Chương 520: Sự cảnh giác của Trương Dương
Chín mươi chín dùng thư sinh
31/05/2013
Núi Nga Mi thuộc về mạch núi Thục Sơn, nghiêm túc mà nói thì nơi đây đã đến địa bàn của Lý gia.
Nhưng nơi này cũng không phải là chỗ Lý gia quan tâm, nơi này bị khai phá quá nghiêm trọng, đã sớm không còn là chốn ẩn cư tịnh thổ, dù là đám người tu luyện nội kình nơi khác thì cũng rất ít tới chỗ này.
Sau khi đi dạo một ngày trên núi Nga Mi, cảm thụ một lần văn hóa Phật giáo, ba người đám Trương Dương liền lập tức xuất phát.
Bọn hắn tới núi Nga Mi cũng chỉ là tham quan cho biết, cảm giác mà núi Nga Mi mang lại cho bọn hắn còn không bằng Đại phật ở Nhạc sơn, Đại phật khiến Long Phong có được cảm ngộ, nơi này lại không có.
Nói đến Long Phong thì y quả cũng là có chút lòng tham, tỉnh ngộ ở đâu ra nhiều như vậy, y có thể gặp một lần cũng đã là cơ duyên lớn lao rồi.
Từ núi Nga Mi một mạch thẳng hướng tây bắc, sau một ngày ba người liền đến núi Thanh Thành, Lý Trường Phong chính là đi về hướng này, cũng không biết bây giờ ông ta đã tới nhà chưa, đã vì bọn hắn mà chuẩn bị kỹ càng hầu nhi tửu hay chưa.
Không ngừng lại ở núi Thanh Thành mà trực tiếp tiến về hướng tây bắc, vào đến trong địa bàn tỉnh Thanh Hồ.
Tỉnh Thanh Hồ ở vào khu vực tây bắc, đây đã là vùng dân cư thưa thớt.
Chiếc xe hàng hai thùng kia vẫn theo bọn họ, Long Thành đã trả tiền xe rất cao nên người ta cũng vui vẻ đi theo một tài chủ như vậy.
Cái thùng xe vốn rất rộng rãi kia hiện tại đã chất đầy đồ đạc hết một nửa khoang, đều là quà cáp Long Thành mua, mỗi một món đều có giá trị không nhỏ, những lễ vật này liền tiêu hao mất của anh ta không ít tiền.
- Trương Dương, tiền bối, đến phía trước không xa chúng ta liền tiến vào thảo nguyên rồi, đén đó trên đường sẽ càng vắng vẻ ít người!
Buổi trưa mấy người dừng lại nghỉ ngơi tại một thôn trấn, nơi này chỉ có một quán cơm rất bình dân, bọn họ liền dừng lại ở đây ăn cơm.
Lúc ăn cơm Long Thành chỉ vào bản mà nói với Trương Dương cùng Long Phong, trước đó bọn họ vẫn đều ở những chỗ phồn hoa, cho dù có ít người cũng sẽ không đến nỗi vắng vẻ, lúc ăn cơm nhất định có thể tìm được phố xá mà đặt chân.
Không giống như hiện tại, hai giờ chiều rồi mới tìm được một trấn nhỏ.
Không tiến vào vùng tây bắc thì không trải nghiệm được loại cảm giác đại địa rộng lớn thế này.
Long Phong nhìn bản đồ một chút, ngay sau đó cười nói:
- Không sao cả, cứ tiếp tục tiến lên là được, chúng ta đã chuẩn bị nhiều đồ đạc, không có chỗ đặt chân thì sẽ tự dựng lều vải, không phải có mang theo súng săn sao? Vừa khéo có thể chuẩn bị mấy món dân dã, tay nghề của Trương Dương nhưng là rất khá mà!
- Được, không thành vấn đề, tôi không sánh bằng Ngô Chí Quốc, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho các anh phải thất vọng!
Trương Dương khẽ mỉm cười gật đầu đồng ý.
Muốn nói tay nghề nấu nướng tốt nhất thì chính là Ngô Chí Quốc, đặc biệt là nhân tiện chế biến mấy món ăn dân dã thì so với Trương Dương tay nghề còn tốt hơn rất nhiều.
Đây cũng là bị bức ép, chính mình quá thích thú chuyện ăn uống mà người khác làm lại không thỏa mãn được khẩu vị nên chỉ có thể tự mình đi làm.
- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, chúng ta vẫn cứ tiến về phía trước đi, đêm nay đi tới đâu sẽ dừng ở đó!
Long Thành lập tức gật đầu một cái, sở dĩ anh ta nói như vậy chính là lo lắng cho Trương Dương cùng Long Phong, lần này đi cùng bọn họ ở đều là khách sạn cao cấp, nay bỗng nhiên ở lều vải sợ bọn họ không quen.
- Chít chít chi!
- Ky ky ky!
Thiểm Điện và Vô Ảnh lúc này cũng đều kêu lên, hai ngày qua hai tên tiểu tử này vô cùng hoạt bát, đi tới chỗ nào cũng đều sẽ nhảy ra chạy quanh một phen.
Đối với bọn nó mà nói cơ hội ra ngoài để rèn luyện một cách thuần túy cũng rất ít , nhưng đáng tiếc bọn chúng có thông minh hơn nữa thì cũng chỉ là linh thú, lúc ở Đại phật Nhạc sơn cũng không có bất kỳ cảm ngộ nào, giờ thì chúng nó đều đang nghịch nước.
Bữa trưa lcũng không hấp dẫn gì mấy, ngay cả tài xế xe hàng đều không ăn gì nhiều, sau khi ăn uống đơn giản một chút thì mọi người liền tiếp tục xuất phát.
Tiếp đến trên đường xe cộ ngày càng ít đi, không giống trước đó đi trên đường khắp nơi đều là xe qua lại, mười mấy phút hay nửa giờ không gặp một chiếc xe nào cũng là rất bình thường.
Bốn phía xung quanh đường cái cũng không phải là ruộng nước hay nhà cửa, xa xa nhìn tới có thể thấy đại thảo nguyên mênh mông vô bờ, cỏ ở đây cũng không tính là cao, chỉ là một mảnh xanh mượt, trông như một tấm thảm lớn màu xanh lục.
Xe ít nhưng đường cũng không xấu, xe của bọn hắn chạy với tốc độ cũng không chậm, một mạch phóng nhanh về phía trước, lúc trời chạng vạng tối thì đã đi được mấy trăm km.
Buổi tối quả nhiên tìm không được chỗ dừng chân, Trương Dương cùng Long Phong cầm theo súng săn đi săn thú, Long Thành thì lại cùng tài xế xe hàng dựng lều vải.
Tổng cộng dựng lên ba cái lều vải, tài xế xe hàng có chỗ ngủ trên xe, ngủ trên xe đối với anh ta mà nói an toàn hơn chút.
- Ông chủ, kỳ thực nếu để cho tôi nói thì không nên đi như thế, đi xa hơn một chút đến đường cái Tây Thanh thì hay hơn, bên kia đường nhiều xe, cũng an toàn, bên này là đường mới sửa xong, người ít mà trên đường cũng không an toàn!
Tài xế xe hàng tên là Hoắc Lập, bốn mươi sáu tuổi, bình thường không nói gì cả, lúc dựng lều vải mới nhắc nhở Long Thành vài câu.
- Lão Hoắc, anh nói không an toàn là có ý gì?
Long Thành ngẩng đầu, hơi có chút kinh ngạc, bên này anh ta cũng chưa từng tới, chỉ là nghe nói qua một ít, đối với tình hình ở bên này cũng là không hiểu rõ lắm.
- Bên này có chó sói, bọn săn trộm, còn có đám người thuần túy dựa vào chặn đường người ta mà mưu sinh, vạn nhất gặp phải thì xe hàng này của ông liền không an toàn rồi!
Anh ta chỉ chỉ vào chiếc xe hàng của chính mình, những ngày qua anh ta vẫn theo giúp khuân hàng lên xe, biết Long Thành mua đều là quà cáp quý, đừng thấy trên xe đồ vật không nhiều, có thể so với mấy xe hàng bình thường anh ta sắp xếp gọn còn có giá trị cao hơn.
- Chặn đường à, tôi hiểu rồi, anh yên tâm đi, không có việc gì!
Long Thành trên mặt lại xuất hiện vẻ tươi cười, anh ta còn tưởng rằng không an toàn là cái gì, thì ra là nơi này cũng có cướp đường.
