Chương 143: Thứ đồ quen thuộc
Chín mươi chín dùng thư sinh
28/05/2013
- Được, cậu lấy đi.
Ông chủ quầy hàng nhận tiền, nhanh nhẹn đếm, lập tức cười.
Cố Thành vươn tay ra, do dự một chút, cuối cùng cầm lên một khối Viên đại đầu mà vừa rồi Nam Nam chỉ, trực tiếp cầm trong tay.
Viên đại đầu hơi mát, sau khi mua, Cố Thành lại cười với Nam Nam, giơ tay ra, đưa Viên đại đầu vừa mua cho cô.
- Cố Thành, anh làm gì vậy?
Nam Nam chau mày, không kìm nổi hỏi.
- Tặng cho em.
Cố Thành nhẹ giọng nói, sau khi nói xong liền cười ngây ngô nhìn Nam Nam. Hồ Hâm, Tiểu Ngốc, Trương Dương và Mễ Tuyết bên cạnh đều ngây người ra.
Cố Thành lúc này, tuyệt đối không phải là Cố Thành trong ấn tượng trước kia của bọn họ. Ai cũng không ngờ, Cố Thành lại trở nên dũng cảm như vậy. Không ngờ trước mặt mọi người chủ động mua đồ tặng Nam Nam.
Thật ra đừng nói bọn họ, ngay bản thân Cố Thành cũng kinh ngạc, trong lòng còn rất thấp thỏm không yên.
Anh ta thấy Trương Dương và Mễ Tuyết tiến triển nhanh như vậy bị kích thích, mới hành động như vậy. Viên đại đầu không phải hoa tươi, tuy nhiên cũng là thứ đồ Nam Nam thích, chỉ cần thích, anh ta đều tình nguyện mua.
- Có thể cho tôi xem trước một chút không.
Nam Nam vừa định lắc đầu từ chối, Trương Dương đột nhiên nói một câu. Cố Thành quay đầu nhìn Trương Dương một cái, lập tức gật đầu.
Trương Dương cầm Viên đại đầu trong tay, lật đi lật lại nhìn nhìn, lập tức gật đầu.
- Dân quốc bát niên khai khẩu bối, Nam Nam, coi như vận khí của cậu không tệ. Tiền này giữ cẩn thận, sau này sẽ tăng giá trị.
Trương Dương tung Viên đại đầu lên, mỉm cười nói với Cố Thành và Nam Nam.
Ông chủ quán vỉa hè kia ngẩng đầu, có chút giật mình nhìn Trương Dương. Tuy nhiên không nói gì, lại thu thập vài thứ đồ của mình.
- Cái quái gì mà dân quốc bát niên khai khẩu bối?
Mễ Tuyết thì tò mò thò đầu vào, cô không biết gì về Viên đại đầu, nhưng dù sao cái này cũng làm bằng bạc, hẳn là đáng tiền.
Trương Dương cười cười, cầm Viên đại đầu lên, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đều gọi tiền bạc là Viên đại đồng. Thật ra Viên đại đồng cũng chia ra rất nhiều loại, có loại do trong nước chế tạo, còn có loại của Châu Âu chế tạo. Ngoài ra mỗi thời kỳ đều không giống nhau. Có những Viên đại đầu rẻ, có những Viên đại đầu đắt.
Trương Dương đưa Viên đại đầu kia tới trước mặt Mễ Tuyết, tiếp tục nói:
- Đây là Viên đại đầu dân quốc bát niên. Nó có một đặc điểm chính là chữ ‘bối’ tròn tròn ở phía dưới đó. Cho nên mới gọi là dân quốc bát niên khai khẩu bối. Loại Viên đại đầu này khá hiếm, thuộc một trong những loại quý hiếm.
Trương Dương vừa nói, tất cả mọi người cẩn thận nhìn chữ trên đồng bạc.
Thời kỳ dân quốc đều dùng chữ phồn thể, có chút khác với chữ giản thể hiện nay. Trương Dương nói vậy, bọn họ đúng là phát hiện khai khẩu bối kia, mấy người đều ngạc nhiên.
- Cái này, cái này thì sao?
Hồ Hâm nhận đồng bạc trong tay Trương Dương, nghi hoặc hỏi một câu.
Giữa đồng bạc có chút khác biệt, điểm này bọn họ đều nhìn ra, nhưng anh ta lại không hiểu cái này là biểu trưng cho cái gì.
