Chương 359: Có sinh viên không trở về
Chín mươi chín dùng thư sinh
31/05/2013
Bọn họ đều học ngành y, coi như đều là những bác sĩ tương lai rồi.
Ngộ độc thuốc nhất định phải rửa ruột, nhưng khi rửa ruột bệnh nhân lại có cả nội lẫn ngoại thương vô cùng nghiêm trọng, tình huống phức tạp này bọn họ rất hiểu.
Sau khi ngẫm nghĩ, Vương Lộ là người lắc đầu đầu tiên. Khi đối mặt với tình huống này thì cô căn bản không biết nên làm như thế nào hoặc căn bản là không biết phải làm gì.
Một lát sau, Thi Nhan cũng khẽ thở dài.
Quá phức tạp, đừng nói là cô, cho dù là ông nội cô, một bác sĩ lão luyện không chắc đã có cách. Bọn họ rất khó có thể tưởng tượng
Ân Dũng cũng có vẻ bất lực như thế. Cậu ta đã nghĩ ra nhiều phương án nhưng không có cái nào khả dĩ cả.
Bọn họ đều không nghĩ ra, nhưng Trương Dương lại làm được. Điều này càng làm cho bọn họ cảm thấy sự chênh lệch với Trương Dương ngày càng lớn, không muốn khâm phục hắn cũng không được.
Đặc biệt là tình trạng bệnh nhân phức tạp như vừa rồi, cho dù dùng thuốc tê liều cao cũng không làm được như thế. Bọn họ thực sự nghĩ mãi mà không ra, tại sao Trương Dương có thể làm được như vậy.
Bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc cũng như vậy, vắt óc mãi mà không nghĩ ra.
Nhưng bọn họ không có thời gian và cũng không có lòng dạ nào để mà suy nghĩ nữa. Trương Dương đã đi thay quần áo, bọn họ cũng bắt đầu khử trùng dụng cụ. Vấn đề lớn nhất của đứa trẻ đã được giải quyết, tiếp theo là chữa trị vết thương cho nó là hoàn toàn có thể cứu sống nó.
Lần này Trương Dương bước vào phòng mổ, bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc đều không phản đối.
Việc này không đúng với quy trình thủ tục của bệnh viện, nhưng trong trường hợp đặc biệt thì cũng phải linh động. Ai cũng biết là Trương Dương đã giải quyết được vấn đề nan giải mà không một ai trong bọn họ giải quyết được nên cứ để hắn tiếp tục tiến hành.
Lúc này cả hai bác sĩ đều hết sức tin tưởng Trương Dương, cứu người là quan trọng.
Thi Nhan không thể đi theo bọn họ vào phòng mổ, chỉ có thể đứng đợi ở bên ngoài với cha mẹ đứa bé.
Cha mẹ đứa bé lúc này cũng không khóc nữa, tin tức rửa ruột thành công đã động viên họ rất nhiều. Hơn nữa đám của Thi Nhan cũng liên tục an ủi, hai người không nói không cười, vẻ mặt rất căng thẳng.
- Chị à, chị đừng lo lắng quá, Trương Dương là người giỏi nhất trong chúng tôi.
Thi Nhan cố gắng tươi cười, nhẹ nhàng an ủi đôi vợ chồng.
Nhắc đến Trương Dương, người đàn bà lập tức yên tâm hơn nhiều, gật đầu nói:
- Tôi biết cậu ấy rất giỏi, là một thần y thật sự. Thực sự chúng tôi đã may mắn, không ngờ gặp được cậu ấy ở đây. Không có cậu ấy, không biết Tiểu Huy nhà chúng tôi sẽ ra sao.
- Chị nói rằng trước đây chị từng gặp Trương Dương sao?
Thi nhan và Vương Lộ nhìn nhau, rồi lại nhẹ giọng hỏi một câu. Lúc này bọn họ rất tò mò về chuyện hai người này quen với Trương Dương từ trước.
