Chương 25: Chủ động từ chức.
Chín mươi chín dùng thư sinh
17/04/2013
Tài liệu không ít, Chu Dật Trần mở ra, lập tức phát hiện bên trong có vấn đề.
Trường đại học Trường Kinh có tất cả đến sáu mươi các đoàn hội, chỗ này nhiều nhất chỉ được đến một nửa mà thôi, những tài liệu quan về hoạt động của các đoàn hội quan trọng căn bản là không có.
Phát hiện này, khiến tinh thần của y trở nên vô cùng phấn chấn.
- Tiêu Bân, cậu bị sao đó hả? Rất nhiều tư liệu về hoạt động của các đoàn hội vì sao lại không có?
Chu Dật Trần có vẻ rất nghiêm khắc, trực tiếp chất vấn Tiêu Bân. Mấy tên ‘tay sai’ cũng bắt đầu nhìn về phía Tiêu Bân, chuẩn bị bắt đầu gây khó dễ.
Quở mắng Tiêu Bân xong, Chu Dật Trần lập tức quay sang Trương Dương:
- Còn cậu nữa, Trương Dương, thân là một trưởng ban thư ký, cậu giám sát công việc của cấp dưới như thế nào đấy?
Tiêu Bân trừng to đôi mắt lên, muốn lên tiếng nhưng cuối cùng không nói ra khỏi miệng.
Tiêu Bân là trợ lý của ban thư ký hội sinh viên, công việc chủ yếu là liên hệ với các đoàn hội, còn Trương Dương là trưởng ban. Chu Dạt Trần nói như vậy cũng không có gì đáng trách cả. Nhưng điều đáng nói ở đây chính là việc Trương Dương ở ban thư ký này gần như không có quyền lợi gì.
Ngoại trừ việc Tiêu Bân có chút nghe lời hắn ra, những người khác căn bản chẳng thèm để ý đến hắn, mà bọn họ đều đã bị Chu Dật Trần lôi kéo về phía mình rồi.
Chu Dật Trần lần này chính xác là nhắm đúng vào nhược điểm của Tiêu Bân. Tuy rằng mọi người đều biết là Chu Dật Trần đang cố ý chơi khó cậu ta, nhưng việc Tiêu Bân không hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn là sự thật.
Sau khi hỏi xong, Chu Dật Trần có vẻ đắc ý nhìn Trương Dương, cục tức cố nín nhịn hôm nay, rút cục giờ cũng đã có thể phát tiết ra một chút.
- Lần này đúng là Tiêu Bân làm không tốt.
Trương Dương khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi nói. Sắc mặt Tiêu Bân lập tức lộ ra vẻ lo lắng. Cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng Trương Dương lại đi chủ động thừa nhận sai lầm như vậy.
- Chỉ một câu không làm tốt là xong sao?
Chu Dật Trần lạnh lùng cười, trong lòng âm thầm cảm thấy vui sướng. Y híp mắt lại, giống như một người giành chiến thắng đang nhìn Trương Dương vậy.
- Mặc dù cậu ấy làm không tốt, nhưng đã cố gắng hết sức rồi. Bắt đầu từ sáng nay, cậu ấy không ngừng tiến hành liên hệ với các đoàn hội. Tôi nghĩ mọi người có mặt ở đây đều hiểu rõ. Buổi sáng hôm nay cậu ấy còn có giờ học mà có thể thu thập được đến một nửa tài liệu, thì là một sự đầy nỗ lực rồi.
Trương Dương vẫn mang giữ nguyên nụ cười như ban nãy, nói nhẹ nhàng. Lời nói của hắn giống như đang biện bạch vậy.
Nghe thấy Trương Dương nói như vậy, Chu Dật Trần trong lòng càng thêm đắc ý. Trước khi giao cho Tiêu Bân nhiệm vụ này, Chu Dật Trần đã sớm nghĩ đến việc Trương Dương sẽ dùng lý do này, cho nên y đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi. Vì thế, y liền nói:
- Những cái này tôi biết, nhưng trước kia khi bố trí công việc chúng tôi cũng nói rồi, ban thư ký không phải chỉ có mỗi mình Tiêu Bân. Cậu ta có thể phân mấy người khác hỗ trợ cơ mà.
