Chương 610: Mười ngàn một viên.
Chín mươi chín dùng thư sinh
31/05/2013
Nhâm Lập Quyên nhìn Trương Dương, mỉm cười rạng rỡ.
- Không phải vậy, tôi tới đây thực tập, hiện nay tôi đang làm quản lý bán hàng thực tập. Cậu có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.
- Quản lý bán hàng cũng có thể thực tập.
Trương Dương mỉm cười nhìn Nhâm Lập Quyên. Hắn vừa nói, sắc mặt cô lập tức đỏ lên, vội vàng giải thích:
- Đâu có, vì tôi có năng lực nên mới được làm quản lý, không phải họ mời tôi thì tôi cũng không làm đâu.
Nhìn bộ dạng cuống lên của cô, Trương Dương mỉm cười lắc đầu.
Suy nghĩ của Trương Dương vốn không phải là tâm lý của cậu thanh niên 20 tuổi. Khách sạn Liên Tỏa năm sao này tài sản cũng không thấp, cho dù làm quản lý chi nhánh cũng rất không dễ.
Chẳng qua cô chỉ là một sinh viên thực tập, có thể làm quản lý, bên trong nếu nói không có mưu mẹo gì, vậy thuần túy là gạt người.
Về phần nói năng lực, một sinh viên chưa tốt nghiệp, chưa va chạm ngoài xã hội, người ta dựa vào cái gì mà chú ý tới cô, dựa vào cái gì mà để một sinh viên thực tập làm quản lý.
Trương Dương có năng lực như vậy, lúc ở tam viện cũng chỉ một thực tập sinh bình thường, nhiều nhất là dùng thân phận này để làm một vài việc những bác sĩ chân chính làm, nhưng trên danh nghĩa cũng không thay đổi, vẫn là một thực tập sinh.
Đương nhiên, những lời này chắc chắn Trương Dương sẽ không nói ra.
- Lập Quyên, người này là?
Hai thanh niên một nam một nữ đứng cách họ một đoạn, lúc này đang đi tới, cô gái khẽ hỏi Lập Quyên một câu.
- Chị Tĩnh, đây là bạn học cấp ba của em, Trương Dương. Trương Dương học y, y thuật của cậu ấy rất giỏi, tham gia họat động bình xét giữa các trường y lần này.
Nhâm Lập Quyên chỉ vào Trương Dương, lớn tiếng giới thiệu. Cô ở khách sạn, những người tham gia hoạt động lần này không ít, cũng coi như một hoạt động rất lớn của khách sạn bọn họ, đương nhiên cũng biết chút ít.
- Tham gia hoạt động, bạn học?
Cô gái hơi ngạc nhiên, không kìm nổi hỏi một câu. Nhâm Lập Quyên khẽ gật đầu.
Vừa trả lời cô gái xong, cô lại kéo Trương Dương, khẽ giới thiệu:
- Trương Dương, chị ấy là Hoàng Tĩnh, phó tổng giám đốc khách sạn chúng tôi. Cậu đừng tưởng chị ấy trẻ, nhưng rất lợi hại đấy, chị Tĩnh cũng là thần tượng của tôi.
- Còn nữa, đây là anh Hoa, là người tới từ tổng bộ công ty.
Nhâm Lập Quyên giới thiệu hai người này, Hoàng Tĩnh nhìn chừng không tới 32, 33, không lớn hơn họ bao nhiêu.
Còn trẻ như vậy đã có thể làm phó tổng giám đốc khách sạn năm sao, quả thật không tầm thường, nhưng chắc cũng phải có quan hệ gì đó với thế gia.
Người đàn ông chừng 25, lúc trước còn cảnh giác nhìn Trương Dương, nghe Nhâm Lập Quyên vừa giới thiệu, mặt lập tức giãn ra, chắc là nghĩ Trương Dương không uy hiếp gì mình.
Nhìn anh ta cứ thỉnh thoảng liếc nhìn Hoàng Tĩnh, ai cũng đoán ra ý nghĩ của anh ta.
- Tôi tên là Trương Dương, rất hân hạnh được làm quen với mọi người.
Trương Dương lễ phép đưa tay ra, dù thế nào họ cũng là đồng nghiệp của Nhâm Lập Quyên, mình cũng nên lễ phép chút.
