Chương 899: Nói tiếng người.
Chín mươi chín dùng thư sinh
04/09/2013
Một tiếng quát lớn, như tiếng sấm, lập tức hù dọa vô số chim trong hang động này bay tung tán.
Mà nghe thấy âm thanh này, trên mặt Kiều Dịch Hồng lộ vẻ vui mừng, khuôn mắt tái nhợt lập tức khôi phúc một chút khí sắc, quay đầu nhìn lại, phía sau một người một ngựa chậm rãi đi đến, môi kích động khẽ run, không biết nên nói gì mới phải.
- Chít chít chít
- Chi chi chi
Bên cạnh Kiều Dịch Hồng, trên một tảng đá lớn, hai tiểu tử Vô Ảnh và Tia Chớp đều đứng ở phía trên, nhìn bộ dạng chật vật của Phác Thừa Ân, hai tiểu tử kia cười ha ha, nhất là Vô Ảnh, cười rất khoa trương, nằm ở trên tảng đá, lộ ra cái bụng màu trắng, hai tiểu tử này móng vuốt không ngừng vỗ vào bụng mình.
Vừa đến đã khiến cho Phác Thừa Ân bị quăng ngã gục, chính là tiểu tử Vô Ảnh này, nó dẫn đường phía trước, ngay sau khi tiến vào hang động sâu này, cũng là người phát hiện ra Phác Thừa Ân đầu tiên.
Cho nên Vô Ảnh không có bất luận suy nghĩ gì, một đầu xông tới, trở thành một bao cát cục thịt, hung hăng đánh Phác Thừa Ân, khiến hắn nhất thời trở tay không kịp, nên hắn ta mới rơi vào tình huống chật vật như thế.
Rốt cuộc, Trương Dương vẫn là chạy đến kịp lúc!
Mà Phác Thừa Ân, một từ cũng không lọt đến tai Trương Dương, ánh mắt hừng hừng liệt hỏa thiêu đốt của Trương Dương, lại chiếu về Phác Thừa Ân, lúc này hắn trong mắt của Trương Dương không khác gì người chết.
- Ngươi làm sao có thể tìm tới nơi này, lại làm thế nào mà đi qua được cơ quan sơn môn kia?
Phác Thừa Ân nhổ một bãi nước miếng đầy bùn đất trong miệng ra, sau đó chẳng quan tâm sửa sang lại bộ dạng của chính mình, vô cùng khiếp sợ nhìn một người một người chậm rãi đi tới kia, kinh ngạc vạn phần.
Người chậm rãi đi tới kia, Phác Thừa Ân không xa lạ gì, có thể nói khi hắn chưa đến Hoa Hạ, ở Hàn Quốc cũng đã thấy vô số tấm hình của Trương Dương, sớm đã đem bộ dạng của Trương Dương khắc sâu vào trong đầu hắn.
Mấu chốt chính là, bản thân ông ta lần này đến Hoa Hạ chủ yếu là mục đích kia.
- Trương Dương!
Phác Thừa Ân trầm thấp như dã thú giống lên một tiếng, lúc này con Cửu vĩ linh hồ kia cũng đã buông tha cho linh thú dưới chân của nó, nó đến trước mắt Phác Thừa Ân, thay Phác Thừa Ân chặn cái nhìn chằm chằm áp lực của Vô Ảnh và Tia Chớp.
Sau khi linh hồ chín đuôi xuất hiện, Vô Ảnh và Tia Chớp mới thu lại bộ dạng vui cười, trở nên có chút ngưng trọng, bản thân linh hồ chín đuôi đã rất khắc chế những linh thú như bọn chúng, nhưng có Trương Dương ở đây, mới khiến Vô Ảnh và Tia Chớp không sợ hãi linh hồ chín đuôi này chút nào.
Hì hì, hì hì
Thoát khỏi khống chế của linh hồ chín đuôi, con linh thú diều hâu kia lập tức đứng lên, đập rung vài cái cánh, nhưng làm thế nào cũng không bay lên được không trung.
Mặc dù linh hồ chín đuôi rời khỏi nó, nhưng cũng đem độc tố của mình rót vào cơ thể nó, con diều hâu này vẫn còn sức giãy dụa, đã là không dễ dàng gì rồi.
