Chương 361: Dò la về Trương Dương
Chín mươi chín dùng thư sinh
31/05/2013
Ở bệnh viện nhi, Trương Dương và Thi Nhan đã bắt đi đi tuần tra các phòng bệnh.
Những chuyện xảy ra ở khách sạn, tất nhiên bọn hắn không biết, lúc này đanh chuyên tâm vào công việc, đi tuần tra từng phòng bệnh một.
- Bác sĩ Khúc, đứa bé này bị di chứng điển hình của u xơ mạch máu mũi, còn sót lại một phần u xơ mạch máu mũi. Cá nhân tôi cho rằng nên dùng phương pháp cấy sợi quang học, sẽ tốt hơn một chút.
Ở trong một phòng bệnh, Trương Dương khám cho một bệnh nhân xong liền nhẹ giọng nói, Thi Nhan cũng đứng ở một bên phát biểu cách nghĩ của mình.
Bác sĩ Khúc không nói gì, chỉ gật đầu lia lịa.
Hôm nay không phải bác sĩ Khúc đến khảo hạch Thi Nhan và Trương Dương, là ông ta chủ động xin đi sau khi được Viện trưởng đồng ý đổi người. Ông ta rất hiếu kỳ đối với Trương Dương.
Nhân cơ hội này, ông ta muốn quan sát Trương Dương cho thật kĩ.
- Sợi quang học? Nhưng chúng ta chiếu tia la-ze, nhiều người đều nói dùng phương pháp chiếu la-ze sẽ an toàn hơn một chút.
Ba mẹ đứa bé đứng bên cạnh, không nhịn nổi nói ra một cậu.
- Đều có ưu điểm, nhưng tình trạng mỗi người không giống nhau, lựa chọn phương pháp điều trị cũng không giống nhau. Đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi.
Trương Dương khẽ mỉm cười rồi không nói gì nữa, tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng bác sĩ Khúc đã ghi lại lời hắn vừa nói. Cứ như thế, khám bệnh cho một số bệnh nhân, Trương Dương đã đưa ra không ít đề xuất trọng điểm.
Chẳng hạn như bệnh nhân bị u xơ mạch máu, anh ta bị mắc bệnh u xơ mạch máu mũi hiếm gặp, đã làm phẫu thuật bằng la-ze, hiện giờ đang trong thời gian điều dưỡng chờ hồi phục.
Điều dưỡng sau phẫu thuật có rất nhiều loại, chiếu la-ze và cấy sợi quang học đều là lựa chọn điều trị.
Lúc trước, đứa trẻ này vẫn luôn được áp dụng phương pháp chiếu xạ bằng tia la-ze, mỗi ngày chiếu hơn mười phút, bảy ngày làm trị liệu một đợt, tuy nói chậm hơn một chút nhưng rất an toàn.
Nhưng bây giờ nghe Trương Dương vừa nói như vậy, ông ta cũng cảm thấy cấy sợi quang học cũng rất tốt. Ít nhất Trương Dương nói rất có lý, tình trạng mỗi người đều không giống nhau. Nếu như đơn thuần điều trị phần u sơ còn sót lại ở mạch máu mũi, sử dụng biện pháp chiếu la-ze thì đứa bé vẫn còn bị u xơ mạch máu, nếu cấy sợi quang học thì sẽ khá hơn.
Cấy sợi quang học để chiếu xạ càng ổn định hơn, hiệu quả hội phục cũng cao hơn.
Bác sĩ khúc lặng lẽ ghi lại tình hình của bệnh nhân này, lát nữa ông ta đề nghị lại với bác sĩ chủ trị. Trước mặt người nhà bệnh nhân, ông ta cũng không nói thêm cái gì.
Ngay cả Trương Dương cũng chỉ nói ra mấy câu đó, nếu nói thêm thì lại là chuyện không nên rồi.
Tiếp tục đi về phía trước, Trương Dương lại đưa ra rất nhiều ý kiến quan trọng đối với các bệnh nhân và bác sĩ Khúc đều cẩn thận ghi tất cả lại.
Lúc này bác sĩ Khúc hoàn toàn không lời nào để nói đối với sự uyên bác của Trương Dương. Hành động của Trương Dương cơ bản không giống với một sinh viên.