Ban thư ký có tất cả 5 người, trừ Trương Dương và Tiêu Bân thì vẫn còn đến ba người nữa. Nếu như những người này cùng làm thì chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong sáng nay.
Vấn đề là, ba người này đến Trương Dương bọn họ còn chẳng coi ra gì thì liệu có thể nghe theo Tiêu Bân không?
Câu trả lời rõ như ban ngày rồi. Tiêu Bân cũng biết điều này, cho nên căn bản là không đi tìm bọn họ.
Về phần nhờ Trương Dương hỗ trợ thì Tiêu Bân càng không nghĩ đến. Bởi làm như vậy uy nghiêm của Trương Dương sẽ để đâu chứ? Tiêu Bân cũng không phải kẻ ngốc, biết Chu Dật Trần dụng tâm hiểm ác, cho nên mới không làm như vậy.
- Lần này là do tôi làm không tốt.
Tiêu Bân chậm rãi đứng lên, có vẻ tủi hổ nói. Còn Trương Dương thì vẫn kèm theo nụ cười thản nhiên như ban nãy.
- Có công phải thưởng, nhưng có lỗi thì cũng phải phạt. Nếu Tiêu Bân đã thừa nhận sai lầm rồi thì mọi người nghĩ xem nên phạt gì cậu ta cho thích hợp nhỉ?
Chu Dật Trần đợi mãi những lời tự thừa nhận sai lầm của Tiêu Bân. Giờ đây khi Tiêu Bân đã nhận rồi, thì y lập tức nói tiếp lời.
- Chủ tịch Chu nói rất đúng, có công phải thưởng, có lỗi phải phạt. Lần này Tiêu Bân không hoàn thành nhiệm vụ, tôi đề nghị cho tạm dừng tất cả công việc của cậu ta ở ban Thư ký.
Khi mà đám ‘đệ tử’ của Chu Dật Trần còn chưa lên tiếng thì Trương Dương đã mở miệng trước. Lúc này đây, tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn.
Tiêu Bân càng tỏ ra khó hiểu. Cậu ta không ngờ, người lên tiếng đình chỉ công việc của mình lại là Trương Dương.
Tuy rằng công tác ở đây chẳng có lương lậu gì, nhiều nhất thì cũng chỉ là chút phụ cấp mà thôi. Nhưng dù sao đây cũng là công tác của hội sinh viên, đối với việc rèn luyện của cậu ta thì cũng đem lại những lợi ích nhất định.
Tiêu Bân không muốn mất công việc ở hội sinh viên.
- Nếu Trưởng ban Trương đã nói như vậy rồi thì cứ làm như thế đi.
Chu Dật Trần cũng có chút mơ hồ, y không biết Trương Dương đang có ý đồ gì. Có được cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là y sẽ không bỏ qua. Bất kể nói như thế nào, hạ được Tiêu Bân thì đã đạt được mục đích của y rồi.
- Còn nữa, Tiêu Bân không hoàn thành nhiệm vụ được phân công, tôi là trưởng ban thư ký cũng có phần trách nhiệm. Tôi xin nghỉ chức này, đồng thời đề cử bạn Vương Quốc Hoa lên đảm nhiệm công tác này.
Trương Dương cười nói.
Lúc này, từng lời của hắn giống như những trái bom vậy, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối.
Ban thư ký của Trương Dương tuy rằng bị mất quyền lực nhiều, nhưng dù sao cũng là cán bộ trọng yếu của hội sinh viên. Ban thư ký này cũng có quyền giám sát rất quan trọng trong hội sinh viên, quyền lợi này cũng không nhỏ chút nào.
Trước đó không ít người cũng mong được ngồi vào vị trí này. Từ lâu Chu Dật Trần đã muốn hạ gục Trương Dương, nhưng đáng tiếc vẫn chưa có lý do gì để ra tay.
