Chương 625: Lão tổ tông Trương Trọng Cảnh
Chín mươi chín dùng thư sinh
02/06/2013
Hai cô gái đẹp, đến thăm trong một buổi tối, mà Trương Dương lại không để họ vào trong, Nhâm Lập Quyên thật không biết phải nói gì nữa.
- Vậy làm phiền anh rồi, Trương tiên sinh, lần này tất cả đều trông cậy vào anh!
Hoàng Tĩnh không thấy gì, vội vàng khom lưng chào, rồi căng thẳng nói.
Vận mệnh của cả Hoàng gia, giờ đây đều nằm trên người Trương Dương, cô không căng thẳng cũng không được.
- Trương Dương, chúng tôi từ xa đến đưa đồ cho anh, mà anh không mời chúng tôi được cốc trà sao?
Hoàng Tĩnh đang muốn rời đi, thì đột nhiên Nhâm Lập Quyên cất lời, mắt cô ấy vẫn trừng rất lớn, bộ dạng rất lạ kỳ.
Đôi lông mày Trương Dương hơi chuyển động, hắn đứng ở cửa, lại nói những lời tiễn khách, thật ra hắn không muốn để hai người họ vào trong, đây không phải vì hắn có ý gì với Nhâm Lập Quyên, mà nguyên nhân là Hoàng Tĩnh.
Lần này những việc Hoàng gia làm thật sự hơi quá đáng, vốn dĩ việc giao dịch đã bàn xong, mà đến gần khi giao dịch lại thay đổi, còn muốn bán một vật cho hai người, cuối cùng gây đến đại họa cho mình.
Điều này làm cho Trương Dương có ấn tượng rất tệ về Hoàng gia, Trương Dương giờ đây, không muốn qua lại gì với Hoàng gia hết.
- Lập Quyên, muộn quá rồi, không tiện đâu!
Hoàng Tĩnh lại kéo tay cô, Nhâm Lập Quyết lại rút tay ra, rồi nói lớn:
- Có gì mà không tiện, chúng ta có hai người, còn sợ anh ta ăn thịt chúng ta hay sao?
Nói đoạn, Nhâm Lập Quyên nhìn thẳng vào Trương Dương.
Trương Dương nhẹ nhàng thở dài, rồi nói:
- Nếu không chê, thì mời hai vị vào trong ngồi chơi!
Trương Dương vừa nói vừa nhường chỗ, Nhâm Lập Quyên không hiểu gì, không biết nguyên nhân của tất cả mọi việc, Trương Dương cũng không tiện giải thích cho bạn học cũ này, đành mời họ vào trong.
Hoàng Tĩnh vừa muốn chối từ, thì Nhâm Lập Quyên đã kéo tay cô bước vào.
“Chích chích chích!”
Vừa bước vào, một bóng trắng chợt lóe lên, vọt qua người họ đến đằng sau, làm hai người giật mình hét ầm lên.
Bóng trắng đó nhảy lên vai Trương Dương, đứng trên vai hắn lười nhác ngáp một hơi, trông điệu bộ rất đáng yêu.
- Chồn cảnh à?
Nhâm Lập Quyên vỗ vỗ ngực, cô hơi ngạc nhiên. Giờ có người nuôi chồn cảnh, nhưng cô không ngờ Trương Dương cũng nuôi.
- Nó là bạn của tôi, tên là Tia Chớp. là một con chồn đuôi cáo!
Trương Dương mỉm cười, rồi lấy Tia Chớp từ trên vai xuống, ôm vào lòng.
Tia Chớp ư ư hai tiếng, dường như muốn kháng nghị, ngay lập tức nằm vào lòng Trương Dương, ngủ một cách thoải mái.
Nghe thấy chữ chồn đuôi cáo, Hoàng Tĩnh chợt run lên, cô nhìn Tia Chớp trắng muốt đáng yêu bằng ánh mắt có phần sợ hãi.