Mới đó mà thời gian trôi qua rất mau, các sinh viên đã bận rộn cả một buổi sáng, rồi cũng đến thời gian nghỉ trưa ăn cơm ít ỏi.
Khi ăn cơm, mọi người bàn tán càng nhiều, ai cũng than thở rằng mệt quá nhưng nét mặt lại rất vui tươi.
Bình thường khi đi thực tập, bọn họ muốn gặp cơ hội được mệt mỏi như vậy còn rất khó. Cho dù có mệt cũng chỉ là làm những việc lặt vặt, còn cơ hội được trực tiếp đối mặt với bệnh nhân, mệt mỏi vì chăm sóc bệnh nhân là rất hiếm.
Đây là cơ hội thực tiễn có ích lợi rất lớn cho sự trưởng thành và tương lai của bọn họ.
Mỗi người bọn họ đều là những nhân tài được nhà trường tuyển chọn, sau khi trải qua thực tế sẽ được vào bệnh viện làm việc và cũng sẽ trở thành những nhân tài của bệnh viện của họ.
Buổi thực tế chiều sắp bắt đầu, Trương Dương và Thi Nhan lại đổi sang khoa khác, lần này đi đến khoa hô hấp. Sau khi biết sẽ đi đến khoa hô hấp, Thi Nhan còn cười nói đây là thế mạnh củaTrương Dương.
Trương Dương phụ trách đề tài hen suyễn. Đây chính là bệnh lý nan giải của thế giới, rất nhiều người đều tự nhiên nhận định phương diện hô hấp là lĩnh vực Trương Dương am hiểu nhất.
Đối với điều này, Trương Dương cũng chỉ cười cười, hắn am hiểu cái gì nhất thì chỉ có chính hắn biết rõ ràng nhất, cũng không cần phải giải thích với ai.
Buổi chiều, bác sĩ Vương trở thành bác sĩ khảo hạch đi theo bọn hắn.
Những bác sĩ ở phòng cấp cứu như bác sĩ Vương đến đây thì có vẻ hơi bất hợp lý. Nhưng bọn họ đã chủ động yêu cầu, cấp trên lại đồng ý nên ai cũng không làm gì được.
Sở dĩ ông ta ở đây cũng là vì bác sĩ Khúc.
Buổi trưa bọn họ cùng ăn cơm với nhau. Khi ăn cơm, bác sĩ Khúc còn không ngừng phát biểu cảm tưởng, thậm chí còn nói ra bản thân cũng không bằng Trương Dương.
Văn không có thứ nhất, võ không có thứ hai, thế giới y học cũng như vậy. Có thể tự mình thừa nhận người khác mạnh hơn mình thì người ta nhất định phải có biệt tài gì đó khuất phục được bản thân ông ta.
Bác sĩ Vương có phần không tin tưởng lắm nên chiều này đã chủ động xin thay thế bác sĩ Khúc đến khảo sát bọn Trương Dương.
Thực ra trọng điểm khảo sát của ông ta vẫn là Trương Dương.
Biểu hiện chiều nay của Trương Dương không làm ông ta thất vọng, không những chỉ nói đúng trọng tâm biểu hiện của từng bệnh nhân mà còn chỉ ra hai sai lầm nhỏ trong điều trị của hai bệnh nhân.
Điều khiến ông ta xấu hổ là sai lầm sau khi chuẩn đoán bệnh cho một bệnh nhân lại chính là do ông ta phạm phải.
Bọn họ đều ghi lại những biểu hiện này của Trương Dương vào trong báo cáo. Bác sĩ Vương không ghi sai lầm này của mình vào. Ai cũng có sĩ diện của riêng mình, ông ta cũng không thể bêu rếu sai lầm của bản thân mình nên cũng có vài thao tác lấp liếm. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả đánh giá Trương Dương.
Trực ban buổi tối, Trương Dương lại sang khoa khác. Cuối cùng sau ca trực buổi tối, bọn hắn gần như đã đi trọn một vòng quanh bệnh viện.