- Trương Dương, cậu xin tự rút lui?
Chu Dật Trần vội hỏi một câu, giọng nói của y không khỏi run run vì kích động.
Trưởng ban thư ký là một cán bộ quan trọng của hội sinh viên. Cho dù là Chủ tịch hội cũng không có quyền bãi nhiệm. Hơn nữa, Trương Dương là thành viên trong đoàn chủ tịch, nên việc bãi nhiệm chức vụ của hắn phải do tập thể đoàn chủ tịch quyết định. Trương Dương vẫn có tiếng nói nhất định trong hội. Dù sao thời gian Chu Dật Trần tiếp nhận vị trí Chủ tịch hội này còn ngắn, nếu không nắm chắc phần thắng thì sẽ không dám phát động đoàn chủ tịch bãi nhiệm Trương Dương.
Đương nhiên, Trương Dương tự động xin rút thì là việc chưa có tiền lệ.
Cho nên mới khiến cho mọi người phải kích động như thế.
Còn có một người khác kích động nữa, đó chính là Vương Quốc Hoa- người mà Trương Dương vừa nhắc tới. Vương Quốc Hoa hiện là trưởng ban Văn nghệ, cũng là một cán bộ cao cấp của hội sinh viên, tuy nhiên ban Văn nghệ kia không thể nào so sánh với ban Thư ký được.
Ban thư ký có thể giám sát tất cả bộ phận và các đoàn hội. Chỉ riêng điểm này thôi đã đủ hấp dẫn nhiều người rồi.
Trước giờ vị trí này bị Trương Dương chiếm, Vương Quốc Hoa nói không ghen tị thì đó là nói dối. Tuy nhiên cậu ta cũng hiểu, tuy rằng Trương Dương có thua Chu Dật Trần thật, nhưng bản thân hắn cũng có năng lực nhất định. Vị trí này không phải cứ muốn ngồi lên mà được.
Hôm nay nghe được lời tự rút lui của Trương Dương, lại còn đề cử mình lên nữa. Tim cậu ta lập tức đập nhanh hơn, đồng thời với sự kích động đó cũng có cút cảm kích đối với Trương Dương.
Trường đại học Trường Kinh có tất cả đến sáu mươi các đoàn hội, chỗ này nhiều nhất chỉ được đến một nửa mà thôi, những tài liệu quan về hoạt động của các đoàn hội quan trọng căn bản là không có.
Phát hiện này, khiến tinh thần của y trở nên vô cùng phấn chấn.
- Tiêu Bân, cậu bị sao đó hả? Rất nhiều tư liệu về hoạt động của các đoàn hội vì sao lại không có?
Chu Dật Trần có vẻ rất nghiêm khắc, trực tiếp chất vấn Tiêu Bân. Mấy tên ‘tay sai’ cũng bắt đầu nhìn về phía Tiêu Bân, chuẩn bị bắt đầu gây khó dễ.
Quở mắng Tiêu Bân xong, Chu Dật Trần lập tức quay sang Trương Dương:
- Còn cậu nữa, Trương Dương, thân là một trưởng ban thư ký, cậu giám sát công việc của cấp dưới như thế nào đấy?
Tiêu Bân trừng to đôi mắt lên, muốn lên tiếng nhưng cuối cùng không nói ra khỏi miệng.
Tiêu Bân là trợ lý của ban thư ký hội sinh viên, công việc chủ yếu là liên hệ với các đoàn hội, còn Trương Dương là trưởng ban. Chu Dạt Trần nói như vậy cũng không có gì đáng trách cả. Nhưng điều đáng nói ở đây chính là việc Trương Dương ở ban thư ký này gần như không có quyền lợi gì.
Ngoại trừ việc Tiêu Bân có chút nghe lời hắn ra, những người khác căn bản chẳng thèm để ý đến hắn, mà bọn họ đều đã bị Chu Dật Trần lôi kéo về phía mình rồi.
Chu Dật Trần lần này chính xác là nhắm đúng vào nhược điểm của Tiêu Bân. Tuy rằng mọi người đều biết là Chu Dật Trần đang cố ý chơi khó cậu ta, nhưng việc Tiêu Bân không hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn là sự thật.
