Chương 95: Chân tướng năm năm trước (2)
Tuyết Sắc Thủy Tinh
10/10/2016
Bạch Thiên Hoan ngồi bên cạnh, chả hiểu sao cả nhìn hai người.
- Hình như con nãy giờ đều ngồi đây nhưng hai người đang nói gì vậy?
Nàng không ngại học hỏi.
Hạng Nguyên Hoán uống cạn trà trong chén rồi kéo nàng đứng dậy.
- Mẫu phi, con và Hoan muội muội về Tùng Viên trước dùng bữa.
- Được, đi đi.
Hắn kéo Bạch Thiên Hoan đi một mạch về Tùng Viên.
Vừa về đến Tùng Viên, Họa Mi vội vã tiến lên đón.
- Ai da, đại tiểu thư, thế tử gia, hai người cuối cùng cũng về rồi, lúc nãy Ngưu Quang trở lại nói với nô tỳ là hai người ở bên ngoài gặp thích khách, hai người không bị thương chỗ nào chứ?
- Bị thương còn có thể đứng đây? Bữa trưa thì sao? Chuẩn bị xong chưa?
Hạng Nguyên Hoán ngắt lời nàng ấy.
- Đã chuẩn bị xong rồi.
- Ngươi trông giữ bên ngoài, ta và Hoan muội muội có vài lời cần nói, nhớ kỹ, không cho phép bất kỳ ai tiến vào, cứ bảo là mệnh lệnh của gia.
Hạng Nguyên Hoán ra lệnh.
- Dạ!
Họa Mi nghe lời, canh gác bên ngoài.
Thức ăn đã được dọn đầy bàn trong phòng, Hạng Nguyên Hoán kéo Bạch Thiên Hoan ngồi xuống.
- Hoan muội muội, ngồi đi!
Sau khi ngồi xuống, Bạch Thiên Hoan kiềm chế suốt dọc đường không nhịn được hỏi:
- Chàng vừa nãy vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Hạng Nguyên Hoán đặt đũa vào tay nàng, nàng máy móc nhận lấy, ăn thức ăn mà hắn gắp vào chén nàng.
Thấy nàng ăn, hắn mới thong thả mở miệng:
- Trong phủ chúng ta chắc chắn không chỉ có một mình nàng ta, lợi dụng nàng ta có thể dẫn dụ ra kẻ khác, vả lại...
Vả lại?
Hạng Nguyên Hoán gắp miếng thịt cá bỏ vào trong chén nàng.
Ngửi mùi thịt cá có chút tanh, nàng gắp chúng ra ngoài, lực chú ý vẫn bị lời của hắn thu hút.
Thấy nàng không ăn thịt cá, hắn lại gắp bỏ vào chén mình.
- Có thể cài người trong Hạng thân vương phủ nhiều năm như vậy, hơn nữa còn một lòng muốn giết chúng ta, chỉ có một người!
Hạng Nguyên Hoán hời hợt nói.
- Thái tử hoặc lục hoàng tử?
- Người sau lưng họ!
Không phải Thái tử hoặc lục hoàng tử mà là người sau lưng họ, cấp bậc hai người kia đã đủ lớn, vậy người sau lưng họ chỉ có thể là...
Bạch Thiên Hoan kinh hãi mở to mắt, đè xuống sự kinh ngạc trong lòng:
- Chàng nói...chẳng lẽ là đương kim Hoàng thượng?
- Thái tử không có bản lĩnh đó, lục hoàng tử sáu bảy năm trước cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi mà thôi, hai người họ đều không làm được.
- Vậy bây giờ chàng định thế nào?
- Có thể thế nào? Cứ sống thế thôi.
Hạng Nguyên Hoán tiếp tục gắp thức ăn cho nàng:
- Còn nữa, cố gắng tạo một đứa trẻ mập mạp trong bụng nàng.
Mặt nàng đỏ lên, nói:
- Chàng không thể nói chuyện đứng đắn được.
- Ta đang nói chuyện đứng đắn đấy!
Đôi con ngươi quyến rũ chớp chớp:
- Lát nữa chúng ta nghỉ trưa, không bằng cũng nỗ lực một chút đi!
Bạch Thiên Hoan tái mặt, cầm một cái bánh bao nhét vào miệng hắn, ngăn hắn tiếp tục phát ngôn.
