dạ Trọng Hoa, mặc dù hắn không hiểu tại sao Dạ Trọng Hoa ngài ấy lại hỏi hắn vấn đề này nhưng đối mặt với ánh mắt băng sương lạnh lẽo kia, hắn nào dám không tuân mệnh nghe theo, nơm nớp lo sợ trả lời: “Thưa Nhị hoàng tử lão thần xác định nàng quả thật có mang thai.”
Dạ Trọng Hoa sắc mặt ngay lập tức âm lãnh, thanh âm hắn sắc bén lạnh băng, khí thế khiếp người: “Cô ta bị cung hàn?”
Vương thái y nói: “Trình tiểu thư thân thể rất tốt và ổn định, không có dấu hiệu của bệnh cung hàn, nếu như lần này không phải vì bất cẩn té ngã thì đứa con của nàng hẳn vẫn có thể bình an vô sự.”
Dạ Trọng Hoa ánh mắt lúc này ngày một tàn lệ, hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền,trán nổi gân xanh dựng lên!
Hay cho một tiện nhân Trình Cẩm, hay cho một Trình gia, hay cho một căn bệnh cung hàn. Nhiều năm như vậy, hắn cư nhiên lại bị kẻ khác dắt mũi, cư nhiên lại bị người khác lừa dối mà cảm thấy áy náy, rồi..bỏ lại Vũ nhi..Tiểu Ngũ của hắn! Trên mặt hắn không khỏi cười lạnh, khinh bỉ, đáng sợ vô cùng.Trình Cẩm, bổn vương nhất định sẽ khiến cho hạng người như ngươi sống không bằng chết!
Hoàng hậu ở trong cung điện, nhìn Trình Cẩm sắc mặt tái nhợt nhắm mắt mê man trên giường mình. Mặt không khỏi hiện lên một kia đắc ý.
Trên giường Trình Cẩm “ưm” một tiếng tỉnh lại, hoàng hậu nghe được động tĩnh của Trình Cẩm, liền tiến lên thân thiết hỏi: “Cẩm nhi, đỡ hơn chút nào chưa?”
Trình Cẩm giương mắt lên nhìn ánh mắt dịu dàng thân thiết của hoàng hậu, tròng mắt không khỏi đỏ lên: “Hoàng hậu nương nương...”
“Cẩm nhi đừng khóc, đứa con mất nhưng về sau sẽ lại có thôi.” Hoàng hậu vội vàng an ủi nói.
Trình Cẩm sắc mặt nhất thời tái nhợt, vẻ mặt không thể tin được nhìn hoàng hậu, gian nan hỏi: “Đứa con, con nào?” nàng vội vàng nhớ tới phản ứng của thân thể mình, lại phát hiện cơ thể mình vô cùng suy nhược, bụng lại đau nhức khó chịu.
Hoàng hậu thấy nàng muốn đứng dậy, liền có lòng vươn tay giúp đỡ nàng một phen, giúp nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường sau đó tay bưng tới một bát gừng trà đường đỏ đưa cho nàng, trong mắt mang theo ý cười hiền dịu: “Cẩm nhi, đứa con này là của ai?”
Trình Cẩm sắc mặt dĩ nhiên hoàn toàn trắng bệch, mặt cắt không một chút máu, răng môi cắn chặt lại, run run phát không ra tiếng.
Nàng một chút cũng không muốn nhớ đến đoạn ký ức đáng sợ mà kinh khủng ấy, nàng vốn muốn quên đi tên nam nhân đó đã nhào vào người nàng sau đó làm những việc ghê tởm lấy đi sự trong trắng của nàng.. Nàng tại sao đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ngày hôm ấy, giận dữ ôm lấy đầu mình, không, nàng vẫn sạch sẽ, nàng vẫn trong sạch...
Nàng làm sao có thể mang thai đứa con của tên nam nhân thấp hèn đê tiện ghê tởm đó được cơ chứ!
Hoàng hậu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trình Cẩm, trong mắt có chút u ám, nói: “Xem con sợ đến mức gì chưa này, chuyện này nào cũng khó trả lời đâu! Nếu đứa con này đích thị là của Phi Bạch vậy thì hắn cũng thực sự là sơ ý quá đi, cũng không biết con có bầu lại còn bảo con vì hắn đi hiến vũ cho hoàng thượng nữa. Phi Bạch này càng ngày càng hư mà.” Trình Cẩm trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia mừng thầm, ngẩng đầu lên thì giả vờ tỏ ra bi thường cùng chờ mong: “Vâng... Mong hoàng hậu nương nương đứng ra làm chủ cho Cẩm nhi!”
Đúng vậy!Sao nàng lại không nghĩ ra kế sách này?!
Chỉ cần nàng một mực khẳng định đứa con này là con của Dạ Trọng Hoa, như vậy...chỉ không lâu nữa ước nguyện của nàng bấy lâu nay sẽ trở thành hiện thực?
Hoàng hậu trên mặt giơ lên ý cười lạnh, nhưng sau đó lập tức ôn hòa nói: “Con cứ ở đây an tâm nghỉ ngơi, bản cung sẽ đem chuyện này nói rõ với hoàng thượng, để hoàng thượng toàn thành ban hôn sự cho hai đứa.”
“Tạ hoàng hậu nương nương!” Trình Cẩm nghĩ vậy liền quỳ xuống lạy vài lạy với hoàng hậu nương nương trước mặt, bất chấp thân thể yếu ớt kia của mình, đột nhiên không chịu nổi choáng váng ngã xuống sau đó hoàng hậu thấy vậy liền vươn tay đỡ nàng một phen, “Cẩn thận một chút.”Từ sau tiệc mừng thọ, hoàng thượng đối với Trình Cẩm thật sự không những không có một chút hảo cảm mà thậm chí hắn còn cảm thấy khinh bỉ là nhiều. Hoàng thượng vốn đang ngồi ở ngự thư phòng, lại suy nghĩ về việc này nên cảm thấy phiền muộn, nhìn chung việc Trình Cẩm là nữ nhân không còn trong sạch nữa đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến vạn mệnh quốc gia của hắn, vì thế tấu chương hắn cầm trên tay hắn không cách nào đọc vô được liền phiền não thở dài. Chợt bên ngoài cửa vang lên âm thanh của Tào công công: “Hoàng thượng có hoàng hậu cầu kiến.” Đối với việc hoàng hậu vị cấm túc hắn vẫn chưa có xá tội cho nàng, tóc nàng ta còn chưa có mọc dài, tuy mỗi lần xuất hiện trước mặt hắn, nàng đều đội tóc giả những cứ nghĩ đến quả dầu loáng bóng kia, hắn lại không khỏi cảm thấy rợn người.
