Chương 147: Thiên tài địa bảo
Chín mươi chín dùng thư sinh
28/05/2013
Bàn ăn của quán cơm không nhỏ, tuy nhiên nhiều người chen chúc như vậy, trông có vẻ rất chật.
Cuối cùng vẫn là Lương Yến đề nghị, đặt thứ đồ đó ở một cái bàn nghỉ, mấy người vây quanh xem.
Bàn bên đó còn có sô pha, đáng tiếc là lúc này có người ngồi sô pha rồi, ngồi bên đó còn không bằng ngồi xổm, bảy người ngồi xổm. xung quanh cái bàn nhỏ hình vuông. Khiến mấy nhân viên mang đồ ăn vào đều rất ngạc nhiên.
Nếu không phải bọn họ có quy định nghiêm khắc, mấy nhân viên này đều muốn ở lại xem xem, mấy người này đang làm gì.
- Trương Dương, mở ra đi, xem bên trong rút cuộc là gì?
Hồ Hâm bò ra đó, lúc nói ánh mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm thứ đồ được bao bên trong vải dầu màu đen. Trong mắt lộ vẻ tò mò.
- Các cậu nói, đây có phải là người ngoài hành tinh giấu cái gì đó không?
Trương Dương vừa vươn tay, Cố Thành đột nhiên hỏi một câu. Lời nói của anh ta thiếu chút nữa khiến mọi người ngã chỏng vó.
Cố Thành này, trí tưởng tượng còn phong phú hơn Hồ Hâm. Nghĩ để cả người ngoài hành tinh. Đây chỉ là một bức điêu khắc ngà voi, cho dù người ngoài hành tinh có giấu thứ gì, cũng không giấu trong này.
- Đừng đoán bừa, để Trương Dương mở ra sẽ biết.
Nam Nam nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh ta. Cố Thành lập tức không nói nữa, tuy nhiên lại mỉm cười ngốc nghếch.
Kỳ thật hành động mua Viên đại đầu hôm nay của anh ta, khiến Nam Nam rất cảm động. Số tiền mỗi tháng của Cố Thành cũng tương đương bọn họ, cũng ba trăm đồng tiền sinh hoạt phí, ba mươi đồng là sinh hoạt phí ba ngày của anh ta. Vì mình, có thể không chút do dự bỏ ra, Nam Nam có muốn không để ý, cũng không chỉ là lừa người.
Không thể không nói, nỗ lực của Cố Thành rút cuộc đã được đền đáp. Ít nhất khiến Nam Nam nhớ được điểm tốt của mình.
Tay Trương Dương, rốt cuộc phá lớp vải dầu màu đen bên ngoài, vải dầu chỉ có một tầng, sau khi vạch ra, mọi người đều mở to hai mắt nhìn.
Phía dưới vải dầu, một lồng thủ tinh trong suốt, lồng thủy tinh bị bịt kín. Bên trong là một khối màu vàng ố, còn có thứ đồ màu đỏ.
Xuất hiện vật này, ngoại trừ Trương Dương, tất cả mọi người đều rất hoảng hốt.
Cái này khác hoàn toàn so với những gì bọn họ tưởng tượng. Chẳng ai ngờ, thứ giấu trong bức điêu khắc ngà voi rất có giá trị này, không ngờ là một vật chẳng ra gì như thế.
Bọn họ thậm chí không biết đây là cái gì.
Chỉ có Trương Dương, ánh mắt trừng lớn, dường như có chút kích động.
Bệnh nhân kiếp trước không lừa hắn, đúng thật là thứ này, thật là một bảo bối.
Đây đúng là một bảo bối thực sự. Hơn nữa giá trị của nó còn cao hơn rất nhiều so với bức điêu khắc ngà voi. Đặc biệt đối với Trương Dương mà nói, bảo bối như vậy càng hữu dụng.
- Đây là cái gì, tại sao lại như vậy?
Hồ Hâm lộ ra vẻ thất vọng, đưa tay chỉ vào bình thủy tinh.
- Cái này thoạt nhìn tựa như cái rễ? Tại sao lại giấu dễ cây trong này, còn giấu kín như vậy?
Tiểu Ngốc cũng nghi hoặc hỏi. Mễ Tuyết và Lương Yến thì đều đang chú ý Trương Dương. Bọn họ cảm thấy vẻ mặt của Trương Dương khác lạ.
