Chương 366: Mạng người còn lớn hơn trời
Chín mươi chín dùng thư sinh
31/05/2013
Sau khi Trương Dương rời khỏi giường bệnh, Vương Bân và thầy thuốc kia đều vội vàng đi lên trước.
Đáng tiếc không có thuốc hối hận, lần này hắn có hối hận cũng vô dụng.
Sau khi đi ra, Trương Dương đơn giản nói với Cổ Phương vài câu. Hắn muốn đi tìm hoàn hồn thảo, cần dùng đến một ít đồ nữa, nhiêu đó chính hắn chuẩn bị quả cũng có chút phiền phức, Cổ Phương ở Hỗ Hải có năng lực không nhỏ, giao cho ông ta là vừa đẹp.
Cổ Phương vừa nghe vừa gật đầu, chẳng bao lâu rồi cũng đi ra ngoài.
Rất nhanh chóng, đám người của Kiều gia ngóng phía ngoài nhận được tin tức tốt này liền biết ông Kiều đã có hi vọng mới.
Những người này thay phiên tiến vào thăm ông Kiều, người cẩn thận chút còn phát hiện, sắc mặt vốn tái nhợt của ông Kiều không ngờ nay lại ánh lên một tia hồng nhuận. Đây chính là hiện tượng trước đây chưa bao giờ thấy qua.
Phát hiện này cũng làm cho bọn họ hưng phấn hẳn lên, ông Kiều vốn là trụ cột trong nhà, nếu ông ta thật sự có hi vọng hồi phục thì đối với cả gia tộc đều có ý nghĩa lớn lao khác thường.
Những thầy thuốc phía ngoài cùng với đám chuyên gia nước ngoài chưa rời khỏi cũng đều nghe nói chuyện này.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ đều là không tin. Bệnh của ông Kiều nặng đến mức nào bọn họ rõ nhất, các chuyên gia nhiều quyền uy như vậy cùng nhau hội chẩn cũng không có cách nào, làm sao người khác lại có thể chữa khỏi.
Bọn họ cũng đều lũ lượt chạy tới, còn tìm hẳn bác sĩ phụ trách của ông Kiều là Vương Bân.
Vương Bân đem lời Trương Dương giải thích cho bọn họ nghe, lời giải thích của ông ta khiến đoàn người rõ ràng là bán tín bán nghi. Tuy nhiên các số liệu thân thể của ông Kiều đều đang khôi phục cũng là sự thực, điều đó bọn họ cũng không thể không tin.
Ông Kiều rõ ràng đã lâm vào tình trạng dầu hết đèn tắt, đã vậy mà còn có thể hồi phục quá thần kỳ, chỉ điểm này thôi thì bất cứ kẻ nào trong đám bọn họ cũng đều không làm nổi.
Một số chuyên gia trong nước cũng đều chạy ra ngoài lặng lẽ gọi điện thoại.
Lần này tới đây đại bộ phận đều là Tây y, với trung y chỉ có đôi chút hiểu biết chứ không nhiều lắm, có điều bên cạnh bọn họ đều có các chuyên gia trung y với học vấn khá uyên bác.
Bọn họ gọi điện thoại, thì ra là để hỏi những người đó.
Về cách nói của Trương Dương thuyết pháp, những chuyên gia này đầu tiên đều đưa ra nhận định, tinh khí thần là nhân thể chi tam bảo, trong trị liệu trung y và dưỡng sinh đều giữ tỉ lệ rất trọng yếu.
Tinh khí thần xảy ra vấn đề thì cũng quả thật khó trị, thần tán nhân vong đã là chuyện lạ, tuy nhiên muốn phán định “thần” mạnh yếu ra sao cũng không dễ dàng.
