Chương 476: Hắn không thể đi!
Chín mươi chín dùng thư sinh
31/05/2013
- Tôi xem các anh ai dám ra tay?
Lý Á hằm hằm trừng mắt nhìn mấy người phía trước, còn liếc xéo Tôn Lương bên cạnh một cái.
Không cần Trương Dương phải nói, bọn họ cũng biết là ai đuổi Mễ Tuyết ra ngoài. Bọn họ không ngờ rằng mình đến thăm bệnh nhân mà lại gặp phải chuyện như vậy.
- Sao mày lại đuổi người ta? Mày có tư cách gì mà đuổi người ta, hơn nữa còn là bệnh nhân mới phẫu thuật hả?
Thường Phong đi đến, tra hỏi Tôn Lương dồn dập, trong ngữ điệu còn có vẻ uy hiếp.
Thường Phong còn là một Tổ trưởng của phòng Cảnh sát, tất nhiên là có vẻ uy phong của người lãnh đạo.
- Tôi, tôi…
Tôn Lương há miệng thở dốc, lắp bắp hai từ rồi tịt mồm không nói được tiếp rằng tôi thích con gái nhà người ta, nhưng người ta lại không nhượng bộ nên tôi đuổi đấy.
Gã không có mặt mũi nào nói ra những lời như vậy ở đây.
- Anh là ai? Dựa vào cái gì mà phải nói cho anh biết? Người tôi thích đuổi thì đuổi, không cần lý do.
Dường như nhận ra sự bối rối của mình, lại thấy xấu hổ vì bị Thường Phong chất vấn, Tôn Lương đột nhiên nói căng lên, giọng điệu trở nên kiêu ngạo khá nhiều.
Vị bác sĩ Tôn này bình thường cũng đã kiêu ngạo quen thân. Đây là địa bàn của gã nên thẹn quá hóa giận, nói không lựa lời.
Thường Phong cũng ngây người ra, ngay cả bọn Long Thành, Tô Triển Đào cũng nghệt mặt ra nhìn Tôn Lương.
Loại người ngang ngược như thế này, bọn họ thật sự hiếm thấy. Dù thế nào thì cũng phải đưa ra cái lý do gì đó chứ, gã này thì bá đạo thật, ngay cả một lý do cũng không cần luôn.
- Tốt lắm, không cần lý do, mày cứ đợi đấy!
Thường Phong bị gã chẹn họng, lúc này mới gật đầu thật mạnh, nói xong rút di động trên người ra và đi sang một bên gọi điện thoại.
- Mày ngông cuồng lắm, hi vọng mày có thể ngông cuồng được mãi.
Ngô Chí Quốc giơ tay chỉ vào mặt Tôn Lương, cũng lấy điện thoại ra gọi, lát sau mới bắt đầu nói.
Không chỉ có anh ta mà Long Phong cũng lấy điện thoại di động ra. Anh chàng Vương Thần đang chống gậy cũng đang gọi, chỉ là không biết cậu ta đang gọi cho ai.
Còn Lý Á, Hoàng Hải cũng đều lấy điện thoại di động ra, gần như trước khi mỗi người gọi điện thoại đều đã liếc mắt nhìn Tôn Lương.
Kẻ ngông cuồng hống hách như vậy, bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Sau khi bọn họ đi vào, Trương Đức liền không nói thêm gì nữa, đứng phía sau người bọn Trương Dương trông nom giường bệnh để tránh những bảo vệ kia chẳng may làm Mễ Chí Quốc bị thương.
Ông ta và Mễ Chí Quốc, một Trưởng ban Tuyên giáo, một Phó chủ tịch huyện, không ngờ thiếu chút nữa là bị người ta ra oai làm tội làm tình, nói ra thật mất mặt.
Tiếc rằng đây là Trường Kinh, không là địa bàn của bọn họ, nếu có người dám làm như thế ở địa phương thì bọn họ lập tức có thể khiến người đó thất nghiệp.
