Chương 109: Em cũng muốn đến!
Chín mươi chín dùng thư sinh
28/05/2013
Tam thất sau một ngày không ổn định, ngày tiếp theo, lại xuất hiện giếng phun một lần nữa.
Phiên giao dịch buổi sáng bắt đầu chưa được nửa tiếng, tam thất đã tăng giá, như hôm nay ở trung tâm giao dịch giá tam thất 20 đầu đã tăng lên hơn 140 tệ một cân, tam thất 30 đầu cũng gần 140 tệ.
Giá cả tam thất tăng, người vui vẻ nhất là Tô Triển Đào.
Trong tay họ có hơn 10 triệu cổ phiếu ký quỹ, lúc đó mua vào chỉ hơn 20 tệ, hiện nay đã tăng lên gấp ba, trong tay họ còn nhiều cổ phiếu ký quỹ như vậy, giá trị đã hơn 30 triệu rồi.
Hơn 30 triệu, đây là con số Tô Triển Đào không dám nghĩ đến.
Sau khi trở về hồi báo, Trương Dương lại viết những con số này lên bảng biểu trên tường, dao dộng giá cả tam thất hắn không hỏi gì cả, chỉ nhìn giá cả mới nhất mỗi ngày.
Những gì hắn còn nhớ, cũng chỉ có những giá cả này.
- Trương Dương. Có phải đã đến lúc tung hàng ra không?
Tô Triển Đào dời ghế qua, vui vẻ ngồi trước mặt Trương Dương, lớn tiếng hỏi.
Tung hàng, đây cũng là bước mấu chốt, không thể tung hàng, cố phiếu ký quỹ kia mãi mãi đều là cổ phiếu ký quỹ, không thể nào đổi thành tiền thật được, chỉ có tung hàng, mấy thứ này mới trở thành tiền mặt, mới thực sự là vàng bạc.
Không tung hàng, cũng có nghĩa là mạo hiểm, tam thất mà hạ giá một cái, có khả năng họ phải bồi thường.
Nếu không ngừng hạ giá, thậm chí có thể xuất hiện tình trạng cổ phiếu ký quỹ không bán được, đến lúc đó chỉ có cách trợn trừng mắt nhìn đống biên lai, một lần nữa trở thành biên lai, thậm chí còn thành giấy lộn.
Tình huống này, cũng không phải chưa từng có, kiếp trước một cổ phiếu nổi tiếng bị rớt giá, một ít cổ phiếu Trương Dương mua bị kẹt lại, cuối cùng phải bồi thường không ít.
- Đợi vài ngày nữa!
Trương Dương lắc đầu, bây giờ giá vẫn chưa tới mức cao nhất trước kia, khoảng cách giá còn chút chênh lệch, lúc này ra tay hiển nhiên hắn không cam lòng.
- Đúng rồi, bác hai tôi ngày mai đến, tôi đã sắp xếp xong phòng ốc rồi!
Tô Triển Đào lập tức gật đầu, lại nói sang chuyện khác.
Chứng hen suyễn của Tô Thiệu Hoa vẫn đang tiến hành trị liệu, trong khoảng thời gian này Trương Dương không thể về Trương Dương, lại đến thời gian trị liệu, Tô Thiệu Hoa đành phải tới đây một chuyến.
- Được, ngày mai tôi sẽ sắp xếp thời gian, phiền ông ấy chạy tới đây một chuyến rồi!
Trương Dương đang đánh dấu bảng biểu, không ngẩng đầu, trả lời một câu.
- Cái này có gì mà phiền, anh cứ làm đi nhé, tôi đi gọi điện cho bác ấy!
Tô Thiệu Hoa lập tức đứng dậy, chạy về phòng mình, đem tin này báo cho Tô Thiệu Hoa.
Lần này Tô Thiệu Hoa đến Tiêu Ấp, mục đích chủ yếu là để Trương Dương chữa bệnh giúp ông, qua vài lần trị liệu, bệnh tình của ông đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, điều này khiến lòng tin có thể chữa khỏi của ông càng ngày càng tăng.
Tuy nhiên, lần này đến đây, ông còn có một mục đích khác nữa, là tiện ghé thăm cậu cháu trai Tô Triển Đào.