Hoàng gia đã xuống dốc. Nhưng những thứ nền tảng thì vẫn còn, tổ tiên Hoàng gia đã từng điều tra, dùng việc thu thập tình báo để lấy tài liệu, vì vậy họ có rất nhiều tài liệu.
Kiếm pháp mà chỉ có cường nhân tầng bốn mới tu luyện được, và cả mật văn tầng năm, những thứ đó đều là thứ ngẫu nhiên có được trong những lần ra ngoài thám thính.
Chồn đuôi cáo, thiên địa linh thú, một trong thập đại độc thú, cô đương nhiên biết được sức nặng của cái tên này, linh thú, mạnh hơn cả so với những người tu luyện cùng cấp độ.
Không ngờ bên cạnh Trương Dương còn có linh thú. Hoàng Tĩnh rất kinh ngạc, đồng thời càng thêm tin tưởng Trương Dương hơn.
- Mời ngồi!
Ôm Tia Chớp, Trương Dương nhẹ nhàng nói một câu, rồi hắn đến một bên lấy cốc pha cà phê, ai vào nhà này đều là khách, dù sao cũng phải tiếp đãi.
- Trương Dương, con vật nuôi này của anh, chồn đuôi cáo thật đẹp quá!
Nhâm Lập Quyên nhìn Trương Dương, nhẹ nhàng nói một câu, lúc này giọng cô không lấn lướt như vừa rồi nữa, có điều sự ngưỡng mộ trên nét mặt cô là thật, con gái thường không chống lại được với những thứ dễ thương.
Trương Dương cười, chưa kịp nói gì, trong phòng khách lại thò ra một cái đầu.
Truy Phong thở phì phì, bước chầm chậm từ trong phòng ra, trên mặt dường như còn có chút không vui.
Nó vừa uống tinh huyết đan linh thú tầng bốn, giờ đây đang là lúc tiêu hóa thuốc, vừa rồi nó đang tiêu hóa dần trong phòng, bị âm thanh bên ngoài làm ồn, nên tỏ ra không vui.
- Bạch mã, đẹp quá!
Nhâm Lập Quyên mắt sáng rực lên, nhìn Truy Phong bằng ánh mắt kinh ngạc, Truy Phong không cao, toàn thân trắng muốt, trắng không tì vết như Tia Chớp vậy, trông rất đẹp.
Nếu so sánh giữa Tia Chớp và Truy Phong, Truy Phong hấp dẫn hơn một chút, đặc biệt là trông Truy Phong không cao, không phải là loại ngựa cao to, nên trông rất đáng yêu.
- Nó là thiên mã, tên là Truy Phong, cũng là bạn của tôi!
Trương Dương cười điềm đạm, rồi giới thiệu Truy Phong cho hai người, trong mắt Nhâm Lập Quyên chỉ có sự ngưỡng mộ và chút ghen tị, còn mắt Hoàng Tĩnh thì mở to một lần nữa.
Cô còn cẩn thận nhìn hai cái sừng nho nhỏ trên trán Truy Phong, người run lên.
Linh thú thiên mã, linh thú chạy nhanh nhất trên mặt đất, sau chồn đuôi cáo một trong thập đại độc thú, lại là một linh thú tốc độ nhanh nhất, giờ đây Hoàng Tĩnh không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Nếu sớm biết Trương Dương có thực lực như vậy, họ sao có thể bán một đồ cho hai người, lần này gia tộc đã sai thực sự, sai lầm rất lớn, không những kéo đến một ác ma kinh khủng, còn đắc tội một người mạnh mẽ như thế này nữa.
Giờ đây trong lòng Hoàng Tĩnh chỉ cảm thấy hối hận.
- Truy Phong, đây là bạn học của tao, Nhâm Lập Quyên, còn đây là bạn của cô ấy, Hoàng Tĩnh!