Hoàng hậu không quan tâm đến việc hoàng thượng có truyền hay không truyền nàng vào hay không liền kiêu ngạo đi vào ngự thư phòng. Hoàng thượng thấy vậy hai hàng lông mày không khỏi nhăn lại vừa định quát lên thì đã thấy hoàng hậu đến trước mặt hắn: “Hoàng thượng, nô tì có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với hoàng thượng!”
“Còn quan trọng hơn so với việc trẫm có đồng ý cho ngươi được bước vào đây hay sao? Hôm qua để cho ngươi tham gia yến tiệc cùng với mọi người là ta đã cho ngươi mặt mũi lắm rồi!”
Hoàng hậu vẫn cúi đầu xuống không nói gì cho đến khi ngước đầu lên nhìn thấy vẽ mặt lãnh khốc cũng lãnh đạm của hoàng thượng trong lòng có chút phát run, chợt nhớ đến mục đích của mình liền kiên trì nói: “Nô tì muốn bẩm báo một chuyện liền quan đến quốc gia đại sự, muốn cùng hoàng thường bàn bạc một chút!”
Hoàng thượng nhìn hoàng hậu liếc mắt một cái, lạnh lạnh nói: “Nói.”
Hoàng hậu làm bộ bày ra vẻ mặt do dự ấp úng nói: “Hôm qua nô tì có đem Cẩm nhi về tẩm cung của mình nghỉ tạm,sau đó có thắc mắc hỏi nàng đứa con trong bụng nàng là của ai, con bé Cẩm nhi này cũng thật là, chuyện mệt mỏi như vậy lại không công khai, cứ giấu diếm để rồi người ta phải bàn ra tiếng vào, bêu xấu mình là loại nữ nhân bẩn thỉu.”
Hoàng thượng vừa nghe hoàng hậu nhắc tới Trình Cẩm, trong mắt tức giận càng tăng lên, hừ, đã là một loại nữ nhân không trong sạch thì có gì mà đáng nói. Hắn đã đau đầu nay lại nghe Hoàng hậu lải nhải khiến cho hắn dường như không có kiên nhẫn, hỏi: “Vậy đứa con kia là của ai?”
“Thưa hoàng thượng, là của Phi Bạch.”
Hoàng thượng ánh mắt trợn ngược lên, Phi Bạch? Con trai của hắn không phải rất yêu thương Âu Dương Vũ sao? Làm sao có thể làm ra loại chuyện này?
Hắn không thể tiêu hóa được chuyện này lên tiếng hỏi lại: “Việc này là thật sao?”
Hoàng hậu thấy hoàng thượng đường như không tin, liền khẳng định nói: “Nô tì đã xác nhận qua, quả thật chính là con của Phi Bạch không có lầm! Âu Dương Vũ nay đã mất, Phi Bạch chẳng lẽ không thể yêu thương sủng hạnh nữ tử khác sao, Cẩm nhi là đứa con gái hiền lành thiện lương như vậy sao có thể lấy việc này ra mà đùa giỡn với Phi Bạch được!”
Hoàng thượng có chút lúng túng không thể hiểu được, nghĩ đến việc Dạ Trọng Hoa cùng với Trình Cẩm nảy sinh loại quan hệ này, trong lòng dường như rộn rạo khó chịu như nuốt phải ruồi. Nhưng hắn đột nhiên nhớ đến Dạ Trọng Hoa mấy ngày nay sắc mặt đều tiều tụy, Trình Cẩm dù tốt xấu gì cũng là con gái của Trình tướng quân, nàng có thể cùng với Dạ Trọng Hoa trong lúc đó phát sinh...Vũ nhi cũng đã ra đi một thời gian, Dạ Trọng Hoa hắn hẳn cũng không thể mãi thương tâm đến mức như vậy.
Hoàng hậu thấy thần sắc có chút buông lỏng của hoàng thượng, liền cúi nhẹ xin cáo lui.
Hoàng thượng đang suy nghĩ trầm tư bỗng hồi phục tinh thần lại, hướng về phía Tào công công phân phó: “Truyền Phi Bạch vào cung.”
Dạ Trọng Hoa rất nhanh có mặt trong cung, hoàng thượng nhìn thấy vẻ lạnh băng của con trai yêu quý.Tuy mắt hắn đã bị mù nhưng vẫn không thể giấu được khí thế ngạo nghễ cùng sự cường đại lan tỏa xung quanh người hắn, hắn hít một sau thở dài, chậm rãi nói: “Phi Bạch, trẫm bây giờ sẽ ban hôn cho ngươi cùng Cẩm nhi, hy vọng các ngươi...”
“Một ác phụ như vậy không xứng đáng!” Không đợi cho hoàng thượng nói hết câu, Dạ Trọng Hoa âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Làm càn, ngươi khiến nàng hoài thai, đứa con nay đã không còn, chuyện đã xảy ra đến mức này ngươi vẫn không muốn chịu trách nhiệm với nàng sao?”
Dạ Trọng Hoa thản nhiên khóe môi giơ lên cười trào phúng, nói: “Phụ hoàng, cô ta hại Vũ nhi của ta sống chết đến bây giờ vẫn chưa xác định, ta hận không thể băm vằm cô ta ra thành trăm mảnh phụ hoàng còn nghĩ ta có thể cùng hạng người đó làm ra loại việc bẩn thỉu ghê tởm đó sao? Buồn cười. Còn về phần đứa con hoang kia, ta nghĩ cô ta là người rõ nhất.”
“Phi Bạch...” Hoàng thượng vẻ mặt không thể tin, Trình Cẩm cư nhiên lại liên quan đến cái chết của Vũ nhi? Ở trong mắt hoàng thượng, hắn tin việc Vũ nhi con dâu hắn bây giờ đã không hề còn trên thế gian này là thật, còn việc đồng tình với Dạ Trọng hoa việc nàng sinh tử còn chưa xác định chỉ là nói dối hắn. Hắn vừa định hỏi lại, lại nghe thấy tào công công nói: “Trình tướng quân yết kiến!”