- Trương Dương, có phải anh biết đây là cái gì không?
Mễ Tuyết nhẹ giọng hỏi. Lương Yến vốn dĩ muốn hỏi, tuy nhiên Mễ Tuyết đã mở miêng, cô đành phải thôi.
Cô cũng đang tò mò nhìn Trương Dương, muốn Trương Dương nói đáp án.
- Đúng, đây rút cuộc là cái gì, xấu vậy?
Hồ Hâm ngẩng đầu, cũng hỏi theo. Những người khác không hỏi. Tuy nhiên cũng đều nhìn Trương Dương, tất cả đều rất ngạc nhiên.
- Xấu?
Trương Dương bình tĩnh lại, vẻ mặt tươi cười.
Hắn lại nói tiếp:
- Tôi chẳng thấy xấu chút nào, thật không ngờ, lại là bảo bối như vậy.
Nói xong, Trương Dương còn cảm thán nói một câu. Mấy người đều ngơ ngác nhìn hắn. Trên mặt ai cũng lộ vẻ sốt ruột.
Trương Dương không ngờ không nói đây là vật gì. Đây không phải rõ ràng muốn làm họ sốt ruột tới chết sao.
- Lão đại, cậu cũng đừng làm chúng tôi rối lên, nói nhanh, đây rút cuộc là cái gì?
Cố Thành cười khổ lắc đầu, lại hỏi một câu, mấy người khác cùng gật đầu.
Trương Dương ngẩng đầu, vừa cười vừa nói:
- Thành tử, cậu tự xem đi, đây giống cái gì?
Trương Dương vẫn chưa nói, khiến Hồ Hâm muốn bóp cổ hắn. Đương nhiên, anh ta không dám làm vậy thật sự, uy tín của Trương Dương trong đám bọn họ rất cao.
- Giống cái gì?
Cố Thành nhíu nhíu mày, cẩn thận nhìn, cuối cùng lại lắc đầu, hạ giọng nói:
- Tôi không phát hiện ra, tôi giống Tiểu Ngốc, thấy nó giống rễ cây.
- Tiểu tử này, hóa ra bao nhiêu sách về thuốc cậu đều không đọc?
Trương Dương dở khóc dở cười mắng một câu, rễ cây, rễ cây gì mà đáng để coi là một bảo bối.
Cố Thành trước kia từng đọc rất nhiều sách về thuốc. Anh ta chuẩn bị một con đường cho mình, thật sự không thể vào bệnh viện, đến lúc đó đi mở hiệu thuốc cũng được. Anh ta có người bà con làm việc ở công ty y dược.
Bất kể sách Trung y hay Tây y, anh ta đều xem rất nhiều. Nhưng anh ta thật sự không biết đây là cái gì.
Thấy ánh mắt mê man của Cố Thành, Trương Dương bất đắc dĩ cười, nhẹ giọng nói:
- Được rồi, tôi nói cho mọi người biết, đây là nhân sâm.
- Nhân sâm?
Mọi người, đều phản ứng giống nhau, đều sửng sốt.
Hồ Hâm còn chúi đầu vào, bò ra ở đó nhìn kĩ một chút. Nói thật, anh ta nhìn thế nào cũng không thấy vật này giống nhân sâm, Tiểu Ngốc cũng vậy.
Còn Lương Yến thì giật giật lông mày, nhìn Trương Dương có chút ngạc nhiên.
- Nhân sâm sao lại như này, cái này không giống.
Cố Thành cau mày, nhân sâm là vua đại bổ. Trong sách Trung y từng có, Cố Thành không chỉ đọc trong sách, còn nhìn cây thật. Nhân sâm mà anh ta thấy không có hình dạng như vậy.
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nói tiếp:
- Đây không phải là nhân sâm bình thường, đây là nhân sâm ngàn năm, hơn nữa không phải chỉ một ngàn năm.
Nhân sâm ngàn năm?
Mọi người lại sửng sốt, đặc biệt là Lương Yến, mặt càng giật giật.