Nhìn thấy Trương Dương, những người này đều kí tên mà chẳng cần đọc chữ nào cả, đây chính là một sự tin tưởng rất lớn.
- Đúng thế, từng gặp rồi, đó là lần chúng tôi đi mua xe, kết cục là xe mua không thành mà đã đổi sang mua nhà, thật không ngờ lại ra cơ sự này.
Người đàn bà gật đầu, chậm rãi nói.
Tiếp đó chị ta kể lại chi tiết chuyện ngày hôm đó. Khi chị ta cảm thấy bất lực nhất thì Trương Dương xuất hiện cứu được chồng chị ta. Lần này lại là Trương Dương cứu con trai chị ta.
Điều này cũng làm cho chị ta sụt sịt liên tục, cảm giác Trương Dương chính là thần may mắn của gia đình họ. Mỗi lần nguy nan nhất thì hắn lại xuất hiện và giải cứu.
Người đàn bà nói rất chậm, nhưng cũng chẳng có nhiều chuyện nên chẳng mấy chốc đã nói xong.
Đám Thi Nhan và Ân Dũng đều đứng ngây ra như tượng. Trương Dương có thể cứu được người bệnh phát bệnh đột ngột, bọn họ không thấy kì lạ vì Trương Dương hoàn toàn có khả năng làm được việc này. Điều làm cho bọn họ ngây ngẩn người ra chính là cách làm của Trương Dương.
Theo như lời chị ta nói thì Trương Dương chỉ châm cứu cho chồng chị ta, cuối cùng mới cho uống vài viên thuốc.
Nói như vậy, điều có tác dụng nhất chính là việc Trương Dương dùng kim châm cứu.
Thuật châm cứu bọn họ cũng đều biết một ít, nhưng chỉ là phương pháp châm cứu mát xa gì đó. Trường đại học Trường Kinh không có khoa châm cứu chuyên ngành, bọn họ cũng chỉ là nghe nói qua về phương pháp châm cứu này mà thôi.
Theo lý giải của bọn họ thì châm cứu mát xa chỉ là cách để trợ giúp chữa bệnh trong Trung y, có rất ít người dùng châm cứu là cách để chữa bệnh, lại càng khỏi cần nói đến dùng châm cứu để cứu người phát bệnh đột ngột.
Còn một điều, những thứ Trương Dương học là y học hiện đại, thuộc phạm trù Tây y, không phải là Trung y hiện đại, càng không phải là châm cứu bấm huyệt. Sao hắn có tay nghề châm cứu thành thục như vậy chứ?
- Thi Nhan, cậu quên rồi à? Vừa nãy Trương Dương cũng đã châm cứu cho em bé kia, có lẽ anh ấy cũng rất giỏi châm cứu.
Vương Lộ nhỏ giọng nói. Thi Nhan nhớ lại và yên lặng gật đầu.
Lúc trước Trương Dương thật sự có châm cứu, khi đó cô còn cảm thấy rất kì lạ rằng tại sao trước khi rửa ruột lại phải châm cứu. Chỉ là lúc đó cô không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy.
Bây giờ nghe chị kia nói như vậy, cô lập tức hiểu được, Trương Dương còn là kỳ tài châm cứu nữa.
Có lẽ khi rửa ruột, sự cứng đơ kì lạ của đứa trẻ chính là công lao châm cứu của Trương Dương, cũng chính là nguyên nhân bọn họ không hiểu và không giải thích được chuyện khó tin này.
Thời gian chậm chạp trôi đi, Cao Phi và Triệu Cường cũng đã quay lại chờ đợi cùng bọn họ, ngoài ra còn cso Chu Đạo Kì cùng đi nữa.
Hai người trở về khách sạn trước, báo cáo với Chu Đạo Kì. Những chuyện như thế này thì không tự mình báo cáo cũng không được, kết quả là Chu Đạo Kì lo lắng và cùng đi theo tới đây.