Sau khi hỏi xong, Chu Dật Trần có vẻ đắc ý nhìn Trương Dương, cục tức cố nín nhịn hôm nay, rút cục giờ cũng đã có thể phát tiết ra một chút.
- Lần này đúng là Tiêu Bân làm không tốt.
Trương Dương khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi nói. Sắc mặt Tiêu Bân lập tức lộ ra vẻ lo lắng. Cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng Trương Dương lại đi chủ động thừa nhận sai lầm như vậy.
- Chỉ một câu không làm tốt là xong sao?
Chu Dật Trần lạnh lùng cười, trong lòng âm thầm cảm thấy vui sướng. Y híp mắt lại, giống như một người giành chiến thắng đang nhìn Trương Dương vậy.
- Mặc dù cậu ấy làm không tốt, nhưng đã cố gắng hết sức rồi. Bắt đầu từ sáng nay, cậu ấy không ngừng tiến hành liên hệ với các đoàn hội. Tôi nghĩ mọi người có mặt ở đây đều hiểu rõ. Buổi sáng hôm nay cậu ấy còn có giờ học mà có thể thu thập được đến một nửa tài liệu, thì là một sự đầy nỗ lực rồi.
Trương Dương vẫn mang giữ nguyên nụ cười như ban nãy, nói nhẹ nhàng. Lời nói của hắn giống như đang biện bạch vậy.
Nghe thấy Trương Dương nói như vậy, Chu Dật Trần trong lòng càng thêm đắc ý. Trước khi giao cho Tiêu Bân nhiệm vụ này, Chu Dật Trần đã sớm nghĩ đến việc Trương Dương sẽ dùng lý do này, cho nên y đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi. Vì thế, y liền nói:
- Những cái này tôi biết, nhưng trước kia khi bố trí công việc chúng tôi cũng nói rồi, ban thư ký không phải chỉ có mỗi mình Tiêu Bân. Cậu ta có thể phân mấy người khác hỗ trợ cơ mà.
Ban thư ký có tất cả 5 người, trừ Trương Dương và Tiêu Bân thì vẫn còn đến ba người nữa. Nếu như những người này cùng làm thì chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong sáng nay.
Vấn đề là, ba người này đến Trương Dương bọn họ còn chẳng coi ra gì thì liệu có thể nghe theo Tiêu Bân không?
Câu trả lời rõ như ban ngày rồi. Tiêu Bân cũng biết điều này, cho nên căn bản là không đi tìm bọn họ.
Về phần nhờ Trương Dương hỗ trợ thì Tiêu Bân càng không nghĩ đến. Bởi làm như vậy uy nghiêm của Trương Dương sẽ để đâu chứ? Tiêu Bân cũng không phải kẻ ngốc, biết Chu Dật Trần dụng tâm hiểm ác, cho nên mới không làm như vậy.
- Lần này là do tôi làm không tốt.
Tiêu Bân chậm rãi đứng lên, có vẻ tủi hổ nói. Còn Trương Dương thì vẫn kèm theo nụ cười thản nhiên như ban nãy.
- Có công phải thưởng, nhưng có lỗi thì cũng phải phạt. Nếu Tiêu Bân đã thừa nhận sai lầm rồi thì mọi người nghĩ xem nên phạt gì cậu ta cho thích hợp nhỉ?
Chu Dật Trần đợi mãi những lời tự thừa nhận sai lầm của Tiêu Bân. Giờ đây khi Tiêu Bân đã nhận rồi, thì y lập tức nói tiếp lời.
- Chủ tịch Chu nói rất đúng, có công phải thưởng, có lỗi phải phạt. Lần này Tiêu Bân không hoàn thành nhiệm vụ, tôi đề nghị cho tạm dừng tất cả công việc của cậu ta ở ban Thư ký.
Khi mà đám ‘đệ tử’ của Chu Dật Trần còn chưa lên tiếng thì Trương Dương đã mở miệng trước. Lúc này đây, tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn.