- Cậu thật ngốc, vừa rồi Trương Dương chẳng phải đã nói, đây là một loại rất hiếm, có phải là phải đắt một chút không?
Tiểu Ngốc không kìm nổi, kêu một tiếng. Lúc hỏi còn liếc mắt nhìn quầy hàng, trong lòng cô cũng có chút nghi ngờ.
Nếu thật sự phải đắt hơn một chút, người ta sẽ không thể bán cho bọn họ như vậy. Trong mắt Tiểu Ngốc, người bán hàng này chắc chắn phỉa hiểu biết hơn bọn họ nhiều.
- Giá cả hiện nay đều tương đương, sự chênh lệch không lớn. Sau vài năm chênh lệch sẽ rõ rệt hơn.
Trương Dương nghĩ, chậm rãi lắc lắc đầu.
Bởi vì lượng thế của đồng bạc rất cao, trong một thời gian khá ngắn thì giá tiền đều không cao. Chỉ sau vài năm đầu cơ, Viên đại đầu hiện nay, chỉ có của Châu Âu chế tạo mới đáng chút tiền.
Tuy nhiên cùng với sức nóng của sưu tập, Viên đại đầu rất nhanh bị phân loại, giá cả của Viên đại đầu hiếm một chút sẽ cao hơn những cái khác một chút.
Trương Dương còn nhớ rõ, ở kiếp trước, Viên đại đầu bình thường có thể lên đến cả sáu bảy trăm đồng. Khai khẩu bối dân quốc năm thứ tám, ba mươi đồng của Cố Thành có thể mua được một đồng, tương lai có cơ hội sẽ nhân lên gấp trăm lần.
- Ý của anh là, đồng bạc này về sau nhất định sẽ tăng giá.
Mễ Tuyết gật đầu. Lúc này cô hiểu ý của Trương Dương đầu tiên.
- Đúng vậy, Nam Nam, cậu giữ cho cẩn thận, tương lai có thể đổi thành được cả chiếc TV cho các cậu, còn là chiếc TV rất tốt nữa.
Trương Dương khẽ mỉm cười, đưa đồng bạc trả cho Cố Thành. Đồng bạc này là thật. Hiện nay Cố Thành mua đắt một chút, nhưng cũng không thiệt.
- Có thể đổi được cả chiếc TV, quá khoa trương rồi?
Hồ Hâm lại chen đầu vào, sợ hãi kêu lên. Đồng bạc nhỏ nhoi này, anh ta có nhìn như này cũng không thấy khả năng có thể đổi được cả chiếc TV.
TV hiện nay không đắt như trước, nhưng giá cũng không thấp. Chiếc tốt một chút cũng phải hàng nghìn. Đồng bạc mua ba mươi đồng, có nhìn thế nào cũng không có khả năng mua được chiếc TV.
- Sau này cậu sẽ biết.
Trương Dương mỉm cười, lập tức đứng dậy.
Quầy hàng này rất lớn, rất nhiều đồ. Tuy nhiên sau khi có kinh nghiệm sưu tập ở đời trước, ánh mắt đểu trở nên rất tinh tường. Loại đồ này đều không lọt vào mắt xanh của hắn. Cho nên hắn chỉ nhìn chứ không mua.
Cố Thành cầm Viên đại đầu, lại đưa cho Nam Nam.
Nam Nam do dự, Mễ Tuyết nói nhỏ vào tai cô một câu. Lúc này cô mới cúi đầu nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.
Cố Thành thì hơi ngượng ngùng gãi đầu. Tuy nhiên có thể nhìn thấy anh ta rất vui, mặt cũng ửng hồng.
Nam Nam vốn mua Viên đại đầu, là muốn làm đồ trang sức cho mẹ. Bây giờ xem ra không được rồi, đây là đồ mà Cố Thành tặng cho cô, cô nhất định phải giữ.
Cũng may Trương Dương không biết ý định của cô, biết chắc sẽ nói cô mấy câu. Đợi sau khi họ biết giá cả của loại đồng bạc nay, bản thân sẽ rất hối hận.
Đứng dậy, Trương Dương không xem hàng vỉa hè nữa.
Hàng ở vỉa hè phần lớn đều là bình thường. Cho dù có chút niên đại, nhưng cũng chỉ đều là hàng bình thường. Tiếp tục xem cũng chỉ lãng phí thời gian, chi bằng vào các cửa hàng bên trong xem.
