Chương 281: Lời hứa của Trương Dương
Chín mươi chín dùng thư sinh
29/05/2013
Hoàng Trạch gần đây vừa mới được thăng chức, sau khi bỏ ra rất nhiều công sức đã được điều từ đồn Công an Hạp Lộ đến làm Phó sở trưởng đồn Công an bên này.
Mặc dù quy mô của đồn Công an này không sánh bằng bên Hạp Lộ nhưng dù sao cũng là Phó sở trưởng, cấp bậc đã tăng lên một bậc, quyền lợi cũng gia tăng đáng kể rồi.
Hoàng Trạch vừa mới được thăng chức, cũng coi như là đã đến lúc đường công danh được mở rộng, chỉ là gã không ngờ sẽ gặp lại Trương Dương.
- Trương... Trương Dương, sao cậu lại ở đây?
Nhìn thấy Trương Dương, Hoàng Trạch tự nhiên cảm thấy không ổn. Khi làm đội trưởng đồn Công an Hạp Lộ, gã đã từng va chạm với Trương Dương không ít lần. Dù sao mỗi lần nhìn thấy Trương Dương thì đều không phải là chuyện tốt.
- Sở trưởng Hoàng, là bọn họ đánh người, là anh ta đánh Lương Tổng.
Ông chủ nhà hàng lúc này đã chạy đến. Ông ta và Hoàng Trạch cùng nhận ra nhau. Khi Hoàng Trạch vừa mới được điều đến đồn Công an thì đã tổ chức ăn mừng ở chỗ ông ta.
Ông chủ nhà hàng khi đó còn đến mời mấy chén rượu.
- Sở trưởng à? Chúc mừng Sở trưởng Hoàng được thăng chức!
Trương Dương cười ha hả nói. Hắn cũng cảm giác rất có hứng thú.
Chỉ là ở Trường Kinh, khi hắn đánh nhau với cảnh sát, tất nhiên là vị đội trưởng Hoàng này, nhưng bây giờ chắc là phải gọi là Sở trưởng Hoàng rồi.
Hắn và Sở trưởng Hoàng coi như là có duyên, đã từng đánh nhau ở đồn Công an Hiệp Lộ cách đây rất xa, bây giờ lại gặp nhau ở đây.
- Trương... cậu Trương, cậu chui ở đâu ra thế? Rốt cuộc là chuyện gì?
Hoàng Trạch nhăn nhó nghiêm mặt lại, đi đến bên người Trương Dương nhẹ nhàng hỏi.
Gã rất hiểu rằng sau lưng người thanh niên kia có thể có đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự thành phố làm chỗ dựa, tuyệt đối không phải là người mà gã có thể dây vào.
Cho dù không có chỗ dựa nào nhưng gã cũng rất biết sức chiến đấu của người này. Nói không ngoa chút nào, những cảnh sát này nếu không dùng vũ khí thì tuyệt đối không thể nào là đối thủ của người ta.
- Sở trưởng Hoàng, anh đến thật đúng lúc, tôi đang muốn báo án, có người cưỡng dâm không thành, người bị hại lại là bạn của tôi!
Trương Dương giơ tay lên, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Lúc nãy hắn vừa đánh cho bốn tên đó một trận thê thảm, trên mặt đất bây giờ còn vương cả răng lẫn máu. Mấy người kia bây giờ còn đang khóc lóc thảm thiết, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Bây giờ thì hay rồi, công an địa phương vừa mới đến, không ngờ hắn đã kêu oan trước, trở thành người tố giác.
Hoàng Trạch giật mình, cưỡng dâm không thành không nặng bằng tội cưỡng dâm, nhưng cũng không phải là một tội nhỏ, có thể đủ phải ngồi tù vài năm đấy.
- Đúng, chính là cưỡng dâm không thành, Nam Nam em lại đây, em không cần phải sợ, Sở trưởng Hoàng là người của phe mình.
Trương Dương vẫy vẫy tay với Nam Nam nói. Cô bé liền từ từ đi đến, bây giờ cũng không khóc nữa nhưng mắt vẫn đỏ hoe.