Hạng Nguyên Hoán cười lấy bánh bao trong miệng ra, nhìn nàng đang cúi đầu ăn, hắn dùng giọng nói trầm thấp nghiêm túc nhìn nàng nói:
- Nàng yên tâm, dù có liều mạng, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn!
Bạch Thiên Hoan bất ngờ ngẩng đầu, nhìn đôi con ngươi nghiêm túc của Hạng Nguyên Hoán, trái tim nàng rung động dữ dội.
- Chàng nhất định phải sống tốt, chỉ khi chàng sống tốt mới có thể bảo vệ ta an toàn!
Hắn nhếch môi cười.
- Vi phu tuân lệnh, ta chắc chắn sẽ sống tốt.
- Có gì cần ta giúp đỡ không?
- Nàng dưỡng sức khỏe tốt chính là giúp đỡ lớn nhất cho ta.
Hạng Nguyên Hoán lại gắp thêm ít thức ăn bỏ vào chén nàng.
Bạch Thiên Hoan đau khổ nhìn thức ăn chất thành núi nhỏ trong chén.
- Chàng đang nuôi heo à?
- Heo ăn có thịt, còn nàng ăn vẫn gầy, cho nên nàng ăn nhiều hơn một chút, vi phu tin là so với heo, nàng chắc chắn sẽ càng lợi hại hơn!
Nếu nói nàng không lợi hại như heo chính là ngay cả heo cũng không bằng, còn nếu nói nàng lợi hại hơn heo...
- ...
Trong lúc hai người đang đấu võ mồm, trên mặt Hạng Nguyên Hoán chợt lóe lên vẻ hung ác.
Lần này, đối phương đã bắt đầu nhắm vào mẫu phi, nếu lúc đó hắn không phát hiện người trong tiệm lá trà có vấn đề thì bây giờ người chết e là mẫu phi.
Hai ngày sau.
Hạng Nguyên Hoán phái người đi điều tra chuyện ở quê Ngọc Dung, rất nhanh đã có kết quả, người huyện lệnh ban đầu kia, tuy bây giờ thành thái thú cả vùng nhưng chuyện bợ đỡ, hối lộ trái pháp luật cũng đã làm không ít.
Chỉ mất thời gian một ngày, Hạng Nguyên Hoán đem toàn bộ tài liệu điều tra được về ông ta trình lên cho Đại lý tự thẩm tra xử lý.
Vào ngày xử lý, Hạng Nguyên Hoán, Bạch Thiên Hoan và Ngọc Dung cùng đi đến hậu đường.
Đây là yêu cầu của Ngọc Dung, nàng ta nhất định phải chính mắt nhìn thấy kẻ thù chịu báo ứng, nếu không nàng ta không thể nào an tâm, cho nên, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan mang nàng ta đến hậu đường Đại lý tự nghe thẩm.
Khi Đại lý tự tuyên bố thái thú kia vì tội danh hối lộ làm trái pháp luật nên phán xử tử hình, phụ thân của Ngọc Dung năm xưa vô tội, Ngọc Dung ở hậu đường nức nở không thôi.
Nàng ta đợi ngày này đã bảy năm rồi, cuối cùng, sau bảy năm, phụ thân nàng ta cũng được rửa sạch tội danh.
Ngày này đến quá không dễ dàng.
Sau khi khóc lóc, Ngọc Dung quỳ xuống trước Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan, khấu đầu liên tục ba cái.
- Ngọc Dung đa tạ đại ân của thế tử gia, thế tử phi và vương phi nương nương, kiếp này Ngọc Dung không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể đợi kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp công ơn của mọi người!
- Ngươi cũng là nạn nhân, được rồi, mau đứng lên đi!
Bạch Thiên Hoan đỡ Ngọc Dung đứng dậy.
- Đa tạ thế tử phi, bây giờ tôi cũng nên thực hiện lời hứa của mình.
- Người đó ngươi có thể không cần nói, ta đã điều tra rồi.
- Ngài biết rồi?
Ngọc Dung kinh ngạc.
Hạng Nguyên Hoán đến bên tai Ngọc Dung nói mấy chữ, mắt nàng ta mở lớn.
- Nếu ngài đã biết, tại sao còn...
Hắn nhún vai.
- Ai bảo mẫu phi ta thích lo chuyện bao đồng như vậy, bây giờ chuyện của ngươi đã sáng tỏ rồi, ngươi có thể đi, muốn đi đâu thì đi.
- Đa tạ thế tử gia!