Buổi tối cũng không xảy ra chuyện gì bất ngờ. Sau ca trực, Trương Dương cũng đi theo đoàn người cùng nhau đón xe trở về, không để cho ai nói hắn tự cao tự đại, không để ý đến kỷ luật.
Hôm qua không chỉ giáo viên mà một số sinh viên cũng bắt đầu phao tin đồn về hắn.
Trong số các sinh viên cũng có nhiều người sinh lòng đố kị.
Một đêm bình yên, hôm sau nhóm sinh viên của Trương Dương lại cùng nhau lên xe. Bọn hắn còn thời gian nửa ngày để thực tập ở các bệnh viện u bướu Hỗ Hải.
Bệnh viện u bướu Hỗ Hải là bệnh viện lớn nổi tiếng, là một trong ba bệnh viện hàng đầu cả nước. Có thể đến đây thực tập là điều rất không dễ dàng, nếu không có bộ Y tế hỗ trợ, bọn hắn không thể vào được bệnh viện lớn như vậy.
Đây là điểm đi thực tiễn quan trọng hơn tất cả các điểm khác. Trước khi lên đường, Chu Đạo Kỳ dặn dò lại thêm một lần nữa một cách rất kĩ lưỡng.
Bệnh viện u bướu có rất đông bệnh nhân, khi ứng xử với những bệnh nhân lớn tuổi cần có sự nhẫn nại rất lớn, bởi vì tính đặc thù của bệnh viện u bướu, khi đối diện với những bệnh nhân ở đây, mỗi sinh viên đều cần phải tự điều chỉnh và khống chế tốt tâm trạng của mình.
Có những lời, tuyệt đối không thể nói lung tung đấy.
Người của bệnh viện u bướu đã thông báo trước, nếu có sinh viên nói lung tung, bọn họ sẽ không nể tình gì mà đuổi thẳng ra ngoài.
Xe buýt nhỏ đưa các sinh viên đi rất nhanh. Biểu hiện hôm nay của các sinh viên như thế nào cũng chỉ có thể trông đợi ở bản thân bọn họ.
Các giáo viên cũng đều đi tới phòng họp, nghe tổng kết biểu hiện của sinh viên các trường ngày hôm qua.
Tuy nói bọn họ đã từng hỏi, nhưng lời tự nhận xét của sinh viên và đánh giá của giáo viên cũng không giống nhau. Trong hoạt động lần này, ngoài việc đánh giá các trường ra thì mục đích lớn nhất vẫn là cùng nhau tiến bộ.
Hiểu biết càng nhiều, biết thế nào là phạm sai lầm thì mới có thể sửa và tránh những sai lầm tương tự về sau, giúp bọn họ cùng tiến bộ.
Lần này không xử phạt bất cứ sinh viên nào. Giáo viện phụ trách hoạt động nói lần lượt về biểu hiện của tất cả các sinh viên.
Cuối cùng ông ta mới nhắc đến sinh viên Trương Dương của đại học Trường Kinh.
Nói về biểu hiện của Trương dương thì không thể miêu tả hết được sự ưu tú của hắn. Bệnh viện nhi đã khen ngợi hắn rất nhiều, nói ra tất cả biểu hiện ưu tú của hắn.
Cuối cùng trung tâm chỉ huy quyết định, lại cho thưởng cho Trương Dương cùng với đại học Trường Kinh thêm năm điểm nữa.
Khi thưởng điểm, thầy giáo này còn có vẻ không tình nguyện.
Hơn một trăm sinh viên, có khoảng sáu mươi người bị trừ điểm, chỉ có hơn mười mấy người được cộng điểm cho thấy được cộng điểm là điều thật không dễ dàng.
Trong số các sinh viên được cộng điểm, ngoài Trương Dương ra thì sinh viên khác cùng lắm chỉ được cộng thêm hai điểm, đó lại còn là người rất nổi bật, phát hiện ra một chứng bệnh ngầm của người bệnh.
Thế mà Trương Dương được thưởng hẳn năm điểm.
Ngoài Trương Dương ra, Ân Dũng của đại học Trường Kinh lần này cũng được cộng điểm, được cộng thêm một điểm, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cộng lại thì đại học Trường Kinh càng mạnh.