Cuối cùng, con diều hâu này rơi vào đường cùng, liền lăn một vòng, lựa chọn rời xa đám người Phác Thừa Ân, Trương Dương, dịch chuyển vị trí về phía đám người trong nhà gỗ.
Những người này nhìn thấy bộ dạng của diều hâu, biết nó bị thương, lập tức vây lại, đồng thời ánh mắt bọn họ lại nhìn về phía Phác Thừa Ân và Trương Dương, ánh mắt tràn đầy thù hận!
Tuy nhiên Phác Thừa Ân căn bản không để những người này vào mắt, trong mắt ông ta chỉ có Trương Dương.
Truy Phong đứng ở bên cạnh Trương Dương, Vô Ảnh và Tia Chớp cũng vậy, tam đại linh thú đều đồng thời nhắm vào linh hồ chín đuôi trước mặt Phác Thừa Ân.
Cùng lúc đối mặt tam đại linh thú tứ tầng, cho dù được xưng là linh thú khắc tinh, linh hồ chín đuôi cũng có chút lúng túng, nếu chỉ đối mặt với một trong những linh thú kia, cho dù là đối phương có tứ tầng thực lực, cũng không có gì phải sợ, nhưng trực tiếp đối mặt với ba con, nó cũng cần phải đối đãi cẩn thận.
- A !
Trương Dương chú ý đến con Cửu vĩ linh hồ trước mắt Phác Thừa Ân, không khỏi kinh ngạc một chút, linh hồ chín đuôi này không giống với sách cổ Trương gia miêu tả lại, cả thân người màu tuyết trắng, ngoại chỉ chín cái đuôi của linh hồ chín đuôi phù hợp với miêu tả đặc thù bề ngoài ra, thân người thì đen sì, trông hết sức dị thường.
- Các người là ai, tự ý xông vào cấm địa linh thú môn của tôi, còn đáng thương linh thú của chúng tôi!
Những người đó từ nhà gỗ đi ra, rốt cục cũng phản ứng lại, trong đó, có một lão nhân tuổi tương đối lớn, theo đám người đi ra, đối mặt với Trương Dương và Phác Thừa Ân rống giận một câu.
Bọn họ xem Trương Dương và Phác Thừa Ân đều là kẻ xâm lược.
Đồng thời, đứng đằng sau vị lão nhân, đám thanh niên trai tráng kia, cũng cầm lên vũ khí tùy thân, hùng hổ đứng ở phía sau lão nhân, nhìn chằm chằm Trương Dương và Phác Thừa Ân.
- Không cần phải sợ, chúng tôi không phải kẻ thù, chỉ đến giúp đỡ các người, chỉ có người kia, là muốn đến săn bắt linh thú của các người!
Nhìn thấy Trương Dương đã đến, Kiều Dịch Hồng rốt cuộc cũng yên tâm, nhưng thấy những người kia lại xem Trương Dương như kẻ thù, lập tức đáp lại bọn họ một câu, chỉ vào Phác Thừa Ân nói cho những người này, Phác Thừa Ân chính là kẻ mưu đồ gây rối, đến đây săn băt linh thú diều hâu kia của bọn họ.
Tuy nhiên, những người này cũng không vì câu trả lời của Kiều Dịch Hồng mà thả lỏng cảnh giác, bất kể nói thế nào, bất luận là Trương Dương hay ông ta, đều là người từ bên ngoài đến, là kẻ xâm lược, bọn họ không thể vì Kiều Dịch Hồng nói như thế mà thả lỏng cảnh giác.
Nhưng bọn họ cũng không hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hàng năm linh thú đến giao lưu với bọn họ, đã nhận ra, bên cạnh ba người này, còn có linh thú tứ tầng.
- Hóa ra là ngươi!
Phác Thừa Ân lúc này rốt cuộc cũng hiểu được, bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn, ông ta cho là mình đã khống chế Kiều Dịch Hồng trong tay, thật không ngờ, sở dĩ suốt dọc đường Kiều Dịch Hồng đều nghe lời như vậy, là bởi vì ông ta đã sớm thông tri cho Trương Dương, để lộ hành tung của hắn.
Dù sao ông ta cũng là người tu luyện tứ tầng hậu kỳ, va chạm kia của Vô Ảnh lúc trước, ngoại trừ khiến ông ta chật vật không chịu nổi bề ngoài ra, cũng không có gây nên ảnh hưởng gì lớn, sau khi Phác Thừa Ân đứng thẳng người, mặt giận dữ, nhìn Kiều Dịch Hồng không còn chút thương hại nào!