Không ngờ tình thế đột nhiên biến đổi, Ngọc Dung cao hứng không thể kiềm chế tâm trạng xúc động của mình.
Ngọc Dung vừa định xoay người rời đi, nghĩ nghĩ một chút bỗng bất ngờ quay đầu lại:
- Thế tử gia, kỳ thực...có một chuyện, tôi không biết nên nói hay không.
- Chuyện gì?
Ngọc Dung nhìn thoáng qua Bạch Thiên Hoan, sau đó mới nói:
- Kỳ thực, trước khi Thanh Như cô nương chết, tôi đã từng gặp cô ấy!
- Ngươi nói gì?
Cảm xúc Hạng Nguyên Hoán đột nhiên trở nên kỳ lạ:
- Ngươi nói...trước khi Thanh Như chết, ngươi từng gặp cô ấy, gặp ở đâu?
- Bên cầu đá thành Tây, cô ấy nói cô ấy ở đó đợi ai đó, khoảng nửa canh giờ sau thì tôi nghe nói cô ấy bị hại, vứt xác nơi đất hoang.
Những mảnh vụn vặt năm năm trước xẹt qua đầu Hạng Nguyên Hoán.
Hắn vẫn nhớ Lý Thanh Như và hắn hẹn gặp nhau bên cầu đá thành Tây, nhưng, lúc đó hắn lỡ hẹn, sau đó thì nghe tin cô ấy bị hại.
Nghe vậy, Hạng Nguyên Hoán chạy vội từ cửa sau hậu đường ra ngoài, để lại Bạch Thiên Hoan không hiểu gì cả.
- Thanh Như là ai?
Nàng nheo mắt hỏi Ngọc Dung, trực giác của nàng cho biết nữ nhân này không tầm thường.
- Cái này...
Ngọc Dung khó xử nhìn nàng:
- Xem ra thế tử gia không hề nói với người chuyện liên quan đến cô ấy, hôm nay là tôi đường đột, không nên nói chuyện này, nếu thế tử phi muốn biết chuyện về Lý Thanh Như thì vẫn nên tự mình hỏi thế tử gia thì hơn!
Vẻ mặt Bạch Thiên Hoan có chút khác thường.
Thành Tây Sơn Thành. Bên cầu đá.
Cầu đá trong quá khứ vì dòng nước đã cạn nên bây giờ thành một cái cầu bỏ hoang, người qua lại đều đi trên con đường bên dưới cầu.
Cạnh cầu đá mọc đầy cỏ dại, tảng đá trên cầu đã có vết nứt nẻ.
Hạng Nguyên Hoán đến bên cầu đá, nhìn chiếc cầu ngày xưa kẻ đến người đi giờ thành một chiếc cầu hoang tàn bỏ đi, không khỏi có chút cảm thán.
Vì chuyện của Lý Thanh Như mà đã rất lâu hắn không đến nơi này.
Quá khứ, hắn và Lý Thanh Như hẹn gặp nhau ở đây, sau thời gian hẹn không lâu thì cô ấy xảy ra chuyện.
Vốn dĩ hắn cho rằng Lý Thanh Như không đến, vì nơi hắn đến không phải thành Tây mà là thành Đông.
Năm năm rồi, ngày hôm nay sau năm năm, hắn mới biết hóa ra cô ấy không lỡ hẹn mà đã từng xuất hiện ở nơi này.
Bây giờ nghe được sự thật khiến trái tim đã bình thản của hắn lại lần nữa dậy sóng.
Năm năm rồi, giờ đây nhắm mắt cẩn thận nhớ lại nhưng ngay cả bóng dáng cô ấy thế nào hắn cũng nhớ không rõ nữa.
Bạch Thiên Hoan từ Đại lý tự ra ngoài liền trực tiếp trở về Hạng thân vương phủ.
Ngưu Quang cầm cây trâm đã sửa xong, chuẩn bị đi Đại học sĩ phủ trả cho Lưu San San, vừa định ra ngoài thì gặp phải Bạch Thiên Hoan.
Thấy Ngưu Quang, nàng lập tức kéo cổ tay hắn.
- Ngưu Quang, ta có một việc muốn hỏi ngươi!
Sắc mặt nàng đặc biệt nghiêm trọng.
- Thế tử phi, người muốn hỏi gì?