Đi vào bệnh viện, hỏi thăm tình hình, bọn họ mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Điều này cũng làm cho Chu Đạo Kì rất kinh ngạc. Tuy nói bây giờ ông ta là thầy giáo, không làm việc ở bệnh viện nhưng ông ta hiểu rất rõ sự phức tạp trong ca bệnh này. Không ngờ Trương Dương đã giải quyết xong một vấn đề nan giải, mà lại còn làm được một cách hoàn hảo như vậy.
Biết Chu Đạo Kì là lãnh đạo của trường mà Trương Dương theo học, ba mẹ đứa bé rất kích động, nói rằng sau này nhất định sẽ mang quà đến tặng cho trường học của bọn họ để cảm ơn việc nhà trường đã đào tạo ra được một bác sĩ ưu tú như vậy.
Chu Đạo Kì rất khiêm tốn, đồng thời cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Ông ta biết rằng nếu chỉ nhờ vào sự đào tạo của nhà trường thì tuyệt đối không thể có được sinh viên ưu tú như Trương Dương. Nếu trường học có thể làm được như vậy thì đã đào tạo nên biết bao sinh viên toàn diện như Trương Dương rồi, bọn họ đã được ghi vào sách kỉ lục thế giới từ lâu rồi.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, khoảng hai giờ đã trôi qua thì mới có người từ phòng mổ đi ra.
Đây là một y tá, cô thông báo tin tức tốt lành, ca mổ đã thành công mỹ mãn, đứa trẻ đã được cứu sống, tạm thời đang được bó bột.
Nhưng đứa bé lần này bị thương rất nặng, có thể phải mất mấy ngày mới tỉnh lại được.
Tin tức này khiến ba mẹ đứa bé đang chờ ở ngoài cửa phòng mổ vui mừng đến phát khóc, hai người vui sướng ôm nhau và cảm ơn rối rít.
Một lát sau, Trương Dương và hai bác sĩ kia đều đi ra. Bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc đều có vẻ mặt khâm phục Trương Dương sát đất.
Trước khi tiến hành phẫu thuật, thực ra bọn họ cũng hơi căng thẳng vì lo lắng rằng Trương Dương không thể xử lý ca mổ lớn như vậy.
Dù sao phẫu thuật cũng không giống với rửa ruột, nếu không có nhiều kinh nghiệm thì tuyệt đối không thể làm tốt như vậy được.
Nhưng kết quả hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ, Trương Dương không chỉ có hoàn thành ca phẫu thuật này, hơn nữa còn hoàn thành một cách thành công mỹ mãn. Khi mổ, bọn họ đều chỉ là trợ giúp, còn người chủ đạo thực hiện ca mổ chính là Trương Dương.
Tay nghề phẫu thuật của Trương Dương xem ra còn cao hơn cả bọn họ. Rất nhiều chỗ, tay nghề Trương Dương xử lý còn khéo léo và hiệu quả hơn cả bọn họ.
Đây tuyệt đối là kết quả mà trước đó họ không thể ngờ tới.
Trong lòng hai người còn không ngừng mắng yêu Trương Dương là quái vật, một thực tập sinh sao lại có kỹ xảo giải phẫu giỏi đến như thế, thật sự không biết được là từ đâu mà hắn có được những kinh nghiệm này.
Không hiểu, không hiểu nổi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn rất tốt, đứa bé đã được cứu sống, tính mạng được bảo toàn.
Lúc trước, hai người đều thầm nhận định là không thể cứu sống được đứa bé vì nó bị thương thực sự quá nặng, cứu sống được nó tuyệt đối là kết quả bất ngờ.
Sau khi được cứu sống, đứa bé còn phải được theo dõi một thời gian nữa mới có thể đưa về phòng bệnh bình thường. Nhưng những việc này không cần phiền đến Trương Dương nữa.
Sau khi tạm biệt hai bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc, Trương Dương mới rời khỏi bệnh viện. Nếu không phải ba mẹ đứa bé cần đi đến phòng bệnh thì chắc chắn sẽ giữ hắn lại một lúc.