Trương Dương không nhìn bọn họ, nhìn thứ đồ trong bình thủy tin, tiếp tục nói:
- Nhân sâm ngàn năm, cũng có thể gọi là vua ngàn năm. Đây là rễ chính của nhân sâm ngàn năm. Tuy rằng không phải toàn bộ, nhưng là một thứ có giá trị rất cao. Theo quan sát của tôi, khối nhân sâm này chí ít có hơn hai ngàn năm tuổi, giá trị càng cao hơn nhân sâm ngàn năm bình thường.
Ngữ điệu của Trương Dương rất chậm, tuy nhiên cũng có thể nghe ra sự cảm thán của hắn.
Nhân sâm, đặc biệt là nhân sâm hoang dã, muốn sinh trưởng cũng không dễ dàng.
Thường thì, nhân sâm trăm năm giá trị cũng rất cao. Bình thường muốn mua cũng rất khó mua được. Đến hậu thế, giá cả của nhân sâm hoang dã trăm năm, đều lên đến bảy chữ số.
Cho dù hiện tại, nhân sâm trăm năm cũng là thứ rất hiếm có.
Về phần nhân sâm ngàn năm, lại càng chỉ là có thể gặp mà không thể cầu.
Rất lâu trước kia trong nước còn có truyền thuyết, nhân sâm trăm năm có hình dáng như con người, ngàn năm thì thành tinh, nhân sâm ngàn năm đều có trí tuệ, bọn chúng sẽ chạy, muốn bắt chúng về nhất định phải dùng tơ hồng dắt mới được.
Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, tuy nhiên nhân sâm ngàn năm dị thường khó có được là sự thật, càng không cần nói tới nhân sâm hơn hai ngàn năm.
Thời gian của nhân sâm này, còn nhiều hơn công nguyên.
- Hơn hai ngàn năm, lợi hại như vậy. Trương Dương, rút cuộc nhân sâm này đáng giá bao nhiêu?
Hồ Hâm vỗ mạnh vào miệng, theo bản năng lại hỏi câu này. Câu hỏi này của anh ta mọi người đều quan tâm, hiện tại tất cả đều nhìn Trương Dương.
Đối với bọn họ mà nói, giá trị bao nhiêu thì càng trực quan hơn.
Trương Dương cúi đầu suy nghĩ, đáp án này thật sự không dễ trả lời.
Khối nhân sâm này, kiếp trước là một thương nhân Hongkong phát hiện, cuối cùng ông ta giữ nhân sâm lại, bán bức điêu khắc ngà voi. Cuối cùng ngà voi mới rơi vào tay Trương Dương.
Nghe nói khối nhân sâm này có người trả cả chục triệu để mua, lúc ấy rất nhiều người trong giới y dược đều thất kinh. Tuy nhiên sau lại bặt vô âm tín, cụ thể có mua bán thành công hay không không ai rõ.
Khi đó hẳn là vậy. Tuy nhiên là hiện nay, thì giá trị của khối nhân sâm này cũng khoảng vài triệu. Gặp người cần, lên tới chục triệu cũng có khả năng.
Đương nhiên, đồ tốt như vậy rơi vào tay Trương Dương, bất kể bao nhiêu tiền hắn cũng không bán. Bảo bối này có thể phát huy giá trị rất lớn trong tay hắn.
- Bảo bối như vậy căn bản không ai bán, giá trị thực của nso, ít nhất cũng phải tám triệu.
Suy nghĩ một hồi, Trương Dương mới trả lời như vậy. Nghe thấy câu trả lời, mọi người đều hít vào một hơi.
Tám triệu, một đồ vật như vậy, giá trị đã cao thế, bọn họ đều không dám nghĩ tới, lại còn là ít nhất.
- Thực sự cao như vậy?
Hồ Hâm không kìm nổi rốt cuộc hỏi một câu. Chuyện đánh cuộc bọn họ đã sớm dẹp sang một bên. Hiện tại trong đầu mọi người đều là nhân sâm ngàn năm trong chiếc bình này.
- Đúng, đừng xem thường nhân sâm ngàn năm này. Nó tuy rằng không hoàn chỉnh, nhưng dù sao cũng là rễ chính, có thể có tác dụng lớn, mấu chốt, là có thể cứu mạng người.
Trương Dương mỉm cười gật đầu, đây thực sự là linh dược chân chính. Để trong tay người biết sử dụng, chắc chắn sẽ phát huy tác dụng không thể ngờ.