Cứ thế, trong các sinh viên được cộng điểm, đại học Trường Kinh liền chiếm hai người, điểm thành tích càng được nâng cao.
Tất cả mới có mười mấy sinh viên được cộng điểm, có nghĩa là một số trường cơ bản không có sinh viên được cộng điểm. Đại học Trường Kinh lại chiếm mất hai suất, muốn trường khác không đố kị cũng khó.
Đại học Trường Kinh cũng có người bị trừ phân, nhưng bị trừ vô cùng ít. Chỉ có một mình Vương Lộ bị trừ 0.5 điểm, nếu tính ra thì trước mắt đại học Trường Kinh đã vượt qua Viện y học Đồng Tế, trở thành trường dẫn đầu trong tất cả các trường học.
Thành tích tạm thời đứng thứ nhất, Chu Đạo Kỳ cười nhiều đến nỗi không khép miệng lại được.
Kết quả này tuyệt đối là ngoài dự tính của ông, cũng làm cho rất nhiều người ghen tị trường ông ta chó ngáp phải ruồi. Nếu trường học của bọn họ có được một sinh viên xuất sắc như Trương Dương thì cũng có thể xếp thứ nhất.
Chỉ vì một mình Trương Dương, chỉ trong thời gian một ngày rưỡi đã làm cho bọn họ thua kém đến những bảy điểm.
Sau khi thưởng phạt đá nhau chan chát trong ngày hôm qua, coi như Trường Kinh đã lãi hai điểm. Hai điểm này cũng là công lao của Trương Dương.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Sau ca trực buổi tối, rất nhiều sinh viên vừa trở về đã lăn ra ngủ, bởi vì thời gian hữu hạn, thời gian lần này của bọn họ ở bệnh viện đều được phân công kín mít.
Vả lại, bọn họ còn mệt mỏi hơn những bác sĩ bình thường khác.
Trong tình trạng mệt mỏi như vậy, sau khi trở về không ai còn tâm tư làm chuyện gì khác, ngay cả giáo viên cũng không đi làm phiền để bọn họ nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tiếp tục làm việc.
Không ai biết rằng nhiều bác sĩ trong bệnh viện u bướu đã bắt đầu hỏi thăm tên tuổi của Trương Dương.
Trương Dương ở bệnh viện u bướu còn bận rộn hơn nhiều lúc ở bệnh viện nhi. Buổi chiều hắn ngồi khám bệnh, đã tiếp nhận hơn mười bệnh nhân, chẩn trị cho càng nhiều người hơn.
Hiệu suất công việc của hắn còn vượt trội hơn nhiều bác sĩ khác của bệnh viện.
Không chỉ có vậy, hắn xử lý từng ca bệnh đều rất chuẩn xác, thậm chí còn giải quyết ca phát bệnh đột ngột. Lúc đó, các y tá đều sợ hãi, những bác sĩ đi cùng lúc đó cũng chẳng còn tinh thần gì nữa.
Trương Dương ra ra tay vào thời khắc quan trọng, xua tan đi được nỗi thống khổ của người bệnh, đồng thời cũng giảm bớt một lần phiền phức cho bệnh viện.
Bệnh nhân đột ngột phát bệnh, tuy nói sẽ không trí mạng nhưng cũng có thể bị liệt nghiêm trọng. Dù nói thế nào thì biểu hiện của Trương Dương cũng là nhanh trí đánh giá chính xác tình hình. Thông tin về hắn lập tức được lãnh đạo cấp cao trong bệnh viện để mắt đến.
Những bác sĩ bình thường biết rất ít về hắn, những lãnh đạo cấp cao kia thì biết nhiều hơn.
Sau khi biết là Trương Dương, bọn họ không hề bất ngờ. Đây chính là sinh viên phụ trách một đề tài lớn, độc nhất vô nhị trong cả nước. Bọn họ còn nghe nói đến chuyện Viện trưởng Chu của bệnh viện nhi khen ngợi hắn trong thời gian gần đây và còn âm thầm hành động xem có thể lôi kéo được sinh viên này về bệnh viện của họ hay không.
Sau khi biết được những điều này, bệnh viện u bướu cũng không tiếc lời khen ngợi Trương Dương trong báo cáo giao cho trung tâm chỉ huy. Bệnh viện lớn như bệnh viện u bướu cũng bắt đầu dò la các thông tin về Trương Dương.