Mấy làn trước Tô Triển Đào gọi điện cho ông, đều rất vui vẻ, còn nói với Tô Thiệu Hoa lần này cậu phát tài lớn, chờ xem sự nghiệp của cậu đột phá.
Tô Thiệu Hoa hiểu rất rõ hàng hóa kỳ hạn, đây là thứ có thể giúp người ta làm giàu trong một đêm, nhưng cũng có thể khiến người ta lập tức tán gia bại sản, hai bàn tay trắng, ông không biết tình hình cụ thể, lần này đơn giản là đến xem thử, chí ít cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Ngày hôm nay rất yên bình, chợ cũng không có gì đặc biệt, hôm qua tam thất dao động, hôm nay lại tăng lần nữa, khiến không ít người hối hận, tuy nhiên cũng không ít người an tâm.
Hiện tại rất nhiều người vẫn tranh nhau mua tam thất, muốn trữ hàng để kiếm một số tiền, xu thế hôm nay chứng tỏ, nhà cái lớn vẫn chưa rút, giá tam thất vẫn tiếp tục tăng.
Chiều hôm sau, Trương Dương không thể nhàn hạ ở trong khách sạn nữa, hắn bị Tô Triển Đào lôi kéo đi đón người.
Tiêu Ấp không có sân bay, Tô Thiệu Hoa cũng lái xe đến, Tô Triển Đào đem Trương Dương ra đường cao tốc đứng chờ Tô Thiệu Hoa.
Hơn 4h sáng, ở đầu đường cao tốc có hai chiếc xe sang trọng, đi đầu là chiếc Mercedes-Benz hào hoa, hai chiếc đều dừng lại bên đường, tạo nên sự đối lập với chiếc Santana của bọn Trương Dương.
- Bác hai!
Tô Triển Đào không chú ý đến những điều này, người trên xe vừa bước xuống, cậu ta đã nhanh chóng chạy lại đón tiếp.
Trương Dương cũng đi về phía trước, tuy nhiên chỉ bước một bước rồi dừng lại, trên xe không chỉ có mình Tô Thiệu Hoa, còn có một cô gái mặc váy trắng.
Cô bé này không phải ai khác, chính là Mễ Tuyết ngày hôm qua còn nói chuyện điện thoại.
Trương Dương không hề nghĩ, Mễ Tuyết sẽ cùng Tô Thiệu Hoa đến Tiêu Ấp, trước đó Mễ Tuyết và Tô Triển Đào chẳng hề để lộ cho hắn chút tin tức nào, điều này đối với hắn là một niềm vui bất ngờ.
- Trương Dương!
Thấy Trương Dương, Mễ Tuyết bước nhanh về phía trước hai bước, còn đưa hai tay ra, dường như muốn chạy tới ôm lấy Trương Dương.
Trương Dương cũng bước nhanh hơn, đáng tiếc khoảng cách vốn rất gần, mới bước hai bước thì cả hai đã đứng đối diện nhau.
Nhìn hai người chỉ đứng đó nhìn đối phương, Tô Triển Đào có chút tiếc nuối.
Phải chạy đến, sau đó nhiệt tình ôm lấy nhau chứ, sao lại chẳng xuất hiện chuyện quái gì vậy, làm cho cậu thất vọng quá đi mất.
- Trương Dương, em rất nhớ anh!
Mễ Tuyết ngẩng đầu, hai mắt nhìn Trương Dương, dường như nhìn thế nào cũng không đủ, muốn ghi khắc hình dáng Trương Dương vào lòng.
Cô nàng nhẹ nhàng nói, tim Trương Dương như bị gì đó đánh vào, bắt đầu đập mạnh.
Em rất nhớ anh, bốn chữ rất đơn giản, nhưng để một cô gái tự mình nói ra không dễ dàng gì, chứ đừng nói một cô gái như Mễ Tuyết.
Lần này họ xa nhau hơn 10 ngày, sau khi tình cảm của hai người dần ấm lên, đây là lần họ xa nhau lâu nhất.
Đột nhiên, Trương Dương mở rộng vòng tay, hung hăng ôm người trước mặt vào lòng, Trương Dương không phải động vật máu lạnh, hắn là một người, một người có máu có thịt, có tình cảm.