Nhân sâm ngàn năm, linh chi chục ngàn năm. Thiên tài địa bảo như vậy, không nói người hoại tử, nhục bạch cốt, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Trương Dương chính là người biết sử dụng chúng, bảo bối này trong tay Trương Dương có thể phát huy giá trị cao nhất.
Kiếp trước, người bệnh kia chính là nghe câu chuyện này, mới bỏ số tiền lớn ra mua ngà voi, tặng cho Trương Dương.
Ông ta còn tiếc nuối, nếu hắn có được nhân sâm, Trương Dương có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta.
Khóe miệng Lương Yến nhảy lên nhìn Trương Dương. Muốn nói cái gì, cuối cùng lại không mở miệng. Mấy người khác thì vây quanh nhân sâm nhìn có vẻ không đáng giá gì này, bàn luận. Nhân sâm ngàn năm bọn họ chỉ thường thây trong tiểu thuyết võ hiệp. Không ai ngờ lại có trong đời thực.
Nhìn một hồi, Trường Dương mới cẩn thận cất cái bình đi.
Dùng bình bịt kín chính là để bảo quản. Khối nhân sâm này lai lịch sau đó có người khảo chứng rồi. Nói là rất cỏ thể tài sản của Tống gia thời kỳ chiến tranh tứ đại gia tộc.
Sau khi chiến tranh kết thúc, thứ đồ này thất lạc, rơi ở đâu không ai biết.
Đây cũng chỉ là nghe đồn, cũng không được khảo chứng thực sự. Kỳ thật, lai lịch của nó cũng không quan trọng. Quan trọng là, nó là nhân sâm ngàn năm chân chính. Thiên tài địa bảo như vậy, tuyệt đối là bảo vật có thể gặp mà không thể cầu.
- Trương Dương, đồ ăn đều nguội cả rồi.
Mấy người lại quay trở lại bàn ăn, Mễ Tuyết đột nhiên kêu một tiếng. Bọn họ vừa rồi đều đang nghiên cứu nhân sâm ngàn năm. Tất cả cũng không quay lại ăn cơm, đồ ăn đều nguội cả rồi.
- Không sao, tôi bảo người lập tức hâm nóng lại, mọi người chờ chút.
Lương Yến cười nói một câu, cũng ra khỏi phòng riêng. Trước khi đi, cô quay đầu nhìn Trương Dương.
Cuối cùng vẫn là Lương Yến đề nghị, đặt thứ đồ đó ở một cái bàn nghỉ, mấy người vây quanh xem.
Bàn bên đó còn có sô pha, đáng tiếc là lúc này có người ngồi sô pha rồi, ngồi bên đó còn không bằng ngồi xổm, bảy người ngồi xổm. xung quanh cái bàn nhỏ hình vuông. Khiến mấy nhân viên mang đồ ăn vào đều rất ngạc nhiên.
Nếu không phải bọn họ có quy định nghiêm khắc, mấy nhân viên này đều muốn ở lại xem xem, mấy người này đang làm gì.
- Trương Dương, mở ra đi, xem bên trong rút cuộc là gì?
Hồ Hâm bò ra đó, lúc nói ánh mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm thứ đồ được bao bên trong vải dầu màu đen. Trong mắt lộ vẻ tò mò.
- Các cậu nói, đây có phải là người ngoài hành tinh giấu cái gì đó không?
Trương Dương vừa vươn tay, Cố Thành đột nhiên hỏi một câu. Lời nói của anh ta thiếu chút nữa khiến mọi người ngã chỏng vó.
Cố Thành này, trí tưởng tượng còn phong phú hơn Hồ Hâm. Nghĩ để cả người ngoài hành tinh. Đây chỉ là một bức điêu khắc ngà voi, cho dù người ngoài hành tinh có giấu thứ gì, cũng không giấu trong này.
- Đừng đoán bừa, để Trương Dương mở ra sẽ biết.
Nam Nam nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh ta. Cố Thành lập tức không nói nữa, tuy nhiên lại mỉm cười ngốc nghếch.
Kỳ thật hành động mua Viên đại đầu hôm nay của anh ta, khiến Nam Nam rất cảm động. Số tiền mỗi tháng của Cố Thành cũng tương đương bọn họ, cũng ba trăm đồng tiền sinh hoạt phí, ba mươi đồng là sinh hoạt phí ba ngày của anh ta. Vì mình, có thể không chút do dự bỏ ra, Nam Nam có muốn không để ý, cũng không chỉ là lừa người.