Nhìn thấy y phục trên người Nam Nam, Hoàng Trạch cũng hiểu đại khái. Chắc là cô bị mấy thằng say rượu trêu ghẹo ở nhà hàng. Những chuyện như vậy thực ra bình thường cũng không hiếm gặp, xử lý cũng có thể chuyện lớn hóa nhỏ, bình thường đều là hai bên đương sự tự giàn xếp là ổn, có rất ít người chụp cho người ta tội cưỡng dâm.
- Cậu Trương, đợi chúng tôi điều tra rồi sẽ nói sau nhé?
Hoàng Trạch không biết làm thế nào nói. Một câu là “người của phe mình” của Trương Dương đã kéo gã vào chuyện này. Làm gì có ai lại nói cảnh sát nào đang phá án như vậy chứ.
Tuy nhiên nói gì thì nói, gã và Trương Dương thực sự không thể tính là người cùng một phe được, mỗi lần chỗ nào có sự xuất hiện của Trương Dương là gã lại đau đầu.
- Sở trưởng Hoàng, Lương Tổng là em trai ruột của Chủ tịch quận Lương.
Ông chủ nhà hàng nhìn thấy Hoàng Trạch và Trương Dương quen biết nhau, lúc này đã hơi sốt ruột, vội vàng đi tới, nói thầm thì bên tai Hoàng Trạch.
Hoàng Trạch lại càng lo lắng. Khu vực này của bọn họ chỉ có một người duy nhất là Chủ tịch quận mang họ Lương, tuy rằng không phải ủy viên thường vụ khu vực, nhưng cũng không phải một Phó Sở trưởng đồn công an nhỏ bé như gã có thể chống đối lại được.
Một Phó chủ tịch quận, một Đội trưởng cảnh sát Hình sự, Hoàng Trạch lập tức càng đau đầu khó xử.
Hai bên đều là những nhân vật không thể dây vào được. Gã lúc này đang thầm chửi mình, đầu óc có vấn đề gì, trúng phải gió máy gì mà nghe được có người báo án liền tự mình dẫn đội chạy tới đây.
Vụ án này gã vốn không cần đích thân đến, chỉ là vừa điều qua đây không bao lâu nên gã muốn thể hiện một chút mới đến đây, bây giờ thì hối hận không kịp.
Nhìn thấy nét mặt e dè trên mặt Hoàng Trạch, ông chủ nhà hàng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta không biết Trương Dương có hậu thuẫn gì, tạm thời có thể không để ý tới. Nhưng ông ta hiểu được thế lực hậu thuẫn của Lương Tổng. Nếu dám đắc tội với Lương tổng thì nơi này của ông ta ngày mai sẽ phải lập tức đóng cửa.
So với người đứng sau Trương Dương không biết như thế nào kia thì ông ta lúc này chỉ có thể bảo vệ Lương tổng trước rồi tính sau.
- Sở trưởng Hoàng, cưỡng dâm không thành cũng không phải là tội nhỏ đâu. Nếu anh không thể đứng ra làm chủ thì cho vụ án này đăng báo cũng được.
Những lời ông chủ nhà hàng nói, Trương Dương đều nghe được tất. Hắn biết trong lòng Hoàng Trạch lúc này đang nghĩ gì.
- Đăng báo?
Hoàng Trạch thoáng sửng sốt. Cưỡng dâm không thành cũng không cần đăng báo, nhưng tội cưỡng dâm có thể giao cho cấp trên đến xử lý. Vấn đề là nếu giao cho cấp trên thì chẳng phải cho thấy bọn gã là rất vô dụng sao?
Đăng báo là tuyệt đối không có khả năng, Hoàng Trạch hiểu được, đây là Trương Dương nhắc nhở gã rằng người ta có khả năng giao cho cấp trên xử lý, nếu anh xử lý không đến nơi đến chốn thì sẽ để cho cấp trên đến làm vụ này.
Cậu Trương, anh báo vụ này, chúng tôi thụ lí, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì không thể chỉ nghe lời nói của một bên, chúng tôi còn phải thông qua điều tra, xin lỗi, mời tất cả các anh đến đồn Công an một chuyến.