Tuy nhiên những thứ đồ thật mà đều mua cả, tương lai cũng có thể được giá gấp vài lần, chỉ là phải đợi một thời gian.
Cố Thành mua một đồng bạc, khiến mọi người đều hào hứng hơn với những thứ đồ này. Tiểu Ngốc còn trừng mắt nhìn Hồ Hâm vài lần, khiến Hồ Hâm chột dạ, cứ đi nhằng nhẵng theo sau cô.
Hồ Hâm không phải là không muốn mua quà cho Tiểu Ngốc, đáng tiếc là anh ta thường xuyên tiêu vượt quá số tiền sinh hoạt. Chỉ có mười đồng, muốn mua quà cho Tiểu Ngốc, cũng chỉ là lực bất tòng tâm.
Đồ trong tiệm tốt hơn rất nhiều đồ ngoài vỉa hè. Cũng được phân loại theo từng giá hàng cổ. Trương Dương vào một cửa hàng, thoáng nhìn, lập tức gật đầu.
Nơi này chắc chắn không có cách nào so sánh với cửa hàng đồ cổ đời sau. Nhưng nếu so với những quầy hàng ở vỉa hè thì chất lượng tốt hơn nhiều. Muốn chọn được đồ tốt trên quầy hàng vỉa hè, vậy thật sự phải có may mắn, không khác gì mua xổ số trúng giải thưởng lớn.
Trong cửa hàng thì chủ yếu bày đồ sứ và một vài tác phẩm điêu khắc. Đối với thị trường hiện nay, những thứ đồ này khá được ưa thích.
Bọn Mễ Tuyết, Hồ Hâm cũng đi theo vào, tất cả đều chằm chằm quan sát bốn phía.
Thành cổ Phúc Thọ ai cũng tới rất nhiều lần rồi, nhưng cửa hàng đồ cổ này thì đúng là lần đầu tiên vào.
Nhìn bình bình lọ lọ bày biện, trong lòng mỗi người đều thấy rất mới lạ.
Tùy ý liếc mắt vài lần, Trương Dương lặng lẽ lắc đầu.
Ở thời đại này, nhãn lực của hắn cũng coi là không tồi rồi. Dù sao thì rất nhiều thủ đoạn làm giả đều chưa xuất hiện, một vài thủ đoạn thường dùng Trương Dương đều quen thuộc, đều hiểu rõ. Hiện tại mà nói, nhãn lực của hắn không kém chuyên gia.
Trong cửa hàng này đúng là nhiều đồ, nhưng đồ dởm cũng rất nhiều. Hơn nữa vừa nhìn thì những đồ có vẻ rất đẹp, giá tiền cao thì đều là đổ dởm. Điều này khiến cho Trương Dương trong lòng rất thất vọng.
Nghĩ thì cũng đúng, nhìn thấy một thứ đồ khá vừa mắt, nhìn kỹ hóa ra là giả, đương nhiên trong lòng thấy không thoải mái.
Có hai người ngồi trông cửa hàng. Lúc bọn Trương Dương vừa vào, có một người đứng lên, chẳng mấy chốc lại ngồi xuống.
Hai người liền ngồi đó nói chuyện phiếm, cũng không ai tới tiếp đón bọn họ. Vừa nhìn là biết mấy người bọn Trương Dương là sinh viên, cửa hàng này không phải là không cho sinh viên vào, chỉ là phần lớn vào thì chỉ là ngắm, rồi lập tức bỏ đi.
Thời buổi này, những người sưu tập đồ cổ trong giới sinh viên không nhiều, người có sở thích và có thể chơi thì lại càng ít.
Nhìn đồ trên mấy giá gỗ, Trương Dương lại lắc đầu, xoay người đi tới phía khác.
Bên này bày khá nhiều tác phẩm điêu khắc, vừa mới nhìn mấy lần, Trương Dương liền đột nhiên ngẩn người ra, nhìn chằm chằm một tác phẩm điêu khắc ngà voi trên giá.
Đây là tượng phật Quan Âm bằng ngà voi, thật sự là đồ cổ, tác phẩm điêu khắc ngà voi đời Thanh.
Xung quanh tác phẩm bảo bối này đều là vài đồ điêu khắc ngà voi, nhưng đều không to bằng cái đó. Tượng Quan Âm ở đây phải cao tới 20cm, dùng một cái ngà voi lớn điêu khắc thành.