Trên đường trở về, đám Cao Phi liên tục hỏi chuyện ca mổ vừa rồi.
Trương Dương cũng không giấu diếm chuyện ca mổ, nhưng đã nói giảm công lao của mình đi, nói đây đều là thành quả của bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc, còn chuyện rửa ruột cũng là nhờ tác dụng châm cứu của hắn trước đó.
Đối với chuyện châm cứu của Trương Dương, mọi người đều cảm thấy rất hứng thú, ngay đến Chu Đạo Kỳ cũng hỏi thêm vài câu.
Trương Dương cũng đều giải thích một cách đơn giản. Cũng may khoảng cách từ bệnh viện đến khách sạn không quá xa, xe đi lại rất nhanh nên chẳng bao lâu đã về đến khách sạn, khiến cho bọn họ không còn cơ hội hỏi chuyện nữa.
Lái xe kia chính là lái xe của nhà trường, anh này vẫn chưa đi, mấy ngày này đều luôn sẵn sàng phục vụ bọn họ.
Cũng chỉ có xe của nhà trường thì mới được thoải mái ngồi nhiều người như vậy.
Khi trở về cũng đã một giờ sáng, Chu Đạo Kỳ bảo mọi người sớm nghỉ ngơi xong cũng tự trở về phòng riêng của mình.
Buổi sáng hôm sau, sinh viên của trường đều đã ăn sáng xong và tập trung lại, chuẩn bị ngày đi thực tiễn thứ hai.
Rất nhiều người cũng đều đang hưng phấn trao đổi với nhau. Quá trình đi thực tiễn này thực sự cũng không giống với khi đi thực tập.
Khi thực tập thì không có cơ hội tiếp xúc với nhiều bên ngoài như vậy, bọn họ có cảm giác bây giờ mình đã là bác sĩ thực thụ.
Rất nhiều người đang kể về những chuyện lý thú mà bản thân đã gặp được hoặc là khoe về biểu hiện tốt của mình, cũng có người hơi khoác lác nói mình thành bác sĩ chuyên gia.
Nghe bọn họ kể một cách sinh động như thật, người không biết sẽ tin là thật.
Chiếc xe buýt nhỏ đã chờ ở cửa, Chu Đạo Kì lại dặn dò mấy câu đơn giản. Lần này ông ta nói rất ít, hỏi thăm biểu hiện hôm qua của cả đoàn và coi như cảm thấy hài lòng.
Nhóm của Trương Dương vẫn đi đến bệnh viện nhi, bọn họ còn phải làm việc ở đó một ngày hôm nay nữa.
Tất cả sinh viên đều đã thay xong quần áo từ trước rồi mới tập trung ở sân sau, chờ được phân công nhiệm vụ ngày hôm nay.
Dự đoán hôm qua của Trương Dương không sai chút nào. Ân Dũng và Vương Lộ khoa y học dự phòng được phân công đến khoa lây nhiễm khám bệnh, Trương Dương và Thi Nhan đi tuần tra các phòng bệnh, Cao Phi được phân công đến phòng khám nội của khoa nhi.
Sau khi được phân công, mọi người đều tách ra, một số sinh viên được phân công đến khoa ngoại của bệnh viện nhi nhưng công việc thì không giống nhau.
Khi các sinh viên được phân công công tác thì trong phòng họp của khách sạn, các thầy giáo của các khoa cũng đã tập trung họp lại với nhau.
Một thầy giáo của trường y Đồng Tế đã thu lại tất cả báo cáo hôm qua của sinh viên các trường. Trong đây đều là những báo cáo đơn giản cho giáo viên của các trường biết được biểu hiện của các sinh viên của mình.
- Thầy Chu, hôm qua trường của thầy có bốn sinh viên không trở về đúng hạn. Theo qui định thì phải trừ điểm các em này, hơn nữa tôi nghe nói, trong số các em này có em Trương Dương.
Sau khi tập trung lại, giáo viên của trường y Đồng Tế lập tức phát biểu, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn nhìn Chu Đạo Kỳ chằm chằm.
