Chương 95: Tăng giá
Chín mươi chín dùng thư sinh
28/05/2013
Trương Dương cũng đứng dậy, thoáng thở hắt ra một hơi. Bệnh tình ông lão thật ra cũng không phức tạp, chỉ là trúng độc sau đó dẫn phát ra bệnh tim, cũng may bên người có mang loại thuốc rất tốt, người nhà cho uống thuốc, bằng không thì phỏng chừng đã sớm mất mạng. Hơn nữa anh chàng kia xử lý rất tốt, sau khi bệnh tim ông lão đột phát thì quả thực không thích hợp bị lôi kéo lộn xộn, trước đó nếu là có người đỡ ông ta dậy, hoặc là tìm thứ gì cáng lên thì cũng có khả năng xuất hiện chuyện không ngờ khác, không chờ được Trương Dương đến cứu. Bất kể nói thế nào, hiện tại kết quả là tốt đẹp, Trương Dương tuy rằng không thể giúp ông lão giải độc hoàn toàn nhưng ít ra cũng kiểm soát được, bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Xe cứu thương đã đến trước cửa, trên xe các y bác sĩ cũng đều chạy xuống.
- Tiểu Dũng!
Đang chuẩn bị nghênh tiếp bác sĩ thì anh chàng kia bỗng nhiên quay đầu lại, trên mặt còn mang theo một vẻ mừng rỡ như điên. Ông lão nằm trên mặt đất đã mở mắt ra, vừa nãy người lên tiếng gọi anh ta chính là ông lão này, tuy rằng thanh âm rất nhỏ nhưng xung quanh lúc này rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghe được.
- Có con đây, ông nội, ông cảm giác thế nào rồi ạ?
Anh chàng vội vàng ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nâng ông lão lên, rất cẩn thận hỏi một câu.
- Phù, dìu ông lên!
Ông lão gian nan phun ra vài chữ, anh chàng lại lộ ra chút do dự, ngẩng đầu nhìn Trương Dương. Trương Dương thì lại nhẹ nhàng gật đầu với anh ta một cái, bệnh tình của ông lão đã được hắn kiểm soát, lúc này sẽ đứng lên sẽ không có trở ngại gì nữa nên cũng không cần thiết để ông lão tuổi cao như vậy nằm mãi trên mặt đất.
- Được rồi, chậm thôi ông ạ!
Thấy Trương Dương gật đầu, anh chàng kia lập tức nhẹ nhàng nâng ông lão lên, biểu hiện vừa nãy của Trương Dương cùng với việc ông lão đã tỉnh khiến mọi người thừa nhận thân phận bác sĩ của hắn. Không chỉ là bác sĩ, còn là một bác sĩ rất lợi hại. Bác sĩ đã đến, nhìn thấy bộ dạng của bọn họ thì thoáng nhíu mày nhưng vẫn tiến hành kiểm tra cho ông lão, để ông nằm lên cáng cứu thương trên xe.
- Bên trong cơ thể ông ấy chính là độc dược hoa Thiết Hải Đường, loại độc chất này bình thường không có tác dụng gì chí mạng, nhưng sẽ kích phát tim đập nhanh, mạch đập yếu đi, nếu là người bệnh tim mà trúng phải loại độc chất này thì sẽ vô cùng nguy hiểm!
Trương Dương đột nhiên nói với anh chàng kia một câu, anh ta hơi sững sờ rồi quay đầu lại kinh ngạc nhìn Trương Dương. Anh chàng là người thông minh, ý tứ trong lời nói của Trương Dương anh ta rất rõ ràng, loại độc chất này đối với người bình thường nguy hại không lớn, người có sức miễn dịch cao thậm chí có thể tự lành, nhưng đối với người có bệnh tim mà nói, nó không khác gì loại độc dược đỉnh cấp Hạc đỉnh hồng. Thực sự là nếu như vậy, ông lão lần này trúng độc có vẻ hơi kỳ lạ, ngay cả Trương Dương cũng có thể nhìn ra được vấn đề, anh ta không thể nào không biết.