Từ khía cạnh trạm trổ mà nói, cái ngà voi này có vẻ là một tác phẩm tốt nhất trong số những tác phẩm xung quanh. Còn nhìn một cách tổng hợp, tác phẩm Quan Âm ngà voi này chắc sẽ có giá cao nhất trong số này.
Tuy nhiên đây cũng không phải nguyên nhân khiến Trương Dương sững sờ. Chủ yếu là, tác phẩm Quan Âm ngà voi này, hình như kiếp trước Trương Dương đã từng thấy.
Nói một cách chuẩn xác, thứ đồ này kiếp trước thuộc về hắn, là quà của một bệnh nhân tặng. Ở kiếp này, tất cả đồ vật và những người có liên quan dường như đều biến mất, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thứ đồ có liên quan với kiếp trước của hắn.
Cho dù là một đồ vật chết, nhưng dù sao cũng có quan hệ rất lớn với hắn.
Điều này khiến cho Trương Dương tâm tình hơi có chút kích động.
- Ông chủ, cái ngày voi chạm khắc này có thể cho tôi xem một chút không?
Cố gắng bình tĩnh, Trương Dương chỉ vào tác phẩm Quan Âm ngà voi, nhẹ gộng nói với hai người đối diện.
Hai người đó, một khoảng bốn mươi, một khoảng năm mươi. Mỗi người cầm một tác trà ngồi uống nước nói chuyện. Nghe thấy Trương Dương nói, người trẻ hơn đứng lên trước.
Trên mặt ông ta còn có chút ngạc nhiên. Học sinh đi vào cửa hàng bán đồ cổ rất nhiều, cũng có nhiều người chủ động hỏi giá cả. Nhưng phần lớn đều là vài đồ vật nhỏ, trực tiếp hỏi tác phẩm điêu khắc ngà voi thì cũng không nhiều.
Trương Dương đối mặt với cái giá này, kỳ thật đồ bày phía trên giá cả cũng không thấp.
- Yes, sir, chờ chút.
Chủ quán có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời. Cửa hàng đồ cổ phần lớn là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm. Dù sao người bình thường không nhiều, lúc này đề mấy sinh viên xem đồ chút thì cũng không sao cả.
Đương nhiên, nhất định phải bảo bọn họ cẩn thận, không sờ lung tung.
Ông chủ quầy hàng nhận tiền, nhanh nhẹn đếm, lập tức cười.
Cố Thành vươn tay ra, do dự một chút, cuối cùng cầm lên một khối Viên đại đầu mà vừa rồi Nam Nam chỉ, trực tiếp cầm trong tay.
Viên đại đầu hơi mát, sau khi mua, Cố Thành lại cười với Nam Nam, giơ tay ra, đưa Viên đại đầu vừa mua cho cô.
- Cố Thành, anh làm gì vậy?
Nam Nam chau mày, không kìm nổi hỏi.
- Tặng cho em.
Cố Thành nhẹ giọng nói, sau khi nói xong liền cười ngây ngô nhìn Nam Nam. Hồ Hâm, Tiểu Ngốc, Trương Dương và Mễ Tuyết bên cạnh đều ngây người ra.
Cố Thành lúc này, tuyệt đối không phải là Cố Thành trong ấn tượng trước kia của bọn họ. Ai cũng không ngờ, Cố Thành lại trở nên dũng cảm như vậy. Không ngờ trước mặt mọi người chủ động mua đồ tặng Nam Nam.
Thật ra đừng nói bọn họ, ngay bản thân Cố Thành cũng kinh ngạc, trong lòng còn rất thấp thỏm không yên.
Anh ta thấy Trương Dương và Mễ Tuyết tiến triển nhanh như vậy bị kích thích, mới hành động như vậy. Viên đại đầu không phải hoa tươi, tuy nhiên cũng là thứ đồ Nam Nam thích, chỉ cần thích, anh ta đều tình nguyện mua.
- Có thể cho tôi xem trước một chút không.
Nam Nam vừa định lắc đầu từ chối, Trương Dương đột nhiên nói một câu. Cố Thành quay đầu nhìn Trương Dương một cái, lập tức gật đầu.
Trương Dương cầm Viên đại đầu trong tay, lật đi lật lại nhìn nhìn, lập tức gật đầu.
- Dân quốc bát niên khai khẩu bối, Nam Nam, coi như vận khí của cậu không tệ. Tiền này giữ cẩn thận, sau này sẽ tăng giá trị.