Trương Đức bảo vệ cho Mễ Chí Quốc, nhưng ông ta lại quan sát Tô Triển Đào nhiều hơn. Ông ta đã từng gặp Tô Triển Đào một lần, vẫn là khi ở Liệt Sơn, ông ta biết Tô Triển Đào đích thân đến Liệt Sơn trợ giúp Trương Dương.
Lúc này ông ta cũng hơi kích động, nếu có thể xây dựng quan hệ với các công tử gia quyền thế này thì chưa nói là sẽ giúp ông ta thăng quan phát tài, ít nhất là ông ta cũng có được cái bùa hộ mệnh, hơn nữa còn là một cái bùa rất linh nghiệm nữa.
Còn về phần bác sĩ Tôn kia, lúc này gã đã không nghĩ ngợi được gì nữa. Mấy ông cụ non này đều đến đây, nhất định gã sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Trong phòng bệnh lúc này có vẻ ồn ào, hầu như chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại chen nhau mà vang lên liên tiếp.
Tôn Lương lúc này cũng có chút hoang mang. Những người này trông có vẻ đều ngông hơn gã, ai cũng có đi động, ăn mặc cũng đều không tầm thường, xem ra như là người có thân phận.
Nhưng rất nhanh sau đó, gã lại cảm thấy tức giận, còn bặm trợn lườm mấy bảo vệ không dám ra tay.
Mặc kệ đối phương là ai, mặc kệ đối phương có quan hệ gì, ở trong này chọc tới gã là không được. Đây chính là địa bàn của gã.
Lát sau, mọi người đều gọi điện thoại xong, bọn Lý Á còn vui vẻ nhìn Tôn Lương sắp gặp đại họa giáng xuống đầu.
Lúc này bọn họ đều muốn xem thử kẻ ngông cuồng vô đối kia rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh mà có thể chống đỡ được lửa giận của bọn họ hay không.
- Vâng, vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức đi ngay, tôi đích thân đi ngay.
Ở văn phòng Viện trưởng của bệnh viện tỉnh, Viện trưởng Kiều Thần không ngừng gật đầu, gáy toát cả mồ hôi lạnh.
Hôm nay tâm trạng của ông ta rất tốt. Ông ta vừa mới có cháu trai, một đứa bé rất đáng yêu. Hai ngày nay ông ta còn muốn chuẩn bị làm lễ đầy tháng cho cháu trai thật tưng bừng, náo nhiệt.
Đang suy nghĩ thì có điện thoại gọi đến, ban đầu ông ta còn không để ý, nhưng sau khi nhận điện thoại thì tâm trạng vui vẻ kia lập tức biến mất.
Cú điện thoại này là của một vị Phó giám đốc sở Y tế tỉnh gọi tới. Kể ra thì cấp bậc của Viện trưởng cũng không thấp, vị này Phó giám đốc sở cũng không cao hơn ông ta, nhưng ông ta vẫn bị vị Phó giám đốc sở này mềm mỏng mắng cho một trận.
Cái gì chú ý ảnh hưởng, đừng làm rất chuyện gì quá đáng, chọc vào người không nên dây vào, nếu không sẽ gặp bao nhiêu là rắc rối. Ông này còn nói cho ông ta là tại sao bệnh viện có thể tùy tiện đuổi bệnh nhân đi, hơn nữa lại là bệnh nhân vừa làm phẫu thuật xong nữa chứ.
Phó giám đốc sở cuối cùng mới nói rõ là bệnh nhân ở phòng nào cần được chiếu cố kĩ lưỡng, đừng dễ dàng đắc tội.
Nói xong, ông Phó giám đốc sở liền cúp điện thoại khiến ông ta chẳng hiểu gì cả.
Cú điện thoại này vừa mới gác xong, lập tức lại có cuộc điện thoại khác gọi đến, lần này không phải là Phó giám đốc sở mà chính là Giám đốc sở.
Giọng điệu của Giám đốc sở cũng khó nghe như vậy, liên tiếp chất vấn ông ta muốn làm gì, bệnh viện còn ra thể thống gì nữa không hay không còn tuân thủ luật pháp nữa. Ông ta lại bị ông giám đốc này nói cho mụ mị đầu óc, liên tục giải thích là mình không biết gì cả.