- Ơn lớn của tiên sinh, Tần Dũng xin ghi nhớ, không biết tiên sinh có thời gian cùng chúng tôi vào bệnh viện một chuyến hay không?
Anh chàng cung kính khom người nói với Trương Dương một câu, anh ta đối với Trương Dương cũng không còn hoài nghi, nếu không đúng bệnh thì ông nội của anh ta cũng không thể nào trực tiếp tỉnh lại.
- Bệnh viện thì thôi tôi không đi nữa, lúc giải độc bảo họ cẩn thận một chút, độc hoa Thiết đường dùng thuốc giải độc bình thường cũng có thể thanh trừ đi, chú ý quan sát ông lão, nếu là có biểu hiện gì khác thì cứ liên hệ với tôi!
Trương Dương khẽ lắc đầu nhưng vẫn đem số điện thoại di động của mình cho anh chàng này, phòng ngừa xuất hiện điều gì khác bất ngờ, cứu người phải cứu đến nơi luôn là phong cách của hắn.
Thiết Hải Đường hay còn gọi là Hổ thích mai, là một loại thực vật lưỡng tính, vốn có nguồn gốc từ khu vực nhiệt đới màu mỡ đặc thù ở châu Phi. Thiết Hải Đường là loài độc vật, có thể nói toàn thân đều có độc, trong đó độc tính lớn nhất chính là nhựa của nó, có kích thích mạnh đối với da dẻ, nếu là ăn uống phải còn có thể khiến cho buồn nôn, váng đầu, nôn mửa các loại triệu chứng, nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ gây tử vong. Hoa Thiết Hải Đường rất đẹp nhưng mùi lại rất khó ngửi, vị lão tiên sinh này trúng phải chính là độc hoa Thiết Hải Đường, nói như vậy là để thấy loại độc vật có mùi vị gay mũi này rất khó khiến người ta trực tiếp trúng chiêu, ông lão này nếu như không phải là mình không cẩn thận thì chuyện kia liền phức tạp hơn rất nhiều, rất có thể là do có người làm. Biết ông ta có bệnh tim mới cố ý hạ loại độc từ hoa này, như vậy cuối cùng xảy ra vấn đề thì cũng như là bệnh tim đột phát, không ai sẽ nghĩ tới nguyên do khác. Cũng chính vì như thế, Trương Dương không muốn cùng anh chàng kia đi bệnh viện, hắn chỉ là một bác sĩ, cứu người rồi là được, sự việc loại này rất phức tạp nên hoặc là giao cho cảnh sát, hoặc là để chính bọn họ xử lý. Ngược lại điều hắn nên nói, đều đã nói qua, nên làm cũng đều đã làm rồi. Xe cứu thương nhanh chóng rời khỏi, người bên cạnh ông lão cũng đều theo xe cứu thương đi rồi, khác trọ cùng nhân viên làm việc trong khách sạn cũng chầm chậm tản ra, cổng khách sạn lại khôi phục dáng vẻ bình thường.
- Trương Dương, lợi hại thật!
Tô Triển Đào tựa bên Trương Dương, trực tiếp giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ rất bội phục nhìn hắn. Một bên là Ngô Thắng, trên mặt cũng mang theo vẻ rất mực kinh ngạc, nhìn chằm chằm Trương Dương, không biết là đang nghĩ cái gì nữa.
- Ông ta cũng không phải mắc bệnh gì nặng, nếu không trúng độc thì cũng sẽ không xuất hiện chuyện bất ngờ này, đi thôi, chúng ta trở lại nghỉ ngơi!