Không thể không nói, nỗ lực của Cố Thành rút cuộc đã được đền đáp. Ít nhất khiến Nam Nam nhớ được điểm tốt của mình.
Tay Trương Dương, rốt cuộc phá lớp vải dầu màu đen bên ngoài, vải dầu chỉ có một tầng, sau khi vạch ra, mọi người đều mở to hai mắt nhìn.
Phía dưới vải dầu, một lồng thủ tinh trong suốt, lồng thủy tinh bị bịt kín. Bên trong là một khối màu vàng ố, còn có thứ đồ màu đỏ.
Xuất hiện vật này, ngoại trừ Trương Dương, tất cả mọi người đều rất hoảng hốt.
Cái này khác hoàn toàn so với những gì bọn họ tưởng tượng. Chẳng ai ngờ, thứ giấu trong bức điêu khắc ngà voi rất có giá trị này, không ngờ là một vật chẳng ra gì như thế.
Bọn họ thậm chí không biết đây là cái gì.
Chỉ có Trương Dương, ánh mắt trừng lớn, dường như có chút kích động.
Bệnh nhân kiếp trước không lừa hắn, đúng thật là thứ này, thật là một bảo bối.
Đây đúng là một bảo bối thực sự. Hơn nữa giá trị của nó còn cao hơn rất nhiều so với bức điêu khắc ngà voi. Đặc biệt đối với Trương Dương mà nói, bảo bối như vậy càng hữu dụng.
- Đây là cái gì, tại sao lại như vậy?
Hồ Hâm lộ ra vẻ thất vọng, đưa tay chỉ vào bình thủy tinh.
- Cái này thoạt nhìn tựa như cái rễ? Tại sao lại giấu dễ cây trong này, còn giấu kín như vậy?
Tiểu Ngốc cũng nghi hoặc hỏi. Mễ Tuyết và Lương Yến thì đều đang chú ý Trương Dương. Bọn họ cảm thấy vẻ mặt của Trương Dương khác lạ.
- Trương Dương, có phải anh biết đây là cái gì không?
Mễ Tuyết nhẹ giọng hỏi. Lương Yến vốn dĩ muốn hỏi, tuy nhiên Mễ Tuyết đã mở miêng, cô đành phải thôi.
Cô cũng đang tò mò nhìn Trương Dương, muốn Trương Dương nói đáp án.
- Đúng, đây rút cuộc là cái gì, xấu vậy?
Hồ Hâm ngẩng đầu, cũng hỏi theo. Những người khác không hỏi. Tuy nhiên cũng đều nhìn Trương Dương, tất cả đều rất ngạc nhiên.
- Xấu?
Trương Dương bình tĩnh lại, vẻ mặt tươi cười.
Hắn lại nói tiếp:
- Tôi chẳng thấy xấu chút nào, thật không ngờ, lại là bảo bối như vậy.
Nói xong, Trương Dương còn cảm thán nói một câu. Mấy người đều ngơ ngác nhìn hắn. Trên mặt ai cũng lộ vẻ sốt ruột.
Trương Dương không ngờ không nói đây là vật gì. Đây không phải rõ ràng muốn làm họ sốt ruột tới chết sao.
- Lão đại, cậu cũng đừng làm chúng tôi rối lên, nói nhanh, đây rút cuộc là cái gì?
Cố Thành cười khổ lắc đầu, lại hỏi một câu, mấy người khác cùng gật đầu.
Trương Dương ngẩng đầu, vừa cười vừa nói:
- Thành tử, cậu tự xem đi, đây giống cái gì?
Trương Dương vẫn chưa nói, khiến Hồ Hâm muốn bóp cổ hắn. Đương nhiên, anh ta không dám làm vậy thật sự, uy tín của Trương Dương trong đám bọn họ rất cao.
- Giống cái gì?
Cố Thành nhíu nhíu mày, cẩn thận nhìn, cuối cùng lại lắc đầu, hạ giọng nói:
- Tôi không phát hiện ra, tôi giống Tiểu Ngốc, thấy nó giống rễ cây.
- Tiểu tử này, hóa ra bao nhiêu sách về thuốc cậu đều không đọc?