Trình tướng quân nhấc chân đi vào, vẻ mặt thành khẩn, hắn quỳ trên mặt đất nặng nề rập đầu: “Hoàng thượng, lão thần có chuyện muốn nói với Nhị hoàng tử.”
Hoàng thượng vừa mới nghe hoàng hậu nói một loạt chuyện sau đó khó khăn lắm mới đưa ra quyết định ban hôn cho Cẩm nhi cùng Trọng Hoa, nay thấy thái độ quyết tuyệt cùng hận ý của Dạ Trọng Hoa, nhất thời không nói nên lời, không nghĩ đến chuyện ban hôn cho hắn nữa.
Trình tướng quân đã đến cũng khiến cho hoàng thượng hắn có một lý do để thoát khỏi mớ hỗn độn này, Trọng Hoa hắn bây giờ không còn là trẻ con nữa, hắn từ trước đến nay hầu như không can dự nhiều đến quyết định của hắn, từ chuyện mưu lược đến chuyện tình cảm phụ hoàng hắn từ trước đến nay đều để hắn định đoạt, liền nói một câu mệt mỏi sau đó xoay người rời đi.
Dạ Trọng Hoa từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng nghiêm mặt đứng một bên,, hắn một chút cũng không có lời nào để nói với vị Trình tướng quân này.
Trình tướng quân thấy Dạ Trọng Hoa muốn rời đi, liền lập tức quỳ gối trước mặt hắn, giữ chặt y bảo của hắn, thanh âm run run: “Phi Bạch, van cầu con hãy giúp Cẩm nhi, nếu như con không giúp con gái ta, danh dự cả đời này của nàng bị phá hủy!”
Dạ Trọng Hoa âm thanh mang theo sự lãnh khốc băng sương, ý cười trào phúng nồng đậm: “Cô ta sống chết thế nào liên quan gì đến bổn vương? Bây giờ chỉ cần để bổn vương ta tóm được, bổn vương đương nhiên sẽ khiến cho cô ta sống không bằng chết!”Trình tướng quân biến sắc, nét mặt già nua thượng nước mắt tung hoành, thanh âm lại khẩn thiết: “Phi Bạch a, ngươi nhớ kỹ lão thần cùng ngươi giao tình, bỏ qua cho cẩm nhi một mạng đi! Cẩm nhi đứa nhỏ này chính là rất thích ngươi, mới có thể làm ra bực này sự đến a!”
Trình tướng quân thấy vẻ mặt lãnh khốc của Dạ Trọng Hoa, lạnh lẽo giống như rơi vào hầm băng liền tiếp tục nói: “Phi Bạch, con hãy vì tình cảm tốt đẹp khi xưa của hai đứa mà ngẫm lại đi, nếu như con không đối xử tốt với nàng thì nàng nào có cái loại tơ tưởng đến chức vị Ninh vương phi kia..”
Dạ Trọng Hoa không đợi cho Trình tướng quân nói hết câu liền mở miệng ngắt lời, âm thanh vô cùng trào phúng: “Ý của Trình tướng quân là tất cả mọi chuyện đều là lỗi của bổn vương?”
“Lão thần không phải có ý này.” Trình tướng quân sợ hãi, vội vàng nói: “Phi Bạch, con hãy vì phu nhân của ta đã từng đối xử tốt với con như người thân trong nhà, nàng...”
“Trình tướng quân, không cần phải lôi cả Trình phu nhân vào đâu, dù ngươi có nói thế nào thì bổn vương cũng sẽ không tha thứ cho Trình Cẩm, cô ta muốn mạng Vũ nhi, bổn vương bây giờ rất muốn cái mạng rẻ mạt của cô ta để trả thù cho Vũ nhi. Đến khi đó cho dù ngươi có nói đến giao tình lúc xưa đi chăng nữa, bổn vương quyết sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Trình tướng quân cơ hồ không thể tin được Dạ Trọng Hoa lại nói những lời lãnh tuyệt tàn khốc vô tâm như vậy, nước mắt hắn rơi xuống mang theo âm thanh nức nở, mạnh mẽ bắt lấy y bào hắn: “Phi Bạch...”
Dạ Trọng Hoa thản nhiên sử dụng nội lực đánh bật Trình tướng quân đang níu chặt lấy tà áo hắn ngã nhào ra ngoài, hắn lạnh lùng nhấc chân bước đi ra ngoài bỏ lại đằng sau câu nói đầy lãnh tuyệt: “Trình tướng quân, ý bổn vương đã quyết, đừng nhiều lời vô ích.”
Trình Cẩm sau khi đã nghỉ ngơi khỏe hẳn liền được Trình tướng quân trực tiếp đến rước về phủ, nàng ở phủ nghe nói phụ thân nàng đã tiến cung thỉnh cầu hoàng thượng liền sốt ruột chờ phụ thân trở về.
Qua buổi trưa, nàng mới nhìn thấy vẻ nghiêm túc có chút chán nản của Trình tướng quân chậm rãi đi vào, Trình Cẩm vội vàng nghênh đón. Nhìn thần sắc khó coi của phụ thân nàng liền biết kết quả cũng không tốt, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Phụ thân, hoàng thượng người... Nói như thế nào?”
Trình tướng quân ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mong chờ của con gái mình chỉ biết thở dài, không đành lòng nói: “Hôm nay Phụ thân tiến cung có gặp Phi Bạch.” Trình Cẩm trên mặt lại càng chờ mong, hỏi: “Nhị ca huynh ấy... Nói như thế nào?”
Trình tướng quân bất đắc dĩ thở dài, nói: “Với tính tình của Phi Bạch, hắn làm sao có thể đồng ý một chuyện hoang đường như vậy.Chỉ có điều, hắn cư nhiên một chút cũng không nhớ đến mối tình thân năm xưa quả quyết một lòng cự tuyệt, thật sự là...”
Lại nhìn sắc mặt bi thương của Trình Cẩm, tiếp tục nói: “Cẩm nhi, phụ thân thấy con cũng đừng nhung nhớ tơ tưởng đến Phi Bạch nữa, chúng ta hãy cùng nhau tìm biện pháp khác giải quyết có được không?.”