Trương Dương mỉm cười lắc đầu một cái, trải qua chuyện rắc rối như thế, bọn họ đều cảm giác càng mệt mỏi hơn, tất cả đều tiến vào phòng đã thuê. Từ giờ đến tối còn có chút thời gian, hai người ai nấy trở về phòng ngủ, Ngô Thắng thì lại chính mình ngược về khu chợ, mấy cửa tiệm của Tô Triển Đào vẫn còn cần anh ta tới trông nom. Ngủ nghê hai tiếng, sau khi đứng lên Trương Dương cảm giác tinh thần hồi phục rất nhiều, hôm nay hắn giúp ông lão kia chữa bệnh cũng không dùng mất bao nhiêu nội kình, bây giờ thì toàn bộ đều đã khôi phục. Dù sao chỉ là trúng độc bình thường, nếu không có mối nguy hiểm bệnh tim, cũng sẽ không biến thành như vậy. Gõ cửa phòng Tô Triển Đào thì anh chàng này còn đang ngủ, bị Trương Dương mơ mơ màng màng kêu dậy mới đi rửa mặt, Tô Triển Đào lái xe suốt dọc đường, so với Trương Dương càng mệt, cũng là cần ngủ nhiều hơn một chút. Rửa mặt xong xuôi, hai người cùng nhau xuống lầu, nếu không phải đã đến giờ cơm tối, Trương Dương cũng sẽ không gọi anh ta, lúc này mà ngủ tiếp rất có thể sẽ trực tiếp ngủ thẳng đến 12 giờ, làm như vậy thì đồng hồ sinh học sẽ biến loạn về thời gian, hơn nữa đối với cơ thể cũng không tốt.
- Tiên sinh, chào ngài!
Mới ra thang máy, xa xa liền thấy có anh chàng mặc áo sơmi màu trắng, dáng vẻ rất khôi ngô nghênh đón, quay về Trương Dương trước tiên là khom người hành lễ, còn có vẻ rất cung kính.
- Anh là…?
- Tôi là bảo tiêu cho Tần tiên sinh, Tần tiên sinh cố ý phân phó cho tôi qua đây, ông ấy đang ở bệnh viện không thể tới được nên cho tôi tới bày tỏ lòng biết ơn của ông ấy với ngài!
Anh chàng cung kính đáp, lúc nói chuyện còn lấy ra một cái rương nhỏ, trực tiếp đưa cho Trương Dương. Rương nhỏ rất nhẹ, Trương Dương mở ra xong thì kinh ngạc phát hiện bên trong có một hộp kim bạc loại tốt, bên cạnh còn đặt một tờ chi phiếu. Lúc chiều sau khi xe cứu thương tới, Trương Dương cũng không hề nhổ mấy cây kim ra, đều bị ông lão mang tới bệnh viện. Kim bạc không đáng giá mấy đồng tiền, Trương Dương vốn định tự mình ra ngoài mua thêm một bộ, cũng không tính toán gì, ngược lại nơi này là Tiêu ấp nên có rất nhiều người bán thứ này, dù sao đó là đồ của bệnh viện, hắn cũng muốn trao trả lại cho bệnh viện. Chỉ là không nghĩ tới, anh chàng kia lại chu đáo như vậy, đã chuẩn bị cho hắn rồi.
- 200 ngàn, nhiều quá ta!
Tô Triển Đào nhìn thoáng qua tấm chi phiếu rồi lập tức cười cười, con số trên tấm chi phiếu này không nhỏ, 200 ngàn nhân dân tệ lận, thời đại này mà một lần có thể đem 200 ngàn ra cảm tạ người ta, nhất định phải là đại gia chân chính. Cũng như Tô Thiệu Hoa, lần đầu đưa lễ vật cho Trương Dương đã có giá trị mười mấy vạn.
- Giúp tôi cảm tạ Tần tiên sinh, chỗ quà này tôi xin nhận, cũng xin chúc lão tiên sinh sớm ngày khoả lại!