Một số người có chút kinh nghiệm đối với lĩnh vực này sau khi nghe các bằng hữu miêu tả cũng cơ bản có thể kết luận rằng tình trạng của ông Kiều quả thật thuộc loại “thần” yếu, chỉ có điều là nếu “thần” có mạnh hơn mà muốn đem ông Kiều cứu trở về, bọn họ cũng cũng không có cách nào. *
Những chuyên gia trung ý đó đối mặt với tình trạng bệnh tật như vậy thì cũng coi như xong, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có chút phương pháp nào xử lý nổi.
Sau khi biết được người nói ra mấy thứ này lại là một người tuổi còn trẻ thì họ cũng đều rất lấy làm kỳ quái, ai cũng nảy sinh chút mong muốn trực tiếp hỏi thăm tin tức về Trương Dương.
Đáng tiếc cho bọn họ là mấy chuyên gia chủ động gọi điện thoại lúc này đều không có tâm tư nói những chuyện này, sau khi giới thiệu sơ lược vài câu liền vội vàng cúp điện thoại.
Các chuyên gia trong nước tới đây gần như đều gọi điện thoại, nhiêu đó cuộc điện thoại tập trung cùng một chỗ cũng đã đủ chứng minh một chuyện.
Điều này chứng minh những gì Trương Dương nói đều là sự thật, chẳng ai ngờ rằng người trẻ tuổi này lại có trình độ trung y cao đến thượng thừa như vậy.
Ít nhất hắn có phương pháp xử lý trị liệu chứng “thần nhược” này, còn mấy chuyên gia trung y bên kia, bao gồm cả mấy vị nổi danh nhất cả nước đều tỏ vẻ hết cách, loại bệnh này về cơ bản là khá khó giải quyết.
Khi bọn họ thảo luận, chứng minh hết thảy những chuyện này thì Trương Dương đã rời khỏi bệnh viện.
Có nhân sâm hoàn ngàn năm cầm hơi, ông Kiều chống đỡ ba bốn ngày sẽ không thành vấn đề, hắn làm vậy chính là muốn nội trong ba bốn ngày này tìm ra hoàn hồn thảo, có hoàn hồn thảo mới có thể hoàn toàn cứu mạng ông Kiều từ cõi chết trở về.
Về phần hoàn hồn thảo, Trương Dương kỳ thực cũng không có tin tưởng nhiều lắm.
Hòn đảo mà vị tổ tiên kia của Trương gia ghé qua là chuyện của 160 năm trước rồi, hơn một trăm năm thương hải tang điền rồi nên cũng không biết có thể tìm được hòn đảo mà tổ tiên đã miêu tả hay không.
Cho dù coi như là tìm được đảo thì còn có ... hoàn hồn thảo hay không cũng là không biết xác suất bao nhiêu, hơn một trăm năm này biến hóa thật sự quá lớn, thậm chí có thể hải đảo kia đã bị khai thác, phát triển, hoàn hồn thảo sớm đã không còn bóng dáng.
Cho dù coi như là không có bị khai thác, phát triển gì thì hơn một trăm năm trôi qua, bất cứ chuyện gì cũng cũng đều có thể phát sinh, hoàn hồn thảo không phải linh dược nhưng dù sao cũng mang theo linh tính, đối với rất nhiều động vật đều có sức hấp dẫn không nhỏ.
Bây giờ Trương Dương cũng chỉ có thể đi thử vận may, chỉ có thể cầu nguyện đám hoàn hồn thảo đó vẫn còn cho hắn mang về cứu người.
Ra khỏi bệnh viện, Trương Dương trực tiếp trở về khách sạn chứ không về lại bệnh viện Đồng Tế nữa.
Vì chuyện của ông Kiều chuyện nên hoạt động lần này tất nhiên hắn không thể tiếp tục tham gia, chỉ có thể tạm thời xin phép hoặc là rời khỏi đây trước, điều này làm cho hắn cảm thấy có lỗi với cả trường lẫn Chu Đạo Kỳ.
Hắn muốn trở về giải thích kỹ hơn với Chu Đạo Kỳ.