Trương Dương tung Viên đại đầu lên, mỉm cười nói với Cố Thành và Nam Nam.
Ông chủ quán vỉa hè kia ngẩng đầu, có chút giật mình nhìn Trương Dương. Tuy nhiên không nói gì, lại thu thập vài thứ đồ của mình.
- Cái quái gì mà dân quốc bát niên khai khẩu bối?
Mễ Tuyết thì tò mò thò đầu vào, cô không biết gì về Viên đại đầu, nhưng dù sao cái này cũng làm bằng bạc, hẳn là đáng tiền.
Trương Dương cười cười, cầm Viên đại đầu lên, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đều gọi tiền bạc là Viên đại đồng. Thật ra Viên đại đồng cũng chia ra rất nhiều loại, có loại do trong nước chế tạo, còn có loại của Châu Âu chế tạo. Ngoài ra mỗi thời kỳ đều không giống nhau. Có những Viên đại đầu rẻ, có những Viên đại đầu đắt.
Trương Dương đưa Viên đại đầu kia tới trước mặt Mễ Tuyết, tiếp tục nói:
- Đây là Viên đại đầu dân quốc bát niên. Nó có một đặc điểm chính là chữ ‘bối’ tròn tròn ở phía dưới đó. Cho nên mới gọi là dân quốc bát niên khai khẩu bối. Loại Viên đại đầu này khá hiếm, thuộc một trong những loại quý hiếm.
Trương Dương vừa nói, tất cả mọi người cẩn thận nhìn chữ trên đồng bạc.
Thời kỳ dân quốc đều dùng chữ phồn thể, có chút khác với chữ giản thể hiện nay. Trương Dương nói vậy, bọn họ đúng là phát hiện khai khẩu bối kia, mấy người đều ngạc nhiên.
- Cái này, cái này thì sao?
Hồ Hâm nhận đồng bạc trong tay Trương Dương, nghi hoặc hỏi một câu.
Giữa đồng bạc có chút khác biệt, điểm này bọn họ đều nhìn ra, nhưng anh ta lại không hiểu cái này là biểu trưng cho cái gì.
- Cậu thật ngốc, vừa rồi Trương Dương chẳng phải đã nói, đây là một loại rất hiếm, có phải là phải đắt một chút không?
Tiểu Ngốc không kìm nổi, kêu một tiếng. Lúc hỏi còn liếc mắt nhìn quầy hàng, trong lòng cô cũng có chút nghi ngờ.
Nếu thật sự phải đắt hơn một chút, người ta sẽ không thể bán cho bọn họ như vậy. Trong mắt Tiểu Ngốc, người bán hàng này chắc chắn phỉa hiểu biết hơn bọn họ nhiều.
- Giá cả hiện nay đều tương đương, sự chênh lệch không lớn. Sau vài năm chênh lệch sẽ rõ rệt hơn.
Trương Dương nghĩ, chậm rãi lắc lắc đầu.
Bởi vì lượng thế của đồng bạc rất cao, trong một thời gian khá ngắn thì giá tiền đều không cao. Chỉ sau vài năm đầu cơ, Viên đại đầu hiện nay, chỉ có của Châu Âu chế tạo mới đáng chút tiền.
Tuy nhiên cùng với sức nóng của sưu tập, Viên đại đầu rất nhanh bị phân loại, giá cả của Viên đại đầu hiếm một chút sẽ cao hơn những cái khác một chút.
Trương Dương còn nhớ rõ, ở kiếp trước, Viên đại đầu bình thường có thể lên đến cả sáu bảy trăm đồng. Khai khẩu bối dân quốc năm thứ tám, ba mươi đồng của Cố Thành có thể mua được một đồng, tương lai có cơ hội sẽ nhân lên gấp trăm lần.
- Ý của anh là, đồng bạc này về sau nhất định sẽ tăng giá.
Mễ Tuyết gật đầu. Lúc này cô hiểu ý của Trương Dương đầu tiên.
- Đúng vậy, Nam Nam, cậu giữ cho cẩn thận, tương lai có thể đổi thành được cả chiếc TV cho các cậu, còn là chiếc TV rất tốt nữa.
Trương Dương khẽ mỉm cười, đưa đồng bạc trả cho Cố Thành. Đồng bạc này là thật. Hiện nay Cố Thành mua đắt một chút, nhưng cũng không thiệt.