- Cho dù Trương Dương đến đây thì sao nào, ngươi vẫn là phải chết!
Khoảng cách của Kiều Dịch Hồng và Phác Thừa Ân quá gần, mà với Trương Dương lại tương đối xa, cho nên Phác Thừa Ân có mười phần nắm chắc, trước khi Trương Dương có mọi phản ứng gì, sẽ trực tiếp đánh chết Kiều Dịch Hồng.
Kiều Dịch Hồng đối với hắn dù sao cũng không còn tác dụng gì nữa, giết ông ta cũng là để thị uy.
Phác Thừa Ân hét lên một tiếng, đột nhiên ra tay, một quyền đấm hướng về Kiều Dịch Hồng, một quyền của hắn, nội công mười phần, Kiều Dịch Hồng bản thân trúng độc của Cửu vĩ linh hồ, bản thân đã không còn bao nhiêu nội công, lại vô lực trốn tránh, nếu chịu một quyền này, anh ta chết là điều không thể nghi ngờ.
Bá !
Đông !
Ngay tại thời điểm một quyền của Phác Thừa Ân sắp đánh vào người Kiều Dịch Hồng, một đạo bạch quang đột nhiên đến, Phác Thừa Ân chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng thiên địa thuần túy, tiếp sau đó, thân thể của hắn liền như diều đứt dây, bị bạch quang kia bắn trúng, hung hăng đánh văng ra ngoài!
Phốc!
Té ngã trên đất, Phác Thừa Ân trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi!
Thực lực giữa hắn và Trương Dương sai biệt, thực sự quá lớn, cho dù hai người đều là người tu luyện tứ tầng trung kỳ, nhưng Trương Dương đã lĩnh ngộ chi đạo công thành Đại viên mãn, hắn muốn giết người trước mặt Trương Dương, quả thực là chuyện hoang đường!
Phác Thừa Ân không biết chuyện này, theo như ông ta thấy, Trương Dương có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người tu luyện tứ tầng trung kỳ, một người hai mươi tuổi, có thực lực như vậy cũng đã đủ làm cho người ta ghé mắt, suy nghĩ Trương Dương có thể là Đại viên mãn, thì ông ta đến nghĩ cũng đều không nghĩ qua.
Nhưng khi Phác Thừa Ân bị một đạo bạch quang này đánh bay ra ngoài, sau khi miệng phun máu tươi, hắn mới giật mình kinh hãi phát hiện, Trương Dương không đơn giản đã là một vị Đại viên mãn, năng lượng thả ra ngoài, hơn nữa hắn có thể thực thể hóa năng lượng.
Nhưng đạo bạch quang kia, hắn thấy rất rõ ràng.
Té trên mặt đất, Phác Thừa Ân chỉ cảm thấy chân tay mình lạnh lẽo, giống như lọt vào trong hồ nước đóng băng, lạnh đến thấu xương.
Có thể nói, thực lực của Trương Dương như vậy, bất kỳ người tu luyện nào cũng không thể gây phiền toái cho một Đại viên mãn như vậy, sau khi Phác Thừa Ân hiểu được sự thật này thì mặt đã xám như tro tàn.
- Đây là cái gì!
- Nhìn, vừa rồi là cái gì!
Phía sau Phác Thừa Ân, đám người của linh thú môn kia, không hẹn mà cùng lùi về phía sau một bước, cảnh tượng Trương Dương một chưởng đánh bay Phác Thừa Ân, hoàn toàn lọt vào trong mắt bọn họ, cảnh tượng này đối với những người trong núi sâu mà nói, quả thực quá không thể tưởng tượng được.
- Chiêm chiếp!
Linh hồ thấy Phác Thừa Ân bị đánh bay ra, lập tức phun một ngụm khói độc trong miệng, mang theo tiếng kêu sắc nhọn bắn về phía Trương Dương.
Chỉ tiếc, khói độc này còn chưa đến trước mặt Trương Dương, Vô Ảnh và Tia Chớp cùng nhảy dựng lên, không hẹn mà cùng phun ra một ngụm nội công, một ngụm khói độc.