Những chuyện xảy ra ở khách sạn, tất nhiên bọn hắn không biết, lúc này đanh chuyên tâm vào công việc, đi tuần tra từng phòng bệnh một.
- Bác sĩ Khúc, đứa bé này bị di chứng điển hình của u xơ mạch máu mũi, còn sót lại một phần u xơ mạch máu mũi. Cá nhân tôi cho rằng nên dùng phương pháp cấy sợi quang học, sẽ tốt hơn một chút.
Ở trong một phòng bệnh, Trương Dương khám cho một bệnh nhân xong liền nhẹ giọng nói, Thi Nhan cũng đứng ở một bên phát biểu cách nghĩ của mình.
Bác sĩ Khúc không nói gì, chỉ gật đầu lia lịa.
Hôm nay không phải bác sĩ Khúc đến khảo hạch Thi Nhan và Trương Dương, là ông ta chủ động xin đi sau khi được Viện trưởng đồng ý đổi người. Ông ta rất hiếu kỳ đối với Trương Dương.
Nhân cơ hội này, ông ta muốn quan sát Trương Dương cho thật kĩ.
- Sợi quang học? Nhưng chúng ta chiếu tia la-ze, nhiều người đều nói dùng phương pháp chiếu la-ze sẽ an toàn hơn một chút.
Ba mẹ đứa bé đứng bên cạnh, không nhịn nổi nói ra một cậu.
- Đều có ưu điểm, nhưng tình trạng mỗi người không giống nhau, lựa chọn phương pháp điều trị cũng không giống nhau. Đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi.
Trương Dương khẽ mỉm cười rồi không nói gì nữa, tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng bác sĩ Khúc đã ghi lại lời hắn vừa nói. Cứ như thế, khám bệnh cho một số bệnh nhân, Trương Dương đã đưa ra không ít đề xuất trọng điểm.
Chẳng hạn như bệnh nhân bị u xơ mạch máu, anh ta bị mắc bệnh u xơ mạch máu mũi hiếm gặp, đã làm phẫu thuật bằng la-ze, hiện giờ đang trong thời gian điều dưỡng chờ hồi phục.
Điều dưỡng sau phẫu thuật có rất nhiều loại, chiếu la-ze và cấy sợi quang học đều là lựa chọn điều trị.
Lúc trước, đứa trẻ này vẫn luôn được áp dụng phương pháp chiếu xạ bằng tia la-ze, mỗi ngày chiếu hơn mười phút, bảy ngày làm trị liệu một đợt, tuy nói chậm hơn một chút nhưng rất an toàn.
Nhưng bây giờ nghe Trương Dương vừa nói như vậy, ông ta cũng cảm thấy cấy sợi quang học cũng rất tốt. Ít nhất Trương Dương nói rất có lý, tình trạng mỗi người đều không giống nhau. Nếu như đơn thuần điều trị phần u sơ còn sót lại ở mạch máu mũi, sử dụng biện pháp chiếu la-ze thì đứa bé vẫn còn bị u xơ mạch máu, nếu cấy sợi quang học thì sẽ khá hơn.
Cấy sợi quang học để chiếu xạ càng ổn định hơn, hiệu quả hội phục cũng cao hơn.
Bác sĩ khúc lặng lẽ ghi lại tình hình của bệnh nhân này, lát nữa ông ta đề nghị lại với bác sĩ chủ trị. Trước mặt người nhà bệnh nhân, ông ta cũng không nói thêm cái gì.
Ngay cả Trương Dương cũng chỉ nói ra mấy câu đó, nếu nói thêm thì lại là chuyện không nên rồi.
Tiếp tục đi về phía trước, Trương Dương lại đưa ra rất nhiều ý kiến quan trọng đối với các bệnh nhân và bác sĩ Khúc đều cẩn thận ghi tất cả lại.
Lúc này bác sĩ Khúc hoàn toàn không lời nào để nói đối với sự uyên bác của Trương Dương. Hành động của Trương Dương cơ bản không giống với một sinh viên.