Trương Dương cũng nói với Truy Phong một câu, dù là giới thiệu hai cô gái, nhưng hắn lai cố ý nhắc đến Nhâm Lập Quyên trước, rồi dùng thân phận của Nhâm Lập Quyên để giới thiệu Hoàng Tĩnh, điều này đã chứng minh được thái độ của hắn.
Hoàng Tĩnh rất thông minh, cô hiểu ý của Trương Dương, nên ánh mắt trở nên ảm đạm.
Nghe lời này của Trương Dương, Truy Phong bèn ngước cao đầu đầy kiêu ngạo, rồi gật đầu với hai cô gái, mùi thở phì phì, coi như chào hỏi với họ.
Sau khi chào xong nó lại đi vào trong, trên lưng nó, còn có một con chuột bạch nhỏ nhỏ, đáng tiếng Nhâm Lập Quyên và Hoàng Tĩnh không chú ý đến.
- Nó, nó có thể hiểu được à?
Nhâm Lập Quyên càng trở nên ngạc nhiên, chỉ vào Truy Phong lớn tiếng nói, điệu bộ vừa nãy của con bạch mã này, rõ ràng là gật đầu chào khách trong lần đầu gặp mặt.
- Đương nhiên rồi, Truy Phong rất thông minh!
“Chích chích chích!”
Trương Dương vừa nói xong, Tia Chớp lại kêu lên, nụ cười trên mặt Trương Dương càng rạng rỡ hơn, hắn nhẹ nhàng nói:
- Tia Chớp cũng thông minh lắm, Tia Chớp là chú chồn đuôi cáo thông minh nhất!
Trương Dương nói xong, Tia Chớp mới hài lòng nằm xuống, trước khi nằm xuống nó còn quay ra cười đắc ý với Nhâm Lập Quyên.
Lúc này Nhâm Lập Quyên cảm thấy như mình sắp điên lên, một con chồn cảnh, mà lại cười với cô ấy. Nó còn cười đắc chí như vậy nữa, cô có cảm giác một là mình gặp ảo giác, hai là thế giới này điên đảo mất rồi.
- Tôi chưa chuẩn bị trà, hai người uống chút cà phê nhé, muộn quá rồi, các cô về sơm chút đi!
Trương Dương bê cốc cà phê đã pha xong đến, lúc này lại có một người đi từ trên tầng xuống, mặc một bộ quần áo luyện công màu trắng, đó chính là Long Phong.
Anh ta nghe thấy động tĩnh, nên xuống xem.
- Long Phong, anh cũng ở đây à!
Nhìn thấy Long Phong, Nhâm Lập Quyền ngay lập tức vui vẻ chào hỏi, lần trước khi chị họ của cô kết hôn, cô đã gặp Long Phong, và quen với Long Phong.
- Nhậm tiểu thư đến rồi!
Long Phong gật đầu, rồi lại nhìn sang Hoàng Tĩnh.
- Long Phong, đây là tiểu thư Hoàng Tĩnh, Hoàng tiểu thư, đây là Long Phong, là bạn tốt nhất của tôi!
Trương Dương giới thiệu hai người với nhau, Nhâm Lập Quyên đã quen với Long Phong, còn Hoàng Tĩnh và Long Phong là lần đầu gặp mặt, Hoàng Tĩnh vội vàng đứng dậy.
- Long Phong, đến từ Hiên Viên thế gia!
Long Phong gật đầu điềm đạm với Hoàng Tĩnh, rồi lại tự giới thiệu, Hoàng Tĩnh vừa đưa tay ra, cả người đã ngây ở đó.
Hiên Viên thế gia, không ngờ Long Phong lại là người của Hiên Viên thế gia.
Có truyền thống hơn 2000 năm, Hiên Viên thế gia là đệ nhất thế gia trong nước, nổi tiếng như cồn trong số những người luyện nội kình, trước kia khi Hoàng gia còn thu thập tình báo, cũng từng cung cấp cho Hiên Viên thế gia.