Trình Cẩm khi nghe đến việc Dạ Trọng Hoa kiên quyết cự tuyệt liền biến sắc. Huynh ấy... nhìn thấy bộ dáng đáng thương của mình hôm đó, vẫn không một chút quan tâm lại càng thêm hận nàn, chán ghét nàng hơn sao?
Không, nàng ngoài Dạ Trọng Hoa sẽ sẽ nhất quyết không lấy bất cứ ai!
Trên mặt của nàng lộ ra một chút tàn khốc: “Không! Con gái ngoài Nhị ca ra sẽ không lấy chồng! Phụ thân, chúng ta hãy đến phủ của Nhị ca đi, van xin huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ mềm lòng mà đồng ý!”
Trình tướng quân nhìn bộ dạng điên cuồng vì tình của con gái mình, không khỏi cả giận nói: “Con lại còn ngại chuyện vừa qua vẫn chưa đủ dọa người sao!”
Trình Cẩm trên mặt nước mắt ngắn dài, nắm lấy ống tay áo Trình tướng quân nức nở nói: “Phụ thân...”
Trình Cẩm là viên ngọc quý của Trình tướng quân hắn, từ nhỏ đã rất yêu thượng chiều chuộng nàng. Nàng mất mẹ từ nhỏ cho nên một tay hắn nuôi nấng chăm sóc nàng. Hắn không nỡ nặng lời với cô con gái rượu này của hắn chỉ đành lòng kiên nhẫn nhìn nàng thương tâm như vậy, bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, ngày mai phụ thân sẽ sớm đưa con đi qua phủ của Phi Bạch nhận tội.”
Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, thì đã có một chiếc xe ngựa đứng trước cổng ngoài Ninh vương phủ.
Dạ Trọng Hoa sớm đã ở chính sảnh, liền nghe hạ nhân bẩm báo nói: “Vương gia, Trình tướng quân cùng con gái ngài ấy cầu kiến.”
Vân Thương đã nhiều ngày giúp đỡ Dạ Trọng Hoa tìm kiếm Âu Dương Vũ, vẫn ở tại Ninh vương phủ, đang đứng bên cạnh Dạ Trọng Hoa, nghe nghe thấy hạ nhân đến bẩm báo, liền không khỏi cười nhạo nói: “Hành động thật mau lẹ a.”
Dạ Trọng Hoa sắc mặt không có gì biến hóa, trong mắt lại ẩn một tia ngoan lệ, lên tiếng hỏi Vân Thương: “Người đã đưa đến đây chưa?” Vân Thương trên mặt xuất hiện tia châm biếm, nói: “Trước đây tác phong làm việc của ta thế nào không phải ngươi hiểu rõ sao, ngươi yên tâm.”
Dạ Trọng Hoa lạnh giọng lên tiếng: “Cho bọn họ vào.”
Mọi người trong hoàng thất sắc mặt ai cũng đều rất khó coi, xung quanh vài người bắt đầu sôi nổi bàn tán, con gái của Trình gia sao lại có thể mất mặt đem đến điềm xui xẻo trong ngày trọng đại như thế này cơ chứ.
Trình Cẩm sắc mặt tái nhợt, vì bụng rất đau cộng thêm cả việc tinh thần khủng hoảng quá mức, cuối cùng không thể gắng gượng được, chịu không nổi mà ngất đi.
Tuy Trình Cẩm đã làm những việc không đúng, nhưng có người ngất xỉu trong cung là một chuyện không thể không quản. Hoàng thượng thấy vậy chau mày truyền thái y xem xét bệnh trạng.
Thái y sau khi đã xem mạch tượng nơi cổ tay xong, hai hàng lông mày nhăn lại, lời nói có chút chần chừ: “Con của nàng chỉ sợ không thể giữ được nữa!”
Mọi người có mặt ở đây đều há miệng kinh ngạc, tiếng nói bàn ra tán vào bắt đầu xôn xao dần dần lớn lên: “Không thể giữ được? Tiểu thư của Trình gia còn chưa có gả sao có thể có thai được?”
“Trình tiểu thư có hỉ mạch, nếu như không tin, mọi người có thể tìm một thái y khác đến xem xét!” Vương thái y hình như có chút bất mãn, chuẩn đoán một nữ nhân có mạch hỉ hay không, một điều căn bản như thế chẳng lẽ hắn không làm được sao.
“Buồn cười, vô liêm sỉ!” Hoàng thượng mặt thống hận giận dữ, một đứa con gái không biết vô liêm sĩ như vậy sao có thể mang ra so sánh với con dâu Âu Dương Vũ của hắn được chứ.
Dạ Nhiêu bên môi cong lên ý cười mãn nguyện tà ác, Dạ Trọng Hoa trong mắt ý hận cùng tức giận càng sâu, cô ta không phải từng nói với hắn là bị cung hàn, cả đời này sẽ không bao giờ hoài thai sai?
Việc ngày thọ yến của Hoàng thượng lại vì chuyện của Trình Cẩm mà khiến cho không khí trầm xuống không còn vui vẻ như trước. Tiểu thư của Trình gia, cư nhiên lại dám xuất hiện trong tiệc mừng thọ của hoàng thượng sau đó lại còn sinh non, không chỉ hủy đi danh dự của phủ tướng quân mà còn là một sự sỉ nhục không hề nhỏ đối với hoàng thất!
Hoàng thượng nghe xong lời chẩn đoán của vương thái y thì sắc mặt xanh mét, vậy điều này là điềm xấu hay sao! Hại hắn vừa rồi còn có ý định ban hôn cho nàng gả cho Dạ Phi Bạch!
Hoàng thượng càng nghĩ càng giận, liền hung hăng ném chén rượu trên bàn xuống đất, chén rượu vỡ choang nagy tạo bên chân Trình Cẩm đang nằm đó. Các vị hoàng tử cùng đại thần vội vàng quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng bớt giận!”
Hoàng thượng lại vô tâm vô tình ngồi xuống, nhớ tới vết máu ghê tởm kia nếu không phải vì hắn nể tình nàng ta là con gái của Trình tướng quân thì hắn đã sớm sai người đem nàng đi chém chết rồi! Hắn đứng lên hung hăng trừng mắt nhìn Trình Cẩm vẫn đang hôn mê liền phẩy tay áo bỏ đi.