Trương Dương khẽ mỉm cười, khép cái rương nhỏ lại, nhẹ nhàng nói một câu. Anh chàng bảo tiêu gật đầu, lần thứ hai khom người hành lễ, lúc này mới xoay người rời đi, nhiệm vụ của anh ta vốn chính là đến tặng đồ cho Trương Dương, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, anh ta cũng bất tất phải lưu lại chỗ này. Con ngươi Tô Triển Đào ngược lại là chuyển động, thoáng có vẻ hơi kinh ngạc nhưng lại lập tức khôi phục vẻ bình thường. Anh ta vốn tưởng rằng Trương Dương đối với chỗ tiền 200 ngàn kia sẽ khiêm tốn một chút rồi cuối cùng mới nhận, không nghĩ Trương Dương lại không hề khách khí, cứ như vậy mà trực tiếp nhận lấy, hơn nữa vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi nào. Nhưng tính cách như vậy lại khiến anh ta rất khoái, anh ta cũng không thích những kẻ dáng vẻ kệch cỡm, rõ ràng muốn mà nhất định phải đẩy qua đẩy lại một phen. Trương Dương cũng không biết Tô Triển Đào hiện đang suy nghĩ gì nên chỉ có thể cười trừ. 200 ngàn này được Trương Dương xem như là phí xem bệnh, kiếp trước khám bệnh cho đám nhà giàu, có rất nhiều người hắn đều nhận cái giá cao hơn so với mức này, trong mắt hắn đây thuần túy là chuyện bình thường. Hắn là bác sĩ, cứu người là bổn phận của hắn nhưng hắn không phải Lôi Phong(*thanh liêm), sẽ không đến mức lễ vật người ta đưa tới cửa cảm tạ cũng từ chối, chỉ cần là hắn đáng nhận được thì hắn cũng cứ yên tâm thoải mái mà nhận lấy. Huống chi, Trương Dương kiếp trước thường nghe bố hắn kể chuyện “Làm ơn mắc oán”, bác sĩ rất dễ làm ơn với người ta, nếu là không phải báo đáp thì ngược lại sẽ khiến họ cảm giác khó chịu, thậm chí có kết quả ngược lại. Cho nên, bất kể là kiếp trước hay là hiện tại, chỉ cần Trương Dương bỏ công ra thì nếu người khác muốn cảm tạ hắn cũng chưa bao giờ từ chối, lúc trước Tô Thiệu Hoa đưa cho hắn cái chén cổ cũng là thế, hắn cũng không hề chối từ, liền trực tiếp nhận lấy. Hai người đồng thời đi ra ngoài, vừa ra cửa Ngô Thắng liền tới đón. Ngô Thắng tới được một lúc, vẫn chờ ở cửa, trên tay anh ta còn cầm vài tờ giấy trắng dùng đánh văn bản. Những văn bản này không dùng túi chứa mà cứ đặt trong tay như vậy, Trương Dương bọn họ vừa lên xe, anh ta liền đem văn bản trong tay tất cả đều giao cho Tô Triển Đào. Những văn bản này, đều là xu thế giá cả tam thất gần đây, Tô Triển Đào trước khi nghỉ ngơi chiều hôm qua đã giao phó anh ta thu thập những thứ này, năng lực làm việc của Ngô Thắng khá lắm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã đem tất cả bảng giá tam thất trong gần một tháng gom hết lại đây.
- Gói hai mươi củ tam thất đã có giá cao như vậy rồi!