Nội công của Vô Ảnh, khói độc của Tia Chớp trực tiếp cản lại khói độc của linh hồ chín đuôi kia, khi ba cỗ năng lượng trộn cùng một chỗ, chống đỡ lẫn nhau tiêu tán đi!
Mà trên mặt đất phía dưới ba cỗ năng lượng này khi giao hội, hoa cỏ dại đều đồng thời héo rũ.
Hí !
Truy Phong vẫn luôn ở bên cạnh Trương Dương, đột nhiên nhích người, tốc độ của nó, vẫn luôn là linh thú nhanh nhất, ngay tại thời điểm Cửu vĩ linh hồ toàn lực đối phó Vô Ảnh và Tia Chớp, nó như thiểm điện di động đến trước mặt Cửu vĩ linh hồ, nâng lên một vó ngựa, hung hăng đạp tới.
- Thu
Linh hồ chín đuôi kêu thảm một tiếng, giống như Phác Thừa Ân, xẹt qua một đạo đường pa-ra-bôn, hung hăng ngã văng ra ngoài.
- Tiểu tử kia!
Nhìn thấy linh hồ chín đuôi bị tam đại linh thú liên kết, một cước đá bay ra ngoài, Phác Thừa Ân không để ý thương thế của chính mình, hoảng sợ hét lên một tiếng, ông ta lại cảm giác hơi thở của mình nhiễu loạn một trận, trong giây lát, lại phun ra một trận máu tươi.
- Trương Dương, ngươi không thể giết ta, lẽ nào ngươi không nghĩ đến, rất có thể ngươi cũng là người Hàn Quốc chúng ta sao? Nếu như ngươi giết ta, đây chính là tự giết hại lẫn nhau!
Phác Thừa Ân rốt cục hiểu được, vì sao lúc trước Thạch Dã Khang và Kim Hiền Thần chết không một tiếng động tại khách sạn Tứ Hoa Kinh Dương, Trương Dương có thực lực hùng mạnh như vậy, muốn làm chút việc này thực sự quá dễ dàng.
Ông ta nhìn Trương Dương đang từng bước một tiến tới bên cạnh mình, miệng thốt lên một đống tiếng Hàn, trong giọng nói, không còn chút kiêu ngạo lúc trước nào, mà thái độ gần như là cầu xin.
- Nói tiếng người!
Câu trả lời của Trương chỉ có ba chữ.
Mà nghe thấy âm thanh này, trên mặt Kiều Dịch Hồng lộ vẻ vui mừng, khuôn mắt tái nhợt lập tức khôi phúc một chút khí sắc, quay đầu nhìn lại, phía sau một người một ngựa chậm rãi đi đến, môi kích động khẽ run, không biết nên nói gì mới phải.
- Chít chít chít
- Chi chi chi
Bên cạnh Kiều Dịch Hồng, trên một tảng đá lớn, hai tiểu tử Vô Ảnh và Tia Chớp đều đứng ở phía trên, nhìn bộ dạng chật vật của Phác Thừa Ân, hai tiểu tử kia cười ha ha, nhất là Vô Ảnh, cười rất khoa trương, nằm ở trên tảng đá, lộ ra cái bụng màu trắng, hai tiểu tử này móng vuốt không ngừng vỗ vào bụng mình.
Vừa đến đã khiến cho Phác Thừa Ân bị quăng ngã gục, chính là tiểu tử Vô Ảnh này, nó dẫn đường phía trước, ngay sau khi tiến vào hang động sâu này, cũng là người phát hiện ra Phác Thừa Ân đầu tiên.
Cho nên Vô Ảnh không có bất luận suy nghĩ gì, một đầu xông tới, trở thành một bao cát cục thịt, hung hăng đánh Phác Thừa Ân, khiến hắn nhất thời trở tay không kịp, nên hắn ta mới rơi vào tình huống chật vật như thế.
Rốt cuộc, Trương Dương vẫn là chạy đến kịp lúc!
Mà Phác Thừa Ân, một từ cũng không lọt đến tai Trương Dương, ánh mắt hừng hừng liệt hỏa thiêu đốt của Trương Dương, lại chiếu về Phác Thừa Ân, lúc này hắn trong mắt của Trương Dương không khác gì người chết.
- Ngươi làm sao có thể tìm tới nơi này, lại làm thế nào mà đi qua được cơ quan sơn môn kia?