Trương Dương cũng không muốn vì chính mình mà khiến trường gặp tổn thất gì cả, điều hắn muốn chính là xem xem có thể tìm phương pháp giải quyết tốt nhất hay không.
Chu Đạo Kỳ ngồi trong phòng mình im lặng nghe Trương Dương giải thích, ánh mắt của ông rất bình tĩnh, từ trên mặt nhìn không ra ông ta đang có ý nghĩ gì.
Tuy nhiên Trương Dương hiểu, Chu Đạo Kỳ trong lòng cũng có tiếc nuối, điểm ấy ông ta đã ngẫu nhiên để hiện lên trong ánh mắt giúp hắn có thể nhìn ra.
Đợi khi Trương Dương nói xong ông ta mới ngẩng đầu, khẽ bảo:
- Trương Dương, cậu phải nhớ kỹ, chúng ta học y chính là để trị bệnh, cứu nhân độ thế!
Nói tới đây, ông ta tạm ngừng rồi lại tiếp tục:
- Cậu cứ việc yên tâm đi chữa cho người bệnh kia, nếu bệnh này chỉ có một mình cậu có biện pháp, vậy càng không thể trễ nãi, về phần hoạt động bên này và phía nhà trường, tôi sẽ giúp cậu giải thích, sẽ đỡ đòn hộ cho!
Chu Đạo Kỳ nói vậy ít nhiều khiến Trương Dương hơi động tâm.
Hắn không ngờ rằng Chu Đạo Kỳ sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, hắn còn tưởng rằng đối phương phải phê bình mình vài câu, nói mình vô tổ chức, vô kỷ luật.
Dù sao hắn lần này làm vậy vẫn là trái với kỷ luật.
- Lương y như từ mẫu, gặp được người nên cứu mà cũng không cứu, vậy chúng ta còn học y làm gì? Cậu yên tâm, mạng người lớn hơn trời, tôi sẽ ủng hộ cậu cả trăm phần trăm!
Chu Đạo Kỳ lại cười ha hả nói một câu, ông ta dường như nhìn ra sự bất ngờ của Trương Dương.
- Tôi hiểu, giáo sư Chu, cảm ơn ngài!
Trương Dương gật đầu thật mạnh, lúc này hắn thật sự hiểu rõ giữa Chu Đạo Kỳ và hắn cũng là có chung một tấm lòng từ bi.
Người làm nghề y không nhìn thấy người khác gặp ốm đau khổ sở thì thôi, là thầy thuốc chân chính thì chẳng sợ đầu đường gặp người bệnh xa lạ, nếu đã có khả năng giúp đỡ thì họ đều sẽ giúp ngay không chút chần chừ.
Lại càng không cần phải nói chuyện được người ta mời qua trị bệnh cứu người rồi.
Có Chu Đạo Kỳ ủng hộ, Trương Dương trong lòng ổn định hơn rất nhiều, hắn bắt đầu vạch ra bước tiếp theo của kế hoạch tìm cách cứu người.
Hòn đảo theo lời tổ tiên Trương gia kể lại chỉ có vị trí và hình dạng đại khái, hắn cần phải tìm kiếm thật kỹ, giữa chốn biển rộng mà muốn tìm ra hòn đảo đó quả thực không dễ dàng, trên biển các đảo nhỏ quá nhiều, rất nhiều đảo cũng đều không khác nhau lắm, vì vậy càng khó tìm kiếm.
Vì thời gian gấp gáp, Trương Dương lại nhất định phải sớm tìm cho được nên lần này hắn tìm Cổ Phương giúp một chút.
Hắn bảo Cổ Phương trước hết giúp hắn tìm hai máy bay trực thăng, một trận chở hàng, một để ngồi, khi thấy hòn đảo nhỏ nào khả nghi là sẽ đáp xuống ngay, xem có phải là nơi tổ tiên đã đi qua kia hay không.