Ngộ độc thuốc nhất định phải rửa ruột, nhưng khi rửa ruột bệnh nhân lại có cả nội lẫn ngoại thương vô cùng nghiêm trọng, tình huống phức tạp này bọn họ rất hiểu.
Sau khi ngẫm nghĩ, Vương Lộ là người lắc đầu đầu tiên. Khi đối mặt với tình huống này thì cô căn bản không biết nên làm như thế nào hoặc căn bản là không biết phải làm gì.
Một lát sau, Thi Nhan cũng khẽ thở dài.
Quá phức tạp, đừng nói là cô, cho dù là ông nội cô, một bác sĩ lão luyện không chắc đã có cách. Bọn họ rất khó có thể tưởng tượng
Ân Dũng cũng có vẻ bất lực như thế. Cậu ta đã nghĩ ra nhiều phương án nhưng không có cái nào khả dĩ cả.
Bọn họ đều không nghĩ ra, nhưng Trương Dương lại làm được. Điều này càng làm cho bọn họ cảm thấy sự chênh lệch với Trương Dương ngày càng lớn, không muốn khâm phục hắn cũng không được.
Đặc biệt là tình trạng bệnh nhân phức tạp như vừa rồi, cho dù dùng thuốc tê liều cao cũng không làm được như thế. Bọn họ thực sự nghĩ mãi mà không ra, tại sao Trương Dương có thể làm được như vậy.
Bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc cũng như vậy, vắt óc mãi mà không nghĩ ra.
Nhưng bọn họ không có thời gian và cũng không có lòng dạ nào để mà suy nghĩ nữa. Trương Dương đã đi thay quần áo, bọn họ cũng bắt đầu khử trùng dụng cụ. Vấn đề lớn nhất của đứa trẻ đã được giải quyết, tiếp theo là chữa trị vết thương cho nó là hoàn toàn có thể cứu sống nó.
Lần này Trương Dương bước vào phòng mổ, bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc đều không phản đối.
Việc này không đúng với quy trình thủ tục của bệnh viện, nhưng trong trường hợp đặc biệt thì cũng phải linh động. Ai cũng biết là Trương Dương đã giải quyết được vấn đề nan giải mà không một ai trong bọn họ giải quyết được nên cứ để hắn tiếp tục tiến hành.
Lúc này cả hai bác sĩ đều hết sức tin tưởng Trương Dương, cứu người là quan trọng.
Thi Nhan không thể đi theo bọn họ vào phòng mổ, chỉ có thể đứng đợi ở bên ngoài với cha mẹ đứa bé.
Cha mẹ đứa bé lúc này cũng không khóc nữa, tin tức rửa ruột thành công đã động viên họ rất nhiều. Hơn nữa đám của Thi Nhan cũng liên tục an ủi, hai người không nói không cười, vẻ mặt rất căng thẳng.
- Chị à, chị đừng lo lắng quá, Trương Dương là người giỏi nhất trong chúng tôi.
Thi Nhan cố gắng tươi cười, nhẹ nhàng an ủi đôi vợ chồng.
Nhắc đến Trương Dương, người đàn bà lập tức yên tâm hơn nhiều, gật đầu nói:
- Tôi biết cậu ấy rất giỏi, là một thần y thật sự. Thực sự chúng tôi đã may mắn, không ngờ gặp được cậu ấy ở đây. Không có cậu ấy, không biết Tiểu Huy nhà chúng tôi sẽ ra sao.
- Chị nói rằng trước đây chị từng gặp Trương Dương sao?
Thi nhan và Vương Lộ nhìn nhau, rồi lại nhẹ giọng hỏi một câu. Lúc này bọn họ rất tò mò về chuyện hai người này quen với Trương Dương từ trước.
Nhìn thấy Trương Dương, những người này đều kí tên mà chẳng cần đọc chữ nào cả, đây chính là một sự tin tưởng rất lớn.