Phác Thừa Ân nhổ một bãi nước miếng đầy bùn đất trong miệng ra, sau đó chẳng quan tâm sửa sang lại bộ dạng của chính mình, vô cùng khiếp sợ nhìn một người một người chậm rãi đi tới kia, kinh ngạc vạn phần.
Người chậm rãi đi tới kia, Phác Thừa Ân không xa lạ gì, có thể nói khi hắn chưa đến Hoa Hạ, ở Hàn Quốc cũng đã thấy vô số tấm hình của Trương Dương, sớm đã đem bộ dạng của Trương Dương khắc sâu vào trong đầu hắn.
Mấu chốt chính là, bản thân ông ta lần này đến Hoa Hạ chủ yếu là mục đích kia.
- Trương Dương!
Phác Thừa Ân trầm thấp như dã thú giống lên một tiếng, lúc này con Cửu vĩ linh hồ kia cũng đã buông tha cho linh thú dưới chân của nó, nó đến trước mắt Phác Thừa Ân, thay Phác Thừa Ân chặn cái nhìn chằm chằm áp lực của Vô Ảnh và Tia Chớp.
Sau khi linh hồ chín đuôi xuất hiện, Vô Ảnh và Tia Chớp mới thu lại bộ dạng vui cười, trở nên có chút ngưng trọng, bản thân linh hồ chín đuôi đã rất khắc chế những linh thú như bọn chúng, nhưng có Trương Dương ở đây, mới khiến Vô Ảnh và Tia Chớp không sợ hãi linh hồ chín đuôi này chút nào.
Hì hì, hì hì
Thoát khỏi khống chế của linh hồ chín đuôi, con linh thú diều hâu kia lập tức đứng lên, đập rung vài cái cánh, nhưng làm thế nào cũng không bay lên được không trung.
Mặc dù linh hồ chín đuôi rời khỏi nó, nhưng cũng đem độc tố của mình rót vào cơ thể nó, con diều hâu này vẫn còn sức giãy dụa, đã là không dễ dàng gì rồi.
Cuối cùng, con diều hâu này rơi vào đường cùng, liền lăn một vòng, lựa chọn rời xa đám người Phác Thừa Ân, Trương Dương, dịch chuyển vị trí về phía đám người trong nhà gỗ.
Những người này nhìn thấy bộ dạng của diều hâu, biết nó bị thương, lập tức vây lại, đồng thời ánh mắt bọn họ lại nhìn về phía Phác Thừa Ân và Trương Dương, ánh mắt tràn đầy thù hận!
Tuy nhiên Phác Thừa Ân căn bản không để những người này vào mắt, trong mắt ông ta chỉ có Trương Dương.
Truy Phong đứng ở bên cạnh Trương Dương, Vô Ảnh và Tia Chớp cũng vậy, tam đại linh thú đều đồng thời nhắm vào linh hồ chín đuôi trước mặt Phác Thừa Ân.
Cùng lúc đối mặt tam đại linh thú tứ tầng, cho dù được xưng là linh thú khắc tinh, linh hồ chín đuôi cũng có chút lúng túng, nếu chỉ đối mặt với một trong những linh thú kia, cho dù là đối phương có tứ tầng thực lực, cũng không có gì phải sợ, nhưng trực tiếp đối mặt với ba con, nó cũng cần phải đối đãi cẩn thận.
- A !
Trương Dương chú ý đến con Cửu vĩ linh hồ trước mắt Phác Thừa Ân, không khỏi kinh ngạc một chút, linh hồ chín đuôi này không giống với sách cổ Trương gia miêu tả lại, cả thân người màu tuyết trắng, ngoại chỉ chín cái đuôi của linh hồ chín đuôi phù hợp với miêu tả đặc thù bề ngoài ra, thân người thì đen sì, trông hết sức dị thường.
- Các người là ai, tự ý xông vào cấm địa linh thú môn của tôi, còn đáng thương linh thú của chúng tôi!
Những người đó từ nhà gỗ đi ra, rốt cục cũng phản ứng lại, trong đó, có một lão nhân tuổi tương đối lớn, theo đám người đi ra, đối mặt với Trương Dương và Phác Thừa Ân rống giận một câu.
Bọn họ xem Trương Dương và Phác Thừa Ân đều là kẻ xâm lược.