Sau khi Giám đốc sở nói xong mới nói cho ông ta biết là bệnh nhân nào ở đâu phải chăm sóc đặc biệt, đừng có để xảy ra sơ sót gì.
Hai người của Sở Y tế kia cùng nói đến một phòng bệnh.
Vẫn không dừng lại ở đó, điện thoại di động của ông ra lại vang lên, lại thêm một người chất vấn ông ta.
Nội dung chất vấn cũng tương tự như thế, bệnh viện dựa vào cái gì vô cớ đuổi người và cũng nhắc đến một bệnh nhân vừa phẫu thuật xong.
Những người này có phần không cùng hệ thống, nhưng cấp bậc đều cao hơn nên ông ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe họ chất vấn.
Khi ông ta buồn bực, đang muốn đi đến phòng bệnh kia xem rốt cuộc là chuyện gì thì điện thoại lại vang lên.
Người gọi tới lần này có địa vị cao hơn, chính là Phó chủ tịch tỉnh phụ trách lĩnh vực Y tế, giọng điệu ông này còn khó nghe hơn, mắng như tát nước vào mặt.
Cuối cùng còn để lại lời cảnh cáo: nếu ông ta không muốn làm Viện trưởng nữa thì hãy sớm nói ra sẽ được toại nguyện ngay.
Lau mồ hội lạnh, Viện trưởng Kiều mới đứng dậy, bước nhanh đi ra ngoài, đi tới cửa còn dặn dò thư kí của mình vài câu, thông báo cho các lãnh đạo bệnh viện và mấy Phó viện trưởng lập tức đến đây, xảy ra chuyện lớn rồi.
Nhưng cụ thể là chuyện gì thì ông ta vẫn chưa biết, nhưng có một điều ông ta biết rất rõ là có người của bệnh viện muốn đuổi một bệnh nhân đi, trong khi người này có lai lịch không nhỏ, ngay cả Phó chủ tịch tỉnh cũng ra mặt vì người đó.
Thời gian bọn Thường Phong gọi điện thoại cũng không đến mười phút. Không khí trong phòng bệnh căng thẳng hơn, Viện trưởng Kiều cuối cùng đã đến nơi. Ông ta là lãnh đạo đầu tiên của bệnh viện đến đây.
Nhìn đến trong phòng bệnh có bảo vệ, lại có cả Tôn Lương, trong lòng của ông ta lập tức âm thầm kêu khổ.
Hóa ra là thằng quỷ này gây chuyện. Những gì Tôn Lương làm ở bệnh viện này, ông ta không phải là không biết, chỉ là ông ta muốn giữ hòa khí nên cũng không để ý lắm. Cha của Tôn Lương tuy chỉ là một Phó Viện trưởng nhưng lại có người chống lưng cho nên ông ta không dễ dàng đi đắc tội.
Vị Phó viện trưởng Tôn kia cưng chiều con trai của lão thế nào, ông ta biết rất rõ. Nếu nhằm vào Tôn Lương thì rất có thể sẽ bị lão ta hiểu lầm là nhằm vào lắm, như thế sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.
Được thể, Tôn Lương được dung túng dám hống hách ngang ngược như vậy thì cũng có trách nhiệm của ông ta. Viện trưởng không có ý kiến, lại có cha làm Phó viện trưởng, còn ai có thể nói được gã nữa.
- Đang trong giờ làm việc sao lại chạy hết đến đây? Còn không mau đi hết ra ngoài?
Viện trưởng Kiều trừng mắt với mấy bảo vệ quát. Mấy tên bảo vệ nhìn nhau rồi lập tức biến khỏi phòng bệnh nhanh như chảo chớp.
Bọn họ cũng nhận ra người ở phòng bệnh này không dễ dây vào, đi ra ngoài cũng là cách hay để tránh đi.
- Sao các anh cũng ở đây? Ra ngoài!
