Thần Y Thánh Thủ

Chương 671: Phẫn nộ của Huyền thử.

Chín mươi chín dùng thư sinh

24/06/2013

Bóng màu trắng phi như Mercedes-Benz.

Xuyên Du đến Nam Cương, phần lớn đều là đường núi, cũng may là đường núi, người thưa thớt, số người bị họ kinh động cũng ít.

Hơn nữa lại đang là đêm khuya, đoạn đường lưu vong này không hề kinh động người nào.

Sau khi tiến đến Nam Cương, lông mày Hô Diên Phong nhướn lên, lúc mới đầu Trương Dương chạy trốn không mục đích, nhưng bây giờ, mục tiêu đã rõ ràng, hoặc có thể nói đã đến đích rồi.

Bọn họ luôn chạy về một hướng.

Sau khi tiến vào Nam Cương, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, đều này khiến Hô Diên Phong trong lòng không khỏi suy nghĩ.

Có thể chống đỡ được lão, trong Trương gia chỉ có mình lão già Trương Bình Lỗ, tuy nhiên lão già này không giống như bọn họ, thường xuyên không rõ tung tích, ngay cả người của Trương gia cũng không biết ông ấy đi đâu.

Điểm ày khiến cho mấy lão già bọn họ rất ngưỡng mộ.

Mấy người bọn họ đều lấy đại nghiệp làm trọng, phải ở nhà bảo vệ, không dám đi xa trong thời gian dài, sợ dẫn đến ảnh hưởng không tốt.

Người Trương gia rất ít, ngay cả chỗ ở cũng thường xuyên thay đổi, mấy đời này sống ở đây, nhưng mấy đời sau có thể lại đổi quê hương, hoặc một thế hệ có thể đổi hai chỗ ở.

Không có chỗ ở cố định, cộng thêm phương thức kế thừa đặc biệt của bọn họ khiến Trương Bình Lỗ rất yên tâm rời đi.

Dù sao chỉ cần ông còn sống, chẳng ai dám quá phận với Trương gia.

Suy nghĩ một lát, Hô Diên Phong lại lắc đầu.

Người già thành tinh, lão sớm đã nhìn ra rất nhiều vấn đề, Trương Dương cũng không biết Trương Bình Lỗ ở đâu, nếu biết, lúc đầu sẽ chạy về hướng này, cũng giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, có người đuổi đánh nó, theo bản năng sẽ chạy về nhà.

Đứa trẻ chạy về nhà là muốn người lớn trong nhà làm chỗ dựa cho mình, để mình có thể trốn đi.

Ngay từ đầu Trương Dương đã không chọn hướng này, điều đó chứng tỏ, nơi này tuyệt đối không phải là nơi Trương Bình Lỗ ở, thế là bọn chúng lại muốn chạy đến nơi khác.

Tuy nhiên cụ thể là chỗ nào thì tạm thời lão chưa nghĩ ra.

Sau khi tới Nam Cương, Truy Phong chạy nhanh hơn, trên đường đi nó đã ăn tám viên Tinh Huyết Đan rồi, năng lượng của Tinh Huyết Đan không ngừng tiêu hao cạn kiệt, nếu cứ thế này dược lực tích tụ một lượng lớn trong cơ thể nó, cơ thể sẽ mau chóng không chịu nổi nữa.

Nếu không phải Trương Dương vẫn dùng kiếm pháp Phá thiên, chỉ huy năng lượng bên ngoài trị thương cho nó, chắc hẳn nó sớm ngã xuống rồi.

Lúc này Truy Phong hoàn toàn cảm nhận được sự lợi hại của người có cảnh giới tầng bốn Đại viên mãn, nó đã bỏ chạy xa như vậy, căn bản không muốn chiến đấu.



- Chít chít chít.

Vô Ảnh đột nhiên kêu lên, sau khi tiến vào Nam Cương, khoảng cách với Dẫn Long sơn càng ngày càng gần, điều này khiến nó có chút hưng phấn.

Truy Phong cũng biết được chỗ cần đến đã sắp đến nên tốc độ dưới chân cũng tăng lên không ít.

Hô Diên Phong đuổi theo phía sau lông mày lại một lần nữa nhíu chặt.

Càng đến gần Dẫn Long sơn trong lòng lão càng cảm thấy không thoải mái, trước đây không phải lão chưa từng nghĩ đến Dẫn Long sơn, nhưng chỉ là nhớ đến chứ chẳng suy nghĩ nhiều.

Thực lực Trương Dương không kém, con người dĩ nhiên cũng không làm những chuyện ngu ngốc.

Dẫn Long sơn là một nơi không tệ, những người cảnh giới dưới tầng bốn Đại viên mãn đều không dám đến đây, nhưng chỉ cần họ tiến vào sẽ chết không nghi ngờ gì nữa, căn bản không thể sống sót trở ra.

Nếu có ý định dụ lão vào Dẫn Long sơn thì ý định này coi như sai lầm rồi, đám Trương Dương mà vào Dẫn Long sơn thì lão chỉ đứng bên ngoài nhìn, chỉ cần xác định Trương Dương không ra ngoài là được rồi.

Nếu thực sự như vậy thì cũng tiết kiệm công phu của lão.

Ít nhất lão cũng không phải tự tay giết Trương Dương, sau này có đối diện với Trương gia lão cũng có thêm lý do để thoái thác, tuy nói kết thù oán, nhưng có lý một chút vẫn tốt hơn.