Đồng thời, đứng đằng sau vị lão nhân, đám thanh niên trai tráng kia, cũng cầm lên vũ khí tùy thân, hùng hổ đứng ở phía sau lão nhân, nhìn chằm chằm Trương Dương và Phác Thừa Ân.
- Không cần phải sợ, chúng tôi không phải kẻ thù, chỉ đến giúp đỡ các người, chỉ có người kia, là muốn đến săn bắt linh thú của các người!
Nhìn thấy Trương Dương đã đến, Kiều Dịch Hồng rốt cuộc cũng yên tâm, nhưng thấy những người kia lại xem Trương Dương như kẻ thù, lập tức đáp lại bọn họ một câu, chỉ vào Phác Thừa Ân nói cho những người này, Phác Thừa Ân chính là kẻ mưu đồ gây rối, đến đây săn băt linh thú diều hâu kia của bọn họ.
Tuy nhiên, những người này cũng không vì câu trả lời của Kiều Dịch Hồng mà thả lỏng cảnh giác, bất kể nói thế nào, bất luận là Trương Dương hay ông ta, đều là người từ bên ngoài đến, là kẻ xâm lược, bọn họ không thể vì Kiều Dịch Hồng nói như thế mà thả lỏng cảnh giác.
Nhưng bọn họ cũng không hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hàng năm linh thú đến giao lưu với bọn họ, đã nhận ra, bên cạnh ba người này, còn có linh thú tứ tầng.
- Hóa ra là ngươi!
Phác Thừa Ân lúc này rốt cuộc cũng hiểu được, bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn, ông ta cho là mình đã khống chế Kiều Dịch Hồng trong tay, thật không ngờ, sở dĩ suốt dọc đường Kiều Dịch Hồng đều nghe lời như vậy, là bởi vì ông ta đã sớm thông tri cho Trương Dương, để lộ hành tung của hắn.
Dù sao ông ta cũng là người tu luyện tứ tầng hậu kỳ, va chạm kia của Vô Ảnh lúc trước, ngoại trừ khiến ông ta chật vật không chịu nổi bề ngoài ra, cũng không có gây nên ảnh hưởng gì lớn, sau khi Phác Thừa Ân đứng thẳng người, mặt giận dữ, nhìn Kiều Dịch Hồng không còn chút thương hại nào!
- Cho dù Trương Dương đến đây thì sao nào, ngươi vẫn là phải chết!
Khoảng cách của Kiều Dịch Hồng và Phác Thừa Ân quá gần, mà với Trương Dương lại tương đối xa, cho nên Phác Thừa Ân có mười phần nắm chắc, trước khi Trương Dương có mọi phản ứng gì, sẽ trực tiếp đánh chết Kiều Dịch Hồng.
Kiều Dịch Hồng đối với hắn dù sao cũng không còn tác dụng gì nữa, giết ông ta cũng là để thị uy.
Phác Thừa Ân hét lên một tiếng, đột nhiên ra tay, một quyền đấm hướng về Kiều Dịch Hồng, một quyền của hắn, nội công mười phần, Kiều Dịch Hồng bản thân trúng độc của Cửu vĩ linh hồ, bản thân đã không còn bao nhiêu nội công, lại vô lực trốn tránh, nếu chịu một quyền này, anh ta chết là điều không thể nghi ngờ.
Bá !
Đông !
Ngay tại thời điểm một quyền của Phác Thừa Ân sắp đánh vào người Kiều Dịch Hồng, một đạo bạch quang đột nhiên đến, Phác Thừa Ân chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng thiên địa thuần túy, tiếp sau đó, thân thể của hắn liền như diều đứt dây, bị bạch quang kia bắn trúng, hung hăng đánh văng ra ngoài!
Phốc!
Té ngã trên đất, Phác Thừa Ân trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi!
Thực lực giữa hắn và Trương Dương sai biệt, thực sự quá lớn, cho dù hai người đều là người tu luyện tứ tầng trung kỳ, nhưng Trương Dương đã lĩnh ngộ chi đạo công thành Đại viên mãn, hắn muốn giết người trước mặt Trương Dương, quả thực là chuyện hoang đường!
Phác Thừa Ân không biết chuyện này, theo như ông ta thấy, Trương Dương có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người tu luyện tứ tầng trung kỳ, một người hai mươi tuổi, có thực lực như vậy cũng đã đủ làm cho người ta ghé mắt, suy nghĩ Trương Dương có thể là Đại viên mãn, thì ông ta đến nghĩ cũng đều không nghĩ qua.