Viện trưởng Kiều trừng mắt nhìn Tôn Lương và mấy y tá bên cạnh. Mấy y tá lập tức biến nhanh ra ngoài, Tôn Lương thì mồm há hốc, cuối cùng cũng chầm chậm đi ra ngoài.
Tôn Lương vẫn còn có phần kiêng nể đối với Viện trưởng, ông ta không phải là bố mình, gã cũng không thể lên mặt với nhân vật đứng đầu bệnh viện ở đây được.
- Hắn không thể đi!
Trương Dương đột nhiên lạnh nhạt nói một câu, người này là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Mặc kệ gã có thân phận gì, hôm nay dám đuổi cha vợ tương lai của hắn đi, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Đây chính là cha vợ tương lai của hắn, chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc sỉ nhục bản thân hắn.
Đây cũng không phải là chuyện cá nhân hắn, cũng không phải là chuyện của hai nhà bọn hắn thì hôm nay hắn cũng nhất định sẽ lấy lại sự công bằng cho Mễ Tuyết.
- Cậu là?
Viện trưởng Kiều hỏi.
- Mặc kệ tôi là ai thì hắn cũng không được đi.
Trương Dương nói toạc móng heo. Hắn không quen biết Viện trưởng Kiều nhưng chỉ cần nhìn thái độ của người khác là có thể nhận ra được đây nhất định là người có tiếng nói ở bệnh viện.
- Đùa à, đây là bệnh viện. Cậu cho mình là ai mà nói tôi không được đi là tôi không được đi?
Tôn Lương không nhịn được lại phun ra mấy câu. Đến giờ gã vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề mà vẫn còn tự cao tự đại nghĩ rằng nơi đây chính là địa bàn của gã, không ai làm gì được gã.
Nhưng Chủ nhiệm Lý thì hơi sững người, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Mấy người này gọi điện thoại không đến mười phút ngắn ngủi mà Viện trưởng đã có mặt ở đây, điều này đủ chứng minh họ có bản lĩnh không nhỏ.
Nhìn thái độ của Viện trưởng cũng đủ biết là đang bênh vực những người này, chứng tỏ bọn họ nhất định đã tìm cách gì đó ép được ông ta, bằng không ông ta đã không mò đến nhanh như vậy, chưa hỏi gì đã bắt đầu xử lý.
- Tôi là ai không quan trọng. Điều quan trọng là người như anh sao lại được làm bác sĩ và có tư cách gì để làm bác sĩ?
Trương Dương nhẹ nhàng nói. Hắn nói càng càng không khách khí, bọn Long Thành cũng đều trừng mắt nhìn Tôn Lương. Bọn họ đều hiểu rằng mấy cuộc điện thoại đã có hiệu quả.
- Làm sao tôi làm được bác sĩ mắc mớ gì đến cậu?
Tôn Lương nói sẵng. Kiều Thần lại đổ mồ hôi trên trán, lúc nãy điện thoại đã nhắc nhở ông ta như rõ thoi rằng đừng dại gì mà đắc tội với người không nên làm mích lòng.
Nhìn thấy mình đến tận đây rồi mà Tôn Lương vẫn mạnh mồm đấu khẩu với người ta, thật không biết đầu gã chứa cái gì.
- Câm mồm!
Kiều Thần không nhịn được nữa, quát vào mặt Tôn Lương một câu. Nếu ông ta còn không lên tiếng thì không biết cái thằng trời đánh kia sẽ còn nói ra cái gì nữa.
Tôn Lương bị quát, rõ ràng sửng sốt, lập tức hậm hực nhìn Trương Dương.
Viện trưởng nói gã không thể không nghe, đây chính là người có cấp bậc cao hơn cả cha gã. Vả lại, lúc này gã còn tưởng những người này kéo quan hệ, tìm được Viện trưởng, rồi nhờ viện trưởng để làm người hoà giải.
Điều này làm cho gã không hề lo lắng mà chỉ có hậm hực. Gã có thể không nể nang thì Chủ nhiệm Lý nhưng Viện trưởng đã nói thì gã nhất định phải nghe, lần này gã đành tha cho bọn kia, lần sau có cơ hội sẽ trị những người này sau.