Mới vừa nhìn thoáng qua, Tô Triển Đào liền kinh ngạc kêu lên một tiếng, cái anh ta đang cầm là bảng giá mới nhất, hai mươi củ tam thất giá đã tăng tới hơn trăm tệ một 1 kg, hắn nhớ lần trước lúc rời đi, hai mươi củ tam thất giá cũng không quá ba mươi tệ gì đó, mới qua thời gian hơn nửa tháng đã tăng gần gấp đôi. Lúc này tim Tô Triển Đào cũng không nhịn được là đập nhanh hơn, hắn rõ ràng, đây thật sự là có nhà cái đang gom mua tam thất, chỉ là nhập lúc nào, làm sao, bán ra như thế nào cũng cần cố gắng tính toán một chút, nếu như tính toán chuẩn, lần này nhất định có thể kiếm một khoản. Nghĩ tới đây, anh ta lại liếc nhìn Trương Dương, nếu như Trương Dương thật sự có tin tức, bọn họ sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực, hơn nữa nhất định có thể kiếm bộn tiền.
- Tiểu Dũng!
Đang chuẩn bị nghênh tiếp bác sĩ thì anh chàng kia bỗng nhiên quay đầu lại, trên mặt còn mang theo một vẻ mừng rỡ như điên. Ông lão nằm trên mặt đất đã mở mắt ra, vừa nãy người lên tiếng gọi anh ta chính là ông lão này, tuy rằng thanh âm rất nhỏ nhưng xung quanh lúc này rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghe được.
- Có con đây, ông nội, ông cảm giác thế nào rồi ạ?
Anh chàng vội vàng ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nâng ông lão lên, rất cẩn thận hỏi một câu.
- Phù, dìu ông lên!
Ông lão gian nan phun ra vài chữ, anh chàng lại lộ ra chút do dự, ngẩng đầu nhìn Trương Dương. Trương Dương thì lại nhẹ nhàng gật đầu với anh ta một cái, bệnh tình của ông lão đã được hắn kiểm soát, lúc này sẽ đứng lên sẽ không có trở ngại gì nữa nên cũng không cần thiết để ông lão tuổi cao như vậy nằm mãi trên mặt đất.
- Được rồi, chậm thôi ông ạ!
Thấy Trương Dương gật đầu, anh chàng kia lập tức nhẹ nhàng nâng ông lão lên, biểu hiện vừa nãy của Trương Dương cùng với việc ông lão đã tỉnh khiến mọi người thừa nhận thân phận bác sĩ của hắn. Không chỉ là bác sĩ, còn là một bác sĩ rất lợi hại. Bác sĩ đã đến, nhìn thấy bộ dạng của bọn họ thì thoáng nhíu mày nhưng vẫn tiến hành kiểm tra cho ông lão, để ông nằm lên cáng cứu thương trên xe.
- Bên trong cơ thể ông ấy chính là độc dược hoa Thiết Hải Đường, loại độc chất này bình thường không có tác dụng gì chí mạng, nhưng sẽ kích phát tim đập nhanh, mạch đập yếu đi, nếu là người bệnh tim mà trúng phải loại độc chất này thì sẽ vô cùng nguy hiểm!
Trương Dương đột nhiên nói với anh chàng kia một câu, anh ta hơi sững sờ rồi quay đầu lại kinh ngạc nhìn Trương Dương. Anh chàng là người thông minh, ý tứ trong lời nói của Trương Dương anh ta rất rõ ràng, loại độc chất này đối với người bình thường nguy hại không lớn, người có sức miễn dịch cao thậm chí có thể tự lành, nhưng đối với người có bệnh tim mà nói, nó không khác gì loại độc dược đỉnh cấp Hạc đỉnh hồng. Thực sự là nếu như vậy, ông lão lần này trúng độc có vẻ hơi kỳ lạ, ngay cả Trương Dương cũng có thể nhìn ra được vấn đề, anh ta không thể nào không biết.
- Ơn lớn của tiên sinh, Tần Dũng xin ghi nhớ, không biết tiên sinh có thời gian cùng chúng tôi vào bệnh viện một chuyến hay không?
Anh chàng cung kính khom người nói với Trương Dương một câu, anh ta đối với Trương Dương cũng không còn hoài nghi, nếu không đúng bệnh thì ông nội của anh ta cũng không thể nào trực tiếp tỉnh lại.