- Đúng thế, từng gặp rồi, đó là lần chúng tôi đi mua xe, kết cục là xe mua không thành mà đã đổi sang mua nhà, thật không ngờ lại ra cơ sự này.
Người đàn bà gật đầu, chậm rãi nói.
Tiếp đó chị ta kể lại chi tiết chuyện ngày hôm đó. Khi chị ta cảm thấy bất lực nhất thì Trương Dương xuất hiện cứu được chồng chị ta. Lần này lại là Trương Dương cứu con trai chị ta.
Điều này cũng làm cho chị ta sụt sịt liên tục, cảm giác Trương Dương chính là thần may mắn của gia đình họ. Mỗi lần nguy nan nhất thì hắn lại xuất hiện và giải cứu.
Người đàn bà nói rất chậm, nhưng cũng chẳng có nhiều chuyện nên chẳng mấy chốc đã nói xong.
Đám Thi Nhan và Ân Dũng đều đứng ngây ra như tượng. Trương Dương có thể cứu được người bệnh phát bệnh đột ngột, bọn họ không thấy kì lạ vì Trương Dương hoàn toàn có khả năng làm được việc này. Điều làm cho bọn họ ngây ngẩn người ra chính là cách làm của Trương Dương.
Theo như lời chị ta nói thì Trương Dương chỉ châm cứu cho chồng chị ta, cuối cùng mới cho uống vài viên thuốc.
Nói như vậy, điều có tác dụng nhất chính là việc Trương Dương dùng kim châm cứu.
Thuật châm cứu bọn họ cũng đều biết một ít, nhưng chỉ là phương pháp châm cứu mát xa gì đó. Trường đại học Trường Kinh không có khoa châm cứu chuyên ngành, bọn họ cũng chỉ là nghe nói qua về phương pháp châm cứu này mà thôi.
Theo lý giải của bọn họ thì châm cứu mát xa chỉ là cách để trợ giúp chữa bệnh trong Trung y, có rất ít người dùng châm cứu là cách để chữa bệnh, lại càng khỏi cần nói đến dùng châm cứu để cứu người phát bệnh đột ngột.
Còn một điều, những thứ Trương Dương học là y học hiện đại, thuộc phạm trù Tây y, không phải là Trung y hiện đại, càng không phải là châm cứu bấm huyệt. Sao hắn có tay nghề châm cứu thành thục như vậy chứ?
- Thi Nhan, cậu quên rồi à? Vừa nãy Trương Dương cũng đã châm cứu cho em bé kia, có lẽ anh ấy cũng rất giỏi châm cứu.
Vương Lộ nhỏ giọng nói. Thi Nhan nhớ lại và yên lặng gật đầu.
Lúc trước Trương Dương thật sự có châm cứu, khi đó cô còn cảm thấy rất kì lạ rằng tại sao trước khi rửa ruột lại phải châm cứu. Chỉ là lúc đó cô không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy.
Bây giờ nghe chị kia nói như vậy, cô lập tức hiểu được, Trương Dương còn là kỳ tài châm cứu nữa.
Có lẽ khi rửa ruột, sự cứng đơ kì lạ của đứa trẻ chính là công lao châm cứu của Trương Dương, cũng chính là nguyên nhân bọn họ không hiểu và không giải thích được chuyện khó tin này.
Thời gian chậm chạp trôi đi, Cao Phi và Triệu Cường cũng đã quay lại chờ đợi cùng bọn họ, ngoài ra còn cso Chu Đạo Kì cùng đi nữa.
Hai người trở về khách sạn trước, báo cáo với Chu Đạo Kì. Những chuyện như thế này thì không tự mình báo cáo cũng không được, kết quả là Chu Đạo Kì lo lắng và cùng đi theo tới đây.