Lý Á hằm hằm trừng mắt nhìn mấy người phía trước, còn liếc xéo Tôn Lương bên cạnh một cái.
Không cần Trương Dương phải nói, bọn họ cũng biết là ai đuổi Mễ Tuyết ra ngoài. Bọn họ không ngờ rằng mình đến thăm bệnh nhân mà lại gặp phải chuyện như vậy.
- Sao mày lại đuổi người ta? Mày có tư cách gì mà đuổi người ta, hơn nữa còn là bệnh nhân mới phẫu thuật hả?
Thường Phong đi đến, tra hỏi Tôn Lương dồn dập, trong ngữ điệu còn có vẻ uy hiếp.
Thường Phong còn là một Tổ trưởng của phòng Cảnh sát, tất nhiên là có vẻ uy phong của người lãnh đạo.
- Tôi, tôi…
Tôn Lương há miệng thở dốc, lắp bắp hai từ rồi tịt mồm không nói được tiếp rằng tôi thích con gái nhà người ta, nhưng người ta lại không nhượng bộ nên tôi đuổi đấy.
Gã không có mặt mũi nào nói ra những lời như vậy ở đây.
- Anh là ai? Dựa vào cái gì mà phải nói cho anh biết? Người tôi thích đuổi thì đuổi, không cần lý do.
Dường như nhận ra sự bối rối của mình, lại thấy xấu hổ vì bị Thường Phong chất vấn, Tôn Lương đột nhiên nói căng lên, giọng điệu trở nên kiêu ngạo khá nhiều.
Vị bác sĩ Tôn này bình thường cũng đã kiêu ngạo quen thân. Đây là địa bàn của gã nên thẹn quá hóa giận, nói không lựa lời.
Thường Phong cũng ngây người ra, ngay cả bọn Long Thành, Tô Triển Đào cũng nghệt mặt ra nhìn Tôn Lương.
Loại người ngang ngược như thế này, bọn họ thật sự hiếm thấy. Dù thế nào thì cũng phải đưa ra cái lý do gì đó chứ, gã này thì bá đạo thật, ngay cả một lý do cũng không cần luôn.
- Tốt lắm, không cần lý do, mày cứ đợi đấy!
Thường Phong bị gã chẹn họng, lúc này mới gật đầu thật mạnh, nói xong rút di động trên người ra và đi sang một bên gọi điện thoại.
- Mày ngông cuồng lắm, hi vọng mày có thể ngông cuồng được mãi.
Ngô Chí Quốc giơ tay chỉ vào mặt Tôn Lương, cũng lấy điện thoại ra gọi, lát sau mới bắt đầu nói.
Không chỉ có anh ta mà Long Phong cũng lấy điện thoại di động ra. Anh chàng Vương Thần đang chống gậy cũng đang gọi, chỉ là không biết cậu ta đang gọi cho ai.
Còn Lý Á, Hoàng Hải cũng đều lấy điện thoại di động ra, gần như trước khi mỗi người gọi điện thoại đều đã liếc mắt nhìn Tôn Lương.
Kẻ ngông cuồng hống hách như vậy, bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Sau khi bọn họ đi vào, Trương Đức liền không nói thêm gì nữa, đứng phía sau người bọn Trương Dương trông nom giường bệnh để tránh những bảo vệ kia chẳng may làm Mễ Chí Quốc bị thương.
Ông ta và Mễ Chí Quốc, một Trưởng ban Tuyên giáo, một Phó chủ tịch huyện, không ngờ thiếu chút nữa là bị người ta ra oai làm tội làm tình, nói ra thật mất mặt.
Tiếc rằng đây là Trường Kinh, không là địa bàn của bọn họ, nếu có người dám làm như thế ở địa phương thì bọn họ lập tức có thể khiến người đó thất nghiệp.