Còn nữa, Hoàng gia cũng rất nhiều lần hi vọng rằng họ có thể kế thừa lâu dài được như Hiên Viên thế gia, nhưng đó mãi chỉ là mộng tưởng.
Hoàng Tĩnh còn nhớ, trước kia cô từng oán giận, tại sao cô không sinh trong một đại gia tộc như Hiên Viên thế gia, nếu vậy cô đã có một hậu thuẫn lớn mạnh.
Giờ đây cô lại gặp được người của Hiên Viên thế gia ở đây, lúc này Hoàng Tĩnh không biết mình nên nói gì nữa.
- Anh có bạn đến, vậy tôi không làm phiền nữa, tôi dẫn Tia Chớp ra ngoài nhé!
Sau khi chào Hoàng Tĩnh, Long Phong lại nói với Trương Dương, thật ra vừa nãy anh ta đã biết Hoàng Tĩnh đến, nên mới cố tình ra đây.
Hoàng gia làm việc lần này rất tệ, Long Phong cũng cảm thấy tức giận thay cho Trương Dương, vì vậy mới cố ý nói rõ thân phận của mình, làm cho Hoàng gia hiểu được năng lực của họ.
Long Phong hiểu rất rõ rằng, Hoàng Tĩnh nhất định hiểu được bốn chữ Hiên Viên thế gia.
Long Phong nói xong, bèn dẫn Tia Chớp vừa nhảy lên người anh ra ngoài, Nhâm Lập Quyên thì nhìn anh bằng điệu bộ khó hiểu, mặt ngơ ngác.
Hiên Viên thế gia, giờ đây còn có cái tên thế gia như vậy sao? Dù sao thì cô chưa từng nghe nói đến.
Sau khi Long Phong rời đi, Hoàng Tĩnh mới tỉnh táo lại từ sự kinh ngạc, ánh mắt cô nhìn Trương Dương đã trở nên tôn kính hơn, đồng thời cũng khiếp sợ hơn.
Không ngờ thực lực của Trương Dương lại mạnh như vậy, không chỉ là tứ tầng, mà còn có linh thú đi cùng, ngoài ra còn có một người bạn là Hiên Viên thế gia nữa.
Người như thế này, dù là lúc nào, muốn đối phó với Hoàng gia đều dễ như bóp chết một con kiến, họ giao dịch với người như vậy mà còn muốn dùng thủ đoạn, thật không biết chết là gì.
Giờ đây lòng Hoàng Tĩnh cũng trở nên băng giá hơn, sau khi thật sự nhìn thấy thực lực của Trương Dương , giờ đây trong lòng cô rất mâu thuẫn, một là tin tưởng hơn về vận mệnh của Hoàng gia, hai là lo lắng về việc đắc tội với một người như Trương Dương.
Cô rất thông minh, cô hiểu rằng Trương Dương giúp gia tộc của họ, không phải là vì cô, nói cho đúng ra, nguyên nhân Trương Dương giúp họ là vì Sở Vân Thiên, người trong ma đạo như thế này, người ta gặp ở đâu đều sẽ ra tay đối phó, dù không phải là Hoàng gia, mà là Lý gia Vương gia gì đó, Trương Dương cũng sẽ ra tay.
- Trương Dương, Hiên Viên thế gia là gì, anh không phải cũng đến từ cái Hiên Viên thế gia nào đó chứ?
Nhâm Lập Quyên đột ngột hỏi một câu, cô hỏi như vậy chỉ là do tò mò mà thôi.
Hoàng Tĩnh thì ngước đầu lên, cô biết rằng Trương Dương không thể nào đến từ Hiên Viên thế gia, người của Hiên Viên thế gia đều họ Long, Hiên Viên là họ gốc của họ, thường chỉ xưng hô như vậy trước mặt người nhà.
- Tôi không phải, tôi chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, tổ tiên tôi hành nghề y, lão tổ tông là thánh y Trương Trọng Cảnh!