Hoàng Trạch bây giờ cũng chỉ có thể cắn răng tiếp nhận vụ này. Gã vừa mới được thăng chức, vụ án đầu tay đã giao cho cấp trên thì cũng ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín của gã.
Bây giờ gã chỉ có thể đi một bước tính một bước theo kiểu nước chảy đến đâu bắc cầu đến đó, trở về đồn trướ rồi nghĩ cách, cứ ổn định cả hai bên trước rồi tính sau.
- Được thôi, không thành vấn đề!
Trương Dương rất sảng khoái gật đầu, chỉ là đi đến đồn Công an, hắn không có ý kiến gì.
Bốn người, miệng cũng đều hộc máu, nói không ra lời. Cuối cùng nhờ sự yêu cầu của ông chủ nhà hàng là để cho bọn họ đi đến bệnh viện trước rồi đến đồn Công an để phối hợp điều tra sau.
Trương Dương, Mễ Tuyết, Tiểu Ngốc và cả Nam Nam đều đi theo Hoàng Trạch đến đồn Công an. Tiểu Ngốc và Nam Nam đều là người bị hại, phải đến đó lấy khẩu cung.
Ông chủ nhà hàng, giám đốc điều hành, còn có rất nhiều bảo vệ cũng đều bị đưa đến đồn Công an. Bọn họ đều là nhân chứng, đều cần lấy lời khai.
Xe đi đến đồn công an không chứa được nhiều người như vậy, bọn Trương Dương tự lái xe Mercedes Benz của hắn đi đến đó.
Nhìn thấy biển số có bốn con số 8 của chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng, Hoàng Trạch đau khổ ngao ngán, vừa cười vừa lắc đầu. Gã đã sớm biết rằng Trương Dương là người có thế lực, nhưng không ngờ hắn lại có thể nghênh ngang lái chiếc xe sang đến như vậy.
Mercedes-Benz 600 đấy, khi bàn tán đến xe pháo, gã và đồng nghiệp đều nói về niềm ước ao có đựoc chiếc xe này.
Ông chủ nhà hàng cũng chú ý tới chiếc xe của Trương Dương, vừa kinh ngạc vừa lo lắng.
Chiếc xe này của người ta trị giá gần bằng cái nhà hàng này của ông ta rồi. Năng lực của người ta vượt trội hơn mình bao nhiêu thì cũng có thể đoán ra được. Lúc này ông ta lại nghĩ đến lời đe dọa của Trương Dương lúc trước và bắt đầu thấy hối hận.
Nhưng ông ta càng buồn bực thắc mắc nhiều hơn, hai nhân viên phục vụ bình thường, tại sao có thể có người bạn lợi hại như vậy. Mà có người bạn lợi hại như vậy sao còn để cho bọn họ phải đi làm thuê, sao không thu xếp công việc nhàn nhã cho mấy cô bé.
Bọn Trương Dương đã đến đồn Công an, không ai dám làm khó đến bọn hắn.
Không thể không nói, đôi khi thể diện vẫn là điều rất quan trọng. Tục ngữ nói xe chính là thể diện của người đàn ông, lời này quả không sai chút nào.
Không có chiếc xe này, những người này có lẽ sẽ không khách khí như vậy. Nhìn thấy chiếc xe sang trọng trị giá mười mấy triệu, trong lòng ai cũng thầm kính nể, tự nhiên không muốn đắc tội bọn họ.
- Tiểu Ngốc, Nam Nam, các em yên tâm, chuyện này anh sẽ lấy lại công bằng cho các em!
Nhìn liếc đôi mắt vẫn đỏ hoe của Tiểu Ngốc và Nam Nam, Trương Dương khẽ thở dài nói. Lúc này mắt của Mễ Tuyết cũng đỏ, dù sao cũng là con gái, khi gặp phải chuyện gì thực sự chỉ có thể dựa vào Trương Dương.
Trương Dương mới là người đáng tin cậy nhất trong lòng các cô.