- Trương, Trương tiên sinh, xin chào, cậu là học sinh hay thầy giáo?
Hoàng Tĩnh giơ tay ra khẽ nắm lấy tay Trương Dương, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trương Dương. Cô là phó tổng giám đốc khách sạn, hoạt động lần này là do cô phụ trách.
Cô rất rõ, những người tới lần này đều là thầy giáo, không phải hoạt động để học sinh tham gia.
Nhưng Trương Dương thực sự quá trẻ, hơn nữa hắn còn là bạn học với Nhâm Lập Quyên, tính ra, bây giờ Trương Dương là sinh viên năm bốn mới đúng.
- Trương Dương là sinh viên, tuy nhiên y thuật của cậu ấy rất giỏi, thật sự rất lợi hại, lần trước chị họ tôi kết hôn, anh rể không cẩn thận ngộ độc thức ăn, còn có rất nhiều người trúng độc, là cậu ấy ở đó cứu trị cho mọi người, cuối cùng mới không xảy ra hậu quả nghiêm trọng.
Trương Dương còn chưa nói gì, Nhâm Lập Quyên đã giành nói trước, lúc nói Trương Dương lợi hại cô còn có vẻ rất tự hào.
Trương Dương chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Tôi là sinh viên năm 4, còn chưa tốt nghiệp.
Trong mắt Hoàng Tĩnh lại lộ ra vẻ kinh ngạc, sinh viên lại có thể được đưa tới tham gia hoạt động lần này, rõ ràng không dễ, chứng minh sinh viên này chắc chắn có điểm đặc biệt, khiến trường tin tưởng.
Về chuyện ngộ độc thức ăn mà Nhâm Lập Quyên nói, cô thật sự không nghĩ nhiều, không thấy tận mắt, chỉ dựa vào mấy câu nói đơn giản của Nhâm Lập Quyên, không thể tưởng tượng ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
- Đúng rồi, Trương Dương, rút cục quà đám cưới cậu tặng chị họ tôi là thật không vậy?
Nhâm Lập Quyên đột nhiên nghĩ ra cái gì, lớn tiếng hỏi Trương Dương. Lúc trước Trương Dương gọi điện, để lại quà rồi đi, khiến rất nhiều người đoán già đoán non.
Nhâm Lập Quyên cũng biết công hiệu của trú nhan đan, lựa chọn của cô giống rất nhiều người khác, không tin lắm chỉ một viên thuốc nhỏ mà có thể bảo vệ dung nhan, bởi vì không tin nên cũng không để ý lắm, bây giờ gặp Trương Dương mới nhớ ra liền hỏi.
Đây cũng là phản ứng của một người bình thường. Nếu tặng cô trú nhan đan, phỏng chừng cô cũng rất thích, cũng tin công hiệu của trú nhan đan là thật, giống như chị họ cô, đã dùng trú nhan đan.
- Quà đương nhiên là thật.
Trương Dương mỉm cười nói, lúc ấy hắn cũng không có món quà nào phù hợp, nên mới tặng đồ như vậy.
Người đàn ông từ nãy không nói gì, nghe họ nói chuyện rôm rả vậy, không kìm được hỏi:
- Lập Quyên, mọi người nói cái gì thế, quà gì cơ?
- Quà kết hôn Trương Dương tặng cho chị họ tôi, tên là cái gì mà trú nhan đan, nói có thể giữ gìn dung nhan trong hai mươi năm.
Nhâm Lập Quyên khẽ giải thích, lúc nói tới việc duy trì vẻ đẹp hai mươi năm, cô còn có chút hâm mộ. Tuy nhiên có vẻ không tin nhiều hơn.
Giữ gìn dung nhan hai mươi năm, điều này thật quá khó, bọn họ cũng chưa từng nghe nói tới sự tồn tại của thứ đồ như vậy.
Còn Hoàng Tĩnh, nghe Nhâm Lập Quyên nói vậy, lập tức khẽ run lên, trừng mắt nhìn Trương Dương.
- Trú nhan đan, còn giữ được dung mạo 20 năm?
Người đàn ông cười nhạo một tiếng, bộ dạng chế giễu. Anh ta cũng giống như Nhâm Lập Quyên, phản ứng đầu tiên là không tin trú nhan đan là thật.