- Có thể đổi được cả chiếc TV, quá khoa trương rồi?
Hồ Hâm lại chen đầu vào, sợ hãi kêu lên. Đồng bạc nhỏ nhoi này, anh ta có nhìn như này cũng không thấy khả năng có thể đổi được cả chiếc TV.
TV hiện nay không đắt như trước, nhưng giá cũng không thấp. Chiếc tốt một chút cũng phải hàng nghìn. Đồng bạc mua ba mươi đồng, có nhìn thế nào cũng không có khả năng mua được chiếc TV.
- Sau này cậu sẽ biết.
Trương Dương mỉm cười, lập tức đứng dậy.
Quầy hàng này rất lớn, rất nhiều đồ. Tuy nhiên sau khi có kinh nghiệm sưu tập ở đời trước, ánh mắt đểu trở nên rất tinh tường. Loại đồ này đều không lọt vào mắt xanh của hắn. Cho nên hắn chỉ nhìn chứ không mua.
Cố Thành cầm Viên đại đầu, lại đưa cho Nam Nam.
Nam Nam do dự, Mễ Tuyết nói nhỏ vào tai cô một câu. Lúc này cô mới cúi đầu nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.
Cố Thành thì hơi ngượng ngùng gãi đầu. Tuy nhiên có thể nhìn thấy anh ta rất vui, mặt cũng ửng hồng.
Nam Nam vốn mua Viên đại đầu, là muốn làm đồ trang sức cho mẹ. Bây giờ xem ra không được rồi, đây là đồ mà Cố Thành tặng cho cô, cô nhất định phải giữ.
Cũng may Trương Dương không biết ý định của cô, biết chắc sẽ nói cô mấy câu. Đợi sau khi họ biết giá cả của loại đồng bạc nay, bản thân sẽ rất hối hận.
Đứng dậy, Trương Dương không xem hàng vỉa hè nữa.
Hàng ở vỉa hè phần lớn đều là bình thường. Cho dù có chút niên đại, nhưng cũng chỉ đều là hàng bình thường. Tiếp tục xem cũng chỉ lãng phí thời gian, chi bằng vào các cửa hàng bên trong xem.
Tuy nhiên những thứ đồ thật mà đều mua cả, tương lai cũng có thể được giá gấp vài lần, chỉ là phải đợi một thời gian.
Cố Thành mua một đồng bạc, khiến mọi người đều hào hứng hơn với những thứ đồ này. Tiểu Ngốc còn trừng mắt nhìn Hồ Hâm vài lần, khiến Hồ Hâm chột dạ, cứ đi nhằng nhẵng theo sau cô.
Hồ Hâm không phải là không muốn mua quà cho Tiểu Ngốc, đáng tiếc là anh ta thường xuyên tiêu vượt quá số tiền sinh hoạt. Chỉ có mười đồng, muốn mua quà cho Tiểu Ngốc, cũng chỉ là lực bất tòng tâm.
Đồ trong tiệm tốt hơn rất nhiều đồ ngoài vỉa hè. Cũng được phân loại theo từng giá hàng cổ. Trương Dương vào một cửa hàng, thoáng nhìn, lập tức gật đầu.
Nơi này chắc chắn không có cách nào so sánh với cửa hàng đồ cổ đời sau. Nhưng nếu so với những quầy hàng ở vỉa hè thì chất lượng tốt hơn nhiều. Muốn chọn được đồ tốt trên quầy hàng vỉa hè, vậy thật sự phải có may mắn, không khác gì mua xổ số trúng giải thưởng lớn.
Trong cửa hàng thì chủ yếu bày đồ sứ và một vài tác phẩm điêu khắc. Đối với thị trường hiện nay, những thứ đồ này khá được ưa thích.
Bọn Mễ Tuyết, Hồ Hâm cũng đi theo vào, tất cả đều chằm chằm quan sát bốn phía.
Thành cổ Phúc Thọ ai cũng tới rất nhiều lần rồi, nhưng cửa hàng đồ cổ này thì đúng là lần đầu tiên vào.
Nhìn bình bình lọ lọ bày biện, trong lòng mỗi người đều thấy rất mới lạ.
Tùy ý liếc mắt vài lần, Trương Dương lặng lẽ lắc đầu.
Ở thời đại này, nhãn lực của hắn cũng coi là không tồi rồi. Dù sao thì rất nhiều thủ đoạn làm giả đều chưa xuất hiện, một vài thủ đoạn thường dùng Trương Dương đều quen thuộc, đều hiểu rõ. Hiện tại mà nói, nhãn lực của hắn không kém chuyên gia.