Đi vào bệnh viện, hỏi thăm tình hình, bọn họ mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Điều này cũng làm cho Chu Đạo Kì rất kinh ngạc. Tuy nói bây giờ ông ta là thầy giáo, không làm việc ở bệnh viện nhưng ông ta hiểu rất rõ sự phức tạp trong ca bệnh này. Không ngờ Trương Dương đã giải quyết xong một vấn đề nan giải, mà lại còn làm được một cách hoàn hảo như vậy.
Biết Chu Đạo Kì là lãnh đạo của trường mà Trương Dương theo học, ba mẹ đứa bé rất kích động, nói rằng sau này nhất định sẽ mang quà đến tặng cho trường học của bọn họ để cảm ơn việc nhà trường đã đào tạo ra được một bác sĩ ưu tú như vậy.
Chu Đạo Kì rất khiêm tốn, đồng thời cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Ông ta biết rằng nếu chỉ nhờ vào sự đào tạo của nhà trường thì tuyệt đối không thể có được sinh viên ưu tú như Trương Dương. Nếu trường học có thể làm được như vậy thì đã đào tạo nên biết bao sinh viên toàn diện như Trương Dương rồi, bọn họ đã được ghi vào sách kỉ lục thế giới từ lâu rồi.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, khoảng hai giờ đã trôi qua thì mới có người từ phòng mổ đi ra.
Đây là một y tá, cô thông báo tin tức tốt lành, ca mổ đã thành công mỹ mãn, đứa trẻ đã được cứu sống, tạm thời đang được bó bột.
Nhưng đứa bé lần này bị thương rất nặng, có thể phải mất mấy ngày mới tỉnh lại được.
Tin tức này khiến ba mẹ đứa bé đang chờ ở ngoài cửa phòng mổ vui mừng đến phát khóc, hai người vui sướng ôm nhau và cảm ơn rối rít.
Một lát sau, Trương Dương và hai bác sĩ kia đều đi ra. Bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc đều có vẻ mặt khâm phục Trương Dương sát đất.
Trước khi tiến hành phẫu thuật, thực ra bọn họ cũng hơi căng thẳng vì lo lắng rằng Trương Dương không thể xử lý ca mổ lớn như vậy.
Dù sao phẫu thuật cũng không giống với rửa ruột, nếu không có nhiều kinh nghiệm thì tuyệt đối không thể làm tốt như vậy được.
Nhưng kết quả hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ, Trương Dương không chỉ có hoàn thành ca phẫu thuật này, hơn nữa còn hoàn thành một cách thành công mỹ mãn. Khi mổ, bọn họ đều chỉ là trợ giúp, còn người chủ đạo thực hiện ca mổ chính là Trương Dương.
Tay nghề phẫu thuật của Trương Dương xem ra còn cao hơn cả bọn họ. Rất nhiều chỗ, tay nghề Trương Dương xử lý còn khéo léo và hiệu quả hơn cả bọn họ.
Đây tuyệt đối là kết quả mà trước đó họ không thể ngờ tới.
Trong lòng hai người còn không ngừng mắng yêu Trương Dương là quái vật, một thực tập sinh sao lại có kỹ xảo giải phẫu giỏi đến như thế, thật sự không biết được là từ đâu mà hắn có được những kinh nghiệm này.
Không hiểu, không hiểu nổi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn rất tốt, đứa bé đã được cứu sống, tính mạng được bảo toàn.
Lúc trước, hai người đều thầm nhận định là không thể cứu sống được đứa bé vì nó bị thương thực sự quá nặng, cứu sống được nó tuyệt đối là kết quả bất ngờ.
Sau khi được cứu sống, đứa bé còn phải được theo dõi một thời gian nữa mới có thể đưa về phòng bệnh bình thường. Nhưng những việc này không cần phiền đến Trương Dương nữa.
Sau khi tạm biệt hai bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc, Trương Dương mới rời khỏi bệnh viện. Nếu không phải ba mẹ đứa bé cần đi đến phòng bệnh thì chắc chắn sẽ giữ hắn lại một lúc.
Trên đường trở về, đám Cao Phi liên tục hỏi chuyện ca mổ vừa rồi.