Anh ta thậm chí cho rằng, đây là mánh khóe Trương Dương cố ý lừa gạt những cô gái. Lúc trước nghe Trương Dương là sinh viên trường y, anh ta còn không có phản ứng gì lắm, lúc này trong lòng còn rất coi thường hắn.
- Lý Hoa, anh có ý gì, Trương Dương nói có thể thì nhất định có thể, y thuật của cậu ấy thật sự rất lợi hại.
Thái độ của Lý Hoa, khiến Nhâm Lập Quyên không vui, lập tức hỏi thẳng một câu.
- Đâu, tôi không có ý gì, y thuật lợi hại, nhưng cũng không thể cái gì cũng nói bừa được. Nếu trú nhan đan duy trì nhan sắc trong vòng hai mươi năm mà tồn tại, vậy đại hoàn đan một lần gia tăng công pháp 60 năm, có phải cũng nên có không?
Lý Hoa cười nói, trong lời nói của anh ta không có ý gì, nhưng thái độ thì đã bộc lộ tất cả.
Trương Dương trong lòng thở dài, tuy nhiên không nói gì.
Kỳ thật hắn rất muốn nói cho cậu thanh niên kia biết, đại hoàn đan thật sự có, còn là Thiếu Lâm tặng hắn, chỉ có điều đại hoàn đan không thể lập tức gia tăng công lực 60 năm, đó đều là chuyện khuyếch đại gạt người.
Đời người có là bao lâu, một lần tăng 60 nưm, căn bản là điều không thể.
Nhâm Lập Quyên giận dữ, cô vừa định nói, Hoàng Tĩnh đột nhiên hỏi:
- Trương tiên sinh, cậu nói trú nhan đan, dùng gì làm ra?
Lời của cô, khiến Nhâm Lập Quyên và Lý Hoa đều sửng sốt.
Trương Dương cũng có chút kinh ngạc, nhìn Hoàng Tĩnh, lông mày khẽ nhảy lên, lập tức nói:
- Nguyên liệu chính của Trú nhan đan là mỹ nhân thảo, hiện tại nên gọi là dẫn long thảo, ngoài ra còn rất nhiều loại thuốc phụ khác.
Lúc Trương Dương nói, vẫn luôn chú ý tới Hoàng Tĩnh.
Hoàng Tĩnh nghe xong, thân mình hơi động, Lý Hoa và Nhâm Lập Quyên cũng không để ý, tuy nhiên tới việc cô hỏi như vậy.
Điều này chứng tỏ, Hoàng Tĩnh biết sự tồn tại của trú nhan đan, cũng biết trú nhan đan là thật.
Nhưng cô cũng không có nội kình, cũng không có vết tích từng tu luyện nội kình. Nhìn thế nào cũng chỉ thấy là người thường, sao lại biết sự tồn tại của trú nhan đan mà chỉ có người trong giới tu luyện mới biết.
Trương Dương có chút nghi hoặc, nhưng không nói gì, cho dù lai lịch của đối phương như nào, cũng không liên quan gì tới hắn.
Gần đây hắn rất bận, kết thù với Hô Diên gia, ân oán với Lý gia cũng chưa hoàn toàn giải quyết được, lúc này hắn không nghĩ tới việc dây vào những chuyện khác.
Hít một hơi thật dài, Hoàng Tĩnh nhìn Trương Dương, lại nói:
- Trương tiên sinh, trú nhan đan, cậu có không?
Cô đối với Trương Dương, đã không kìm nổi phải dùng kính ngữ.
Trú nhan đan, bất kì cô gái nào biết công hiệu của trú nhan đan, chỉ e cũng đều không thể trụ vững trước sức hấp dẫn của nó.
Hoàng Tĩnh là một cô gái xinh đẹp, vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, hơn nữa còn đang ở thời kì xinh đẹp nhất. Đáng tiếc cô cũng không có niềm tin sẽ giữ được vẻ đẹp này mãi.
Trú nhan đan thì khác, có trú nhan đan, cho dù lúc 40 tuổi, cô vẫn trông như này. Vừa nghĩ tới chuyện sau này mình cũng sẽ xinh đẹp như vậy, Hoàng Tĩnh không kìm được tim bắt đầu đập nhanh.
Trương Dương đoán không sai, Hoàng Tĩnh biết sự tồn tại của trú nhan đan, hơn nữa còn biết mỹ nhân thảo, thậm chỉ biết cái tên dẫn long thảo.