Nhưng khi Phác Thừa Ân bị một đạo bạch quang này đánh bay ra ngoài, sau khi miệng phun máu tươi, hắn mới giật mình kinh hãi phát hiện, Trương Dương không đơn giản đã là một vị Đại viên mãn, năng lượng thả ra ngoài, hơn nữa hắn có thể thực thể hóa năng lượng.
Nhưng đạo bạch quang kia, hắn thấy rất rõ ràng.
Té trên mặt đất, Phác Thừa Ân chỉ cảm thấy chân tay mình lạnh lẽo, giống như lọt vào trong hồ nước đóng băng, lạnh đến thấu xương.
Có thể nói, thực lực của Trương Dương như vậy, bất kỳ người tu luyện nào cũng không thể gây phiền toái cho một Đại viên mãn như vậy, sau khi Phác Thừa Ân hiểu được sự thật này thì mặt đã xám như tro tàn.
- Đây là cái gì!
- Nhìn, vừa rồi là cái gì!
Phía sau Phác Thừa Ân, đám người của linh thú môn kia, không hẹn mà cùng lùi về phía sau một bước, cảnh tượng Trương Dương một chưởng đánh bay Phác Thừa Ân, hoàn toàn lọt vào trong mắt bọn họ, cảnh tượng này đối với những người trong núi sâu mà nói, quả thực quá không thể tưởng tượng được.
- Chiêm chiếp!
Linh hồ thấy Phác Thừa Ân bị đánh bay ra, lập tức phun một ngụm khói độc trong miệng, mang theo tiếng kêu sắc nhọn bắn về phía Trương Dương.
Chỉ tiếc, khói độc này còn chưa đến trước mặt Trương Dương, Vô Ảnh và Tia Chớp cùng nhảy dựng lên, không hẹn mà cùng phun ra một ngụm nội công, một ngụm khói độc.
Nội công của Vô Ảnh, khói độc của Tia Chớp trực tiếp cản lại khói độc của linh hồ chín đuôi kia, khi ba cỗ năng lượng trộn cùng một chỗ, chống đỡ lẫn nhau tiêu tán đi!
Mà trên mặt đất phía dưới ba cỗ năng lượng này khi giao hội, hoa cỏ dại đều đồng thời héo rũ.
Hí !
Truy Phong vẫn luôn ở bên cạnh Trương Dương, đột nhiên nhích người, tốc độ của nó, vẫn luôn là linh thú nhanh nhất, ngay tại thời điểm Cửu vĩ linh hồ toàn lực đối phó Vô Ảnh và Tia Chớp, nó như thiểm điện di động đến trước mặt Cửu vĩ linh hồ, nâng lên một vó ngựa, hung hăng đạp tới.
- Thu
Linh hồ chín đuôi kêu thảm một tiếng, giống như Phác Thừa Ân, xẹt qua một đạo đường pa-ra-bôn, hung hăng ngã văng ra ngoài.
- Tiểu tử kia!
Nhìn thấy linh hồ chín đuôi bị tam đại linh thú liên kết, một cước đá bay ra ngoài, Phác Thừa Ân không để ý thương thế của chính mình, hoảng sợ hét lên một tiếng, ông ta lại cảm giác hơi thở của mình nhiễu loạn một trận, trong giây lát, lại phun ra một trận máu tươi.
- Trương Dương, ngươi không thể giết ta, lẽ nào ngươi không nghĩ đến, rất có thể ngươi cũng là người Hàn Quốc chúng ta sao? Nếu như ngươi giết ta, đây chính là tự giết hại lẫn nhau!
Phác Thừa Ân rốt cục hiểu được, vì sao lúc trước Thạch Dã Khang và Kim Hiền Thần chết không một tiếng động tại khách sạn Tứ Hoa Kinh Dương, Trương Dương có thực lực hùng mạnh như vậy, muốn làm chút việc này thực sự quá dễ dàng.
Ông ta nhìn Trương Dương đang từng bước một tiến tới bên cạnh mình, miệng thốt lên một đống tiếng Hàn, trong giọng nói, không còn chút kiêu ngạo lúc trước nào, mà thái độ gần như là cầu xin.
- Nói tiếng người!
Câu trả lời của Trương chỉ có ba chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.