Đối diện với người mình thích, hắn không thể nào thờ ơ, bốn chữ đơn giản đó, đã làm hắn xúc động, thời khắc này, hắn chỉ muốn ôm lấy người yêu, ôm thật chặt, không bao giờ buông tay.
- Haha, mình còn tưởng cậu ta có thể nhịn được!
Tô Triển Đào đắc ý, tiếc nuối vừa rồi hoàn toàn biến mất, cảnh ấy cuối cùng vẫn xuất hiện như ý muốn.
Trên thực tế, lần này Mễ Tuyết có thể tới đây đều là ý của cậu ta.
Ở Tiêu Ấp nhiều ngày như vậy rồi, hình như ngày nào cậu ta cũng thấy Trương Dương và Mễ Tuyết gọi điện, Tô Triển Đào là người từng trải, biết một đôi tiểu tình lữ thời gian dài không gặp nhau có cảm giác gì.
Lần này Tô Thiệu Hoa tới, cậu đã bảo bác mình đưa Mễ Tuyết cùng tới, nhưng lặng lẽ đưa tới, để cho Trương Dương một niềm vui bất ngờ, giờ xem ra, niềm vui bất ngờ này cũng không tệ, ít nhất đạo diễn như cậu ta cũng cảm thấy hài lòng.
- Anh!
Trên xe, lúc này có một người lại bước xuống, là một cô gái trẻ tuổi tác cũng xấp xỉ Trương Dương, cô gái này cao khoảng 1m6, không cao bằng Mễ Tuyết, nhưng có mái tóc dài đến eo, vô cùng xinh đẹp.
- Vi Vi, sao em cũng tới?
Tô Triển Đào trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, cô bé này là cô con gái nhỏ Tô Vi của Tô Thiệu Hoa, Tô Thiệu Hoa có hai trai một gái, con trai lớn hiện đang kinh doanh ở tỉnh Mân Nam, con trai thứ hai học thạc sĩ ở Mỹ, cô con gái nhoe nhất học đại học ở Bắc Kinh, chính là đại học Hoa Thanh nổi tiếng.
Trường này so với đại học Trường Kinh mà Trương Dương đang học tốt hơn nhiều.
- Chương trình học của em xong rồi, em về chờ thi là được, lúc về gặp ba, ba nói tìm được một bác sĩ giỏi, bệnh của ba sắp được chữa khỏi rồi!
Tô Vi ngẩng đầu lên, nhăn mũi, sau đó nhìn về phía hai người đang ôm nhau.
Đánh giá Trương Dương một lúc, cô mới thất vọng lắc đầu:
- Đây là người mà Mễ Tuyết vẫn nhớ thương đấy sao, nhìn cũng bình thường mà!
Mễ Tuyết với cô ngồi trên xe đã làm quen với nhau, hai người cùng tuổi, đều là sinh viên năm ba, ngồi xe có mấy tiếng đã trở nên thân thiết, dù nói không thân như chị em, nhưng rõ ràng rất hợp nhau.
Khi Mễ Tuyết ngồi trên xe, có thổ lộ tâm sự, lần này cô ấy đến đây là để thăm người trong lòng.
Người trong lòng, nhưng không phải bạn trai, lúc đó Tô Vi vừa nghe đã hiểu, hai người này vẫn chưa chính thức quen nhau.
Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, cũng chẳng khác gì chính thức quen nhau, chỉ còn thiếu một danh phận mà thôi.
- Đừng nói lung tung, Trương Dương là bác sĩ chữa bệnh cho bác hai đấy, y thuật của cậu ấy, không ai có thể so sánh được!
Tô Triển Đào vội vàng mắng, cậu ta biết Trương Dương không nghe được những gì Tô Vi nói, nhưng trong lòng vẫn có chút bận tâm.
- Không nói thì không nói, có gì đặc biệt hơn người đâu!
Tô Vi chun chun mũi, Trương Dương rất bình thường, nhưng dù sao người ta cũng là bác sĩ chữa cho ba mìn, tuy nhiên cô cũng rất tò mò, thoạt nhìn tuổi tác cũng xấp xỉ mình, thật sự là bác sĩ có thể chữa bệnh cho ba thật sao?
Bộ dạng của cô nàng đều bị Tô Triển Đào nhìn thấy, Tô Triển Đào lập tức nhức đầu.