Trương Dương cười lắc đầu, nói như đùa vậy, Nhâm Lập Quyên ngay lập tức cũng cười, còn Hoàng Tĩnh thì lại run bắn, chỉ có cô ấy mới biết được ý thật sự của câu nói này.
- Vậy làm phiền anh rồi, Trương tiên sinh, lần này tất cả đều trông cậy vào anh!
Hoàng Tĩnh không thấy gì, vội vàng khom lưng chào, rồi căng thẳng nói.
Vận mệnh của cả Hoàng gia, giờ đây đều nằm trên người Trương Dương, cô không căng thẳng cũng không được.
- Trương Dương, chúng tôi từ xa đến đưa đồ cho anh, mà anh không mời chúng tôi được cốc trà sao?
Hoàng Tĩnh đang muốn rời đi, thì đột nhiên Nhâm Lập Quyên cất lời, mắt cô ấy vẫn trừng rất lớn, bộ dạng rất lạ kỳ.
Đôi lông mày Trương Dương hơi chuyển động, hắn đứng ở cửa, lại nói những lời tiễn khách, thật ra hắn không muốn để hai người họ vào trong, đây không phải vì hắn có ý gì với Nhâm Lập Quyên, mà nguyên nhân là Hoàng Tĩnh.
Lần này những việc Hoàng gia làm thật sự hơi quá đáng, vốn dĩ việc giao dịch đã bàn xong, mà đến gần khi giao dịch lại thay đổi, còn muốn bán một vật cho hai người, cuối cùng gây đến đại họa cho mình.
Điều này làm cho Trương Dương có ấn tượng rất tệ về Hoàng gia, Trương Dương giờ đây, không muốn qua lại gì với Hoàng gia hết.
- Lập Quyên, muộn quá rồi, không tiện đâu!
Hoàng Tĩnh lại kéo tay cô, Nhâm Lập Quyết lại rút tay ra, rồi nói lớn:
- Có gì mà không tiện, chúng ta có hai người, còn sợ anh ta ăn thịt chúng ta hay sao?
Nói đoạn, Nhâm Lập Quyên nhìn thẳng vào Trương Dương.
Trương Dương nhẹ nhàng thở dài, rồi nói:
- Nếu không chê, thì mời hai vị vào trong ngồi chơi!
Trương Dương vừa nói vừa nhường chỗ, Nhâm Lập Quyên không hiểu gì, không biết nguyên nhân của tất cả mọi việc, Trương Dương cũng không tiện giải thích cho bạn học cũ này, đành mời họ vào trong.
Hoàng Tĩnh vừa muốn chối từ, thì Nhâm Lập Quyên đã kéo tay cô bước vào.
“Chích chích chích!”
Vừa bước vào, một bóng trắng chợt lóe lên, vọt qua người họ đến đằng sau, làm hai người giật mình hét ầm lên.
Bóng trắng đó nhảy lên vai Trương Dương, đứng trên vai hắn lười nhác ngáp một hơi, trông điệu bộ rất đáng yêu.
- Chồn cảnh à?
Nhâm Lập Quyên vỗ vỗ ngực, cô hơi ngạc nhiên. Giờ có người nuôi chồn cảnh, nhưng cô không ngờ Trương Dương cũng nuôi.
- Nó là bạn của tôi, tên là Tia Chớp. là một con chồn đuôi cáo!
Trương Dương mỉm cười, rồi lấy Tia Chớp từ trên vai xuống, ôm vào lòng.
Tia Chớp ư ư hai tiếng, dường như muốn kháng nghị, ngay lập tức nằm vào lòng Trương Dương, ngủ một cách thoải mái.
Nghe thấy chữ chồn đuôi cáo, Hoàng Tĩnh chợt run lên, cô nhìn Tia Chớp trắng muốt đáng yêu bằng ánh mắt có phần sợ hãi.
Hoàng gia đã xuống dốc. Nhưng những thứ nền tảng thì vẫn còn, tổ tiên Hoàng gia đã từng điều tra, dùng việc thu thập tình báo để lấy tài liệu, vì vậy họ có rất nhiều tài liệu.