Trương Dương dở khóc dở cười mắng một câu, rễ cây, rễ cây gì mà đáng để coi là một bảo bối.
Cố Thành trước kia từng đọc rất nhiều sách về thuốc. Anh ta chuẩn bị một con đường cho mình, thật sự không thể vào bệnh viện, đến lúc đó đi mở hiệu thuốc cũng được. Anh ta có người bà con làm việc ở công ty y dược.
Bất kể sách Trung y hay Tây y, anh ta đều xem rất nhiều. Nhưng anh ta thật sự không biết đây là cái gì.
Thấy ánh mắt mê man của Cố Thành, Trương Dương bất đắc dĩ cười, nhẹ giọng nói:
- Được rồi, tôi nói cho mọi người biết, đây là nhân sâm.
- Nhân sâm?
Mọi người, đều phản ứng giống nhau, đều sửng sốt.
Hồ Hâm còn chúi đầu vào, bò ra ở đó nhìn kĩ một chút. Nói thật, anh ta nhìn thế nào cũng không thấy vật này giống nhân sâm, Tiểu Ngốc cũng vậy.
Còn Lương Yến thì giật giật lông mày, nhìn Trương Dương có chút ngạc nhiên.
- Nhân sâm sao lại như này, cái này không giống.
Cố Thành cau mày, nhân sâm là vua đại bổ. Trong sách Trung y từng có, Cố Thành không chỉ đọc trong sách, còn nhìn cây thật. Nhân sâm mà anh ta thấy không có hình dạng như vậy.
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nói tiếp:
- Đây không phải là nhân sâm bình thường, đây là nhân sâm ngàn năm, hơn nữa không phải chỉ một ngàn năm.
Nhân sâm ngàn năm?
Mọi người lại sửng sốt, đặc biệt là Lương Yến, mặt càng giật giật.
Trương Dương không nhìn bọn họ, nhìn thứ đồ trong bình thủy tin, tiếp tục nói:
- Nhân sâm ngàn năm, cũng có thể gọi là vua ngàn năm. Đây là rễ chính của nhân sâm ngàn năm. Tuy rằng không phải toàn bộ, nhưng là một thứ có giá trị rất cao. Theo quan sát của tôi, khối nhân sâm này chí ít có hơn hai ngàn năm tuổi, giá trị càng cao hơn nhân sâm ngàn năm bình thường.
Ngữ điệu của Trương Dương rất chậm, tuy nhiên cũng có thể nghe ra sự cảm thán của hắn.
Nhân sâm, đặc biệt là nhân sâm hoang dã, muốn sinh trưởng cũng không dễ dàng.
Thường thì, nhân sâm trăm năm giá trị cũng rất cao. Bình thường muốn mua cũng rất khó mua được. Đến hậu thế, giá cả của nhân sâm hoang dã trăm năm, đều lên đến bảy chữ số.
Cho dù hiện tại, nhân sâm trăm năm cũng là thứ rất hiếm có.
Về phần nhân sâm ngàn năm, lại càng chỉ là có thể gặp mà không thể cầu.
Rất lâu trước kia trong nước còn có truyền thuyết, nhân sâm trăm năm có hình dáng như con người, ngàn năm thì thành tinh, nhân sâm ngàn năm đều có trí tuệ, bọn chúng sẽ chạy, muốn bắt chúng về nhất định phải dùng tơ hồng dắt mới được.
Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, tuy nhiên nhân sâm ngàn năm dị thường khó có được là sự thật, càng không cần nói tới nhân sâm hơn hai ngàn năm.
Thời gian của nhân sâm này, còn nhiều hơn công nguyên.
- Hơn hai ngàn năm, lợi hại như vậy. Trương Dương, rút cuộc nhân sâm này đáng giá bao nhiêu?
Hồ Hâm vỗ mạnh vào miệng, theo bản năng lại hỏi câu này. Câu hỏi này của anh ta mọi người đều quan tâm, hiện tại tất cả đều nhìn Trương Dương.
Đối với bọn họ mà nói, giá trị bao nhiêu thì càng trực quan hơn.
Trương Dương cúi đầu suy nghĩ, đáp án này thật sự không dễ trả lời.
Khối nhân sâm này, kiếp trước là một thương nhân Hongkong phát hiện, cuối cùng ông ta giữ nhân sâm lại, bán bức điêu khắc ngà voi. Cuối cùng ngà voi mới rơi vào tay Trương Dương.