Tiêu Bân càng tỏ ra khó hiểu. Cậu ta không ngờ, người lên tiếng đình chỉ công việc của mình lại là Trương Dương.
Tuy rằng công tác ở đây chẳng có lương lậu gì, nhiều nhất thì cũng chỉ là chút phụ cấp mà thôi. Nhưng dù sao đây cũng là công tác của hội sinh viên, đối với việc rèn luyện của cậu ta thì cũng đem lại những lợi ích nhất định.
Tiêu Bân không muốn mất công việc ở hội sinh viên.
- Nếu Trưởng ban Trương đã nói như vậy rồi thì cứ làm như thế đi.
Chu Dật Trần cũng có chút mơ hồ, y không biết Trương Dương đang có ý đồ gì. Có được cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là y sẽ không bỏ qua. Bất kể nói như thế nào, hạ được Tiêu Bân thì đã đạt được mục đích của y rồi.
- Còn nữa, Tiêu Bân không hoàn thành nhiệm vụ được phân công, tôi là trưởng ban thư ký cũng có phần trách nhiệm. Tôi xin nghỉ chức này, đồng thời đề cử bạn Vương Quốc Hoa lên đảm nhiệm công tác này.
Trương Dương cười nói.
Lúc này, từng lời của hắn giống như những trái bom vậy, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối.
Ban thư ký của Trương Dương tuy rằng bị mất quyền lực nhiều, nhưng dù sao cũng là cán bộ trọng yếu của hội sinh viên. Ban thư ký này cũng có quyền giám sát rất quan trọng trong hội sinh viên, quyền lợi này cũng không nhỏ chút nào.
Trước đó không ít người cũng mong được ngồi vào vị trí này. Từ lâu Chu Dật Trần đã muốn hạ gục Trương Dương, nhưng đáng tiếc vẫn chưa có lý do gì để ra tay.
- Trương Dương, cậu xin tự rút lui?
Chu Dật Trần vội hỏi một câu, giọng nói của y không khỏi run run vì kích động.
Trưởng ban thư ký là một cán bộ quan trọng của hội sinh viên. Cho dù là Chủ tịch hội cũng không có quyền bãi nhiệm. Hơn nữa, Trương Dương là thành viên trong đoàn chủ tịch, nên việc bãi nhiệm chức vụ của hắn phải do tập thể đoàn chủ tịch quyết định. Trương Dương vẫn có tiếng nói nhất định trong hội. Dù sao thời gian Chu Dật Trần tiếp nhận vị trí Chủ tịch hội này còn ngắn, nếu không nắm chắc phần thắng thì sẽ không dám phát động đoàn chủ tịch bãi nhiệm Trương Dương.
Đương nhiên, Trương Dương tự động xin rút thì là việc chưa có tiền lệ.
Cho nên mới khiến cho mọi người phải kích động như thế.
Còn có một người khác kích động nữa, đó chính là Vương Quốc Hoa- người mà Trương Dương vừa nhắc tới. Vương Quốc Hoa hiện là trưởng ban Văn nghệ, cũng là một cán bộ cao cấp của hội sinh viên, tuy nhiên ban Văn nghệ kia không thể nào so sánh với ban Thư ký được.
Ban thư ký có thể giám sát tất cả bộ phận và các đoàn hội. Chỉ riêng điểm này thôi đã đủ hấp dẫn nhiều người rồi.
Trước giờ vị trí này bị Trương Dương chiếm, Vương Quốc Hoa nói không ghen tị thì đó là nói dối. Tuy nhiên cậu ta cũng hiểu, tuy rằng Trương Dương có thua Chu Dật Trần thật, nhưng bản thân hắn cũng có năng lực nhất định. Vị trí này không phải cứ muốn ngồi lên mà được.
Hôm nay nghe được lời tự rút lui của Trương Dương, lại còn đề cử mình lên nữa. Tim cậu ta lập tức đập nhanh hơn, đồng thời với sự kích động đó cũng có cút cảm kích đối với Trương Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.