Cậu ta hiểu rất rõ tính cách cô em họ này, thoạt nhìn cô bé rất ngay thơ, vô hại, nhưng trên thực tế lại là chuyên gia gây họa, vô cùng tinh quái.
Còn nữa, cô nàng còn là một tài nữ, từ nhỏ chỉ số IQ đã dọa người, nếu không phải cô bé không thích kinh doanh, chắc là Tô Thiệu Hoa đã có ý để cho cô thay mình, xử lý chuyện kinh doanh.
Cô nàng không hứng thú với ai còn được, một khi cảm thấy hứng thú, người đó chắc chắn xui xẻo, đây chính là kinh nghiệm Tô Triển Đào kết luận sau nhiều năm qua, cũng chính là bài học sâu sắc.
Nhìn bộ dạng của cô nàng hiện nay, rõ ràng là hứng thú với Trương Dương rồi, Tô Triển Đào trong lòng cảm thấy thực sự sợ hãi, cô bé này mà làm chuyện gì quá đáng với Trương Dương, ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai bên thì phiền phức.
Bệnh của Tô Thiệu Hoa, còn phải dựa vào Trương Dương.
- Sao em lại đến đây?
Ôm được chừng 5 phút, Trương Dương mới buông Mễ Tuyết ra, nhẹ giọng hỏi.
- Là Tô tiên sinh cho người đến đón em, bảo em đi cùng, kỳ thực bản thân em cũng muốn đến!
Mễ Tuyết lập tức cúi đầu, khi nói xong câu cuối, đầu lại cúi thấp, như vậy có thể che giấu đôi má đỏ hồng của cô.
- Tự em cũng muốn đến!
Mễ Tuyết đã bày tỏ suy nghĩ của cô với Trương Dương, một cô gái, đồng ý cùng với người xa lạ đi xa như vậy, dũng khí này chẳng dễ gì có được.
Lúc này, Trương Dương cũng cảm nhận được suy nghĩ của Mễ Tuyết, khiến trong lòng hắn cảm thấy ngọt ngào, cũng có một cảm giác xót xa.
Hắn hơi đau lòng, hắn không nên đi lâu như vậy, không nên để Mễ Tuyết ở nhà một mình, lúc này, hắn đột nhiên có một hành động, khiến cả Tô Triển Đào và Tô Vi đều sửng sốt.
Phiên giao dịch buổi sáng bắt đầu chưa được nửa tiếng, tam thất đã tăng giá, như hôm nay ở trung tâm giao dịch giá tam thất 20 đầu đã tăng lên hơn 140 tệ một cân, tam thất 30 đầu cũng gần 140 tệ.
Giá cả tam thất tăng, người vui vẻ nhất là Tô Triển Đào.
Trong tay họ có hơn 10 triệu cổ phiếu ký quỹ, lúc đó mua vào chỉ hơn 20 tệ, hiện nay đã tăng lên gấp ba, trong tay họ còn nhiều cổ phiếu ký quỹ như vậy, giá trị đã hơn 30 triệu rồi.
Hơn 30 triệu, đây là con số Tô Triển Đào không dám nghĩ đến.
Sau khi trở về hồi báo, Trương Dương lại viết những con số này lên bảng biểu trên tường, dao dộng giá cả tam thất hắn không hỏi gì cả, chỉ nhìn giá cả mới nhất mỗi ngày.
Những gì hắn còn nhớ, cũng chỉ có những giá cả này.
- Trương Dương. Có phải đã đến lúc tung hàng ra không?
Tô Triển Đào dời ghế qua, vui vẻ ngồi trước mặt Trương Dương, lớn tiếng hỏi.
Tung hàng, đây cũng là bước mấu chốt, không thể tung hàng, cố phiếu ký quỹ kia mãi mãi đều là cổ phiếu ký quỹ, không thể nào đổi thành tiền thật được, chỉ có tung hàng, mấy thứ này mới trở thành tiền mặt, mới thực sự là vàng bạc.
Không tung hàng, cũng có nghĩa là mạo hiểm, tam thất mà hạ giá một cái, có khả năng họ phải bồi thường.
Nếu không ngừng hạ giá, thậm chí có thể xuất hiện tình trạng cổ phiếu ký quỹ không bán được, đến lúc đó chỉ có cách trợn trừng mắt nhìn đống biên lai, một lần nữa trở thành biên lai, thậm chí còn thành giấy lộn.