Nhìn Hoàng Tĩnh, một lát sau, Trương Dương mới chậm rãi gật đầu nói:
- Có.
- Có, vậy cậu có thể bán cho tôi một viên không, cậu cứ đưa giá đi, cho dù bao nhiêu tôi cũng mua.
Hoàng Tĩnh vội vàng nói, cô vốn chỉ muốn một viên, nhưng vừa nói ra cô lại nghĩ tới em và mẹ, mẹ lớn tuổi, tuy nhiên trú nhan đan vẫn có tác dụng với bà, có thể giúp bà trẻ hơn một chút, còn có thể giúp bà sau này vẫn giữ được dáng vẻ này.
- Chị Tĩnh, không phải chị tin vật này là thật đấy chứ?
Nhâm Lập Quyên đột nhiên ngạc nhiên kêu lên, khiến Lý Hoa cũng ngạc nhiên nhìn cô. Chuyện không thể tin nổi như vậy, không ngờ Hoàng Tĩnh lại tin.
Trong ấn tượng của cô, Hoàng Tĩnh là một người rất điềm đạm, thận trọng, hơn nữa còn rất lý trí, sao có thể tin tưởng một việc vô lý như vậy.
- Đúng, chị tin, Trương tiên sinh, cậu nói giá đi.
Hoàng Tĩnh gật đầu thật mạnh, cô có cảm giác tim mình đang nhảy lên, cô không phải minh tinh, nhưng cũng khao khát giữ gìn được dung nhan của mình, đây là mong muốn của tất cả các cô gái.
Giữ gìn sắc đẹp được 20 năm, sức hấp dẫn lớn nhường nào, e chỉ có các cô gái mới hiểu được.
- Như vậy đi, mười ngàn một viên, tôi đưa cậu ba mươi ngàn, cậu bán cho tôi 3 viên trú nhan đan.
Trương Dương đang nhìn Hoàng Tĩnh, còn chưa nói gì. Lý Hoa liền nói một câu, còn lấy điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị gọi điện cho người ta mang tiền tới.
ở khách sạn này anh ta có quyền không nhỏ, cần mấy chục ngàn tiền mặt không có vấn đề gì.
- Không phải vậy, tôi tới đây thực tập, hiện nay tôi đang làm quản lý bán hàng thực tập. Cậu có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.
- Quản lý bán hàng cũng có thể thực tập.
Trương Dương mỉm cười nhìn Nhâm Lập Quyên. Hắn vừa nói, sắc mặt cô lập tức đỏ lên, vội vàng giải thích:
- Đâu có, vì tôi có năng lực nên mới được làm quản lý, không phải họ mời tôi thì tôi cũng không làm đâu.
Nhìn bộ dạng cuống lên của cô, Trương Dương mỉm cười lắc đầu.
Suy nghĩ của Trương Dương vốn không phải là tâm lý của cậu thanh niên 20 tuổi. Khách sạn Liên Tỏa năm sao này tài sản cũng không thấp, cho dù làm quản lý chi nhánh cũng rất không dễ.
Chẳng qua cô chỉ là một sinh viên thực tập, có thể làm quản lý, bên trong nếu nói không có mưu mẹo gì, vậy thuần túy là gạt người.
Về phần nói năng lực, một sinh viên chưa tốt nghiệp, chưa va chạm ngoài xã hội, người ta dựa vào cái gì mà chú ý tới cô, dựa vào cái gì mà để một sinh viên thực tập làm quản lý.
Trương Dương có năng lực như vậy, lúc ở tam viện cũng chỉ một thực tập sinh bình thường, nhiều nhất là dùng thân phận này để làm một vài việc những bác sĩ chân chính làm, nhưng trên danh nghĩa cũng không thay đổi, vẫn là một thực tập sinh.
Đương nhiên, những lời này chắc chắn Trương Dương sẽ không nói ra.
- Lập Quyên, người này là?
Hai thanh niên một nam một nữ đứng cách họ một đoạn, lúc này đang đi tới, cô gái khẽ hỏi Lập Quyên một câu.
- Chị Tĩnh, đây là bạn học cấp ba của em, Trương Dương. Trương Dương học y, y thuật của cậu ấy rất giỏi, tham gia họat động bình xét giữa các trường y lần này.