Kiếm pháp mà chỉ có cường nhân tầng bốn mới tu luyện được, và cả mật văn tầng năm, những thứ đó đều là thứ ngẫu nhiên có được trong những lần ra ngoài thám thính.
Chồn đuôi cáo, thiên địa linh thú, một trong thập đại độc thú, cô đương nhiên biết được sức nặng của cái tên này, linh thú, mạnh hơn cả so với những người tu luyện cùng cấp độ.
Không ngờ bên cạnh Trương Dương còn có linh thú. Hoàng Tĩnh rất kinh ngạc, đồng thời càng thêm tin tưởng Trương Dương hơn.
- Mời ngồi!
Ôm Tia Chớp, Trương Dương nhẹ nhàng nói một câu, rồi hắn đến một bên lấy cốc pha cà phê, ai vào nhà này đều là khách, dù sao cũng phải tiếp đãi.
- Trương Dương, con vật nuôi này của anh, chồn đuôi cáo thật đẹp quá!
Nhâm Lập Quyên nhìn Trương Dương, nhẹ nhàng nói một câu, lúc này giọng cô không lấn lướt như vừa rồi nữa, có điều sự ngưỡng mộ trên nét mặt cô là thật, con gái thường không chống lại được với những thứ dễ thương.
Trương Dương cười, chưa kịp nói gì, trong phòng khách lại thò ra một cái đầu.
Truy Phong thở phì phì, bước chầm chậm từ trong phòng ra, trên mặt dường như còn có chút không vui.
Nó vừa uống tinh huyết đan linh thú tầng bốn, giờ đây đang là lúc tiêu hóa thuốc, vừa rồi nó đang tiêu hóa dần trong phòng, bị âm thanh bên ngoài làm ồn, nên tỏ ra không vui.
- Bạch mã, đẹp quá!
Nhâm Lập Quyên mắt sáng rực lên, nhìn Truy Phong bằng ánh mắt kinh ngạc, Truy Phong không cao, toàn thân trắng muốt, trắng không tì vết như Tia Chớp vậy, trông rất đẹp.
Nếu so sánh giữa Tia Chớp và Truy Phong, Truy Phong hấp dẫn hơn một chút, đặc biệt là trông Truy Phong không cao, không phải là loại ngựa cao to, nên trông rất đáng yêu.
- Nó là thiên mã, tên là Truy Phong, cũng là bạn của tôi!
Trương Dương cười điềm đạm, rồi giới thiệu Truy Phong cho hai người, trong mắt Nhâm Lập Quyên chỉ có sự ngưỡng mộ và chút ghen tị, còn mắt Hoàng Tĩnh thì mở to một lần nữa.
Cô còn cẩn thận nhìn hai cái sừng nho nhỏ trên trán Truy Phong, người run lên.
Linh thú thiên mã, linh thú chạy nhanh nhất trên mặt đất, sau chồn đuôi cáo một trong thập đại độc thú, lại là một linh thú tốc độ nhanh nhất, giờ đây Hoàng Tĩnh không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Nếu sớm biết Trương Dương có thực lực như vậy, họ sao có thể bán một đồ cho hai người, lần này gia tộc đã sai thực sự, sai lầm rất lớn, không những kéo đến một ác ma kinh khủng, còn đắc tội một người mạnh mẽ như thế này nữa.
Giờ đây trong lòng Hoàng Tĩnh chỉ cảm thấy hối hận.
- Truy Phong, đây là bạn học của tao, Nhâm Lập Quyên, còn đây là bạn của cô ấy, Hoàng Tĩnh!
Trương Dương cũng nói với Truy Phong một câu, dù là giới thiệu hai cô gái, nhưng hắn lai cố ý nhắc đến Nhâm Lập Quyên trước, rồi dùng thân phận của Nhâm Lập Quyên để giới thiệu Hoàng Tĩnh, điều này đã chứng minh được thái độ của hắn.