Nếu ngày đầu tiên tìm không thấy, buổi tối còn có thể xem qua máy chụp hình các đảo nhỏ đã bỏ sót, tiết kiệm thời gian tìm kiếm cho ngày hôm sau.
Hắn tối đa cũng chỉ có ba bốn ngày, nếu là không tìm thấy hoàn hồn thảo thì cũng bằng với không cứu nổi ông Kiều.
Sau khi an tâm nghỉ ngơi một buổi tối, vừa rạng sáng ngày thứ hai Trương Dương liền ra khỏi giường.
Cổ Phương cũng sớm đi tới chỗ khách sạn hắn ở, hắn là tới đón Trương Dương, cả đêm ông ta cũng đã chuẩn bị xong những thứ Trương Dương cần.
- Trương Dương, chúng ta đi luôn thôi?
Trương Dương vừa ra tới, Cổ Phương liền gọi liền, vì bệnh của ông Kiều có hi vọng mới, Cổ Phương lập tức thành công thần trong nhà, hiện tại chỉ cần là chuyện có lợi với bệnh tình của ông Kiều, người trong nhà đều sẽ toàn lực ứng phó đến trợ giúp ông ta.
Bằng không, chỉ trông vào một mình ông ta thì cả đêm cũng chuẩn bị không đủ những gì Trương Dương cần.
- Được!
Trương Dương gật đầu, ôm tia chớp bước thẳng vào xe Cổ Phương.
Long Phong trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ, lần này đi tìm hoàn hồn thảo y cũng sẽ cùng theo, trên danh nghĩa y vẫn là vệ sĩ của Trương Dương, Trương Dương đi đến đâu, y tự nhiên phải theo đến đó.
Cổ Phương lái xe, không dẫn bọn họ đi bệnh viện mà trực tiếp lái đến một nơi dừng chân của bộ đội ở vùng ngoại thành.
Ở phía trước nơi dừng chân đó, Cổ Phương lấy ra một giấy chứng nhận màu đen, sau khi lính gác xem qua liền lập tức chào hắn theo nghi thức quân đội, trực tiếp cho của bọn họ qua.
Đáng tiếc không có thuốc hối hận, lần này hắn có hối hận cũng vô dụng.
Sau khi đi ra, Trương Dương đơn giản nói với Cổ Phương vài câu. Hắn muốn đi tìm hoàn hồn thảo, cần dùng đến một ít đồ nữa, nhiêu đó chính hắn chuẩn bị quả cũng có chút phiền phức, Cổ Phương ở Hỗ Hải có năng lực không nhỏ, giao cho ông ta là vừa đẹp.
Cổ Phương vừa nghe vừa gật đầu, chẳng bao lâu rồi cũng đi ra ngoài.
Rất nhanh chóng, đám người của Kiều gia ngóng phía ngoài nhận được tin tức tốt này liền biết ông Kiều đã có hi vọng mới.
Những người này thay phiên tiến vào thăm ông Kiều, người cẩn thận chút còn phát hiện, sắc mặt vốn tái nhợt của ông Kiều không ngờ nay lại ánh lên một tia hồng nhuận. Đây chính là hiện tượng trước đây chưa bao giờ thấy qua.
Phát hiện này cũng làm cho bọn họ hưng phấn hẳn lên, ông Kiều vốn là trụ cột trong nhà, nếu ông ta thật sự có hi vọng hồi phục thì đối với cả gia tộc đều có ý nghĩa lớn lao khác thường.
Những thầy thuốc phía ngoài cùng với đám chuyên gia nước ngoài chưa rời khỏi cũng đều nghe nói chuyện này.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ đều là không tin. Bệnh của ông Kiều nặng đến mức nào bọn họ rõ nhất, các chuyên gia nhiều quyền uy như vậy cùng nhau hội chẩn cũng không có cách nào, làm sao người khác lại có thể chữa khỏi.