Ngưu Quang sửng sốt, nhìn sắc mặt Bạch Thiên Hoan, trực giác cho biết có chuyện gì đó, hắn liếc nhìn Bạch Thiên và Hắc Ảnh phía sau nàng không xa, dùng ánh mắt hỏi họ nhưng họ liên tục lắc đầu với hắn.
- Ta hỏi ngươi, ngươi theo Hạng Nguyên Hoán bao lâu rồi?
- Dạ, bảy năm rồi!
Ngưu Quang thành thật trả lời.
- Bảy năm!
Bạch Thiên Hoan cúi đầu lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu tiếp tục hỏi:
- Ngươi theo chàng lâu như vậy, hẳn biết Lý Thanh Như chứ?
Lý Thanh Như!
Sao thế tử phi biết người này?
Ngưu Quang cẩn thận nhìn nàng:
- Thế tử phi hay là trực tiếp hỏi thế tử gia nhé?
- Vừa nghe đến chuyện của cô ấy là hắn chạy, ta chỉ muốn biết Lý Thanh Như là ai, ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ nữ nhân nào tiếp cận trượng phu của ta!
Ngưu Quang thở phào nhẹ nhõm, an ủi nàng:
- Điều này thế tử phi có thể yên tâm, Lý Thanh Như đã chết vào năm năm trước rồi!
- Đã chết?
Bạch Thiên Hoan cau mày.
- Phải, đã chết, lúc đó rất nhiều người đều biết chuyện này, người không cần lo lắng cô ấy là một sự uy hiếp!
- Cô ấy có quan hệ gì với Nguyên Hoán?
Dù đã chết nhưng Hạng Nguyên Hoán nghe thấy tên cô ấy là chạy đi ngay, đây tuyệt đối không bình thường.
- Những thứ này, người vẫn nên hỏi thế tử gia đi!
- Rốt cục ta là chủ tử của ngươi hay hắn là chủ tử của ngươi?
Bạch Thiên Hoan nổi giận.
Ai cũng luôn mồm bảo nàng hỏi Hạng Nguyên Hoán, nhưng hắn bây giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy, nàng đi đâu mà hỏi?
Không lâu sau, thình lình có một người đến phía sau nàng.
- Nàng không cần ép Ngưu Quang, muốn biết chuyện của cô ấy thì để ta nói với nàng!
Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, người phía sau nàng là Hạng Nguyên Hoán.
- Hình như con nãy giờ đều ngồi đây nhưng hai người đang nói gì vậy?
Nàng không ngại học hỏi.
Hạng Nguyên Hoán uống cạn trà trong chén rồi kéo nàng đứng dậy.
- Mẫu phi, con và Hoan muội muội về Tùng Viên trước dùng bữa.
- Được, đi đi.
Hắn kéo Bạch Thiên Hoan đi một mạch về Tùng Viên.
Vừa về đến Tùng Viên, Họa Mi vội vã tiến lên đón.
- Ai da, đại tiểu thư, thế tử gia, hai người cuối cùng cũng về rồi, lúc nãy Ngưu Quang trở lại nói với nô tỳ là hai người ở bên ngoài gặp thích khách, hai người không bị thương chỗ nào chứ?
- Bị thương còn có thể đứng đây? Bữa trưa thì sao? Chuẩn bị xong chưa?
Hạng Nguyên Hoán ngắt lời nàng ấy.
- Đã chuẩn bị xong rồi.
- Ngươi trông giữ bên ngoài, ta và Hoan muội muội có vài lời cần nói, nhớ kỹ, không cho phép bất kỳ ai tiến vào, cứ bảo là mệnh lệnh của gia.
Hạng Nguyên Hoán ra lệnh.
- Dạ!
Họa Mi nghe lời, canh gác bên ngoài.
Thức ăn đã được dọn đầy bàn trong phòng, Hạng Nguyên Hoán kéo Bạch Thiên Hoan ngồi xuống.
- Hoan muội muội, ngồi đi!
Sau khi ngồi xuống, Bạch Thiên Hoan kiềm chế suốt dọc đường không nhịn được hỏi:
- Chàng vừa nãy vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Hạng Nguyên Hoán đặt đũa vào tay nàng, nàng máy móc nhận lấy, ăn thức ăn mà hắn gắp vào chén nàng.
Thấy nàng ăn, hắn mới thong thả mở miệng:
- Trong phủ chúng ta chắc chắn không chỉ có một mình nàng ta, lợi dụng nàng ta có thể dẫn dụ ra kẻ khác, vả lại...
Vả lại?
Hạng Nguyên Hoán gắp miếng thịt cá bỏ vào trong chén nàng.
Ngửi mùi thịt cá có chút tanh, nàng gắp chúng ra ngoài, lực chú ý vẫn bị lời của hắn thu hút.
Thấy nàng không ăn thịt cá, hắn lại gắp bỏ vào chén mình.
- Có thể cài người trong Hạng thân vương phủ nhiều năm như vậy, hơn nữa còn một lòng muốn giết chúng ta, chỉ có một người!
Hạng Nguyên Hoán hời hợt nói.
- Thái tử hoặc lục hoàng tử?
- Người sau lưng họ!
Không phải Thái tử hoặc lục hoàng tử mà là người sau lưng họ, cấp bậc hai người kia đã đủ lớn, vậy người sau lưng họ chỉ có thể là...
Bạch Thiên Hoan kinh hãi mở to mắt, đè xuống sự kinh ngạc trong lòng:
- Chàng nói...chẳng lẽ là đương kim Hoàng thượng?
- Thái tử không có bản lĩnh đó, lục hoàng tử sáu bảy năm trước cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi mà thôi, hai người họ đều không làm được.
- Vậy bây giờ chàng định thế nào?
- Có thể thế nào? Cứ sống thế thôi.
Hạng Nguyên Hoán tiếp tục gắp thức ăn cho nàng:
- Còn nữa, cố gắng tạo một đứa trẻ mập mạp trong bụng nàng.
Mặt nàng đỏ lên, nói:
- Chàng không thể nói chuyện đứng đắn được.
- Ta đang nói chuyện đứng đắn đấy!
Đôi con ngươi quyến rũ chớp chớp:
- Lát nữa chúng ta nghỉ trưa, không bằng cũng nỗ lực một chút đi!
Bạch Thiên Hoan tái mặt, cầm một cái bánh bao nhét vào miệng hắn, ngăn hắn tiếp tục phát ngôn.
Hạng Nguyên Hoán cười lấy bánh bao trong miệng ra, nhìn nàng đang cúi đầu ăn, hắn dùng giọng nói trầm thấp nghiêm túc nhìn nàng nói:
- Nàng yên tâm, dù có liều mạng, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn!
Bạch Thiên Hoan bất ngờ ngẩng đầu, nhìn đôi con ngươi nghiêm túc của Hạng Nguyên Hoán, trái tim nàng rung động dữ dội.
- Chàng nhất định phải sống tốt, chỉ khi chàng sống tốt mới có thể bảo vệ ta an toàn!
Hắn nhếch môi cười.
- Vi phu tuân lệnh, ta chắc chắn sẽ sống tốt.
- Có gì cần ta giúp đỡ không?
- Nàng dưỡng sức khỏe tốt chính là giúp đỡ lớn nhất cho ta.
Hạng Nguyên Hoán lại gắp thêm ít thức ăn bỏ vào chén nàng.
Bạch Thiên Hoan đau khổ nhìn thức ăn chất thành núi nhỏ trong chén.
- Chàng đang nuôi heo à?
- Heo ăn có thịt, còn nàng ăn vẫn gầy, cho nên nàng ăn nhiều hơn một chút, vi phu tin là so với heo, nàng chắc chắn sẽ càng lợi hại hơn!
Nếu nói nàng không lợi hại như heo chính là ngay cả heo cũng không bằng, còn nếu nói nàng lợi hại hơn heo...
- ...
Trong lúc hai người đang đấu võ mồm, trên mặt Hạng Nguyên Hoán chợt lóe lên vẻ hung ác.
Lần này, đối phương đã bắt đầu nhắm vào mẫu phi, nếu lúc đó hắn không phát hiện người trong tiệm lá trà có vấn đề thì bây giờ người chết e là mẫu phi.
Hai ngày sau.
Hạng Nguyên Hoán phái người đi điều tra chuyện ở quê Ngọc Dung, rất nhanh đã có kết quả, người huyện lệnh ban đầu kia, tuy bây giờ thành thái thú cả vùng nhưng chuyện bợ đỡ, hối lộ trái pháp luật cũng đã làm không ít.
Chỉ mất thời gian một ngày, Hạng Nguyên Hoán đem toàn bộ tài liệu điều tra được về ông ta trình lên cho Đại lý tự thẩm tra xử lý.
Vào ngày xử lý, Hạng Nguyên Hoán, Bạch Thiên Hoan và Ngọc Dung cùng đi đến hậu đường.
Đây là yêu cầu của Ngọc Dung, nàng ta nhất định phải chính mắt nhìn thấy kẻ thù chịu báo ứng, nếu không nàng ta không thể nào an tâm, cho nên, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan mang nàng ta đến hậu đường Đại lý tự nghe thẩm.
Khi Đại lý tự tuyên bố thái thú kia vì tội danh hối lộ làm trái pháp luật nên phán xử tử hình, phụ thân của Ngọc Dung năm xưa vô tội, Ngọc Dung ở hậu đường nức nở không thôi.
Nàng ta đợi ngày này đã bảy năm rồi, cuối cùng, sau bảy năm, phụ thân nàng ta cũng được rửa sạch tội danh.
Ngày này đến quá không dễ dàng.
Sau khi khóc lóc, Ngọc Dung quỳ xuống trước Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan, khấu đầu liên tục ba cái.
- Ngọc Dung đa tạ đại ân của thế tử gia, thế tử phi và vương phi nương nương, kiếp này Ngọc Dung không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể đợi kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp công ơn của mọi người!
- Ngươi cũng là nạn nhân, được rồi, mau đứng lên đi!
Bạch Thiên Hoan đỡ Ngọc Dung đứng dậy.
- Đa tạ thế tử phi, bây giờ tôi cũng nên thực hiện lời hứa của mình.
- Người đó ngươi có thể không cần nói, ta đã điều tra rồi.
- Ngài biết rồi?
Ngọc Dung kinh ngạc.
Hạng Nguyên Hoán đến bên tai Ngọc Dung nói mấy chữ, mắt nàng ta mở lớn.
- Nếu ngài đã biết, tại sao còn...
Hắn nhún vai.
- Ai bảo mẫu phi ta thích lo chuyện bao đồng như vậy, bây giờ chuyện của ngươi đã sáng tỏ rồi, ngươi có thể đi, muốn đi đâu thì đi.
- Đa tạ thế tử gia!
Không ngờ tình thế đột nhiên biến đổi, Ngọc Dung cao hứng không thể kiềm chế tâm trạng xúc động của mình.
Ngọc Dung vừa định xoay người rời đi, nghĩ nghĩ một chút bỗng bất ngờ quay đầu lại:
- Thế tử gia, kỳ thực...có một chuyện, tôi không biết nên nói hay không.
- Chuyện gì?
Ngọc Dung nhìn thoáng qua Bạch Thiên Hoan, sau đó mới nói:
- Kỳ thực, trước khi Thanh Như cô nương chết, tôi đã từng gặp cô ấy!
- Ngươi nói gì?
Cảm xúc Hạng Nguyên Hoán đột nhiên trở nên kỳ lạ:
- Ngươi nói...trước khi Thanh Như chết, ngươi từng gặp cô ấy, gặp ở đâu?
- Bên cầu đá thành Tây, cô ấy nói cô ấy ở đó đợi ai đó, khoảng nửa canh giờ sau thì tôi nghe nói cô ấy bị hại, vứt xác nơi đất hoang.
Những mảnh vụn vặt năm năm trước xẹt qua đầu Hạng Nguyên Hoán.
Hắn vẫn nhớ Lý Thanh Như và hắn hẹn gặp nhau bên cầu đá thành Tây, nhưng, lúc đó hắn lỡ hẹn, sau đó thì nghe tin cô ấy bị hại.
Nghe vậy, Hạng Nguyên Hoán chạy vội từ cửa sau hậu đường ra ngoài, để lại Bạch Thiên Hoan không hiểu gì cả.
- Thanh Như là ai?
Nàng nheo mắt hỏi Ngọc Dung, trực giác của nàng cho biết nữ nhân này không tầm thường.
- Cái này...
Ngọc Dung khó xử nhìn nàng:
- Xem ra thế tử gia không hề nói với người chuyện liên quan đến cô ấy, hôm nay là tôi đường đột, không nên nói chuyện này, nếu thế tử phi muốn biết chuyện về Lý Thanh Như thì vẫn nên tự mình hỏi thế tử gia thì hơn!
Vẻ mặt Bạch Thiên Hoan có chút khác thường.
Thành Tây Sơn Thành. Bên cầu đá.