Trong cửa hàng này đúng là nhiều đồ, nhưng đồ dởm cũng rất nhiều. Hơn nữa vừa nhìn thì những đồ có vẻ rất đẹp, giá tiền cao thì đều là đổ dởm. Điều này khiến cho Trương Dương trong lòng rất thất vọng.
Nghĩ thì cũng đúng, nhìn thấy một thứ đồ khá vừa mắt, nhìn kỹ hóa ra là giả, đương nhiên trong lòng thấy không thoải mái.
Có hai người ngồi trông cửa hàng. Lúc bọn Trương Dương vừa vào, có một người đứng lên, chẳng mấy chốc lại ngồi xuống.
Hai người liền ngồi đó nói chuyện phiếm, cũng không ai tới tiếp đón bọn họ. Vừa nhìn là biết mấy người bọn Trương Dương là sinh viên, cửa hàng này không phải là không cho sinh viên vào, chỉ là phần lớn vào thì chỉ là ngắm, rồi lập tức bỏ đi.
Thời buổi này, những người sưu tập đồ cổ trong giới sinh viên không nhiều, người có sở thích và có thể chơi thì lại càng ít.
Nhìn đồ trên mấy giá gỗ, Trương Dương lại lắc đầu, xoay người đi tới phía khác.
Bên này bày khá nhiều tác phẩm điêu khắc, vừa mới nhìn mấy lần, Trương Dương liền đột nhiên ngẩn người ra, nhìn chằm chằm một tác phẩm điêu khắc ngà voi trên giá.
Đây là tượng phật Quan Âm bằng ngà voi, thật sự là đồ cổ, tác phẩm điêu khắc ngà voi đời Thanh.
Xung quanh tác phẩm bảo bối này đều là vài đồ điêu khắc ngà voi, nhưng đều không to bằng cái đó. Tượng Quan Âm ở đây phải cao tới 20cm, dùng một cái ngà voi lớn điêu khắc thành.
Từ khía cạnh trạm trổ mà nói, cái ngà voi này có vẻ là một tác phẩm tốt nhất trong số những tác phẩm xung quanh. Còn nhìn một cách tổng hợp, tác phẩm Quan Âm ngà voi này chắc sẽ có giá cao nhất trong số này.
Tuy nhiên đây cũng không phải nguyên nhân khiến Trương Dương sững sờ. Chủ yếu là, tác phẩm Quan Âm ngà voi này, hình như kiếp trước Trương Dương đã từng thấy.
Nói một cách chuẩn xác, thứ đồ này kiếp trước thuộc về hắn, là quà của một bệnh nhân tặng. Ở kiếp này, tất cả đồ vật và những người có liên quan dường như đều biến mất, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thứ đồ có liên quan với kiếp trước của hắn.
Cho dù là một đồ vật chết, nhưng dù sao cũng có quan hệ rất lớn với hắn.
Điều này khiến cho Trương Dương tâm tình hơi có chút kích động.
- Ông chủ, cái ngày voi chạm khắc này có thể cho tôi xem một chút không?
Cố gắng bình tĩnh, Trương Dương chỉ vào tác phẩm Quan Âm ngà voi, nhẹ gộng nói với hai người đối diện.
Hai người đó, một khoảng bốn mươi, một khoảng năm mươi. Mỗi người cầm một tác trà ngồi uống nước nói chuyện. Nghe thấy Trương Dương nói, người trẻ hơn đứng lên trước.
Trên mặt ông ta còn có chút ngạc nhiên. Học sinh đi vào cửa hàng bán đồ cổ rất nhiều, cũng có nhiều người chủ động hỏi giá cả. Nhưng phần lớn đều là vài đồ vật nhỏ, trực tiếp hỏi tác phẩm điêu khắc ngà voi thì cũng không nhiều.
Trương Dương đối mặt với cái giá này, kỳ thật đồ bày phía trên giá cả cũng không thấp.
- Yes, sir, chờ chút.
Chủ quán có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời. Cửa hàng đồ cổ phần lớn là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm. Dù sao người bình thường không nhiều, lúc này đề mấy sinh viên xem đồ chút thì cũng không sao cả.
Đương nhiên, nhất định phải bảo bọn họ cẩn thận, không sờ lung tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.