- Trương Dương, em tin anh, nhất định phải bắt bọn họ lại, bắt tất cả lại.
Tiểu Ngốc căm tức gật đầu, khi nói nước mắt chảy dài. Từ nhỏ đến lớn chưa có ai từng đánh cô, người nhà cô cũng không, không ngờ hôm nay bị mấy kẻ đáng ghét đánh, lại còn đánh đập dã man như vậy.
Lúc này cô đang cảm thấy tủi thân và uất ức chưa từng thấy.
- Em yên tâm đi, bọn họ bất cứ ai cũng chạy không thoát đâu!
Trương Dương gật đầu đáp. Điều này tương đương với hắn đã đồng ý với Tiểu Ngốc và cam kết thực hiện giúp cô. Những chuyện mà Trương Dương đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Hắn không biết, Long Phong đang ở một bên nhìn hắn một cách kì lạ.
Đối với Long Phong mà nói, bất kể là Mễ Tuyết, Tiểu Ngốc hay Nam Nam thì đều là người rất bình thường.
Trong thế giới của gã, người bình thường chính là người thường, hai người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Ngoài mấy nhân vật quan trọng ra thì bọn họ đều không coi người bình thường ra gì.
Bao gồm cả người của Trương gia ở Hoa Đà Cư, mặc dù gã thực hiện nhiệm vụ bắt người giúp bọn họ nhưng cũng không coi trọng bọn họ.
Điều này liên quan đến sự giáo dục từ nhỏ mà gã tiếp nhận được. Dù sao bọn gã cũng là đại gia tộc sống ẩn danh lớn nhất trên thế giới, nghiêm túc ra mà nói thì bọn gã vốn không phải là người bình thường rồi.
Ở trong mắt của Long Phong, người duy nhất không bình thường chính là Trương Dương.
Trương Dương cùng thế giới với gã, thậm chí còn mạnh hơn gã. Trong thế giới cao thủ nội công của bọn gã thì kẻ nào mạnh đều được tôn sùng. Đây cũng là lí do vì sao gã bằng lòng đi theo Trương Dương mà không có tâm lý chống đối.
Đi theo một kẻ mạnh hơn mình thì cũng không có gì mất mặt cả.
Nhưng gã không hiểu tại sao Trương Dương lại để tâm quá đến những chuyện của những người bình thường như thế này. Chỉ nhìn dáng vẻ của Trương Dương là có thể biết, hắn bây giờ đang quyết tâm ra mặt vì hai cái cô gái này.
Long Phong không biết, cũng không hiểu những điều này nhưng gã cũng không có hỏi nhiều. Gã chỉ cần đi theo Trương Dương, làm vệ sĩ cho hắn ba năm. Sau ba năm, gã lại là người tự do, chuyện của Trương Dương cũng không liên quan đến gã nữa.
Tiểu Ngốc và Nam Nam đều lập tờ khai. Hai người còn rất quả quyết rằng gã họ Lương kia cố ý quấy rối họ.
Đây cũng là sự căn dặn của Trương Dương, nếu không dạy cho gã kia một trận đến nơi đến chốn, nếu buộc tội gã kia cưỡng dâm không thành thì gã phải ngồi tù là cái chắc.
Ông chủ nhà hàng và các nhân viên bảo vệ kia cũng đều làm tờ khai, nhưng lời nói của bọn họ thì hơi khác.
Dưới sự chỉ đạo của ông chủ, bọn họ chỉ nói khách hàng có xảy ra tranh cãi với nhân viên phục vụ, sau đó có xung đột vũ lực nên quần áo Nam Nam bị xé rách trong quá trình đó.
Cứ như vậy, căn bản không tồn tại bất cứ hành động thất lễ nào, tội danh cưỡng dâm không thành tất nhiên cũng không thể thành lập được.
Ông chủ căn bản cũng bất đắc dĩ phải làm như vậy. Ông ta đã đắc tội với Trương Dương, chỉ có thể ôm chặt chân Lương tổng, hy vọng đối phương sẽ e dè thế lực lớn của Chủ tịch quận Lương này.