Trương Dương cũng không giấu diếm chuyện ca mổ, nhưng đã nói giảm công lao của mình đi, nói đây đều là thành quả của bác sĩ Vương và bác sĩ Khúc, còn chuyện rửa ruột cũng là nhờ tác dụng châm cứu của hắn trước đó.
Đối với chuyện châm cứu của Trương Dương, mọi người đều cảm thấy rất hứng thú, ngay đến Chu Đạo Kỳ cũng hỏi thêm vài câu.
Trương Dương cũng đều giải thích một cách đơn giản. Cũng may khoảng cách từ bệnh viện đến khách sạn không quá xa, xe đi lại rất nhanh nên chẳng bao lâu đã về đến khách sạn, khiến cho bọn họ không còn cơ hội hỏi chuyện nữa.
Lái xe kia chính là lái xe của nhà trường, anh này vẫn chưa đi, mấy ngày này đều luôn sẵn sàng phục vụ bọn họ.
Cũng chỉ có xe của nhà trường thì mới được thoải mái ngồi nhiều người như vậy.
Khi trở về cũng đã một giờ sáng, Chu Đạo Kỳ bảo mọi người sớm nghỉ ngơi xong cũng tự trở về phòng riêng của mình.
Buổi sáng hôm sau, sinh viên của trường đều đã ăn sáng xong và tập trung lại, chuẩn bị ngày đi thực tiễn thứ hai.
Rất nhiều người cũng đều đang hưng phấn trao đổi với nhau. Quá trình đi thực tiễn này thực sự cũng không giống với khi đi thực tập.
Khi thực tập thì không có cơ hội tiếp xúc với nhiều bên ngoài như vậy, bọn họ có cảm giác bây giờ mình đã là bác sĩ thực thụ.
Rất nhiều người đang kể về những chuyện lý thú mà bản thân đã gặp được hoặc là khoe về biểu hiện tốt của mình, cũng có người hơi khoác lác nói mình thành bác sĩ chuyên gia.
Nghe bọn họ kể một cách sinh động như thật, người không biết sẽ tin là thật.
Chiếc xe buýt nhỏ đã chờ ở cửa, Chu Đạo Kì lại dặn dò mấy câu đơn giản. Lần này ông ta nói rất ít, hỏi thăm biểu hiện hôm qua của cả đoàn và coi như cảm thấy hài lòng.
Nhóm của Trương Dương vẫn đi đến bệnh viện nhi, bọn họ còn phải làm việc ở đó một ngày hôm nay nữa.
Tất cả sinh viên đều đã thay xong quần áo từ trước rồi mới tập trung ở sân sau, chờ được phân công nhiệm vụ ngày hôm nay.
Dự đoán hôm qua của Trương Dương không sai chút nào. Ân Dũng và Vương Lộ khoa y học dự phòng được phân công đến khoa lây nhiễm khám bệnh, Trương Dương và Thi Nhan đi tuần tra các phòng bệnh, Cao Phi được phân công đến phòng khám nội của khoa nhi.
Sau khi được phân công, mọi người đều tách ra, một số sinh viên được phân công đến khoa ngoại của bệnh viện nhi nhưng công việc thì không giống nhau.
Khi các sinh viên được phân công công tác thì trong phòng họp của khách sạn, các thầy giáo của các khoa cũng đã tập trung họp lại với nhau.
Một thầy giáo của trường y Đồng Tế đã thu lại tất cả báo cáo hôm qua của sinh viên các trường. Trong đây đều là những báo cáo đơn giản cho giáo viên của các trường biết được biểu hiện của các sinh viên của mình.
- Thầy Chu, hôm qua trường của thầy có bốn sinh viên không trở về đúng hạn. Theo qui định thì phải trừ điểm các em này, hơn nữa tôi nghe nói, trong số các em này có em Trương Dương.
Sau khi tập trung lại, giáo viên của trường y Đồng Tế lập tức phát biểu, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn nhìn Chu Đạo Kỳ chằm chằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.