Hoàng Tĩnh rất thông minh, cô hiểu ý của Trương Dương, nên ánh mắt trở nên ảm đạm.
Nghe lời này của Trương Dương, Truy Phong bèn ngước cao đầu đầy kiêu ngạo, rồi gật đầu với hai cô gái, mùi thở phì phì, coi như chào hỏi với họ.
Sau khi chào xong nó lại đi vào trong, trên lưng nó, còn có một con chuột bạch nhỏ nhỏ, đáng tiếng Nhâm Lập Quyên và Hoàng Tĩnh không chú ý đến.
- Nó, nó có thể hiểu được à?
Nhâm Lập Quyên càng trở nên ngạc nhiên, chỉ vào Truy Phong lớn tiếng nói, điệu bộ vừa nãy của con bạch mã này, rõ ràng là gật đầu chào khách trong lần đầu gặp mặt.
- Đương nhiên rồi, Truy Phong rất thông minh!
“Chích chích chích!”
Trương Dương vừa nói xong, Tia Chớp lại kêu lên, nụ cười trên mặt Trương Dương càng rạng rỡ hơn, hắn nhẹ nhàng nói:
- Tia Chớp cũng thông minh lắm, Tia Chớp là chú chồn đuôi cáo thông minh nhất!
Trương Dương nói xong, Tia Chớp mới hài lòng nằm xuống, trước khi nằm xuống nó còn quay ra cười đắc ý với Nhâm Lập Quyên.
Lúc này Nhâm Lập Quyên cảm thấy như mình sắp điên lên, một con chồn cảnh, mà lại cười với cô ấy. Nó còn cười đắc chí như vậy nữa, cô có cảm giác một là mình gặp ảo giác, hai là thế giới này điên đảo mất rồi.
- Tôi chưa chuẩn bị trà, hai người uống chút cà phê nhé, muộn quá rồi, các cô về sơm chút đi!
Trương Dương bê cốc cà phê đã pha xong đến, lúc này lại có một người đi từ trên tầng xuống, mặc một bộ quần áo luyện công màu trắng, đó chính là Long Phong.
Anh ta nghe thấy động tĩnh, nên xuống xem.
- Long Phong, anh cũng ở đây à!
Nhìn thấy Long Phong, Nhâm Lập Quyền ngay lập tức vui vẻ chào hỏi, lần trước khi chị họ của cô kết hôn, cô đã gặp Long Phong, và quen với Long Phong.
- Nhậm tiểu thư đến rồi!
Long Phong gật đầu, rồi lại nhìn sang Hoàng Tĩnh.
- Long Phong, đây là tiểu thư Hoàng Tĩnh, Hoàng tiểu thư, đây là Long Phong, là bạn tốt nhất của tôi!
Trương Dương giới thiệu hai người với nhau, Nhâm Lập Quyên đã quen với Long Phong, còn Hoàng Tĩnh và Long Phong là lần đầu gặp mặt, Hoàng Tĩnh vội vàng đứng dậy.
- Long Phong, đến từ Hiên Viên thế gia!
Long Phong gật đầu điềm đạm với Hoàng Tĩnh, rồi lại tự giới thiệu, Hoàng Tĩnh vừa đưa tay ra, cả người đã ngây ở đó.
Hiên Viên thế gia, không ngờ Long Phong lại là người của Hiên Viên thế gia.
Có truyền thống hơn 2000 năm, Hiên Viên thế gia là đệ nhất thế gia trong nước, nổi tiếng như cồn trong số những người luyện nội kình, trước kia khi Hoàng gia còn thu thập tình báo, cũng từng cung cấp cho Hiên Viên thế gia.
Còn nữa, Hoàng gia cũng rất nhiều lần hi vọng rằng họ có thể kế thừa lâu dài được như Hiên Viên thế gia, nhưng đó mãi chỉ là mộng tưởng.