Lúc này ông ta không thể đắc tội với Lương tổng rồi, bằng không nhất định là chết không có chỗ chôn. Ông chủ này coi như không hồ đồ, đầu óc vẫn khá thông minh.
Mặc dù quy mô của đồn Công an này không sánh bằng bên Hạp Lộ nhưng dù sao cũng là Phó sở trưởng, cấp bậc đã tăng lên một bậc, quyền lợi cũng gia tăng đáng kể rồi.
Hoàng Trạch vừa mới được thăng chức, cũng coi như là đã đến lúc đường công danh được mở rộng, chỉ là gã không ngờ sẽ gặp lại Trương Dương.
- Trương... Trương Dương, sao cậu lại ở đây?
Nhìn thấy Trương Dương, Hoàng Trạch tự nhiên cảm thấy không ổn. Khi làm đội trưởng đồn Công an Hạp Lộ, gã đã từng va chạm với Trương Dương không ít lần. Dù sao mỗi lần nhìn thấy Trương Dương thì đều không phải là chuyện tốt.
- Sở trưởng Hoàng, là bọn họ đánh người, là anh ta đánh Lương Tổng.
Ông chủ nhà hàng lúc này đã chạy đến. Ông ta và Hoàng Trạch cùng nhận ra nhau. Khi Hoàng Trạch vừa mới được điều đến đồn Công an thì đã tổ chức ăn mừng ở chỗ ông ta.
Ông chủ nhà hàng khi đó còn đến mời mấy chén rượu.
- Sở trưởng à? Chúc mừng Sở trưởng Hoàng được thăng chức!
Trương Dương cười ha hả nói. Hắn cũng cảm giác rất có hứng thú.
Chỉ là ở Trường Kinh, khi hắn đánh nhau với cảnh sát, tất nhiên là vị đội trưởng Hoàng này, nhưng bây giờ chắc là phải gọi là Sở trưởng Hoàng rồi.
Hắn và Sở trưởng Hoàng coi như là có duyên, đã từng đánh nhau ở đồn Công an Hiệp Lộ cách đây rất xa, bây giờ lại gặp nhau ở đây.
- Trương... cậu Trương, cậu chui ở đâu ra thế? Rốt cuộc là chuyện gì?
Hoàng Trạch nhăn nhó nghiêm mặt lại, đi đến bên người Trương Dương nhẹ nhàng hỏi.
Gã rất hiểu rằng sau lưng người thanh niên kia có thể có đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự thành phố làm chỗ dựa, tuyệt đối không phải là người mà gã có thể dây vào.
Cho dù không có chỗ dựa nào nhưng gã cũng rất biết sức chiến đấu của người này. Nói không ngoa chút nào, những cảnh sát này nếu không dùng vũ khí thì tuyệt đối không thể nào là đối thủ của người ta.
- Sở trưởng Hoàng, anh đến thật đúng lúc, tôi đang muốn báo án, có người cưỡng dâm không thành, người bị hại lại là bạn của tôi!
Trương Dương giơ tay lên, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Lúc nãy hắn vừa đánh cho bốn tên đó một trận thê thảm, trên mặt đất bây giờ còn vương cả răng lẫn máu. Mấy người kia bây giờ còn đang khóc lóc thảm thiết, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Bây giờ thì hay rồi, công an địa phương vừa mới đến, không ngờ hắn đã kêu oan trước, trở thành người tố giác.
Hoàng Trạch giật mình, cưỡng dâm không thành không nặng bằng tội cưỡng dâm, nhưng cũng không phải là một tội nhỏ, có thể đủ phải ngồi tù vài năm đấy.
- Đúng, chính là cưỡng dâm không thành, Nam Nam em lại đây, em không cần phải sợ, Sở trưởng Hoàng là người của phe mình.
Trương Dương vẫy vẫy tay với Nam Nam nói. Cô bé liền từ từ đi đến, bây giờ cũng không khóc nữa nhưng mắt vẫn đỏ hoe.