Bọn họ cũng đều lũ lượt chạy tới, còn tìm hẳn bác sĩ phụ trách của ông Kiều là Vương Bân.
Vương Bân đem lời Trương Dương giải thích cho bọn họ nghe, lời giải thích của ông ta khiến đoàn người rõ ràng là bán tín bán nghi. Tuy nhiên các số liệu thân thể của ông Kiều đều đang khôi phục cũng là sự thực, điều đó bọn họ cũng không thể không tin.
Ông Kiều rõ ràng đã lâm vào tình trạng dầu hết đèn tắt, đã vậy mà còn có thể hồi phục quá thần kỳ, chỉ điểm này thôi thì bất cứ kẻ nào trong đám bọn họ cũng đều không làm nổi.
Một số chuyên gia trong nước cũng đều chạy ra ngoài lặng lẽ gọi điện thoại.
Lần này tới đây đại bộ phận đều là Tây y, với trung y chỉ có đôi chút hiểu biết chứ không nhiều lắm, có điều bên cạnh bọn họ đều có các chuyên gia trung y với học vấn khá uyên bác.
Bọn họ gọi điện thoại, thì ra là để hỏi những người đó.
Về cách nói của Trương Dương thuyết pháp, những chuyên gia này đầu tiên đều đưa ra nhận định, tinh khí thần là nhân thể chi tam bảo, trong trị liệu trung y và dưỡng sinh đều giữ tỉ lệ rất trọng yếu.
Tinh khí thần xảy ra vấn đề thì cũng quả thật khó trị, thần tán nhân vong đã là chuyện lạ, tuy nhiên muốn phán định “thần” mạnh yếu ra sao cũng không dễ dàng.
Một số người có chút kinh nghiệm đối với lĩnh vực này sau khi nghe các bằng hữu miêu tả cũng cơ bản có thể kết luận rằng tình trạng của ông Kiều quả thật thuộc loại “thần” yếu, chỉ có điều là nếu “thần” có mạnh hơn mà muốn đem ông Kiều cứu trở về, bọn họ cũng cũng không có cách nào. *
Những chuyên gia trung ý đó đối mặt với tình trạng bệnh tật như vậy thì cũng coi như xong, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có chút phương pháp nào xử lý nổi.
Sau khi biết được người nói ra mấy thứ này lại là một người tuổi còn trẻ thì họ cũng đều rất lấy làm kỳ quái, ai cũng nảy sinh chút mong muốn trực tiếp hỏi thăm tin tức về Trương Dương.
Đáng tiếc cho bọn họ là mấy chuyên gia chủ động gọi điện thoại lúc này đều không có tâm tư nói những chuyện này, sau khi giới thiệu sơ lược vài câu liền vội vàng cúp điện thoại.
Các chuyên gia trong nước tới đây gần như đều gọi điện thoại, nhiêu đó cuộc điện thoại tập trung cùng một chỗ cũng đã đủ chứng minh một chuyện.
Điều này chứng minh những gì Trương Dương nói đều là sự thật, chẳng ai ngờ rằng người trẻ tuổi này lại có trình độ trung y cao đến thượng thừa như vậy.
Ít nhất hắn có phương pháp xử lý trị liệu chứng “thần nhược” này, còn mấy chuyên gia trung y bên kia, bao gồm cả mấy vị nổi danh nhất cả nước đều tỏ vẻ hết cách, loại bệnh này về cơ bản là khá khó giải quyết.
Khi bọn họ thảo luận, chứng minh hết thảy những chuyện này thì Trương Dương đã rời khỏi bệnh viện.
Có nhân sâm hoàn ngàn năm cầm hơi, ông Kiều chống đỡ ba bốn ngày sẽ không thành vấn đề, hắn làm vậy chính là muốn nội trong ba bốn ngày này tìm ra hoàn hồn thảo, có hoàn hồn thảo mới có thể hoàn toàn cứu mạng ông Kiều từ cõi chết trở về.