Kỳ thực cướp đường khắp nơi trên toàn quốc đều có, hiện tại đã đỡ hơn, mười năm trước thì lại càng nhiều, đám cướp đường này không hề giống giặc cướp trong truyền thuyết, vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa.
Bọn họ thuần túy chỉ là cướp ít đồ, nếu như trên xe nhiều người, bọn họ còn có thể chủ động bỏ chạy.
Cũng có một số cướp đường hung hãn gần giống với cướp, nhưng loại người này đều sẽ bị chính quyền trấn áp, mấy năm gần đây hầu như đã biến mất, cũng chỉ có chỗ này xa xôi mới tồn tại một ít như vậy.
- Tôi biết các anh có súng săn, nhưng bọn chúng cũng có, nếu thật sự dùng đến thứ này cũng sẽ không tốt, cẩn thận mới là hơn!
Thấy Long Thành không nghe mình khuyên, lão Hoắc dù sao cũng hơi thất vọng, sau khi nói xong lại lầu bầu vài câu, giúp Long Thành dựng xong lều vải thì anh ta cũng liền trở về trên xe.
Đồ đạc không phải của anh ta, anh ta chỉ giúp việc vận chuyển, Long Thành không nghe thì anh ta cũng chịu.
Nơi này cướp đường cũng không phải là loại cùng hung cực ác chỉ giựt tiền không tiếc mạng như vậy, coi như thật sự gặp phải thì người ta cũng sẽ không cần cái xe chở hàng nhỏ rách nát này.
Tuy nói như thế nhưng nếu có thể không gặp phải thì vẫn là hơn, cánh lái xe đều rất kiêng kỵ đối với đám người này.
Anh ta cũng là trước đó chạy qua con đường này, mới biết được những chuyện đó.
Long Thành không biết suy nghĩ của anh ta, mà dù có biết cũng sẽ không lo lắng, trên xe có hai đại cao thủ, nếu mấy gã cướp đường muốn làm gì thì chi bằng tìm lọ đậu hũ vục mặt vô mà chết cho rồi.
Đừng nói Trương Dương cùng Long Thành, chỉ riêng Thiểm đã có thể đối phó với cả đám cướp đường, trong lòng anh ta thật không hề có một chút lo lắng.
Đám cướp đường này không xuất hiện thì còn may, nếu xuất hiện thì xui xẻo nhất định là bọn họ.
Nhưng nơi này cũng không phải là chỗ Lý gia quan tâm, nơi này bị khai phá quá nghiêm trọng, đã sớm không còn là chốn ẩn cư tịnh thổ, dù là đám người tu luyện nội kình nơi khác thì cũng rất ít tới chỗ này.
Sau khi đi dạo một ngày trên núi Nga Mi, cảm thụ một lần văn hóa Phật giáo, ba người đám Trương Dương liền lập tức xuất phát.
Bọn hắn tới núi Nga Mi cũng chỉ là tham quan cho biết, cảm giác mà núi Nga Mi mang lại cho bọn hắn còn không bằng Đại phật ở Nhạc sơn, Đại phật khiến Long Phong có được cảm ngộ, nơi này lại không có.
Nói đến Long Phong thì y quả cũng là có chút lòng tham, tỉnh ngộ ở đâu ra nhiều như vậy, y có thể gặp một lần cũng đã là cơ duyên lớn lao rồi.
Từ núi Nga Mi một mạch thẳng hướng tây bắc, sau một ngày ba người liền đến núi Thanh Thành, Lý Trường Phong chính là đi về hướng này, cũng không biết bây giờ ông ta đã tới nhà chưa, đã vì bọn hắn mà chuẩn bị kỹ càng hầu nhi tửu hay chưa.
Không ngừng lại ở núi Thanh Thành mà trực tiếp tiến về hướng tây bắc, vào đến trong địa bàn tỉnh Thanh Hồ.
Tỉnh Thanh Hồ ở vào khu vực tây bắc, đây đã là vùng dân cư thưa thớt.
Chiếc xe hàng hai thùng kia vẫn theo bọn họ, Long Thành đã trả tiền xe rất cao nên người ta cũng vui vẻ đi theo một tài chủ như vậy.
Cái thùng xe vốn rất rộng rãi kia hiện tại đã chất đầy đồ đạc hết một nửa khoang, đều là quà cáp Long Thành mua, mỗi một món đều có giá trị không nhỏ, những lễ vật này liền tiêu hao mất của anh ta không ít tiền.