Thượng Quan Ninh Vận thấy thế cũng vội vàng đứng dậy đi theo hoàng thượng ra ngoài điện, Thượng Quan Ninh Vận tiến lên nắm nhẹ cánh tay hắn dùng những lời nói an ủi, lúc này mới khiến cho sắc mặt của hoàng thượng tốt hơn trước rất nhiều.Hoàng thượng giận dữ rời đi khiến cho bữa tiệc cứ như vậy chấm dứt, mọi người đều tản ra rời đi, mới vừa rồi bọn họ còn đứng đó dị nghị bình phẩm này nọ nào là Trình tướng quân từng là người lập nhiều chiến công hiển hách, cũng không ngờ hắn lại có một đứa con gái không biết liêm sỉ như vậy, thật sự khiến cho người đời cảm thấy thất vọng cho một thế hệ.
Một nhóm nữ tử đứng cách đó không xa ánh mắt vẫn là không ngừng nhìn chằm chằm về phía Trình Cẩm, khe khẽ nói nhỏ, trên mặt vô cùng khinh bỉ. Thậm chí có người thì thầm: Vốn nghĩ rằng con gái của Trình tướng quân là một mỹ nhân khuynh thành, còn có ý định kết giao để làm thông gia với Trình gia nhưng thật không thể tưởng tượng được cô ta lại bẩn thỉu đến mức này.
Cũng có người vui sướng khi thấy người gặp họa nói: “Cái gì mà mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cũng không hơn gì một kỹ nữ thân tàn hoa dại.”
Hoàng hậu nhìn thấy Trình Cẩm té ngã xuống đất, bây giờ không ai để ý tới nàng ta, nàng lúc này phải cố tình làm người tốt một chút. Trong mắt của nàng nhanh chóng lóe lên một tia âm lãnh, một quân cờ tốt như vậy tại sao lại không tận dụng. Nàng phân phó người giúp đỡ Trình cẩm mang trở về tẩm cung mình.
Trước đó vị Vương thái y – người đã chẩn đoán cho Trình Cẩm đã sớm lui ra ngoài, đang trên đường trở về Viện y thông thái thì lại bắt gặp Dạ Trọng Hoa, sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt tối tăm lạnh cùng cực.
Thái y nhìn bộ dáng của Dạ Trọng Hoa hình như có vẻ đang chờ đợi hắn. Dạ Trọng Hoa là người nào hắn há lại không biết, là chiến thần tiếng tăm của Tây Lăng quốc, Vương thái y đối với hắn vạn phần kính nể cùng tôn trọng. Khi biết Nhị hoàng tử hắn bị mù hai mắt liền cố gắng ngày đêm nghiên cứu phương thuốc chữa trị cho Dạ Trọng Hoa, khi thấy Dạ Trọng Hoa ở trước mặt mình liền tiến lên vài bước, cúi đầu hành lễ với Dạ Trọng Hoa: “Tham kiến Nhị hoàng tử.”
Dạ Trọng Hoa nghe âm thanh của Vương thái y không khỏi khẽ cau mày, âm thanh hắn lạnh như băng không một tia ấm áp vang lên: “Trình Cẩm mang thai là thật?”
Vương thái y nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Dạ Trọng Hoa, mặc dù hắn không hiểu tại sao Dạ Trọng Hoa ngài ấy lại hỏi hắn vấn đề này nhưng đối mặt với ánh mắt băng sương lạnh lẽo kia, hắn nào dám không tuân mệnh nghe theo, nơm nớp lo sợ trả lời: “Thưa Nhị hoàng tử lão thần xác định nàng quả thật có mang thai.”
Dạ Trọng Hoa sắc mặt ngay lập tức âm lãnh, thanh âm hắn sắc bén lạnh băng, khí thế khiếp người: “Cô ta bị cung hàn?”
Vương thái y nói: “Trình tiểu thư thân thể rất tốt và ổn định, không có dấu hiệu của bệnh cung hàn, nếu như lần này không phải vì bất cẩn té ngã thì đứa con của nàng hẳn vẫn có thể bình an vô sự.”
Dạ Trọng Hoa ánh mắt lúc này ngày một tàn lệ, hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền,trán nổi gân xanh dựng lên!
Hay cho một tiện nhân Trình Cẩm, hay cho một Trình gia, hay cho một căn bệnh cung hàn. Nhiều năm như vậy, hắn cư nhiên lại bị kẻ khác dắt mũi, cư nhiên lại bị người khác lừa dối mà cảm thấy áy náy, rồi..bỏ lại Vũ nhi..Tiểu Ngũ của hắn! Trên mặt hắn không khỏi cười lạnh, khinh bỉ, đáng sợ vô cùng.Trình Cẩm, bổn vương nhất định sẽ khiến cho hạng người như ngươi sống không bằng chết!
Hoàng hậu ở trong cung điện, nhìn Trình Cẩm sắc mặt tái nhợt nhắm mắt mê man trên giường mình. Mặt không khỏi hiện lên một kia đắc ý.
Trên giường Trình Cẩm “ưm” một tiếng tỉnh lại, hoàng hậu nghe được động tĩnh của Trình Cẩm, liền tiến lên thân thiết hỏi: “Cẩm nhi, đỡ hơn chút nào chưa?”
Trình Cẩm giương mắt lên nhìn ánh mắt dịu dàng thân thiết của hoàng hậu, tròng mắt không khỏi đỏ lên: “Hoàng hậu nương nương...”
“Cẩm nhi đừng khóc, đứa con mất nhưng về sau sẽ lại có thôi.” Hoàng hậu vội vàng an ủi nói.
Trình Cẩm sắc mặt nhất thời tái nhợt, vẻ mặt không thể tin được nhìn hoàng hậu, gian nan hỏi: “Đứa con, con nào?” nàng vội vàng nhớ tới phản ứng của thân thể mình, lại phát hiện cơ thể mình vô cùng suy nhược, bụng lại đau nhức khó chịu.