- Bệnh viện thì thôi tôi không đi nữa, lúc giải độc bảo họ cẩn thận một chút, độc hoa Thiết đường dùng thuốc giải độc bình thường cũng có thể thanh trừ đi, chú ý quan sát ông lão, nếu là có biểu hiện gì khác thì cứ liên hệ với tôi!
Trương Dương khẽ lắc đầu nhưng vẫn đem số điện thoại di động của mình cho anh chàng này, phòng ngừa xuất hiện điều gì khác bất ngờ, cứu người phải cứu đến nơi luôn là phong cách của hắn.
Thiết Hải Đường hay còn gọi là Hổ thích mai, là một loại thực vật lưỡng tính, vốn có nguồn gốc từ khu vực nhiệt đới màu mỡ đặc thù ở châu Phi. Thiết Hải Đường là loài độc vật, có thể nói toàn thân đều có độc, trong đó độc tính lớn nhất chính là nhựa của nó, có kích thích mạnh đối với da dẻ, nếu là ăn uống phải còn có thể khiến cho buồn nôn, váng đầu, nôn mửa các loại triệu chứng, nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ gây tử vong. Hoa Thiết Hải Đường rất đẹp nhưng mùi lại rất khó ngửi, vị lão tiên sinh này trúng phải chính là độc hoa Thiết Hải Đường, nói như vậy là để thấy loại độc vật có mùi vị gay mũi này rất khó khiến người ta trực tiếp trúng chiêu, ông lão này nếu như không phải là mình không cẩn thận thì chuyện kia liền phức tạp hơn rất nhiều, rất có thể là do có người làm. Biết ông ta có bệnh tim mới cố ý hạ loại độc từ hoa này, như vậy cuối cùng xảy ra vấn đề thì cũng như là bệnh tim đột phát, không ai sẽ nghĩ tới nguyên do khác. Cũng chính vì như thế, Trương Dương không muốn cùng anh chàng kia đi bệnh viện, hắn chỉ là một bác sĩ, cứu người rồi là được, sự việc loại này rất phức tạp nên hoặc là giao cho cảnh sát, hoặc là để chính bọn họ xử lý. Ngược lại điều hắn nên nói, đều đã nói qua, nên làm cũng đều đã làm rồi. Xe cứu thương nhanh chóng rời khỏi, người bên cạnh ông lão cũng đều theo xe cứu thương đi rồi, khác trọ cùng nhân viên làm việc trong khách sạn cũng chầm chậm tản ra, cổng khách sạn lại khôi phục dáng vẻ bình thường.
- Trương Dương, lợi hại thật!
Tô Triển Đào tựa bên Trương Dương, trực tiếp giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ rất bội phục nhìn hắn. Một bên là Ngô Thắng, trên mặt cũng mang theo vẻ rất mực kinh ngạc, nhìn chằm chằm Trương Dương, không biết là đang nghĩ cái gì nữa.
- Ông ta cũng không phải mắc bệnh gì nặng, nếu không trúng độc thì cũng sẽ không xuất hiện chuyện bất ngờ này, đi thôi, chúng ta trở lại nghỉ ngơi!