Tình huống này, cũng không phải chưa từng có, kiếp trước một cổ phiếu nổi tiếng bị rớt giá, một ít cổ phiếu Trương Dương mua bị kẹt lại, cuối cùng phải bồi thường không ít.
- Đợi vài ngày nữa!
Trương Dương lắc đầu, bây giờ giá vẫn chưa tới mức cao nhất trước kia, khoảng cách giá còn chút chênh lệch, lúc này ra tay hiển nhiên hắn không cam lòng.
- Đúng rồi, bác hai tôi ngày mai đến, tôi đã sắp xếp xong phòng ốc rồi!
Tô Triển Đào lập tức gật đầu, lại nói sang chuyện khác.
Chứng hen suyễn của Tô Thiệu Hoa vẫn đang tiến hành trị liệu, trong khoảng thời gian này Trương Dương không thể về Trương Dương, lại đến thời gian trị liệu, Tô Thiệu Hoa đành phải tới đây một chuyến.
- Được, ngày mai tôi sẽ sắp xếp thời gian, phiền ông ấy chạy tới đây một chuyến rồi!
Trương Dương đang đánh dấu bảng biểu, không ngẩng đầu, trả lời một câu.
- Cái này có gì mà phiền, anh cứ làm đi nhé, tôi đi gọi điện cho bác ấy!
Tô Thiệu Hoa lập tức đứng dậy, chạy về phòng mình, đem tin này báo cho Tô Thiệu Hoa.
Lần này Tô Thiệu Hoa đến Tiêu Ấp, mục đích chủ yếu là để Trương Dương chữa bệnh giúp ông, qua vài lần trị liệu, bệnh tình của ông đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, điều này khiến lòng tin có thể chữa khỏi của ông càng ngày càng tăng.
Tuy nhiên, lần này đến đây, ông còn có một mục đích khác nữa, là tiện ghé thăm cậu cháu trai Tô Triển Đào.
Mấy làn trước Tô Triển Đào gọi điện cho ông, đều rất vui vẻ, còn nói với Tô Thiệu Hoa lần này cậu phát tài lớn, chờ xem sự nghiệp của cậu đột phá.
Tô Thiệu Hoa hiểu rất rõ hàng hóa kỳ hạn, đây là thứ có thể giúp người ta làm giàu trong một đêm, nhưng cũng có thể khiến người ta lập tức tán gia bại sản, hai bàn tay trắng, ông không biết tình hình cụ thể, lần này đơn giản là đến xem thử, chí ít cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Ngày hôm nay rất yên bình, chợ cũng không có gì đặc biệt, hôm qua tam thất dao động, hôm nay lại tăng lần nữa, khiến không ít người hối hận, tuy nhiên cũng không ít người an tâm.
Hiện tại rất nhiều người vẫn tranh nhau mua tam thất, muốn trữ hàng để kiếm một số tiền, xu thế hôm nay chứng tỏ, nhà cái lớn vẫn chưa rút, giá tam thất vẫn tiếp tục tăng.
Chiều hôm sau, Trương Dương không thể nhàn hạ ở trong khách sạn nữa, hắn bị Tô Triển Đào lôi kéo đi đón người.
Tiêu Ấp không có sân bay, Tô Thiệu Hoa cũng lái xe đến, Tô Triển Đào đem Trương Dương ra đường cao tốc đứng chờ Tô Thiệu Hoa.
Hơn 4h sáng, ở đầu đường cao tốc có hai chiếc xe sang trọng, đi đầu là chiếc Mercedes-Benz hào hoa, hai chiếc đều dừng lại bên đường, tạo nên sự đối lập với chiếc Santana của bọn Trương Dương.
- Bác hai!
Tô Triển Đào không chú ý đến những điều này, người trên xe vừa bước xuống, cậu ta đã nhanh chóng chạy lại đón tiếp.
Trương Dương cũng đi về phía trước, tuy nhiên chỉ bước một bước rồi dừng lại, trên xe không chỉ có mình Tô Thiệu Hoa, còn có một cô gái mặc váy trắng.
Cô bé này không phải ai khác, chính là Mễ Tuyết ngày hôm qua còn nói chuyện điện thoại.