Mới đó mà thời gian trôi qua rất mau, các sinh viên đã bận rộn cả một buổi sáng, rồi cũng đến thời gian nghỉ trưa ăn cơm ít ỏi.
Khi ăn cơm, mọi người bàn tán càng nhiều, ai cũng than thở rằng mệt quá nhưng nét mặt lại rất vui tươi.
Bình thường khi đi thực tập, bọn họ muốn gặp cơ hội được mệt mỏi như vậy còn rất khó. Cho dù có mệt cũng chỉ là làm những việc lặt vặt, còn cơ hội được trực tiếp đối mặt với bệnh nhân, mệt mỏi vì chăm sóc bệnh nhân là rất hiếm.
Đây là cơ hội thực tiễn có ích lợi rất lớn cho sự trưởng thành và tương lai của bọn họ.
Mỗi người bọn họ đều là những nhân tài được nhà trường tuyển chọn, sau khi trải qua thực tế sẽ được vào bệnh viện làm việc và cũng sẽ trở thành những nhân tài của bệnh viện của họ.
Buổi thực tế chiều sắp bắt đầu, Trương Dương và Thi Nhan lại đổi sang khoa khác, lần này đi đến khoa hô hấp. Sau khi biết sẽ đi đến khoa hô hấp, Thi Nhan còn cười nói đây là thế mạnh củaTrương Dương.
Trương Dương phụ trách đề tài hen suyễn. Đây chính là bệnh lý nan giải của thế giới, rất nhiều người đều tự nhiên nhận định phương diện hô hấp là lĩnh vực Trương Dương am hiểu nhất.
Đối với điều này, Trương Dương cũng chỉ cười cười, hắn am hiểu cái gì nhất thì chỉ có chính hắn biết rõ ràng nhất, cũng không cần phải giải thích với ai.
Buổi chiều, bác sĩ Vương trở thành bác sĩ khảo hạch đi theo bọn hắn.
Những bác sĩ ở phòng cấp cứu như bác sĩ Vương đến đây thì có vẻ hơi bất hợp lý. Nhưng bọn họ đã chủ động yêu cầu, cấp trên lại đồng ý nên ai cũng không làm gì được.
Sở dĩ ông ta ở đây cũng là vì bác sĩ Khúc.
Buổi trưa bọn họ cùng ăn cơm với nhau. Khi ăn cơm, bác sĩ Khúc còn không ngừng phát biểu cảm tưởng, thậm chí còn nói ra bản thân cũng không bằng Trương Dương.
Văn không có thứ nhất, võ không có thứ hai, thế giới y học cũng như vậy. Có thể tự mình thừa nhận người khác mạnh hơn mình thì người ta nhất định phải có biệt tài gì đó khuất phục được bản thân ông ta.
Bác sĩ Vương có phần không tin tưởng lắm nên chiều này đã chủ động xin thay thế bác sĩ Khúc đến khảo sát bọn Trương Dương.
Thực ra trọng điểm khảo sát của ông ta vẫn là Trương Dương.
Biểu hiện chiều nay của Trương Dương không làm ông ta thất vọng, không những chỉ nói đúng trọng tâm biểu hiện của từng bệnh nhân mà còn chỉ ra hai sai lầm nhỏ trong điều trị của hai bệnh nhân.
Điều khiến ông ta xấu hổ là sai lầm sau khi chuẩn đoán bệnh cho một bệnh nhân lại chính là do ông ta phạm phải.
Bọn họ đều ghi lại những biểu hiện này của Trương Dương vào trong báo cáo. Bác sĩ Vương không ghi sai lầm này của mình vào. Ai cũng có sĩ diện của riêng mình, ông ta cũng không thể bêu rếu sai lầm của bản thân mình nên cũng có vài thao tác lấp liếm. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả đánh giá Trương Dương.
Trực ban buổi tối, Trương Dương lại sang khoa khác. Cuối cùng sau ca trực buổi tối, bọn hắn gần như đã đi trọn một vòng quanh bệnh viện.
Buổi tối cũng không xảy ra chuyện gì bất ngờ. Sau ca trực, Trương Dương cũng đi theo đoàn người cùng nhau đón xe trở về, không để cho ai nói hắn tự cao tự đại, không để ý đến kỷ luật.