Trương Dương mỉm cười lắc đầu một cái, trải qua chuyện rắc rối như thế, bọn họ đều cảm giác càng mệt mỏi hơn, tất cả đều tiến vào phòng đã thuê. Từ giờ đến tối còn có chút thời gian, hai người ai nấy trở về phòng ngủ, Ngô Thắng thì lại chính mình ngược về khu chợ, mấy cửa tiệm của Tô Triển Đào vẫn còn cần anh ta tới trông nom. Ngủ nghê hai tiếng, sau khi đứng lên Trương Dương cảm giác tinh thần hồi phục rất nhiều, hôm nay hắn giúp ông lão kia chữa bệnh cũng không dùng mất bao nhiêu nội kình, bây giờ thì toàn bộ đều đã khôi phục. Dù sao chỉ là trúng độc bình thường, nếu không có mối nguy hiểm bệnh tim, cũng sẽ không biến thành như vậy. Gõ cửa phòng Tô Triển Đào thì anh chàng này còn đang ngủ, bị Trương Dương mơ mơ màng màng kêu dậy mới đi rửa mặt, Tô Triển Đào lái xe suốt dọc đường, so với Trương Dương càng mệt, cũng là cần ngủ nhiều hơn một chút. Rửa mặt xong xuôi, hai người cùng nhau xuống lầu, nếu không phải đã đến giờ cơm tối, Trương Dương cũng sẽ không gọi anh ta, lúc này mà ngủ tiếp rất có thể sẽ trực tiếp ngủ thẳng đến 12 giờ, làm như vậy thì đồng hồ sinh học sẽ biến loạn về thời gian, hơn nữa đối với cơ thể cũng không tốt.
- Tiên sinh, chào ngài!
Mới ra thang máy, xa xa liền thấy có anh chàng mặc áo sơmi màu trắng, dáng vẻ rất khôi ngô nghênh đón, quay về Trương Dương trước tiên là khom người hành lễ, còn có vẻ rất cung kính.
- Anh là…?
- Tôi là bảo tiêu cho Tần tiên sinh, Tần tiên sinh cố ý phân phó cho tôi qua đây, ông ấy đang ở bệnh viện không thể tới được nên cho tôi tới bày tỏ lòng biết ơn của ông ấy với ngài!
Anh chàng cung kính đáp, lúc nói chuyện còn lấy ra một cái rương nhỏ, trực tiếp đưa cho Trương Dương. Rương nhỏ rất nhẹ, Trương Dương mở ra xong thì kinh ngạc phát hiện bên trong có một hộp kim bạc loại tốt, bên cạnh còn đặt một tờ chi phiếu. Lúc chiều sau khi xe cứu thương tới, Trương Dương cũng không hề nhổ mấy cây kim ra, đều bị ông lão mang tới bệnh viện. Kim bạc không đáng giá mấy đồng tiền, Trương Dương vốn định tự mình ra ngoài mua thêm một bộ, cũng không tính toán gì, ngược lại nơi này là Tiêu ấp nên có rất nhiều người bán thứ này, dù sao đó là đồ của bệnh viện, hắn cũng muốn trao trả lại cho bệnh viện. Chỉ là không nghĩ tới, anh chàng kia lại chu đáo như vậy, đã chuẩn bị cho hắn rồi.
- 200 ngàn, nhiều quá ta!
Tô Triển Đào nhìn thoáng qua tấm chi phiếu rồi lập tức cười cười, con số trên tấm chi phiếu này không nhỏ, 200 ngàn nhân dân tệ lận, thời đại này mà một lần có thể đem 200 ngàn ra cảm tạ người ta, nhất định phải là đại gia chân chính. Cũng như Tô Thiệu Hoa, lần đầu đưa lễ vật cho Trương Dương đã có giá trị mười mấy vạn.
- Giúp tôi cảm tạ Tần tiên sinh, chỗ quà này tôi xin nhận, cũng xin chúc lão tiên sinh sớm ngày khoả lại!