Chính vì nghĩ như vậy, lão mới loại bỏ Dẫn Long sơn ra khỏi suy nghĩ.

Vầng trăng tròn trên bầy trời đã dần dần mất hẳn, chỉ còn lại một bầu trời sao rực rỡ, bầu trời sao lúc này cũng hơi phát sáng, bình minh đã sắp lên rồi.

Trương Dương không ngờ, một ngày trước hắn còn hăn hái lên Bá Vương Phong, một ngày sau đã bị người ta đuổi giết ngàn dặm, bất đắc dĩ chạy đến nơi nguy hiểm tìm kiếm sự che chở.

- Chít chít chít!

Vô Ảnh lại kêu lên, nó đang nói với mọi người, chỉ cách Dẫn Long sơn chưa đến trăm dặm nữa.

Chưa đến trăm dặm, dựa vào lực chân của Truy Phong, vài phút nữa là chạy tới, Tia Chớp, Truy Phong đều nâng cao tinh thần, ngay cả Trương Dương cũng ngồi thẳng người trên lưng Truy Phong.

Cuối cùng cũng đã tới, nghĩ đến Huyền thử đáng sợ kia, trong lòng Trương Dương không khỏi có chút không yên.

Vào Dẫn Long sơn rồi, tính mạng cũng không còn thuộc về mình, có thể giữ được mạng hay không đều tuy thuộc vào tâm tình của Huyền thử kia, chỗ dựa lớn nhất của hắn cũng chỉ có Vô Ảnh.

Phía xa, ngọn núi Dẫn Long đã có thể nhìn thấy rõ ràng, bây giờ Truy Phong không cần Vô Ảnh chỉ nữa, tự mình cũng có thể chạy đến.

Hô Diên Phong đang đuổi theo sau cũng chú ý đến ngọn núi đằng xa, nụ cười lạnh của lão đã biến mất đổi thành một khuôn mặt nghiêm túc.



Lão không ngờ, đám Trương Dương thật sự đã chạy đến Dẫn Long sơn.

Điều này khiến trong lòng lão có chút do dự, có nên lìu mạng để cơ thể bị thương, ngăn cản bọn họ tiến vào không.

Tuy nhiên lão chỉ do dự một chút, lập tức có quyết định, lão cũng không thể xác định Trương Dương có phải thật sự tiến vào Dẫn Long sơn không, giả như không phải, chỉ đi ngang qua, vậy thì lão có thể phải chịu lỗ lớn.

Lão đã nhìn ra, linh thú thiên mã kia đã cố gắng quá lâu rồi, có thể cố gắng đến giờ, đều là mượn tương trợ của ngoại lực, nhưng sức chịu đựng của cơ thể cũng là điểm mấu chốt, linh thú thiên mã đã sắp không chịu được trọng trách chạy trốn nặng nề như thế nữa.

Chỉ cần lão kiên trì một lát nữa là có thể nhẹ nhàng bắt được linh thú có tốc độ nhanh nhất cùng với Trương Dương chủ nhân của nó.

Bầu trời đã sáng hơn, ánh dương đầu tiên đã bắt đầu lộ diện giống như đang che miệng cười trộm.

Khi mặt trời lên, đám Trương Dương cuối cùng cũng đã đến Dẫn Long sơn, Hô Diên Phong kinh ngạc nhìn Truy Phong đang không chút do dự trực tiếp tiến vào trong núi, nhanh chóng chạy tới đỉnh núi.

Đứng dưới chân núi, Hô Diên Phong lại có vẻ do dự.

Cấm kỵ của Dẫn Long sơn, lúc trước trưởng bối gia tộc khi truyền thừa cho lão đã có đề cập đến, lão cũng biết, nơi này là nơi tầng bốn Đại viên mãn cũng không thể tùy tiện xông loạn vào.

Người khác đều không biết, nhưng lão thì rất rõ, đã có cường giả tầng bốn Đại viên mãn ngã xuống ở đây.

Đây là bí mật chỉ có tầng bốn Đại viên mãn mới biết, từ đó về sau, nơi này trở thành cấm địa của tất cả những tu luyện giả từ tầng năm trở xuống.

Chạy đến nửa sườn núi, Hô Diên Phong phía sau không đuổi theo nó, tốc độ của Truy Phong cũng chậm đi không ít.

Chạy trốn cả một ngày một đêm, năng lượng cạn kiệt có thể khiến nó mệt chết rồi.

- Chít chít chít!

Vô Ảnh đột nhiên nhảy xuống, nhanh chóng chạy về phía trước, miệng không ngừng kêu lên, tiếng kêu của nó vận dụng nội lực phát ra, truyền đi rất xa.

Vô Ảnh vừa mới chạy được vài bước, trước mặt nó xuất hiện một con chuột lớn, gần bằng Tia Chớp.

Huyền thử khủng bố đã xuất hiện.

Tiểu Vô Ảnh trực tiếp nhảy lên người Huyễn thử, không ngừng kêu lên, móng vuốt nhỏ không ngừng khoa tay múa chân, đầu không ngừng lắc lắc.

Rất nhanh, Huyền thử nghe nó nói lập tức phát ra tiếng rống giận dữ, một com cự long cao lớn từ từ xuất hiện, đầu rồng cao quý, nhìn về phía chân núi, lập tức đằng vân xông đến chân núi.

Trong nháy mắt cự long xuất hiện đó, Trương Dương đứng sững sờ tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y Thánh Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook