Chương 53: Thanh lâu.
Ngô Tiếu Tiếu
26/11/2015
Má Hạ bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, nghe nói người bị ma ám chỉ cần giội máu chó đen lên người thì ma quỷ sẽ bị giải trừ. Chỉ cần trừ đi nghiệp chướng trên người Sở Lưu Nguyệt thì các nàng sẽ không phải sợ nàng ta nữa, việc chỉnh đốn tiểu tiện nhân này cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Trên mặt má Hạ hiện lên vẻ suy ngẫm, thần sắc trong mắt thỉnh thoảng lại thay đổi. Làm sao Sở Lưu Nguyệt lại không biết trong lòng bà ta có ý đồ xấu, nàng lạnh lùng hỏi:
- Má Hạ nghĩ gì vậy, sao lại chuyên chú như vậy? Không phải là đang tìm cách trừng trị Lưu Nguyệt đấy chứ?
Má Hạ nghe xong thì kinh hãi, vội vàng phủ nhận:
- Nhị tiểu thư thật hay nói đùa, nô tài làm sao dám bất kính với tiểu thư như vậy?
- Vậy là tốt rồi, các ngươi về đi.
- Vâng, nhị tiểu thư.
Má Hạ không dám trì hoãn thêm chút nào, bà ta vội đi ra ngoài như thể sau lưng có sói đuổi. Thạch Lựu cùng má Đổng nhìn nhau sau đó Thạch Lựu không nhịn được nói:
- Má Hạ này làm sao vậy ạ? Trông bà ta giống như gặp phải quỷ vậy.
Nói xong Thạch Lựu mới nhớ đến chuyện người khác đều nói tiểu thư bị quỷ nhập vào người, sắc mặt nàng trở nên trắng nhợt, cúi đầu nhận sai:
- Tiểu thư, nô tỳ nói sai rồi.
Sở Lưu Nguyệt phất phất tay, nàng không thèm để ý mấy chuyện này.
- Không có việc gì, thu dọn những đồ này lại, ta đói bụng rồi.
Má Đổng cùng Thạch Lựu thu dọn đồ đạc, hai người hết sờ cái này lại xem cái kia, đã nhiều năm nay họ không thấy những vật như thế này nên bây giờ càng xem lại càng vui mừng.
Sở Lưu Nguyệt chợt nhớ tới cái gì, nàng sai bảo:
- Lát nữa người của Cẩm Y Phường tới thì hai người mỗi người may hai bộ quần áo đi, dù sao cũng thừa không ít vải.
Má Đổng cùng Thạch Lựu nào dám nhận, cả hai vội lắc đầu:
- Tiểu thư, đây là đồ Đại tiểu thư tặng người, chúng nô tỳ làm sao dám lấy.
- Sao lại không thể lấy? Nàng ta đã đưa cho ta thì chính là đồ của ta. Còn nữa, sau này đừng bao giờ nghi ngờ lời nói của ta.
Sở Lưu Nguyệt có chút không vui về điểm này, nàng nhăn mày nhìn má Đổng và Thạch Lựu đang thu dọn đồ đạc. Má Đổng cùng Thạch Lựu lập tức cười gật đầu:
- Nô tỳ đã biết.
Tính tình tiểu thư bướng bỉnh, kiên định nên hai người cũng không dám trêu chọc tiểu thư, nhưng dù vậy tiểu thư vẫn luôn đối xử với hai người rất tốt.
Sở Lưu Nguyệt nhìn ba mươi lượng trên mặt bàn sực nhớ ra một chuyện nên vội sai bảo Thạch Lựu:
- Lát nữa ngươi hãy đến tiệm cầm đồ kia chuộc trâm cài tóc mà lúc trước chúng ta mang đi cầm về.
- Vâng ạ, nô tỳ biết rồi.
Thạch Lựu gật đầu, mặc dù trâm cài tóc kia không có ý nghĩa gì với nàng nhưng lại có ý nghĩa rất quan trọng đối với Sở Lưu Nguyệt đời trước. Lúc trước là vì tình thế cấp bách nên nàng mới phải mang nó đi cầm, bây giờ có bạc rồi thì tất nhiên phải chuộc nó về.
Má Đổng cùng Thạch Lựu thu dọn xong đồ đạc thì chuẩn bị đồ ăn sáng mang tới cho Sở Lưu Nguyệt.
Đợi đến lúc dùng bữa sáng xong quả nhiên thấy người của Cẩm Y Phường đến, một phu nhân với gương mặt phúc hậu tên là Ngọc Nương là thợ may của Cẩm Y Phường. Đối với những tin đồn gần đây về Sở Lưu Nguyệt, Ngọc Nương vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhưng bà không xem thường Lưu Nguyệt như những người khác mà ngược lại cảm thấy vị tiểu thư này rất không tồi.
Ngọc Nương vừa đo cơ thể Sở Lưu Nguyệt vừa thở dài:
- Lưu Nguyệt tiểu thư, người gầy quá, phải ăn nhiều một chút mới được. Nữ tử quá gầy thì mặc quần áo sẽ không đẹp.
- Gần đây ta cũng cố gắng bồi bổ, tin rằng không lâu nữa sẽ mặc quần áo rộng hơn một chút.
Sở Lưu Nguyệt nhẹ nhàng nói chuyện phiếm cùng Ngọc Nương. Ngọc Nương càng cảm thấy nàng đáng mến, nàng không mang theo nét đau buồn của nữ tử luôn bị ức hiếp, cũng không căm hận thế tục mà hiền hòa tươi tắn, tâm tính như vậy nhất định là rất tốt.
- Vậy người cũng đừng may nhiều quần áo quá, sau này mập lên rồi, nếu may nhiều quá sẽ lãng phí.
Lời này Sở Lưu Nguyệt nghe rất lọt tai, bản thân nàng cũng không phải người thích lãng phí nên khi nghe xong lời của Ngọc Nương thì gật đầu ngay:
- Được, vậy may ba bộ thôi, đủ mặc là được, để tránh mặc đồ rách rưới lại bị người khác chê cười. Dù sao thì ta cũng là đích nữ của Quốc Công phủ.
- Vậy đi ạ. Tiểu thư muốn chọn màu gì?
Ngọc Nương nhìn vải vóc trên mặt đất rồi hỏi dò Sở Lưu Nguyệt, ánh mắt bà dừng lại ở những tấm vải có màu sắc thanh lịch. Nhưng Sở Lưu Nguyệt đã có dự định từ trước, nàng phát hiện ra gương mặt mình thuộc kiểu diễn lệ nên những màu sắc thanh lịch kia không phù hợp với nàng. Hơn nữa từ khi thấy Sở Lưu Liên ngày ngày mặc trang phục màu trắng đi qua đi lại nàng đã dị ứng với các loại màu sắc nhợt nhạt này.
- Chọn màu sắc tươi sáng một chút, không quá tục là được.
Sở Lưu Nguyệt thuận tay chọn ba màu rồi nói Ngọc Nương may cho nàng mỗi màu một bộ. Còn về phần kiểu dáng thì nàng cũng không chú ý quá nhiều, chỉ cần làm theo kiểu đang thịnh hành hiện nay là được.
Ngọc Nương càng nhìn Sở Lưu Nguyệt càng thấy thích, bà chưa từng thấy một tiểu thư không có ai chống lưng, không được sủng ái mà lại hiền hòa tựa như ánh mặt trời ấm áp làm người ta muốn đến gần như vậy.
Sở Lưu Nguyệt đo xong thân thể, chọn xong đồ may thì bảo Ngọc Nương đo cho má Đổng và Thạch Lựu, làm cho hai người mỗi người hai bộ.
Hai người đi theo nàng nên phải chịu khổ chung, đều phải mặc quần áo cũ nát.
Ngọc Nương cười tủm tỉm đi lên giúp má Đổng và Thạch Lựu đo thân thể, bà còn không quên nói:
- Hai người nha, đi theo một chủ nhân như vậy thật hạnh phúc.
Đây là lời nói thật lòng của Ngọc Nương, nô tài đi theo chủ nhân cũng giống như đi đầu thai, đi theo chủ nhân độc ác thì coi như cả đời sẽ bị hủy hoại, nhưng đi theo chủ nhân tốt thì cả đời sẽ có phúc.
Má Đổng cùng Thạch Lựu gật đầu liên tục, cả căn phòng tràn đầy không khí ôn hòa. Đến lúc Ngọc Nương giúp ba ngươi đo thân thể xong ra về thì Sở Lưu Nguyệt nhớ ra một việc mình muốn làm. Bây giờ nàng phải đi gặp ông nội, người đã cử người giám sát nàng hỏi xem việc làm của ông có dụng ý gì.
Trong sảnh chính nơi lão Quốc Công Sở Đàn Niên ở, Sở Đàn Niên cùng Sở Lưu Nguyệt nhìn nhau, không ai mở miệng, cả hai đều rất cẩn trọng.
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt lạnh đi, đôi đồng tử đen láy tràn đầy khí lạnh, khóe môi hơi nhếch, có thể thấy nàng đang rất tức giận.
Sở Đàn Niên nhìn nàng rồi phất tay áo ý bảo người trong sảnh chính lui cả ra.
- Lưu Nguyệt, có chuyện gì?
Sở Đàn Niên biết rõ mà vẫn cố hỏi, hai thủ hạ ông phái đi đều bị người ta đánh cho bất tỉnh. Điều này chứng tỏ Lưu Nguyệt đã phát hiện ra ông sai người giám sát nó. Giờ Lưu Nguyệt mang theo sắc mặt khó coi tìm đến cửa nhất định là vì chuyện này, nhưng Sở Đàn Niên vờ như không biết nói.
Sở Lưu Nguyệt cũng không vòng vo, nàng dứt khoát cảnh báo:
- Ông cử người giám sát chỗ ở của ta? Lần đầu là đánh họ bất tỉnh nhưng lần thứ hai chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu.
Âm thanh của Sở Lưu Nguyệt lạnh lùng, ánh mắt nàng sắc như mũi kiếm. Sở Đàn Niên thấy sát khí nồng đậm trong mắt nàng thì nhất thời cứng họng không biết nói cái gì.
Lúc này Sở Lưu Nguyệt đã đứng lên tiếp tục nói:
- Nếu để cho ta phát hiện ông vẫn cử người giám sát Đào Viện thì ông nhất định sẽ phải hối hận.
Lời nói của nàng vô cùng tự phụ, nói xong liền quay người đi ra ngoài, sự thanh nhã thản nhiên của nàng khiến Sở Đàn Niên sinh ra một loại trực giác rằng nàng đã nói được thì chắc chắn sẽ làm được. Nếu ông tiếp tục cử người giám sát Đào Viện thì chỉ sợ Lưu Nguyệt sẽ thật sự làm ra chuyện gì đó, vậy nên...?
Thấy Sở Lưu Nguyệt đi ra ngoài, Sở Đàn Niên vội nói:
- Người của ông sẽ được rút về.
- Vậy là tốt rồi.
Sở Lưu Nguyệt nói dứt câu xong đi thẳng ra ngoài. Trong sảnh chính, Sở Đàn Niên lại nheo mắt, vì sao cháu gái của ông lại gây cho ông cảm giác không thể nắm bắt được? Rõ ràng chỉ là đứa nhỏ mười năm tuổi sao có thể ung dung bình thản như thế?
Sở Lưu Nguyệt dẫn Thạch Lựu về Đào Viện, Tiểu Hà tới bẩm báo:
- Tiểu thư, Vương quản gia tới.
- Hắn? Cho hắn vào đi.
Sở Lưu Nguyệt vừa nghe đến Vương Thường thì đã không có hảo cảm, sắc mặt ôn hòa bị quét sạch, nàng lạnh lùng sai bảo Tiểu Hà.
Vương Thường mang theo sát khí đi tới, cho tới nay hắn luôn được Diệp Thị trọng dụng nhưng không ngờ Diệp Thị lại bị nhốt vào từ đường sám hối. Nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước, trong lòng Vương Thường tự trách, bao nhiêu thù hận hắn đã ghi hết lên người Sở Lưu Nguyệt nhưng trước mắt hắn vẫn nhẫn nhịn không động vào Sở Lưu Nguyệt. Bởi vì từ sáng sớm Đại tiểu thư đã gọi hắn qua để nhắc nhở rằng bây giờ tốt nhất đừng gây thêm chuyện gì.
Vương Thường nén thù hận đi vào sảnh chính, cung kính nói:
- Nhị tiểu thư, người Túc Vương Phủ tới nói muốn gặp tiểu thư.
Sở Lưu Nguyệt nghe xong ba chữ Túc Vương Phủ thì gai người, bất giác nghĩ tới tên Túc Diệp lòng dạ hẹp hòi, vô sỉ đến cực điểm kia mà sắc mặt trầm xuống.
- Cho người đó vào đi.
Sở Lưu Nguyệt vừa nói xong, Vương Thường còn chưa kịp đi ra ngoài dẫn người vào thì đã có người đi đến.
Đây đúng là Túc Tùng, thủ hạ của Túc Diệp. Túc Tùng vui vẻ nhìn Sở Lưu Nguyệt đang ngồi trong sảnh chính thì thấy trên mặt nàng tràn đầy hắc tuyến. Xem ra Lưu Nguyệt tiểu thư rất dị ứng với chủ nhân của hắn, chỉ thấy hắn thôi đã nổi giận như vậy rồi.
Túc Tùng hơi cúi người cố nén cười , nếu Lưu Nguyệt tiểu thư biết chủ nhân muốn nàng làm chuyện gì thì chỉ sợ sẽ thẹn quá hóa giận.
Hai người này giống như oan gia, nếu Lưu Nguyệt tiểu thư giống như những nữ tử khác thì chủ nhân đã không hứng thú với nàng rồi, nhiều nhất thì dạy dỗ nàng một lần là coi như xong. Nhưng tiếc là nàng không phải là một nữ tử bình thường nên giờ chủ nhân mới một lòng muốn chinh phục nàng. Chẳng qua Sở Lưu Nguyệt cũng không phải người dễ đối phó, hai người như kỳ phục địch thủ gặp nhau, không biết cuối cùng ai thắng đây?
- Túc Tùng bái kiến Lưu Nguyệt tiểu thư.
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt u ám, khóe môi giật giật, nàng cũng không có ấn tượng tốt với tên Túc Tùng này. Đừng nhìn vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời sáng lạn của hắn mà lầm, có một chủ nhân như vậy thì hắn tuyệt đối là loại người khẩu phật tâm xà.
- Không biết ngươi tới tìm ta có chuyện gì?
- Là vậy ạ, chủ nhân ra lệnh cho thuộc hạ đến đưa cho Sở tiểu thư một phong thư, bây giờ Thế Tử đang ở trước cửa Hương Minh Lâu chờ tiểu thư.
- Hương Minh Lâu?
Sở Lưu Nguyệt không biết Hương Minh Lâu là nơi nào, nàng hơi nghiêng người nhìn Thạch Lựu, Thạch Lựu cũng không biết. Đúng lúc này Vương quản gia vẫn đứng một bên không nhịn được chợt mở miệng:
- Thanh lâu?
Trên mặt má Hạ hiện lên vẻ suy ngẫm, thần sắc trong mắt thỉnh thoảng lại thay đổi. Làm sao Sở Lưu Nguyệt lại không biết trong lòng bà ta có ý đồ xấu, nàng lạnh lùng hỏi:
- Má Hạ nghĩ gì vậy, sao lại chuyên chú như vậy? Không phải là đang tìm cách trừng trị Lưu Nguyệt đấy chứ?
Má Hạ nghe xong thì kinh hãi, vội vàng phủ nhận:
- Nhị tiểu thư thật hay nói đùa, nô tài làm sao dám bất kính với tiểu thư như vậy?
- Vậy là tốt rồi, các ngươi về đi.
- Vâng, nhị tiểu thư.
Má Hạ không dám trì hoãn thêm chút nào, bà ta vội đi ra ngoài như thể sau lưng có sói đuổi. Thạch Lựu cùng má Đổng nhìn nhau sau đó Thạch Lựu không nhịn được nói:
- Má Hạ này làm sao vậy ạ? Trông bà ta giống như gặp phải quỷ vậy.
Nói xong Thạch Lựu mới nhớ đến chuyện người khác đều nói tiểu thư bị quỷ nhập vào người, sắc mặt nàng trở nên trắng nhợt, cúi đầu nhận sai:
- Tiểu thư, nô tỳ nói sai rồi.
Sở Lưu Nguyệt phất phất tay, nàng không thèm để ý mấy chuyện này.
- Không có việc gì, thu dọn những đồ này lại, ta đói bụng rồi.
Má Đổng cùng Thạch Lựu thu dọn đồ đạc, hai người hết sờ cái này lại xem cái kia, đã nhiều năm nay họ không thấy những vật như thế này nên bây giờ càng xem lại càng vui mừng.
Sở Lưu Nguyệt chợt nhớ tới cái gì, nàng sai bảo:
- Lát nữa người của Cẩm Y Phường tới thì hai người mỗi người may hai bộ quần áo đi, dù sao cũng thừa không ít vải.
Má Đổng cùng Thạch Lựu nào dám nhận, cả hai vội lắc đầu:
- Tiểu thư, đây là đồ Đại tiểu thư tặng người, chúng nô tỳ làm sao dám lấy.
- Sao lại không thể lấy? Nàng ta đã đưa cho ta thì chính là đồ của ta. Còn nữa, sau này đừng bao giờ nghi ngờ lời nói của ta.
Sở Lưu Nguyệt có chút không vui về điểm này, nàng nhăn mày nhìn má Đổng và Thạch Lựu đang thu dọn đồ đạc. Má Đổng cùng Thạch Lựu lập tức cười gật đầu:
- Nô tỳ đã biết.
Tính tình tiểu thư bướng bỉnh, kiên định nên hai người cũng không dám trêu chọc tiểu thư, nhưng dù vậy tiểu thư vẫn luôn đối xử với hai người rất tốt.
Sở Lưu Nguyệt nhìn ba mươi lượng trên mặt bàn sực nhớ ra một chuyện nên vội sai bảo Thạch Lựu:
- Lát nữa ngươi hãy đến tiệm cầm đồ kia chuộc trâm cài tóc mà lúc trước chúng ta mang đi cầm về.
- Vâng ạ, nô tỳ biết rồi.
Thạch Lựu gật đầu, mặc dù trâm cài tóc kia không có ý nghĩa gì với nàng nhưng lại có ý nghĩa rất quan trọng đối với Sở Lưu Nguyệt đời trước. Lúc trước là vì tình thế cấp bách nên nàng mới phải mang nó đi cầm, bây giờ có bạc rồi thì tất nhiên phải chuộc nó về.
Má Đổng cùng Thạch Lựu thu dọn xong đồ đạc thì chuẩn bị đồ ăn sáng mang tới cho Sở Lưu Nguyệt.
Đợi đến lúc dùng bữa sáng xong quả nhiên thấy người của Cẩm Y Phường đến, một phu nhân với gương mặt phúc hậu tên là Ngọc Nương là thợ may của Cẩm Y Phường. Đối với những tin đồn gần đây về Sở Lưu Nguyệt, Ngọc Nương vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhưng bà không xem thường Lưu Nguyệt như những người khác mà ngược lại cảm thấy vị tiểu thư này rất không tồi.
Ngọc Nương vừa đo cơ thể Sở Lưu Nguyệt vừa thở dài:
- Lưu Nguyệt tiểu thư, người gầy quá, phải ăn nhiều một chút mới được. Nữ tử quá gầy thì mặc quần áo sẽ không đẹp.
- Gần đây ta cũng cố gắng bồi bổ, tin rằng không lâu nữa sẽ mặc quần áo rộng hơn một chút.
Sở Lưu Nguyệt nhẹ nhàng nói chuyện phiếm cùng Ngọc Nương. Ngọc Nương càng cảm thấy nàng đáng mến, nàng không mang theo nét đau buồn của nữ tử luôn bị ức hiếp, cũng không căm hận thế tục mà hiền hòa tươi tắn, tâm tính như vậy nhất định là rất tốt.
- Vậy người cũng đừng may nhiều quần áo quá, sau này mập lên rồi, nếu may nhiều quá sẽ lãng phí.
Lời này Sở Lưu Nguyệt nghe rất lọt tai, bản thân nàng cũng không phải người thích lãng phí nên khi nghe xong lời của Ngọc Nương thì gật đầu ngay:
- Được, vậy may ba bộ thôi, đủ mặc là được, để tránh mặc đồ rách rưới lại bị người khác chê cười. Dù sao thì ta cũng là đích nữ của Quốc Công phủ.
- Vậy đi ạ. Tiểu thư muốn chọn màu gì?
Ngọc Nương nhìn vải vóc trên mặt đất rồi hỏi dò Sở Lưu Nguyệt, ánh mắt bà dừng lại ở những tấm vải có màu sắc thanh lịch. Nhưng Sở Lưu Nguyệt đã có dự định từ trước, nàng phát hiện ra gương mặt mình thuộc kiểu diễn lệ nên những màu sắc thanh lịch kia không phù hợp với nàng. Hơn nữa từ khi thấy Sở Lưu Liên ngày ngày mặc trang phục màu trắng đi qua đi lại nàng đã dị ứng với các loại màu sắc nhợt nhạt này.
- Chọn màu sắc tươi sáng một chút, không quá tục là được.
Sở Lưu Nguyệt thuận tay chọn ba màu rồi nói Ngọc Nương may cho nàng mỗi màu một bộ. Còn về phần kiểu dáng thì nàng cũng không chú ý quá nhiều, chỉ cần làm theo kiểu đang thịnh hành hiện nay là được.
Ngọc Nương càng nhìn Sở Lưu Nguyệt càng thấy thích, bà chưa từng thấy một tiểu thư không có ai chống lưng, không được sủng ái mà lại hiền hòa tựa như ánh mặt trời ấm áp làm người ta muốn đến gần như vậy.
Sở Lưu Nguyệt đo xong thân thể, chọn xong đồ may thì bảo Ngọc Nương đo cho má Đổng và Thạch Lựu, làm cho hai người mỗi người hai bộ.
Hai người đi theo nàng nên phải chịu khổ chung, đều phải mặc quần áo cũ nát.
Ngọc Nương cười tủm tỉm đi lên giúp má Đổng và Thạch Lựu đo thân thể, bà còn không quên nói:
- Hai người nha, đi theo một chủ nhân như vậy thật hạnh phúc.
Đây là lời nói thật lòng của Ngọc Nương, nô tài đi theo chủ nhân cũng giống như đi đầu thai, đi theo chủ nhân độc ác thì coi như cả đời sẽ bị hủy hoại, nhưng đi theo chủ nhân tốt thì cả đời sẽ có phúc.
Má Đổng cùng Thạch Lựu gật đầu liên tục, cả căn phòng tràn đầy không khí ôn hòa. Đến lúc Ngọc Nương giúp ba ngươi đo thân thể xong ra về thì Sở Lưu Nguyệt nhớ ra một việc mình muốn làm. Bây giờ nàng phải đi gặp ông nội, người đã cử người giám sát nàng hỏi xem việc làm của ông có dụng ý gì.
Trong sảnh chính nơi lão Quốc Công Sở Đàn Niên ở, Sở Đàn Niên cùng Sở Lưu Nguyệt nhìn nhau, không ai mở miệng, cả hai đều rất cẩn trọng.
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt lạnh đi, đôi đồng tử đen láy tràn đầy khí lạnh, khóe môi hơi nhếch, có thể thấy nàng đang rất tức giận.
Sở Đàn Niên nhìn nàng rồi phất tay áo ý bảo người trong sảnh chính lui cả ra.
- Lưu Nguyệt, có chuyện gì?
Sở Đàn Niên biết rõ mà vẫn cố hỏi, hai thủ hạ ông phái đi đều bị người ta đánh cho bất tỉnh. Điều này chứng tỏ Lưu Nguyệt đã phát hiện ra ông sai người giám sát nó. Giờ Lưu Nguyệt mang theo sắc mặt khó coi tìm đến cửa nhất định là vì chuyện này, nhưng Sở Đàn Niên vờ như không biết nói.
Sở Lưu Nguyệt cũng không vòng vo, nàng dứt khoát cảnh báo:
- Ông cử người giám sát chỗ ở của ta? Lần đầu là đánh họ bất tỉnh nhưng lần thứ hai chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu.
Âm thanh của Sở Lưu Nguyệt lạnh lùng, ánh mắt nàng sắc như mũi kiếm. Sở Đàn Niên thấy sát khí nồng đậm trong mắt nàng thì nhất thời cứng họng không biết nói cái gì.
Lúc này Sở Lưu Nguyệt đã đứng lên tiếp tục nói:
- Nếu để cho ta phát hiện ông vẫn cử người giám sát Đào Viện thì ông nhất định sẽ phải hối hận.
Lời nói của nàng vô cùng tự phụ, nói xong liền quay người đi ra ngoài, sự thanh nhã thản nhiên của nàng khiến Sở Đàn Niên sinh ra một loại trực giác rằng nàng đã nói được thì chắc chắn sẽ làm được. Nếu ông tiếp tục cử người giám sát Đào Viện thì chỉ sợ Lưu Nguyệt sẽ thật sự làm ra chuyện gì đó, vậy nên...?
Thấy Sở Lưu Nguyệt đi ra ngoài, Sở Đàn Niên vội nói:
- Người của ông sẽ được rút về.
- Vậy là tốt rồi.
Sở Lưu Nguyệt nói dứt câu xong đi thẳng ra ngoài. Trong sảnh chính, Sở Đàn Niên lại nheo mắt, vì sao cháu gái của ông lại gây cho ông cảm giác không thể nắm bắt được? Rõ ràng chỉ là đứa nhỏ mười năm tuổi sao có thể ung dung bình thản như thế?
Sở Lưu Nguyệt dẫn Thạch Lựu về Đào Viện, Tiểu Hà tới bẩm báo:
- Tiểu thư, Vương quản gia tới.
- Hắn? Cho hắn vào đi.
Sở Lưu Nguyệt vừa nghe đến Vương Thường thì đã không có hảo cảm, sắc mặt ôn hòa bị quét sạch, nàng lạnh lùng sai bảo Tiểu Hà.
Vương Thường mang theo sát khí đi tới, cho tới nay hắn luôn được Diệp Thị trọng dụng nhưng không ngờ Diệp Thị lại bị nhốt vào từ đường sám hối. Nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước, trong lòng Vương Thường tự trách, bao nhiêu thù hận hắn đã ghi hết lên người Sở Lưu Nguyệt nhưng trước mắt hắn vẫn nhẫn nhịn không động vào Sở Lưu Nguyệt. Bởi vì từ sáng sớm Đại tiểu thư đã gọi hắn qua để nhắc nhở rằng bây giờ tốt nhất đừng gây thêm chuyện gì.
Vương Thường nén thù hận đi vào sảnh chính, cung kính nói:
- Nhị tiểu thư, người Túc Vương Phủ tới nói muốn gặp tiểu thư.
Sở Lưu Nguyệt nghe xong ba chữ Túc Vương Phủ thì gai người, bất giác nghĩ tới tên Túc Diệp lòng dạ hẹp hòi, vô sỉ đến cực điểm kia mà sắc mặt trầm xuống.
- Cho người đó vào đi.
Sở Lưu Nguyệt vừa nói xong, Vương Thường còn chưa kịp đi ra ngoài dẫn người vào thì đã có người đi đến.
Đây đúng là Túc Tùng, thủ hạ của Túc Diệp. Túc Tùng vui vẻ nhìn Sở Lưu Nguyệt đang ngồi trong sảnh chính thì thấy trên mặt nàng tràn đầy hắc tuyến. Xem ra Lưu Nguyệt tiểu thư rất dị ứng với chủ nhân của hắn, chỉ thấy hắn thôi đã nổi giận như vậy rồi.
Túc Tùng hơi cúi người cố nén cười , nếu Lưu Nguyệt tiểu thư biết chủ nhân muốn nàng làm chuyện gì thì chỉ sợ sẽ thẹn quá hóa giận.
Hai người này giống như oan gia, nếu Lưu Nguyệt tiểu thư giống như những nữ tử khác thì chủ nhân đã không hứng thú với nàng rồi, nhiều nhất thì dạy dỗ nàng một lần là coi như xong. Nhưng tiếc là nàng không phải là một nữ tử bình thường nên giờ chủ nhân mới một lòng muốn chinh phục nàng. Chẳng qua Sở Lưu Nguyệt cũng không phải người dễ đối phó, hai người như kỳ phục địch thủ gặp nhau, không biết cuối cùng ai thắng đây?
- Túc Tùng bái kiến Lưu Nguyệt tiểu thư.
Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt u ám, khóe môi giật giật, nàng cũng không có ấn tượng tốt với tên Túc Tùng này. Đừng nhìn vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời sáng lạn của hắn mà lầm, có một chủ nhân như vậy thì hắn tuyệt đối là loại người khẩu phật tâm xà.
- Không biết ngươi tới tìm ta có chuyện gì?
- Là vậy ạ, chủ nhân ra lệnh cho thuộc hạ đến đưa cho Sở tiểu thư một phong thư, bây giờ Thế Tử đang ở trước cửa Hương Minh Lâu chờ tiểu thư.
- Hương Minh Lâu?
Sở Lưu Nguyệt không biết Hương Minh Lâu là nơi nào, nàng hơi nghiêng người nhìn Thạch Lựu, Thạch Lựu cũng không biết. Đúng lúc này Vương quản gia vẫn đứng một bên không nhịn được chợt mở miệng:
- Thanh lâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.