Nhâm Lập Quyên chỉ vào Trương Dương, lớn tiếng giới thiệu. Cô ở khách sạn, những người tham gia hoạt động lần này không ít, cũng coi như một hoạt động rất lớn của khách sạn bọn họ, đương nhiên cũng biết chút ít.
- Tham gia hoạt động, bạn học?
Cô gái hơi ngạc nhiên, không kìm nổi hỏi một câu. Nhâm Lập Quyên khẽ gật đầu.
Vừa trả lời cô gái xong, cô lại kéo Trương Dương, khẽ giới thiệu:
- Trương Dương, chị ấy là Hoàng Tĩnh, phó tổng giám đốc khách sạn chúng tôi. Cậu đừng tưởng chị ấy trẻ, nhưng rất lợi hại đấy, chị Tĩnh cũng là thần tượng của tôi.
- Còn nữa, đây là anh Hoa, là người tới từ tổng bộ công ty.
Nhâm Lập Quyên giới thiệu hai người này, Hoàng Tĩnh nhìn chừng không tới 32, 33, không lớn hơn họ bao nhiêu.
Còn trẻ như vậy đã có thể làm phó tổng giám đốc khách sạn năm sao, quả thật không tầm thường, nhưng chắc cũng phải có quan hệ gì đó với thế gia.
Người đàn ông chừng 25, lúc trước còn cảnh giác nhìn Trương Dương, nghe Nhâm Lập Quyên vừa giới thiệu, mặt lập tức giãn ra, chắc là nghĩ Trương Dương không uy hiếp gì mình.
Nhìn anh ta cứ thỉnh thoảng liếc nhìn Hoàng Tĩnh, ai cũng đoán ra ý nghĩ của anh ta.
- Tôi tên là Trương Dương, rất hân hạnh được làm quen với mọi người.
Trương Dương lễ phép đưa tay ra, dù thế nào họ cũng là đồng nghiệp của Nhâm Lập Quyên, mình cũng nên lễ phép chút.
- Trương, Trương tiên sinh, xin chào, cậu là học sinh hay thầy giáo?
Hoàng Tĩnh giơ tay ra khẽ nắm lấy tay Trương Dương, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trương Dương. Cô là phó tổng giám đốc khách sạn, hoạt động lần này là do cô phụ trách.
Cô rất rõ, những người tới lần này đều là thầy giáo, không phải hoạt động để học sinh tham gia.
Nhưng Trương Dương thực sự quá trẻ, hơn nữa hắn còn là bạn học với Nhâm Lập Quyên, tính ra, bây giờ Trương Dương là sinh viên năm bốn mới đúng.
- Trương Dương là sinh viên, tuy nhiên y thuật của cậu ấy rất giỏi, thật sự rất lợi hại, lần trước chị họ tôi kết hôn, anh rể không cẩn thận ngộ độc thức ăn, còn có rất nhiều người trúng độc, là cậu ấy ở đó cứu trị cho mọi người, cuối cùng mới không xảy ra hậu quả nghiêm trọng.
Trương Dương còn chưa nói gì, Nhâm Lập Quyên đã giành nói trước, lúc nói Trương Dương lợi hại cô còn có vẻ rất tự hào.
Trương Dương chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Tôi là sinh viên năm 4, còn chưa tốt nghiệp.
Trong mắt Hoàng Tĩnh lại lộ ra vẻ kinh ngạc, sinh viên lại có thể được đưa tới tham gia hoạt động lần này, rõ ràng không dễ, chứng minh sinh viên này chắc chắn có điểm đặc biệt, khiến trường tin tưởng.
Về chuyện ngộ độc thức ăn mà Nhâm Lập Quyên nói, cô thật sự không nghĩ nhiều, không thấy tận mắt, chỉ dựa vào mấy câu nói đơn giản của Nhâm Lập Quyên, không thể tưởng tượng ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
- Đúng rồi, Trương Dương, rút cục quà đám cưới cậu tặng chị họ tôi là thật không vậy?
Nhâm Lập Quyên đột nhiên nghĩ ra cái gì, lớn tiếng hỏi Trương Dương. Lúc trước Trương Dương gọi điện, để lại quà rồi đi, khiến rất nhiều người đoán già đoán non.