Hoàng Tĩnh còn nhớ, trước kia cô từng oán giận, tại sao cô không sinh trong một đại gia tộc như Hiên Viên thế gia, nếu vậy cô đã có một hậu thuẫn lớn mạnh.
Giờ đây cô lại gặp được người của Hiên Viên thế gia ở đây, lúc này Hoàng Tĩnh không biết mình nên nói gì nữa.
- Anh có bạn đến, vậy tôi không làm phiền nữa, tôi dẫn Tia Chớp ra ngoài nhé!
Sau khi chào Hoàng Tĩnh, Long Phong lại nói với Trương Dương, thật ra vừa nãy anh ta đã biết Hoàng Tĩnh đến, nên mới cố tình ra đây.
Hoàng gia làm việc lần này rất tệ, Long Phong cũng cảm thấy tức giận thay cho Trương Dương, vì vậy mới cố ý nói rõ thân phận của mình, làm cho Hoàng gia hiểu được năng lực của họ.
Long Phong hiểu rất rõ rằng, Hoàng Tĩnh nhất định hiểu được bốn chữ Hiên Viên thế gia.
Long Phong nói xong, bèn dẫn Tia Chớp vừa nhảy lên người anh ra ngoài, Nhâm Lập Quyên thì nhìn anh bằng điệu bộ khó hiểu, mặt ngơ ngác.
Hiên Viên thế gia, giờ đây còn có cái tên thế gia như vậy sao? Dù sao thì cô chưa từng nghe nói đến.
Sau khi Long Phong rời đi, Hoàng Tĩnh mới tỉnh táo lại từ sự kinh ngạc, ánh mắt cô nhìn Trương Dương đã trở nên tôn kính hơn, đồng thời cũng khiếp sợ hơn.
Không ngờ thực lực của Trương Dương lại mạnh như vậy, không chỉ là tứ tầng, mà còn có linh thú đi cùng, ngoài ra còn có một người bạn là Hiên Viên thế gia nữa.
Người như thế này, dù là lúc nào, muốn đối phó với Hoàng gia đều dễ như bóp chết một con kiến, họ giao dịch với người như vậy mà còn muốn dùng thủ đoạn, thật không biết chết là gì.
Giờ đây lòng Hoàng Tĩnh cũng trở nên băng giá hơn, sau khi thật sự nhìn thấy thực lực của Trương Dương , giờ đây trong lòng cô rất mâu thuẫn, một là tin tưởng hơn về vận mệnh của Hoàng gia, hai là lo lắng về việc đắc tội với một người như Trương Dương.
Cô rất thông minh, cô hiểu rằng Trương Dương giúp gia tộc của họ, không phải là vì cô, nói cho đúng ra, nguyên nhân Trương Dương giúp họ là vì Sở Vân Thiên, người trong ma đạo như thế này, người ta gặp ở đâu đều sẽ ra tay đối phó, dù không phải là Hoàng gia, mà là Lý gia Vương gia gì đó, Trương Dương cũng sẽ ra tay.
- Trương Dương, Hiên Viên thế gia là gì, anh không phải cũng đến từ cái Hiên Viên thế gia nào đó chứ?
Nhâm Lập Quyên đột ngột hỏi một câu, cô hỏi như vậy chỉ là do tò mò mà thôi.
Hoàng Tĩnh thì ngước đầu lên, cô biết rằng Trương Dương không thể nào đến từ Hiên Viên thế gia, người của Hiên Viên thế gia đều họ Long, Hiên Viên là họ gốc của họ, thường chỉ xưng hô như vậy trước mặt người nhà.
- Tôi không phải, tôi chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, tổ tiên tôi hành nghề y, lão tổ tông là thánh y Trương Trọng Cảnh!
Trương Dương cười lắc đầu, nói như đùa vậy, Nhâm Lập Quyên ngay lập tức cũng cười, còn Hoàng Tĩnh thì lại run bắn, chỉ có cô ấy mới biết được ý thật sự của câu nói này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.