- Trương Dương, tiền bối, đến phía trước không xa chúng ta liền tiến vào thảo nguyên rồi, đén đó trên đường sẽ càng vắng vẻ ít người!
Buổi trưa mấy người dừng lại nghỉ ngơi tại một thôn trấn, nơi này chỉ có một quán cơm rất bình dân, bọn họ liền dừng lại ở đây ăn cơm.
Lúc ăn cơm Long Thành chỉ vào bản mà nói với Trương Dương cùng Long Phong, trước đó bọn họ vẫn đều ở những chỗ phồn hoa, cho dù có ít người cũng sẽ không đến nỗi vắng vẻ, lúc ăn cơm nhất định có thể tìm được phố xá mà đặt chân.
Không giống như hiện tại, hai giờ chiều rồi mới tìm được một trấn nhỏ.
Không tiến vào vùng tây bắc thì không trải nghiệm được loại cảm giác đại địa rộng lớn thế này.
Long Phong nhìn bản đồ một chút, ngay sau đó cười nói:
- Không sao cả, cứ tiếp tục tiến lên là được, chúng ta đã chuẩn bị nhiều đồ đạc, không có chỗ đặt chân thì sẽ tự dựng lều vải, không phải có mang theo súng săn sao? Vừa khéo có thể chuẩn bị mấy món dân dã, tay nghề của Trương Dương nhưng là rất khá mà!
- Được, không thành vấn đề, tôi không sánh bằng Ngô Chí Quốc, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho các anh phải thất vọng!
Trương Dương khẽ mỉm cười gật đầu đồng ý.
Muốn nói tay nghề nấu nướng tốt nhất thì chính là Ngô Chí Quốc, đặc biệt là nhân tiện chế biến mấy món ăn dân dã thì so với Trương Dương tay nghề còn tốt hơn rất nhiều.
Đây cũng là bị bức ép, chính mình quá thích thú chuyện ăn uống mà người khác làm lại không thỏa mãn được khẩu vị nên chỉ có thể tự mình đi làm.
- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, chúng ta vẫn cứ tiến về phía trước đi, đêm nay đi tới đâu sẽ dừng ở đó!
Long Thành lập tức gật đầu một cái, sở dĩ anh ta nói như vậy chính là lo lắng cho Trương Dương cùng Long Phong, lần này đi cùng bọn họ ở đều là khách sạn cao cấp, nay bỗng nhiên ở lều vải sợ bọn họ không quen.
- Chít chít chi!
- Ky ky ky!
Thiểm Điện và Vô Ảnh lúc này cũng đều kêu lên, hai ngày qua hai tên tiểu tử này vô cùng hoạt bát, đi tới chỗ nào cũng đều sẽ nhảy ra chạy quanh một phen.
Đối với bọn nó mà nói cơ hội ra ngoài để rèn luyện một cách thuần túy cũng rất ít , nhưng đáng tiếc bọn chúng có thông minh hơn nữa thì cũng chỉ là linh thú, lúc ở Đại phật Nhạc sơn cũng không có bất kỳ cảm ngộ nào, giờ thì chúng nó đều đang nghịch nước.
Bữa trưa lcũng không hấp dẫn gì mấy, ngay cả tài xế xe hàng đều không ăn gì nhiều, sau khi ăn uống đơn giản một chút thì mọi người liền tiếp tục xuất phát.
Tiếp đến trên đường xe cộ ngày càng ít đi, không giống trước đó đi trên đường khắp nơi đều là xe qua lại, mười mấy phút hay nửa giờ không gặp một chiếc xe nào cũng là rất bình thường.
Bốn phía xung quanh đường cái cũng không phải là ruộng nước hay nhà cửa, xa xa nhìn tới có thể thấy đại thảo nguyên mênh mông vô bờ, cỏ ở đây cũng không tính là cao, chỉ là một mảnh xanh mượt, trông như một tấm thảm lớn màu xanh lục.
Xe ít nhưng đường cũng không xấu, xe của bọn hắn chạy với tốc độ cũng không chậm, một mạch phóng nhanh về phía trước, lúc trời chạng vạng tối thì đã đi được mấy trăm km.