Trương Đức bảo vệ cho Mễ Chí Quốc, nhưng ông ta lại quan sát Tô Triển Đào nhiều hơn. Ông ta đã từng gặp Tô Triển Đào một lần, vẫn là khi ở Liệt Sơn, ông ta biết Tô Triển Đào đích thân đến Liệt Sơn trợ giúp Trương Dương.
Lúc này ông ta cũng hơi kích động, nếu có thể xây dựng quan hệ với các công tử gia quyền thế này thì chưa nói là sẽ giúp ông ta thăng quan phát tài, ít nhất là ông ta cũng có được cái bùa hộ mệnh, hơn nữa còn là một cái bùa rất linh nghiệm nữa.
Còn về phần bác sĩ Tôn kia, lúc này gã đã không nghĩ ngợi được gì nữa. Mấy ông cụ non này đều đến đây, nhất định gã sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Trong phòng bệnh lúc này có vẻ ồn ào, hầu như chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại chen nhau mà vang lên liên tiếp.
Tôn Lương lúc này cũng có chút hoang mang. Những người này trông có vẻ đều ngông hơn gã, ai cũng có đi động, ăn mặc cũng đều không tầm thường, xem ra như là người có thân phận.
Nhưng rất nhanh sau đó, gã lại cảm thấy tức giận, còn bặm trợn lườm mấy bảo vệ không dám ra tay.
Mặc kệ đối phương là ai, mặc kệ đối phương có quan hệ gì, ở trong này chọc tới gã là không được. Đây chính là địa bàn của gã.
Lát sau, mọi người đều gọi điện thoại xong, bọn Lý Á còn vui vẻ nhìn Tôn Lương sắp gặp đại họa giáng xuống đầu.
Lúc này bọn họ đều muốn xem thử kẻ ngông cuồng vô đối kia rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh mà có thể chống đỡ được lửa giận của bọn họ hay không.
- Vâng, vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức đi ngay, tôi đích thân đi ngay.
Ở văn phòng Viện trưởng của bệnh viện tỉnh, Viện trưởng Kiều Thần không ngừng gật đầu, gáy toát cả mồ hôi lạnh.
Hôm nay tâm trạng của ông ta rất tốt. Ông ta vừa mới có cháu trai, một đứa bé rất đáng yêu. Hai ngày nay ông ta còn muốn chuẩn bị làm lễ đầy tháng cho cháu trai thật tưng bừng, náo nhiệt.
Đang suy nghĩ thì có điện thoại gọi đến, ban đầu ông ta còn không để ý, nhưng sau khi nhận điện thoại thì tâm trạng vui vẻ kia lập tức biến mất.
Cú điện thoại này là của một vị Phó giám đốc sở Y tế tỉnh gọi tới. Kể ra thì cấp bậc của Viện trưởng cũng không thấp, vị này Phó giám đốc sở cũng không cao hơn ông ta, nhưng ông ta vẫn bị vị Phó giám đốc sở này mềm mỏng mắng cho một trận.
Cái gì chú ý ảnh hưởng, đừng làm rất chuyện gì quá đáng, chọc vào người không nên dây vào, nếu không sẽ gặp bao nhiêu là rắc rối. Ông này còn nói cho ông ta là tại sao bệnh viện có thể tùy tiện đuổi bệnh nhân đi, hơn nữa lại là bệnh nhân vừa làm phẫu thuật xong nữa chứ.
Phó giám đốc sở cuối cùng mới nói rõ là bệnh nhân ở phòng nào cần được chiếu cố kĩ lưỡng, đừng dễ dàng đắc tội.
Nói xong, ông Phó giám đốc sở liền cúp điện thoại khiến ông ta chẳng hiểu gì cả.
Cú điện thoại này vừa mới gác xong, lập tức lại có cuộc điện thoại khác gọi đến, lần này không phải là Phó giám đốc sở mà chính là Giám đốc sở.
Giọng điệu của Giám đốc sở cũng khó nghe như vậy, liên tiếp chất vấn ông ta muốn làm gì, bệnh viện còn ra thể thống gì nữa không hay không còn tuân thủ luật pháp nữa. Ông ta lại bị ông giám đốc này nói cho mụ mị đầu óc, liên tục giải thích là mình không biết gì cả.