Trương Dương khẽ mỉm cười, khép cái rương nhỏ lại, nhẹ nhàng nói một câu. Anh chàng bảo tiêu gật đầu, lần thứ hai khom người hành lễ, lúc này mới xoay người rời đi, nhiệm vụ của anh ta vốn chính là đến tặng đồ cho Trương Dương, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, anh ta cũng bất tất phải lưu lại chỗ này. Con ngươi Tô Triển Đào ngược lại là chuyển động, thoáng có vẻ hơi kinh ngạc nhưng lại lập tức khôi phục vẻ bình thường. Anh ta vốn tưởng rằng Trương Dương đối với chỗ tiền 200 ngàn kia sẽ khiêm tốn một chút rồi cuối cùng mới nhận, không nghĩ Trương Dương lại không hề khách khí, cứ như vậy mà trực tiếp nhận lấy, hơn nữa vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi nào. Nhưng tính cách như vậy lại khiến anh ta rất khoái, anh ta cũng không thích những kẻ dáng vẻ kệch cỡm, rõ ràng muốn mà nhất định phải đẩy qua đẩy lại một phen. Trương Dương cũng không biết Tô Triển Đào hiện đang suy nghĩ gì nên chỉ có thể cười trừ. 200 ngàn này được Trương Dương xem như là phí xem bệnh, kiếp trước khám bệnh cho đám nhà giàu, có rất nhiều người hắn đều nhận cái giá cao hơn so với mức này, trong mắt hắn đây thuần túy là chuyện bình thường. Hắn là bác sĩ, cứu người là bổn phận của hắn nhưng hắn không phải Lôi Phong(*thanh liêm), sẽ không đến mức lễ vật người ta đưa tới cửa cảm tạ cũng từ chối, chỉ cần là hắn đáng nhận được thì hắn cũng cứ yên tâm thoải mái mà nhận lấy. Huống chi, Trương Dương kiếp trước thường nghe bố hắn kể chuyện “Làm ơn mắc oán”, bác sĩ rất dễ làm ơn với người ta, nếu là không phải báo đáp thì ngược lại sẽ khiến họ cảm giác khó chịu, thậm chí có kết quả ngược lại. Cho nên, bất kể là kiếp trước hay là hiện tại, chỉ cần Trương Dương bỏ công ra thì nếu người khác muốn cảm tạ hắn cũng chưa bao giờ từ chối, lúc trước Tô Thiệu Hoa đưa cho hắn cái chén cổ cũng là thế, hắn cũng không hề chối từ, liền trực tiếp nhận lấy. Hai người đồng thời đi ra ngoài, vừa ra cửa Ngô Thắng liền tới đón. Ngô Thắng tới được một lúc, vẫn chờ ở cửa, trên tay anh ta còn cầm vài tờ giấy trắng dùng đánh văn bản. Những văn bản này không dùng túi chứa mà cứ đặt trong tay như vậy, Trương Dương bọn họ vừa lên xe, anh ta liền đem văn bản trong tay tất cả đều giao cho Tô Triển Đào. Những văn bản này, đều là xu thế giá cả tam thất gần đây, Tô Triển Đào trước khi nghỉ ngơi chiều hôm qua đã giao phó anh ta thu thập những thứ này, năng lực làm việc của Ngô Thắng khá lắm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã đem tất cả bảng giá tam thất trong gần một tháng gom hết lại đây.
- Gói hai mươi củ tam thất đã có giá cao như vậy rồi!
Mới vừa nhìn thoáng qua, Tô Triển Đào liền kinh ngạc kêu lên một tiếng, cái anh ta đang cầm là bảng giá mới nhất, hai mươi củ tam thất giá đã tăng tới hơn trăm tệ một 1 kg, hắn nhớ lần trước lúc rời đi, hai mươi củ tam thất giá cũng không quá ba mươi tệ gì đó, mới qua thời gian hơn nửa tháng đã tăng gần gấp đôi. Lúc này tim Tô Triển Đào cũng không nhịn được là đập nhanh hơn, hắn rõ ràng, đây thật sự là có nhà cái đang gom mua tam thất, chỉ là nhập lúc nào, làm sao, bán ra như thế nào cũng cần cố gắng tính toán một chút, nếu như tính toán chuẩn, lần này nhất định có thể kiếm một khoản. Nghĩ tới đây, anh ta lại liếc nhìn Trương Dương, nếu như Trương Dương thật sự có tin tức, bọn họ sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực, hơn nữa nhất định có thể kiếm bộn tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.