Cầu đá trong quá khứ vì dòng nước đã cạn nên bây giờ thành một cái cầu bỏ hoang, người qua lại đều đi trên con đường bên dưới cầu.
Cạnh cầu đá mọc đầy cỏ dại, tảng đá trên cầu đã có vết nứt nẻ.
Hạng Nguyên Hoán đến bên cầu đá, nhìn chiếc cầu ngày xưa kẻ đến người đi giờ thành một chiếc cầu hoang tàn bỏ đi, không khỏi có chút cảm thán.
Vì chuyện của Lý Thanh Như mà đã rất lâu hắn không đến nơi này.
Quá khứ, hắn và Lý Thanh Như hẹn gặp nhau ở đây, sau thời gian hẹn không lâu thì cô ấy xảy ra chuyện.
Vốn dĩ hắn cho rằng Lý Thanh Như không đến, vì nơi hắn đến không phải thành Tây mà là thành Đông.
Năm năm rồi, ngày hôm nay sau năm năm, hắn mới biết hóa ra cô ấy không lỡ hẹn mà đã từng xuất hiện ở nơi này.
Bây giờ nghe được sự thật khiến trái tim đã bình thản của hắn lại lần nữa dậy sóng.
Năm năm rồi, giờ đây nhắm mắt cẩn thận nhớ lại nhưng ngay cả bóng dáng cô ấy thế nào hắn cũng nhớ không rõ nữa.
Bạch Thiên Hoan từ Đại lý tự ra ngoài liền trực tiếp trở về Hạng thân vương phủ.
Ngưu Quang cầm cây trâm đã sửa xong, chuẩn bị đi Đại học sĩ phủ trả cho Lưu San San, vừa định ra ngoài thì gặp phải Bạch Thiên Hoan.
Thấy Ngưu Quang, nàng lập tức kéo cổ tay hắn.
- Ngưu Quang, ta có một việc muốn hỏi ngươi!
Sắc mặt nàng đặc biệt nghiêm trọng.
- Thế tử phi, người muốn hỏi gì?
Ngưu Quang sửng sốt, nhìn sắc mặt Bạch Thiên Hoan, trực giác cho biết có chuyện gì đó, hắn liếc nhìn Bạch Thiên và Hắc Ảnh phía sau nàng không xa, dùng ánh mắt hỏi họ nhưng họ liên tục lắc đầu với hắn.
- Ta hỏi ngươi, ngươi theo Hạng Nguyên Hoán bao lâu rồi?
- Dạ, bảy năm rồi!
Ngưu Quang thành thật trả lời.
- Bảy năm!
Bạch Thiên Hoan cúi đầu lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu tiếp tục hỏi:
- Ngươi theo chàng lâu như vậy, hẳn biết Lý Thanh Như chứ?
Lý Thanh Như!
Sao thế tử phi biết người này?
Ngưu Quang cẩn thận nhìn nàng:
- Thế tử phi hay là trực tiếp hỏi thế tử gia nhé?
- Vừa nghe đến chuyện của cô ấy là hắn chạy, ta chỉ muốn biết Lý Thanh Như là ai, ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ nữ nhân nào tiếp cận trượng phu của ta!
Ngưu Quang thở phào nhẹ nhõm, an ủi nàng:
- Điều này thế tử phi có thể yên tâm, Lý Thanh Như đã chết vào năm năm trước rồi!
- Đã chết?
Bạch Thiên Hoan cau mày.
- Phải, đã chết, lúc đó rất nhiều người đều biết chuyện này, người không cần lo lắng cô ấy là một sự uy hiếp!
- Cô ấy có quan hệ gì với Nguyên Hoán?
Dù đã chết nhưng Hạng Nguyên Hoán nghe thấy tên cô ấy là chạy đi ngay, đây tuyệt đối không bình thường.
- Những thứ này, người vẫn nên hỏi thế tử gia đi!
- Rốt cục ta là chủ tử của ngươi hay hắn là chủ tử của ngươi?
Bạch Thiên Hoan nổi giận.
Ai cũng luôn mồm bảo nàng hỏi Hạng Nguyên Hoán, nhưng hắn bây giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy, nàng đi đâu mà hỏi?
Không lâu sau, thình lình có một người đến phía sau nàng.
- Nàng không cần ép Ngưu Quang, muốn biết chuyện của cô ấy thì để ta nói với nàng!
Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, người phía sau nàng là Hạng Nguyên Hoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.