Sau khi Giám đốc sở nói xong mới nói cho ông ta biết là bệnh nhân nào ở đâu phải chăm sóc đặc biệt, đừng có để xảy ra sơ sót gì.
Hai người của Sở Y tế kia cùng nói đến một phòng bệnh.
Vẫn không dừng lại ở đó, điện thoại di động của ông ra lại vang lên, lại thêm một người chất vấn ông ta.
Nội dung chất vấn cũng tương tự như thế, bệnh viện dựa vào cái gì vô cớ đuổi người và cũng nhắc đến một bệnh nhân vừa phẫu thuật xong.
Những người này có phần không cùng hệ thống, nhưng cấp bậc đều cao hơn nên ông ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe họ chất vấn.
Khi ông ta buồn bực, đang muốn đi đến phòng bệnh kia xem rốt cuộc là chuyện gì thì điện thoại lại vang lên.
Người gọi tới lần này có địa vị cao hơn, chính là Phó chủ tịch tỉnh phụ trách lĩnh vực Y tế, giọng điệu ông này còn khó nghe hơn, mắng như tát nước vào mặt.
Cuối cùng còn để lại lời cảnh cáo: nếu ông ta không muốn làm Viện trưởng nữa thì hãy sớm nói ra sẽ được toại nguyện ngay.
Lau mồ hội lạnh, Viện trưởng Kiều mới đứng dậy, bước nhanh đi ra ngoài, đi tới cửa còn dặn dò thư kí của mình vài câu, thông báo cho các lãnh đạo bệnh viện và mấy Phó viện trưởng lập tức đến đây, xảy ra chuyện lớn rồi.
Nhưng cụ thể là chuyện gì thì ông ta vẫn chưa biết, nhưng có một điều ông ta biết rất rõ là có người của bệnh viện muốn đuổi một bệnh nhân đi, trong khi người này có lai lịch không nhỏ, ngay cả Phó chủ tịch tỉnh cũng ra mặt vì người đó.
Thời gian bọn Thường Phong gọi điện thoại cũng không đến mười phút. Không khí trong phòng bệnh căng thẳng hơn, Viện trưởng Kiều cuối cùng đã đến nơi. Ông ta là lãnh đạo đầu tiên của bệnh viện đến đây.
Nhìn đến trong phòng bệnh có bảo vệ, lại có cả Tôn Lương, trong lòng của ông ta lập tức âm thầm kêu khổ.
Hóa ra là thằng quỷ này gây chuyện. Những gì Tôn Lương làm ở bệnh viện này, ông ta không phải là không biết, chỉ là ông ta muốn giữ hòa khí nên cũng không để ý lắm. Cha của Tôn Lương tuy chỉ là một Phó Viện trưởng nhưng lại có người chống lưng cho nên ông ta không dễ dàng đi đắc tội.
Vị Phó viện trưởng Tôn kia cưng chiều con trai của lão thế nào, ông ta biết rất rõ. Nếu nhằm vào Tôn Lương thì rất có thể sẽ bị lão ta hiểu lầm là nhằm vào lắm, như thế sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.
Được thể, Tôn Lương được dung túng dám hống hách ngang ngược như vậy thì cũng có trách nhiệm của ông ta. Viện trưởng không có ý kiến, lại có cha làm Phó viện trưởng, còn ai có thể nói được gã nữa.
- Đang trong giờ làm việc sao lại chạy hết đến đây? Còn không mau đi hết ra ngoài?
Viện trưởng Kiều trừng mắt với mấy bảo vệ quát. Mấy tên bảo vệ nhìn nhau rồi lập tức biến khỏi phòng bệnh nhanh như chảo chớp.
Bọn họ cũng nhận ra người ở phòng bệnh này không dễ dây vào, đi ra ngoài cũng là cách hay để tránh đi.
- Sao các anh cũng ở đây? Ra ngoài!
Viện trưởng Kiều trừng mắt nhìn Tôn Lương và mấy y tá bên cạnh. Mấy y tá lập tức biến nhanh ra ngoài, Tôn Lương thì mồm há hốc, cuối cùng cũng chầm chậm đi ra ngoài.