Hoàng hậu thấy nàng muốn đứng dậy, liền có lòng vươn tay giúp đỡ nàng một phen, giúp nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường sau đó tay bưng tới một bát gừng trà đường đỏ đưa cho nàng, trong mắt mang theo ý cười hiền dịu: “Cẩm nhi, đứa con này là của ai?”
Trình Cẩm sắc mặt dĩ nhiên hoàn toàn trắng bệch, mặt cắt không một chút máu, răng môi cắn chặt lại, run run phát không ra tiếng.
Nàng một chút cũng không muốn nhớ đến đoạn ký ức đáng sợ mà kinh khủng ấy, nàng vốn muốn quên đi tên nam nhân đó đã nhào vào người nàng sau đó làm những việc ghê tởm lấy đi sự trong trắng của nàng.. Nàng tại sao đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ngày hôm ấy, giận dữ ôm lấy đầu mình, không, nàng vẫn sạch sẽ, nàng vẫn trong sạch...
Nàng làm sao có thể mang thai đứa con của tên nam nhân thấp hèn đê tiện ghê tởm đó được cơ chứ!
Hoàng hậu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trình Cẩm, trong mắt có chút u ám, nói: “Xem con sợ đến mức gì chưa này, chuyện này nào cũng khó trả lời đâu! Nếu đứa con này đích thị là của Phi Bạch vậy thì hắn cũng thực sự là sơ ý quá đi, cũng không biết con có bầu lại còn bảo con vì hắn đi hiến vũ cho hoàng thượng nữa. Phi Bạch này càng ngày càng hư mà.” Trình Cẩm trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia mừng thầm, ngẩng đầu lên thì giả vờ tỏ ra bi thường cùng chờ mong: “Vâng... Mong hoàng hậu nương nương đứng ra làm chủ cho Cẩm nhi!”
Đúng vậy!Sao nàng lại không nghĩ ra kế sách này?!
Chỉ cần nàng một mực khẳng định đứa con này là con của Dạ Trọng Hoa, như vậy...chỉ không lâu nữa ước nguyện của nàng bấy lâu nay sẽ trở thành hiện thực?
Hoàng hậu trên mặt giơ lên ý cười lạnh, nhưng sau đó lập tức ôn hòa nói: “Con cứ ở đây an tâm nghỉ ngơi, bản cung sẽ đem chuyện này nói rõ với hoàng thượng, để hoàng thượng toàn thành ban hôn sự cho hai đứa.”
“Tạ hoàng hậu nương nương!” Trình Cẩm nghĩ vậy liền quỳ xuống lạy vài lạy với hoàng hậu nương nương trước mặt, bất chấp thân thể yếu ớt kia của mình, đột nhiên không chịu nổi choáng váng ngã xuống sau đó hoàng hậu thấy vậy liền vươn tay đỡ nàng một phen, “Cẩn thận một chút.”Từ sau tiệc mừng thọ, hoàng thượng đối với Trình Cẩm thật sự không những không có một chút hảo cảm mà thậm chí hắn còn cảm thấy khinh bỉ là nhiều. Hoàng thượng vốn đang ngồi ở ngự thư phòng, lại suy nghĩ về việc này nên cảm thấy phiền muộn, nhìn chung việc Trình Cẩm là nữ nhân không còn trong sạch nữa đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến vạn mệnh quốc gia của hắn, vì thế tấu chương hắn cầm trên tay hắn không cách nào đọc vô được liền phiền não thở dài. Chợt bên ngoài cửa vang lên âm thanh của Tào công công: “Hoàng thượng có hoàng hậu cầu kiến.” Đối với việc hoàng hậu vị cấm túc hắn vẫn chưa có xá tội cho nàng, tóc nàng ta còn chưa có mọc dài, tuy mỗi lần xuất hiện trước mặt hắn, nàng đều đội tóc giả những cứ nghĩ đến quả dầu loáng bóng kia, hắn lại không khỏi cảm thấy rợn người.
Hoàng hậu không quan tâm đến việc hoàng thượng có truyền hay không truyền nàng vào hay không liền kiêu ngạo đi vào ngự thư phòng. Hoàng thượng thấy vậy hai hàng lông mày không khỏi nhăn lại vừa định quát lên thì đã thấy hoàng hậu đến trước mặt hắn: “Hoàng thượng, nô tì có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với hoàng thượng!”
“Còn quan trọng hơn so với việc trẫm có đồng ý cho ngươi được bước vào đây hay sao? Hôm qua để cho ngươi tham gia yến tiệc cùng với mọi người là ta đã cho ngươi mặt mũi lắm rồi!”
Hoàng hậu vẫn cúi đầu xuống không nói gì cho đến khi ngước đầu lên nhìn thấy vẽ mặt lãnh khốc cũng lãnh đạm của hoàng thượng trong lòng có chút phát run, chợt nhớ đến mục đích của mình liền kiên trì nói: “Nô tì muốn bẩm báo một chuyện liền quan đến quốc gia đại sự, muốn cùng hoàng thường bàn bạc một chút!”
Hoàng thượng nhìn hoàng hậu liếc mắt một cái, lạnh lạnh nói: “Nói.”
Hoàng hậu làm bộ bày ra vẻ mặt do dự ấp úng nói: “Hôm qua nô tì có đem Cẩm nhi về tẩm cung của mình nghỉ tạm,sau đó có thắc mắc hỏi nàng đứa con trong bụng nàng là của ai, con bé Cẩm nhi này cũng thật là, chuyện mệt mỏi như vậy lại không công khai, cứ giấu diếm để rồi người ta phải bàn ra tiếng vào, bêu xấu mình là loại nữ nhân bẩn thỉu.”
Hoàng thượng vừa nghe hoàng hậu nhắc tới Trình Cẩm, trong mắt tức giận càng tăng lên, hừ, đã là một loại nữ nhân không trong sạch thì có gì mà đáng nói. Hắn đã đau đầu nay lại nghe Hoàng hậu lải nhải khiến cho hắn dường như không có kiên nhẫn, hỏi: “Vậy đứa con kia là của ai?”
“Thưa hoàng thượng, là của Phi Bạch.”
Hoàng thượng ánh mắt trợn ngược lên, Phi Bạch? Con trai của hắn không phải rất yêu thương Âu Dương Vũ sao? Làm sao có thể làm ra loại chuyện này?