Trương Dương không hề nghĩ, Mễ Tuyết sẽ cùng Tô Thiệu Hoa đến Tiêu Ấp, trước đó Mễ Tuyết và Tô Triển Đào chẳng hề để lộ cho hắn chút tin tức nào, điều này đối với hắn là một niềm vui bất ngờ.
- Trương Dương!
Thấy Trương Dương, Mễ Tuyết bước nhanh về phía trước hai bước, còn đưa hai tay ra, dường như muốn chạy tới ôm lấy Trương Dương.
Trương Dương cũng bước nhanh hơn, đáng tiếc khoảng cách vốn rất gần, mới bước hai bước thì cả hai đã đứng đối diện nhau.
Nhìn hai người chỉ đứng đó nhìn đối phương, Tô Triển Đào có chút tiếc nuối.
Phải chạy đến, sau đó nhiệt tình ôm lấy nhau chứ, sao lại chẳng xuất hiện chuyện quái gì vậy, làm cho cậu thất vọng quá đi mất.
- Trương Dương, em rất nhớ anh!
Mễ Tuyết ngẩng đầu, hai mắt nhìn Trương Dương, dường như nhìn thế nào cũng không đủ, muốn ghi khắc hình dáng Trương Dương vào lòng.
Cô nàng nhẹ nhàng nói, tim Trương Dương như bị gì đó đánh vào, bắt đầu đập mạnh.
Em rất nhớ anh, bốn chữ rất đơn giản, nhưng để một cô gái tự mình nói ra không dễ dàng gì, chứ đừng nói một cô gái như Mễ Tuyết.
Lần này họ xa nhau hơn 10 ngày, sau khi tình cảm của hai người dần ấm lên, đây là lần họ xa nhau lâu nhất.
Đột nhiên, Trương Dương mở rộng vòng tay, hung hăng ôm người trước mặt vào lòng, Trương Dương không phải động vật máu lạnh, hắn là một người, một người có máu có thịt, có tình cảm.
Đối diện với người mình thích, hắn không thể nào thờ ơ, bốn chữ đơn giản đó, đã làm hắn xúc động, thời khắc này, hắn chỉ muốn ôm lấy người yêu, ôm thật chặt, không bao giờ buông tay.
- Haha, mình còn tưởng cậu ta có thể nhịn được!
Tô Triển Đào đắc ý, tiếc nuối vừa rồi hoàn toàn biến mất, cảnh ấy cuối cùng vẫn xuất hiện như ý muốn.
Trên thực tế, lần này Mễ Tuyết có thể tới đây đều là ý của cậu ta.
Ở Tiêu Ấp nhiều ngày như vậy rồi, hình như ngày nào cậu ta cũng thấy Trương Dương và Mễ Tuyết gọi điện, Tô Triển Đào là người từng trải, biết một đôi tiểu tình lữ thời gian dài không gặp nhau có cảm giác gì.
Lần này Tô Thiệu Hoa tới, cậu đã bảo bác mình đưa Mễ Tuyết cùng tới, nhưng lặng lẽ đưa tới, để cho Trương Dương một niềm vui bất ngờ, giờ xem ra, niềm vui bất ngờ này cũng không tệ, ít nhất đạo diễn như cậu ta cũng cảm thấy hài lòng.
- Anh!
Trên xe, lúc này có một người lại bước xuống, là một cô gái trẻ tuổi tác cũng xấp xỉ Trương Dương, cô gái này cao khoảng 1m6, không cao bằng Mễ Tuyết, nhưng có mái tóc dài đến eo, vô cùng xinh đẹp.
- Vi Vi, sao em cũng tới?
Tô Triển Đào trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, cô bé này là cô con gái nhỏ Tô Vi của Tô Thiệu Hoa, Tô Thiệu Hoa có hai trai một gái, con trai lớn hiện đang kinh doanh ở tỉnh Mân Nam, con trai thứ hai học thạc sĩ ở Mỹ, cô con gái nhoe nhất học đại học ở Bắc Kinh, chính là đại học Hoa Thanh nổi tiếng.
Trường này so với đại học Trường Kinh mà Trương Dương đang học tốt hơn nhiều.
- Chương trình học của em xong rồi, em về chờ thi là được, lúc về gặp ba, ba nói tìm được một bác sĩ giỏi, bệnh của ba sắp được chữa khỏi rồi!