Nghe nói khối nhân sâm này có người trả cả chục triệu để mua, lúc ấy rất nhiều người trong giới y dược đều thất kinh. Tuy nhiên sau lại bặt vô âm tín, cụ thể có mua bán thành công hay không không ai rõ.
Khi đó hẳn là vậy. Tuy nhiên là hiện nay, thì giá trị của khối nhân sâm này cũng khoảng vài triệu. Gặp người cần, lên tới chục triệu cũng có khả năng.
Đương nhiên, đồ tốt như vậy rơi vào tay Trương Dương, bất kể bao nhiêu tiền hắn cũng không bán. Bảo bối này có thể phát huy giá trị rất lớn trong tay hắn.
- Bảo bối như vậy căn bản không ai bán, giá trị thực của nso, ít nhất cũng phải tám triệu.
Suy nghĩ một hồi, Trương Dương mới trả lời như vậy. Nghe thấy câu trả lời, mọi người đều hít vào một hơi.
Tám triệu, một đồ vật như vậy, giá trị đã cao thế, bọn họ đều không dám nghĩ tới, lại còn là ít nhất.
- Thực sự cao như vậy?
Hồ Hâm không kìm nổi rốt cuộc hỏi một câu. Chuyện đánh cuộc bọn họ đã sớm dẹp sang một bên. Hiện tại trong đầu mọi người đều là nhân sâm ngàn năm trong chiếc bình này.
- Đúng, đừng xem thường nhân sâm ngàn năm này. Nó tuy rằng không hoàn chỉnh, nhưng dù sao cũng là rễ chính, có thể có tác dụng lớn, mấu chốt, là có thể cứu mạng người.
Trương Dương mỉm cười gật đầu, đây thực sự là linh dược chân chính. Để trong tay người biết sử dụng, chắc chắn sẽ phát huy tác dụng không thể ngờ.
Nhân sâm ngàn năm, linh chi chục ngàn năm. Thiên tài địa bảo như vậy, không nói người hoại tử, nhục bạch cốt, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Trương Dương chính là người biết sử dụng chúng, bảo bối này trong tay Trương Dương có thể phát huy giá trị cao nhất.
Kiếp trước, người bệnh kia chính là nghe câu chuyện này, mới bỏ số tiền lớn ra mua ngà voi, tặng cho Trương Dương.
Ông ta còn tiếc nuối, nếu hắn có được nhân sâm, Trương Dương có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta.
Khóe miệng Lương Yến nhảy lên nhìn Trương Dương. Muốn nói cái gì, cuối cùng lại không mở miệng. Mấy người khác thì vây quanh nhân sâm nhìn có vẻ không đáng giá gì này, bàn luận. Nhân sâm ngàn năm bọn họ chỉ thường thây trong tiểu thuyết võ hiệp. Không ai ngờ lại có trong đời thực.
Nhìn một hồi, Trường Dương mới cẩn thận cất cái bình đi.
Dùng bình bịt kín chính là để bảo quản. Khối nhân sâm này lai lịch sau đó có người khảo chứng rồi. Nói là rất cỏ thể tài sản của Tống gia thời kỳ chiến tranh tứ đại gia tộc.
Sau khi chiến tranh kết thúc, thứ đồ này thất lạc, rơi ở đâu không ai biết.
Đây cũng chỉ là nghe đồn, cũng không được khảo chứng thực sự. Kỳ thật, lai lịch của nó cũng không quan trọng. Quan trọng là, nó là nhân sâm ngàn năm chân chính. Thiên tài địa bảo như vậy, tuyệt đối là bảo vật có thể gặp mà không thể cầu.
- Trương Dương, đồ ăn đều nguội cả rồi.
Mấy người lại quay trở lại bàn ăn, Mễ Tuyết đột nhiên kêu một tiếng. Bọn họ vừa rồi đều đang nghiên cứu nhân sâm ngàn năm. Tất cả cũng không quay lại ăn cơm, đồ ăn đều nguội cả rồi.
- Không sao, tôi bảo người lập tức hâm nóng lại, mọi người chờ chút.
Lương Yến cười nói một câu, cũng ra khỏi phòng riêng. Trước khi đi, cô quay đầu nhìn Trương Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.