Hắn không thể tiêu hóa được chuyện này lên tiếng hỏi lại: “Việc này là thật sao?”
Hoàng hậu thấy hoàng thượng đường như không tin, liền khẳng định nói: “Nô tì đã xác nhận qua, quả thật chính là con của Phi Bạch không có lầm! Âu Dương Vũ nay đã mất, Phi Bạch chẳng lẽ không thể yêu thương sủng hạnh nữ tử khác sao, Cẩm nhi là đứa con gái hiền lành thiện lương như vậy sao có thể lấy việc này ra mà đùa giỡn với Phi Bạch được!”
Hoàng thượng có chút lúng túng không thể hiểu được, nghĩ đến việc Dạ Trọng Hoa cùng với Trình Cẩm nảy sinh loại quan hệ này, trong lòng dường như rộn rạo khó chịu như nuốt phải ruồi. Nhưng hắn đột nhiên nhớ đến Dạ Trọng Hoa mấy ngày nay sắc mặt đều tiều tụy, Trình Cẩm dù tốt xấu gì cũng là con gái của Trình tướng quân, nàng có thể cùng với Dạ Trọng Hoa trong lúc đó phát sinh...Vũ nhi cũng đã ra đi một thời gian, Dạ Trọng Hoa hắn hẳn cũng không thể mãi thương tâm đến mức như vậy.
Hoàng hậu thấy thần sắc có chút buông lỏng của hoàng thượng, liền cúi nhẹ xin cáo lui.
Hoàng thượng đang suy nghĩ trầm tư bỗng hồi phục tinh thần lại, hướng về phía Tào công công phân phó: “Truyền Phi Bạch vào cung.”
Dạ Trọng Hoa rất nhanh có mặt trong cung, hoàng thượng nhìn thấy vẻ lạnh băng của con trai yêu quý.Tuy mắt hắn đã bị mù nhưng vẫn không thể giấu được khí thế ngạo nghễ cùng sự cường đại lan tỏa xung quanh người hắn, hắn hít một sau thở dài, chậm rãi nói: “Phi Bạch, trẫm bây giờ sẽ ban hôn cho ngươi cùng Cẩm nhi, hy vọng các ngươi...”
“Một ác phụ như vậy không xứng đáng!” Không đợi cho hoàng thượng nói hết câu, Dạ Trọng Hoa âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Làm càn, ngươi khiến nàng hoài thai, đứa con nay đã không còn, chuyện đã xảy ra đến mức này ngươi vẫn không muốn chịu trách nhiệm với nàng sao?”
Dạ Trọng Hoa thản nhiên khóe môi giơ lên cười trào phúng, nói: “Phụ hoàng, cô ta hại Vũ nhi của ta sống chết đến bây giờ vẫn chưa xác định, ta hận không thể băm vằm cô ta ra thành trăm mảnh phụ hoàng còn nghĩ ta có thể cùng hạng người đó làm ra loại việc bẩn thỉu ghê tởm đó sao? Buồn cười. Còn về phần đứa con hoang kia, ta nghĩ cô ta là người rõ nhất.”
“Phi Bạch...” Hoàng thượng vẻ mặt không thể tin, Trình Cẩm cư nhiên lại liên quan đến cái chết của Vũ nhi? Ở trong mắt hoàng thượng, hắn tin việc Vũ nhi con dâu hắn bây giờ đã không hề còn trên thế gian này là thật, còn việc đồng tình với Dạ Trọng hoa việc nàng sinh tử còn chưa xác định chỉ là nói dối hắn. Hắn vừa định hỏi lại, lại nghe thấy tào công công nói: “Trình tướng quân yết kiến!”
Trình tướng quân nhấc chân đi vào, vẻ mặt thành khẩn, hắn quỳ trên mặt đất nặng nề rập đầu: “Hoàng thượng, lão thần có chuyện muốn nói với Nhị hoàng tử.”
Hoàng thượng vừa mới nghe hoàng hậu nói một loạt chuyện sau đó khó khăn lắm mới đưa ra quyết định ban hôn cho Cẩm nhi cùng Trọng Hoa, nay thấy thái độ quyết tuyệt cùng hận ý của Dạ Trọng Hoa, nhất thời không nói nên lời, không nghĩ đến chuyện ban hôn cho hắn nữa.
Trình tướng quân đã đến cũng khiến cho hoàng thượng hắn có một lý do để thoát khỏi mớ hỗn độn này, Trọng Hoa hắn bây giờ không còn là trẻ con nữa, hắn từ trước đến nay hầu như không can dự nhiều đến quyết định của hắn, từ chuyện mưu lược đến chuyện tình cảm phụ hoàng hắn từ trước đến nay đều để hắn định đoạt, liền nói một câu mệt mỏi sau đó xoay người rời đi.
Dạ Trọng Hoa từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng nghiêm mặt đứng một bên,, hắn một chút cũng không có lời nào để nói với vị Trình tướng quân này.
Trình tướng quân thấy Dạ Trọng Hoa muốn rời đi, liền lập tức quỳ gối trước mặt hắn, giữ chặt y bảo của hắn, thanh âm run run: “Phi Bạch, van cầu con hãy giúp Cẩm nhi, nếu như con không giúp con gái ta, danh dự cả đời này của nàng bị phá hủy!”
Dạ Trọng Hoa âm thanh mang theo sự lãnh khốc băng sương, ý cười trào phúng nồng đậm: “Cô ta sống chết thế nào liên quan gì đến bổn vương? Bây giờ chỉ cần để bổn vương ta tóm được, bổn vương đương nhiên sẽ khiến cho cô ta sống không bằng chết!”Trình tướng quân biến sắc, nét mặt già nua thượng nước mắt tung hoành, thanh âm lại khẩn thiết: “Phi Bạch a, ngươi nhớ kỹ lão thần cùng ngươi giao tình, bỏ qua cho cẩm nhi một mạng đi! Cẩm nhi đứa nhỏ này chính là rất thích ngươi, mới có thể làm ra bực này sự đến a!”
Trình tướng quân thấy vẻ mặt lãnh khốc của Dạ Trọng Hoa, lạnh lẽo giống như rơi vào hầm băng liền tiếp tục nói: “Phi Bạch, con hãy vì tình cảm tốt đẹp khi xưa của hai đứa mà ngẫm lại đi, nếu như con không đối xử tốt với nàng thì nàng nào có cái loại tơ tưởng đến chức vị Ninh vương phi kia..”