Tô Vi ngẩng đầu lên, nhăn mũi, sau đó nhìn về phía hai người đang ôm nhau.
Đánh giá Trương Dương một lúc, cô mới thất vọng lắc đầu:
- Đây là người mà Mễ Tuyết vẫn nhớ thương đấy sao, nhìn cũng bình thường mà!
Mễ Tuyết với cô ngồi trên xe đã làm quen với nhau, hai người cùng tuổi, đều là sinh viên năm ba, ngồi xe có mấy tiếng đã trở nên thân thiết, dù nói không thân như chị em, nhưng rõ ràng rất hợp nhau.
Khi Mễ Tuyết ngồi trên xe, có thổ lộ tâm sự, lần này cô ấy đến đây là để thăm người trong lòng.
Người trong lòng, nhưng không phải bạn trai, lúc đó Tô Vi vừa nghe đã hiểu, hai người này vẫn chưa chính thức quen nhau.
Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, cũng chẳng khác gì chính thức quen nhau, chỉ còn thiếu một danh phận mà thôi.
- Đừng nói lung tung, Trương Dương là bác sĩ chữa bệnh cho bác hai đấy, y thuật của cậu ấy, không ai có thể so sánh được!
Tô Triển Đào vội vàng mắng, cậu ta biết Trương Dương không nghe được những gì Tô Vi nói, nhưng trong lòng vẫn có chút bận tâm.
- Không nói thì không nói, có gì đặc biệt hơn người đâu!
Tô Vi chun chun mũi, Trương Dương rất bình thường, nhưng dù sao người ta cũng là bác sĩ chữa cho ba mìn, tuy nhiên cô cũng rất tò mò, thoạt nhìn tuổi tác cũng xấp xỉ mình, thật sự là bác sĩ có thể chữa bệnh cho ba thật sao?
Bộ dạng của cô nàng đều bị Tô Triển Đào nhìn thấy, Tô Triển Đào lập tức nhức đầu.
Cậu ta hiểu rất rõ tính cách cô em họ này, thoạt nhìn cô bé rất ngay thơ, vô hại, nhưng trên thực tế lại là chuyên gia gây họa, vô cùng tinh quái.
Còn nữa, cô nàng còn là một tài nữ, từ nhỏ chỉ số IQ đã dọa người, nếu không phải cô bé không thích kinh doanh, chắc là Tô Thiệu Hoa đã có ý để cho cô thay mình, xử lý chuyện kinh doanh.
Cô nàng không hứng thú với ai còn được, một khi cảm thấy hứng thú, người đó chắc chắn xui xẻo, đây chính là kinh nghiệm Tô Triển Đào kết luận sau nhiều năm qua, cũng chính là bài học sâu sắc.
Nhìn bộ dạng của cô nàng hiện nay, rõ ràng là hứng thú với Trương Dương rồi, Tô Triển Đào trong lòng cảm thấy thực sự sợ hãi, cô bé này mà làm chuyện gì quá đáng với Trương Dương, ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai bên thì phiền phức.
Bệnh của Tô Thiệu Hoa, còn phải dựa vào Trương Dương.
- Sao em lại đến đây?
Ôm được chừng 5 phút, Trương Dương mới buông Mễ Tuyết ra, nhẹ giọng hỏi.
- Là Tô tiên sinh cho người đến đón em, bảo em đi cùng, kỳ thực bản thân em cũng muốn đến!
Mễ Tuyết lập tức cúi đầu, khi nói xong câu cuối, đầu lại cúi thấp, như vậy có thể che giấu đôi má đỏ hồng của cô.
- Tự em cũng muốn đến!
Mễ Tuyết đã bày tỏ suy nghĩ của cô với Trương Dương, một cô gái, đồng ý cùng với người xa lạ đi xa như vậy, dũng khí này chẳng dễ gì có được.
Lúc này, Trương Dương cũng cảm nhận được suy nghĩ của Mễ Tuyết, khiến trong lòng hắn cảm thấy ngọt ngào, cũng có một cảm giác xót xa.
Hắn hơi đau lòng, hắn không nên đi lâu như vậy, không nên để Mễ Tuyết ở nhà một mình, lúc này, hắn đột nhiên có một hành động, khiến cả Tô Triển Đào và Tô Vi đều sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.