Về phần hoàn hồn thảo, Trương Dương kỳ thực cũng không có tin tưởng nhiều lắm.
Hòn đảo mà vị tổ tiên kia của Trương gia ghé qua là chuyện của 160 năm trước rồi, hơn một trăm năm thương hải tang điền rồi nên cũng không biết có thể tìm được hòn đảo mà tổ tiên đã miêu tả hay không.
Cho dù coi như là tìm được đảo thì còn có ... hoàn hồn thảo hay không cũng là không biết xác suất bao nhiêu, hơn một trăm năm này biến hóa thật sự quá lớn, thậm chí có thể hải đảo kia đã bị khai thác, phát triển, hoàn hồn thảo sớm đã không còn bóng dáng.
Cho dù coi như là không có bị khai thác, phát triển gì thì hơn một trăm năm trôi qua, bất cứ chuyện gì cũng cũng đều có thể phát sinh, hoàn hồn thảo không phải linh dược nhưng dù sao cũng mang theo linh tính, đối với rất nhiều động vật đều có sức hấp dẫn không nhỏ.
Bây giờ Trương Dương cũng chỉ có thể đi thử vận may, chỉ có thể cầu nguyện đám hoàn hồn thảo đó vẫn còn cho hắn mang về cứu người.
Ra khỏi bệnh viện, Trương Dương trực tiếp trở về khách sạn chứ không về lại bệnh viện Đồng Tế nữa.
Vì chuyện của ông Kiều chuyện nên hoạt động lần này tất nhiên hắn không thể tiếp tục tham gia, chỉ có thể tạm thời xin phép hoặc là rời khỏi đây trước, điều này làm cho hắn cảm thấy có lỗi với cả trường lẫn Chu Đạo Kỳ.
Hắn muốn trở về giải thích kỹ hơn với Chu Đạo Kỳ.
Trương Dương cũng không muốn vì chính mình mà khiến trường gặp tổn thất gì cả, điều hắn muốn chính là xem xem có thể tìm phương pháp giải quyết tốt nhất hay không.
Chu Đạo Kỳ ngồi trong phòng mình im lặng nghe Trương Dương giải thích, ánh mắt của ông rất bình tĩnh, từ trên mặt nhìn không ra ông ta đang có ý nghĩ gì.
Tuy nhiên Trương Dương hiểu, Chu Đạo Kỳ trong lòng cũng có tiếc nuối, điểm ấy ông ta đã ngẫu nhiên để hiện lên trong ánh mắt giúp hắn có thể nhìn ra.
Đợi khi Trương Dương nói xong ông ta mới ngẩng đầu, khẽ bảo:
- Trương Dương, cậu phải nhớ kỹ, chúng ta học y chính là để trị bệnh, cứu nhân độ thế!
Nói tới đây, ông ta tạm ngừng rồi lại tiếp tục:
- Cậu cứ việc yên tâm đi chữa cho người bệnh kia, nếu bệnh này chỉ có một mình cậu có biện pháp, vậy càng không thể trễ nãi, về phần hoạt động bên này và phía nhà trường, tôi sẽ giúp cậu giải thích, sẽ đỡ đòn hộ cho!
Chu Đạo Kỳ nói vậy ít nhiều khiến Trương Dương hơi động tâm.
Hắn không ngờ rằng Chu Đạo Kỳ sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, hắn còn tưởng rằng đối phương phải phê bình mình vài câu, nói mình vô tổ chức, vô kỷ luật.
Dù sao hắn lần này làm vậy vẫn là trái với kỷ luật.
- Lương y như từ mẫu, gặp được người nên cứu mà cũng không cứu, vậy chúng ta còn học y làm gì? Cậu yên tâm, mạng người lớn hơn trời, tôi sẽ ủng hộ cậu cả trăm phần trăm!
Chu Đạo Kỳ lại cười ha hả nói một câu, ông ta dường như nhìn ra sự bất ngờ của Trương Dương.