Tôn Lương vẫn còn có phần kiêng nể đối với Viện trưởng, ông ta không phải là bố mình, gã cũng không thể lên mặt với nhân vật đứng đầu bệnh viện ở đây được.
- Hắn không thể đi!
Trương Dương đột nhiên lạnh nhạt nói một câu, người này là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Mặc kệ gã có thân phận gì, hôm nay dám đuổi cha vợ tương lai của hắn đi, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Đây chính là cha vợ tương lai của hắn, chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc sỉ nhục bản thân hắn.
Đây cũng không phải là chuyện cá nhân hắn, cũng không phải là chuyện của hai nhà bọn hắn thì hôm nay hắn cũng nhất định sẽ lấy lại sự công bằng cho Mễ Tuyết.
- Cậu là?
Viện trưởng Kiều hỏi.
- Mặc kệ tôi là ai thì hắn cũng không được đi.
Trương Dương nói toạc móng heo. Hắn không quen biết Viện trưởng Kiều nhưng chỉ cần nhìn thái độ của người khác là có thể nhận ra được đây nhất định là người có tiếng nói ở bệnh viện.
- Đùa à, đây là bệnh viện. Cậu cho mình là ai mà nói tôi không được đi là tôi không được đi?
Tôn Lương không nhịn được lại phun ra mấy câu. Đến giờ gã vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề mà vẫn còn tự cao tự đại nghĩ rằng nơi đây chính là địa bàn của gã, không ai làm gì được gã.
Nhưng Chủ nhiệm Lý thì hơi sững người, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Mấy người này gọi điện thoại không đến mười phút ngắn ngủi mà Viện trưởng đã có mặt ở đây, điều này đủ chứng minh họ có bản lĩnh không nhỏ.
Nhìn thái độ của Viện trưởng cũng đủ biết là đang bênh vực những người này, chứng tỏ bọn họ nhất định đã tìm cách gì đó ép được ông ta, bằng không ông ta đã không mò đến nhanh như vậy, chưa hỏi gì đã bắt đầu xử lý.
- Tôi là ai không quan trọng. Điều quan trọng là người như anh sao lại được làm bác sĩ và có tư cách gì để làm bác sĩ?
Trương Dương nhẹ nhàng nói. Hắn nói càng càng không khách khí, bọn Long Thành cũng đều trừng mắt nhìn Tôn Lương. Bọn họ đều hiểu rằng mấy cuộc điện thoại đã có hiệu quả.
- Làm sao tôi làm được bác sĩ mắc mớ gì đến cậu?
Tôn Lương nói sẵng. Kiều Thần lại đổ mồ hôi trên trán, lúc nãy điện thoại đã nhắc nhở ông ta như rõ thoi rằng đừng dại gì mà đắc tội với người không nên làm mích lòng.
Nhìn thấy mình đến tận đây rồi mà Tôn Lương vẫn mạnh mồm đấu khẩu với người ta, thật không biết đầu gã chứa cái gì.
- Câm mồm!
Kiều Thần không nhịn được nữa, quát vào mặt Tôn Lương một câu. Nếu ông ta còn không lên tiếng thì không biết cái thằng trời đánh kia sẽ còn nói ra cái gì nữa.
Tôn Lương bị quát, rõ ràng sửng sốt, lập tức hậm hực nhìn Trương Dương.
Viện trưởng nói gã không thể không nghe, đây chính là người có cấp bậc cao hơn cả cha gã. Vả lại, lúc này gã còn tưởng những người này kéo quan hệ, tìm được Viện trưởng, rồi nhờ viện trưởng để làm người hoà giải.
Điều này làm cho gã không hề lo lắng mà chỉ có hậm hực. Gã có thể không nể nang thì Chủ nhiệm Lý nhưng Viện trưởng đã nói thì gã nhất định phải nghe, lần này gã đành tha cho bọn kia, lần sau có cơ hội sẽ trị những người này sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.