Dạ Trọng Hoa không đợi cho Trình tướng quân nói hết câu liền mở miệng ngắt lời, âm thanh vô cùng trào phúng: “Ý của Trình tướng quân là tất cả mọi chuyện đều là lỗi của bổn vương?”
“Lão thần không phải có ý này.” Trình tướng quân sợ hãi, vội vàng nói: “Phi Bạch, con hãy vì phu nhân của ta đã từng đối xử tốt với con như người thân trong nhà, nàng...”
“Trình tướng quân, không cần phải lôi cả Trình phu nhân vào đâu, dù ngươi có nói thế nào thì bổn vương cũng sẽ không tha thứ cho Trình Cẩm, cô ta muốn mạng Vũ nhi, bổn vương bây giờ rất muốn cái mạng rẻ mạt của cô ta để trả thù cho Vũ nhi. Đến khi đó cho dù ngươi có nói đến giao tình lúc xưa đi chăng nữa, bổn vương quyết sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Trình tướng quân cơ hồ không thể tin được Dạ Trọng Hoa lại nói những lời lãnh tuyệt tàn khốc vô tâm như vậy, nước mắt hắn rơi xuống mang theo âm thanh nức nở, mạnh mẽ bắt lấy y bào hắn: “Phi Bạch...”
Dạ Trọng Hoa thản nhiên sử dụng nội lực đánh bật Trình tướng quân đang níu chặt lấy tà áo hắn ngã nhào ra ngoài, hắn lạnh lùng nhấc chân bước đi ra ngoài bỏ lại đằng sau câu nói đầy lãnh tuyệt: “Trình tướng quân, ý bổn vương đã quyết, đừng nhiều lời vô ích.”
Trình Cẩm sau khi đã nghỉ ngơi khỏe hẳn liền được Trình tướng quân trực tiếp đến rước về phủ, nàng ở phủ nghe nói phụ thân nàng đã tiến cung thỉnh cầu hoàng thượng liền sốt ruột chờ phụ thân trở về.
Qua buổi trưa, nàng mới nhìn thấy vẻ nghiêm túc có chút chán nản của Trình tướng quân chậm rãi đi vào, Trình Cẩm vội vàng nghênh đón. Nhìn thần sắc khó coi của phụ thân nàng liền biết kết quả cũng không tốt, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Phụ thân, hoàng thượng người... Nói như thế nào?”
Trình tướng quân ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mong chờ của con gái mình chỉ biết thở dài, không đành lòng nói: “Hôm nay Phụ thân tiến cung có gặp Phi Bạch.” Trình Cẩm trên mặt lại càng chờ mong, hỏi: “Nhị ca huynh ấy... Nói như thế nào?”
Trình tướng quân bất đắc dĩ thở dài, nói: “Với tính tình của Phi Bạch, hắn làm sao có thể đồng ý một chuyện hoang đường như vậy.Chỉ có điều, hắn cư nhiên một chút cũng không nhớ đến mối tình thân năm xưa quả quyết một lòng cự tuyệt, thật sự là...”
Lại nhìn sắc mặt bi thương của Trình Cẩm, tiếp tục nói: “Cẩm nhi, phụ thân thấy con cũng đừng nhung nhớ tơ tưởng đến Phi Bạch nữa, chúng ta hãy cùng nhau tìm biện pháp khác giải quyết có được không?.”
Trình Cẩm khi nghe đến việc Dạ Trọng Hoa kiên quyết cự tuyệt liền biến sắc. Huynh ấy... nhìn thấy bộ dáng đáng thương của mình hôm đó, vẫn không một chút quan tâm lại càng thêm hận nàn, chán ghét nàng hơn sao?
Không, nàng ngoài Dạ Trọng Hoa sẽ sẽ nhất quyết không lấy bất cứ ai!
Trên mặt của nàng lộ ra một chút tàn khốc: “Không! Con gái ngoài Nhị ca ra sẽ không lấy chồng! Phụ thân, chúng ta hãy đến phủ của Nhị ca đi, van xin huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ mềm lòng mà đồng ý!”
Trình tướng quân nhìn bộ dạng điên cuồng vì tình của con gái mình, không khỏi cả giận nói: “Con lại còn ngại chuyện vừa qua vẫn chưa đủ dọa người sao!”
Trình Cẩm trên mặt nước mắt ngắn dài, nắm lấy ống tay áo Trình tướng quân nức nở nói: “Phụ thân...”
Trình Cẩm là viên ngọc quý của Trình tướng quân hắn, từ nhỏ đã rất yêu thượng chiều chuộng nàng. Nàng mất mẹ từ nhỏ cho nên một tay hắn nuôi nấng chăm sóc nàng. Hắn không nỡ nặng lời với cô con gái rượu này của hắn chỉ đành lòng kiên nhẫn nhìn nàng thương tâm như vậy, bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, ngày mai phụ thân sẽ sớm đưa con đi qua phủ của Phi Bạch nhận tội.”
Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, thì đã có một chiếc xe ngựa đứng trước cổng ngoài Ninh vương phủ.
Dạ Trọng Hoa sớm đã ở chính sảnh, liền nghe hạ nhân bẩm báo nói: “Vương gia, Trình tướng quân cùng con gái ngài ấy cầu kiến.”
Vân Thương đã nhiều ngày giúp đỡ Dạ Trọng Hoa tìm kiếm Âu Dương Vũ, vẫn ở tại Ninh vương phủ, đang đứng bên cạnh Dạ Trọng Hoa, nghe nghe thấy hạ nhân đến bẩm báo, liền không khỏi cười nhạo nói: “Hành động thật mau lẹ a.”
Dạ Trọng Hoa sắc mặt không có gì biến hóa, trong mắt lại ẩn một tia ngoan lệ, lên tiếng hỏi Vân Thương: “Người đã đưa đến đây chưa?” Vân Thương trên mặt xuất hiện tia châm biếm, nói: “Trước đây tác phong làm việc của ta thế nào không phải ngươi hiểu rõ sao, ngươi yên tâm.”
Dạ Trọng Hoa lạnh giọng lên tiếng: “Cho bọn họ vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.