- Tôi hiểu, giáo sư Chu, cảm ơn ngài!
Trương Dương gật đầu thật mạnh, lúc này hắn thật sự hiểu rõ giữa Chu Đạo Kỳ và hắn cũng là có chung một tấm lòng từ bi.
Người làm nghề y không nhìn thấy người khác gặp ốm đau khổ sở thì thôi, là thầy thuốc chân chính thì chẳng sợ đầu đường gặp người bệnh xa lạ, nếu đã có khả năng giúp đỡ thì họ đều sẽ giúp ngay không chút chần chừ.
Lại càng không cần phải nói chuyện được người ta mời qua trị bệnh cứu người rồi.
Có Chu Đạo Kỳ ủng hộ, Trương Dương trong lòng ổn định hơn rất nhiều, hắn bắt đầu vạch ra bước tiếp theo của kế hoạch tìm cách cứu người.
Hòn đảo theo lời tổ tiên Trương gia kể lại chỉ có vị trí và hình dạng đại khái, hắn cần phải tìm kiếm thật kỹ, giữa chốn biển rộng mà muốn tìm ra hòn đảo đó quả thực không dễ dàng, trên biển các đảo nhỏ quá nhiều, rất nhiều đảo cũng đều không khác nhau lắm, vì vậy càng khó tìm kiếm.
Vì thời gian gấp gáp, Trương Dương lại nhất định phải sớm tìm cho được nên lần này hắn tìm Cổ Phương giúp một chút.
Hắn bảo Cổ Phương trước hết giúp hắn tìm hai máy bay trực thăng, một trận chở hàng, một để ngồi, khi thấy hòn đảo nhỏ nào khả nghi là sẽ đáp xuống ngay, xem có phải là nơi tổ tiên đã đi qua kia hay không.
Nếu ngày đầu tiên tìm không thấy, buổi tối còn có thể xem qua máy chụp hình các đảo nhỏ đã bỏ sót, tiết kiệm thời gian tìm kiếm cho ngày hôm sau.
Hắn tối đa cũng chỉ có ba bốn ngày, nếu là không tìm thấy hoàn hồn thảo thì cũng bằng với không cứu nổi ông Kiều.
Sau khi an tâm nghỉ ngơi một buổi tối, vừa rạng sáng ngày thứ hai Trương Dương liền ra khỏi giường.
Cổ Phương cũng sớm đi tới chỗ khách sạn hắn ở, hắn là tới đón Trương Dương, cả đêm ông ta cũng đã chuẩn bị xong những thứ Trương Dương cần.
- Trương Dương, chúng ta đi luôn thôi?
Trương Dương vừa ra tới, Cổ Phương liền gọi liền, vì bệnh của ông Kiều có hi vọng mới, Cổ Phương lập tức thành công thần trong nhà, hiện tại chỉ cần là chuyện có lợi với bệnh tình của ông Kiều, người trong nhà đều sẽ toàn lực ứng phó đến trợ giúp ông ta.
Bằng không, chỉ trông vào một mình ông ta thì cả đêm cũng chuẩn bị không đủ những gì Trương Dương cần.
- Được!
Trương Dương gật đầu, ôm tia chớp bước thẳng vào xe Cổ Phương.
Long Phong trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ, lần này đi tìm hoàn hồn thảo y cũng sẽ cùng theo, trên danh nghĩa y vẫn là vệ sĩ của Trương Dương, Trương Dương đi đến đâu, y tự nhiên phải theo đến đó.
Cổ Phương lái xe, không dẫn bọn họ đi bệnh viện mà trực tiếp lái đến một nơi dừng chân của bộ đội ở vùng ngoại thành.
Ở phía trước nơi dừng chân đó, Cổ Phương lấy ra một giấy chứng nhận màu đen, sau khi lính gác xem qua liền lập tức chào hắn theo nghi thức quân đội, trực tiếp cho của bọn họ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.