Nhâm Lập Quyên cũng biết công hiệu của trú nhan đan, lựa chọn của cô giống rất nhiều người khác, không tin lắm chỉ một viên thuốc nhỏ mà có thể bảo vệ dung nhan, bởi vì không tin nên cũng không để ý lắm, bây giờ gặp Trương Dương mới nhớ ra liền hỏi.
Đây cũng là phản ứng của một người bình thường. Nếu tặng cô trú nhan đan, phỏng chừng cô cũng rất thích, cũng tin công hiệu của trú nhan đan là thật, giống như chị họ cô, đã dùng trú nhan đan.
- Quà đương nhiên là thật.
Trương Dương mỉm cười nói, lúc ấy hắn cũng không có món quà nào phù hợp, nên mới tặng đồ như vậy.
Người đàn ông từ nãy không nói gì, nghe họ nói chuyện rôm rả vậy, không kìm được hỏi:
- Lập Quyên, mọi người nói cái gì thế, quà gì cơ?
- Quà kết hôn Trương Dương tặng cho chị họ tôi, tên là cái gì mà trú nhan đan, nói có thể giữ gìn dung nhan trong hai mươi năm.
Nhâm Lập Quyên khẽ giải thích, lúc nói tới việc duy trì vẻ đẹp hai mươi năm, cô còn có chút hâm mộ. Tuy nhiên có vẻ không tin nhiều hơn.
Giữ gìn dung nhan hai mươi năm, điều này thật quá khó, bọn họ cũng chưa từng nghe nói tới sự tồn tại của thứ đồ như vậy.
Còn Hoàng Tĩnh, nghe Nhâm Lập Quyên nói vậy, lập tức khẽ run lên, trừng mắt nhìn Trương Dương.
- Trú nhan đan, còn giữ được dung mạo 20 năm?
Người đàn ông cười nhạo một tiếng, bộ dạng chế giễu. Anh ta cũng giống như Nhâm Lập Quyên, phản ứng đầu tiên là không tin trú nhan đan là thật.
Anh ta thậm chí cho rằng, đây là mánh khóe Trương Dương cố ý lừa gạt những cô gái. Lúc trước nghe Trương Dương là sinh viên trường y, anh ta còn không có phản ứng gì lắm, lúc này trong lòng còn rất coi thường hắn.
- Lý Hoa, anh có ý gì, Trương Dương nói có thể thì nhất định có thể, y thuật của cậu ấy thật sự rất lợi hại.
Thái độ của Lý Hoa, khiến Nhâm Lập Quyên không vui, lập tức hỏi thẳng một câu.
- Đâu, tôi không có ý gì, y thuật lợi hại, nhưng cũng không thể cái gì cũng nói bừa được. Nếu trú nhan đan duy trì nhan sắc trong vòng hai mươi năm mà tồn tại, vậy đại hoàn đan một lần gia tăng công pháp 60 năm, có phải cũng nên có không?
Lý Hoa cười nói, trong lời nói của anh ta không có ý gì, nhưng thái độ thì đã bộc lộ tất cả.
Trương Dương trong lòng thở dài, tuy nhiên không nói gì.
Kỳ thật hắn rất muốn nói cho cậu thanh niên kia biết, đại hoàn đan thật sự có, còn là Thiếu Lâm tặng hắn, chỉ có điều đại hoàn đan không thể lập tức gia tăng công lực 60 năm, đó đều là chuyện khuyếch đại gạt người.
Đời người có là bao lâu, một lần tăng 60 nưm, căn bản là điều không thể.
Nhâm Lập Quyên giận dữ, cô vừa định nói, Hoàng Tĩnh đột nhiên hỏi:
- Trương tiên sinh, cậu nói trú nhan đan, dùng gì làm ra?
Lời của cô, khiến Nhâm Lập Quyên và Lý Hoa đều sửng sốt.
Trương Dương cũng có chút kinh ngạc, nhìn Hoàng Tĩnh, lông mày khẽ nhảy lên, lập tức nói:
- Nguyên liệu chính của Trú nhan đan là mỹ nhân thảo, hiện tại nên gọi là dẫn long thảo, ngoài ra còn rất nhiều loại thuốc phụ khác.
Lúc Trương Dương nói, vẫn luôn chú ý tới Hoàng Tĩnh.