Buổi tối quả nhiên tìm không được chỗ dừng chân, Trương Dương cùng Long Phong cầm theo súng săn đi săn thú, Long Thành thì lại cùng tài xế xe hàng dựng lều vải.
Tổng cộng dựng lên ba cái lều vải, tài xế xe hàng có chỗ ngủ trên xe, ngủ trên xe đối với anh ta mà nói an toàn hơn chút.
- Ông chủ, kỳ thực nếu để cho tôi nói thì không nên đi như thế, đi xa hơn một chút đến đường cái Tây Thanh thì hay hơn, bên kia đường nhiều xe, cũng an toàn, bên này là đường mới sửa xong, người ít mà trên đường cũng không an toàn!
Tài xế xe hàng tên là Hoắc Lập, bốn mươi sáu tuổi, bình thường không nói gì cả, lúc dựng lều vải mới nhắc nhở Long Thành vài câu.
- Lão Hoắc, anh nói không an toàn là có ý gì?
Long Thành ngẩng đầu, hơi có chút kinh ngạc, bên này anh ta cũng chưa từng tới, chỉ là nghe nói qua một ít, đối với tình hình ở bên này cũng là không hiểu rõ lắm.
- Bên này có chó sói, bọn săn trộm, còn có đám người thuần túy dựa vào chặn đường người ta mà mưu sinh, vạn nhất gặp phải thì xe hàng này của ông liền không an toàn rồi!
Anh ta chỉ chỉ vào chiếc xe hàng của chính mình, những ngày qua anh ta vẫn theo giúp khuân hàng lên xe, biết Long Thành mua đều là quà cáp quý, đừng thấy trên xe đồ vật không nhiều, có thể so với mấy xe hàng bình thường anh ta sắp xếp gọn còn có giá trị cao hơn.
- Chặn đường à, tôi hiểu rồi, anh yên tâm đi, không có việc gì!
Long Thành trên mặt lại xuất hiện vẻ tươi cười, anh ta còn tưởng rằng không an toàn là cái gì, thì ra là nơi này cũng có cướp đường.
Kỳ thực cướp đường khắp nơi trên toàn quốc đều có, hiện tại đã đỡ hơn, mười năm trước thì lại càng nhiều, đám cướp đường này không hề giống giặc cướp trong truyền thuyết, vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa.
Bọn họ thuần túy chỉ là cướp ít đồ, nếu như trên xe nhiều người, bọn họ còn có thể chủ động bỏ chạy.
Cũng có một số cướp đường hung hãn gần giống với cướp, nhưng loại người này đều sẽ bị chính quyền trấn áp, mấy năm gần đây hầu như đã biến mất, cũng chỉ có chỗ này xa xôi mới tồn tại một ít như vậy.
- Tôi biết các anh có súng săn, nhưng bọn chúng cũng có, nếu thật sự dùng đến thứ này cũng sẽ không tốt, cẩn thận mới là hơn!
Thấy Long Thành không nghe mình khuyên, lão Hoắc dù sao cũng hơi thất vọng, sau khi nói xong lại lầu bầu vài câu, giúp Long Thành dựng xong lều vải thì anh ta cũng liền trở về trên xe.
Đồ đạc không phải của anh ta, anh ta chỉ giúp việc vận chuyển, Long Thành không nghe thì anh ta cũng chịu.
Nơi này cướp đường cũng không phải là loại cùng hung cực ác chỉ giựt tiền không tiếc mạng như vậy, coi như thật sự gặp phải thì người ta cũng sẽ không cần cái xe chở hàng nhỏ rách nát này.
Tuy nói như thế nhưng nếu có thể không gặp phải thì vẫn là hơn, cánh lái xe đều rất kiêng kỵ đối với đám người này.
Anh ta cũng là trước đó chạy qua con đường này, mới biết được những chuyện đó.
Long Thành không biết suy nghĩ của anh ta, mà dù có biết cũng sẽ không lo lắng, trên xe có hai đại cao thủ, nếu mấy gã cướp đường muốn làm gì thì chi bằng tìm lọ đậu hũ vục mặt vô mà chết cho rồi.
Đừng nói Trương Dương cùng Long Thành, chỉ riêng Thiểm đã có thể đối phó với cả đám cướp đường, trong lòng anh ta thật không hề có một chút lo lắng.
Đám cướp đường này không xuất hiện thì còn may, nếu xuất hiện thì xui xẻo nhất định là bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.