Nhìn thấy y phục trên người Nam Nam, Hoàng Trạch cũng hiểu đại khái. Chắc là cô bị mấy thằng say rượu trêu ghẹo ở nhà hàng. Những chuyện như vậy thực ra bình thường cũng không hiếm gặp, xử lý cũng có thể chuyện lớn hóa nhỏ, bình thường đều là hai bên đương sự tự giàn xếp là ổn, có rất ít người chụp cho người ta tội cưỡng dâm.
- Cậu Trương, đợi chúng tôi điều tra rồi sẽ nói sau nhé?
Hoàng Trạch không biết làm thế nào nói. Một câu là “người của phe mình” của Trương Dương đã kéo gã vào chuyện này. Làm gì có ai lại nói cảnh sát nào đang phá án như vậy chứ.
Tuy nhiên nói gì thì nói, gã và Trương Dương thực sự không thể tính là người cùng một phe được, mỗi lần chỗ nào có sự xuất hiện của Trương Dương là gã lại đau đầu.
- Sở trưởng Hoàng, Lương Tổng là em trai ruột của Chủ tịch quận Lương.
Ông chủ nhà hàng nhìn thấy Hoàng Trạch và Trương Dương quen biết nhau, lúc này đã hơi sốt ruột, vội vàng đi tới, nói thầm thì bên tai Hoàng Trạch.
Hoàng Trạch lại càng lo lắng. Khu vực này của bọn họ chỉ có một người duy nhất là Chủ tịch quận mang họ Lương, tuy rằng không phải ủy viên thường vụ khu vực, nhưng cũng không phải một Phó Sở trưởng đồn công an nhỏ bé như gã có thể chống đối lại được.
Một Phó chủ tịch quận, một Đội trưởng cảnh sát Hình sự, Hoàng Trạch lập tức càng đau đầu khó xử.
Hai bên đều là những nhân vật không thể dây vào được. Gã lúc này đang thầm chửi mình, đầu óc có vấn đề gì, trúng phải gió máy gì mà nghe được có người báo án liền tự mình dẫn đội chạy tới đây.
Vụ án này gã vốn không cần đích thân đến, chỉ là vừa điều qua đây không bao lâu nên gã muốn thể hiện một chút mới đến đây, bây giờ thì hối hận không kịp.
Nhìn thấy nét mặt e dè trên mặt Hoàng Trạch, ông chủ nhà hàng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta không biết Trương Dương có hậu thuẫn gì, tạm thời có thể không để ý tới. Nhưng ông ta hiểu được thế lực hậu thuẫn của Lương Tổng. Nếu dám đắc tội với Lương tổng thì nơi này của ông ta ngày mai sẽ phải lập tức đóng cửa.
So với người đứng sau Trương Dương không biết như thế nào kia thì ông ta lúc này chỉ có thể bảo vệ Lương tổng trước rồi tính sau.
- Sở trưởng Hoàng, cưỡng dâm không thành cũng không phải là tội nhỏ đâu. Nếu anh không thể đứng ra làm chủ thì cho vụ án này đăng báo cũng được.
Những lời ông chủ nhà hàng nói, Trương Dương đều nghe được tất. Hắn biết trong lòng Hoàng Trạch lúc này đang nghĩ gì.
- Đăng báo?
Hoàng Trạch thoáng sửng sốt. Cưỡng dâm không thành cũng không cần đăng báo, nhưng tội cưỡng dâm có thể giao cho cấp trên đến xử lý. Vấn đề là nếu giao cho cấp trên thì chẳng phải cho thấy bọn gã là rất vô dụng sao?
Đăng báo là tuyệt đối không có khả năng, Hoàng Trạch hiểu được, đây là Trương Dương nhắc nhở gã rằng người ta có khả năng giao cho cấp trên xử lý, nếu anh xử lý không đến nơi đến chốn thì sẽ để cho cấp trên đến làm vụ này.
Cậu Trương, anh báo vụ này, chúng tôi thụ lí, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì không thể chỉ nghe lời nói của một bên, chúng tôi còn phải thông qua điều tra, xin lỗi, mời tất cả các anh đến đồn Công an một chuyến.
Hoàng Trạch bây giờ cũng chỉ có thể cắn răng tiếp nhận vụ này. Gã vừa mới được thăng chức, vụ án đầu tay đã giao cho cấp trên thì cũng ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín của gã.
Bây giờ gã chỉ có thể đi một bước tính một bước theo kiểu nước chảy đến đâu bắc cầu đến đó, trở về đồn trướ rồi nghĩ cách, cứ ổn định cả hai bên trước rồi tính sau.
- Được thôi, không thành vấn đề!
Trương Dương rất sảng khoái gật đầu, chỉ là đi đến đồn Công an, hắn không có ý kiến gì.
Bốn người, miệng cũng đều hộc máu, nói không ra lời. Cuối cùng nhờ sự yêu cầu của ông chủ nhà hàng là để cho bọn họ đi đến bệnh viện trước rồi đến đồn Công an để phối hợp điều tra sau.
Trương Dương, Mễ Tuyết, Tiểu Ngốc và cả Nam Nam đều đi theo Hoàng Trạch đến đồn Công an. Tiểu Ngốc và Nam Nam đều là người bị hại, phải đến đó lấy khẩu cung.
Ông chủ nhà hàng, giám đốc điều hành, còn có rất nhiều bảo vệ cũng đều bị đưa đến đồn Công an. Bọn họ đều là nhân chứng, đều cần lấy lời khai.
Xe đi đến đồn công an không chứa được nhiều người như vậy, bọn Trương Dương tự lái xe Mercedes Benz của hắn đi đến đó.
Nhìn thấy biển số có bốn con số 8 của chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng, Hoàng Trạch đau khổ ngao ngán, vừa cười vừa lắc đầu. Gã đã sớm biết rằng Trương Dương là người có thế lực, nhưng không ngờ hắn lại có thể nghênh ngang lái chiếc xe sang đến như vậy.
Mercedes-Benz 600 đấy, khi bàn tán đến xe pháo, gã và đồng nghiệp đều nói về niềm ước ao có đựoc chiếc xe này.
Ông chủ nhà hàng cũng chú ý tới chiếc xe của Trương Dương, vừa kinh ngạc vừa lo lắng.
Chiếc xe này của người ta trị giá gần bằng cái nhà hàng này của ông ta rồi. Năng lực của người ta vượt trội hơn mình bao nhiêu thì cũng có thể đoán ra được. Lúc này ông ta lại nghĩ đến lời đe dọa của Trương Dương lúc trước và bắt đầu thấy hối hận.
Nhưng ông ta càng buồn bực thắc mắc nhiều hơn, hai nhân viên phục vụ bình thường, tại sao có thể có người bạn lợi hại như vậy. Mà có người bạn lợi hại như vậy sao còn để cho bọn họ phải đi làm thuê, sao không thu xếp công việc nhàn nhã cho mấy cô bé.
Bọn Trương Dương đã đến đồn Công an, không ai dám làm khó đến bọn hắn.
Không thể không nói, đôi khi thể diện vẫn là điều rất quan trọng. Tục ngữ nói xe chính là thể diện của người đàn ông, lời này quả không sai chút nào.
Không có chiếc xe này, những người này có lẽ sẽ không khách khí như vậy. Nhìn thấy chiếc xe sang trọng trị giá mười mấy triệu, trong lòng ai cũng thầm kính nể, tự nhiên không muốn đắc tội bọn họ.
- Tiểu Ngốc, Nam Nam, các em yên tâm, chuyện này anh sẽ lấy lại công bằng cho các em!
Nhìn liếc đôi mắt vẫn đỏ hoe của Tiểu Ngốc và Nam Nam, Trương Dương khẽ thở dài nói. Lúc này mắt của Mễ Tuyết cũng đỏ, dù sao cũng là con gái, khi gặp phải chuyện gì thực sự chỉ có thể dựa vào Trương Dương.
Trương Dương mới là người đáng tin cậy nhất trong lòng các cô.
- Trương Dương, em tin anh, nhất định phải bắt bọn họ lại, bắt tất cả lại.
Tiểu Ngốc căm tức gật đầu, khi nói nước mắt chảy dài. Từ nhỏ đến lớn chưa có ai từng đánh cô, người nhà cô cũng không, không ngờ hôm nay bị mấy kẻ đáng ghét đánh, lại còn đánh đập dã man như vậy.
Lúc này cô đang cảm thấy tủi thân và uất ức chưa từng thấy.
- Em yên tâm đi, bọn họ bất cứ ai cũng chạy không thoát đâu!
Trương Dương gật đầu đáp. Điều này tương đương với hắn đã đồng ý với Tiểu Ngốc và cam kết thực hiện giúp cô. Những chuyện mà Trương Dương đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Hắn không biết, Long Phong đang ở một bên nhìn hắn một cách kì lạ.
Đối với Long Phong mà nói, bất kể là Mễ Tuyết, Tiểu Ngốc hay Nam Nam thì đều là người rất bình thường.
Trong thế giới của gã, người bình thường chính là người thường, hai người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Ngoài mấy nhân vật quan trọng ra thì bọn họ đều không coi người bình thường ra gì.
Bao gồm cả người của Trương gia ở Hoa Đà Cư, mặc dù gã thực hiện nhiệm vụ bắt người giúp bọn họ nhưng cũng không coi trọng bọn họ.
Điều này liên quan đến sự giáo dục từ nhỏ mà gã tiếp nhận được. Dù sao bọn gã cũng là đại gia tộc sống ẩn danh lớn nhất trên thế giới, nghiêm túc ra mà nói thì bọn gã vốn không phải là người bình thường rồi.
Ở trong mắt của Long Phong, người duy nhất không bình thường chính là Trương Dương.
Trương Dương cùng thế giới với gã, thậm chí còn mạnh hơn gã. Trong thế giới cao thủ nội công của bọn gã thì kẻ nào mạnh đều được tôn sùng. Đây cũng là lí do vì sao gã bằng lòng đi theo Trương Dương mà không có tâm lý chống đối.
Đi theo một kẻ mạnh hơn mình thì cũng không có gì mất mặt cả.
Nhưng gã không hiểu tại sao Trương Dương lại để tâm quá đến những chuyện của những người bình thường như thế này. Chỉ nhìn dáng vẻ của Trương Dương là có thể biết, hắn bây giờ đang quyết tâm ra mặt vì hai cái cô gái này.
Long Phong không biết, cũng không hiểu những điều này nhưng gã cũng không có hỏi nhiều. Gã chỉ cần đi theo Trương Dương, làm vệ sĩ cho hắn ba năm. Sau ba năm, gã lại là người tự do, chuyện của Trương Dương cũng không liên quan đến gã nữa.
Tiểu Ngốc và Nam Nam đều lập tờ khai. Hai người còn rất quả quyết rằng gã họ Lương kia cố ý quấy rối họ.
Đây cũng là sự căn dặn của Trương Dương, nếu không dạy cho gã kia một trận đến nơi đến chốn, nếu buộc tội gã kia cưỡng dâm không thành thì gã phải ngồi tù là cái chắc.
Ông chủ nhà hàng và các nhân viên bảo vệ kia cũng đều làm tờ khai, nhưng lời nói của bọn họ thì hơi khác.
Dưới sự chỉ đạo của ông chủ, bọn họ chỉ nói khách hàng có xảy ra tranh cãi với nhân viên phục vụ, sau đó có xung đột vũ lực nên quần áo Nam Nam bị xé rách trong quá trình đó.
Cứ như vậy, căn bản không tồn tại bất cứ hành động thất lễ nào, tội danh cưỡng dâm không thành tất nhiên cũng không thể thành lập được.
Ông chủ căn bản cũng bất đắc dĩ phải làm như vậy. Ông ta đã đắc tội với Trương Dương, chỉ có thể ôm chặt chân Lương tổng, hy vọng đối phương sẽ e dè thế lực lớn của Chủ tịch quận Lương này.
Lúc này ông ta không thể đắc tội với Lương tổng rồi, bằng không nhất định là chết không có chỗ chôn. Ông chủ này coi như không hồ đồ, đầu óc vẫn khá thông minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.