Hôm qua không chỉ giáo viên mà một số sinh viên cũng bắt đầu phao tin đồn về hắn.
Trong số các sinh viên cũng có nhiều người sinh lòng đố kị.
Một đêm bình yên, hôm sau nhóm sinh viên của Trương Dương lại cùng nhau lên xe. Bọn hắn còn thời gian nửa ngày để thực tập ở các bệnh viện u bướu Hỗ Hải.
Bệnh viện u bướu Hỗ Hải là bệnh viện lớn nổi tiếng, là một trong ba bệnh viện hàng đầu cả nước. Có thể đến đây thực tập là điều rất không dễ dàng, nếu không có bộ Y tế hỗ trợ, bọn hắn không thể vào được bệnh viện lớn như vậy.
Đây là điểm đi thực tiễn quan trọng hơn tất cả các điểm khác. Trước khi lên đường, Chu Đạo Kỳ dặn dò lại thêm một lần nữa một cách rất kĩ lưỡng.
Bệnh viện u bướu có rất đông bệnh nhân, khi ứng xử với những bệnh nhân lớn tuổi cần có sự nhẫn nại rất lớn, bởi vì tính đặc thù của bệnh viện u bướu, khi đối diện với những bệnh nhân ở đây, mỗi sinh viên đều cần phải tự điều chỉnh và khống chế tốt tâm trạng của mình.
Có những lời, tuyệt đối không thể nói lung tung đấy.
Người của bệnh viện u bướu đã thông báo trước, nếu có sinh viên nói lung tung, bọn họ sẽ không nể tình gì mà đuổi thẳng ra ngoài.
Xe buýt nhỏ đưa các sinh viên đi rất nhanh. Biểu hiện hôm nay của các sinh viên như thế nào cũng chỉ có thể trông đợi ở bản thân bọn họ.
Các giáo viên cũng đều đi tới phòng họp, nghe tổng kết biểu hiện của sinh viên các trường ngày hôm qua.
Tuy nói bọn họ đã từng hỏi, nhưng lời tự nhận xét của sinh viên và đánh giá của giáo viên cũng không giống nhau. Trong hoạt động lần này, ngoài việc đánh giá các trường ra thì mục đích lớn nhất vẫn là cùng nhau tiến bộ.
Hiểu biết càng nhiều, biết thế nào là phạm sai lầm thì mới có thể sửa và tránh những sai lầm tương tự về sau, giúp bọn họ cùng tiến bộ.
Lần này không xử phạt bất cứ sinh viên nào. Giáo viện phụ trách hoạt động nói lần lượt về biểu hiện của tất cả các sinh viên.
Cuối cùng ông ta mới nhắc đến sinh viên Trương Dương của đại học Trường Kinh.
Nói về biểu hiện của Trương dương thì không thể miêu tả hết được sự ưu tú của hắn. Bệnh viện nhi đã khen ngợi hắn rất nhiều, nói ra tất cả biểu hiện ưu tú của hắn.
Cuối cùng trung tâm chỉ huy quyết định, lại cho thưởng cho Trương Dương cùng với đại học Trường Kinh thêm năm điểm nữa.
Khi thưởng điểm, thầy giáo này còn có vẻ không tình nguyện.
Hơn một trăm sinh viên, có khoảng sáu mươi người bị trừ điểm, chỉ có hơn mười mấy người được cộng điểm cho thấy được cộng điểm là điều thật không dễ dàng.
Trong số các sinh viên được cộng điểm, ngoài Trương Dương ra thì sinh viên khác cùng lắm chỉ được cộng thêm hai điểm, đó lại còn là người rất nổi bật, phát hiện ra một chứng bệnh ngầm của người bệnh.
Thế mà Trương Dương được thưởng hẳn năm điểm.
Ngoài Trương Dương ra, Ân Dũng của đại học Trường Kinh lần này cũng được cộng điểm, được cộng thêm một điểm, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cộng lại thì đại học Trường Kinh càng mạnh.
Cứ thế, trong các sinh viên được cộng điểm, đại học Trường Kinh liền chiếm hai người, điểm thành tích càng được nâng cao.