Hoàng Tĩnh nghe xong, thân mình hơi động, Lý Hoa và Nhâm Lập Quyên cũng không để ý, tuy nhiên tới việc cô hỏi như vậy.
Điều này chứng tỏ, Hoàng Tĩnh biết sự tồn tại của trú nhan đan, cũng biết trú nhan đan là thật.
Nhưng cô cũng không có nội kình, cũng không có vết tích từng tu luyện nội kình. Nhìn thế nào cũng chỉ thấy là người thường, sao lại biết sự tồn tại của trú nhan đan mà chỉ có người trong giới tu luyện mới biết.
Trương Dương có chút nghi hoặc, nhưng không nói gì, cho dù lai lịch của đối phương như nào, cũng không liên quan gì tới hắn.
Gần đây hắn rất bận, kết thù với Hô Diên gia, ân oán với Lý gia cũng chưa hoàn toàn giải quyết được, lúc này hắn không nghĩ tới việc dây vào những chuyện khác.
Hít một hơi thật dài, Hoàng Tĩnh nhìn Trương Dương, lại nói:
- Trương tiên sinh, trú nhan đan, cậu có không?
Cô đối với Trương Dương, đã không kìm nổi phải dùng kính ngữ.
Trú nhan đan, bất kì cô gái nào biết công hiệu của trú nhan đan, chỉ e cũng đều không thể trụ vững trước sức hấp dẫn của nó.
Hoàng Tĩnh là một cô gái xinh đẹp, vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, hơn nữa còn đang ở thời kì xinh đẹp nhất. Đáng tiếc cô cũng không có niềm tin sẽ giữ được vẻ đẹp này mãi.
Trú nhan đan thì khác, có trú nhan đan, cho dù lúc 40 tuổi, cô vẫn trông như này. Vừa nghĩ tới chuyện sau này mình cũng sẽ xinh đẹp như vậy, Hoàng Tĩnh không kìm được tim bắt đầu đập nhanh.
Trương Dương đoán không sai, Hoàng Tĩnh biết sự tồn tại của trú nhan đan, hơn nữa còn biết mỹ nhân thảo, thậm chỉ biết cái tên dẫn long thảo.
Nhìn Hoàng Tĩnh, một lát sau, Trương Dương mới chậm rãi gật đầu nói:
- Có.
- Có, vậy cậu có thể bán cho tôi một viên không, cậu cứ đưa giá đi, cho dù bao nhiêu tôi cũng mua.
Hoàng Tĩnh vội vàng nói, cô vốn chỉ muốn một viên, nhưng vừa nói ra cô lại nghĩ tới em và mẹ, mẹ lớn tuổi, tuy nhiên trú nhan đan vẫn có tác dụng với bà, có thể giúp bà trẻ hơn một chút, còn có thể giúp bà sau này vẫn giữ được dáng vẻ này.
- Chị Tĩnh, không phải chị tin vật này là thật đấy chứ?
Nhâm Lập Quyên đột nhiên ngạc nhiên kêu lên, khiến Lý Hoa cũng ngạc nhiên nhìn cô. Chuyện không thể tin nổi như vậy, không ngờ Hoàng Tĩnh lại tin.
Trong ấn tượng của cô, Hoàng Tĩnh là một người rất điềm đạm, thận trọng, hơn nữa còn rất lý trí, sao có thể tin tưởng một việc vô lý như vậy.
- Đúng, chị tin, Trương tiên sinh, cậu nói giá đi.
Hoàng Tĩnh gật đầu thật mạnh, cô có cảm giác tim mình đang nhảy lên, cô không phải minh tinh, nhưng cũng khao khát giữ gìn được dung nhan của mình, đây là mong muốn của tất cả các cô gái.
Giữ gìn sắc đẹp được 20 năm, sức hấp dẫn lớn nhường nào, e chỉ có các cô gái mới hiểu được.
- Như vậy đi, mười ngàn một viên, tôi đưa cậu ba mươi ngàn, cậu bán cho tôi 3 viên trú nhan đan.
Trương Dương đang nhìn Hoàng Tĩnh, còn chưa nói gì. Lý Hoa liền nói một câu, còn lấy điện thoại từ trong túi ra, chuẩn bị gọi điện cho người ta mang tiền tới.
ở khách sạn này anh ta có quyền không nhỏ, cần mấy chục ngàn tiền mặt không có vấn đề gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.