Tất cả mới có mười mấy sinh viên được cộng điểm, có nghĩa là một số trường cơ bản không có sinh viên được cộng điểm. Đại học Trường Kinh lại chiếm mất hai suất, muốn trường khác không đố kị cũng khó.
Đại học Trường Kinh cũng có người bị trừ phân, nhưng bị trừ vô cùng ít. Chỉ có một mình Vương Lộ bị trừ 0.5 điểm, nếu tính ra thì trước mắt đại học Trường Kinh đã vượt qua Viện y học Đồng Tế, trở thành trường dẫn đầu trong tất cả các trường học.
Thành tích tạm thời đứng thứ nhất, Chu Đạo Kỳ cười nhiều đến nỗi không khép miệng lại được.
Kết quả này tuyệt đối là ngoài dự tính của ông, cũng làm cho rất nhiều người ghen tị trường ông ta chó ngáp phải ruồi. Nếu trường học của bọn họ có được một sinh viên xuất sắc như Trương Dương thì cũng có thể xếp thứ nhất.
Chỉ vì một mình Trương Dương, chỉ trong thời gian một ngày rưỡi đã làm cho bọn họ thua kém đến những bảy điểm.
Sau khi thưởng phạt đá nhau chan chát trong ngày hôm qua, coi như Trường Kinh đã lãi hai điểm. Hai điểm này cũng là công lao của Trương Dương.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Sau ca trực buổi tối, rất nhiều sinh viên vừa trở về đã lăn ra ngủ, bởi vì thời gian hữu hạn, thời gian lần này của bọn họ ở bệnh viện đều được phân công kín mít.
Vả lại, bọn họ còn mệt mỏi hơn những bác sĩ bình thường khác.
Trong tình trạng mệt mỏi như vậy, sau khi trở về không ai còn tâm tư làm chuyện gì khác, ngay cả giáo viên cũng không đi làm phiền để bọn họ nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tiếp tục làm việc.
Không ai biết rằng nhiều bác sĩ trong bệnh viện u bướu đã bắt đầu hỏi thăm tên tuổi của Trương Dương.
Trương Dương ở bệnh viện u bướu còn bận rộn hơn nhiều lúc ở bệnh viện nhi. Buổi chiều hắn ngồi khám bệnh, đã tiếp nhận hơn mười bệnh nhân, chẩn trị cho càng nhiều người hơn.
Hiệu suất công việc của hắn còn vượt trội hơn nhiều bác sĩ khác của bệnh viện.
Không chỉ có vậy, hắn xử lý từng ca bệnh đều rất chuẩn xác, thậm chí còn giải quyết ca phát bệnh đột ngột. Lúc đó, các y tá đều sợ hãi, những bác sĩ đi cùng lúc đó cũng chẳng còn tinh thần gì nữa.
Trương Dương ra ra tay vào thời khắc quan trọng, xua tan đi được nỗi thống khổ của người bệnh, đồng thời cũng giảm bớt một lần phiền phức cho bệnh viện.
Bệnh nhân đột ngột phát bệnh, tuy nói sẽ không trí mạng nhưng cũng có thể bị liệt nghiêm trọng. Dù nói thế nào thì biểu hiện của Trương Dương cũng là nhanh trí đánh giá chính xác tình hình. Thông tin về hắn lập tức được lãnh đạo cấp cao trong bệnh viện để mắt đến.
Những bác sĩ bình thường biết rất ít về hắn, những lãnh đạo cấp cao kia thì biết nhiều hơn.
Sau khi biết là Trương Dương, bọn họ không hề bất ngờ. Đây chính là sinh viên phụ trách một đề tài lớn, độc nhất vô nhị trong cả nước. Bọn họ còn nghe nói đến chuyện Viện trưởng Chu của bệnh viện nhi khen ngợi hắn trong thời gian gần đây và còn âm thầm hành động xem có thể lôi kéo được sinh viên này về bệnh viện của họ hay không.
Sau khi biết được những điều này, bệnh viện u bướu cũng không tiếc lời khen ngợi Trương Dương trong báo cáo giao cho trung tâm chỉ huy. Bệnh viện lớn như bệnh viện u bướu cũng bắt đầu dò la các thông tin về Trương Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.